Chương 77: Đàm phán hòa bình
Tưởng Minh Vy nhận ra điều này, bản thân nàng cũng cảm thấy rùng mình. Từ khi nào mà địa vị của hai người họ lại bị đảo lộn như vậy?
Cùng là vương phi, Mộ Minh Đường thực sự rực rỡ hơn Tưởng Minh Vy quá nhiều. Hoàng đế, hoàng hậu đặc biệt quan tâm, các quan lại quý tộc cũng hướng dẫn tận tình cho thế hệ trẻ, ngay cả người dân kinh thành cũng đều đàm luận say sưa, ai ai cũng có thể kể về sự tích của An Vương phi.
Trong khi đó, Tưởng Minh Vy luôn bị che lấp dưới ánh hào quang của Mộ Minh Đường, chẳng ai nhận ra. Kinh thành cũng hiếm khi nhắc đến, còn có một vị vương phi của ứng cử viên tranh ngôi khác, chỉ là cùng tuổi với Mộ Minh Đường.
Giống như bây giờ, Mộ Minh Đường công khai chế nhạo nàng trước mặt mọi người, không ai dám nói rằng Mộ Minh Đường không đúng, thậm chí tất cả mọi người đều không thấy đây là chuyện gì đáng để đem ra bàn luận. Nhưng nếu họ hoán đổi vị trí, Tưởng Minh Vy ở trong cung nói không tốt về Mộ Minh Đường, lập tức người của hoàng hậu sẽ ra mặt khiển trách nàng.
Mọi người cười đùa một lúc, rất nhanh, thời gian vào tiệc đã đến. Cung nữ đến hoa sảnh nhắc các phu nhân chỉnh trang, yến tiệc đã sẵn sàng, sắp bắt đầu rồi.
Nghe vậy, nhiều người muốn ra ngoài thay y phục. Mộ Minh Đường cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nên lập tức đứng lên và rời đi.
Sau khi Mộ Minh Đường đi, các phu nhân trong hoa sảnh lén thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đứng dậy cáo từ. Chẳng mấy chốc, hoa sảnh lúc nãy còn rộn ràng tiếng chuông bạc, giờ chỉ còn lại vài người thưa thớt.
Tưởng Minh Vy đi vào phòng bên để chỉnh lại tóc, vừa đóng cửa lại, sắc mặt của nàng không thể che giấu được nữa, hoàn toàn trở nên âm trầm.
Các tỳ nữ nín thở, Tưởng Minh Vy rõ ràng đang không vui, không ai dám lúc này chọc vào. Các tỳ nữ theo hầu Tưởng Minh Vy do phu nhân Tưởng gia ra lệnh, người khác có thể né tránh, nhưng họ không thể. Nếu lát nữa Tưởng Minh Vy đem cảm xúc này lên yến tiệc, thì mới thật là tồi tệ.
Các tỳ nữ theo hầu không còn cách nào khác, đành phải cứng rắn tiến lên, khuyên nhủ: “Vương phi, người tri thư đạt lý, tâm như trời đất, không nên để ý những người đó. Người mưu cầu những điều lớn lao, còn họ, chỉ là những lợi ích nhỏ nhoi trước mắt thôi.”
Tưởng Minh Vy chỉ cần nghe vài lời đầu tiên là đã biết tỳ nữ muốn nói gì. Chẳng qua lại là những lời lẽ cũ kỹ, lặp đi lặp lại bảo nàng nhẫn nhịn, nhường nhịn.
Nhưng rốt cuộc đến khi nào thì mới kết thúc?
Năm ngoái, phu nhân Tưởng gia bảo nàng nhẫn nhịn một hai tháng, dù sao Tạ Huyền Thần cũng không qua khỏi năm mới, đợi Tạ Huyền Thần chết rồi, lúc đó xử lý Mộ Minh Đường thế nào, đều do Tưởng Minh Vy quyết định; cuối năm, mọi người lại nói nhẫn nhịn thêm một hai tháng nữa, Tạ Huyền Thần chỉ còn một hơi thở, có lẽ không qua nổi tháng Giêng.
Nhưng kết quả thì sao, đã là tháng Tư rồi, Tạ Huyền Thần ngày càng khỏe, nghe nói gần đây còn bắt đầu luyện võ trở lại, thật sự không giống một người sắp chết. Mộ Minh Đường cũng ngày càng tự do, Tưởng Minh Vy nhường nhịn từng bước, kết quả không phải là nước biển rộng mở, mà ngược lại phải càng nhẫn nhịn hơn.
Tưởng Minh Vy đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi, cuộc sống như vậy, thật sự có kết thúc sao?
Kiếp trước Yên Luật Diệm cũng từng nói với nàng như vậy, hắn nói vương phi nhà nàng quyền thế quá lớn, đến cả hắn cũng phải kiêng dè, nên bảo Tưởng Minh Vy nhẫn nhịn, nhẫn đến khi hắn lên ngôi, hắn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Lúc đó xử lý vương phi thế nào, đều do Tưởng Minh Vy quyết định.
Nhưng sau đó, Yên Luật Diệm thật sự đã lên ngôi, Tưởng Minh Vy lại không thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhẫn nhịn quá lâu, đã bị mài mòn hết góc cạnh, mất đi hào quang, trở nên mờ nhạt và u ám. Kiếp trước lúc đó, nàng cũng nghĩ rằng mình đang sống trong một câu chuyện tình yêu đích thực. Đợi đến khi Yên Luật Diệm nắm quyền, nam chính sẽ lập tức phục vị cho tình yêu đích thực đã chịu nhiều ấm ức, phế bỏ chính thê độc ác và hống hách.
Chuyện sau đó không cần nói cũng biết. Kiếp này nàng đã lựa chọn hoàn toàn khác, nhưng những lời mà mọi người nói với nàng, lại kỳ lạ thay trùng khớp với kiếp trước.
Đều bảo nàng nhẫn nhịn, bảo nàng kỳ vọng vào tương lai tươi sáng, mà bỏ qua những điều không vui trước mắt. Những sự trùng hợp này khiến Tưởng Minh Vy cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả khi giả sử rằng sau này nàng thực sự có thể đạt được thành công, nhưng cả quá trình đều phải nhẫn nhịn, trong khi Mộ Minh Đường thì luôn sống thoải mái hơn nàng. Cho dù sau này Tưởng Minh Vy thực sự trở thành người chiến thắng cuối cùng, những uất ức đã chịu không thể lấy lại được, vậy thì làm người chiến thắng có ý nghĩa gì? Trái lại, Mộ Minh Đường từ đầu đến cuối luôn sống thoải mái, tiêu xài không tiếc tay, chuyện sau khi chết không ai biết trước, nhưng khi còn sống, Mộ Minh Đường thật sự rất hạnh phúc.
Nói như vậy, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng thực sự?
Bây giờ, Mộ Minh Đường đã thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng, ngược lại nàng lại bị ánh hào quang của đối phương che lấp. Bị người vốn không bằng mình vượt qua, so với việc không thể đuổi kịp người phía trước còn đau khổ hơn. Tưởng Minh Vy không thể chấp nhận được điều đó, nhất là khi người đó lại là Mộ Minh Đường.
Kiếp trước, khi nàng chết cô độc nơi đất khách quê người, Mộ Minh Đường ở Diệp Triều, rực rỡ huy hoàng được phong làm hoàng hậu. Kiếp trước Tưởng Minh Vy không biết, bị Mộ Minh Đường vượt qua đã đành, kiếp này nếu lại bị Mộ Minh Đường vượt qua, thì việc nàng trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Các tỳ nữ theo hầu thấy Tưởng Minh Vy vẫn không thay đổi biểu cảm, liền đồng loạt khuyên nhủ: “Vương phi, người phải nhìn xa. Người là chính thê của Tạ Huyền Giới, rất nhiều người đặt kỳ vọng vào người. Người không cần vì một lúc không vui mà hủy hoại bao công sức đã tích lũy suốt thời gian qua.”
Đúng vậy, Tưởng Minh Vy nghĩ, nàng là chính thê của Tạ Huyền Giới, kiếp này, nàng đã cưới được nam chính và trở thành chính cung duy nhất của nam chính.
Dù cho có bao nhiêu phụ nữ đến rồi đi, được sủng hay không, cũng không ai có thể lay chuyển vị trí chính thất của nàng.
Kiếp trước Tưởng Minh Vy đi theo nhầm người, cuối cùng phải chết trong uất hận, kiếp này nàng quyết không để lặp lại sai lầm trước đó. Tưởng Minh Vy rất chắc chắn, nam chính mà nàng đã đọc trong sách, chính là Tạ Huyền Giới.
Tạ Huyền Giới không nghi ngờ gì là thiên mệnh chi tử trong câu chuyện nam chính đại thắng, trí dũng song toàn, kỳ ngộ liên tiếp, mặc dù gặp phải nhiều trắc trở nhưng cuối cùng vẫn lên ngôi hoàng đế, khoác lên mình hoàng bào. Còn Tạ Huyền Thần, chỉ là một cái tên được nhắc qua loa khi giới thiệu bối cảnh mà thôi.
Tưởng Minh Vy đã cưới được Tạ Huyền Giới, không cần làm gì cả, sau này nhất định sẽ đại thắng, mẫu nghi thiên hạ. Còn Mộ Minh Đường, từ đầu đã sai lầm. Mộ Minh Đường bây giờ vượt qua nàng cũng không sao, dù cho Mộ Minh Đường có đi tốt đến đâu, nàng ta cũng đang đi trên con đường sai lầm. E rằng, không bằng đứng yên tại chỗ.
Tưởng Minh Vy nghĩ đến tình tiết trong sách, tâm trạng dần ổn định, thậm chí nỗi sợ hãi vừa rồi cũng dần lắng xuống. Nàng vừa rồi bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, nhất thời không phân biệt được ai mới là cái bóng. Bây giờ tâm trạng nàng đã bình ổn lại, nàng không đi sai đường, mọi thứ đều đang phát triển theo tình tiết trong sách.
Tưởng Minh Vy suy nghĩ lại một lần tình tiết, xác định bây giờ chính là đoạn đàm phán hòa bình nổi tiếng, tâm trạng mới yên ổn, bảo các tỳ nữ chỉnh lại tóc tai, rồi thong thả bước ra ngoài.
Bây giờ trong cung đâu đâu cũng bận rộn, ngay sắp tới là yến tiệc đón tiếp sứ thần ngoại quốc, liên quan đến thể diện quốc gia, không ai có thể phạm một sai lầm nào.
Tưởng Minh Vy lại càng như vậy. Nàng vốn dĩ đã bị hoàng đế, hoàng hậu lưu ý, nếu lại phạm sai lầm nữa, tình thế của nàng thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Bên ngoài hoa sảnh là một khu vườn nhỏ, lúc này người đi lại tấp nập, cực kỳ náo nhiệt. Tưởng Minh Vy đi trên đường, những người trong cung thấy nàng đều dừng lại chào hỏi.
Tưởng Minh Vy mỉm cười gật đầu. Nàng vừa ứng phó với mọi người bên ngoài, vừa hồi tưởng lại phần tiếp theo của cốt truyện.
Trong sách, cuộc đời của Tạ Huyền Giới được xem như huyền thoại. Ban đầu, hắn chỉ là con trai của một quan nhỏ, ước mơ lớn nhất là trở thành một quan viên từ thất phẩm trong nha môn, nhưng bất ngờ lại trở thành hoàng tử vương gia, vô tình mở ra con đường tranh đoạt ngôi báu. Sau khi trở thành hoàng tử, Tạ Huyền Giới liên tục tỏa sáng qua những biến cố, tài trí của hắn dần được mọi người biết đến.
Việc đàm phán hòa bình là một phần rất quan trọng trong việc Tạ Huyền Giới thu phục lòng dân.
Nếu như thượng nguyên tiết là điểm khởi đầu cho sự nổi tiếng của Tạ Huyền Giới, thì việc đàm phán hòa bình chính là điểm khởi đầu cho việc hắn thu thập quyền lực. Trong cốt truyện gốc, Tạ Huyền Giới đã gây ấn tượng mạnh mẽ trong vụ hỏa hoạn tại thượng nguyên tiết, sau đó Bắc Nhung đàm phán hòa bình, Tạ Huyền Giới được hoàng đế giao trọng trách, chịu trách nhiệm xác định nội dung hiệp ước.
Qua quá trình đàm phán kéo dài, Tạ Huyền Giới đã đấu trí với người Bắc Nhung và thành công giành được nhiều lợi ích cho triều đình. Hoàng đế vui mừng, giao cho Tạ Huyền Giới một phần quyền lực thực sự để kiểm chứng năng lực của hắn. Tạ Huyền Giới không phụ lòng mong đợi, dần dần tiến vào trung tâm quyền lực triều đình. Nhờ nắm giữ quyền lực, trong những cuộc chiến sau này giữa Diệp Triều và Bắc Nhung, Tạ Huyền Giới đã lập nhiều chiến công, cuối cùng trở thành tân hoàng được mọi người mong đợi.
Chỉ có điều hiện tại, con đường phát triển của Tạ Huyền Giới dường như gặp phải một chút vấn đề. Vào thượng nguyên tiết, hoàng cung không xảy ra hỏa hoạn, vì thế Tạ Huyền Giới không có cơ hội lập công. Tệ hơn nữa, vì Tưởng Minh Vy có khả năng tiên tri, nàng đã làm hỏng chuyện, khiến Tạ Huyền Giới bị hoàng đế trách mắng.
Nhưng Tưởng Minh Vy tự an ủi mình rằng, đó chỉ là một chút sai sót nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục. Diễn biến sự việc đến hiện tại, thực tế vẫn theo đúng cốt truyện trong sách.
Năm Thụy Hòa thứ tư, Bắc Nhung vẫn phái người đến đàm phán hòa bình, hoàng đế vẫn rất coi trọng, tổ chức yến tiệc long trọng để tiếp đón.
Điều đó chứng tỏ rằng, cốt truyện vẫn có sức mạnh chi phối, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ giống như trong sách.
Tưởng Minh Vy vừa suy nghĩ về cốt truyện, vừa bước đến đại điện quốc yến. Yến tiệc chiêu đãi sứ thần ngoại quốc được tổ chức tại Đại Khánh điện, tại khu vườn bên cửa hông, Tưởng Minh Vy vừa vặn chạm mặt Mộ Minh Đường.
Mộ Minh Đường không muốn vào tiệc quá sớm, nên tiện thể dạo quanh ngoài cung điện, tính toán thời gian thấy cũng đã đến lúc, nàng liền quay về, không ngờ lại gặp Tưởng Minh Vy. Lúc này người qua kẻ lại, khách quý tụ tập, Mộ Minh Đường và Tưởng Minh Vy đều giữ vẻ mặt hòa nhã, gật đầu với nhau, không ai nói thêm lời nào.
Tưởng Minh Vy vừa mới nghĩ đến những lời xấu xa về Mộ Minh Đường, nhưng khi gặp nàng ta ngoài đời, nàng vẫn phải lùi một bước, hơi cúi người nói: “Tỷ tỷ mời.”
Mộ Minh Đường khách sáo một tiếng, sau đó thản nhiên bước đi trước, không có chút gì gọi là khiêm nhường. Tưởng Minh Vy theo sau, trong lòng vẫn còn cười lạnh, không ngờ khi vào đến cửa, nàng ngước mắt lên và nhìn thấy một người hoàn toàn không ngờ tới.
Người vừa đến mặc trang phục quý tộc Bắc Nhung, tóc dài được tết thành bím và búi lên, trông vừa kiêu hãnh vừa anh dũng.
Tưởng Minh Vy như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Người này chính là cơn ác mộng của kiếp trước, nhiều lần trong giấc mơ nửa đêm, nàng vẫn nhìn thấy người này cười lạnh, bảo người ta dội nước giếng lạnh lên đầu nàng.
Chính là người vợ chính thức của Yên Luật Diệm, Tưởng Minh Vy kiếp trước chủ mẫu độc ác và kiêu ngạo, Tiêu Tư Ý.
Mộ Minh Đường không ngờ sau cửa có người, khi nhìn thấy người phụ nữ rõ ràng là người ngoại tộc, trong lòng nàng thầm cảnh giác, chỉ mỉm cười lịch sự. Người phụ nữ kia cũng nhìn họ, khi thấy Tưởng Minh Vy ở phía sau, nét mặt người phụ nữ thay đổi, lộ ra vẻ không vui.
Mộ Minh Đường quay lại, thấy Tưởng Minh Vy không hiểu sao lại trông vô cùng kinh ngạc, như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng ghét nhưng phải nhẫn nhịn.
Không có gì ngạc nhiên khi người phụ nữ ngoại tộc kia tỏ vẻ không vui, biểu cảm của Tưởng Minh Vy thực sự quá lố. Mộ Minh Đường cũng bị biểu hiện của Tưởng Minh Vy làm cho tò mò, người phụ nữ này rõ ràng là người trong đoàn sứ thần Bắc Nhung, lẽ ra đây là lần đầu tiên đến Diệp Triều, không quen ai. Tại sao Tưởng Minh Vy lại có phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy nàng ta?
Mộ Minh Đường bỗng nhiên thông suốt, có lẽ không phải không quen biết. Người phụ nữ ngoại tộc này đúng là lần đầu tiên đến Diệp Triều, nhưng Tưởng Minh Vy thì từng đến Bắc Nhung.
Phải chăng, họ đã gặp nhau ở Bắc Nhung? Ánh mắt Mộ Minh Đường liên tục di chuyển giữa hai người, càng nhìn càng thấy nhiều điểm đáng ngờ. Nếu nói hai người này đã gặp nhau ở Bắc Nhung, thì tại sao người phụ nữ ngoại tộc này lại tỏ ra không nhận ra Tưởng Minh Vy; nếu nói họ chưa gặp, thì biểu cảm như thấy kẻ thù không đội trời chung của Tưởng Minh Vy lại hoàn toàn không hợp lý.
Cử động của ba nữ nhân bên cửa hông nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác. Yên Luật Diệm đang bận rộn tiếp khách, hôm nay là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Bắc Nhung và Diệp Triều, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, nhưng hắn vừa trò chuyện một lúc thì phát hiện Tiêu Tư Ý biến mất.
Tiêu Tư Ý là con gái của nhà họ Tiêu, cháu gái của Thái hậu, được yêu chiều như sao trên trời tại thượng đô, địa vị cực cao. Đoàn đàm phán này vốn không có nàng, nhưng Tiêu Tư Ý nằng nặc đòi đi theo, Yên Luật Diệm mới bất đắc dĩ mang theo nữ quyến. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Tư Ý vẫn là người mà Yên Luật Diệm mang theo, nếu nàng xảy ra chuyện gì ở Diệp Triều, hắn không thể nào giải thích với phụ hoàng và Thái hậu.
Yên Luật Diệm đành phải bỏ dở cuộc trò chuyện, vội vàng ra ngoài tìm Tiêu Tư Ý. Hắn thấy Tiêu Tư Ý ngay bên cửa hông, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía đó: “Đồng Đồng, nàng làm gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói, ba người phụ nữ cùng quay lại. Yên Luật Diệm lúc đầu không để ý, đến khi tiến lại gần, hắn bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tưởng Minh Vy.
Lần trước nàng không từ mà biệt, không ngờ lại gặp lại trong tình huống này.
Mộ Minh Đường nhìn thấy biểu cảm của Yên Luật Diệm đột ngột sững lại, quay lại nhìn Tưởng Minh Vy đang né tránh, rồi nhìn Tiêu Tư Ý đang bừng bừng ghen tức, đột nhiên hiểu ra.
Mộ Minh Đường ở Tưởng gia khi đó đã từng nghe các bà lão trong nhà nói chuyện, nhắc đến người đã đưa Tưởng Minh Vy bỏ trốn, người đó có thân phận rất cao, dường như là một hoàng tử của Bắc Nhung. Họ mới chỉ bắt đầu nói, rồi vội vàng im lặng, khi đó Mộ Minh Đường tình cờ nghe thấy, nên đã nhớ.
Mộ Minh Đường không thể không nghĩ đến khả năng đó. Có lẽ... chính là vị bát hoàng tử đang đứng trước mặt cô đây?
Và người được Yên Luật Diệm gọi là “Đồng Đồng”, nhìn trang phục cũng là quý tộc Bắc Nhung. Yên Luật Diệm vừa tới đã gọi tên thân mật, có thể thấy mối quan hệ giữa họ rất sâu sắc, phần lớn là đôi uyên ương chưa thành hôn.
Mộ Minh Đường nhanh chóng suy luận ra mối quan hệ giữa ba người này. Đồng Đồng là vị hôn thê chính thức, Yên Luật Diệm đã có tình cảm với cả hai người phụ nữ, Tưởng Minh Vy là người đã từng bỏ trốn cùng Yên Luật Diệm, sau đó trở về làm vương phi của một người khác. Giờ đây, trong buổi hội nghị đàm phán giữa hai quốc gia, ba người lại gặp nhau...
Trời ạ, Mộ Minh Đường ngạc nhiên vô cùng. Dạo này vận may của cô là gì mà luôn xuất hiện tại những cảnh kịch hay.
Mộ Minh Đường đang chờ đợi họ sẽ tạo ra biến cố gì, nhưng Yên Luật Diệm chỉ nhìn Tưởng Minh Vy với vẻ bất ngờ trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm, quay sang cúi chào Mộ Minh Đường: “An Vương phi, tại hạ là Yên Luật Diệm, bát hoàng tử của Bắc Nhung, lần này phụ trách đến Diệp Triều đàm phán. Đồng Đồng là vị hôn thê của ta, tên Tiêu Tư Ý. Nàng còn trẻ, không hiểu lễ nghi của người Hán, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin An Vương phi bỏ qua.”
Sự việc này khiến mọi người đều bất ngờ. Tưởng Minh Vy không muốn nhận ra Yên Luật Diệm trong tình huống này, nhưng Yên Luật Diệm lại không thèm nhìn cô một lần, quay sang chào hỏi Mộ Minh Đường, khiến lòng cô càng thêm lạnh lẽo.
Hơn nữa, tại sao hắn lại biết Mộ Minh Đường, tại sao lại đặc biệt nói chuyện với nàng?
Tiêu Tư Ý cũng có cùng suy nghĩ. Khi nhìn thấy Tưởng Minh Vy, nàng đã không vui. Mặc dù không nhận ra Tưởng Minh Vy, nhưng nàng nhớ rõ lần trước Yên Luật Diệm đưa một nữ nhân người Hán về, chỉ là sau đó nữ nhân đó lại rời đi, sự việc mới dừng lại. Giờ đây, kết hợp với biểu hiện của Tưởng Minh Vy, Tiêu Tư Ý không khó đoán ra người này là ai.
Yên Luật Diệm không những dây dưa với người phụ nữ khác, mà bây giờ còn đối xử ân cần với một nữ nhân người Hán khác, tự giới thiệu và thậm chí còn thay nàng xin lỗi. Tiêu Tư Ý luôn được làm theo ý mình ở Thượng Đô, chưa bao giờ phải xin lỗi ai.
Tiêu Tư Ý tức giận ngay lập tức, trừng mắt nói: “Ta đâu có làm sai, tại sao phải xin lỗi nàng? Chưa nói đến việc ta không có lỗi, dù ta có làm gì, nàng ta có đáng để ta phải xin lỗi không?”
Yên Luật Diệm cau mày, rất đau đầu với tính khí này của Tiêu Tư Ý. Hắn định trách mắng nàng phải im miệng, đây là Diệp Triều, không phải nơi để nàng làm càn. Nhưng chưa kịp nói gì, từ phía sau có một giọng nói khác vang lên.
“Nàng là vương phi của ta, ngươi nói xem nàng có đáng hay không?”
Mọi người quay lại, thấy Tạ Huyền Thần mặc y phục màu mực đứng dưới gốc cây hoa, vẻ đẹp kiêu sa, sắc bén như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ: “Nhà họ Tiêu những năm gần đây đã sa sút đến mức này rồi sao? Một cô bé chưa ráo máu đầu mà dám làm càn trước mặt người của ta.”
Nhà họ Tiêu là một gia tộc nổi tiếng ở Bắc Nhung, đời đời kết hôn với hoàng tộc Yên Luật. Tiêu Tư Ý nghe thấy gia tộc mình bị hạ nhục như vậy, ban đầu rất tức giận. Nhưng ánh mắt của Tạ Huyền Thần khiến nàng sợ hãi, vài lần muốn mở miệng nhưng đều không dám. Cuối cùng, nàng chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai, dám nói về nhà họ Tiêu của ta như vậy?”
Tạ Huyền Thần nghe vậy chỉ cười nhẹ: “Ngươi có thể hỏi dì và ông của ngươi, Tạ Huyền Thần là ai.”
Cùng là vương phi, Mộ Minh Đường thực sự rực rỡ hơn Tưởng Minh Vy quá nhiều. Hoàng đế, hoàng hậu đặc biệt quan tâm, các quan lại quý tộc cũng hướng dẫn tận tình cho thế hệ trẻ, ngay cả người dân kinh thành cũng đều đàm luận say sưa, ai ai cũng có thể kể về sự tích của An Vương phi.
Trong khi đó, Tưởng Minh Vy luôn bị che lấp dưới ánh hào quang của Mộ Minh Đường, chẳng ai nhận ra. Kinh thành cũng hiếm khi nhắc đến, còn có một vị vương phi của ứng cử viên tranh ngôi khác, chỉ là cùng tuổi với Mộ Minh Đường.
Giống như bây giờ, Mộ Minh Đường công khai chế nhạo nàng trước mặt mọi người, không ai dám nói rằng Mộ Minh Đường không đúng, thậm chí tất cả mọi người đều không thấy đây là chuyện gì đáng để đem ra bàn luận. Nhưng nếu họ hoán đổi vị trí, Tưởng Minh Vy ở trong cung nói không tốt về Mộ Minh Đường, lập tức người của hoàng hậu sẽ ra mặt khiển trách nàng.
Mọi người cười đùa một lúc, rất nhanh, thời gian vào tiệc đã đến. Cung nữ đến hoa sảnh nhắc các phu nhân chỉnh trang, yến tiệc đã sẵn sàng, sắp bắt đầu rồi.
Nghe vậy, nhiều người muốn ra ngoài thay y phục. Mộ Minh Đường cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nên lập tức đứng lên và rời đi.
Sau khi Mộ Minh Đường đi, các phu nhân trong hoa sảnh lén thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đứng dậy cáo từ. Chẳng mấy chốc, hoa sảnh lúc nãy còn rộn ràng tiếng chuông bạc, giờ chỉ còn lại vài người thưa thớt.
Tưởng Minh Vy đi vào phòng bên để chỉnh lại tóc, vừa đóng cửa lại, sắc mặt của nàng không thể che giấu được nữa, hoàn toàn trở nên âm trầm.
Các tỳ nữ nín thở, Tưởng Minh Vy rõ ràng đang không vui, không ai dám lúc này chọc vào. Các tỳ nữ theo hầu Tưởng Minh Vy do phu nhân Tưởng gia ra lệnh, người khác có thể né tránh, nhưng họ không thể. Nếu lát nữa Tưởng Minh Vy đem cảm xúc này lên yến tiệc, thì mới thật là tồi tệ.
Các tỳ nữ theo hầu không còn cách nào khác, đành phải cứng rắn tiến lên, khuyên nhủ: “Vương phi, người tri thư đạt lý, tâm như trời đất, không nên để ý những người đó. Người mưu cầu những điều lớn lao, còn họ, chỉ là những lợi ích nhỏ nhoi trước mắt thôi.”
Tưởng Minh Vy chỉ cần nghe vài lời đầu tiên là đã biết tỳ nữ muốn nói gì. Chẳng qua lại là những lời lẽ cũ kỹ, lặp đi lặp lại bảo nàng nhẫn nhịn, nhường nhịn.
Nhưng rốt cuộc đến khi nào thì mới kết thúc?
Năm ngoái, phu nhân Tưởng gia bảo nàng nhẫn nhịn một hai tháng, dù sao Tạ Huyền Thần cũng không qua khỏi năm mới, đợi Tạ Huyền Thần chết rồi, lúc đó xử lý Mộ Minh Đường thế nào, đều do Tưởng Minh Vy quyết định; cuối năm, mọi người lại nói nhẫn nhịn thêm một hai tháng nữa, Tạ Huyền Thần chỉ còn một hơi thở, có lẽ không qua nổi tháng Giêng.
Nhưng kết quả thì sao, đã là tháng Tư rồi, Tạ Huyền Thần ngày càng khỏe, nghe nói gần đây còn bắt đầu luyện võ trở lại, thật sự không giống một người sắp chết. Mộ Minh Đường cũng ngày càng tự do, Tưởng Minh Vy nhường nhịn từng bước, kết quả không phải là nước biển rộng mở, mà ngược lại phải càng nhẫn nhịn hơn.
Tưởng Minh Vy đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi, cuộc sống như vậy, thật sự có kết thúc sao?
Kiếp trước Yên Luật Diệm cũng từng nói với nàng như vậy, hắn nói vương phi nhà nàng quyền thế quá lớn, đến cả hắn cũng phải kiêng dè, nên bảo Tưởng Minh Vy nhẫn nhịn, nhẫn đến khi hắn lên ngôi, hắn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Lúc đó xử lý vương phi thế nào, đều do Tưởng Minh Vy quyết định.
Nhưng sau đó, Yên Luật Diệm thật sự đã lên ngôi, Tưởng Minh Vy lại không thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhẫn nhịn quá lâu, đã bị mài mòn hết góc cạnh, mất đi hào quang, trở nên mờ nhạt và u ám. Kiếp trước lúc đó, nàng cũng nghĩ rằng mình đang sống trong một câu chuyện tình yêu đích thực. Đợi đến khi Yên Luật Diệm nắm quyền, nam chính sẽ lập tức phục vị cho tình yêu đích thực đã chịu nhiều ấm ức, phế bỏ chính thê độc ác và hống hách.
Chuyện sau đó không cần nói cũng biết. Kiếp này nàng đã lựa chọn hoàn toàn khác, nhưng những lời mà mọi người nói với nàng, lại kỳ lạ thay trùng khớp với kiếp trước.
Đều bảo nàng nhẫn nhịn, bảo nàng kỳ vọng vào tương lai tươi sáng, mà bỏ qua những điều không vui trước mắt. Những sự trùng hợp này khiến Tưởng Minh Vy cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả khi giả sử rằng sau này nàng thực sự có thể đạt được thành công, nhưng cả quá trình đều phải nhẫn nhịn, trong khi Mộ Minh Đường thì luôn sống thoải mái hơn nàng. Cho dù sau này Tưởng Minh Vy thực sự trở thành người chiến thắng cuối cùng, những uất ức đã chịu không thể lấy lại được, vậy thì làm người chiến thắng có ý nghĩa gì? Trái lại, Mộ Minh Đường từ đầu đến cuối luôn sống thoải mái, tiêu xài không tiếc tay, chuyện sau khi chết không ai biết trước, nhưng khi còn sống, Mộ Minh Đường thật sự rất hạnh phúc.
Nói như vậy, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng thực sự?
Bây giờ, Mộ Minh Đường đã thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng, ngược lại nàng lại bị ánh hào quang của đối phương che lấp. Bị người vốn không bằng mình vượt qua, so với việc không thể đuổi kịp người phía trước còn đau khổ hơn. Tưởng Minh Vy không thể chấp nhận được điều đó, nhất là khi người đó lại là Mộ Minh Đường.
Kiếp trước, khi nàng chết cô độc nơi đất khách quê người, Mộ Minh Đường ở Diệp Triều, rực rỡ huy hoàng được phong làm hoàng hậu. Kiếp trước Tưởng Minh Vy không biết, bị Mộ Minh Đường vượt qua đã đành, kiếp này nếu lại bị Mộ Minh Đường vượt qua, thì việc nàng trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Các tỳ nữ theo hầu thấy Tưởng Minh Vy vẫn không thay đổi biểu cảm, liền đồng loạt khuyên nhủ: “Vương phi, người phải nhìn xa. Người là chính thê của Tạ Huyền Giới, rất nhiều người đặt kỳ vọng vào người. Người không cần vì một lúc không vui mà hủy hoại bao công sức đã tích lũy suốt thời gian qua.”
Đúng vậy, Tưởng Minh Vy nghĩ, nàng là chính thê của Tạ Huyền Giới, kiếp này, nàng đã cưới được nam chính và trở thành chính cung duy nhất của nam chính.
Dù cho có bao nhiêu phụ nữ đến rồi đi, được sủng hay không, cũng không ai có thể lay chuyển vị trí chính thất của nàng.
Kiếp trước Tưởng Minh Vy đi theo nhầm người, cuối cùng phải chết trong uất hận, kiếp này nàng quyết không để lặp lại sai lầm trước đó. Tưởng Minh Vy rất chắc chắn, nam chính mà nàng đã đọc trong sách, chính là Tạ Huyền Giới.
Tạ Huyền Giới không nghi ngờ gì là thiên mệnh chi tử trong câu chuyện nam chính đại thắng, trí dũng song toàn, kỳ ngộ liên tiếp, mặc dù gặp phải nhiều trắc trở nhưng cuối cùng vẫn lên ngôi hoàng đế, khoác lên mình hoàng bào. Còn Tạ Huyền Thần, chỉ là một cái tên được nhắc qua loa khi giới thiệu bối cảnh mà thôi.
Tưởng Minh Vy đã cưới được Tạ Huyền Giới, không cần làm gì cả, sau này nhất định sẽ đại thắng, mẫu nghi thiên hạ. Còn Mộ Minh Đường, từ đầu đã sai lầm. Mộ Minh Đường bây giờ vượt qua nàng cũng không sao, dù cho Mộ Minh Đường có đi tốt đến đâu, nàng ta cũng đang đi trên con đường sai lầm. E rằng, không bằng đứng yên tại chỗ.
Tưởng Minh Vy nghĩ đến tình tiết trong sách, tâm trạng dần ổn định, thậm chí nỗi sợ hãi vừa rồi cũng dần lắng xuống. Nàng vừa rồi bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, nhất thời không phân biệt được ai mới là cái bóng. Bây giờ tâm trạng nàng đã bình ổn lại, nàng không đi sai đường, mọi thứ đều đang phát triển theo tình tiết trong sách.
Tưởng Minh Vy suy nghĩ lại một lần tình tiết, xác định bây giờ chính là đoạn đàm phán hòa bình nổi tiếng, tâm trạng mới yên ổn, bảo các tỳ nữ chỉnh lại tóc tai, rồi thong thả bước ra ngoài.
Bây giờ trong cung đâu đâu cũng bận rộn, ngay sắp tới là yến tiệc đón tiếp sứ thần ngoại quốc, liên quan đến thể diện quốc gia, không ai có thể phạm một sai lầm nào.
Tưởng Minh Vy lại càng như vậy. Nàng vốn dĩ đã bị hoàng đế, hoàng hậu lưu ý, nếu lại phạm sai lầm nữa, tình thế của nàng thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Bên ngoài hoa sảnh là một khu vườn nhỏ, lúc này người đi lại tấp nập, cực kỳ náo nhiệt. Tưởng Minh Vy đi trên đường, những người trong cung thấy nàng đều dừng lại chào hỏi.
Tưởng Minh Vy mỉm cười gật đầu. Nàng vừa ứng phó với mọi người bên ngoài, vừa hồi tưởng lại phần tiếp theo của cốt truyện.
Trong sách, cuộc đời của Tạ Huyền Giới được xem như huyền thoại. Ban đầu, hắn chỉ là con trai của một quan nhỏ, ước mơ lớn nhất là trở thành một quan viên từ thất phẩm trong nha môn, nhưng bất ngờ lại trở thành hoàng tử vương gia, vô tình mở ra con đường tranh đoạt ngôi báu. Sau khi trở thành hoàng tử, Tạ Huyền Giới liên tục tỏa sáng qua những biến cố, tài trí của hắn dần được mọi người biết đến.
Việc đàm phán hòa bình là một phần rất quan trọng trong việc Tạ Huyền Giới thu phục lòng dân.
Nếu như thượng nguyên tiết là điểm khởi đầu cho sự nổi tiếng của Tạ Huyền Giới, thì việc đàm phán hòa bình chính là điểm khởi đầu cho việc hắn thu thập quyền lực. Trong cốt truyện gốc, Tạ Huyền Giới đã gây ấn tượng mạnh mẽ trong vụ hỏa hoạn tại thượng nguyên tiết, sau đó Bắc Nhung đàm phán hòa bình, Tạ Huyền Giới được hoàng đế giao trọng trách, chịu trách nhiệm xác định nội dung hiệp ước.
Qua quá trình đàm phán kéo dài, Tạ Huyền Giới đã đấu trí với người Bắc Nhung và thành công giành được nhiều lợi ích cho triều đình. Hoàng đế vui mừng, giao cho Tạ Huyền Giới một phần quyền lực thực sự để kiểm chứng năng lực của hắn. Tạ Huyền Giới không phụ lòng mong đợi, dần dần tiến vào trung tâm quyền lực triều đình. Nhờ nắm giữ quyền lực, trong những cuộc chiến sau này giữa Diệp Triều và Bắc Nhung, Tạ Huyền Giới đã lập nhiều chiến công, cuối cùng trở thành tân hoàng được mọi người mong đợi.
Chỉ có điều hiện tại, con đường phát triển của Tạ Huyền Giới dường như gặp phải một chút vấn đề. Vào thượng nguyên tiết, hoàng cung không xảy ra hỏa hoạn, vì thế Tạ Huyền Giới không có cơ hội lập công. Tệ hơn nữa, vì Tưởng Minh Vy có khả năng tiên tri, nàng đã làm hỏng chuyện, khiến Tạ Huyền Giới bị hoàng đế trách mắng.
Nhưng Tưởng Minh Vy tự an ủi mình rằng, đó chỉ là một chút sai sót nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục. Diễn biến sự việc đến hiện tại, thực tế vẫn theo đúng cốt truyện trong sách.
Năm Thụy Hòa thứ tư, Bắc Nhung vẫn phái người đến đàm phán hòa bình, hoàng đế vẫn rất coi trọng, tổ chức yến tiệc long trọng để tiếp đón.
Điều đó chứng tỏ rằng, cốt truyện vẫn có sức mạnh chi phối, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ giống như trong sách.
Tưởng Minh Vy vừa suy nghĩ về cốt truyện, vừa bước đến đại điện quốc yến. Yến tiệc chiêu đãi sứ thần ngoại quốc được tổ chức tại Đại Khánh điện, tại khu vườn bên cửa hông, Tưởng Minh Vy vừa vặn chạm mặt Mộ Minh Đường.
Mộ Minh Đường không muốn vào tiệc quá sớm, nên tiện thể dạo quanh ngoài cung điện, tính toán thời gian thấy cũng đã đến lúc, nàng liền quay về, không ngờ lại gặp Tưởng Minh Vy. Lúc này người qua kẻ lại, khách quý tụ tập, Mộ Minh Đường và Tưởng Minh Vy đều giữ vẻ mặt hòa nhã, gật đầu với nhau, không ai nói thêm lời nào.
Tưởng Minh Vy vừa mới nghĩ đến những lời xấu xa về Mộ Minh Đường, nhưng khi gặp nàng ta ngoài đời, nàng vẫn phải lùi một bước, hơi cúi người nói: “Tỷ tỷ mời.”
Mộ Minh Đường khách sáo một tiếng, sau đó thản nhiên bước đi trước, không có chút gì gọi là khiêm nhường. Tưởng Minh Vy theo sau, trong lòng vẫn còn cười lạnh, không ngờ khi vào đến cửa, nàng ngước mắt lên và nhìn thấy một người hoàn toàn không ngờ tới.
Người vừa đến mặc trang phục quý tộc Bắc Nhung, tóc dài được tết thành bím và búi lên, trông vừa kiêu hãnh vừa anh dũng.
Tưởng Minh Vy như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Người này chính là cơn ác mộng của kiếp trước, nhiều lần trong giấc mơ nửa đêm, nàng vẫn nhìn thấy người này cười lạnh, bảo người ta dội nước giếng lạnh lên đầu nàng.
Chính là người vợ chính thức của Yên Luật Diệm, Tưởng Minh Vy kiếp trước chủ mẫu độc ác và kiêu ngạo, Tiêu Tư Ý.
Mộ Minh Đường không ngờ sau cửa có người, khi nhìn thấy người phụ nữ rõ ràng là người ngoại tộc, trong lòng nàng thầm cảnh giác, chỉ mỉm cười lịch sự. Người phụ nữ kia cũng nhìn họ, khi thấy Tưởng Minh Vy ở phía sau, nét mặt người phụ nữ thay đổi, lộ ra vẻ không vui.
Mộ Minh Đường quay lại, thấy Tưởng Minh Vy không hiểu sao lại trông vô cùng kinh ngạc, như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng ghét nhưng phải nhẫn nhịn.
Không có gì ngạc nhiên khi người phụ nữ ngoại tộc kia tỏ vẻ không vui, biểu cảm của Tưởng Minh Vy thực sự quá lố. Mộ Minh Đường cũng bị biểu hiện của Tưởng Minh Vy làm cho tò mò, người phụ nữ này rõ ràng là người trong đoàn sứ thần Bắc Nhung, lẽ ra đây là lần đầu tiên đến Diệp Triều, không quen ai. Tại sao Tưởng Minh Vy lại có phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy nàng ta?
Mộ Minh Đường bỗng nhiên thông suốt, có lẽ không phải không quen biết. Người phụ nữ ngoại tộc này đúng là lần đầu tiên đến Diệp Triều, nhưng Tưởng Minh Vy thì từng đến Bắc Nhung.
Phải chăng, họ đã gặp nhau ở Bắc Nhung? Ánh mắt Mộ Minh Đường liên tục di chuyển giữa hai người, càng nhìn càng thấy nhiều điểm đáng ngờ. Nếu nói hai người này đã gặp nhau ở Bắc Nhung, thì tại sao người phụ nữ ngoại tộc này lại tỏ ra không nhận ra Tưởng Minh Vy; nếu nói họ chưa gặp, thì biểu cảm như thấy kẻ thù không đội trời chung của Tưởng Minh Vy lại hoàn toàn không hợp lý.
Cử động của ba nữ nhân bên cửa hông nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác. Yên Luật Diệm đang bận rộn tiếp khách, hôm nay là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Bắc Nhung và Diệp Triều, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, nhưng hắn vừa trò chuyện một lúc thì phát hiện Tiêu Tư Ý biến mất.
Tiêu Tư Ý là con gái của nhà họ Tiêu, cháu gái của Thái hậu, được yêu chiều như sao trên trời tại thượng đô, địa vị cực cao. Đoàn đàm phán này vốn không có nàng, nhưng Tiêu Tư Ý nằng nặc đòi đi theo, Yên Luật Diệm mới bất đắc dĩ mang theo nữ quyến. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Tư Ý vẫn là người mà Yên Luật Diệm mang theo, nếu nàng xảy ra chuyện gì ở Diệp Triều, hắn không thể nào giải thích với phụ hoàng và Thái hậu.
Yên Luật Diệm đành phải bỏ dở cuộc trò chuyện, vội vàng ra ngoài tìm Tiêu Tư Ý. Hắn thấy Tiêu Tư Ý ngay bên cửa hông, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía đó: “Đồng Đồng, nàng làm gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói, ba người phụ nữ cùng quay lại. Yên Luật Diệm lúc đầu không để ý, đến khi tiến lại gần, hắn bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tưởng Minh Vy.
Lần trước nàng không từ mà biệt, không ngờ lại gặp lại trong tình huống này.
Mộ Minh Đường nhìn thấy biểu cảm của Yên Luật Diệm đột ngột sững lại, quay lại nhìn Tưởng Minh Vy đang né tránh, rồi nhìn Tiêu Tư Ý đang bừng bừng ghen tức, đột nhiên hiểu ra.
Mộ Minh Đường ở Tưởng gia khi đó đã từng nghe các bà lão trong nhà nói chuyện, nhắc đến người đã đưa Tưởng Minh Vy bỏ trốn, người đó có thân phận rất cao, dường như là một hoàng tử của Bắc Nhung. Họ mới chỉ bắt đầu nói, rồi vội vàng im lặng, khi đó Mộ Minh Đường tình cờ nghe thấy, nên đã nhớ.
Mộ Minh Đường không thể không nghĩ đến khả năng đó. Có lẽ... chính là vị bát hoàng tử đang đứng trước mặt cô đây?
Và người được Yên Luật Diệm gọi là “Đồng Đồng”, nhìn trang phục cũng là quý tộc Bắc Nhung. Yên Luật Diệm vừa tới đã gọi tên thân mật, có thể thấy mối quan hệ giữa họ rất sâu sắc, phần lớn là đôi uyên ương chưa thành hôn.
Mộ Minh Đường nhanh chóng suy luận ra mối quan hệ giữa ba người này. Đồng Đồng là vị hôn thê chính thức, Yên Luật Diệm đã có tình cảm với cả hai người phụ nữ, Tưởng Minh Vy là người đã từng bỏ trốn cùng Yên Luật Diệm, sau đó trở về làm vương phi của một người khác. Giờ đây, trong buổi hội nghị đàm phán giữa hai quốc gia, ba người lại gặp nhau...
Trời ạ, Mộ Minh Đường ngạc nhiên vô cùng. Dạo này vận may của cô là gì mà luôn xuất hiện tại những cảnh kịch hay.
Mộ Minh Đường đang chờ đợi họ sẽ tạo ra biến cố gì, nhưng Yên Luật Diệm chỉ nhìn Tưởng Minh Vy với vẻ bất ngờ trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm, quay sang cúi chào Mộ Minh Đường: “An Vương phi, tại hạ là Yên Luật Diệm, bát hoàng tử của Bắc Nhung, lần này phụ trách đến Diệp Triều đàm phán. Đồng Đồng là vị hôn thê của ta, tên Tiêu Tư Ý. Nàng còn trẻ, không hiểu lễ nghi của người Hán, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin An Vương phi bỏ qua.”
Sự việc này khiến mọi người đều bất ngờ. Tưởng Minh Vy không muốn nhận ra Yên Luật Diệm trong tình huống này, nhưng Yên Luật Diệm lại không thèm nhìn cô một lần, quay sang chào hỏi Mộ Minh Đường, khiến lòng cô càng thêm lạnh lẽo.
Hơn nữa, tại sao hắn lại biết Mộ Minh Đường, tại sao lại đặc biệt nói chuyện với nàng?
Tiêu Tư Ý cũng có cùng suy nghĩ. Khi nhìn thấy Tưởng Minh Vy, nàng đã không vui. Mặc dù không nhận ra Tưởng Minh Vy, nhưng nàng nhớ rõ lần trước Yên Luật Diệm đưa một nữ nhân người Hán về, chỉ là sau đó nữ nhân đó lại rời đi, sự việc mới dừng lại. Giờ đây, kết hợp với biểu hiện của Tưởng Minh Vy, Tiêu Tư Ý không khó đoán ra người này là ai.
Yên Luật Diệm không những dây dưa với người phụ nữ khác, mà bây giờ còn đối xử ân cần với một nữ nhân người Hán khác, tự giới thiệu và thậm chí còn thay nàng xin lỗi. Tiêu Tư Ý luôn được làm theo ý mình ở Thượng Đô, chưa bao giờ phải xin lỗi ai.
Tiêu Tư Ý tức giận ngay lập tức, trừng mắt nói: “Ta đâu có làm sai, tại sao phải xin lỗi nàng? Chưa nói đến việc ta không có lỗi, dù ta có làm gì, nàng ta có đáng để ta phải xin lỗi không?”
Yên Luật Diệm cau mày, rất đau đầu với tính khí này của Tiêu Tư Ý. Hắn định trách mắng nàng phải im miệng, đây là Diệp Triều, không phải nơi để nàng làm càn. Nhưng chưa kịp nói gì, từ phía sau có một giọng nói khác vang lên.
“Nàng là vương phi của ta, ngươi nói xem nàng có đáng hay không?”
Mọi người quay lại, thấy Tạ Huyền Thần mặc y phục màu mực đứng dưới gốc cây hoa, vẻ đẹp kiêu sa, sắc bén như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ: “Nhà họ Tiêu những năm gần đây đã sa sút đến mức này rồi sao? Một cô bé chưa ráo máu đầu mà dám làm càn trước mặt người của ta.”
Nhà họ Tiêu là một gia tộc nổi tiếng ở Bắc Nhung, đời đời kết hôn với hoàng tộc Yên Luật. Tiêu Tư Ý nghe thấy gia tộc mình bị hạ nhục như vậy, ban đầu rất tức giận. Nhưng ánh mắt của Tạ Huyền Thần khiến nàng sợ hãi, vài lần muốn mở miệng nhưng đều không dám. Cuối cùng, nàng chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai, dám nói về nhà họ Tiêu của ta như vậy?”
Tạ Huyền Thần nghe vậy chỉ cười nhẹ: “Ngươi có thể hỏi dì và ông của ngươi, Tạ Huyền Thần là ai.”