Chương 44: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (44)
Editor: hatrang.
- --
Vệ Từ vừa đi, hệ thống 661 liền bắt đầu điên cuồng gọi Khương Ngâm: “Trời ơi cậu bị giam giữ tới mức tâm lý vặn vẹo luôn rồi hả?”
Thật ra, loại chuyện này từng xảy ra trước đây. Có vài người xuyên không đi làm nhiệm vụ đã bị vai chính điên điên khùng khùng tra tấn đến thần kinh không ổn định. Nhưng hệ thống 661 không thể hiểu nổi tại sao Khương Ngâm lại khiến cốt truyện biến thành như hiện giờ.
Rõ ràng nó đã đặc biệt chọn một thế giới tương đối đơn giản cho cậu, thụ chính lạnh lùng chính trực một lòng hướng về đại đạo, còn công chính tuy có hơi khùng khùng nhưng hắn ta chỉ như vậy với một mình thụ chính mà thôi. Những nhân vật khác trong cốt truyện cũng thế, theo lý thuyết thì họ sẽ không quan tâm đến kẻ không liên quan mới đúng.
Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi từ khi bia đỡ đạn Khương Ngâm xuất hiện!
Đầu tiên, thụ chính vô tình cao ngạo hắc hóa vì cậu, sau đó hành động của các nam phụ khác cũng không ổn chút nào, thậm chí ngay cả công chính vốn phải điên cuồng “cưỡng chế yêu” sư phụ của mình cũng dần “lệch mục tiêu”.
Túm cái quần lại, Khương Ngâm, cục cớt chuột nhỏ xíu trong thế giới này, đã quậy tanh bành mọi thứ bằng một cách thần kì nào đó.
Mà đầu sỏ gây tội lúc này đang đau lòng lau lau nước mắt, vừa nghe thấy hệ thống hỏi liền ngơ ngác ngẩng đầu lên, một giọt trong suốt vẫn còn đọng trên lông mi, “Tâm lý vặn vẹo gì, tôi á hả?”
Thiếu niên sụt sịt, một cái bong bóng rõ to phồng nổi lên khỏi lỗ mũi rồi lập tức vỡ tan.
Vờ cờ lờ, hệ thống 661 vừa thấy dáng vẻ này liền biết người nọ vẫn còn bình thường, vẫn còn khờ khờ ngốc ngốc. Nó thở phào nhẹ nhõm nói: “Diễn xuất của cậu doạ tôi hết hồn đấy, cứ tưởng rằng Vệ Từ làm cậu điên rồi chứ.”
Khương Ngâm thấy còn tốt chán, nếu cậu chỉ có một mình thì có lẽ đã sớm bị tâm thần thật rồi. Cũng may mình có hệ thống tâm sự, cậu thở dài một hơi, “Aiss, tôi không diễn như vậy thì không được.”
Số phận của mỗi một nhân vật trong sách đã sớm được ấn định từ trước. ‘Nếu Diêm Vương đã muốn ngươi chết vào canh ba, ngươi sẽ không thể sống được đến canh năm’, nơi này cũng thế, cuộc đời của đá kê chân kết thúc vào ngày mười lăm tháng chín, thì chết sớm không được, mà muộn hơn cũng chẳng xong. Nhất định phải đi theo cốt truyện gốc.
Bia đỡ đạn vô cùng bi thảm, cậu ra đi ngay vào đêm rằm Trung thu trăng tròn vành vạnh. Hôm ấy, người người nhà nhà quây quần sum vầy bên nhau, chỉ có cậu là cô đơn một mình trong thủy lao tăm tối. Vừa lúc là ngày công bố kết quả của cuộc thi đấu môn phái, danh sách một trăm đệ tử đứng đầu sẽ được xướng tên ca ngợi. Còn cậu bị xiềng xích đâm xuyên qua lồng ngực treo lên không, nửa người dưới chìm trong làn nước tanh tưởi bốc mùi, hai cẳng chân gần như hoàn toàn sưng tấy thối rữa.
Các đệ tử rất khó chịu khi phải trông coi tên gián điệp ngay ngày vui này, vừa chửi rủa vừa đá lên khung sắt vài cái, sau đó họ bắt đầu uống rượu trò chuyện ngay bên ngoài cửa. Chủ đề chủ yếu là về việc thi đấu hôm nay, chuyện gì cũng có.
Thẩm Thôi Anh lại đứng đầu, có người cảm thán, chẳng phải đây là chuyện hiển nhiên hay sao! Hắn chính là đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, là Thẩm sư huynh tiếng tăm lẫy lừng ở Thanh Vân Tông đấy!
Nhắc đến Khấp Thủy Kiếm Quân, thì không thể không nói đến nợ đào hoa của y, có người trông thấy Ma Tôn chặn Kiếm Tôn lại, thân thân mật mật với nhau trong một góc ngay sau cuộc thi. Chuyện này làm ai cũng vô cùng ngạc nhiên, một tháng trước hắn vừa bị Vệ Từ đánh cho trọng thương chạy trối chết, giờ hồi phục rồi lại mặt dày đến khiêu khích.
Căn bản không có kẻ nào tin Ma Tôn thích Kiếm Quân cả, chỉ cho rằng hắn ta lại nghĩ ra một cách mới để làm nhục Kiếm Quân.
Chỉ có bia đỡ đạn biết, điều đó hoàn toàn là sự thật, tôn thượng của cậu thích người kia, thích đến nỗi vừa dưỡng thương xong đã vội chạy đi quấn lấy đối phương.
Còn cậu thì sao?
Vì tôn thượng, cậu cưỡng ép bản thân đảo ngược linh mạch đi làm gián điệp Thanh Vân Tông. Vì tôn thượng, cậu thu thập vật phẩm cá nhân của tình địch dâng lên cho vị kia. Thậm chí, vì tôn thượng, cậu không hề do dự bại lộ thân phận để đổi lấy cơ hội cho đối phương trốn thoát, sau đó bị giam giữ trong thủy lao. Tất cả đều là cậu cam tâm tình nguyện, nhưng sâu trong thâm tâm cậu vẫn không khỏi suy nghĩ xa xôi, liệu tôn thượng có chút tình cảm nào với kẻ hèn này hay không?
Haha, chẳng biết nữa, nhưng bây giờ tôn thượng đã quên mất cậu rồi.
Hôm nay, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười vui vẻ, quây quần cùng gia đình bạn bè, hạnh phúc hoan ca. Chỉ có bia đỡ đạn nhỏ là lẻ loi trong thủy lao tối tăm chẳng hề tồn tại chút ánh sáng nào, thương tích đầy mình.
Cậu không còn gì để mất cả, Ma Tôn sẽ không bao giờ đến cứu cậu, mà Thanh Vân Tông cũng đã sớm trục xuất cậu khỏi môn phái. Họ còn giữ lại tính mạng của cậu chẳng qua chỉ là để cạy ra tin tức bí mật của Ma tộc, không một ai thật sự muốn cậu sống sót.
Vì thế, trong nỗi đau đớn cô tịch, bia đỡ đạn đã cắn lưỡi tự sát.
Khi các đệ tử tỉnh dậy từ cơn say thì đã là sáng hôm sau. Thứ chờ đợi bọn họ chỉ còn là thi thể lạnh băng của bia đỡ đạn, và, thân phận Long tộc của cậu.
Vốn là cá thể rồng duy nhất còn tồn tại từ thời xa xưa, song linh lực bên trong cơ thể lại vừa mỏng manh vừa yếu ớt, đến nỗi còn không đủ để vượt qua kì thành niên. Cho đến tận lúc chết, nó vẫn chỉ là một con non nhỏ bé, khiến người ta không khỏi tiếc nuối.
Trong bản gốc, bia đỡ đạn cứu lấy Ma Tôn vào đêm định mệnh ở khách điếm khi ấy, nên lập tức bị giam giữ. Bọn họ dùng mọi hình thức tra tấn để ép cậu khai ra âm mưu của Ma tộc. Song bia đỡ đạn lại quá yêu Ma Tôn, thà chết chứ không hé môi một chữ, vì thế không có ngày nào là cậu không phải chịu khổ hình, kéo dài ròng rã suốt một tháng.
Nhưng cậu không biết, thật ra Ma Tôn hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến thứ gọi là “bí mật” này. Hắn ta chưa bao giờ tin cậu, chưa bao giờ xem trọng cậu, nên càng chưa bao giờ thật sự tiết lộ việc quan trọng gì cho cậu cả.
Bí mật mà cậu dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, chẳng qua chỉ là một trò đùa khôi hài mà thôi.
Mà hiện tại, Khương Ngâm vì ngủ quên nên không có cơ hội xả thân cứu Ma Tôn, đương nhiên sẽ không trải qua giai đoạn bại lộ thân phận kia. Thay vào đó, cậu thoải mái sống vui vẻ một thời gian dài, không chỉ được đăng kí tham gia thi đấu mà còn còn đi Yêu thị một chuyến.
Tuy là cuối cùng vẫn quay về cốt truyện gốc, nhưng trước kia cậu “bám” Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh hơi quá, nên hai người họ đều không muốn tin rằng cậu thật sự là gián điệp Ma tộc, ngược lại thậm chí còn bắt đầu tự lừa dối bản thân. Khương Ngâm lại lần nữa bỏ lỡ tình tiết ‘giam giữ trong thủy lao’, đã thế lại chọc Vệ Từ điên lên muốn cưới mình.
Ha! Thụ chính đi cưới một bia đỡ đạn nho nhỏ, chắc chắn sẽ làm cả thế giới sụp đổ, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Giờ Khương Ngâm cũng không mong kiếm được nhiều điểm nữa, cậu chỉ muốn nhanh nhanh hoàn thành cốt truyện gốc, sau đó suôn sẻ đăng xuất khỏi thế giới này là được. Cho nên, cậu quyết định chọc giận hai người kia, không phải Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh thà chết cũng không chịu tin rằng cậu thông đồng với Ma tộc sao? Vậy thì, cậu sẽ ép đến mức dù không tin cũng phải tin.
“Yêu tổng, tin tôi đi, lần này nhất định có thể làm được!” Khương Ngâm nắm chặt tay, bộ dáng cực kì tự tin, “Tôi càng tỏ ra thích Chu Dĩnh, chán ghét bọn họ, hai người này sẽ càng điên hơn nữa. Chờ đến khi “điên” đến đỉnh điểm rồi, cảm tình mấy năm nay hoàn toàn tan biến, chẳng lẽ họ còn không muốn xử tôi sao?”
Hệ thống im lặng, nó nhìn người nào đó hừng hực khí thế, khẳng định vô cùng chắc nịch, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Cậu ta ngố như vậy, thật sự sẽ không bị gì sao?
Nhưng suy cho cùng Khương Ngâm mới là người thực hiện nhiệm vụ, hệ thống chỉ có vai trò cung cấp hướng dẫn mà thôi.
Cho nên, nó do dự nói: “Vậy thì... Tôi đây chúc cậu may mắn nhé?”
- --
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Sẽ chết rất thảm...
- --
note của editor:
ùm, tác giả nói z đó, ai chết thảm thì không biết, có thể là Khương Ngâm, hay ‘Khương Ngâm’ cũng nên
hoặc cả hai=)))
- --
Vệ Từ vừa đi, hệ thống 661 liền bắt đầu điên cuồng gọi Khương Ngâm: “Trời ơi cậu bị giam giữ tới mức tâm lý vặn vẹo luôn rồi hả?”
Thật ra, loại chuyện này từng xảy ra trước đây. Có vài người xuyên không đi làm nhiệm vụ đã bị vai chính điên điên khùng khùng tra tấn đến thần kinh không ổn định. Nhưng hệ thống 661 không thể hiểu nổi tại sao Khương Ngâm lại khiến cốt truyện biến thành như hiện giờ.
Rõ ràng nó đã đặc biệt chọn một thế giới tương đối đơn giản cho cậu, thụ chính lạnh lùng chính trực một lòng hướng về đại đạo, còn công chính tuy có hơi khùng khùng nhưng hắn ta chỉ như vậy với một mình thụ chính mà thôi. Những nhân vật khác trong cốt truyện cũng thế, theo lý thuyết thì họ sẽ không quan tâm đến kẻ không liên quan mới đúng.
Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi từ khi bia đỡ đạn Khương Ngâm xuất hiện!
Đầu tiên, thụ chính vô tình cao ngạo hắc hóa vì cậu, sau đó hành động của các nam phụ khác cũng không ổn chút nào, thậm chí ngay cả công chính vốn phải điên cuồng “cưỡng chế yêu” sư phụ của mình cũng dần “lệch mục tiêu”.
Túm cái quần lại, Khương Ngâm, cục cớt chuột nhỏ xíu trong thế giới này, đã quậy tanh bành mọi thứ bằng một cách thần kì nào đó.
Mà đầu sỏ gây tội lúc này đang đau lòng lau lau nước mắt, vừa nghe thấy hệ thống hỏi liền ngơ ngác ngẩng đầu lên, một giọt trong suốt vẫn còn đọng trên lông mi, “Tâm lý vặn vẹo gì, tôi á hả?”
Thiếu niên sụt sịt, một cái bong bóng rõ to phồng nổi lên khỏi lỗ mũi rồi lập tức vỡ tan.
Vờ cờ lờ, hệ thống 661 vừa thấy dáng vẻ này liền biết người nọ vẫn còn bình thường, vẫn còn khờ khờ ngốc ngốc. Nó thở phào nhẹ nhõm nói: “Diễn xuất của cậu doạ tôi hết hồn đấy, cứ tưởng rằng Vệ Từ làm cậu điên rồi chứ.”
Khương Ngâm thấy còn tốt chán, nếu cậu chỉ có một mình thì có lẽ đã sớm bị tâm thần thật rồi. Cũng may mình có hệ thống tâm sự, cậu thở dài một hơi, “Aiss, tôi không diễn như vậy thì không được.”
Số phận của mỗi một nhân vật trong sách đã sớm được ấn định từ trước. ‘Nếu Diêm Vương đã muốn ngươi chết vào canh ba, ngươi sẽ không thể sống được đến canh năm’, nơi này cũng thế, cuộc đời của đá kê chân kết thúc vào ngày mười lăm tháng chín, thì chết sớm không được, mà muộn hơn cũng chẳng xong. Nhất định phải đi theo cốt truyện gốc.
Bia đỡ đạn vô cùng bi thảm, cậu ra đi ngay vào đêm rằm Trung thu trăng tròn vành vạnh. Hôm ấy, người người nhà nhà quây quần sum vầy bên nhau, chỉ có cậu là cô đơn một mình trong thủy lao tăm tối. Vừa lúc là ngày công bố kết quả của cuộc thi đấu môn phái, danh sách một trăm đệ tử đứng đầu sẽ được xướng tên ca ngợi. Còn cậu bị xiềng xích đâm xuyên qua lồng ngực treo lên không, nửa người dưới chìm trong làn nước tanh tưởi bốc mùi, hai cẳng chân gần như hoàn toàn sưng tấy thối rữa.
Các đệ tử rất khó chịu khi phải trông coi tên gián điệp ngay ngày vui này, vừa chửi rủa vừa đá lên khung sắt vài cái, sau đó họ bắt đầu uống rượu trò chuyện ngay bên ngoài cửa. Chủ đề chủ yếu là về việc thi đấu hôm nay, chuyện gì cũng có.
Thẩm Thôi Anh lại đứng đầu, có người cảm thán, chẳng phải đây là chuyện hiển nhiên hay sao! Hắn chính là đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, là Thẩm sư huynh tiếng tăm lẫy lừng ở Thanh Vân Tông đấy!
Nhắc đến Khấp Thủy Kiếm Quân, thì không thể không nói đến nợ đào hoa của y, có người trông thấy Ma Tôn chặn Kiếm Tôn lại, thân thân mật mật với nhau trong một góc ngay sau cuộc thi. Chuyện này làm ai cũng vô cùng ngạc nhiên, một tháng trước hắn vừa bị Vệ Từ đánh cho trọng thương chạy trối chết, giờ hồi phục rồi lại mặt dày đến khiêu khích.
Căn bản không có kẻ nào tin Ma Tôn thích Kiếm Quân cả, chỉ cho rằng hắn ta lại nghĩ ra một cách mới để làm nhục Kiếm Quân.
Chỉ có bia đỡ đạn biết, điều đó hoàn toàn là sự thật, tôn thượng của cậu thích người kia, thích đến nỗi vừa dưỡng thương xong đã vội chạy đi quấn lấy đối phương.
Còn cậu thì sao?
Vì tôn thượng, cậu cưỡng ép bản thân đảo ngược linh mạch đi làm gián điệp Thanh Vân Tông. Vì tôn thượng, cậu thu thập vật phẩm cá nhân của tình địch dâng lên cho vị kia. Thậm chí, vì tôn thượng, cậu không hề do dự bại lộ thân phận để đổi lấy cơ hội cho đối phương trốn thoát, sau đó bị giam giữ trong thủy lao. Tất cả đều là cậu cam tâm tình nguyện, nhưng sâu trong thâm tâm cậu vẫn không khỏi suy nghĩ xa xôi, liệu tôn thượng có chút tình cảm nào với kẻ hèn này hay không?
Haha, chẳng biết nữa, nhưng bây giờ tôn thượng đã quên mất cậu rồi.
Hôm nay, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười vui vẻ, quây quần cùng gia đình bạn bè, hạnh phúc hoan ca. Chỉ có bia đỡ đạn nhỏ là lẻ loi trong thủy lao tối tăm chẳng hề tồn tại chút ánh sáng nào, thương tích đầy mình.
Cậu không còn gì để mất cả, Ma Tôn sẽ không bao giờ đến cứu cậu, mà Thanh Vân Tông cũng đã sớm trục xuất cậu khỏi môn phái. Họ còn giữ lại tính mạng của cậu chẳng qua chỉ là để cạy ra tin tức bí mật của Ma tộc, không một ai thật sự muốn cậu sống sót.
Vì thế, trong nỗi đau đớn cô tịch, bia đỡ đạn đã cắn lưỡi tự sát.
Khi các đệ tử tỉnh dậy từ cơn say thì đã là sáng hôm sau. Thứ chờ đợi bọn họ chỉ còn là thi thể lạnh băng của bia đỡ đạn, và, thân phận Long tộc của cậu.
Vốn là cá thể rồng duy nhất còn tồn tại từ thời xa xưa, song linh lực bên trong cơ thể lại vừa mỏng manh vừa yếu ớt, đến nỗi còn không đủ để vượt qua kì thành niên. Cho đến tận lúc chết, nó vẫn chỉ là một con non nhỏ bé, khiến người ta không khỏi tiếc nuối.
Trong bản gốc, bia đỡ đạn cứu lấy Ma Tôn vào đêm định mệnh ở khách điếm khi ấy, nên lập tức bị giam giữ. Bọn họ dùng mọi hình thức tra tấn để ép cậu khai ra âm mưu của Ma tộc. Song bia đỡ đạn lại quá yêu Ma Tôn, thà chết chứ không hé môi một chữ, vì thế không có ngày nào là cậu không phải chịu khổ hình, kéo dài ròng rã suốt một tháng.
Nhưng cậu không biết, thật ra Ma Tôn hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến thứ gọi là “bí mật” này. Hắn ta chưa bao giờ tin cậu, chưa bao giờ xem trọng cậu, nên càng chưa bao giờ thật sự tiết lộ việc quan trọng gì cho cậu cả.
Bí mật mà cậu dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, chẳng qua chỉ là một trò đùa khôi hài mà thôi.
Mà hiện tại, Khương Ngâm vì ngủ quên nên không có cơ hội xả thân cứu Ma Tôn, đương nhiên sẽ không trải qua giai đoạn bại lộ thân phận kia. Thay vào đó, cậu thoải mái sống vui vẻ một thời gian dài, không chỉ được đăng kí tham gia thi đấu mà còn còn đi Yêu thị một chuyến.
Tuy là cuối cùng vẫn quay về cốt truyện gốc, nhưng trước kia cậu “bám” Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh hơi quá, nên hai người họ đều không muốn tin rằng cậu thật sự là gián điệp Ma tộc, ngược lại thậm chí còn bắt đầu tự lừa dối bản thân. Khương Ngâm lại lần nữa bỏ lỡ tình tiết ‘giam giữ trong thủy lao’, đã thế lại chọc Vệ Từ điên lên muốn cưới mình.
Ha! Thụ chính đi cưới một bia đỡ đạn nho nhỏ, chắc chắn sẽ làm cả thế giới sụp đổ, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Giờ Khương Ngâm cũng không mong kiếm được nhiều điểm nữa, cậu chỉ muốn nhanh nhanh hoàn thành cốt truyện gốc, sau đó suôn sẻ đăng xuất khỏi thế giới này là được. Cho nên, cậu quyết định chọc giận hai người kia, không phải Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh thà chết cũng không chịu tin rằng cậu thông đồng với Ma tộc sao? Vậy thì, cậu sẽ ép đến mức dù không tin cũng phải tin.
“Yêu tổng, tin tôi đi, lần này nhất định có thể làm được!” Khương Ngâm nắm chặt tay, bộ dáng cực kì tự tin, “Tôi càng tỏ ra thích Chu Dĩnh, chán ghét bọn họ, hai người này sẽ càng điên hơn nữa. Chờ đến khi “điên” đến đỉnh điểm rồi, cảm tình mấy năm nay hoàn toàn tan biến, chẳng lẽ họ còn không muốn xử tôi sao?”
Hệ thống im lặng, nó nhìn người nào đó hừng hực khí thế, khẳng định vô cùng chắc nịch, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Cậu ta ngố như vậy, thật sự sẽ không bị gì sao?
Nhưng suy cho cùng Khương Ngâm mới là người thực hiện nhiệm vụ, hệ thống chỉ có vai trò cung cấp hướng dẫn mà thôi.
Cho nên, nó do dự nói: “Vậy thì... Tôi đây chúc cậu may mắn nhé?”
- --
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Sẽ chết rất thảm...
- --
note của editor:
ùm, tác giả nói z đó, ai chết thảm thì không biết, có thể là Khương Ngâm, hay ‘Khương Ngâm’ cũng nên
hoặc cả hai=)))