Chương 12
Câu nói của Bùi Thanh Từ ngay lập tức kéo cả hai người trở về một ký ức không mấy đẹp đẽ nhưng lại rất thuần khiết vài năm trước.
Đó là khi họ quay bộ phim đầu tiên "Lời Thề Tình Yêu", khi ấy cô mới 20 tuổi, còn Bùi Thanh Từ 23 tuổi.
Cả hai đều không phải là diễn viên được đào tạo bài bản, đó là bộ phim đầu tiên họ hợp tác cùng nhau, và cũng là bộ phim đầu tiên Thịnh Thanh Lê tham gia trong sự nghiệp diễn xuất.
Bùi Thanh Từ có kinh nghiệm hơn cô một chút, nhưng trước đó dường như anh cũng chỉ đóng vài vai phụ không quan trọng.
Vì cả hai đều là người mới, đạo diễn đã rất kiên nhẫn với họ.
Ngay từ lần đầu gặp, đạo diễn đã cảm thấy họ phù hợp với vai diễn trong kịch bản.
Ban đầu, thấy hai người còn lạ lẫm, đạo diễn quyết định cho họ thêm thời gian để quen thuộc và phát triển tình cảm.
Vì vậy, ông cố gắng quay các cảnh của diễn viên khác trước, còn để lại cảnh của hai người sau cùng. Nhưng ông không ngờ rằng, sau hơn nửa tháng, Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ vẫn chưa thực sự quen thuộc với nhau.
Nhận thấy họ chưa đủ tin tưởng và phụ thuộc vào đối phương, đạo diễn đã nghĩ ra một cách hiệu quả nhất.
Giống như trong kịch bản, ông yêu cầu Bùi Thanh Từ lái xe đưa Thịnh Thanh Lê đi chơi vào đêm khuya, đến đỉnh núi cắm trại, ngắm mặt trời mọc, rồi lặn biển, chạy đuổi theo hoàng hôn trên bãi biển.
Để họ có thể hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc, ông thậm chí không sắp xếp quay phim đi theo, cũng không gắn máy quay trong xe. Ông muốn họ trải nghiệm câu chuyện tình cảm của nhân vật một cách chân thực nhất, không bị gián đoạn bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, để họ thực sự hóa thân vào vai diễn.
Thậm chí, đạo diễn còn sắp xếp cho họ chơi nhảy bungee đôi, yêu cầu họ ôm chặt nhau rồi nhảy từ độ cao hàng chục mét xuống.
Thịnh Thanh Lê sợ độ cao, nên việc nhảy bungee thật sự là một thử thách lớn đối với cô.
Nếu không phải vì cô đã có hứng thú với diễn xuất, và phí bồi thường khi hủy hợp đồng quá cao, có lẽ cô đã từ bỏ ngay khi nghe đến việc phải tham gia trò nhảy bungee.
Đêm đó là lần đầu tiên Thịnh Thanh Lê ở cùng một người khác giới, người mà có thể coi là đồng trang lứa, trong một không gian kín vào lúc nửa đêm.
Bùi Thanh Từ ngồi ở ghế lái, còn cô ngồi ở ghế phụ.
Hai người rời khỏi đoàn phim không quá muộn.
Đường phố vẫn còn đông xe, Bùi Thanh Từ tuy đã một thời gian không lái xe nhưng anh lái rất ổn định, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Điều duy nhất làm cô thấy khó xử là hai người im lặng ngồi trong xe, ngoại trừ câu nói lúc mới lên xe, họ không nói thêm gì nữa.
Thịnh Thanh Lê quay đầu ngắm nhìn quang cảnh thành phố xa lạ này, mấy lần muốn mở lời nói gì đó với người bên cạnh nhưng không biết phải nói gì.
Đang lúc cô do dự thì Bùi Thanh Từ lên tiếng trước, "Có bị say xe không?"
"... Không say," Thịnh Thanh Lê trả lời theo phản xạ, rồi quay đầu nhìn anh.
Ánh sáng bên ngoài lướt qua, từ góc nhìn của Thịnh Thanh Lê, đường nét khuôn mặt của Bùi Thanh Từ sắc sảo, sống mũi cao và thẳng, gò má nổi bật, lông mi dài và dày. Khi anh nhìn thẳng về phía trước, lông mi anh tạo ra một bóng mờ nhỏ trên mi mắt.
Đôi mắt của anh là kiểu mắt đào hoa tiêu chuẩn, dài và sâu, trong trẻo và sáng ngời, khiến người ta dễ dàng bị cuốn hút.
Thực ra, ngay từ lần đầu nhìn thấy Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê đã cảm thấy anh rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả những nam diễn viên mà cô từng biết tên.
Khi ấy, Thịnh Thanh Lê đã nghĩ rằng nếu Bùi Thanh Từ có cơ hội, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nhận thấy ánh mắt của Thịnh Thanh Lê đang hướng về mình, Bùi Thanh Từ quay đầu lại nhìn cô khi xe dừng đèn đỏ.
Ánh mắt họ giao nhau trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe.
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước, vừa sắc bén vừa kín đáo.
"Sao anh... lại nhìn tôi như vậy?" Thịnh Thanh Lê đột nhiên căng thẳng.
Nghe vậy, Bùi Thanh Từ nhẹ nhướn mày, ngón tay thon dài và rõ ràng như ngọc nhẹ gõ lên vô lăng, giọng nói lạnh lùng, "Câu này đáng lẽ là tôi phải hỏi em."
Thịnh Thanh Lê cảm thấy bối rối, môi khẽ mấp máy nhưng không biết phải nói gì.
May mắn thay, Bùi Thanh Từ cũng không có ý định truy hỏi thêm.
Khi đèn báo hiệu phía xa chuyển sang màu xanh, anh thu lại ánh mắt đang dừng trên người Thịnh Thanh Lê, nhấn ga tiếp tục lái xe về phía trước.
Khi xe chuẩn bị rời khỏi thành phố, Bùi Thanh Từ hỏi cô, "Em có muốn mua gì không?"
Thịnh Thanh Lê mơ hồ, về việc lên núi cắm trại và ngắm mặt trời mọc, cô hoàn toàn không có chút cảm giác thực tế nào, "Mua gì?"
Bùi Thanh Từ không hỏi thêm, anh trực tiếp lái xe đến gần một cửa hàng tiện lợi và dừng xe, "Vào xem thử đi."
Thịnh Thanh Lê: "..."Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ không lớn lắm, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Vừa bước đến cửa, Thịnh Thanh Lê đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ bên trong cửa hàng tiện lợi, có món oden, xúc xích nóng và nhiều thứ khác.
Nhân vật mà Thịnh Thanh Lê đảm nhận là một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo, bỏ trốn đến thành phố lớn để theo đuổi ánh sáng. Vì bệnh tật, cô phải trông không được quá khỏe mạnh, cô phải gầy.
Đối với một người đã bị đạo diễn và quản lý cho ăn kiêng nhẹ nhàng trong gần hai tháng, khi ngửi thấy mùi thức ăn đậm đà như vậy, cô thật sự khó mà kiềm chế được bản thân.
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê vẫn có chút ý thức nghề nghiệp.
Cô biết mình không thể ăn, vì vậy không yêu cầu mua gì cả. Cô chỉ đi theo Bùi Thanh Từ dạo quanh cửa hàng tiện lợi, nhưng ánh mắt của cô không thể rời khỏi những món oden và xúc xích nóng ở gần quầy thu ngân.
Trong lúc không để ý, cô va phải lưng của Bùi Thanh Từ.
Bùi Thanh Từ còn chưa kịp nói gì thì Thịnh Thanh Lê đã kêu lên đau đớn.
Bùi Thanh Từ quay đầu nhìn cô, định nhắc cô chú ý đường đi, nhưng Thịnh Thanh Lê đã ngước đôi mắt đáng thương, long lanh như nước nhìn anh.
Da cô trắng mịn, chỉ chạm nhẹ cũng đã đỏ.
Ánh sáng trong cửa hàng tiện lợi rất đủ, đèn huỳnh quang từ trên trần chiếu xuống, có chút chói mắt.
Chính khoảnh khắc đó, Bùi Thanh Từ đổi lời "Nhìn đường đi" thành "Có đau không?".
Thịnh Thanh Lê do dự gật đầu, "Hơi đau một chút, lưng của anh cứng quá."
Cô không suy nghĩ nhiều, "Anh thường xuyên tập thể hình à?"
Nghe cô hỏi như vậy, Bùi Thanh Từ có một giây ngập ngừng, anh khẽ ừ một tiếng, "Tập thể hình, xin lỗi."
Thịnh Thanh Lê ngơ ngác, không nhịn được cười, "Sao anh lại xin lỗi tôi chứ."
Rõ ràng là do cô không nhìn đường mà đi.
Bùi Thanh Từ cũng không hiểu tại sao mình lại xin lỗi, có lẽ vào thời điểm đó, anh cảm thấy việc để cô va vào mình, đến mức mũi cô đỏ lên, là lỗi của anh.
Nếu anh đi nhanh hơn một chút, cô sẽ không va phải anh.
Sau cú va chạm đó, Bùi Thanh Từ không yên tâm để Thịnh Thanh Lê đi sau nữa, anh bảo cô đi phía trước, anh sẽ để mắt đến cô.
Hai người dạo quanh cửa hàng tiện lợi một vòng, mua một thùng nước.
Khi đến quầy thanh toán, Bùi Thanh Từ còn hỏi cô lần nữa, "Thật sự không mua gì sao?"
Thịnh Thanh Lê cố gắng kiềm chế, liếc nhìn món oden một cái, "Không cần, tôi ra ngoài đợi anh nhé."
Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Bùi Thanh Từ nhắc nhở, "Đừng đi xa quá."
Thịnh Thanh Lê bảo rằng sẽ không đi xa.
Nhưng điều mà Thịnh Thanh Lê không ngờ tới là, khi Bùi Thanh Từ thanh toán xong và ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh không chỉ cầm thùng nước khoáng đã chọn, mà tay kia của anh còn cầm thêm một bát oden nóng hổi.
Thấy cảnh đó, Thịnh Thanh Lê sững sờ, "Sao anh lại… mua thêm cái này?"
Bùi Thanh Từ cúi mắt, giọng điềm tĩnh, "Tôi hơi đói, em có muốn ăn không?"
Thịnh Thanh Lê: "..."
Cô ngơ ngác nói một tiếng, kéo giãn khoảng cách với anh, "Tôi không ăn."
Chiếc xe đỗ ngay gần đó, hai người lên xe, đặt thùng nước vào cốp, rồi quay trở lại ngồi trong xe.
Khi còn ở ngoài xe, mùi của oden đã rất đậm.
Vào trong xe kín, mùi thơm càng nồng nàn hơn và khó có thể bỏ qua.
Thịnh Thanh Lê cố gắng kiềm chế, không nhìn sang người bên cạnh, cô giả vờ bận rộn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn bè để phân tán sự chú ý.
Đang nhắn tin, người bên cạnh đột nhiên gọi cô, "Thịnh Thanh Lê."
Thịnh Thanh Lê giật mình ngẩng đầu lên, "Gì thế?"
Cô nhìn thấy anh đang cầm bát nhỏ trong tay, hàng mi dài khẽ run rẩy, "Anh ăn xong chưa?"
Bùi Thanh Từ đáp một tiếng, "Ăn xong rồi."
Thịnh Thanh Lê gật đầu, định nói gì đó, thì Bùi Thanh Từ than phiền, "Còn một xiên thịt bò viên, một xiên rong biển và củ cải trắng, anh ăn không hết, em có chắc là không ăn chứ?"
Thịnh Thanh Lê cau mày, không thể tin nổi, "Dạ dày của anh nhỏ thế à?"
Bùi Thanh Từ nói rất nghiêm túc, "Tối nay anh ăn nhiều rồi."
"..." Thịnh Thanh Lê thoáng nghẹn lời, rất muốn hỏi tại sao anh đã no mà lại mua nhiều như vậy, chẳng phải sẽ lãng phí sao?!
Nhưng họ vẫn chưa quen thuộc đến mức cô có thể chỉ trích anh quá nhiều.
Sau một thoáng im lặng, Thịnh Thanh Lê khẽ nói, "Nếu em cũng không ăn, anh định vứt đi à?"
Bùi Thanh Từ: "Ừ."
Anh tỏ vẻ khó xử, "Anh thực sự không ăn hết được, mà vứt đi thì phí lắm, em giúp anh một chút nhé?"
"Nhưng mà em..." Thịnh Thanh Lê định nói đạo diễn và quản lý không cho cô ăn, cô cũng sợ sẽ tăng cân.
Câu nói chưa kịp thốt ra, Bùi Thanh Từ đã nói, "Anh sẽ giữ bí mật."
Anh biết cô đang kiểm soát ăn uống.
Thịnh Thanh Lê vẫn còn do dự, "Vấn đề không phải là giữ bí mật, mà là em sợ phá vỡ hình ảnh trong phim."
"Chỉ một chút thôi, sẽ không sao đâu." Bùi Thanh Từ trấn an cô, giọng rất điềm tĩnh, "Nếu em lo lắng, ngày mai anh có thể đi tập gym cùng em."
"... Em không muốn." Thịnh Thanh Lê không cần suy nghĩ, "Em ghét chạy bộ."
Bùi Thanh Từ ngẩn người, bị lời nói ngây thơ của cô làm bật cười, khóe môi anh khẽ nhếch lên, "Vậy em thích môn thể thao nào?"
Thịnh Thanh Lê thành thật đáp, "Em không thích môn thể thao nào cả."
Bùi Thanh Từ: "..."
Sau vài giây im lặng, Bùi Thanh Từ nói, "Vậy anh đi thả diều với em nhé?"
Thịnh Thanh Lê sững sờ, ngạc nhiên hỏi, "Sao anh biết—"
"Anh nghe em nói chuyện với một diễn viên khác." Bùi Thanh Từ cũng rất thật thà.
Dạo gần đây, trời ở khu vực đoàn phim liên tục mưa, hôm nay trời mới hửng nắng.
Trước khi rời đoàn phim, Thịnh Thanh Lê còn bàn với một nữ diễn viên trong đoàn rằng nếu ngày mai trời cũng nắng, họ sẽ đi thả diều.
Gần khu vực đoàn phim có một bãi cỏ rất rộng và xanh mướt, rất thích hợp để thả diều.
Nghe vậy, Thịnh Thanh Lê có chút ngượng ngùng, cô mím môi, "Anh không thấy chúng em trẻ con sao?"
Bùi Thanh Từ: "Ý em là gì?"
Anh dường như không hiểu ý cô.
Thịnh Thanh Lê: "Thả diều là trò chơi của trẻ con."
"Hả?" Bùi Thanh Từ nhướn mày, nhét bát oden vào tay cô, gương mặt giãn ra, nở nụ cười, giọng nói lạnh lùng, "Em không phải là trẻ con à?"
"......"Đêm hôm đó, cuối cùng Thịnh Thanh Lê vẫn ăn oden.
Rất lâu sau, cô mới biết Bùi Thanh Từ không thích ăn oden. Phần oden anh mua tối đó chính là để cho Thịnh Thanh Lê ăn. Vì suy nghĩ né tránh của cô quá rõ ràng nên cô hoàn toàn không nhận ra rằng, trước khi Bùi Thanh Từ đưa bát oden cho cô, trong xe hoàn toàn không có tiếng nhai nào.
Sau khi biết chuyện này, Thịnh Thanh Lê không thể nhịn cười, hỏi anh làm sao biết cô muốn ăn.
Bùi Thanh Từ liếc nhìn cô, cười bất lực, "Em gần như dán mắt vào đó."
Dù anh có không muốn nhận ra, cũng khó mà không thấy.
Sau khi ăn oden, hai người lái xe đến đỉnh núi.
Tuy nhiên, thật không may, thời tiết tốt hôm đó chỉ kéo dài đến ba giờ sáng.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, khi họ chuẩn bị dậy để ngắm mặt trời mọc, thì bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu mưa nhỏ. Họ phải trú trong xe, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa suốt một lúc lâu.
Trời mưa, nên tất nhiên việc thả diều không thể thực hiện được.
Khi xuống núi, Thịnh Thanh Lê vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì không thể thả diều. Nhưng ngay sau đó, cô đã có một vấn đề khác lớn hơn để lo lắng.
Trong khi lái xe đưa Thịnh Thanh Lê về khách sạn của đoàn phim, trên con đường vắng vẻ của thành phố còn chưa hoàn toàn thức giấc, họ gặp phải một tài xế say rượu. Người đó lái xe không tỉnh táo, và trong lúc họ đang đợi đèn đỏ, xe của người đó đã đâm mạnh vào đuôi xe họ từ phía sau.
Họ bị đâm phải.
May mắn thay, cả hai đều không bị thương nặng.
Thịnh Thanh Lê hầu như không bị sao cả, chỉ có đầu gối va vào xe, trầy xước nhẹ. Còn Bùi Thanh Từ thì tệ hơn, cánh tay anh bị thương khá nặng với nhiều vết trầy xước.
Sau sự cố này, đạo diễn không còn dám để họ ra ngoài một mình để tạo dựng tình cảm nữa.
Nhưng chính vì sự cố này, hai người dù không còn ra ngoài cùng nhau để phát triển tình cảm, lại vô tình trở nên thân quen hơn.
Khi quay phim, đạo diễn có cảm giác giữa họ xuất hiện một bầu không khí mờ ám rất đặc biệt, tinh tế.
Đạo diễn từng hỏi thăm riêng Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê về chuyện này, nhưng không khai thác được gì.
Thịnh Thanh Lê chưa bao giờ kể với đạo diễn hay quản lý của Bùi Thanh Từ về lý do cánh tay anh bị thương nặng như vậy — trong lúc tai nạn xảy ra, Bùi Thanh Từ đã lao về phía cô, che chở cô trong vòng tay của anh.
Còn Thịnh Thanh Lê, trong khoảnh khắc ấy, theo bản năng, đã dùng tay bảo vệ khuôn mặt của Bùi Thanh Từ.
Sau đó, Bùi Thanh Từ hỏi Thịnh Thanh Lê, tại sao cô lại nghĩ đến việc bảo vệ khuôn mặt của anh.
Thịnh Thanh Lê rất thành thật, cô nói với anh một cách chân thành, "Lúc đầu em bị anh thu hút chính là nhờ khuôn mặt này."
Nếu khuôn mặt của Bùi Thanh Từ bị thương, có lẽ họ sẽ không có câu chuyện về sau. Bởi vì Thịnh Thanh Lê thật sự là người bị thu hút bởi ngoại hình.
...Tiếng còi xe đột ngột kéo họ ra khỏi dòng ký ức.
Ánh mắt họ vô tình chạm nhau, Thịnh Thanh Lê cắn chặt môi dưới lớp khẩu trang, khẽ nói, "... Chuyện đó không phải lỗi của anh."
Bùi Thanh Từ hiểu ý cô, anh gật đầu, "Lên xe trước đã."
Cả hai cùng ngồi vào xe.
Bùi Thanh Từ đang định tìm kiếm vị trí của huyện Đào Lâm, thì Thịnh Thanh Lê đột nhiên lên tiếng, "... Em còn phải đi một nơi nữa."
Bùi Thanh Từ quay sang nhìn cô, "Đi đâu?"
Thịnh Thanh Lê: "Đến trung tâm thương mại gần đây, em còn vài thứ chưa mua."
Bùi Thanh Từ đưa điện thoại cho cô, để cô nhập địa chỉ.
Nhận điện thoại từ anh, Thịnh Thanh Lê hơi chững lại trước khi nhập địa chỉ cần đến.
Chuyến đi đến huyện Đào Lâm không phải là vội vàng, nhưng không biết vì lý do gì, khi cô và trợ lý cùng sắp xếp hành lý, họ lại nhầm lẫn. Cô nghĩ rằng Đồng Đồng đã chuẩn bị sẵn bộ đồ giường cho mình, còn Đồng Đồng lại nghĩ rằng cô đã mang theo.
Chỉ đến khi đi ngủ tối hôm trước, Thịnh Thanh Lê mới nhận ra mình quên mang theo bộ chăn ga gối quan trọng nhất.
Cô rất kén chọn đồ dùng giường ngủ, nếu không phải là thương hiệu mà cô thường dùng, cô không thể nằm ngủ trọn vẹn trên giường khách sạn được.
Ngoài đồ dùng giường ngủ, Thịnh Thanh Lê còn muốn mua thêm một số vật dụng sinh hoạt khác.
Cô rất cầu kỳ về những thứ này, mà ở huyện Đào Lâm không có thương hiệu nào cô thường sử dụng. Ban đầu cô định đợi dùng hết rồi mới lên thành phố mua, nhưng bây giờ đã đến đây rồi, thì mua luôn một lần cho tiện.
Cô và Bùi Thanh Từ đến trung tâm thương mại gần đó.
Khi xe đỗ xong, Thịnh Thanh Lê nhìn thấy anh định tháo dây an toàn để xuống xe, liền vội nói, "... Em tự đi được rồi."
Hai người họ cùng xuất hiện sẽ gây sự chú ý quá lớn.
Nghe vậy, Bùi Thanh Từ khẽ nhíu mày, "Em chắc chứ?"
"Ừm," Thịnh Thanh Lê tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nói, "Em sẽ xuống nhanh thôi."
Nói đến mức này, Bùi Thanh Từ tất nhiên sẽ không ép buộc cô.
Anh khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh, "Được."
Nhìn Thịnh Thanh Lê bước vào sảnh thang máy không xa, Bùi Thanh Từ mỉm cười nhẹ nhàng.
Thịnh Thanh Lê đã chọn trung tâm thương mại lớn nhất ở An Thành. Tầng hầm B1 có siêu thị nhập khẩu, và các vật dụng sinh hoạt mà cô cần mua đều có thể tìm thấy ở đây.
Cô không phải là người quen thuộc với nơi này, nhưng cuối cùng cũng tìm được xe đẩy. Đeo khẩu trang và mũ, cô kín đáo bước vào. Khi đang đứng trước giá hàng để chọn hương thơm của dầu gội đầu, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, "Xin chào, cô gái."
Thịnh Thanh Lê khựng lại, hơi nghiêng người và cúi mắt xuống, "Chào bạn."
"Xin lỗi, mình không nhận ra từ này. Cô có thể giúp mình xem nó là gì không?" Người bên cạnh nói, "Loại dầu gội này hình như thay đổi bao bì rồi, mình không chắc đây có phải là loại mà thần tượng của mình thường dùng hay không—"
Câu nói còn chưa dứt, khi cô gái nhìn vào mắt Thịnh Thanh Lê, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khi đối phương tròn mắt, dường như đã nhận ra cô là ai, Thịnh Thanh Lê nhanh chóng liếc qua chai dầu gội trong tay cô gái kia, "Đó là... hương hoa diên vĩ."
Nói xong, Thịnh Thanh Lê liền quay lưng bước đi.
Đi được vài bước, đột nhiên có ai đó hét lên từ phía sau, "Trời ơi! Đó là Thịnh Thanh Lê!!"
"Gì cơ? Thịnh Thanh Lê?"
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê choáng váng, không suy nghĩ gì nhiều, cô quay lưng và bắt đầu chạy. Cả đám người vừa nhận ra sự xuất hiện của cô cũng bất ngờ chạy theo.
"..."
Dần dần, số người chạy theo sau Thịnh Thanh Lê ngày càng đông.
Trong lúc Thịnh Thanh Lê đang suy nghĩ không cần chạy nữa, vì cô đâu có đi cùng bạn trai mà bị phát hiện, thì một hình ảnh thoáng qua trong đầu cô — đó là khuôn mặt của Bùi Thanh Từ.
Nếu anh đợi mãi không thấy cô xuống và lên kiểm tra, chẳng phải cũng sẽ bị phát hiện sao?
Khi cô còn đang phân vân, một người đột nhiên bước tới từ phía trước và đẩy cô vào bức tường bên cạnh.
Phản xạ đầu tiên của Thịnh Thanh Lê là muốn đẩy người đó ra, nhưng ngay lập tức, một mùi hương sạch sẽ, quen thuộc ùa vào mũi cô. Cô nâng tay lên nhưng bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, Bùi Thanh Từ ôm chặt cô trong vòng tay anh, giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô, "Đừng cử động."
Đó là khi họ quay bộ phim đầu tiên "Lời Thề Tình Yêu", khi ấy cô mới 20 tuổi, còn Bùi Thanh Từ 23 tuổi.
Cả hai đều không phải là diễn viên được đào tạo bài bản, đó là bộ phim đầu tiên họ hợp tác cùng nhau, và cũng là bộ phim đầu tiên Thịnh Thanh Lê tham gia trong sự nghiệp diễn xuất.
Bùi Thanh Từ có kinh nghiệm hơn cô một chút, nhưng trước đó dường như anh cũng chỉ đóng vài vai phụ không quan trọng.
Vì cả hai đều là người mới, đạo diễn đã rất kiên nhẫn với họ.
Ngay từ lần đầu gặp, đạo diễn đã cảm thấy họ phù hợp với vai diễn trong kịch bản.
Ban đầu, thấy hai người còn lạ lẫm, đạo diễn quyết định cho họ thêm thời gian để quen thuộc và phát triển tình cảm.
Vì vậy, ông cố gắng quay các cảnh của diễn viên khác trước, còn để lại cảnh của hai người sau cùng. Nhưng ông không ngờ rằng, sau hơn nửa tháng, Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ vẫn chưa thực sự quen thuộc với nhau.
Nhận thấy họ chưa đủ tin tưởng và phụ thuộc vào đối phương, đạo diễn đã nghĩ ra một cách hiệu quả nhất.
Giống như trong kịch bản, ông yêu cầu Bùi Thanh Từ lái xe đưa Thịnh Thanh Lê đi chơi vào đêm khuya, đến đỉnh núi cắm trại, ngắm mặt trời mọc, rồi lặn biển, chạy đuổi theo hoàng hôn trên bãi biển.
Để họ có thể hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc, ông thậm chí không sắp xếp quay phim đi theo, cũng không gắn máy quay trong xe. Ông muốn họ trải nghiệm câu chuyện tình cảm của nhân vật một cách chân thực nhất, không bị gián đoạn bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, để họ thực sự hóa thân vào vai diễn.
Thậm chí, đạo diễn còn sắp xếp cho họ chơi nhảy bungee đôi, yêu cầu họ ôm chặt nhau rồi nhảy từ độ cao hàng chục mét xuống.
Thịnh Thanh Lê sợ độ cao, nên việc nhảy bungee thật sự là một thử thách lớn đối với cô.
Nếu không phải vì cô đã có hứng thú với diễn xuất, và phí bồi thường khi hủy hợp đồng quá cao, có lẽ cô đã từ bỏ ngay khi nghe đến việc phải tham gia trò nhảy bungee.
Đêm đó là lần đầu tiên Thịnh Thanh Lê ở cùng một người khác giới, người mà có thể coi là đồng trang lứa, trong một không gian kín vào lúc nửa đêm.
Bùi Thanh Từ ngồi ở ghế lái, còn cô ngồi ở ghế phụ.
Hai người rời khỏi đoàn phim không quá muộn.
Đường phố vẫn còn đông xe, Bùi Thanh Từ tuy đã một thời gian không lái xe nhưng anh lái rất ổn định, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Điều duy nhất làm cô thấy khó xử là hai người im lặng ngồi trong xe, ngoại trừ câu nói lúc mới lên xe, họ không nói thêm gì nữa.
Thịnh Thanh Lê quay đầu ngắm nhìn quang cảnh thành phố xa lạ này, mấy lần muốn mở lời nói gì đó với người bên cạnh nhưng không biết phải nói gì.
Đang lúc cô do dự thì Bùi Thanh Từ lên tiếng trước, "Có bị say xe không?"
"... Không say," Thịnh Thanh Lê trả lời theo phản xạ, rồi quay đầu nhìn anh.
Ánh sáng bên ngoài lướt qua, từ góc nhìn của Thịnh Thanh Lê, đường nét khuôn mặt của Bùi Thanh Từ sắc sảo, sống mũi cao và thẳng, gò má nổi bật, lông mi dài và dày. Khi anh nhìn thẳng về phía trước, lông mi anh tạo ra một bóng mờ nhỏ trên mi mắt.
Đôi mắt của anh là kiểu mắt đào hoa tiêu chuẩn, dài và sâu, trong trẻo và sáng ngời, khiến người ta dễ dàng bị cuốn hút.
Thực ra, ngay từ lần đầu nhìn thấy Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê đã cảm thấy anh rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả những nam diễn viên mà cô từng biết tên.
Khi ấy, Thịnh Thanh Lê đã nghĩ rằng nếu Bùi Thanh Từ có cơ hội, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nhận thấy ánh mắt của Thịnh Thanh Lê đang hướng về mình, Bùi Thanh Từ quay đầu lại nhìn cô khi xe dừng đèn đỏ.
Ánh mắt họ giao nhau trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe.
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước, vừa sắc bén vừa kín đáo.
"Sao anh... lại nhìn tôi như vậy?" Thịnh Thanh Lê đột nhiên căng thẳng.
Nghe vậy, Bùi Thanh Từ nhẹ nhướn mày, ngón tay thon dài và rõ ràng như ngọc nhẹ gõ lên vô lăng, giọng nói lạnh lùng, "Câu này đáng lẽ là tôi phải hỏi em."
Thịnh Thanh Lê cảm thấy bối rối, môi khẽ mấp máy nhưng không biết phải nói gì.
May mắn thay, Bùi Thanh Từ cũng không có ý định truy hỏi thêm.
Khi đèn báo hiệu phía xa chuyển sang màu xanh, anh thu lại ánh mắt đang dừng trên người Thịnh Thanh Lê, nhấn ga tiếp tục lái xe về phía trước.
Khi xe chuẩn bị rời khỏi thành phố, Bùi Thanh Từ hỏi cô, "Em có muốn mua gì không?"
Thịnh Thanh Lê mơ hồ, về việc lên núi cắm trại và ngắm mặt trời mọc, cô hoàn toàn không có chút cảm giác thực tế nào, "Mua gì?"
Bùi Thanh Từ không hỏi thêm, anh trực tiếp lái xe đến gần một cửa hàng tiện lợi và dừng xe, "Vào xem thử đi."
Thịnh Thanh Lê: "..."Cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ không lớn lắm, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Vừa bước đến cửa, Thịnh Thanh Lê đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ bên trong cửa hàng tiện lợi, có món oden, xúc xích nóng và nhiều thứ khác.
Nhân vật mà Thịnh Thanh Lê đảm nhận là một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo, bỏ trốn đến thành phố lớn để theo đuổi ánh sáng. Vì bệnh tật, cô phải trông không được quá khỏe mạnh, cô phải gầy.
Đối với một người đã bị đạo diễn và quản lý cho ăn kiêng nhẹ nhàng trong gần hai tháng, khi ngửi thấy mùi thức ăn đậm đà như vậy, cô thật sự khó mà kiềm chế được bản thân.
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê vẫn có chút ý thức nghề nghiệp.
Cô biết mình không thể ăn, vì vậy không yêu cầu mua gì cả. Cô chỉ đi theo Bùi Thanh Từ dạo quanh cửa hàng tiện lợi, nhưng ánh mắt của cô không thể rời khỏi những món oden và xúc xích nóng ở gần quầy thu ngân.
Trong lúc không để ý, cô va phải lưng của Bùi Thanh Từ.
Bùi Thanh Từ còn chưa kịp nói gì thì Thịnh Thanh Lê đã kêu lên đau đớn.
Bùi Thanh Từ quay đầu nhìn cô, định nhắc cô chú ý đường đi, nhưng Thịnh Thanh Lê đã ngước đôi mắt đáng thương, long lanh như nước nhìn anh.
Da cô trắng mịn, chỉ chạm nhẹ cũng đã đỏ.
Ánh sáng trong cửa hàng tiện lợi rất đủ, đèn huỳnh quang từ trên trần chiếu xuống, có chút chói mắt.
Chính khoảnh khắc đó, Bùi Thanh Từ đổi lời "Nhìn đường đi" thành "Có đau không?".
Thịnh Thanh Lê do dự gật đầu, "Hơi đau một chút, lưng của anh cứng quá."
Cô không suy nghĩ nhiều, "Anh thường xuyên tập thể hình à?"
Nghe cô hỏi như vậy, Bùi Thanh Từ có một giây ngập ngừng, anh khẽ ừ một tiếng, "Tập thể hình, xin lỗi."
Thịnh Thanh Lê ngơ ngác, không nhịn được cười, "Sao anh lại xin lỗi tôi chứ."
Rõ ràng là do cô không nhìn đường mà đi.
Bùi Thanh Từ cũng không hiểu tại sao mình lại xin lỗi, có lẽ vào thời điểm đó, anh cảm thấy việc để cô va vào mình, đến mức mũi cô đỏ lên, là lỗi của anh.
Nếu anh đi nhanh hơn một chút, cô sẽ không va phải anh.
Sau cú va chạm đó, Bùi Thanh Từ không yên tâm để Thịnh Thanh Lê đi sau nữa, anh bảo cô đi phía trước, anh sẽ để mắt đến cô.
Hai người dạo quanh cửa hàng tiện lợi một vòng, mua một thùng nước.
Khi đến quầy thanh toán, Bùi Thanh Từ còn hỏi cô lần nữa, "Thật sự không mua gì sao?"
Thịnh Thanh Lê cố gắng kiềm chế, liếc nhìn món oden một cái, "Không cần, tôi ra ngoài đợi anh nhé."
Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Bùi Thanh Từ nhắc nhở, "Đừng đi xa quá."
Thịnh Thanh Lê bảo rằng sẽ không đi xa.
Nhưng điều mà Thịnh Thanh Lê không ngờ tới là, khi Bùi Thanh Từ thanh toán xong và ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh không chỉ cầm thùng nước khoáng đã chọn, mà tay kia của anh còn cầm thêm một bát oden nóng hổi.
Thấy cảnh đó, Thịnh Thanh Lê sững sờ, "Sao anh lại… mua thêm cái này?"
Bùi Thanh Từ cúi mắt, giọng điềm tĩnh, "Tôi hơi đói, em có muốn ăn không?"
Thịnh Thanh Lê: "..."
Cô ngơ ngác nói một tiếng, kéo giãn khoảng cách với anh, "Tôi không ăn."
Chiếc xe đỗ ngay gần đó, hai người lên xe, đặt thùng nước vào cốp, rồi quay trở lại ngồi trong xe.
Khi còn ở ngoài xe, mùi của oden đã rất đậm.
Vào trong xe kín, mùi thơm càng nồng nàn hơn và khó có thể bỏ qua.
Thịnh Thanh Lê cố gắng kiềm chế, không nhìn sang người bên cạnh, cô giả vờ bận rộn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn bè để phân tán sự chú ý.
Đang nhắn tin, người bên cạnh đột nhiên gọi cô, "Thịnh Thanh Lê."
Thịnh Thanh Lê giật mình ngẩng đầu lên, "Gì thế?"
Cô nhìn thấy anh đang cầm bát nhỏ trong tay, hàng mi dài khẽ run rẩy, "Anh ăn xong chưa?"
Bùi Thanh Từ đáp một tiếng, "Ăn xong rồi."
Thịnh Thanh Lê gật đầu, định nói gì đó, thì Bùi Thanh Từ than phiền, "Còn một xiên thịt bò viên, một xiên rong biển và củ cải trắng, anh ăn không hết, em có chắc là không ăn chứ?"
Thịnh Thanh Lê cau mày, không thể tin nổi, "Dạ dày của anh nhỏ thế à?"
Bùi Thanh Từ nói rất nghiêm túc, "Tối nay anh ăn nhiều rồi."
"..." Thịnh Thanh Lê thoáng nghẹn lời, rất muốn hỏi tại sao anh đã no mà lại mua nhiều như vậy, chẳng phải sẽ lãng phí sao?!
Nhưng họ vẫn chưa quen thuộc đến mức cô có thể chỉ trích anh quá nhiều.
Sau một thoáng im lặng, Thịnh Thanh Lê khẽ nói, "Nếu em cũng không ăn, anh định vứt đi à?"
Bùi Thanh Từ: "Ừ."
Anh tỏ vẻ khó xử, "Anh thực sự không ăn hết được, mà vứt đi thì phí lắm, em giúp anh một chút nhé?"
"Nhưng mà em..." Thịnh Thanh Lê định nói đạo diễn và quản lý không cho cô ăn, cô cũng sợ sẽ tăng cân.
Câu nói chưa kịp thốt ra, Bùi Thanh Từ đã nói, "Anh sẽ giữ bí mật."
Anh biết cô đang kiểm soát ăn uống.
Thịnh Thanh Lê vẫn còn do dự, "Vấn đề không phải là giữ bí mật, mà là em sợ phá vỡ hình ảnh trong phim."
"Chỉ một chút thôi, sẽ không sao đâu." Bùi Thanh Từ trấn an cô, giọng rất điềm tĩnh, "Nếu em lo lắng, ngày mai anh có thể đi tập gym cùng em."
"... Em không muốn." Thịnh Thanh Lê không cần suy nghĩ, "Em ghét chạy bộ."
Bùi Thanh Từ ngẩn người, bị lời nói ngây thơ của cô làm bật cười, khóe môi anh khẽ nhếch lên, "Vậy em thích môn thể thao nào?"
Thịnh Thanh Lê thành thật đáp, "Em không thích môn thể thao nào cả."
Bùi Thanh Từ: "..."
Sau vài giây im lặng, Bùi Thanh Từ nói, "Vậy anh đi thả diều với em nhé?"
Thịnh Thanh Lê sững sờ, ngạc nhiên hỏi, "Sao anh biết—"
"Anh nghe em nói chuyện với một diễn viên khác." Bùi Thanh Từ cũng rất thật thà.
Dạo gần đây, trời ở khu vực đoàn phim liên tục mưa, hôm nay trời mới hửng nắng.
Trước khi rời đoàn phim, Thịnh Thanh Lê còn bàn với một nữ diễn viên trong đoàn rằng nếu ngày mai trời cũng nắng, họ sẽ đi thả diều.
Gần khu vực đoàn phim có một bãi cỏ rất rộng và xanh mướt, rất thích hợp để thả diều.
Nghe vậy, Thịnh Thanh Lê có chút ngượng ngùng, cô mím môi, "Anh không thấy chúng em trẻ con sao?"
Bùi Thanh Từ: "Ý em là gì?"
Anh dường như không hiểu ý cô.
Thịnh Thanh Lê: "Thả diều là trò chơi của trẻ con."
"Hả?" Bùi Thanh Từ nhướn mày, nhét bát oden vào tay cô, gương mặt giãn ra, nở nụ cười, giọng nói lạnh lùng, "Em không phải là trẻ con à?"
"......"Đêm hôm đó, cuối cùng Thịnh Thanh Lê vẫn ăn oden.
Rất lâu sau, cô mới biết Bùi Thanh Từ không thích ăn oden. Phần oden anh mua tối đó chính là để cho Thịnh Thanh Lê ăn. Vì suy nghĩ né tránh của cô quá rõ ràng nên cô hoàn toàn không nhận ra rằng, trước khi Bùi Thanh Từ đưa bát oden cho cô, trong xe hoàn toàn không có tiếng nhai nào.
Sau khi biết chuyện này, Thịnh Thanh Lê không thể nhịn cười, hỏi anh làm sao biết cô muốn ăn.
Bùi Thanh Từ liếc nhìn cô, cười bất lực, "Em gần như dán mắt vào đó."
Dù anh có không muốn nhận ra, cũng khó mà không thấy.
Sau khi ăn oden, hai người lái xe đến đỉnh núi.
Tuy nhiên, thật không may, thời tiết tốt hôm đó chỉ kéo dài đến ba giờ sáng.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, khi họ chuẩn bị dậy để ngắm mặt trời mọc, thì bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu mưa nhỏ. Họ phải trú trong xe, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa suốt một lúc lâu.
Trời mưa, nên tất nhiên việc thả diều không thể thực hiện được.
Khi xuống núi, Thịnh Thanh Lê vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì không thể thả diều. Nhưng ngay sau đó, cô đã có một vấn đề khác lớn hơn để lo lắng.
Trong khi lái xe đưa Thịnh Thanh Lê về khách sạn của đoàn phim, trên con đường vắng vẻ của thành phố còn chưa hoàn toàn thức giấc, họ gặp phải một tài xế say rượu. Người đó lái xe không tỉnh táo, và trong lúc họ đang đợi đèn đỏ, xe của người đó đã đâm mạnh vào đuôi xe họ từ phía sau.
Họ bị đâm phải.
May mắn thay, cả hai đều không bị thương nặng.
Thịnh Thanh Lê hầu như không bị sao cả, chỉ có đầu gối va vào xe, trầy xước nhẹ. Còn Bùi Thanh Từ thì tệ hơn, cánh tay anh bị thương khá nặng với nhiều vết trầy xước.
Sau sự cố này, đạo diễn không còn dám để họ ra ngoài một mình để tạo dựng tình cảm nữa.
Nhưng chính vì sự cố này, hai người dù không còn ra ngoài cùng nhau để phát triển tình cảm, lại vô tình trở nên thân quen hơn.
Khi quay phim, đạo diễn có cảm giác giữa họ xuất hiện một bầu không khí mờ ám rất đặc biệt, tinh tế.
Đạo diễn từng hỏi thăm riêng Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê về chuyện này, nhưng không khai thác được gì.
Thịnh Thanh Lê chưa bao giờ kể với đạo diễn hay quản lý của Bùi Thanh Từ về lý do cánh tay anh bị thương nặng như vậy — trong lúc tai nạn xảy ra, Bùi Thanh Từ đã lao về phía cô, che chở cô trong vòng tay của anh.
Còn Thịnh Thanh Lê, trong khoảnh khắc ấy, theo bản năng, đã dùng tay bảo vệ khuôn mặt của Bùi Thanh Từ.
Sau đó, Bùi Thanh Từ hỏi Thịnh Thanh Lê, tại sao cô lại nghĩ đến việc bảo vệ khuôn mặt của anh.
Thịnh Thanh Lê rất thành thật, cô nói với anh một cách chân thành, "Lúc đầu em bị anh thu hút chính là nhờ khuôn mặt này."
Nếu khuôn mặt của Bùi Thanh Từ bị thương, có lẽ họ sẽ không có câu chuyện về sau. Bởi vì Thịnh Thanh Lê thật sự là người bị thu hút bởi ngoại hình.
...Tiếng còi xe đột ngột kéo họ ra khỏi dòng ký ức.
Ánh mắt họ vô tình chạm nhau, Thịnh Thanh Lê cắn chặt môi dưới lớp khẩu trang, khẽ nói, "... Chuyện đó không phải lỗi của anh."
Bùi Thanh Từ hiểu ý cô, anh gật đầu, "Lên xe trước đã."
Cả hai cùng ngồi vào xe.
Bùi Thanh Từ đang định tìm kiếm vị trí của huyện Đào Lâm, thì Thịnh Thanh Lê đột nhiên lên tiếng, "... Em còn phải đi một nơi nữa."
Bùi Thanh Từ quay sang nhìn cô, "Đi đâu?"
Thịnh Thanh Lê: "Đến trung tâm thương mại gần đây, em còn vài thứ chưa mua."
Bùi Thanh Từ đưa điện thoại cho cô, để cô nhập địa chỉ.
Nhận điện thoại từ anh, Thịnh Thanh Lê hơi chững lại trước khi nhập địa chỉ cần đến.
Chuyến đi đến huyện Đào Lâm không phải là vội vàng, nhưng không biết vì lý do gì, khi cô và trợ lý cùng sắp xếp hành lý, họ lại nhầm lẫn. Cô nghĩ rằng Đồng Đồng đã chuẩn bị sẵn bộ đồ giường cho mình, còn Đồng Đồng lại nghĩ rằng cô đã mang theo.
Chỉ đến khi đi ngủ tối hôm trước, Thịnh Thanh Lê mới nhận ra mình quên mang theo bộ chăn ga gối quan trọng nhất.
Cô rất kén chọn đồ dùng giường ngủ, nếu không phải là thương hiệu mà cô thường dùng, cô không thể nằm ngủ trọn vẹn trên giường khách sạn được.
Ngoài đồ dùng giường ngủ, Thịnh Thanh Lê còn muốn mua thêm một số vật dụng sinh hoạt khác.
Cô rất cầu kỳ về những thứ này, mà ở huyện Đào Lâm không có thương hiệu nào cô thường sử dụng. Ban đầu cô định đợi dùng hết rồi mới lên thành phố mua, nhưng bây giờ đã đến đây rồi, thì mua luôn một lần cho tiện.
Cô và Bùi Thanh Từ đến trung tâm thương mại gần đó.
Khi xe đỗ xong, Thịnh Thanh Lê nhìn thấy anh định tháo dây an toàn để xuống xe, liền vội nói, "... Em tự đi được rồi."
Hai người họ cùng xuất hiện sẽ gây sự chú ý quá lớn.
Nghe vậy, Bùi Thanh Từ khẽ nhíu mày, "Em chắc chứ?"
"Ừm," Thịnh Thanh Lê tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nói, "Em sẽ xuống nhanh thôi."
Nói đến mức này, Bùi Thanh Từ tất nhiên sẽ không ép buộc cô.
Anh khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh, "Được."
Nhìn Thịnh Thanh Lê bước vào sảnh thang máy không xa, Bùi Thanh Từ mỉm cười nhẹ nhàng.
Thịnh Thanh Lê đã chọn trung tâm thương mại lớn nhất ở An Thành. Tầng hầm B1 có siêu thị nhập khẩu, và các vật dụng sinh hoạt mà cô cần mua đều có thể tìm thấy ở đây.
Cô không phải là người quen thuộc với nơi này, nhưng cuối cùng cũng tìm được xe đẩy. Đeo khẩu trang và mũ, cô kín đáo bước vào. Khi đang đứng trước giá hàng để chọn hương thơm của dầu gội đầu, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, "Xin chào, cô gái."
Thịnh Thanh Lê khựng lại, hơi nghiêng người và cúi mắt xuống, "Chào bạn."
"Xin lỗi, mình không nhận ra từ này. Cô có thể giúp mình xem nó là gì không?" Người bên cạnh nói, "Loại dầu gội này hình như thay đổi bao bì rồi, mình không chắc đây có phải là loại mà thần tượng của mình thường dùng hay không—"
Câu nói còn chưa dứt, khi cô gái nhìn vào mắt Thịnh Thanh Lê, ánh mắt hai người chạm nhau.
Khi đối phương tròn mắt, dường như đã nhận ra cô là ai, Thịnh Thanh Lê nhanh chóng liếc qua chai dầu gội trong tay cô gái kia, "Đó là... hương hoa diên vĩ."
Nói xong, Thịnh Thanh Lê liền quay lưng bước đi.
Đi được vài bước, đột nhiên có ai đó hét lên từ phía sau, "Trời ơi! Đó là Thịnh Thanh Lê!!"
"Gì cơ? Thịnh Thanh Lê?"
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê choáng váng, không suy nghĩ gì nhiều, cô quay lưng và bắt đầu chạy. Cả đám người vừa nhận ra sự xuất hiện của cô cũng bất ngờ chạy theo.
"..."
Dần dần, số người chạy theo sau Thịnh Thanh Lê ngày càng đông.
Trong lúc Thịnh Thanh Lê đang suy nghĩ không cần chạy nữa, vì cô đâu có đi cùng bạn trai mà bị phát hiện, thì một hình ảnh thoáng qua trong đầu cô — đó là khuôn mặt của Bùi Thanh Từ.
Nếu anh đợi mãi không thấy cô xuống và lên kiểm tra, chẳng phải cũng sẽ bị phát hiện sao?
Khi cô còn đang phân vân, một người đột nhiên bước tới từ phía trước và đẩy cô vào bức tường bên cạnh.
Phản xạ đầu tiên của Thịnh Thanh Lê là muốn đẩy người đó ra, nhưng ngay lập tức, một mùi hương sạch sẽ, quen thuộc ùa vào mũi cô. Cô nâng tay lên nhưng bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, Bùi Thanh Từ ôm chặt cô trong vòng tay anh, giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô, "Đừng cử động."