Chương 23
Hành lang yên tĩnh khoảng ba giây.
Thịnh Thanh Lê theo phản xạ đón lấy Giải Thưởng, mà Giải Thưởng này thực sự rất có linh tính. Nó nằm yên trong lòng cô, nhìn trái ngó phải, rồi kêu meo meo.
"......"
"Con mèo này..." Từ Hành Việt biết Bùi Thanh Từ mang một con mèo đến đoàn phim, nhưng anh không biết con mèo này lại thân thiết với Thịnh Thanh Lê đến vậy.
Mỗi lần hai người họ mượn mèo và trả mèo, Từ Hành Việt chưa bao giờ bắt gặp.
Nhìn thấy cảnh này, anh mở miệng như một khúc gỗ, "Nó đẹp thật."
Từ Hành Việt cố nuốt xuống hàng vạn lời thô tục, chỉ biết khen mèo.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Từ không một chút khiêm tốn, gật đầu một tiếng, "Ừ, nó rất đẹp."
Nói câu đó, ánh mắt anh dừng lại trên người Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê hoàn toàn không nhận ra, còn Lâm Lâm bên cạnh sau khi tỉnh táo lại thì rất muốn ôm trán, cô khẽ ho một tiếng, "Lê Lê."
Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu lên.
Người quản lý giỏi giao tiếp lúc này cũng có chút ngượng ngùng, "Mình hơi mệt, có thể nghỉ ngơi ở phòng cậu một lúc không?"
Thịnh Thanh Lê gật đầu, "Được."
Cô hiểu ý của Lâm Lâm, sau đó quay sang hai người đàn ông, "Vậy anh Từ, thầy Bùi, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."
Từ Hành Việt rất nhạy bén, "Chị Lâm cứ nghỉ ngơi đi, tối nay mình cùng nhau ăn tối nhé?"
Lâm Lâm nghĩ ngợi vài giây, "Được đấy, chúng ta cùng ăn tối."
Cô hỏi Bùi Thanh Từ, "Anh Vinh vẫn ở đây chứ?"
Bùi Thanh Từ gật đầu, "Anh ấy còn ở đây."
Nói xong, anh hỏi, "Mọi người muốn ăn gì? Để tôi đặt nhà hàng."
Mọi người hiểu ra, ý của anh là muốn làm chủ bữa tối.
Từ Hành Việt đáp, "Tôi sao cũng được."
Anh giơ điện thoại lên ý bảo, "Lê Lê, khi nào đặt xong thì nhắn tôi nhé, tôi về phòng trước đây."
Thịnh Thanh Lê gật đầu, "Được."
Sau khi Từ Hành Việt rời đi, Bùi Thanh Từ quay sang nhìn Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê nhìn anh với vẻ mặt không biểu cảm, "Tôi sẽ tìm xem quanh đây có nhà hàng đặc sản nào không."
Bùi Thanh Từ đáp, "Được."
Anh đưa tay vuốt ve Giải Thưởng ngoan ngoãn đang nằm trong lòng Thịnh Thanh Lê, rồi nói khẽ, "Tôi phải ra ngoài với Ưng Chính một chút, em trông Giải Thưởng giúp tôi nhé?"
Nói xong, anh còn đưa thẻ phòng cho Thịnh Thanh Lê.
Lâm Lâm bên cạnh nhìn thấy toàn bộ sự việc: "............"
Lúc này, cô thực sự rất mong mình là một người mù.
Thịnh Thanh Lê cũng có chút ngạc nhiên, Bùi Thanh Từ đã từng đưa thẻ phòng cho cô, nhưng lần trước anh để ngoài cửa, cô thậm chí không mang nó vào phòng, càng không nói đến việc thật sự quẹt thẻ vào phòng anh.
Nhìn tấm thẻ phòng trước mặt, Thịnh Thanh Lê đột nhiên cảm thấy có chút rắc rối, như thể nó đang nóng lên trong tay cô.
Cô vẫn chưa quyết định có nên nhận hay không thì Giải Thưởng đã kêu lên một tiếng.
Thịnh Thanh Lê đành phải cúi đầu ôm lấy nó, “Tôi có thể sẽ ra ngoài một lát.”
“Không sao,” Bùi Thanh Từ thản nhiên đáp, “Trước khi ra ngoài thì em chỉ cần đưa nó về phòng là được.”
“Thế còn thẻ phòng…”
Biết cô định nói gì, Bùi Thanh Từ nói, “Tối nay chúng ta không phải sẽ ăn tối cùng nhau sao?”
Thịnh Thanh Lê hiểu rồi, tức là trước bữa tối anh sẽ không về khách sạn, nên thẻ phòng có thể đưa lại sau bữa tối.
Không còn cách nào khác, Thịnh Thanh Lê đáp, “Chỉ lần này thôi đấy.”
Bùi Thanh Từ khẽ mỉm cười khó nhận ra, “Vậy cảm ơn cô Thịnh trước nhé.”
Giọng anh trầm ấm, có chút khàn khàn, nghe hơi quyến rũ.
Thịnh Thanh Lê cố tỏ ra bình tĩnh, làm lơ đi sự trêu ghẹo của anh, rồi ôm Giải Thưởng trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại, Bùi Thanh Từ cười khẽ, rồi mới quay người rời đi.
Trong phòng, Thịnh Thanh Lê đối diện với ánh mắt dò xét của Lâm Lâm.
Thịnh Thanh Lê vội vàng đặt Giải Thưởng xuống và để thẻ phòng lên bàn, “Mình chưa bao giờ vào phòng của anh ấy đâu.”
Lâm Lâm lướt nhìn cô một cách hờ hững, cúi xuống nhìn con mèo đang đi vòng quanh chân mình, rồi bất đắc dĩ nói, “Mình nghĩ là cậu…”
“Meo…” Cô còn chưa nói hết câu, con mèo đã ngẩng đầu kêu với cô.
Thịnh Thanh Lê: “Cái gì?”
Lâm Lâm cúi xuống chớp mắt, rồi quyết định ngồi xuống và vuốt ve đầu con mèo, “Không có gì, nó quả thật rất đẹp.”
Thịnh Thanh Lê: “…”
Nhìn cảnh một người và một mèo đang ngồi trên thảm, cô không khỏi cảm thán, “Đừng để một con mèo thao túng mình.”
“Câu này mình xin trả lại cho cậu.” Lâm Lâm đáp.
Thịnh Thanh Lê cứng họng, định nói gì đó, “Mình không đến mức vô dụng như vậy đâu.”
Lâm Lâm nghe vậy, khẽ nhướng mày nhưng không bình luận gì thêm.
Giải Thưởng do Bùi Thanh Từ nuôi, cũng thông minh như anh vậy. Nó dường như biết phải nịnh nọt ai, phải lấy lòng ai, và chọc ai cười.
Thịnh Thanh Lê chỉ vào phòng tắm thu dọn một chút, khi cô ra ngoài thì Giải Thưởng đã ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lâm Lâm, cùng cô xem tivi rồi.
Thịnh Thanh Lê: “... Mình trước đây sao không nhận ra cậu thích mèo nhỉ?”
“Mình không phải là thích mèo.” Lâm Lâm thành thật, “Mình thích tất cả những gì đẹp và dễ thương.”
Và Giải Thưởng đủ đẹp, đủ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Thịnh Thanh Lê không biết nói gì hơn, cô bước đến bên cạnh hai người và một mèo, rồi ngồi xuống cạnh Giải Thưởng, “Không phải cậu định nghỉ ngơi sao?”
“Nếu mình không nói vậy, Từ Hành Việt sẽ không chịu đi đâu.” Lâm Lâm liếc nhìn cô, “Thật lòng mà nói, nếu mình không phải là quản lý của cậu, mình cũng muốn ở lại xem kịch vui đấy.”
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, “Kịch vui gì chứ?”
“Đừng giả ngây.” Lâm Lâm liếc cô, “Từ Hành Việt có thích cậu hay không thì mình chưa rõ, nhưng Bùi Thanh Từ có địch ý với anh ta là điều mình thấy rất rõ.”
Thịnh Thanh Lê im lặng, một lát sau mới nói, “Từ Hành Việt không thích mình.”
“Làm sao cậu biết?” Lâm Lâm hỏi, “Mình cảm thấy anh ấy có chút tình cảm với cậu đấy.”
Thịnh Thanh Lê im lặng một lúc, rồi nói nhỏ, “Trước đây có lẽ có một chút.”
“Sao bây giờ lại không có nữa?” Lâm Lâm tò mò, “Có phải bị Bùi Thanh Từ dập tắt từ trong trứng nước rồi không?”
“…” Thịnh Thanh Lê bị lời của Lâm Lâm làm nghẹn, khẽ lúng túng đáp, “Thật ra mình nghĩ anh ấy đối xử tốt với mình chủ yếu là vì chúng ta đang hợp tác trong dự án này.”
Về vị thế, Thịnh Thanh Lê có phần nổi trội hơn chút so với Từ Hành Việt.
Về mặt diễn xuất, Thịnh Thanh Lê cũng diễn xuất tốt hơn Từ Hành Việt. Về độ nổi tiếng, Thịnh Thanh Lê cũng nổi bật hơn.
Việc Từ Hành Việt đối xử tốt với Thịnh Thanh Lê chỉ mang lại lợi ích chứ không gây hại gì cho anh.
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê cũng có thể cảm nhận được rằng Từ Hành Việt có chút thích cô, nhưng trong giới giải trí, một chút cảm xúc đó chẳng nói lên điều gì.
Thay vì gọi là thích, có lẽ nên gọi là ngưỡng mộ.
"Giờ cậu nhìn mọi thứ còn thấu đáo hơn cả mình." Nghe xong Thịnh Thanh Lê phân tích, Lâm Lâm bình luận sắc bén.
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô với ánh mắt trách móc, rồi nằm vật ra ghế sofa, "Mình đâu có ngốc."
Lâm Lâm cười khẩy, "Vậy cậu nói về Bùi—"
Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Thanh Lê vội vàng cắt ngang, "Trưa nay ăn gì nhỉ? Mình không muốn đi ra ngoài, hay là gọi đồ ăn khách sạn mang lên?"
Nhận thấy cô đang lảng tránh, Lâm Lâm không hỏi thêm nữa, "Được thôi."
Cô phối hợp nói, "Ăn xong thì cậu đi nghỉ một lát."
Thịnh Thanh Lê cũng có kế hoạch như vậy.
Cô nhắn tin cho Đồng Đồng, gọi cô ấy lên ăn chung.
Chẳng mấy chốc, nhân viên khách sạn đã mang đồ ăn lên.
Vì tối nay sẽ ra ngoài ăn, nên Thịnh Thanh Lê kiểm soát bản thân một chút, để dành không gian cho bữa tối.
Ăn xong, Lâm Lâm và Đồng Đồng rời khỏi phòng.
Sau khi họ đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Thịnh Thanh Lê nhìn Giải Thưởng cứ đi theo mình khắp nơi, không nhịn được mà khẽ cười, "mày định ngủ cùng tao, hay chỉ đi theo tao ngủ thôi?"
Giải Thưởng kêu meo meo, vẫy vẫy chiếc đuôi lông xù.
Thịnh Thanh Lê cúi xuống, ôm lấy nó, "Vậy ngủ cùng nhau nhé, được không?"
Giải Thưởng dụi dụi vào ngực cô như đồng ý.
Nhìn cảnh tượng đó, Thịnh Thanh Lê cảm thấy mềm lòng.
"......"Ở một nơi khác, Ưng Chính nói muốn đến đoàn làm phim xem thử.
Bùi Thanh Từ không thể từ chối, nhưng anh đã gọi Phương Hướng Vinh làm tài xế, tiện thể nhắc luôn chuyện ăn tối cùng nhau.
“Chị Lâm cũng đến à?” Phương Hướng Vinh vừa mới biết chuyện này, chợt nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, “Vậy mà anh vẫn còn sống được à?”
Bùi Thanh Từ: “……”
Ưng Chính ở phía sau cười phá lên, “Anh Vinh, câu này hôm qua tôi cũng muốn nói nhưng không dám.”
Phương Hướng Vinh nói: “Sợ gì? Chúng ta chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa anh ấy cũng không dám giết chúng ta bịt miệng.”
Bùi Thanh Từ phớt lờ sự trêu đùa của hai người, anh đang cúi đầu tìm nhà hàng. Nhưng huyện Đào Lâm điều kiện có hạn, tìm được một nhà hàng vừa riêng tư, vừa ngon, vừa có không gian tốt là rất khó.
"Anh đang tìm gì thế?" Ưng Chính nhìn thấy Bùi Thanh Từ chăm chú như vậy, ghé mắt nhìn một chút rồi chậc lưỡi, "Nếu không tìm được thì cứ ăn ở khách sạn cũng được, tôi không ngại đâu."
Phương Hướng Vinh bên cạnh tiếp lời, "Anh không ngại, nhưng có người kén chọn đấy."
Ưng Chính than thở, "Cuối cùng, anh em vẫn không quan trọng bằng phụ nữ."
"Người quản lý như tôi cũng không quan trọng bằng." Phương Hướng Vinh chua xót nói, "Tôi có thể thấy trước rồi, nửa năm tới cuộc sống của tôi sẽ chẳng dễ dàng gì."
"Thế thì tôi có khi vẫn ổn?" Ưng Chính suy nghĩ.
Nghe thấy câu nói đó, Phương Hướng Vinh nhìn Ưng Chính với vẻ mặt đầy u oán.
Hai người cứ đối đáp qua lại, nhưng Bùi Thanh Từ không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Một lát sau, Bùi Thanh Từ tìm được một nhà hàng khá ổn, liền soạn tin nhắn và gửi đi: "Nhà hàng này được không?"
Đối phương không hồi đáp.
Khi tin nhắn của Bùi Thanh Từ được gửi đến, Thịnh Thanh Lê đã ngủ say.
Phải đến hai giờ sau, khi cô tỉnh dậy, mới nhìn thấy tin nhắn của Bùi Thanh Từ và trả lời: "Gì cũng được, thầy Bùi quyết định là được rồi."
Bùi Thanh Từ: "Vừa mới ngủ dậy à?"
Thịnh Thanh Lê khựng lại, cô cũng không hỏi ra câu ngớ ngẩn kiểu “sao anh biết”.
Anh biết cô tối qua ngủ không ngon, chiều nay lại không có việc gì, nên việc cô ngủ bù là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Thịnh Thanh Lê đáp lại: "Ừ."
Bùi Thanh Từ: "Giải Thưởng thế nào? Có quấy rầy em không?"
Thịnh Thanh Lê: "Không, nó rất ngoan."
Giải Thưởng ở trước mặt Thịnh Thanh Lê thật sự rất ngoan.
Bùi Thanh Từ: "Tốt."
Tin nhắn này, Thịnh Thanh Lê không trả lời nữa, cô nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục thì không biết mình sẽ phải nhắn qua nhắn lại với Bùi Thanh Từ bao lâu nữa.
Nằm ì trên giường một lúc, Thịnh Thanh Lê đứng dậy đi rửa mặt và trang điểm nhẹ.
Còn khá sớm trước giờ ăn tối, sau khi trang điểm xong, cô không tiếp tục lười biếng mà bắt đầu xem lại kịch bản mà cô đã đọc qua nhiều lần.
Bữa tối hôm đó có không khí còn vui vẻ hơn cả ngày trước.
Lần này thật sự toàn là người quen.
Thịnh Thanh Lê ngồi bên bàn ăn, nghe Phương Hướng Vinh và Ưng Chính nói chuyện qua lại, không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi cô nhoẻn miệng cười, vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy, sâu thẳm ở phía chéo đối diện.
Thịnh Thanh Lê khẽ nghẹn thở, cố tỏ ra bình thản cúi xuống uống nước.
Dưới ánh đèn sáng rực của phòng riêng, đôi tai ửng hồng của cô hiện rõ ràng trong ánh mắt của người đang nhìn cô chăm chú.
Lâm Lâm và Ưng Chính chỉ ở lại huyện Đào Lâm một đêm rồi rời đi.
Cùng đi còn có Phương Hướng Vinh.
Anh vốn dĩ đã muốn rời đi từ lâu, nhưng vì Bùi Thanh Từ phải vào thành phố quay phim tài liệu, mà anh lo không ai chăm sóc Giải Thưởng, nên bảo Phương Hướng Vinh ở lại thêm hai ngày.
Khi họ rời đi, đoàn phim trở nên yên tĩnh hẳn.
Cuộc sống hàng ngày của Thịnh Thanh Lê, Bùi Thanh Từ và Từ Hành Việt không khác gì so với trước đây.
May mắn là, theo thời gian, Thịnh Thanh Lê và Từ Hành Việt ngày càng thành thạo trong việc sử dụng kiếm.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Sáng hôm đó, vừa tỉnh dậy, Thịnh Thanh Lê liền nhận được tin nhắn từ Lâm Lâm, thông báo rằng hôm nay cô và Bùi Thanh Từ sẽ chính thức công bố hợp đồng đại diện, và nhắc cô nhớ đăng lại bài đăng. Weibo của Thịnh Thanh Lê do chính cô quản lý, cô không thích để phòng làm việc hoặc trợ lý đăng hộ.
Sau khi trả lời Lâm Lâm một câu "Được", Thịnh Thanh Lê tranh thủ trong lúc rửa mặt, lên Weibo xem qua một chút.
Có vẻ thời gian công bố đã được ấn định, và trên mạng bắt đầu có những tin tức bị tiết lộ sớm.
Vừa lên mạng, cô đã thấy một tài khoản tiếp thị quen thuộc đưa tin trên mục hot rằng hôm nay sẽ là ngày hội của fan cặp đôi nào đó.
Bên dưới có bình luận của cư dân mạng:
"Nhà nào thế? Không phải là nhà đó chứ?"
"Không thể nói hay là có thể nói?"
"Cặp "Ăn lê" à? Thật không vậy?"
"Có vẻ là "Ăn lê" đấy, đã thấy mấy tài khoản đang làm nóng rồi, nói rằng hai người này thực sự hợp tác làm đại diện cho dòng sản phẩm thể thao của AR."
"Á á á á á hôm nay công bố luôn à? Nhanh thế!"
"Tôi á á á á á nếu điều này là thật thì tôi vui phát điên mất."
Ngoài tài khoản tiếp thị đó, Thịnh Thanh Lê còn thấy một số người đặc biệt nhắc đến những bức ảnh chụp cận mặt mà cô và Bùi Thanh Từ đã chụp.
Họ nói rằng hai người còn chuẩn bị đặc quyền đặc biệt cho người hâm mộ phim "Lời thề tình yêu".
Nhìn chằm chằm vào tin tức đó vài giây, Thịnh Thanh Lê không nhịn được mà chụp màn hình gửi cho Lâm Lâm: "Người này có phải là người trong giới không?"
Lâm Lâm: "Không phải là không có khả năng đó."
Nhiều tài khoản tiếp thị hoặc là người trong giới, hoặc là được một số công ty nuôi dưỡng, việc họ biết trước một số tin tức mà người ngoài không biết là chuyện bình thường.
Thịnh Thanh Lê: "Tin tức của họ còn nhanh nhạy hơn nhiều tài khoản khác."
Lâm Lâm: "Hôm nay mới công bố, công tác bảo mật của chúng ta coi như ổn rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Ừ, thôi không nói về chuyện này nữa, mình đến trại huấn luyện đây." Lâm Lâm: "Được, lát nữa mình sẽ bảo Đồng Đồng nhắc cậu đăng lại bài."
Thịnh Thanh Lê: "Okay."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Lâm, Thịnh Thanh Lê rời khỏi nhà đi đến đoàn phim.
Khi cô đến nơi, Bùi Thanh Từ đã đến trước rồi.
Hai người nhìn nhau, Thịnh Thanh Lê đang định đi tìm huấn luyện viên võ thuật thì Bùi Thanh Từ bước đến trước, “Chị Lâm có nói với em chưa?”
Thịnh Thanh Lê ừ một tiếng, “Chuyện đăng Weibo ấy à?”
Bùi Thanh Từ gật đầu.
“Có nói rồi.” Thịnh Thanh Lê nhìn anh, “Đăng lúc mấy giờ?”
Bùi Thanh Từ: “Chắc là mười giờ.”
“……”
Thịnh Thanh Lê ngẩn ra, “Mười giờ à?”
Cô cứ tưởng sẽ là mười một giờ cơ.
Bùi Thanh Từ hạ mắt xuống, “Sao thế?”
“Tôi cứ tưởng…” Cô mím môi, không nói ra rằng cô nghĩ Ưng Chính bên kia sẽ chọn giờ đăng vào lúc mười một giờ. Bởi vì có một số thương hiệu thích chọn thời điểm công bố trùng với ngày sinh của đại diện thương hiệu, coi như là cách thể hiện sự chân thành và tôn trọng đối với họ.
Sinh nhật của Thịnh Thanh Lê vào tháng Hai, thương hiệu không thể đăng Weibo giữa đêm khuya được.
Còn sinh nhật của Bùi Thanh Từ vào tháng Mười Một, theo thông lệ, thương hiệu sẽ chọn ngày sinh nhật của anh ấy để đăng bài.
“Em nghĩ gì vậy?” Bùi Thanh Từ nhìn cô chăm chú.
Thịnh Thanh Lê có chút khó chịu trước ánh nhìn như vậy của anh, mím môi nói, “Không có gì, chỉ thắc mắc tại sao lại chọn mười giờ thôi.”
Bùi Thanh Từ: "..."
Nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê cảm thấy khó hiểu, “Anh sao thế—”
Nói đến nửa chừng, cô đột nhiên nhớ ra.
“… Ưng Chính thật có tâm.”
Mười giờ tượng trưng cho tháng Mười. Vào ngày 1 tháng 10 vài năm trước, bộ phim Lời Thề Tình Yêu chính thức ra mắt.
Kể từ ngày hôm đó, tên tuổi của Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê ngày càng được nhiều người biết đến.
“Xin lỗi.” Thịnh Thanh Lê nhận ra mình đã sai, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy em không nghĩ đến chuyện này.”
Bùi Thanh Từ thu lại ánh mắt, giọng nói trầm xuống, “Không sao.”
Anh rời ánh nhìn khỏi cô, lo sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nói ra những lời khó nghe, anh nói khẽ: “Đi tập luyện đi, anh sang bên kia xem.”
Nhìn bóng lưng Bùi Thanh Từ xa dần, Thịnh Thanh Lê cảm thấy hơi hối hận, cô khẽ vỗ vào trán mình.
Tại sao cô lại không nhớ ra điểm mấu chốt này ngay từ đầu?
Sau một khoảnh khắc im lặng, Thịnh Thanh Lê thở dài, tạm gác lại những chuyện phiền lòng và chờ đợi đến mười giờ.
Các fan và cư dân mạng, đã sớm biết trước tin tức, cũng háo hức đợi đến mười giờ.
Một số cư dân mạng tò mò muốn xem liệu lần này các tài khoản tiếp thị có lại nói quá hay không. Còn các fan thì vừa trông đợi, vừa có chút e ngại về việc hai người sẽ hợp tác lại.
Chỉ có fan của cặp đôi là đang vui vẻ, liên tục cập nhật Weibo của thương hiệu, chuẩn bị giành bình luận đầu tiên.
Mười giờ một phút.
AR chính thức công bố đại diện mới cho dòng sản phẩm thể thao, @Diễn viên Thịnh Thanh Lê và @Diễn viên Bùi Thanh Từ, chào mừng hai người gia nhập AR, cùng nhau tạo ra cuộc sống tốt hơn và khỏe mạnh hơn.
Ngay khi thông báo này được đăng tải, tên của Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ lập tức lọt vào top tìm kiếm.
Phải biết rằng, hai người đã nhiều năm không hợp tác, thậm chí cũng ít khi gặp nhau trong các sự kiện chính thức. Fan của cặp đôi đã chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng mong được hai người hợp tác trở lại.
Không chỉ có vậy, thương hiệu còn tổ chức sự kiện chia sẻ bài đăng Weibo để nhận được bưu thiếp in hình của Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ cùng với poster chung của cả hai.
Ngay lập tức, fan riêng của từng người cảm thấy khó xử, trong khi fan cặp đôi thì vô cùng vui sướng.
Cư dân mạng thích náo nhiệt cũng tham gia vào cuộc vui.
“Trời ơi trời ơi!! Đây đúng là chuyện hiếm thấy trong đời.”
“Á á á á á bà ơi!! Cặp đôi mà bà yêu thích đã quay lại rồi!”
“Quay lại rồi, quay lại rồi, tôi tuyên bố hôm nay chính là ngày cặp đôi ‘Ăn lê’ tái hợp.”
“Không phải là tôi đang mơ đấy chứ? Không thể nào, không thể nào! Có thật là trong đời tôi lại được thưởng thức cặp đôi này tự tay đút kẹo cho mình không?”
“Á á á á á mọi người mau nhìn thời gian thương hiệu đăng bài kìa, ngày 1 tháng 10! Á á á á á! Fan của Lời thề tình yêu như đang đón Tết rồi!!!”
Khi Thịnh Thanh Lê mở Weibo để đăng lại bài viết, cô vô tình nhìn thấy các bình luận dưới bài công bố và đột nhiên trầm ngâm.
Bất chợt, một giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh cô, trong trẻo và lạnh lùng, “Sao đứng ngơ ngẩn thế? Không đăng lại à?”
Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu lên, “... Tôi không biết nên nói gì.”
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay anh và mơ hồ hỏi, “Anh đã đăng lại chưa?”
“Chưa.” Bùi Thanh Từ nói, “Tôi đang đợi.”
“?”
Thịnh Thanh Lê không hiểu lắm, “Anh đợi gì?”
“Đợi cô Thịnh đăng lại.” Bùi Thanh Từ nói thẳng.
Chạm phải ánh mắt anh nhìn cô, tim Thịnh Thanh Lê lỡ mất một nhịp.
Có lẽ là vì trước đây cô quá hiểu Bùi Thanh Từ, hoặc cũng có thể là... Bùi Thanh Từ biểu lộ quá rõ ràng, gần như ngay lập tức Thịnh Thanh Lê hiểu ý anh.
“Tôi khuyên anh nên cẩn thận.” Thịnh Thanh Lê nói.
Bùi Thanh Từ: “Hửm?”
Thịnh Thanh Lê cúi đầu chỉnh sửa nội dung bài đăng Weibo, nói nhẹ nhàng: “Fan của anh sẽ phát điên mất.”
Bùi Thanh Từ dừng lại một chút, suy nghĩ rồi hỏi, “Đến mức đó à?”
Thịnh Thanh Lê: “Đúng vậy.”
Vừa nói, cô vừa đăng lại bài viết của thương hiệu, bày tỏ niềm vinh dự khi được trở thành đại diện của AR.
Chỉ một phút sau khi Thịnh Thanh Lê đăng bài, Bùi Thanh Từ cũng đăng Weibo.
Anh không nghe theo lời khuyên của Thịnh Thanh Lê mà vẫn đăng lại đúng bài mà cô vừa chia sẻ.
Thịnh Thanh Lê theo phản xạ đón lấy Giải Thưởng, mà Giải Thưởng này thực sự rất có linh tính. Nó nằm yên trong lòng cô, nhìn trái ngó phải, rồi kêu meo meo.
"......"
"Con mèo này..." Từ Hành Việt biết Bùi Thanh Từ mang một con mèo đến đoàn phim, nhưng anh không biết con mèo này lại thân thiết với Thịnh Thanh Lê đến vậy.
Mỗi lần hai người họ mượn mèo và trả mèo, Từ Hành Việt chưa bao giờ bắt gặp.
Nhìn thấy cảnh này, anh mở miệng như một khúc gỗ, "Nó đẹp thật."
Từ Hành Việt cố nuốt xuống hàng vạn lời thô tục, chỉ biết khen mèo.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Từ không một chút khiêm tốn, gật đầu một tiếng, "Ừ, nó rất đẹp."
Nói câu đó, ánh mắt anh dừng lại trên người Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê hoàn toàn không nhận ra, còn Lâm Lâm bên cạnh sau khi tỉnh táo lại thì rất muốn ôm trán, cô khẽ ho một tiếng, "Lê Lê."
Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu lên.
Người quản lý giỏi giao tiếp lúc này cũng có chút ngượng ngùng, "Mình hơi mệt, có thể nghỉ ngơi ở phòng cậu một lúc không?"
Thịnh Thanh Lê gật đầu, "Được."
Cô hiểu ý của Lâm Lâm, sau đó quay sang hai người đàn ông, "Vậy anh Từ, thầy Bùi, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."
Từ Hành Việt rất nhạy bén, "Chị Lâm cứ nghỉ ngơi đi, tối nay mình cùng nhau ăn tối nhé?"
Lâm Lâm nghĩ ngợi vài giây, "Được đấy, chúng ta cùng ăn tối."
Cô hỏi Bùi Thanh Từ, "Anh Vinh vẫn ở đây chứ?"
Bùi Thanh Từ gật đầu, "Anh ấy còn ở đây."
Nói xong, anh hỏi, "Mọi người muốn ăn gì? Để tôi đặt nhà hàng."
Mọi người hiểu ra, ý của anh là muốn làm chủ bữa tối.
Từ Hành Việt đáp, "Tôi sao cũng được."
Anh giơ điện thoại lên ý bảo, "Lê Lê, khi nào đặt xong thì nhắn tôi nhé, tôi về phòng trước đây."
Thịnh Thanh Lê gật đầu, "Được."
Sau khi Từ Hành Việt rời đi, Bùi Thanh Từ quay sang nhìn Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê nhìn anh với vẻ mặt không biểu cảm, "Tôi sẽ tìm xem quanh đây có nhà hàng đặc sản nào không."
Bùi Thanh Từ đáp, "Được."
Anh đưa tay vuốt ve Giải Thưởng ngoan ngoãn đang nằm trong lòng Thịnh Thanh Lê, rồi nói khẽ, "Tôi phải ra ngoài với Ưng Chính một chút, em trông Giải Thưởng giúp tôi nhé?"
Nói xong, anh còn đưa thẻ phòng cho Thịnh Thanh Lê.
Lâm Lâm bên cạnh nhìn thấy toàn bộ sự việc: "............"
Lúc này, cô thực sự rất mong mình là một người mù.
Thịnh Thanh Lê cũng có chút ngạc nhiên, Bùi Thanh Từ đã từng đưa thẻ phòng cho cô, nhưng lần trước anh để ngoài cửa, cô thậm chí không mang nó vào phòng, càng không nói đến việc thật sự quẹt thẻ vào phòng anh.
Nhìn tấm thẻ phòng trước mặt, Thịnh Thanh Lê đột nhiên cảm thấy có chút rắc rối, như thể nó đang nóng lên trong tay cô.
Cô vẫn chưa quyết định có nên nhận hay không thì Giải Thưởng đã kêu lên một tiếng.
Thịnh Thanh Lê đành phải cúi đầu ôm lấy nó, “Tôi có thể sẽ ra ngoài một lát.”
“Không sao,” Bùi Thanh Từ thản nhiên đáp, “Trước khi ra ngoài thì em chỉ cần đưa nó về phòng là được.”
“Thế còn thẻ phòng…”
Biết cô định nói gì, Bùi Thanh Từ nói, “Tối nay chúng ta không phải sẽ ăn tối cùng nhau sao?”
Thịnh Thanh Lê hiểu rồi, tức là trước bữa tối anh sẽ không về khách sạn, nên thẻ phòng có thể đưa lại sau bữa tối.
Không còn cách nào khác, Thịnh Thanh Lê đáp, “Chỉ lần này thôi đấy.”
Bùi Thanh Từ khẽ mỉm cười khó nhận ra, “Vậy cảm ơn cô Thịnh trước nhé.”
Giọng anh trầm ấm, có chút khàn khàn, nghe hơi quyến rũ.
Thịnh Thanh Lê cố tỏ ra bình tĩnh, làm lơ đi sự trêu ghẹo của anh, rồi ôm Giải Thưởng trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại, Bùi Thanh Từ cười khẽ, rồi mới quay người rời đi.
Trong phòng, Thịnh Thanh Lê đối diện với ánh mắt dò xét của Lâm Lâm.
Thịnh Thanh Lê vội vàng đặt Giải Thưởng xuống và để thẻ phòng lên bàn, “Mình chưa bao giờ vào phòng của anh ấy đâu.”
Lâm Lâm lướt nhìn cô một cách hờ hững, cúi xuống nhìn con mèo đang đi vòng quanh chân mình, rồi bất đắc dĩ nói, “Mình nghĩ là cậu…”
“Meo…” Cô còn chưa nói hết câu, con mèo đã ngẩng đầu kêu với cô.
Thịnh Thanh Lê: “Cái gì?”
Lâm Lâm cúi xuống chớp mắt, rồi quyết định ngồi xuống và vuốt ve đầu con mèo, “Không có gì, nó quả thật rất đẹp.”
Thịnh Thanh Lê: “…”
Nhìn cảnh một người và một mèo đang ngồi trên thảm, cô không khỏi cảm thán, “Đừng để một con mèo thao túng mình.”
“Câu này mình xin trả lại cho cậu.” Lâm Lâm đáp.
Thịnh Thanh Lê cứng họng, định nói gì đó, “Mình không đến mức vô dụng như vậy đâu.”
Lâm Lâm nghe vậy, khẽ nhướng mày nhưng không bình luận gì thêm.
Giải Thưởng do Bùi Thanh Từ nuôi, cũng thông minh như anh vậy. Nó dường như biết phải nịnh nọt ai, phải lấy lòng ai, và chọc ai cười.
Thịnh Thanh Lê chỉ vào phòng tắm thu dọn một chút, khi cô ra ngoài thì Giải Thưởng đã ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lâm Lâm, cùng cô xem tivi rồi.
Thịnh Thanh Lê: “... Mình trước đây sao không nhận ra cậu thích mèo nhỉ?”
“Mình không phải là thích mèo.” Lâm Lâm thành thật, “Mình thích tất cả những gì đẹp và dễ thương.”
Và Giải Thưởng đủ đẹp, đủ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Thịnh Thanh Lê không biết nói gì hơn, cô bước đến bên cạnh hai người và một mèo, rồi ngồi xuống cạnh Giải Thưởng, “Không phải cậu định nghỉ ngơi sao?”
“Nếu mình không nói vậy, Từ Hành Việt sẽ không chịu đi đâu.” Lâm Lâm liếc nhìn cô, “Thật lòng mà nói, nếu mình không phải là quản lý của cậu, mình cũng muốn ở lại xem kịch vui đấy.”
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, “Kịch vui gì chứ?”
“Đừng giả ngây.” Lâm Lâm liếc cô, “Từ Hành Việt có thích cậu hay không thì mình chưa rõ, nhưng Bùi Thanh Từ có địch ý với anh ta là điều mình thấy rất rõ.”
Thịnh Thanh Lê im lặng, một lát sau mới nói, “Từ Hành Việt không thích mình.”
“Làm sao cậu biết?” Lâm Lâm hỏi, “Mình cảm thấy anh ấy có chút tình cảm với cậu đấy.”
Thịnh Thanh Lê im lặng một lúc, rồi nói nhỏ, “Trước đây có lẽ có một chút.”
“Sao bây giờ lại không có nữa?” Lâm Lâm tò mò, “Có phải bị Bùi Thanh Từ dập tắt từ trong trứng nước rồi không?”
“…” Thịnh Thanh Lê bị lời của Lâm Lâm làm nghẹn, khẽ lúng túng đáp, “Thật ra mình nghĩ anh ấy đối xử tốt với mình chủ yếu là vì chúng ta đang hợp tác trong dự án này.”
Về vị thế, Thịnh Thanh Lê có phần nổi trội hơn chút so với Từ Hành Việt.
Về mặt diễn xuất, Thịnh Thanh Lê cũng diễn xuất tốt hơn Từ Hành Việt. Về độ nổi tiếng, Thịnh Thanh Lê cũng nổi bật hơn.
Việc Từ Hành Việt đối xử tốt với Thịnh Thanh Lê chỉ mang lại lợi ích chứ không gây hại gì cho anh.
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê cũng có thể cảm nhận được rằng Từ Hành Việt có chút thích cô, nhưng trong giới giải trí, một chút cảm xúc đó chẳng nói lên điều gì.
Thay vì gọi là thích, có lẽ nên gọi là ngưỡng mộ.
"Giờ cậu nhìn mọi thứ còn thấu đáo hơn cả mình." Nghe xong Thịnh Thanh Lê phân tích, Lâm Lâm bình luận sắc bén.
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô với ánh mắt trách móc, rồi nằm vật ra ghế sofa, "Mình đâu có ngốc."
Lâm Lâm cười khẩy, "Vậy cậu nói về Bùi—"
Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Thanh Lê vội vàng cắt ngang, "Trưa nay ăn gì nhỉ? Mình không muốn đi ra ngoài, hay là gọi đồ ăn khách sạn mang lên?"
Nhận thấy cô đang lảng tránh, Lâm Lâm không hỏi thêm nữa, "Được thôi."
Cô phối hợp nói, "Ăn xong thì cậu đi nghỉ một lát."
Thịnh Thanh Lê cũng có kế hoạch như vậy.
Cô nhắn tin cho Đồng Đồng, gọi cô ấy lên ăn chung.
Chẳng mấy chốc, nhân viên khách sạn đã mang đồ ăn lên.
Vì tối nay sẽ ra ngoài ăn, nên Thịnh Thanh Lê kiểm soát bản thân một chút, để dành không gian cho bữa tối.
Ăn xong, Lâm Lâm và Đồng Đồng rời khỏi phòng.
Sau khi họ đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Thịnh Thanh Lê nhìn Giải Thưởng cứ đi theo mình khắp nơi, không nhịn được mà khẽ cười, "mày định ngủ cùng tao, hay chỉ đi theo tao ngủ thôi?"
Giải Thưởng kêu meo meo, vẫy vẫy chiếc đuôi lông xù.
Thịnh Thanh Lê cúi xuống, ôm lấy nó, "Vậy ngủ cùng nhau nhé, được không?"
Giải Thưởng dụi dụi vào ngực cô như đồng ý.
Nhìn cảnh tượng đó, Thịnh Thanh Lê cảm thấy mềm lòng.
"......"Ở một nơi khác, Ưng Chính nói muốn đến đoàn làm phim xem thử.
Bùi Thanh Từ không thể từ chối, nhưng anh đã gọi Phương Hướng Vinh làm tài xế, tiện thể nhắc luôn chuyện ăn tối cùng nhau.
“Chị Lâm cũng đến à?” Phương Hướng Vinh vừa mới biết chuyện này, chợt nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, “Vậy mà anh vẫn còn sống được à?”
Bùi Thanh Từ: “……”
Ưng Chính ở phía sau cười phá lên, “Anh Vinh, câu này hôm qua tôi cũng muốn nói nhưng không dám.”
Phương Hướng Vinh nói: “Sợ gì? Chúng ta chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa anh ấy cũng không dám giết chúng ta bịt miệng.”
Bùi Thanh Từ phớt lờ sự trêu đùa của hai người, anh đang cúi đầu tìm nhà hàng. Nhưng huyện Đào Lâm điều kiện có hạn, tìm được một nhà hàng vừa riêng tư, vừa ngon, vừa có không gian tốt là rất khó.
"Anh đang tìm gì thế?" Ưng Chính nhìn thấy Bùi Thanh Từ chăm chú như vậy, ghé mắt nhìn một chút rồi chậc lưỡi, "Nếu không tìm được thì cứ ăn ở khách sạn cũng được, tôi không ngại đâu."
Phương Hướng Vinh bên cạnh tiếp lời, "Anh không ngại, nhưng có người kén chọn đấy."
Ưng Chính than thở, "Cuối cùng, anh em vẫn không quan trọng bằng phụ nữ."
"Người quản lý như tôi cũng không quan trọng bằng." Phương Hướng Vinh chua xót nói, "Tôi có thể thấy trước rồi, nửa năm tới cuộc sống của tôi sẽ chẳng dễ dàng gì."
"Thế thì tôi có khi vẫn ổn?" Ưng Chính suy nghĩ.
Nghe thấy câu nói đó, Phương Hướng Vinh nhìn Ưng Chính với vẻ mặt đầy u oán.
Hai người cứ đối đáp qua lại, nhưng Bùi Thanh Từ không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Một lát sau, Bùi Thanh Từ tìm được một nhà hàng khá ổn, liền soạn tin nhắn và gửi đi: "Nhà hàng này được không?"
Đối phương không hồi đáp.
Khi tin nhắn của Bùi Thanh Từ được gửi đến, Thịnh Thanh Lê đã ngủ say.
Phải đến hai giờ sau, khi cô tỉnh dậy, mới nhìn thấy tin nhắn của Bùi Thanh Từ và trả lời: "Gì cũng được, thầy Bùi quyết định là được rồi."
Bùi Thanh Từ: "Vừa mới ngủ dậy à?"
Thịnh Thanh Lê khựng lại, cô cũng không hỏi ra câu ngớ ngẩn kiểu “sao anh biết”.
Anh biết cô tối qua ngủ không ngon, chiều nay lại không có việc gì, nên việc cô ngủ bù là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Thịnh Thanh Lê đáp lại: "Ừ."
Bùi Thanh Từ: "Giải Thưởng thế nào? Có quấy rầy em không?"
Thịnh Thanh Lê: "Không, nó rất ngoan."
Giải Thưởng ở trước mặt Thịnh Thanh Lê thật sự rất ngoan.
Bùi Thanh Từ: "Tốt."
Tin nhắn này, Thịnh Thanh Lê không trả lời nữa, cô nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục thì không biết mình sẽ phải nhắn qua nhắn lại với Bùi Thanh Từ bao lâu nữa.
Nằm ì trên giường một lúc, Thịnh Thanh Lê đứng dậy đi rửa mặt và trang điểm nhẹ.
Còn khá sớm trước giờ ăn tối, sau khi trang điểm xong, cô không tiếp tục lười biếng mà bắt đầu xem lại kịch bản mà cô đã đọc qua nhiều lần.
Bữa tối hôm đó có không khí còn vui vẻ hơn cả ngày trước.
Lần này thật sự toàn là người quen.
Thịnh Thanh Lê ngồi bên bàn ăn, nghe Phương Hướng Vinh và Ưng Chính nói chuyện qua lại, không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi cô nhoẻn miệng cười, vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy, sâu thẳm ở phía chéo đối diện.
Thịnh Thanh Lê khẽ nghẹn thở, cố tỏ ra bình thản cúi xuống uống nước.
Dưới ánh đèn sáng rực của phòng riêng, đôi tai ửng hồng của cô hiện rõ ràng trong ánh mắt của người đang nhìn cô chăm chú.
Lâm Lâm và Ưng Chính chỉ ở lại huyện Đào Lâm một đêm rồi rời đi.
Cùng đi còn có Phương Hướng Vinh.
Anh vốn dĩ đã muốn rời đi từ lâu, nhưng vì Bùi Thanh Từ phải vào thành phố quay phim tài liệu, mà anh lo không ai chăm sóc Giải Thưởng, nên bảo Phương Hướng Vinh ở lại thêm hai ngày.
Khi họ rời đi, đoàn phim trở nên yên tĩnh hẳn.
Cuộc sống hàng ngày của Thịnh Thanh Lê, Bùi Thanh Từ và Từ Hành Việt không khác gì so với trước đây.
May mắn là, theo thời gian, Thịnh Thanh Lê và Từ Hành Việt ngày càng thành thạo trong việc sử dụng kiếm.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Sáng hôm đó, vừa tỉnh dậy, Thịnh Thanh Lê liền nhận được tin nhắn từ Lâm Lâm, thông báo rằng hôm nay cô và Bùi Thanh Từ sẽ chính thức công bố hợp đồng đại diện, và nhắc cô nhớ đăng lại bài đăng. Weibo của Thịnh Thanh Lê do chính cô quản lý, cô không thích để phòng làm việc hoặc trợ lý đăng hộ.
Sau khi trả lời Lâm Lâm một câu "Được", Thịnh Thanh Lê tranh thủ trong lúc rửa mặt, lên Weibo xem qua một chút.
Có vẻ thời gian công bố đã được ấn định, và trên mạng bắt đầu có những tin tức bị tiết lộ sớm.
Vừa lên mạng, cô đã thấy một tài khoản tiếp thị quen thuộc đưa tin trên mục hot rằng hôm nay sẽ là ngày hội của fan cặp đôi nào đó.
Bên dưới có bình luận của cư dân mạng:
"Nhà nào thế? Không phải là nhà đó chứ?"
"Không thể nói hay là có thể nói?"
"Cặp "Ăn lê" à? Thật không vậy?"
"Có vẻ là "Ăn lê" đấy, đã thấy mấy tài khoản đang làm nóng rồi, nói rằng hai người này thực sự hợp tác làm đại diện cho dòng sản phẩm thể thao của AR."
"Á á á á á hôm nay công bố luôn à? Nhanh thế!"
"Tôi á á á á á nếu điều này là thật thì tôi vui phát điên mất."
Ngoài tài khoản tiếp thị đó, Thịnh Thanh Lê còn thấy một số người đặc biệt nhắc đến những bức ảnh chụp cận mặt mà cô và Bùi Thanh Từ đã chụp.
Họ nói rằng hai người còn chuẩn bị đặc quyền đặc biệt cho người hâm mộ phim "Lời thề tình yêu".
Nhìn chằm chằm vào tin tức đó vài giây, Thịnh Thanh Lê không nhịn được mà chụp màn hình gửi cho Lâm Lâm: "Người này có phải là người trong giới không?"
Lâm Lâm: "Không phải là không có khả năng đó."
Nhiều tài khoản tiếp thị hoặc là người trong giới, hoặc là được một số công ty nuôi dưỡng, việc họ biết trước một số tin tức mà người ngoài không biết là chuyện bình thường.
Thịnh Thanh Lê: "Tin tức của họ còn nhanh nhạy hơn nhiều tài khoản khác."
Lâm Lâm: "Hôm nay mới công bố, công tác bảo mật của chúng ta coi như ổn rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Ừ, thôi không nói về chuyện này nữa, mình đến trại huấn luyện đây." Lâm Lâm: "Được, lát nữa mình sẽ bảo Đồng Đồng nhắc cậu đăng lại bài."
Thịnh Thanh Lê: "Okay."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Lâm, Thịnh Thanh Lê rời khỏi nhà đi đến đoàn phim.
Khi cô đến nơi, Bùi Thanh Từ đã đến trước rồi.
Hai người nhìn nhau, Thịnh Thanh Lê đang định đi tìm huấn luyện viên võ thuật thì Bùi Thanh Từ bước đến trước, “Chị Lâm có nói với em chưa?”
Thịnh Thanh Lê ừ một tiếng, “Chuyện đăng Weibo ấy à?”
Bùi Thanh Từ gật đầu.
“Có nói rồi.” Thịnh Thanh Lê nhìn anh, “Đăng lúc mấy giờ?”
Bùi Thanh Từ: “Chắc là mười giờ.”
“……”
Thịnh Thanh Lê ngẩn ra, “Mười giờ à?”
Cô cứ tưởng sẽ là mười một giờ cơ.
Bùi Thanh Từ hạ mắt xuống, “Sao thế?”
“Tôi cứ tưởng…” Cô mím môi, không nói ra rằng cô nghĩ Ưng Chính bên kia sẽ chọn giờ đăng vào lúc mười một giờ. Bởi vì có một số thương hiệu thích chọn thời điểm công bố trùng với ngày sinh của đại diện thương hiệu, coi như là cách thể hiện sự chân thành và tôn trọng đối với họ.
Sinh nhật của Thịnh Thanh Lê vào tháng Hai, thương hiệu không thể đăng Weibo giữa đêm khuya được.
Còn sinh nhật của Bùi Thanh Từ vào tháng Mười Một, theo thông lệ, thương hiệu sẽ chọn ngày sinh nhật của anh ấy để đăng bài.
“Em nghĩ gì vậy?” Bùi Thanh Từ nhìn cô chăm chú.
Thịnh Thanh Lê có chút khó chịu trước ánh nhìn như vậy của anh, mím môi nói, “Không có gì, chỉ thắc mắc tại sao lại chọn mười giờ thôi.”
Bùi Thanh Từ: "..."
Nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê cảm thấy khó hiểu, “Anh sao thế—”
Nói đến nửa chừng, cô đột nhiên nhớ ra.
“… Ưng Chính thật có tâm.”
Mười giờ tượng trưng cho tháng Mười. Vào ngày 1 tháng 10 vài năm trước, bộ phim Lời Thề Tình Yêu chính thức ra mắt.
Kể từ ngày hôm đó, tên tuổi của Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê ngày càng được nhiều người biết đến.
“Xin lỗi.” Thịnh Thanh Lê nhận ra mình đã sai, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy em không nghĩ đến chuyện này.”
Bùi Thanh Từ thu lại ánh mắt, giọng nói trầm xuống, “Không sao.”
Anh rời ánh nhìn khỏi cô, lo sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nói ra những lời khó nghe, anh nói khẽ: “Đi tập luyện đi, anh sang bên kia xem.”
Nhìn bóng lưng Bùi Thanh Từ xa dần, Thịnh Thanh Lê cảm thấy hơi hối hận, cô khẽ vỗ vào trán mình.
Tại sao cô lại không nhớ ra điểm mấu chốt này ngay từ đầu?
Sau một khoảnh khắc im lặng, Thịnh Thanh Lê thở dài, tạm gác lại những chuyện phiền lòng và chờ đợi đến mười giờ.
Các fan và cư dân mạng, đã sớm biết trước tin tức, cũng háo hức đợi đến mười giờ.
Một số cư dân mạng tò mò muốn xem liệu lần này các tài khoản tiếp thị có lại nói quá hay không. Còn các fan thì vừa trông đợi, vừa có chút e ngại về việc hai người sẽ hợp tác lại.
Chỉ có fan của cặp đôi là đang vui vẻ, liên tục cập nhật Weibo của thương hiệu, chuẩn bị giành bình luận đầu tiên.
Mười giờ một phút.
AR chính thức công bố đại diện mới cho dòng sản phẩm thể thao, @Diễn viên Thịnh Thanh Lê và @Diễn viên Bùi Thanh Từ, chào mừng hai người gia nhập AR, cùng nhau tạo ra cuộc sống tốt hơn và khỏe mạnh hơn.
Ngay khi thông báo này được đăng tải, tên của Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ lập tức lọt vào top tìm kiếm.
Phải biết rằng, hai người đã nhiều năm không hợp tác, thậm chí cũng ít khi gặp nhau trong các sự kiện chính thức. Fan của cặp đôi đã chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng mong được hai người hợp tác trở lại.
Không chỉ có vậy, thương hiệu còn tổ chức sự kiện chia sẻ bài đăng Weibo để nhận được bưu thiếp in hình của Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ cùng với poster chung của cả hai.
Ngay lập tức, fan riêng của từng người cảm thấy khó xử, trong khi fan cặp đôi thì vô cùng vui sướng.
Cư dân mạng thích náo nhiệt cũng tham gia vào cuộc vui.
“Trời ơi trời ơi!! Đây đúng là chuyện hiếm thấy trong đời.”
“Á á á á á bà ơi!! Cặp đôi mà bà yêu thích đã quay lại rồi!”
“Quay lại rồi, quay lại rồi, tôi tuyên bố hôm nay chính là ngày cặp đôi ‘Ăn lê’ tái hợp.”
“Không phải là tôi đang mơ đấy chứ? Không thể nào, không thể nào! Có thật là trong đời tôi lại được thưởng thức cặp đôi này tự tay đút kẹo cho mình không?”
“Á á á á á mọi người mau nhìn thời gian thương hiệu đăng bài kìa, ngày 1 tháng 10! Á á á á á! Fan của Lời thề tình yêu như đang đón Tết rồi!!!”
Khi Thịnh Thanh Lê mở Weibo để đăng lại bài viết, cô vô tình nhìn thấy các bình luận dưới bài công bố và đột nhiên trầm ngâm.
Bất chợt, một giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh cô, trong trẻo và lạnh lùng, “Sao đứng ngơ ngẩn thế? Không đăng lại à?”
Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu lên, “... Tôi không biết nên nói gì.”
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay anh và mơ hồ hỏi, “Anh đã đăng lại chưa?”
“Chưa.” Bùi Thanh Từ nói, “Tôi đang đợi.”
“?”
Thịnh Thanh Lê không hiểu lắm, “Anh đợi gì?”
“Đợi cô Thịnh đăng lại.” Bùi Thanh Từ nói thẳng.
Chạm phải ánh mắt anh nhìn cô, tim Thịnh Thanh Lê lỡ mất một nhịp.
Có lẽ là vì trước đây cô quá hiểu Bùi Thanh Từ, hoặc cũng có thể là... Bùi Thanh Từ biểu lộ quá rõ ràng, gần như ngay lập tức Thịnh Thanh Lê hiểu ý anh.
“Tôi khuyên anh nên cẩn thận.” Thịnh Thanh Lê nói.
Bùi Thanh Từ: “Hửm?”
Thịnh Thanh Lê cúi đầu chỉnh sửa nội dung bài đăng Weibo, nói nhẹ nhàng: “Fan của anh sẽ phát điên mất.”
Bùi Thanh Từ dừng lại một chút, suy nghĩ rồi hỏi, “Đến mức đó à?”
Thịnh Thanh Lê: “Đúng vậy.”
Vừa nói, cô vừa đăng lại bài viết của thương hiệu, bày tỏ niềm vinh dự khi được trở thành đại diện của AR.
Chỉ một phút sau khi Thịnh Thanh Lê đăng bài, Bùi Thanh Từ cũng đăng Weibo.
Anh không nghe theo lời khuyên của Thịnh Thanh Lê mà vẫn đăng lại đúng bài mà cô vừa chia sẻ.