Chương 41: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (41)
Editor: hatrang.
- --
Khi Khương Ngâm tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức rã rời.
Cậu hơi cử động tay, liền nghe thấy tiếng xiềng xích bị kéo lê vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Khương Ngâm phát hiện mình đã bị trói vào đầu giường, vết thương trên vai cũng đã được băng bó, nhưng nó vẫn đau như cũ, mỗi một chuyển động nhẹ đều khiến cậu hít hà thấu tận trời xanh.
Nơi đây vô cùng đơn sơ giản dị, không ngờ lại là phòng ngủ của Vệ Từ.
Khương Ngâm cảm thấy có gì đó không ổn, “Chẳng phải thân phận của tôi đã bị bại lộ rồi ư? Đáng ra bọn họ nên quẳng tên phản bội này vào nhà giam mới phải… Tôi vốn đang chờ để thể hiện tài năng diễn xuất ảnh đế của mình mà, thà chết chứ không chịu nhận tội đồ đó.”
Cậu cứ tưởng khi tỉnh lại sẽ đối mặt với nhà giam tối tăm ẩm ướt treo đầy dụng cụ tra tấn chứ.
Hệ thống 661 nghĩ nghĩ, lên tiếng đả kích không chút thương tiếc, “Có lẽ bọn họ vẫn chưa muốn tin tưởng cậu thật sự là gián điệp nên mới cho cậu thêm một cơ hội cuối. Nhưng cứ yên tâm đi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.”
Khương Ngâm:... Nhìn tôi có giống háo hức đến thế không? Suy cho cùng, nếu có thể tránh được việc phải chịu khổ thì cậu cũng không muốn hành hạ bản thân.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Khương Ngâm liền lập tức điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt. Tóc mái rũ rượi hơi che khuất đôi mắt đầy vẻ chột dạ, rèm mi cậu thoáng cụp xuống, bộ dáng chán nản suy sụp như thể không còn gì để biện hộ.
“Lạch cạch.”
Người nọ đi đến đứng trước mặt thiếu niên, song cũng không nói gì, chỉ đặt mạnh chén thuốc lên bàn, có thể thấy được tâm trạng hắn hiện tại đang vô cùng tức giận.
Khương Ngâm nghĩ thầm, Thẩm Thôi Anh, tui chọn bạn.
Hệ thống 661 nhìn thoáng qua, “Đoán đúng rồi, sao cậu biết được vậy?”
Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao, Vệ Từ luôn bình tĩnh lý trí, nhất định sẽ không phát tiết cảm xúc một cách lỗ mãng như thế. Cũng chỉ có Thẩm Thôi Anh là tính tình nóng nảy, có lẽ bây giờ hắn còn đang trách móc tại sao cậu lại không giải thích lời nào.
Thiếu niên trên giường rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn chăm chăm cúi gằm mặt, không nhìn lên cũng không hề lên tiếng, giống như đã hoàn toàn chấp nhận số phận. Một bên sườn mặt tuyệt mỹ khuất dạng hoàn toàn trong hắc ám, có cảm tưởng không khác gì bóng ma. Làn da trắng bệch đến độ gần như trong suốt, mạch máu xanh nhạt chạy dài trên cần cổ, trông yếu ớt lạ kỳ.
“Ha, đã đưa thuốc đến lại nằm yên ra đó, chẳng lẽ còn muốn ta đút cho ngươi?” Thẩm Thôi Anh nhìn dáng vẻ kia của Khương Ngâm, chỉ cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn cố gắng khắc chế cơn thịnh nộ đến độ muốn phá hủy mọi thứ của mình.
Cuối cùng thiếu niên nọ cũng chịu ngẩng đầu, trên môi là nụ cười vô cùng suy yếu, Khương Ngâm giơ đôi tay gầy gò bị xích sắt khóa chặt lên, “Sư huynh, ta đã thành như vậy rồi, làm sao có thể uống được?”
Dây xích màu đen vừa thô vừa dài trói lấy cổ tay trắng nõn mỏng manh, theo động tác của người nọ mà vang lên tiếng va chạm nghe ê cả răng.
Sư huynh, ngươi lại còn có liêm sỉ gọi ta là sư huynh?
Nắm tay ở bên hông của Thẩm Thôi Anh vô thức siết chặt, bởi vì dùng sức mà ngay cả đầu ngón tay cũng dần trắng bệch, gân xanh chạy dài thành vô số đường cong gợi cảm đầy nam tính. Hắn nở một nụ cười lạnh, chế nhạo nói: “Ta thật không đảm đương nổi hai chữ này, sư huynh ư, người nào đó rõ ràng không hề coi ta là sư huynh.”
Nếu xem trọng ta như vậy, thì hà cớ gì lại không giải thích một lời nào?
Ngươi nói đi, chỉ cần một câu thôi cũng được. Chỉ cần là ngươi nói, ta nhất định sẽ tin!
Còn bây giờ thì sao?
Khác gì ngầm thừa nhận tất cả là do mình gây ra đâu! Nếu ngươi thật sự là gián điệp của Ma tộc, thì bao lâu nay ngươi coi ta là cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn rời bỏ ta và sư phụ sao? Chẳng lẽ những ngày tháng chúng ta bên nhau bấy lâu nay đều là giả tạo sao? Khương Ngâm, chẳng lẽ vì muốn làm bọn ta lơi lỏng cảnh giác nên mới ngụy trang thành bộ dạng kia sao, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của ngươi?
Thẩm Thôi Anh nghĩ, tuy thường xuyên nói Khương Ngâm ngốc nghếch chậm chạp, nhưng có đôi khi hắn thật sự không thể hiểu nổi đối phương. Vô số cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn ập đến như thủy triều, trong mắt hắn tràn đầy suy tư phức tạp mà chính hắn cũng không tài nào giải mã được. Nam nhân cầm chén thuốc lên rót cho Khương Ngâm, động tác vừa thô lỗ vừa cáu kỉnh.
“A... Khụ khụ khụ...” Thiếu niên còn chưa ngồi dậy hoàn toàn đã bị đè chặt đổ thuốc vào miệng, bởi vì không kịp nuốt mà sặc mất một ngụm. Nước thuốc ngay lập tức chảy ra từ khóe môi, tạo thành một vệt uốn lượn màu xanh đậm trên làn da tuyết trắng. Khương Ngâm không khỏi ho khan, cả gương mặt nhăn nhúm lại vì hậu vị đắng chát.
Thẩm Thôi Anh thấy thế, ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng làm ra vẻ chán ghét mà dùng tay áo lau lau cho cậu, “Bẩn muốn chết.”
Khương Ngâm mỉm cười, “Đa tạ sư huynh.”
Có lẽ là do vừa rồi cử động hơi mạnh nên miệng vết thương lại một lần nữa bị rách ra, làm gương mặt vốn đã yếu ớt của Khương Ngâm càng thêm nhợt nhạt, hoàn toàn không còn chút sức sống nào. Thứ duy nhất nổi bật là vệt nước sẫm màu còn đọng lại trên khóe môi cậu, nhìn qua có vẻ khá đáng sợ. Thẩm Thôi Anh đang muốn lấy tay áo lau đi, lại bỗng thấy Khương Ngâm tùy tiện thè lưỡi ra liếm lên.
Mềm mại, đỏ hồng và ẩm ướt.
Đầu ngón tay của hắn thoáng giật giật, rồi liền chật vật quay đầu, “Ta đi đây.”
Tấm màn trắng đầu giường khẽ lay động, ánh dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nên những hoa văn chạm trổ có chút ngẫu nhiên. Thi thoảng, có làn gió nhẹ thổi, tựa như mặt hồ yên tĩnh vừa gợi lên vài gợn sóng lăn tăn, Khương Ngâm nằm im trên giường, thân hình có chút mơ hồ không rõ giữa ánh sáng và bóng tối đan xen. Cậu nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Bước chân vốn đã đến cửa của Thẩm Thôi Anh thoáng khựng lại. Bóng lưng hắn cao lớn khỏe khoắn, vài sợi tóc trên đỉnh đầu như có như không bay phấp phới. Nam nhân đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Trong lòng hắn không ngừng ôm hy vọng mình sẽ nghe được một đáp án khác, nhưng đáp lại chỉ là khoảng không im lặng đến đáng sợ, chẳng có ai trả lời.
Thẩm Thôi Anh giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, nỗi thất vọng sâu sắc điên cuồng dâng cao. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường, cuối cùng hất tay áo rời khỏi.
Trong phòng.
Khương Ngâm nhỏ giọng nói: “Hắn ta đi rồi.”
Hệ thống 661 nhanh chóng trả lời: “Chứ sao, chẳng lẽ lại ở đây nghe cậu tiếp tục lải nhải mấy lời không-quá-lọt-tai?”
Haizz, Khương Ngâm nhìn ra cửa rồi thở dài, thật là khó cho tui quá đi mất!
Cậu chép chép miệng, chén thuốc kia sao lại đắng thế không biết, làm ban nãy cậu uống mà suýt ứa cả nước mắt. Khương Ngâm hít sâu, lại nhịn không được ôm bụng ho dữ dội.
“Khụ khụ khụ....”
Ngoài cửa, Thẩm Thôi Anh nghe được âm thanh đầy đau đớn truyền ra như muốn xé cả phổi của thiếu niên, bàn tay không khỏi nắm chặt lại. Hắn lặng lẽ siết lấy mứt hoa quả trong tay, khiến lớp đường ngọt ngào dần dần tan chảy trở nên vô cùng dính nhớp.
Chỉ là ngay cả khi nó đã biến thành thế này, chủ nhân của nó vẫn không hề lấy ra.
Ban nãy vừa sắc thuốc đã thấy mùi vô cùng nồng, ngửi thôi đã khó chịu, huống chi là uống nó. Khương Tiểu Ngâm lại sợ đắng như vậy, chỉ cần lúc ấy đối phương cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ đưa cho cậu.
Nhưng mà...
Nghe thấy tiếng ho đầy kìm nén đến nghẹn ngào trong phòng, Thẩm Thôi Anh tự giễu cười nhạo một tiếng, tùy tiện ném mứt hoa quả trong tay xuống đất. Chúng nhanh chóng lăn lộn vài vòng rồi bám đầy bụi bẩn, không thể ăn được nữa.
Dù sao người nào đó cũng sẽ không quý trọng.
Hắn nhấc chân lên dẫm mạnh, sau đó sải bước rời khỏi.
Lần này Thẩm Thôi Anh đã thật sự đi rồi, trong phòng rốt cuộc cũng không còn ai khác nữa.
Bầu không khí im lặng và trống vắng đến đáng sợ, chỉ có thể thi thoảng nghe thấy tiếng xiềng xích đong đưa. Phạm vi di chuyển của Khương Ngâm bị giới hạn lại chỉ bằng một chiếc giường, thậm chí ngay cả việc ngồi dậy cũng có chút khó khăn. Cậu từ bỏ việc giãy giụa, nằm thẳng người đơ ra như một con cá chết, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú lên trần nhà, không hề chớp mi lấy một cái.
Cậu còn cho rằng mình sẽ bị nhốt như thế này mãi mãi.
Cho đến tối, Vệ Từ đến.
Lúc này, Khương Ngâm đang ngủ, bởi vì bị thương nặng nên thiếu niên không còn bao nhiêu sức lực, mới tỉnh táo chưa được bao lâu đã dần lịm đi. Giữa cơn mộng mị, cậu chợt cảm thấy một đôi tay lạnh băng đang chậm rãi trượt dài trên bả vai.
Cậu bị cơn buốt giá thấu xương này đánh thức.
Đột nhiên phát hiện một bóng người đang ngồi trước giường làm cậu sợ tới mức giật bắn mình muốn lùi lại, song hai vai lại bị siết chặt không cách nào động đậy. Khẽ rít lên vì đau đớn, thiếu niên nương theo ánh trăng nhàn nhạt mà phác họa ra khuôn mặt của Vệ Từ.
Người nọ đang thay dược liệu cho cậu, băng vải đã bị tháo xuống lộ ra một vết sẹo vô cùng dữ tợn vẫn còn sắc đỏ máu, nó yên vị trên bờ vai tinh tế thon thả, càng làm tăng thêm vẻ xấu xí ghê rợn.
Ngón tay lành lạnh chậm rãi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, song cậu vẫn không khỏi co rúm lại vì đau rát. Sau đó, đối phương liền ôm chầm lấy bả vai mảnh mai, tầm mắt tối đen không rõ của Vệ Từ dừng lại trên khuôn mặt khuất sáng của thiếu niên, tựa như đang muốn quan sát gì đó.
Khương Ngâm cứ cảm thấy nam nhân đối diện hơi kì lạ, trên người y tản ra một hơi thở quái dị khó tả.
Hôm nay Vệ Từ không dùng sợi dây màu đỏ kia nữa, mái tóc dài rối tung cứ thế tự do thả xuống. Y phục dường như có chút đơn bạc, bình thường người nọ luôn mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả cổ cũng không hề để lộ ra. Song bây giờ, cả một vùng ngực và xương quai xanh đều mồn một hiện rõ trước mắt, những ngón tay lạnh lẽo lại lần nữa lướt nhẹ lên người cậu.
Ánh nhìn của đối phương rờn rợn sởn gai óc, mang lại cho cậu một cảm giác như thể kẻ đang quan sát mình không phải là vị sư phụ quen thuộc kia, mà là một thứ gì đó cực độ đen tối nhớp nháp.
“Sư phụ...” Khương Ngâm thận trọng nhỏ giọng gọi.
Từng khớp xương tinh tế đột nhiên chạm lên môi cậu, hơi lạnh bất ngờ truyền đến khiến cơ thể Khương Ngâm thoáng run rẩy, dường như thiếu niên nghe thấy tông giọng nhẹ nhàng của Vệ Từ, “Suỵt, không được nói chuyện.”
“Ngươi luôn nói ra những thứ ta không hề muốn nghe. Nếu đã như vậy, tốt nhất nên yên lặng.” Hơi thở nóng rực phả vào vành tai cậu, người nọ cúi đầu xuống, tóc mai mang theo chút lành lạnh vô tình cọ qua cần cổ Khương Ngâm, dấy lên một trận ngứa ngáy.
Thanh âm khẽ khàng của y nhuốm ý cười, “Nhìn xem, mỗi lúc không mở miệng đều thật ngoan ngoãn, đáng yêu làm sao.”
Lần này Khương Ngâm thật sự chắc chắn rằng người nọ vô cùng bất thường rồi. Vệ Từ mà cậu biết sẽ không bao giờ nói những lời như thế, hiện tại đối phương cư xử chẳng khác nào một kẻ tâm thần, cậu nghiêng người né tránh đôi tay đang muốn chạm lên gò má mình, “Sư phụ, người sao vậy?”
Cậu vốn muốn hỏi để nam nhân bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng không ngờ lại chọc giận y.
“Á!”
Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bóp lấy cổ Khương Ngâm, sức lực mạnh đến nỗi khiến cả gương mặt nhỏ xíu đỏ bừng lên vì ngạt thở. Cậu liều mạng dùng hết sức quơ quào giãy giụa, song lại nhanh chóng bị đối phương đè cả người xuống dưới. Chỉ thấy quanh cơ thể Vệ Từ tản ra sương mù đen đặc u ám, hoa văn quỷ dị đỏ như máu lan tràn khắp cần cổ y, khí tức đầy chết chóc kì quái.
Ánh mắt y âm trầm lạnh băng như đang nhìn một người chết, ma khí lại nồng nặc, làn da thì liên tục xuất hiện hoa văn diễm lệ đáng sợ... Quả thật lúc này y trông còn giống ác quỷ hơn cả Ma Tôn.
“Sư phụ... Khụ khụ, là ta mà!” Khương Ngâm không ngừng véo tay Vệ Từ, người nọ quá mức khủng bố, nếu nói y đang muốn giết chết cậu, cậu cũng tin, “Sư phụ.... Người... Mau tỉnh lại đi!”
Trong lòng cậu điên cuồng gọi hệ thống, “Đờ mờ, Yêu tổng, Vệ Từ bị cái quái gì vậy?”
Hệ thống 661 cũng rất lo lắng, “Tâm ma của hắn xuất hiện rồi.”
Khương Ngâm: “Thế bây giờ phải làm sao đây!”
Cậu vội vã nhấn đầu Vệ Từ xuống, sau đó hung hăng hôn lên, con mẹ nhà ngươi!
- --
Khi Khương Ngâm tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức rã rời.
Cậu hơi cử động tay, liền nghe thấy tiếng xiềng xích bị kéo lê vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Khương Ngâm phát hiện mình đã bị trói vào đầu giường, vết thương trên vai cũng đã được băng bó, nhưng nó vẫn đau như cũ, mỗi một chuyển động nhẹ đều khiến cậu hít hà thấu tận trời xanh.
Nơi đây vô cùng đơn sơ giản dị, không ngờ lại là phòng ngủ của Vệ Từ.
Khương Ngâm cảm thấy có gì đó không ổn, “Chẳng phải thân phận của tôi đã bị bại lộ rồi ư? Đáng ra bọn họ nên quẳng tên phản bội này vào nhà giam mới phải… Tôi vốn đang chờ để thể hiện tài năng diễn xuất ảnh đế của mình mà, thà chết chứ không chịu nhận tội đồ đó.”
Cậu cứ tưởng khi tỉnh lại sẽ đối mặt với nhà giam tối tăm ẩm ướt treo đầy dụng cụ tra tấn chứ.
Hệ thống 661 nghĩ nghĩ, lên tiếng đả kích không chút thương tiếc, “Có lẽ bọn họ vẫn chưa muốn tin tưởng cậu thật sự là gián điệp nên mới cho cậu thêm một cơ hội cuối. Nhưng cứ yên tâm đi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.”
Khương Ngâm:... Nhìn tôi có giống háo hức đến thế không? Suy cho cùng, nếu có thể tránh được việc phải chịu khổ thì cậu cũng không muốn hành hạ bản thân.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Khương Ngâm liền lập tức điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt. Tóc mái rũ rượi hơi che khuất đôi mắt đầy vẻ chột dạ, rèm mi cậu thoáng cụp xuống, bộ dáng chán nản suy sụp như thể không còn gì để biện hộ.
“Lạch cạch.”
Người nọ đi đến đứng trước mặt thiếu niên, song cũng không nói gì, chỉ đặt mạnh chén thuốc lên bàn, có thể thấy được tâm trạng hắn hiện tại đang vô cùng tức giận.
Khương Ngâm nghĩ thầm, Thẩm Thôi Anh, tui chọn bạn.
Hệ thống 661 nhìn thoáng qua, “Đoán đúng rồi, sao cậu biết được vậy?”
Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao, Vệ Từ luôn bình tĩnh lý trí, nhất định sẽ không phát tiết cảm xúc một cách lỗ mãng như thế. Cũng chỉ có Thẩm Thôi Anh là tính tình nóng nảy, có lẽ bây giờ hắn còn đang trách móc tại sao cậu lại không giải thích lời nào.
Thiếu niên trên giường rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn chăm chăm cúi gằm mặt, không nhìn lên cũng không hề lên tiếng, giống như đã hoàn toàn chấp nhận số phận. Một bên sườn mặt tuyệt mỹ khuất dạng hoàn toàn trong hắc ám, có cảm tưởng không khác gì bóng ma. Làn da trắng bệch đến độ gần như trong suốt, mạch máu xanh nhạt chạy dài trên cần cổ, trông yếu ớt lạ kỳ.
“Ha, đã đưa thuốc đến lại nằm yên ra đó, chẳng lẽ còn muốn ta đút cho ngươi?” Thẩm Thôi Anh nhìn dáng vẻ kia của Khương Ngâm, chỉ cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn cố gắng khắc chế cơn thịnh nộ đến độ muốn phá hủy mọi thứ của mình.
Cuối cùng thiếu niên nọ cũng chịu ngẩng đầu, trên môi là nụ cười vô cùng suy yếu, Khương Ngâm giơ đôi tay gầy gò bị xích sắt khóa chặt lên, “Sư huynh, ta đã thành như vậy rồi, làm sao có thể uống được?”
Dây xích màu đen vừa thô vừa dài trói lấy cổ tay trắng nõn mỏng manh, theo động tác của người nọ mà vang lên tiếng va chạm nghe ê cả răng.
Sư huynh, ngươi lại còn có liêm sỉ gọi ta là sư huynh?
Nắm tay ở bên hông của Thẩm Thôi Anh vô thức siết chặt, bởi vì dùng sức mà ngay cả đầu ngón tay cũng dần trắng bệch, gân xanh chạy dài thành vô số đường cong gợi cảm đầy nam tính. Hắn nở một nụ cười lạnh, chế nhạo nói: “Ta thật không đảm đương nổi hai chữ này, sư huynh ư, người nào đó rõ ràng không hề coi ta là sư huynh.”
Nếu xem trọng ta như vậy, thì hà cớ gì lại không giải thích một lời nào?
Ngươi nói đi, chỉ cần một câu thôi cũng được. Chỉ cần là ngươi nói, ta nhất định sẽ tin!
Còn bây giờ thì sao?
Khác gì ngầm thừa nhận tất cả là do mình gây ra đâu! Nếu ngươi thật sự là gián điệp của Ma tộc, thì bao lâu nay ngươi coi ta là cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn rời bỏ ta và sư phụ sao? Chẳng lẽ những ngày tháng chúng ta bên nhau bấy lâu nay đều là giả tạo sao? Khương Ngâm, chẳng lẽ vì muốn làm bọn ta lơi lỏng cảnh giác nên mới ngụy trang thành bộ dạng kia sao, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của ngươi?
Thẩm Thôi Anh nghĩ, tuy thường xuyên nói Khương Ngâm ngốc nghếch chậm chạp, nhưng có đôi khi hắn thật sự không thể hiểu nổi đối phương. Vô số cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn ập đến như thủy triều, trong mắt hắn tràn đầy suy tư phức tạp mà chính hắn cũng không tài nào giải mã được. Nam nhân cầm chén thuốc lên rót cho Khương Ngâm, động tác vừa thô lỗ vừa cáu kỉnh.
“A... Khụ khụ khụ...” Thiếu niên còn chưa ngồi dậy hoàn toàn đã bị đè chặt đổ thuốc vào miệng, bởi vì không kịp nuốt mà sặc mất một ngụm. Nước thuốc ngay lập tức chảy ra từ khóe môi, tạo thành một vệt uốn lượn màu xanh đậm trên làn da tuyết trắng. Khương Ngâm không khỏi ho khan, cả gương mặt nhăn nhúm lại vì hậu vị đắng chát.
Thẩm Thôi Anh thấy thế, ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng làm ra vẻ chán ghét mà dùng tay áo lau lau cho cậu, “Bẩn muốn chết.”
Khương Ngâm mỉm cười, “Đa tạ sư huynh.”
Có lẽ là do vừa rồi cử động hơi mạnh nên miệng vết thương lại một lần nữa bị rách ra, làm gương mặt vốn đã yếu ớt của Khương Ngâm càng thêm nhợt nhạt, hoàn toàn không còn chút sức sống nào. Thứ duy nhất nổi bật là vệt nước sẫm màu còn đọng lại trên khóe môi cậu, nhìn qua có vẻ khá đáng sợ. Thẩm Thôi Anh đang muốn lấy tay áo lau đi, lại bỗng thấy Khương Ngâm tùy tiện thè lưỡi ra liếm lên.
Mềm mại, đỏ hồng và ẩm ướt.
Đầu ngón tay của hắn thoáng giật giật, rồi liền chật vật quay đầu, “Ta đi đây.”
Tấm màn trắng đầu giường khẽ lay động, ánh dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nên những hoa văn chạm trổ có chút ngẫu nhiên. Thi thoảng, có làn gió nhẹ thổi, tựa như mặt hồ yên tĩnh vừa gợi lên vài gợn sóng lăn tăn, Khương Ngâm nằm im trên giường, thân hình có chút mơ hồ không rõ giữa ánh sáng và bóng tối đan xen. Cậu nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Bước chân vốn đã đến cửa của Thẩm Thôi Anh thoáng khựng lại. Bóng lưng hắn cao lớn khỏe khoắn, vài sợi tóc trên đỉnh đầu như có như không bay phấp phới. Nam nhân đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Trong lòng hắn không ngừng ôm hy vọng mình sẽ nghe được một đáp án khác, nhưng đáp lại chỉ là khoảng không im lặng đến đáng sợ, chẳng có ai trả lời.
Thẩm Thôi Anh giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, nỗi thất vọng sâu sắc điên cuồng dâng cao. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường, cuối cùng hất tay áo rời khỏi.
Trong phòng.
Khương Ngâm nhỏ giọng nói: “Hắn ta đi rồi.”
Hệ thống 661 nhanh chóng trả lời: “Chứ sao, chẳng lẽ lại ở đây nghe cậu tiếp tục lải nhải mấy lời không-quá-lọt-tai?”
Haizz, Khương Ngâm nhìn ra cửa rồi thở dài, thật là khó cho tui quá đi mất!
Cậu chép chép miệng, chén thuốc kia sao lại đắng thế không biết, làm ban nãy cậu uống mà suýt ứa cả nước mắt. Khương Ngâm hít sâu, lại nhịn không được ôm bụng ho dữ dội.
“Khụ khụ khụ....”
Ngoài cửa, Thẩm Thôi Anh nghe được âm thanh đầy đau đớn truyền ra như muốn xé cả phổi của thiếu niên, bàn tay không khỏi nắm chặt lại. Hắn lặng lẽ siết lấy mứt hoa quả trong tay, khiến lớp đường ngọt ngào dần dần tan chảy trở nên vô cùng dính nhớp.
Chỉ là ngay cả khi nó đã biến thành thế này, chủ nhân của nó vẫn không hề lấy ra.
Ban nãy vừa sắc thuốc đã thấy mùi vô cùng nồng, ngửi thôi đã khó chịu, huống chi là uống nó. Khương Tiểu Ngâm lại sợ đắng như vậy, chỉ cần lúc ấy đối phương cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ đưa cho cậu.
Nhưng mà...
Nghe thấy tiếng ho đầy kìm nén đến nghẹn ngào trong phòng, Thẩm Thôi Anh tự giễu cười nhạo một tiếng, tùy tiện ném mứt hoa quả trong tay xuống đất. Chúng nhanh chóng lăn lộn vài vòng rồi bám đầy bụi bẩn, không thể ăn được nữa.
Dù sao người nào đó cũng sẽ không quý trọng.
Hắn nhấc chân lên dẫm mạnh, sau đó sải bước rời khỏi.
Lần này Thẩm Thôi Anh đã thật sự đi rồi, trong phòng rốt cuộc cũng không còn ai khác nữa.
Bầu không khí im lặng và trống vắng đến đáng sợ, chỉ có thể thi thoảng nghe thấy tiếng xiềng xích đong đưa. Phạm vi di chuyển của Khương Ngâm bị giới hạn lại chỉ bằng một chiếc giường, thậm chí ngay cả việc ngồi dậy cũng có chút khó khăn. Cậu từ bỏ việc giãy giụa, nằm thẳng người đơ ra như một con cá chết, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú lên trần nhà, không hề chớp mi lấy một cái.
Cậu còn cho rằng mình sẽ bị nhốt như thế này mãi mãi.
Cho đến tối, Vệ Từ đến.
Lúc này, Khương Ngâm đang ngủ, bởi vì bị thương nặng nên thiếu niên không còn bao nhiêu sức lực, mới tỉnh táo chưa được bao lâu đã dần lịm đi. Giữa cơn mộng mị, cậu chợt cảm thấy một đôi tay lạnh băng đang chậm rãi trượt dài trên bả vai.
Cậu bị cơn buốt giá thấu xương này đánh thức.
Đột nhiên phát hiện một bóng người đang ngồi trước giường làm cậu sợ tới mức giật bắn mình muốn lùi lại, song hai vai lại bị siết chặt không cách nào động đậy. Khẽ rít lên vì đau đớn, thiếu niên nương theo ánh trăng nhàn nhạt mà phác họa ra khuôn mặt của Vệ Từ.
Người nọ đang thay dược liệu cho cậu, băng vải đã bị tháo xuống lộ ra một vết sẹo vô cùng dữ tợn vẫn còn sắc đỏ máu, nó yên vị trên bờ vai tinh tế thon thả, càng làm tăng thêm vẻ xấu xí ghê rợn.
Ngón tay lành lạnh chậm rãi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, song cậu vẫn không khỏi co rúm lại vì đau rát. Sau đó, đối phương liền ôm chầm lấy bả vai mảnh mai, tầm mắt tối đen không rõ của Vệ Từ dừng lại trên khuôn mặt khuất sáng của thiếu niên, tựa như đang muốn quan sát gì đó.
Khương Ngâm cứ cảm thấy nam nhân đối diện hơi kì lạ, trên người y tản ra một hơi thở quái dị khó tả.
Hôm nay Vệ Từ không dùng sợi dây màu đỏ kia nữa, mái tóc dài rối tung cứ thế tự do thả xuống. Y phục dường như có chút đơn bạc, bình thường người nọ luôn mặc quần áo chỉnh tề, ngay cả cổ cũng không hề để lộ ra. Song bây giờ, cả một vùng ngực và xương quai xanh đều mồn một hiện rõ trước mắt, những ngón tay lạnh lẽo lại lần nữa lướt nhẹ lên người cậu.
Ánh nhìn của đối phương rờn rợn sởn gai óc, mang lại cho cậu một cảm giác như thể kẻ đang quan sát mình không phải là vị sư phụ quen thuộc kia, mà là một thứ gì đó cực độ đen tối nhớp nháp.
“Sư phụ...” Khương Ngâm thận trọng nhỏ giọng gọi.
Từng khớp xương tinh tế đột nhiên chạm lên môi cậu, hơi lạnh bất ngờ truyền đến khiến cơ thể Khương Ngâm thoáng run rẩy, dường như thiếu niên nghe thấy tông giọng nhẹ nhàng của Vệ Từ, “Suỵt, không được nói chuyện.”
“Ngươi luôn nói ra những thứ ta không hề muốn nghe. Nếu đã như vậy, tốt nhất nên yên lặng.” Hơi thở nóng rực phả vào vành tai cậu, người nọ cúi đầu xuống, tóc mai mang theo chút lành lạnh vô tình cọ qua cần cổ Khương Ngâm, dấy lên một trận ngứa ngáy.
Thanh âm khẽ khàng của y nhuốm ý cười, “Nhìn xem, mỗi lúc không mở miệng đều thật ngoan ngoãn, đáng yêu làm sao.”
Lần này Khương Ngâm thật sự chắc chắn rằng người nọ vô cùng bất thường rồi. Vệ Từ mà cậu biết sẽ không bao giờ nói những lời như thế, hiện tại đối phương cư xử chẳng khác nào một kẻ tâm thần, cậu nghiêng người né tránh đôi tay đang muốn chạm lên gò má mình, “Sư phụ, người sao vậy?”
Cậu vốn muốn hỏi để nam nhân bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng không ngờ lại chọc giận y.
“Á!”
Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bóp lấy cổ Khương Ngâm, sức lực mạnh đến nỗi khiến cả gương mặt nhỏ xíu đỏ bừng lên vì ngạt thở. Cậu liều mạng dùng hết sức quơ quào giãy giụa, song lại nhanh chóng bị đối phương đè cả người xuống dưới. Chỉ thấy quanh cơ thể Vệ Từ tản ra sương mù đen đặc u ám, hoa văn quỷ dị đỏ như máu lan tràn khắp cần cổ y, khí tức đầy chết chóc kì quái.
Ánh mắt y âm trầm lạnh băng như đang nhìn một người chết, ma khí lại nồng nặc, làn da thì liên tục xuất hiện hoa văn diễm lệ đáng sợ... Quả thật lúc này y trông còn giống ác quỷ hơn cả Ma Tôn.
“Sư phụ... Khụ khụ, là ta mà!” Khương Ngâm không ngừng véo tay Vệ Từ, người nọ quá mức khủng bố, nếu nói y đang muốn giết chết cậu, cậu cũng tin, “Sư phụ.... Người... Mau tỉnh lại đi!”
Trong lòng cậu điên cuồng gọi hệ thống, “Đờ mờ, Yêu tổng, Vệ Từ bị cái quái gì vậy?”
Hệ thống 661 cũng rất lo lắng, “Tâm ma của hắn xuất hiện rồi.”
Khương Ngâm: “Thế bây giờ phải làm sao đây!”
Cậu vội vã nhấn đầu Vệ Từ xuống, sau đó hung hăng hôn lên, con mẹ nhà ngươi!