Chương 87: 87: Trực Tiếp Cho Vào Danh Sách Đen
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Sân lộ ra chút miễn cưỡng, cố nở một nụ cười gượng gạo với cô, nhẹ giọng nói: “Thưa cô, có lẽ chị ấy không mang theo điện thoại bên người, vẫn không nghe máy.
”
Sự thật chỉ có cô biết, không phải Kiều Niệm không nghe điện thoại, mà là mỗi lần mình gọi điện cô đều cúp máy.
Kiều Sân nắm chặt lòng bàn tay, không muốn nhìn thấy Trần Hi nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng, đành miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, cô Trần, em sẽ gửi tin nhắn cho chị ấy, chị ấy nhất định sẽ trả lời em.
”
Triệu Tĩnh Vi ngồi một bên bất mãn lẩm bẩm: “Chỉ có cậu là nhiều chuyện.
”
Kiều Sân bình tĩnh lại, cụp mắt, gửi tin nhắn cho Kiều Niệm--
Một lúc sau, Kiều Niệm nhận được tin nhắn từ Kiều Sân.
Kiều Sân: Chị, dù sao cô Trần cũng là chủ nhiệm lớp em, là giáo viên ưu tú của trường, chị có thể nói với chủ nhiệm lớp chị rằng chị không muốn cô ấy xin lỗi chị nữa được không?
Kiều Sân: Cô Trần hôm nay không đến trường, lời này cô ấy không tiện mở miệng nói, chỉ cần chị nói giúp cô thì chuyện này mới có thể giải quyết hoàn hảo.
Cô ấy không cố ý coi thường chị, chỉ là vì thành tích trước đây của chị quá kém nên cô đã hiểu lầm.
Kiều Ái: Chị đã thắng rồi, không cần phải ép cô cúi đầu trước chị đâu, cô là giáo viên trong trường còn chị là học sinh, giáo viên không có lý do gì phải xin lỗi học sinh cả.
Sau này chị vẫn sẽ tiếp tục học tại trường Nhất Trung, cô Trần cũng không gây tổn thất gì cho chị nên chị hãy ra mặt nói giúp cho cô, nói với trường rằng chị không muốn cô xin lỗi.
Kiều Niệm bắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Kiều Sân trên điện thoại, khóe miệng hiện lên vẻ mỉa mai.
Nếu lần này lớp B thắng, liệu Kiều Sân có “thâm minh đại nghĩa” như vậy giúp cô đi thuyết phục Trần Hi?
Câu trả lời đã quá rõ rằng.
Trong mắt Kiều Niệm tràn ngập sự lạnh lùng, tối tăm và thờ ơ, sau khi trả lời tin nhắn, cô trực tiếp kéo số liên lạc của Kiều Sân vào danh sách đen, ném điện thoại sang một bên, không bao giờ nhìn lại nữa, quay đầu tập trung làm việc của mình.
…
Bên kia Kiều Sân rất nhanh nhận được hồi âm.
Khi điện thoại reo lên, cô tưởng mình đã thành công, nhếch môi đắc ý mở tin nhắn Kiều Niệm vừa gửi tới.
Khi cô thấy rõ ràng những gì Kiều Niệm trả lời mình, sắc mặt cô đột nhiên tái xanh, đỏ bừng!
"Này, Kiều Niệm đã trả lời tin nhắn của cậu chưa?" Triệu Tĩnh Vi ngồi bên cạnh cô, tình cờ nhìn thấy, nghiêng người nhìn sang.
Kiều Sân tức giận đến toàn thân phát run, nhất thời không kịp phản ứng, còn chưa kịp giấu điện thoại đi, lại bị cô tình cờ nhìn thấy.
Nhưng Triệu Tĩnh Vi rất nhanh mắt nên kịp nhìn qua, may mắn đọc được câu trả lời của Kiều Niệm.
“Nhà thờ Đức Bà bị cháy nên cô không có nhà để về?”
Triệu Tĩnh Vi không suy nghĩ nhiều, gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Đây là ý gì?"
Kiều Sân mặt đỏ bừng, cô muốn chết, kích động muốn nói chuyện với cô ta, đứng dậy nói với Trần Hi: "Cô Trần, em sẽ gọi lại cho chị ấy.
"
Cô ta trực tiếp bấm máy, không ngờ trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ ngọt ngào: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã từ chối trả lời điện thoại của bạn.
"
Kiều Sân không phải đồ ngốc, tay nắm chặt điện thoại di động, móng tay suýt bật máu.
Kiều Niệm đã chặn số cô!
Triệu Tĩnh Vi thấy sắc mặt cô tái mét, vừa đau lòng vừa tức giận, cô nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: "Kiều Niệm này thật quá đáng!"
Cô ta thực sự nghĩ mình có thể tung hoành ngang ngược ở trường Nhất Trung này à?
Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, mình phải dạy cho cô ta một bài học!