Chương 32
"......"
Bất ngờ trước câu hỏi của Bùi Thanh Từ, cảm giác căng thẳng vừa dâng lên trong lòng Thịnh Thanh Lê chợt biến mất.
Cô hơi khựng lại, ngẩng lên nhìn người trước mặt, có chút bối rối không biết phải trả lời thế nào.
Nhận thấy sự lúng túng của cô, Bùi Thanh Từ khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi, "Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?"
"..." Thịnh Thanh Lê định nói không khó, bởi quả thật có khá nhiều nam diễn viên đã gõ cửa phòng cô.
Không chỉ có nam diễn viên.
Giới giải trí thật sự rất phức tạp, không phải chỉ là lời đồn từ bên ngoài. Đời sống cá nhân của nhiều người trong giới thật sự rất rối ren.
Cặp đôi trong đoàn phim, vợ chồng trong đoàn phim, v.v., đều rất thường thấy.
Đoàn phim đầu tiên của Thịnh Thanh Lê là Lời Thề Tình Yêu, khi đó cô chỉ là một người mới chưa từng trải, không hiểu biết gì và cũng chưa từng chứng kiến những "cảnh lớn."
Vì vậy, có một lần sau khi diễn thử với Bùi Thanh Từ xong, cô bước ra khỏi phòng và thấy một nam diễn viên khác từ phòng của một nữ diễn viên bước ra, cô ngây ngô nói với Bùi Thanh Từ rằng họ cũng đang diễn thử.
Khi đó, Bùi Thanh Từ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.
Hai ngày sau, cô lại thấy nam diễn viên đó từ phòng nữ diễn viên bước ra. Lần này, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ nửa thân trên sau cuộc "vui vẻ". Thịnh Thanh Lê há hốc miệng nhìn về phía Bùi Thanh Từ, "Họ——"
"Họ làm sao?" Bùi Thanh Từ hỏi.
Thịnh Thanh Lê mở to mắt, còn muốn nhìn kỹ hơn thì bị Bùi Thanh Từ lấy tay che mắt, dẫn về phòng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên hỏi: "... Có phải đúng như tôi nghĩ không?"
Bùi Thanh Từ mỉm cười nhìn cô, "Em nghĩ gì?"
Thịnh Thanh Lê trừng mắt nhìn anh.
Bùi Thanh Từ cười nhẹ, không trả lời thẳng thắn, nhưng khi đưa cô về đến cửa phòng, anh khẽ nhắc nhở, "Đừng mở cửa khi người khác gõ."
"......"
Đêm đó, tâm lý của Thịnh Thanh Lê bị một cú sốc lớn.
Kết quả là ngày hôm sau, khi gặp lại hai diễn viên đó, cô cảm thấy bất an, như thể người bị phát hiện làm chuyện bậy bạ trong khách sạn chính là cô vậy.
Cuối cùng, Bùi Thanh Từ nhận ra sự bất thường của cô, trêu chọc cô một lúc, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng.
Khi Thịnh Thanh Lê tham gia các đoàn phim khác, cô đã quen với những chuyện như vậy.
Tuy nhiên, quen thuộc không có nghĩa là cô chấp nhận hay đồng tình với chúng. Vì vậy, khi lần đầu tiên có người gõ cửa phòng cô với những ám chỉ không hay, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Với vị thế ngày càng cao trong giới, những nghệ sĩ hợp tác với cô, từ những người kỳ cựu đến người mới, cũng có những người muốn đi đường tắt, và họ không ngại gõ cửa phòng cô thêm lần nữa.
Huống chi, mọi người đều là người trong giới, cho dù bị từ chối, họ cũng không lo lắng rằng Thịnh Thanh Lê sẽ đem chuyện này nói ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu nhìn Bùi Thanh Từ, không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, mà chỉ hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không có nhiều nữ diễn viên gõ cửa phòng thầy Bùi sao?"
Điều này chắc chắn là không thể.
Chỉ dựa vào ngoại hình và thân hình của Bùi Thanh Từ, chưa kể đến việc anh đã là một ngôi sao hạng A, cho dù anh chỉ là một người mới, cũng sẽ có rất nhiều người muốn ngủ với anh.
Bùi Thanh Từ: "......"
Anh im lặng vài giây, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Cảm nhận được ánh mắt sâu lắng của anh đang nhìn mình, Thịnh Thanh Lê hơi nín thở, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Không khí trong xe trở nên im lặng, một sự căng thẳng vi tế bao trùm.
Đúng lúc Thịnh Thanh Lê đang tìm cách phá vỡ sự im lặng này, chuông điện thoại của cô vang lên, là Lâm Lâm gọi.
"Alô." Thịnh Thanh Lê bắt máy, "Chị Lâm, có chuyện gì vậy?"
Lâm Lâm ngồi trong văn phòng, xoa trán, nghiến răng hỏi, "Bùi Thanh Từ có biết mình đang làm gì không?"
Thịnh Thanh Lê giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thanh Từ, người vẫn thản nhiên nhìn lại cô.
"Anh ấy làm gì?" Thịnh Thanh Lê nhìn Bùi Thanh Từ và hỏi.
Lâm Lâm ngạc nhiên, "Em không biết sao?"
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn người đối diện với vẻ mặt điềm nhiên, rồi khẽ nói, "Em chưa xem Weibo."
Lâm Lâm nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi nói, "Vậy em xem ngay đi."
"......"
Cúp máy xong, Thịnh Thanh Lê chưa kịp vào Weibo thì chuông điện thoại của Bùi Thanh Từ vang lên.
Anh không thay đổi sắc mặt mà tắt máy.
Phía trên màn hình điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn đầy biểu tượng mặt cười của Phương Hướng Vinh.
Bùi Thanh Từ làm như không thấy, nâng mi mắt lên nhìn người đang nhìn mình, "Muốn nói gì à?"
"...... Không có gì." Thịnh Thanh Lê cũng không hỏi anh tại sao không nghe điện thoại, cô cúi xuống và đăng nhập vào Weibo.
Không có gì bất ngờ, cô vẫn đang ở trên hot search.
Chỉ là lần này chủ đề không còn là #Thịnh Thanh Lê và Nghiêm Thiên hẹn hò đêm khuya, nghi ngờ có tình cảm# hay #Thịnh Thanh Lê đính chính tin đồn tình cảm#, mà là #Bùi Thanh Từ thích bài viết đính chính tin đồn tình cảm của Thịnh Thanh Lê#.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó ba giây, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu, "Anh..."
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lâm Lâm lại đau đầu như vậy, "Anh lỡ tay bấm phải à?"
Bùi Thanh Từ thản nhiên, khẽ nhếch môi, dường như có chút bất lực, "Anh dễ lỡ tay lắm sao?"
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, "...... Vậy tại sao anh lại thích bài viết?"
Cô cảm thấy sắp ngất cùng với Lâm Lâm rồi.
Có phải anh cảm thấy cô chưa đủ lâu trên hot search, chưa đủ nhiều người chú ý đến không? Anh còn muốn thêm dầu vào lửa.
"Anh không thể bấm thích à?" Bùi Thanh Từ không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô.
Bị anh hỏi lại như vậy, Thịnh Thanh Lê nghẹn lời.
Sau vài giây căng thẳng, Thịnh Thanh Lê quyết định không tranh cãi với anh về chuyện có nên bấm thích hay không.
Cô trả lời Lâm Lâm: "Em không biết anh ấy đã bấm thích."
Lâm Lâm: "Chị đoán rồi."
Thịnh Thanh Lê: "...... Cứ để nó tự nhiên đi."
Không thể xử lý được việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài viết này, và cũng không cần thiết phải xử lý.
Lâm Lâm: "Cũng chẳng có cách nào xử lý, bấm thích là do Bùi Thanh Từ, nếu phải xử lý thì Phương Hướng Vinh sẽ lo."
Lâm Lâm: "Chị thật sự có chút đồng cảm với Phương Hướng Vinh."
Chị ấy chắc chắn rằng Bùi Thanh Từ bấm thích mà không hỏi ý kiến Phương Hướng Vinh.
Thịnh Thanh Lê không bình luận gì.
Cô cầm điện thoại liếc nhìn Bùi Thanh Từ, người cũng đang cúi mắt nhìn điện thoại của mình, rồi cố gắng chuyển chủ đề: "Bên Nghiêm Thiên nói sao rồi?"
Lâm Lâm: "Anh ấy sẽ hợp tác với bài đính chính của em để đưa ra thông báo."
Thịnh Thanh Lê: "Được."
Nói chuyện với Lâm Lâm vài câu, Thịnh Thanh Lê thoát khỏi WeChat, rồi không hiểu sao lại mở Weibo lên.
Không có gì ngạc nhiên, việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng đính chính của Thịnh Thanh Lê đã gây chấn động lớn đối với cả fan đơn của hai người, những người hóng hớt, và đặc biệt là fan cặp đôi.
Fan đơn thì sững sờ, không hiểu nổi; những người ở giữa chỉ thích thú quan sát; còn fan cặp đôi thì ăn mừng.
Thịnh Thanh Lê nhấp vào ảnh chụp màn hình từ tài khoản tiếp thị về việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng của cô, rồi cô đăng vài dấu chấm hỏi kèm theo dòng trạng thái: "Chuyện gì thế này?!"
Bài viết này đã nhận được hàng ngàn bình luận chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.
「Sốc.jpg」
「??? Ngày tận thế đến rồi sao???」
「Không phải chứ, cặp đôi của tôi tái hợp mà không nói với tôi à???」
「Woa woa woa woa」
「Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Tôi tưởng việc Bùi Thanh Từ chia sẻ bài đăng quảng bá thương hiệu của Thịnh Thanh Lê lần trước đã đủ kỳ lạ rồi. Hôm nay anh ấy còn bấm thích... Tôi thực sự không hiểu nổi nữa.」
「Có gì mà không hiểu!!! Các chị em, mở tiệc ngay thôi, rõ ràng là Bùi Thanh Từ đang muốn quay lại mà!」
「Có ai để ý không? Thịnh Thanh Lê vừa đăng bài là Bùi Thanh Từ đã bấm thích ngay lập tức. Điều này có nghĩa là anh ấy luôn chờ đợi vợ mình đăng bài. Chẳng phải anh ấy nói không thích chơi điện thoại, không thích xem Weibo sao? Vậy tại sao hôm nay lại canh me trên Weibo? Chắc chắn là vì tình yêu rồi!」
「Bùi Thanh Từ lại lén lút thể hiện quyền sở hữu rồi.」
「Chậc... Bùi Thanh Từ chắc bị điên rồi.」
「Chỉ là một lượt thích thôi mà, các fan CP làm ơn giữ cho riêng mình.」
「Giữ cái gì mà giữ, Bùi Thanh Từ còn chủ động bấm thích rồi mà còn muốn chúng tôi im lặng sao? Sao không bảo Bùi Thanh Từ giữ im lặng luôn đi?」
「Sao mỗi lần tôi lên Weibo đều thấy toàn là mấy tin nổ tung trời thế này vậy trời ơi, Bùi Thanh Từ, anh có biết mình đang làm gì không?!」
「Có ai phân tích giúp tôi loạt hành động kỳ lạ gần đây của Bùi Thanh Từ với Thịnh Thanh Lê không? Họ thực sự có đang yêu nhau không?!」
......
Bình luận trên mạng đã trở nên hỗn loạn, người hâm mộ tranh cãi không ngừng.
Thịnh Thanh Lê xem một lúc rồi đặt điện thoại xuống.
"Không xem nữa à?" Vừa mới đặt điện thoại xuống, người im lặng đối diện cô đột nhiên lên tiếng.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Cô làm ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Tôi vừa nói chuyện với chị Lâm."
Bùi Thanh Từ: "Vậy à."
Rõ ràng là giọng điệu không tin.
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, định nói gì đó nhưng lại thấy không phù hợp.
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng im lặng.
Một lát sau, Bùi Thanh Từ cũng cất điện thoại đi, đứng dậy, "Chuyện trên mạng không cần lo lắng quá, em xử lý rất kịp thời, sẽ không có nhiều tác động tiêu cực."
Thịnh Thanh Lê đáp lại một tiếng "ừm."
Bùi Thanh Từ: "Anh ra ngoài trước."
Anh đã ở đây khá lâu, nếu tiếp tục ở lại, nhân viên đoàn phim sẽ đồn thổi lung tung mất.
"......"
Không lâu sau khi Bùi Thanh Từ ra ngoài, Lê Ngữ Vi bước vào.
Cô đi đến trước mặt Thịnh Thanh Lê và vẫy tay để thu hút sự chú ý của cô, "Cậu còn sống chứ?"
Thịnh Thanh Lê liếc cô một cái, "Đồ đào ngũ."
Lê Ngữ Vi ngẩn người, "Hai người bọn cậu cùng nhìn mình, nếu mình không đi thì đúng là quá vô duyên rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Mình nghĩ cậu nên ở lại."
"Biết rồi mà." Lê Ngữ Vi không phải là không hiểu ánh mắt mà Thịnh Thanh Lê dành cho mình, cô thản nhiên nói, "Nhưng ánh mắt của Thầy Bùi là muốn mình đi."
Cô chen vào ngồi cạnh Thịnh Thanh Lê, thở dài bất lực, "Cậu cũng phải hiểu cho tình cảnh của mình chứ, tiểu thư."
Thịnh Thanh Lê không biết nói gì, "Đây là xe của mình mà."
"Thầy Bùi có khí thế hơn." Lê Ngữ Vi luôn có lý do.
Không gian bỗng yên lặng, Lê Ngữ Vi đưa tay chọc vào cánh tay của Thịnh Thanh Lê, "Vừa rồi nói chuyện gì thế? Có gì chia sẻ được không?"
Thịnh Thanh Lê: "Chẳng nói gì cả."
Lê Ngữ Vi trợn tròn mắt khó tin, "Chẳng nói gì cả?"
Thịnh Thanh Lê: "Ừm."
Lê Ngữ Vi: "......"
Cô không biết nói gì, cảm giác oan ức trào dâng, "Vậy có nghĩa là mình đứng ngoài canh gác vô ích rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Chưa đến mười phút mà."
"Cậu có biết ngoài trời nóng thế nào không." Lê Ngữ Vi liếc cô một cái.
Thịnh Thanh Lê mỉm cười, dựa đầu vào vai cô, "Cảm ơn cô giáo Lê đã vất vả, lần tới khi phim của cô giáo Lê phát sóng, mình nhất định sẽ tự tay giúp cô giáo quảng bá."
Lê Ngữ Vi và Thịnh Thanh Lê đi hai con đường khác nhau, Lê Ngữ Vi chủ yếu đóng phim truyền hình.
Hai người quen nhau từ trước khi nổi tiếng, và fan của cả hai đều biết họ có mối quan hệ rất thân thiết.
Lê Ngữ Vi nhướng mày, "Đó là cậu nói đấy nhé."
Thịnh Thanh Lê: "Nói được làm được."
Hai người tán gẫu một lúc, Lê Ngữ Vi thở dài, "Cậu biết chuyện Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng của cậu rồi chứ?"
Thịnh Thanh Lê: "……Thấy rồi."
"Cậu không hỏi anh ấy à?"
"Hỏi rồi."
"Anh ấy nói gì?" Lê Ngữ Vi tò mò.
Thịnh Thanh Lê: "……Anh ấy hỏi lại mình rằng, chẳng lẽ anh ấy không thể bấm thích sao?"
Lê Ngữ Vi: "......"
Hai người nhìn nhau trong vài giây, rồi Lê Ngữ Vi nhận xét, "Bùi Thanh Từ đang đi theo con đường mặt dày à?"
Thịnh Thanh Lê: "Hay cậu thử hỏi anh ấy xem?"
Lê Ngữ Vi nghẹn lời, nghĩ một lát rồi từ chối, "Mình không hỏi đâu."
Sau một lúc im lặng, Lê Ngữ Vi không nhịn được hỏi, "Thế cậu nghĩ sao?"
Ý của Bùi Thanh Từ đã rõ ràng.
Thịnh Thanh Lê: "Mình không biết."
Cô vẫn chưa nghĩ xong.
Hiểu ý của cô, Lê Ngữ Vi gật đầu, "Không cần vội, bộ phim này cậu phải quay mấy tháng, tranh thủ thời gian đó tìm hiểu lại."
Dù sao thì cũng đã năm năm không liên lạc.
Tình cũ rất dễ bùng cháy trở lại.
Nhưng khi nghĩ đến tương lai sau này, chuyện quay lại không dễ dàng như thế.
Dĩ nhiên cả hai vẫn có thể xúc động thêm một lần nữa, nhưng họ không còn trẻ nữa, không thể làm mọi việc bốc đồng như hồi mới đôi mươi, bất chấp mọi thứ.
Giờ đây họ phải suy nghĩ rất nhiều điều, hơn trước đây rất nhiều.
Thịnh Thanh Lê khẽ "ừ" một tiếng, "Không nói nữa, mình chợp mắt chút."
Buổi chiều cô còn phải quay phim.
Lê Ngữ Vi: "Lên giường mà ngủ đi, mình ngồi đây đọc kịch bản."
"Được."
Chiều hôm đó khi xuất hiện tại phim trường, Thịnh Thanh Lê có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhiều ánh mắt của nhân viên đang lướt qua giữa cô và Bùi Thanh Từ.
May mắn là mọi người đều có tính chuyên nghiệp cao, không ai trực tiếp chạy đến trước mặt hai người để hỏi họ thực sự có mối quan hệ gì, tình hình ra sao.
Sau khi quay xong cảnh buổi chiều, Thịnh Thanh Lê cùng đạo diễn Chung và biên kịch Từ Hành Việt họp nhỏ, thảo luận về kịch bản.
Buổi tối, Bùi Thanh Từ có hai cảnh quay.
Thấy anh thay trang phục ra, Lê Ngữ Vi thì thầm vào tai Thịnh Thanh Lê, "Sao mình cảm giác Bùi Thanh Từ còn đẹp trai hơn mấy năm trước vậy?"
Thịnh Thanh Lê không đáp lại, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý với câu nói của Lê Ngữ Vi.
Tuy nhiên, không phải vấn đề về đẹp trai, mà là do sau khi trải qua thời gian, khí chất và phong thái của con người sẽ thay đổi.
Tất nhiên, sự nổi tiếng cũng giúp ích.
Bùi Thanh Từ của hiện tại ổn định và điềm tĩnh hơn so với vài năm trước. Anh vốn đã mang trong mình phong thái cao quý, nhã nhặn, và cùng với sự trưởng thành, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Anh giờ đây có phần lạnh lùng và tự chủ hơn.
Nhận thấy ánh mắt của Thịnh Thanh Lê, Bùi Thanh Từ nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt họ chạm nhau trong một giây.
Thịnh Thanh Lê không thay đổi sắc mặt, thu ánh nhìn lại, "Đừng nhìn nữa, bị phát hiện rồi."
Lê Ngữ Vi: "......"
Bùi Thanh Từ liếc qua thấy khuôn mặt nghiêng của Thịnh Thanh Lê, anh khẽ nhướng mày, môi hơi nhếch lên.
"Thanh Từ." Đạo diễn Chung gọi anh.
Bùi Thanh Từ đáp lời và bước tới.
Buổi tối không có cảnh quay của Thịnh Thanh Lê, nhưng vì Lê Ngữ Vi muốn xem Bùi Thanh Từ diễn, cô đành phải ở lại cùng.
Bùi Thanh Từ chỉ có hai cảnh quay, quay xong là kết thúc công việc.
Cảnh quay của anh luôn rất nhanh, vì anh là một diễn viên có năng khiếu, bất kể vai diễn nào cũng có thể nhập vai một cách tự nhiên.
Anh nhập vai rất nhanh, chỉ cần diễn viên đối diện không mắc lỗi, gần như chỉ cần một lần là qua.
Nhiều nhất cũng không quá ba lần.
Khi quay xong, Thịnh Thanh Lê và Lê Ngữ Vi ngồi xe trở về khách sạn.
Trên xe, Lê Ngữ Vi không khỏi cảm thán, "Diễn xuất của Bùi Thanh Từ còn khiến mình kinh ngạc hơn cả khi xem trong rạp."
Thịnh Thanh Lê chưa kịp nói gì thì cô ấy đã tiếp lời, "Thật ngưỡng mộ fan của anh ấy, được chính thần tượng đưa đi xa."
Nghe câu nói đó, Thịnh Thanh Lê dừng lại một chút, liếc sang nhìn cô, "Vậy thì cậu đừng ngưỡng mộ nữa."
Lê Ngữ Vi chớp mắt, "Ý cậu là sao?"
Thịnh Thanh Lê nhìn lướt qua Đồng Đồng đang ngồi ở ghế phụ và tài xế, nhẹ giọng nói, "Làm fan của anh ấy thì cần một trái tim vững vàng."
Lê Ngữ Vi cười, "Đúng thật."
Cô nghĩ rằng Thịnh Thanh Lê đang ám chỉ những chuyện như việc Bùi Thanh Từ bấm thích trên Weibo.
Thịnh Thanh Lê không giải thích thêm, dù cô rất tin tưởng Đồng Đồng và tài xế, nhưng chuyện đổi nghề quá lớn, không thể nói ra ở một nơi coi như công cộng như xe hơi.
Khi hai người đang trò chuyện, điện thoại của Thịnh Thanh Lê đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Cô mở điện thoại ra xem, không ngạc nhiên khi thấy đó là tin nhắn từ Bùi Thanh Từ: 「Em có còn muốn xem giải thưởng không?」
Thịnh Thanh Lê đáp: 「Muốn. Bọn em đang trên đường về khách sạn, khi nào anh đến thì báo cho em nhé?」
Bùi Thanh Từ: 「Ừm.」
Nửa tiếng sau, Thịnh Thanh Lê và Lê Ngữ Vi về đến khách sạn trước.
"Mệt quá đi." Lê Ngữ Vi vừa vào phòng đã nằm dài trên ghế sofa, lười biếng nói, "Đi thăm phim trường của cậu mà còn mệt hơn cả đóng phim."
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô một cái, "Mình không gánh trách nhiệm này đâu nhé."
Lê Ngữ Vi ậm ừ một tiếng, ra hiệu với cô, "Mình muốn uống nước."
Thịnh Thanh Lê không nói gì, đứng dậy đi vào bếp lấy nước khoáng. Khi đưa đến trước mặt Lê Ngữ Vi, cô còn lịch sự hỏi, "Cô giáo Lê có cần tôi mở nắp giúp không?"
Lê Ngữ Vi không chút khách sáo, "Cần chứ, cô giáo Thịnh."
Vừa khi Thịnh Thanh Lê mở nắp chai giúp cô, chuông cửa vang lên.
Lê Ngữ Vi ngồi dậy khỏi sofa, cầm chai nước đi vào phòng trong, "Mình chỉ đợi trong đó nửa tiếng thôi nhé."
Cô rất tinh ý nhường không gian cho hai người.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Cô rất muốn nói với Lê Ngữ Vi rằng không cần đến nửa tiếng đâu.
Bùi Thanh Từ chỉ đến để đưa mèo thôi mà.
Điều khiến Thịnh Thanh Lê bất ngờ là người đứng trước cửa không phải Bùi Thanh Từ mà là Dịch Diệp Hoa.
"Cậu..." Thịnh Thanh Lê thu lại cảm xúc, nhìn cậu ta hỏi, "Tìm tôi có việc gì à?"
"Chị Lê, chị bận không?" Dịch Diệp Hoa có chút bối rối, gãi đầu hỏi cô.
Thịnh Thanh Lê ngập ngừng, nhẹ nhàng đáp, "Có chuyện gì sao?"
Dịch Diệp Hoa nhìn cô với ánh mắt chân thành, "Chị có thể giúp em diễn thử được không?"
Nếu là hôm qua, có lẽ Thịnh Thanh Lê sẽ đồng ý.
Nhưng lúc này, cô không do dự mà từ chối nhẹ nhàng, "Hôm nay có lẽ không được."
Cô suy nghĩ rồi hỏi, "Mai cậu có mấy cảnh quay?"
Cô vẫn chưa xem lịch trình.
Dịch Diệp Hoa đáp, "Sáng mai có ba cảnh."
"Vậy mai chị sẽ đến phim trường giúp cậu diễn thử nhé." Thịnh Thanh Lê hỏi.
Dịch Diệp Hoa sững sờ một chút rồi nở nụ cười ngây thơ, thuần khiết, "Vậy thì em cảm ơn chị Lê trước nhé."
Thịnh Thanh Lê khẽ cười, "Chuyện bình thường mà."
Vừa dứt lời, khi Dịch Diệp Hoa chuẩn bị quay về phòng, thang máy không xa mở ra và Bùi Thanh Từ bước ra.
Thấy hai người đứng ở cửa phòng, anh hơi nheo mắt lại, bước chậm rãi tiến tới, "Cô giáo Thịnh."
Bắt gặp ánh mắt của anh, Thịnh Thanh Lê không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, khẽ mím môi, "Thầy Bùi."
Bùi Thanh Từ khẽ gật đầu, liếc nhìn kịch bản trên tay Dịch Diệp Hoa, giọng điềm tĩnh hỏi, "Tìm cô giáo Thịnh để diễn thử sao?"
Dịch Diệp Hoa chậm rãi gật đầu, "Vâng."
Cậu cũng không biết tại sao, nhưng ánh mắt của Bùi Thanh Từ làm cậu cảm thấy hơi sợ.
Bùi Thanh Từ nhướng mày nhẹ, "Xem ra cô giáo Thịnh tối nay rất bận."
"......" Nghe rõ ý ngầm của anh, Thịnh Thanh Lê bèn hỏi thẳng, "Thầy Bùi tối nay có bận không?"
Bùi Thanh Từ: "Ừm?"
Thịnh Thanh Lê nói ngắn gọn, "Tối nay tôi có chút việc, không thể giúp Dịch Diệp Hoa diễn thử, nếu thầy Bùi có thời gian, giúp cậu ấy nhé?"
Dịch Diệp Hoa: "Hả?"
Cậu vô thức nhìn sang Bùi Thanh Từ, có chút muốn từ chối. Cậu thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của Bùi Thanh Từ rất tốt, nhưng cách anh dạy không giống như Thịnh Thanh Lê, không dịu dàng và khách sáo. Khí chất của anh quá mạnh, khiến cậu cứ thấy hồi hộp, lo lắng.
Vừa định nói gì đó, Bùi Thanh Từ đã lên tiếng trước, "Được thôi."
Anh liếc nhìn Dịch Diệp Hoa, giọng trầm tĩnh, "Em cần anh giúp diễn thử không?"
Hai người nhìn thẳng vào anh, Dịch Diệp Hoa không còn cách nào khác, miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu không phiền thầy Bùi thì em rất mong được giúp."
"Không phiền đâu." Bùi Thanh Từ thản nhiên nói, "Anh rảnh hơn cô giáo Thịnh, cần diễn thử cứ tìm anh."
Sau khi bỏ lại câu đó, Bùi Thanh Từ còn bổ sung thêm, "Em về phòng trước đi, lát nữa anh sẽ sang diễn thử cùng em. Anh cần tắm trước đã."
Dịch Diệp Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói, "Vâng, thầy Bùi cứ từ từ, em không vội."
Thật sự cậu không hề vội chút nào.
Khi Dịch Diệp Hoa đã vào phòng của mình ở phía cuối hành lang, ánh mắt của cả hai đồng loạt trở về phía nhau.
Ánh mắt chạm nhau.
Thịnh Thanh Lê khẽ động môi định nói gì đó, nhưng chưa kịp chọn lời, Bùi Thanh Từ đã lạnh nhạt nói một câu, "Có vẻ như người gõ cửa phòng cô giáo Thịnh không ít thật."
Thịnh Thanh Lê: "......"
Nghe ra được sự mỉa mai trong giọng nói của anh, Thịnh Thanh Lê quay đầu đi, có chút bất đắc dĩ nói, "Nếu thầy Bùi muốn, tôi có thể nhường hết cho anh."
Bùi Thanh Từ bị chặn họng, liếc nhìn cô, "Nếu là như thế, tôi không cần."
Thịnh Thanh Lê phản xạ đáp lại: "Vậy anh muốn kiểu nào?"
Vừa thốt ra câu hỏi, Thịnh Thanh Lê lập tức cảm thấy không đúng.
Đồng thời, ánh mắt của Bùi Thanh Từ lại đổ dồn về phía cô. Đôi mắt anh có màu nhạt, đôi khi trông như màu hổ phách, cực kỳ cuốn hút.
Hai người đứng trong hành lang không mấy sáng sủa, các diễn viên khác vẫn chưa quay về, không gian rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, yên tĩnh đến mức Thịnh Thanh Lê có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt của Bùi Thanh Từ. Anh nhìn cô, từng chút một, như thể muốn nhìn thấu con người cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cảm xúc trong đó mờ ảo, như một vực thẳm bí ẩn.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mi dài của Thịnh Thanh Lê khẽ run, tim cô chệch đi một nhịp.
"Anh..." Thịnh Thanh Lê mở miệng nhắc, "Anh nên đi ôm giải thưởng đưa cho tôi rồi."
Nếu tiếp tục nhìn nữa, Thịnh Thanh Lê cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt của anh thiêu đốt.
Nghe cô nói vậy, Bùi Thanh Từ kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, yết hầu khẽ chuyển động, nhẹ giọng đáp, "Biết rồi."
Anh ngừng lại một lúc, rồi từ từ quay người mở cửa.
Giải Thưởng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của họ từ hành lang. Nó đang ngồi ngay sau cánh cửa. Khi Bùi Thanh Từ mở cửa, nó không cần anh phải cúi xuống bế lên mà tự mình chạy ngay về phía Thịnh Thanh Lê.
Nhìn chiếc đuôi của nó đung đưa, Bùi Thanh Từ đưa tay xoa xoa chân mày, không kiềm chế được nói, "Đồ vô tâm nhỏ bé."
Giải Thưởng: "Meo."
Bùi Thanh Từ: "......"
Nghe giọng điệu đầy oán trách của Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê không kiềm được mỉm cười. Cô cúi xuống, bế Giải Thưởng lên, "Nói tạm biệt với anh ấy đi."
Giải Thưởng không thèm liếc nhìn Bùi Thanh Từ, chỉ liên tục rúc vào lòng Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Nhìn cảnh đó, Bùi Thanh Từ khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp nhắc nhở, "Đừng chiều nó quá."
Thịnh Thanh Lê: "Ừ."
Yên lặng một chút, Thịnh Thanh Lê cúi mắt, "Vậy tôi vào trước nhé."
Bùi Thanh Từ khẽ đáp, đột nhiên nói, "Sau này nếu ai gõ cửa phòng em, cứ bảo họ sang đối diện tìm tôi."
"......"
Bất ngờ trước câu hỏi của Bùi Thanh Từ, cảm giác căng thẳng vừa dâng lên trong lòng Thịnh Thanh Lê chợt biến mất.
Cô hơi khựng lại, ngẩng lên nhìn người trước mặt, có chút bối rối không biết phải trả lời thế nào.
Nhận thấy sự lúng túng của cô, Bùi Thanh Từ khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi, "Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?"
"..." Thịnh Thanh Lê định nói không khó, bởi quả thật có khá nhiều nam diễn viên đã gõ cửa phòng cô.
Không chỉ có nam diễn viên.
Giới giải trí thật sự rất phức tạp, không phải chỉ là lời đồn từ bên ngoài. Đời sống cá nhân của nhiều người trong giới thật sự rất rối ren.
Cặp đôi trong đoàn phim, vợ chồng trong đoàn phim, v.v., đều rất thường thấy.
Đoàn phim đầu tiên của Thịnh Thanh Lê là Lời Thề Tình Yêu, khi đó cô chỉ là một người mới chưa từng trải, không hiểu biết gì và cũng chưa từng chứng kiến những "cảnh lớn."
Vì vậy, có một lần sau khi diễn thử với Bùi Thanh Từ xong, cô bước ra khỏi phòng và thấy một nam diễn viên khác từ phòng của một nữ diễn viên bước ra, cô ngây ngô nói với Bùi Thanh Từ rằng họ cũng đang diễn thử.
Khi đó, Bùi Thanh Từ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.
Hai ngày sau, cô lại thấy nam diễn viên đó từ phòng nữ diễn viên bước ra. Lần này, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ nửa thân trên sau cuộc "vui vẻ". Thịnh Thanh Lê há hốc miệng nhìn về phía Bùi Thanh Từ, "Họ——"
"Họ làm sao?" Bùi Thanh Từ hỏi.
Thịnh Thanh Lê mở to mắt, còn muốn nhìn kỹ hơn thì bị Bùi Thanh Từ lấy tay che mắt, dẫn về phòng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên hỏi: "... Có phải đúng như tôi nghĩ không?"
Bùi Thanh Từ mỉm cười nhìn cô, "Em nghĩ gì?"
Thịnh Thanh Lê trừng mắt nhìn anh.
Bùi Thanh Từ cười nhẹ, không trả lời thẳng thắn, nhưng khi đưa cô về đến cửa phòng, anh khẽ nhắc nhở, "Đừng mở cửa khi người khác gõ."
"......"
Đêm đó, tâm lý của Thịnh Thanh Lê bị một cú sốc lớn.
Kết quả là ngày hôm sau, khi gặp lại hai diễn viên đó, cô cảm thấy bất an, như thể người bị phát hiện làm chuyện bậy bạ trong khách sạn chính là cô vậy.
Cuối cùng, Bùi Thanh Từ nhận ra sự bất thường của cô, trêu chọc cô một lúc, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng.
Khi Thịnh Thanh Lê tham gia các đoàn phim khác, cô đã quen với những chuyện như vậy.
Tuy nhiên, quen thuộc không có nghĩa là cô chấp nhận hay đồng tình với chúng. Vì vậy, khi lần đầu tiên có người gõ cửa phòng cô với những ám chỉ không hay, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Với vị thế ngày càng cao trong giới, những nghệ sĩ hợp tác với cô, từ những người kỳ cựu đến người mới, cũng có những người muốn đi đường tắt, và họ không ngại gõ cửa phòng cô thêm lần nữa.
Huống chi, mọi người đều là người trong giới, cho dù bị từ chối, họ cũng không lo lắng rằng Thịnh Thanh Lê sẽ đem chuyện này nói ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Thịnh Thanh Lê ngẩng đầu nhìn Bùi Thanh Từ, không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, mà chỉ hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không có nhiều nữ diễn viên gõ cửa phòng thầy Bùi sao?"
Điều này chắc chắn là không thể.
Chỉ dựa vào ngoại hình và thân hình của Bùi Thanh Từ, chưa kể đến việc anh đã là một ngôi sao hạng A, cho dù anh chỉ là một người mới, cũng sẽ có rất nhiều người muốn ngủ với anh.
Bùi Thanh Từ: "......"
Anh im lặng vài giây, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Cảm nhận được ánh mắt sâu lắng của anh đang nhìn mình, Thịnh Thanh Lê hơi nín thở, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Không khí trong xe trở nên im lặng, một sự căng thẳng vi tế bao trùm.
Đúng lúc Thịnh Thanh Lê đang tìm cách phá vỡ sự im lặng này, chuông điện thoại của cô vang lên, là Lâm Lâm gọi.
"Alô." Thịnh Thanh Lê bắt máy, "Chị Lâm, có chuyện gì vậy?"
Lâm Lâm ngồi trong văn phòng, xoa trán, nghiến răng hỏi, "Bùi Thanh Từ có biết mình đang làm gì không?"
Thịnh Thanh Lê giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thanh Từ, người vẫn thản nhiên nhìn lại cô.
"Anh ấy làm gì?" Thịnh Thanh Lê nhìn Bùi Thanh Từ và hỏi.
Lâm Lâm ngạc nhiên, "Em không biết sao?"
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn người đối diện với vẻ mặt điềm nhiên, rồi khẽ nói, "Em chưa xem Weibo."
Lâm Lâm nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi nói, "Vậy em xem ngay đi."
"......"
Cúp máy xong, Thịnh Thanh Lê chưa kịp vào Weibo thì chuông điện thoại của Bùi Thanh Từ vang lên.
Anh không thay đổi sắc mặt mà tắt máy.
Phía trên màn hình điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn đầy biểu tượng mặt cười của Phương Hướng Vinh.
Bùi Thanh Từ làm như không thấy, nâng mi mắt lên nhìn người đang nhìn mình, "Muốn nói gì à?"
"...... Không có gì." Thịnh Thanh Lê cũng không hỏi anh tại sao không nghe điện thoại, cô cúi xuống và đăng nhập vào Weibo.
Không có gì bất ngờ, cô vẫn đang ở trên hot search.
Chỉ là lần này chủ đề không còn là #Thịnh Thanh Lê và Nghiêm Thiên hẹn hò đêm khuya, nghi ngờ có tình cảm# hay #Thịnh Thanh Lê đính chính tin đồn tình cảm#, mà là #Bùi Thanh Từ thích bài viết đính chính tin đồn tình cảm của Thịnh Thanh Lê#.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó ba giây, rồi ngạc nhiên ngẩng đầu, "Anh..."
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lâm Lâm lại đau đầu như vậy, "Anh lỡ tay bấm phải à?"
Bùi Thanh Từ thản nhiên, khẽ nhếch môi, dường như có chút bất lực, "Anh dễ lỡ tay lắm sao?"
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, "...... Vậy tại sao anh lại thích bài viết?"
Cô cảm thấy sắp ngất cùng với Lâm Lâm rồi.
Có phải anh cảm thấy cô chưa đủ lâu trên hot search, chưa đủ nhiều người chú ý đến không? Anh còn muốn thêm dầu vào lửa.
"Anh không thể bấm thích à?" Bùi Thanh Từ không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô.
Bị anh hỏi lại như vậy, Thịnh Thanh Lê nghẹn lời.
Sau vài giây căng thẳng, Thịnh Thanh Lê quyết định không tranh cãi với anh về chuyện có nên bấm thích hay không.
Cô trả lời Lâm Lâm: "Em không biết anh ấy đã bấm thích."
Lâm Lâm: "Chị đoán rồi."
Thịnh Thanh Lê: "...... Cứ để nó tự nhiên đi."
Không thể xử lý được việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài viết này, và cũng không cần thiết phải xử lý.
Lâm Lâm: "Cũng chẳng có cách nào xử lý, bấm thích là do Bùi Thanh Từ, nếu phải xử lý thì Phương Hướng Vinh sẽ lo."
Lâm Lâm: "Chị thật sự có chút đồng cảm với Phương Hướng Vinh."
Chị ấy chắc chắn rằng Bùi Thanh Từ bấm thích mà không hỏi ý kiến Phương Hướng Vinh.
Thịnh Thanh Lê không bình luận gì.
Cô cầm điện thoại liếc nhìn Bùi Thanh Từ, người cũng đang cúi mắt nhìn điện thoại của mình, rồi cố gắng chuyển chủ đề: "Bên Nghiêm Thiên nói sao rồi?"
Lâm Lâm: "Anh ấy sẽ hợp tác với bài đính chính của em để đưa ra thông báo."
Thịnh Thanh Lê: "Được."
Nói chuyện với Lâm Lâm vài câu, Thịnh Thanh Lê thoát khỏi WeChat, rồi không hiểu sao lại mở Weibo lên.
Không có gì ngạc nhiên, việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng đính chính của Thịnh Thanh Lê đã gây chấn động lớn đối với cả fan đơn của hai người, những người hóng hớt, và đặc biệt là fan cặp đôi.
Fan đơn thì sững sờ, không hiểu nổi; những người ở giữa chỉ thích thú quan sát; còn fan cặp đôi thì ăn mừng.
Thịnh Thanh Lê nhấp vào ảnh chụp màn hình từ tài khoản tiếp thị về việc Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng của cô, rồi cô đăng vài dấu chấm hỏi kèm theo dòng trạng thái: "Chuyện gì thế này?!"
Bài viết này đã nhận được hàng ngàn bình luận chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.
「Sốc.jpg」
「??? Ngày tận thế đến rồi sao???」
「Không phải chứ, cặp đôi của tôi tái hợp mà không nói với tôi à???」
「Woa woa woa woa」
「Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Tôi tưởng việc Bùi Thanh Từ chia sẻ bài đăng quảng bá thương hiệu của Thịnh Thanh Lê lần trước đã đủ kỳ lạ rồi. Hôm nay anh ấy còn bấm thích... Tôi thực sự không hiểu nổi nữa.」
「Có gì mà không hiểu!!! Các chị em, mở tiệc ngay thôi, rõ ràng là Bùi Thanh Từ đang muốn quay lại mà!」
「Có ai để ý không? Thịnh Thanh Lê vừa đăng bài là Bùi Thanh Từ đã bấm thích ngay lập tức. Điều này có nghĩa là anh ấy luôn chờ đợi vợ mình đăng bài. Chẳng phải anh ấy nói không thích chơi điện thoại, không thích xem Weibo sao? Vậy tại sao hôm nay lại canh me trên Weibo? Chắc chắn là vì tình yêu rồi!」
「Bùi Thanh Từ lại lén lút thể hiện quyền sở hữu rồi.」
「Chậc... Bùi Thanh Từ chắc bị điên rồi.」
「Chỉ là một lượt thích thôi mà, các fan CP làm ơn giữ cho riêng mình.」
「Giữ cái gì mà giữ, Bùi Thanh Từ còn chủ động bấm thích rồi mà còn muốn chúng tôi im lặng sao? Sao không bảo Bùi Thanh Từ giữ im lặng luôn đi?」
「Sao mỗi lần tôi lên Weibo đều thấy toàn là mấy tin nổ tung trời thế này vậy trời ơi, Bùi Thanh Từ, anh có biết mình đang làm gì không?!」
「Có ai phân tích giúp tôi loạt hành động kỳ lạ gần đây của Bùi Thanh Từ với Thịnh Thanh Lê không? Họ thực sự có đang yêu nhau không?!」
......
Bình luận trên mạng đã trở nên hỗn loạn, người hâm mộ tranh cãi không ngừng.
Thịnh Thanh Lê xem một lúc rồi đặt điện thoại xuống.
"Không xem nữa à?" Vừa mới đặt điện thoại xuống, người im lặng đối diện cô đột nhiên lên tiếng.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Cô làm ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Tôi vừa nói chuyện với chị Lâm."
Bùi Thanh Từ: "Vậy à."
Rõ ràng là giọng điệu không tin.
Thịnh Thanh Lê nghẹn lời, định nói gì đó nhưng lại thấy không phù hợp.
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng im lặng.
Một lát sau, Bùi Thanh Từ cũng cất điện thoại đi, đứng dậy, "Chuyện trên mạng không cần lo lắng quá, em xử lý rất kịp thời, sẽ không có nhiều tác động tiêu cực."
Thịnh Thanh Lê đáp lại một tiếng "ừm."
Bùi Thanh Từ: "Anh ra ngoài trước."
Anh đã ở đây khá lâu, nếu tiếp tục ở lại, nhân viên đoàn phim sẽ đồn thổi lung tung mất.
"......"
Không lâu sau khi Bùi Thanh Từ ra ngoài, Lê Ngữ Vi bước vào.
Cô đi đến trước mặt Thịnh Thanh Lê và vẫy tay để thu hút sự chú ý của cô, "Cậu còn sống chứ?"
Thịnh Thanh Lê liếc cô một cái, "Đồ đào ngũ."
Lê Ngữ Vi ngẩn người, "Hai người bọn cậu cùng nhìn mình, nếu mình không đi thì đúng là quá vô duyên rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Mình nghĩ cậu nên ở lại."
"Biết rồi mà." Lê Ngữ Vi không phải là không hiểu ánh mắt mà Thịnh Thanh Lê dành cho mình, cô thản nhiên nói, "Nhưng ánh mắt của Thầy Bùi là muốn mình đi."
Cô chen vào ngồi cạnh Thịnh Thanh Lê, thở dài bất lực, "Cậu cũng phải hiểu cho tình cảnh của mình chứ, tiểu thư."
Thịnh Thanh Lê không biết nói gì, "Đây là xe của mình mà."
"Thầy Bùi có khí thế hơn." Lê Ngữ Vi luôn có lý do.
Không gian bỗng yên lặng, Lê Ngữ Vi đưa tay chọc vào cánh tay của Thịnh Thanh Lê, "Vừa rồi nói chuyện gì thế? Có gì chia sẻ được không?"
Thịnh Thanh Lê: "Chẳng nói gì cả."
Lê Ngữ Vi trợn tròn mắt khó tin, "Chẳng nói gì cả?"
Thịnh Thanh Lê: "Ừm."
Lê Ngữ Vi: "......"
Cô không biết nói gì, cảm giác oan ức trào dâng, "Vậy có nghĩa là mình đứng ngoài canh gác vô ích rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Chưa đến mười phút mà."
"Cậu có biết ngoài trời nóng thế nào không." Lê Ngữ Vi liếc cô một cái.
Thịnh Thanh Lê mỉm cười, dựa đầu vào vai cô, "Cảm ơn cô giáo Lê đã vất vả, lần tới khi phim của cô giáo Lê phát sóng, mình nhất định sẽ tự tay giúp cô giáo quảng bá."
Lê Ngữ Vi và Thịnh Thanh Lê đi hai con đường khác nhau, Lê Ngữ Vi chủ yếu đóng phim truyền hình.
Hai người quen nhau từ trước khi nổi tiếng, và fan của cả hai đều biết họ có mối quan hệ rất thân thiết.
Lê Ngữ Vi nhướng mày, "Đó là cậu nói đấy nhé."
Thịnh Thanh Lê: "Nói được làm được."
Hai người tán gẫu một lúc, Lê Ngữ Vi thở dài, "Cậu biết chuyện Bùi Thanh Từ bấm thích bài đăng của cậu rồi chứ?"
Thịnh Thanh Lê: "……Thấy rồi."
"Cậu không hỏi anh ấy à?"
"Hỏi rồi."
"Anh ấy nói gì?" Lê Ngữ Vi tò mò.
Thịnh Thanh Lê: "……Anh ấy hỏi lại mình rằng, chẳng lẽ anh ấy không thể bấm thích sao?"
Lê Ngữ Vi: "......"
Hai người nhìn nhau trong vài giây, rồi Lê Ngữ Vi nhận xét, "Bùi Thanh Từ đang đi theo con đường mặt dày à?"
Thịnh Thanh Lê: "Hay cậu thử hỏi anh ấy xem?"
Lê Ngữ Vi nghẹn lời, nghĩ một lát rồi từ chối, "Mình không hỏi đâu."
Sau một lúc im lặng, Lê Ngữ Vi không nhịn được hỏi, "Thế cậu nghĩ sao?"
Ý của Bùi Thanh Từ đã rõ ràng.
Thịnh Thanh Lê: "Mình không biết."
Cô vẫn chưa nghĩ xong.
Hiểu ý của cô, Lê Ngữ Vi gật đầu, "Không cần vội, bộ phim này cậu phải quay mấy tháng, tranh thủ thời gian đó tìm hiểu lại."
Dù sao thì cũng đã năm năm không liên lạc.
Tình cũ rất dễ bùng cháy trở lại.
Nhưng khi nghĩ đến tương lai sau này, chuyện quay lại không dễ dàng như thế.
Dĩ nhiên cả hai vẫn có thể xúc động thêm một lần nữa, nhưng họ không còn trẻ nữa, không thể làm mọi việc bốc đồng như hồi mới đôi mươi, bất chấp mọi thứ.
Giờ đây họ phải suy nghĩ rất nhiều điều, hơn trước đây rất nhiều.
Thịnh Thanh Lê khẽ "ừ" một tiếng, "Không nói nữa, mình chợp mắt chút."
Buổi chiều cô còn phải quay phim.
Lê Ngữ Vi: "Lên giường mà ngủ đi, mình ngồi đây đọc kịch bản."
"Được."
Chiều hôm đó khi xuất hiện tại phim trường, Thịnh Thanh Lê có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhiều ánh mắt của nhân viên đang lướt qua giữa cô và Bùi Thanh Từ.
May mắn là mọi người đều có tính chuyên nghiệp cao, không ai trực tiếp chạy đến trước mặt hai người để hỏi họ thực sự có mối quan hệ gì, tình hình ra sao.
Sau khi quay xong cảnh buổi chiều, Thịnh Thanh Lê cùng đạo diễn Chung và biên kịch Từ Hành Việt họp nhỏ, thảo luận về kịch bản.
Buổi tối, Bùi Thanh Từ có hai cảnh quay.
Thấy anh thay trang phục ra, Lê Ngữ Vi thì thầm vào tai Thịnh Thanh Lê, "Sao mình cảm giác Bùi Thanh Từ còn đẹp trai hơn mấy năm trước vậy?"
Thịnh Thanh Lê không đáp lại, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý với câu nói của Lê Ngữ Vi.
Tuy nhiên, không phải vấn đề về đẹp trai, mà là do sau khi trải qua thời gian, khí chất và phong thái của con người sẽ thay đổi.
Tất nhiên, sự nổi tiếng cũng giúp ích.
Bùi Thanh Từ của hiện tại ổn định và điềm tĩnh hơn so với vài năm trước. Anh vốn đã mang trong mình phong thái cao quý, nhã nhặn, và cùng với sự trưởng thành, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Anh giờ đây có phần lạnh lùng và tự chủ hơn.
Nhận thấy ánh mắt của Thịnh Thanh Lê, Bùi Thanh Từ nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt họ chạm nhau trong một giây.
Thịnh Thanh Lê không thay đổi sắc mặt, thu ánh nhìn lại, "Đừng nhìn nữa, bị phát hiện rồi."
Lê Ngữ Vi: "......"
Bùi Thanh Từ liếc qua thấy khuôn mặt nghiêng của Thịnh Thanh Lê, anh khẽ nhướng mày, môi hơi nhếch lên.
"Thanh Từ." Đạo diễn Chung gọi anh.
Bùi Thanh Từ đáp lời và bước tới.
Buổi tối không có cảnh quay của Thịnh Thanh Lê, nhưng vì Lê Ngữ Vi muốn xem Bùi Thanh Từ diễn, cô đành phải ở lại cùng.
Bùi Thanh Từ chỉ có hai cảnh quay, quay xong là kết thúc công việc.
Cảnh quay của anh luôn rất nhanh, vì anh là một diễn viên có năng khiếu, bất kể vai diễn nào cũng có thể nhập vai một cách tự nhiên.
Anh nhập vai rất nhanh, chỉ cần diễn viên đối diện không mắc lỗi, gần như chỉ cần một lần là qua.
Nhiều nhất cũng không quá ba lần.
Khi quay xong, Thịnh Thanh Lê và Lê Ngữ Vi ngồi xe trở về khách sạn.
Trên xe, Lê Ngữ Vi không khỏi cảm thán, "Diễn xuất của Bùi Thanh Từ còn khiến mình kinh ngạc hơn cả khi xem trong rạp."
Thịnh Thanh Lê chưa kịp nói gì thì cô ấy đã tiếp lời, "Thật ngưỡng mộ fan của anh ấy, được chính thần tượng đưa đi xa."
Nghe câu nói đó, Thịnh Thanh Lê dừng lại một chút, liếc sang nhìn cô, "Vậy thì cậu đừng ngưỡng mộ nữa."
Lê Ngữ Vi chớp mắt, "Ý cậu là sao?"
Thịnh Thanh Lê nhìn lướt qua Đồng Đồng đang ngồi ở ghế phụ và tài xế, nhẹ giọng nói, "Làm fan của anh ấy thì cần một trái tim vững vàng."
Lê Ngữ Vi cười, "Đúng thật."
Cô nghĩ rằng Thịnh Thanh Lê đang ám chỉ những chuyện như việc Bùi Thanh Từ bấm thích trên Weibo.
Thịnh Thanh Lê không giải thích thêm, dù cô rất tin tưởng Đồng Đồng và tài xế, nhưng chuyện đổi nghề quá lớn, không thể nói ra ở một nơi coi như công cộng như xe hơi.
Khi hai người đang trò chuyện, điện thoại của Thịnh Thanh Lê đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Cô mở điện thoại ra xem, không ngạc nhiên khi thấy đó là tin nhắn từ Bùi Thanh Từ: 「Em có còn muốn xem giải thưởng không?」
Thịnh Thanh Lê đáp: 「Muốn. Bọn em đang trên đường về khách sạn, khi nào anh đến thì báo cho em nhé?」
Bùi Thanh Từ: 「Ừm.」
Nửa tiếng sau, Thịnh Thanh Lê và Lê Ngữ Vi về đến khách sạn trước.
"Mệt quá đi." Lê Ngữ Vi vừa vào phòng đã nằm dài trên ghế sofa, lười biếng nói, "Đi thăm phim trường của cậu mà còn mệt hơn cả đóng phim."
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô một cái, "Mình không gánh trách nhiệm này đâu nhé."
Lê Ngữ Vi ậm ừ một tiếng, ra hiệu với cô, "Mình muốn uống nước."
Thịnh Thanh Lê không nói gì, đứng dậy đi vào bếp lấy nước khoáng. Khi đưa đến trước mặt Lê Ngữ Vi, cô còn lịch sự hỏi, "Cô giáo Lê có cần tôi mở nắp giúp không?"
Lê Ngữ Vi không chút khách sáo, "Cần chứ, cô giáo Thịnh."
Vừa khi Thịnh Thanh Lê mở nắp chai giúp cô, chuông cửa vang lên.
Lê Ngữ Vi ngồi dậy khỏi sofa, cầm chai nước đi vào phòng trong, "Mình chỉ đợi trong đó nửa tiếng thôi nhé."
Cô rất tinh ý nhường không gian cho hai người.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Cô rất muốn nói với Lê Ngữ Vi rằng không cần đến nửa tiếng đâu.
Bùi Thanh Từ chỉ đến để đưa mèo thôi mà.
Điều khiến Thịnh Thanh Lê bất ngờ là người đứng trước cửa không phải Bùi Thanh Từ mà là Dịch Diệp Hoa.
"Cậu..." Thịnh Thanh Lê thu lại cảm xúc, nhìn cậu ta hỏi, "Tìm tôi có việc gì à?"
"Chị Lê, chị bận không?" Dịch Diệp Hoa có chút bối rối, gãi đầu hỏi cô.
Thịnh Thanh Lê ngập ngừng, nhẹ nhàng đáp, "Có chuyện gì sao?"
Dịch Diệp Hoa nhìn cô với ánh mắt chân thành, "Chị có thể giúp em diễn thử được không?"
Nếu là hôm qua, có lẽ Thịnh Thanh Lê sẽ đồng ý.
Nhưng lúc này, cô không do dự mà từ chối nhẹ nhàng, "Hôm nay có lẽ không được."
Cô suy nghĩ rồi hỏi, "Mai cậu có mấy cảnh quay?"
Cô vẫn chưa xem lịch trình.
Dịch Diệp Hoa đáp, "Sáng mai có ba cảnh."
"Vậy mai chị sẽ đến phim trường giúp cậu diễn thử nhé." Thịnh Thanh Lê hỏi.
Dịch Diệp Hoa sững sờ một chút rồi nở nụ cười ngây thơ, thuần khiết, "Vậy thì em cảm ơn chị Lê trước nhé."
Thịnh Thanh Lê khẽ cười, "Chuyện bình thường mà."
Vừa dứt lời, khi Dịch Diệp Hoa chuẩn bị quay về phòng, thang máy không xa mở ra và Bùi Thanh Từ bước ra.
Thấy hai người đứng ở cửa phòng, anh hơi nheo mắt lại, bước chậm rãi tiến tới, "Cô giáo Thịnh."
Bắt gặp ánh mắt của anh, Thịnh Thanh Lê không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, khẽ mím môi, "Thầy Bùi."
Bùi Thanh Từ khẽ gật đầu, liếc nhìn kịch bản trên tay Dịch Diệp Hoa, giọng điềm tĩnh hỏi, "Tìm cô giáo Thịnh để diễn thử sao?"
Dịch Diệp Hoa chậm rãi gật đầu, "Vâng."
Cậu cũng không biết tại sao, nhưng ánh mắt của Bùi Thanh Từ làm cậu cảm thấy hơi sợ.
Bùi Thanh Từ nhướng mày nhẹ, "Xem ra cô giáo Thịnh tối nay rất bận."
"......" Nghe rõ ý ngầm của anh, Thịnh Thanh Lê bèn hỏi thẳng, "Thầy Bùi tối nay có bận không?"
Bùi Thanh Từ: "Ừm?"
Thịnh Thanh Lê nói ngắn gọn, "Tối nay tôi có chút việc, không thể giúp Dịch Diệp Hoa diễn thử, nếu thầy Bùi có thời gian, giúp cậu ấy nhé?"
Dịch Diệp Hoa: "Hả?"
Cậu vô thức nhìn sang Bùi Thanh Từ, có chút muốn từ chối. Cậu thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của Bùi Thanh Từ rất tốt, nhưng cách anh dạy không giống như Thịnh Thanh Lê, không dịu dàng và khách sáo. Khí chất của anh quá mạnh, khiến cậu cứ thấy hồi hộp, lo lắng.
Vừa định nói gì đó, Bùi Thanh Từ đã lên tiếng trước, "Được thôi."
Anh liếc nhìn Dịch Diệp Hoa, giọng trầm tĩnh, "Em cần anh giúp diễn thử không?"
Hai người nhìn thẳng vào anh, Dịch Diệp Hoa không còn cách nào khác, miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu không phiền thầy Bùi thì em rất mong được giúp."
"Không phiền đâu." Bùi Thanh Từ thản nhiên nói, "Anh rảnh hơn cô giáo Thịnh, cần diễn thử cứ tìm anh."
Sau khi bỏ lại câu đó, Bùi Thanh Từ còn bổ sung thêm, "Em về phòng trước đi, lát nữa anh sẽ sang diễn thử cùng em. Anh cần tắm trước đã."
Dịch Diệp Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói, "Vâng, thầy Bùi cứ từ từ, em không vội."
Thật sự cậu không hề vội chút nào.
Khi Dịch Diệp Hoa đã vào phòng của mình ở phía cuối hành lang, ánh mắt của cả hai đồng loạt trở về phía nhau.
Ánh mắt chạm nhau.
Thịnh Thanh Lê khẽ động môi định nói gì đó, nhưng chưa kịp chọn lời, Bùi Thanh Từ đã lạnh nhạt nói một câu, "Có vẻ như người gõ cửa phòng cô giáo Thịnh không ít thật."
Thịnh Thanh Lê: "......"
Nghe ra được sự mỉa mai trong giọng nói của anh, Thịnh Thanh Lê quay đầu đi, có chút bất đắc dĩ nói, "Nếu thầy Bùi muốn, tôi có thể nhường hết cho anh."
Bùi Thanh Từ bị chặn họng, liếc nhìn cô, "Nếu là như thế, tôi không cần."
Thịnh Thanh Lê phản xạ đáp lại: "Vậy anh muốn kiểu nào?"
Vừa thốt ra câu hỏi, Thịnh Thanh Lê lập tức cảm thấy không đúng.
Đồng thời, ánh mắt của Bùi Thanh Từ lại đổ dồn về phía cô. Đôi mắt anh có màu nhạt, đôi khi trông như màu hổ phách, cực kỳ cuốn hút.
Hai người đứng trong hành lang không mấy sáng sủa, các diễn viên khác vẫn chưa quay về, không gian rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, yên tĩnh đến mức Thịnh Thanh Lê có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mắt của Bùi Thanh Từ. Anh nhìn cô, từng chút một, như thể muốn nhìn thấu con người cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cảm xúc trong đó mờ ảo, như một vực thẳm bí ẩn.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mi dài của Thịnh Thanh Lê khẽ run, tim cô chệch đi một nhịp.
"Anh..." Thịnh Thanh Lê mở miệng nhắc, "Anh nên đi ôm giải thưởng đưa cho tôi rồi."
Nếu tiếp tục nhìn nữa, Thịnh Thanh Lê cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt của anh thiêu đốt.
Nghe cô nói vậy, Bùi Thanh Từ kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, yết hầu khẽ chuyển động, nhẹ giọng đáp, "Biết rồi."
Anh ngừng lại một lúc, rồi từ từ quay người mở cửa.
Giải Thưởng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của họ từ hành lang. Nó đang ngồi ngay sau cánh cửa. Khi Bùi Thanh Từ mở cửa, nó không cần anh phải cúi xuống bế lên mà tự mình chạy ngay về phía Thịnh Thanh Lê.
Nhìn chiếc đuôi của nó đung đưa, Bùi Thanh Từ đưa tay xoa xoa chân mày, không kiềm chế được nói, "Đồ vô tâm nhỏ bé."
Giải Thưởng: "Meo."
Bùi Thanh Từ: "......"
Nghe giọng điệu đầy oán trách của Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê không kiềm được mỉm cười. Cô cúi xuống, bế Giải Thưởng lên, "Nói tạm biệt với anh ấy đi."
Giải Thưởng không thèm liếc nhìn Bùi Thanh Từ, chỉ liên tục rúc vào lòng Thịnh Thanh Lê.
Thịnh Thanh Lê: "......"
Nhìn cảnh đó, Bùi Thanh Từ khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp nhắc nhở, "Đừng chiều nó quá."
Thịnh Thanh Lê: "Ừ."
Yên lặng một chút, Thịnh Thanh Lê cúi mắt, "Vậy tôi vào trước nhé."
Bùi Thanh Từ khẽ đáp, đột nhiên nói, "Sau này nếu ai gõ cửa phòng em, cứ bảo họ sang đối diện tìm tôi."
"......"