Chương 23: Đăng Ký Nguyện Vọng
Đêm nay chưa đến nửa đêm, bố mẹ đã dọn quán về nhà, rửa mặt sớm để chuẩn bị sáng mai đi viếng mộ bố của Ngôn Dịch.
Bạch Hà bước vào phòng, mang theo hơi nóng sau khi tắm, lau khô mái tóc ướt, vô tình nhìn thấy Ngôn Dịch đang ngồi bên bàn học đọc sách, cậu đang cầm cuốn "Hướng dẫn điền nguyện vọng đại học" dày cộm.
Cuốn sách này trường phát cho học sinh trước kỳ thi, mỗi người một cuốn, giúp học sinh lớp 12 điền nguyện vọng, trong đó có chi tiết điểm chuẩn hàng năm của các trường đại học lớn trên toàn quốc và điểm chuẩn của các ngành.
Bạch Hà tò mò bước tới, thấy Ngôn Dịch không chỉ đọc mà còn ghi chú, ghi lại các ngành, điểm số và thành phố của một số trường, viết kín cả trang, thậm chí còn so sánh từng ưu điểm.
Cậu ấy luôn nghiêm túc và tỉ mỉ với mọi thứ trong cuộc sống, học tập, và mọi việc khác.
Nhưng, cậu ấy là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mà!
Điền nguyện vọng chẳng phải chỉ cần nhắm mắt cũng điền được sao.
"A Dịch, em không điền nguyện vọng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?"
Nghe thấy giọng cô, Ngôn Dịch quay đầu lại, đặt cuốn sách xuống, lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo ra, bảo Bạch Hà ngồi lên ghế công thái học, cậu đứng lên giúp cô sấy tóc.
Động tác rất thành thạo, việc này, cậu đã làm không dưới một nghìn lần.
Bạch Hà cúi đầu lật xem cuốn sách nguyện vọng của cậu, nhiều trang được cậu đánh dấu, ghi chú, dùng bút đỏ và xanh gạch chân, rất cẩn thận.
Động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, từng lọn tóc một, thỉnh thoảng ngón tay chạm vào vành tai lạnh buốt của cô, tạo ra cảm giác xao xuyến.
Tất nhiên, cảm giác xao xuyến này chỉ tồn tại trong thế giới cảm xúc của Ngôn Dịch, Bạch Hà hoàn toàn không hay biết.
"Cô hỏi em mà." Cô nói, "Không cần phải xem mấy trường này, điểm của em chắc chắn đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại."
Ngôn Dịch nói: "Tôi không chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại."
"À, tại sao vậy?"
"Tôi muốn đăng ký vào trường Y."
"Đúng rồi." Bạch Hà nghĩ một lúc, "Thanh Hoa và Bắc Đại cũng có khoa Y mà."
"Tôi muốn học ở trường Y chuyên về thẩm mỹ." Ngôn Dịch có mục tiêu rất rõ ràng.
Bạch Hà cảm nhận được ngón tay thô ráp của cậu đang vuốt ve vết sẹo bỏng trên cổ mình, tạo nên cảm giác ngứa ngáy và tê tê, cô không kiềm chế được mà run lên.
"A Dịch, thật ra em không cần vì chuyện này mà học ngành thẩm mỹ đâu, có khi chưa học xong thì chị đã tiết kiệm đủ tiền để làm phẫu thuật rồi." Bạch Hà nửa đùa nửa thật nói, "Chọn ngành mà em thích."
"Đây cũng là ngành tôi thích." Ngôn Dịch thẳng thắn nói, "Ngành này có triển vọng việc làm rất tốt, sau này học xong cũng kiếm được nhiều tiền. Tôi đã nghĩ, nếu không học ngành này thì sẽ học ngành nha khoa. Nhưng nghĩ đến việc phải đối diện với khoang miệng của người khác hàng ngày, tôi không chịu nổi, nên thôi."
"Hóa ra là muốn kiếm tiền à!" Bạch Hà cười, "Vậy thì không thành vấn đề rồi, bây giờ nhiều người làm thẩm mỹ và phẫu thuật lắm, không chỉ con gái, con trai cũng bắt đầu chú trọng đến ngoại hình, triển vọng việc làm chắc chắn rất sáng sủa."
"Ừ."
"Vậy em đã chọn được trường chưa?"
Ngôn Dịch đặt máy sấy tóc xuống, ngồi lên tay vịn của ghế, mở cuốn sách nguyện vọng đến trang về "Đại học Y Bắc Lý".
"Đại học Y Bắc Lý là một trong những trường y hàng đầu cả nước, đặc biệt là chuyên ngành phẫu thuật thẩm mỹ của họ, đã đạt được danh hiệu ngành trọng điểm quốc gia, trường cũng là trường hợp tác giữa Bộ Y tế và Bộ Giáo dục, có mười ba chuyên ngành tiến sĩ, trong đó có phẫu thuật thẩm mỹ."
Bạch Hà thấy Ngôn Dịch đã tìm hiểu kỹ lưỡng như vậy, rõ ràng cậu đã nhắm đến trường y này.
"Dù điểm cao như vậy mà không vào Thanh Hoa hay Bắc Đại thì có hơi tiếc, nhưng em có lý tưởng của riêng mình, hãy làm những gì em cho là đúng."
Ngôn Dịch lặng lẽ lật thêm một trang, dừng lại ở trang "Đại học Bắc Lý", hỏi cô: "Còn chị, đã quyết định đăng ký trường nào chưa?"
"Chưa." Bạch Hà tựa vào ghế, thở dài -
"Nếu chị có thể thi thêm được mười mấy điểm nữa thì lựa chọn sẽ nhiều hơn, giờ thì cảm giác như chọn trường cao thì không đủ điểm, mà trường thấp thì lại không đáng. Muốn thử sức vào trường tốt nhất, nhưng lại sợ trượt."
"Với điểm hiện tại của chị so với ba lần thi thử, đã là một thành tích xuất sắc rồi."
"Đúng vậy." Bạch Hà tự nhủ, "Con người phải biết đủ, điểm của chị chỉ trên mức trung bình, giờ đã vượt qua mức chuẩn của đại học hàng đầu, thật sự là rất giỏi rồi!"
"Đúng." Ngôn Dịch nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Xem qua trường này nhé."
Cậu đưa tài liệu về Đại học Bắc Lý cho Bạch Hà: "Bắc Lý và Nam Tương đều là thành phố ven biển, nhưng Bắc Lý có vĩ độ cao hơn, đi tàu cao tốc nửa ngày là tới, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Và Đại học Bắc Lý có các ngành văn học rất mạnh, lịch sử, văn học, giáo dục, nghệ thuật và tài chính, kế toán đều rất tốt, chị có nhiều lựa chọn."
Bạch Hà dĩ nhiên biết về Đại học Bắc Lý, đây cũng là một trường văn học có tiếng, vì nằm bên bờ biển nên môi trường rất đẹp, ký túc xá còn là phòng view biển, từng lên hot search, trở thành giấc mơ của nhiều học sinh.
Trước đây Bạch Hà không dám mơ đến việc mình có thể thi đậu vào trường này, nhưng xem xét điểm chuẩn các năm, điểm của cô hoàn toàn có thể đậu.
Ngôn Dịch thấy cô đang nghiêm túc xem tài liệu về Đại học Bắc Lý, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Đại học Bắc Lý và Đại học Y Bắc Lý chỉ cách nhau một con đường, trước đây Đại học Y Bắc Lý là khoa y của Đại học Bắc Lý, sau này tách ra, nhưng hai trường vẫn liên thông, nghe nói thẻ sinh viên còn có thể dùng chung."
"À, vậy à." Tinh thần của Bạch Hà phấn chấn hẳn lên, "Nếu chị đăng ký vào Đại học Bắc Lý, chẳng phải là học cùng trường với em sao?"
"Chị muốn học cùng đại học với tôi?"
"Muốn chứ! Tất nhiên là muốn!" Bạch Hà nói, "Còn có thể cùng nhau về nhà, đi tàu cao tốc cũng không phải một mình."
"Vậy thì..."
Ngôn Dịch thận trọng hỏi, "Đại học Bắc Lý, có nằm trong danh sách tham khảo không, chị?"
Bạch Hà nhướng mày.
Thật hiếm khi.
Mười năm, tám năm cũng không nghe cậu gọi một tiếng chị, cậu nhóc này rất sĩ diện, bình thường cứ gọi cô là "Bạch Hà", như thể làm em trai là chuyện rất mất mặt.
Nhưng lần này tiếng "chị" gọi ngọt ngào quá, khiến lòng Bạch Hà như bị tan chảy.
Giống như nếu không đồng ý, thì không phải là chị tốt của cậu ấy.
"Ừ... được thôi, cho vào danh sách." Bạch Hà nói, mở điện thoại, ghi lại bốn chữ "Đại học Bắc Lý" trong ghi chú.
Và Ngôn Dịch nhanh mắt, nhìn thấy trường đại học đầu tiên trong danh sách tham khảo của cô là -
Đại học Hồng Kông.
...
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ, không cần Ngôn Dịch gọi, Bạch Hà tự giác thức dậy, rửa mặt rồi ngồi trước gương, trang điểm nhẹ.
Hôm nay là ngày đi viếng mộ bố Ngôn Dịch, cũng là ân nhân cứu mạng của cô, Bạch Hà phải cẩn thận chuẩn bị, không được phép lơ là chút nào.
Năm đó, trong trận hỏa hoạn, Bạch Hà bị mắc kẹt trong biển lửa, khóc thét đến lạc giọng.
Nhưng lửa quá mạnh, không ai dám xông vào cứu cô, nhìn ngọn lửa bùng lên xung quanh, Bạch Hà thậm chí cảm nhận được đau đớn từ lửa thiêu đốt, nỗi đau đớn không thể so sánh với cảm giác tuyệt vọng...
Không ai đến cứu cô, cô nghe thấy tiếng la hét của mẹ ngoài đám cháy, nhưng họ không thể vào, không ai có thể cứu cô.
Cho đến khi cô thấy một bóng hình màu cam trong biển lửa, một người lính cứu hỏa bất chấp nguy hiểm xông vào, ôm lấy cô bé đang hấp hối.
Nhưng lối ra đã bị lửa và dầm sập chắn, anh chỉ có thể ôm cô bé lên tầng hai, ném cô ra từ cửa sổ tầng hai.
Dưới nhà đã dựng sẵn tấm đệm cứu hộ, Bạch Hà lăn tròn trên đệm mà không bị thương. Nhưng ngay khi người lính cứu hỏa chuẩn bị trèo qua cửa sổ, một dầm gỗ sập xuống đè lên anh...
Bóng dáng màu cam ấy, không bao giờ có thể bước ra khỏi biển lửa đó.
Kể từ ngày hôm đó, thế giới đã có thêm một đứa trẻ không cha.
Bạch Hà điều trị vết bỏng ở khoa bỏng của bệnh viện, và tại đây, cô gặp Ngôn Dịch lần đầu tiên.
Cậu bé đứng lặng lẽ trước cửa phòng xác, không khóc, ánh mắt sâu thẳm như một bầu trời đêm đầy chết chóc...
Ban đầu, người thân quyết định hỏa táng thi thể của cha Ngôn Dịch vì đây là cách tiện lợi và ít tốn kém nhất, nhưng Ngôn Dịch như phát điên, chắn trước xe đẩy như một con chó hoang điên cuồng, cắn bất cứ ai, kiên quyết không cho ai chạm vào thi thể của cha mình.
Cậu không đồng ý hỏa táng, vì cha cậu đã chết trong lửa... Trước khi chết, không biết đã đau đớn đến nhường nào! Lửa đã cướp đi sinh mạng của ông, Ngôn Dịch không muốn thi thể vốn đã bị tàn phá của ông lại bị lửa nuốt chửng thêm lần nữa.
Là con trai của một anh hùng cứu hỏa, ý kiến của Ngôn Dịch không thể bị bỏ qua.
Vì vậy, thi thể vẫn được giữ trong nhà xác, cho đến khi buổi lễ tưởng niệm anh hùng được tổ chức và sau đó được an táng tại nghĩa trang.
Ngôn Dịch gần như ở lại bệnh viện suốt, mỗi ngày đều ngồi ở hành lang nhà xác. Có rất nhiều người đến thăm cậu, thăm cha cậu, trong đó không thiếu những lãnh đạo cấp tỉnh, cấp thành phố, cùng nhiều phóng viên báo chí chụp ảnh liên tục...
Bạch Hà cũng ở bệnh viện, đứng từ góc hành lang nhìn xa xa về phía cậu.
Các phóng viên rất muốn chụp hình cậu bé đang đau buồn khóc, nhưng Ngôn Dịch không khóc.
Dù là trong buổi lễ tưởng niệm hay trong lễ trao huy chương, cậu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Cậu cẩn thận bảo vệ trái tim mình và thi thể của cha mình.
Cho đến đêm cuối cùng trước khi an táng, khi đêm đã khuya và yên tĩnh, Bạch Hà không thể ngủ, cô rời khỏi phòng bệnh, muốn đến hành lang nhà xác để nói lời tạm biệt với ân nhân cứu mạng của mình.
Cô sẽ không bao giờ quên bóng dáng màu cam lao vào biển lửa đó.
Trong giây phút cận kề cái chết, chú Ngôn như Người Nhện, như Tôn Ngộ Không, như Astroboy, như tất cả các anh hùng hoạt hình mà Bạch Hà có thể nghĩ đến... từ trên trời rơi xuống, cứu mạng cô.
Cô lặng lẽ đến nhà xác, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu sáng hành lang, cô sợ ma, nhưng lúc này lòng cô đầy dũng cảm vì trong phòng lạnh lẽo đó nằm một anh hùng.
Từ xa, cô nhìn thấy Ngôn Dịch.
Cậu bé ngồi ở góc hành lang, ôm đầu khóc nức nở.
Đó là lần đầu tiên Bạch Hà thấy cậu khóc.
Ban đầu, cô không dám tiến lại gần, chú Ngôn đã hy sinh để cứu cô, cô có chút sợ Ngôn Dịch, không dám đối mặt với cậu.
Nhưng cậu đang khóc, trông thật nhỏ bé, gầy gò, mặc chiếc áo thun trắng in hình Ultraman bẩn thỉu, làn da trắng bệch không còn chút máu, như một chú mèo con vô vọng.
Lòng thương cảm của Bạch Hà đã vượt qua nỗi sợ, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, run rẩy đưa tay ra, như một chị gái lớn ôm lấy cậu.
"Đừng khóc." Cô an ủi, "Đừng khóc nữa."
Tưởng rằng cậu sẽ từ chối, vì cậu đã từ chối rất nhiều người, những người muốn chạm vào đầu cậu, hoặc muốn ôm cậu an ủi, cậu đều đẩy họ ra, từ chối mọi sự tiếp xúc.
Nhưng cậu không từ chối Bạch Hà, chỉ vô vọng ôm lấy đầu gối, khóc nghẹn ngào, vô vọng và không tiếng động khóc thét.
Như thể cậu là một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi, nỗi buồn tràn ngập như thủy triều.
Từ nay về sau, cậu không còn cha nữa.
Bạch Hà cũng khóc, cô có thể cảm nhận được sự vô vọng và nỗi buồn của cậu, vì cô cũng có cha, đây là cảm xúc đồng cảm nhất.
Bạch Hà ôm lấy cậu, khóc cùng cậu, vừa khóc vừa nói vào tai cậu: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Ngôn Dịch nắm lấy cánh tay cô, cắn mạnh một cái.
Rất đau, nhưng Bạch Hà vẫn ôm chặt lấy cậu, không buông tay.
Vết răng trên cánh tay rất sâu, vài ngày sau mới mờ dần.
Sau khi chú Ngôn được an táng, Bạch Hà không gặp lại Ngôn Dịch một thời gian. Sau đó, một ngày nọ, cô tỉnh dậy thấy Ngôn Dịch đứng trong phòng bệnh trống trải, nhìn chăm chú vào mặt cô.
Quần áo của cậu dường như chưa từng thay, hình Ultraman trên áo không chỉ bẩn mà còn bị bong tróc, mặt cũng bẩn thỉu như một chú mèo hoang.
Vừa thấy Bạch Hà tỉnh dậy, cậu quay đầu bỏ chạy.
Bạch Hà muốn gọi cậu lại, nhưng cậu chạy nhanh như mèo hoang, biến mất không dấu vết.
Đường Hân bước vào phòng, đụng phải cậu, ngạc nhiên nhìn bóng lưng cậu: "Đứa trẻ đó... là Ngôn Dịch sao?"
"Đúng vậy."
"Cậu đến làm gì?"
Bạch Hà nhìn thấy bên cạnh giường có một ống thuốc trị bỏng.
Cô ở trong bệnh viện, có bác sĩ chăm sóc, không cần loại thuốc trị bỏng nhẹ này, chắc chắn là Ngôn Dịch mang đến.
Sau khi xuất viện, Bạch Hà nghe nói có người thân nhận nuôi Ngôn Dịch. Một lần, Đường Hân và Bạch Tín Thành còn dẫn cô đến thăm họ hàng, mang theo nhiều thực phẩm dinh dưỡng và đồ chơi cho Ngôn Dịch, còn đưa ba mươi nghìn tệ.
Lúc đó, ba mươi nghìn tệ đã là số tiền lớn nhất mà gia đình có thể dành ra.
Quà và tiền... họ hàng nhận mà không từ chối, nhưng thái độ rất lạnh nhạt, lời nói thậm chí còn có chút trách móc.
Bố mẹ ngồi trên lầu trò chuyện với họ hàng, nói rằng sau này nếu đứa trẻ có vấn đề gì, cứ tìm họ, họ sẽ giúp hết sức mình.
Bạch Hà ở dưới nhà gặp Ngôn Dịch, cậu ngồi một mình dưới gốc cây xem đàn kiến di chuyển, quần áo vẫn bẩn thỉu, khuôn mặt cũng dơ dáy.
Cô bước đến bên cạnh cậu, cùng xem đàn kiến di chuyển, Ngôn Dịch không động đậy, vẫn không nói một lời.
Hai người im lặng ngồi một lúc, Ngôn Dịch bất ngờ cầm lấy một cành cây nhỏ, dùng sức chọc vào tổ kiến.
Bạch Hà vội vàng giữ tay cậu lại: "Đừng làm vậy, đó là nhà của chúng."
"Tại sao, tại sao kiến cũng có nhà mà tôi không có!"
Cậu thiếu niên dường như mang theo chút giận dữ, đẩy mạnh Bạch Hà ngã xuống đất, sau đó dùng chân dẫm mạnh tổ kiến, cho đến khi phá hủy hoàn toàn cái ụ đất nhỏ trong cát.
Bạch Hà bị cậu dọa sợ, ngồi bệt dưới đất không dám nhúc nhích.
Sau khi xả giận, Ngôn Dịch quay lại nhìn Bạch Hà, cô mặc chiếc váy nhỏ sạch sẽ, tóc tết kiểu đuôi bọ cạp, khuôn mặt trắng hồng, hoàn toàn khác với cuộc sống của cậu.
Biểu cảm của cô gái nhỏ đầy sợ hãi, khi thấy cậu cầm cành cây tiến lại gần, nghĩ rằng cậu sẽ làm gì cô.
Ngôn Dịch không chạm vào cô, ném cành cây đi rồi bỏ đi.
Khi đi ngang qua, Bạch Hà nắm lấy tay cậu, nói chắc nịch: "Ai nói em không có nhà, em có!"
"Ở đâu?"
"Chị... chị sẽ cho em bố mẹ chị, em đến nhà chị ở!"
Ánh mắt của Ngôn Dịch lạnh lùng, thậm chí mang theo chút mỉa mai.
Cậu biết cô chỉ đang nói những lời trẻ con.
Ngay cả họ hàng cũng xem cậu là gánh nặng, là gánh nợ, khi có lãnh đạo đến thăm và trao tiền trợ cấp, họ giả vờ thương yêu cậu.
Người vừa đi, cửa vừa đóng, Ngôn Dịch lại bị nhốt trong căn phòng tối tăm.
Thế giới này đầy rẫy những lời dối trá.
Ngôn Dịch đẩy mạnh cô gái nhỏ, thậm chí dùng cành cây làm xước mặt cô, giống như lần cậu cắn cô, muốn cắn chết cô.
Cậu trút hết cơn giận lên cô gái yếu đuối này.
Bởi vì cô, cậu không có nhà.
Nhưng sau đó lại hối hận, vì thế càng ghét chính mình.
Bạch Tín Thành và Đường Hân xuống nhà đúng lúc thấy cảnh này, họ vội ôm lấy cô gái nhỏ, an ủi và bảo vệ cô.
Người chú vừa nhận ba mươi nghìn tệ, quay lại thấy Ngôn Dịch bắt nạt cô gái nhỏ, tức giận không kiềm chế được, cầm lấy cây roi mây, mạnh tay đánh cậu -
"Mày dám cứng đầu còn bắt nạt người khác!"
"Để tao đánh chết mày!"
Ông đánh rất mạnh, roi mây quất lên tay chân cậu, mỗi lần quất lại để lại một vết bầm tím.
Ngôn Dịch cắn chặt răng, ôm chặt khuỷu tay, bảo vệ mình, không khóc cũng không la hét, ánh mắt như chó dữ, gườm gườm nhìn chú.
Điều này làm ông chú càng tức giận, đánh càng mạnh, gần như chảy máu.
Bạch Hà hét lên: "Đừng đánh em ấy, đừng đánh em ấy!"
Bạch Tín Thành vội bước tới can ngăn: "Có gì từ từ nói, đừng đánh trẻ con!"
"Thằng nhóc này, bướng bỉnh lắm, không chịu nghe lời, không đánh không được."
"Nhưng cũng không thể đánh chứ!"
Sau khi khuyên được người chú dừng lại, họ lo lắng đưa Bạch Hà rời đi.
Hai năm sau, chú dẫn Ngôn Dịch đến nhà họ, vứt cậu ở đó, nói với giọng đầy lý lẽ: "Làm ăn thua lỗ, nhà cũng bán rồi, không có chỗ ở phải về quê. Chúng tôi có hai đứa con phải nuôi, không thể lo thêm Ngôn Dịch. Bố nó đã hy sinh để cứu con gái các người, đứa trẻ này các người phải có trách nhiệm."
Ngôn Dịch nghĩ rằng, cậu đã từng bắt nạt Bạch Hà như vậy, bố mẹ cô chắc chắn không muốn cậu.
Không ngờ, cặp vợ chồng này không hề do dự, đồng ý ngay lập tức.
Thậm chí họ còn thở phào nhẹ nhõm, kể từ lần thăm sau đó, họ luôn lo lắng cho Ngôn Dịch nhưng không có lý do can thiệp.
Sau khi họ hàng rời đi, Bạch Tín Thành cho Ngôn Dịch tắm nước nóng, còn đùa rằng cậu bao lâu rồi không tắm, trên người toàn bùn đất, tắm một lần có thể lấy ra một xe đầy.
Sau khi tắm xong, Đường Hân đã chuẩn bị sẵn vali quần áo của cậu, không có nhiều đồ, đều cũ kỹ và bẩn, bà Đường vứt hết đi: "Giờ muộn rồi, mai dì đưa con đi mua quần áo và giày mới, từ nay sẽ không mặc đồ bẩn này nữa."
Bà thậm chí cho cậu ở phòng của Bạch Hà, để Bạch Hà ngủ cùng bố mẹ, nhưng sau đó Bạch Hà thấy ngủ cùng bố có chút ngại, nên nửa đêm lại chạy ra ngủ trên ghế sofa.
Ngủ như vậy hơn nửa tháng, Ngôn Dịch thấy ngại, nói rằng mình sẽ ngủ trên ghế, để Bạch Hà về phòng ngủ.
Vì vậy, bố mẹ cô quyết định, dùng vách ngăn gỗ chia phòng thành hai, còn trang trí lại, mua giường mới và tủ quần áo, bàn học mới.
Từ đó, Ngôn Dịch trở thành một thành viên trong gia đình.
Bạch Hà cũng trở thành chị gái của cậu, bảo vệ và yêu thương cậu, dù cậu từng bắt nạt cô, cô cũng không để bụng, nói rằng trẻ con mà, tức giận là chuyện bình thường, nhưng sau này đừng phá tổ kiến nữa, kiến mất nhà thật đáng thương.
Ngôn Dịch gật đầu mạnh mẽ, từ đó nghe lời cô.
Vì thế giới của cậu, không chỉ có những lời dối trá.
Còn có cả tấm lòng chân thật.
...
Ngôn Dịch bước vào phòng, thấy Bạch Hà đang ngây người trước gương, cậu cầm lấy lược, chải tóc cho cô.
"Đau, đau, đau." Bạch Hà vội tránh xa lược của cậu.
"Mới đau thế này thôi." Ngôn Dịch vò mái tóc xù của cô, "Tôi còn chưa dùng lực mà."
"Vẫn đau mà." Bạch Hà càu nhàu, đẩy tay cậu ra, cầm lấy lược tự chải nhẹ nhàng, "Chị sợ đau nhất."
"Hồi nhỏ mỗi lần tiêm, chị hét toáng lên như oan hồn đòi mạng."
"Vì so với sự điềm tĩnh của em, nên trông chị như đang đòi mạng thôi, thực ra khóc la mới là phản ứng bình thường của trẻ con khi tiêm mà!"
"Vậy nên chị muốn nói, người không bình thường là tôi."
"Em vốn dĩ không bình thường mà." Bạch Hà nói, dùng kẹp nhỏ kẹp vào mu bàn tay của Ngôn Dịch đặt trên bàn, "Không cảm thấy đau, đâu phải người bình thường."
"Thử mạnh hơn đi." Ngôn Dịch nói.
Bạch Hà dùng lực kẹp vào da mu bàn tay của cậu.
Tay cậu cũng có màu trắng lạnh, lớp da mỏng bọc quanh những xương tay dài gầy, có thể thấy mạch máu xanh ẩn hiện.
"Không đau à?" Cô dùng lực.
"Không cảm giác."
Bạch Hà thậm chí đứng lên, dùng hai tay kẹp mạnh: "Vẫn không đau à?"
"Một chút thôi, như muỗi đốt."
"..." Bạch Hà bỏ cuộc.
Từ nhỏ đã như vậy, thần kinh đau của cậu này tê liệt đến đáng sợ.
"Vì em không cảm thấy đau, nên lúc đánh không biết nặng nhẹ." Bạch Hà trách, "Làm chị đau lắm."
"Em cắn chị lần đó, chị tưởng em muốn chị chết luôn."
Bạch Hà kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng ngần.
Dù dấu răng đã biến mất, nhưng cảm giác đau đớn ấy như in sâu vào ký ức của cô.
Ngôn Dịch nắm lấy cánh tay cô, tìm kiếm: "Em còn quên mình đã cắn ở đâu, mà chị vẫn nhớ."
"Làm sao mà không nhớ được, đau lâu lắm! Em đúng là chó."
Ngôn Dịch lại định cắn, Bạch Hà vội đẩy mặt cậu ra, nói giận dữ: "Em còn dám cắn, chị sẽ không nương tay đâu!"
Nói xong, cô cầm đế dép đánh cậu, Ngôn Dịch cười né tránh, nắm lấy tay cô, đè cô xuống bàn học: "Giờ tôi không còn là trẻ con nữa, chị đánh không lại tôi đâu."
Bạch Hà la hét, đánh cậu liên tiếp: "Trong mắt chị, em mãi là thằng nhóc!"
Cậu giờ đã cao lớn, Bạch Hà hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ trong vài phút đã bị cậu khống chế không thể động đậy, chỉ với một tay, cậu đã nắm chặt cả hai cổ tay của cô.
Sức mạnh của cậu áp đảo hoàn toàn.
Bạch Hà chỉ còn cách mắng cậu, không có cách nào khác để phản kháng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ của Đường Hân: "Sáng sớm đã đánh nhau! Mau ra ăn sáng, chúng ta phải xuất phát rồi!"
"Vâng, dì ạ." Ngôn Dịch bình tĩnh đáp.
Dù đang đấu, nhưng cơ thể cậu áp sát vào lưng cô, không có khoảng trống nào, nhiệt độ nóng rực của cậu làm cô đỏ mặt.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn cậu, thì thầm: "Thả chị ra, Ngôn Dịch hôi hám."
"Em sai rồi." Ngôn Dịch nói.
"Biết sai rồi, còn không thả ra."
"Là tôi không biết nặng nhẹ." Ngôn Dịch cười nhẹ, thì thầm vào tai cô, "Sau này, tôi sẽ cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng với chị hơn."
Bạch Hà bước vào phòng, mang theo hơi nóng sau khi tắm, lau khô mái tóc ướt, vô tình nhìn thấy Ngôn Dịch đang ngồi bên bàn học đọc sách, cậu đang cầm cuốn "Hướng dẫn điền nguyện vọng đại học" dày cộm.
Cuốn sách này trường phát cho học sinh trước kỳ thi, mỗi người một cuốn, giúp học sinh lớp 12 điền nguyện vọng, trong đó có chi tiết điểm chuẩn hàng năm của các trường đại học lớn trên toàn quốc và điểm chuẩn của các ngành.
Bạch Hà tò mò bước tới, thấy Ngôn Dịch không chỉ đọc mà còn ghi chú, ghi lại các ngành, điểm số và thành phố của một số trường, viết kín cả trang, thậm chí còn so sánh từng ưu điểm.
Cậu ấy luôn nghiêm túc và tỉ mỉ với mọi thứ trong cuộc sống, học tập, và mọi việc khác.
Nhưng, cậu ấy là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh mà!
Điền nguyện vọng chẳng phải chỉ cần nhắm mắt cũng điền được sao.
"A Dịch, em không điền nguyện vọng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?"
Nghe thấy giọng cô, Ngôn Dịch quay đầu lại, đặt cuốn sách xuống, lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo ra, bảo Bạch Hà ngồi lên ghế công thái học, cậu đứng lên giúp cô sấy tóc.
Động tác rất thành thạo, việc này, cậu đã làm không dưới một nghìn lần.
Bạch Hà cúi đầu lật xem cuốn sách nguyện vọng của cậu, nhiều trang được cậu đánh dấu, ghi chú, dùng bút đỏ và xanh gạch chân, rất cẩn thận.
Động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, từng lọn tóc một, thỉnh thoảng ngón tay chạm vào vành tai lạnh buốt của cô, tạo ra cảm giác xao xuyến.
Tất nhiên, cảm giác xao xuyến này chỉ tồn tại trong thế giới cảm xúc của Ngôn Dịch, Bạch Hà hoàn toàn không hay biết.
"Cô hỏi em mà." Cô nói, "Không cần phải xem mấy trường này, điểm của em chắc chắn đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại."
Ngôn Dịch nói: "Tôi không chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại."
"À, tại sao vậy?"
"Tôi muốn đăng ký vào trường Y."
"Đúng rồi." Bạch Hà nghĩ một lúc, "Thanh Hoa và Bắc Đại cũng có khoa Y mà."
"Tôi muốn học ở trường Y chuyên về thẩm mỹ." Ngôn Dịch có mục tiêu rất rõ ràng.
Bạch Hà cảm nhận được ngón tay thô ráp của cậu đang vuốt ve vết sẹo bỏng trên cổ mình, tạo nên cảm giác ngứa ngáy và tê tê, cô không kiềm chế được mà run lên.
"A Dịch, thật ra em không cần vì chuyện này mà học ngành thẩm mỹ đâu, có khi chưa học xong thì chị đã tiết kiệm đủ tiền để làm phẫu thuật rồi." Bạch Hà nửa đùa nửa thật nói, "Chọn ngành mà em thích."
"Đây cũng là ngành tôi thích." Ngôn Dịch thẳng thắn nói, "Ngành này có triển vọng việc làm rất tốt, sau này học xong cũng kiếm được nhiều tiền. Tôi đã nghĩ, nếu không học ngành này thì sẽ học ngành nha khoa. Nhưng nghĩ đến việc phải đối diện với khoang miệng của người khác hàng ngày, tôi không chịu nổi, nên thôi."
"Hóa ra là muốn kiếm tiền à!" Bạch Hà cười, "Vậy thì không thành vấn đề rồi, bây giờ nhiều người làm thẩm mỹ và phẫu thuật lắm, không chỉ con gái, con trai cũng bắt đầu chú trọng đến ngoại hình, triển vọng việc làm chắc chắn rất sáng sủa."
"Ừ."
"Vậy em đã chọn được trường chưa?"
Ngôn Dịch đặt máy sấy tóc xuống, ngồi lên tay vịn của ghế, mở cuốn sách nguyện vọng đến trang về "Đại học Y Bắc Lý".
"Đại học Y Bắc Lý là một trong những trường y hàng đầu cả nước, đặc biệt là chuyên ngành phẫu thuật thẩm mỹ của họ, đã đạt được danh hiệu ngành trọng điểm quốc gia, trường cũng là trường hợp tác giữa Bộ Y tế và Bộ Giáo dục, có mười ba chuyên ngành tiến sĩ, trong đó có phẫu thuật thẩm mỹ."
Bạch Hà thấy Ngôn Dịch đã tìm hiểu kỹ lưỡng như vậy, rõ ràng cậu đã nhắm đến trường y này.
"Dù điểm cao như vậy mà không vào Thanh Hoa hay Bắc Đại thì có hơi tiếc, nhưng em có lý tưởng của riêng mình, hãy làm những gì em cho là đúng."
Ngôn Dịch lặng lẽ lật thêm một trang, dừng lại ở trang "Đại học Bắc Lý", hỏi cô: "Còn chị, đã quyết định đăng ký trường nào chưa?"
"Chưa." Bạch Hà tựa vào ghế, thở dài -
"Nếu chị có thể thi thêm được mười mấy điểm nữa thì lựa chọn sẽ nhiều hơn, giờ thì cảm giác như chọn trường cao thì không đủ điểm, mà trường thấp thì lại không đáng. Muốn thử sức vào trường tốt nhất, nhưng lại sợ trượt."
"Với điểm hiện tại của chị so với ba lần thi thử, đã là một thành tích xuất sắc rồi."
"Đúng vậy." Bạch Hà tự nhủ, "Con người phải biết đủ, điểm của chị chỉ trên mức trung bình, giờ đã vượt qua mức chuẩn của đại học hàng đầu, thật sự là rất giỏi rồi!"
"Đúng." Ngôn Dịch nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Xem qua trường này nhé."
Cậu đưa tài liệu về Đại học Bắc Lý cho Bạch Hà: "Bắc Lý và Nam Tương đều là thành phố ven biển, nhưng Bắc Lý có vĩ độ cao hơn, đi tàu cao tốc nửa ngày là tới, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Và Đại học Bắc Lý có các ngành văn học rất mạnh, lịch sử, văn học, giáo dục, nghệ thuật và tài chính, kế toán đều rất tốt, chị có nhiều lựa chọn."
Bạch Hà dĩ nhiên biết về Đại học Bắc Lý, đây cũng là một trường văn học có tiếng, vì nằm bên bờ biển nên môi trường rất đẹp, ký túc xá còn là phòng view biển, từng lên hot search, trở thành giấc mơ của nhiều học sinh.
Trước đây Bạch Hà không dám mơ đến việc mình có thể thi đậu vào trường này, nhưng xem xét điểm chuẩn các năm, điểm của cô hoàn toàn có thể đậu.
Ngôn Dịch thấy cô đang nghiêm túc xem tài liệu về Đại học Bắc Lý, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Đại học Bắc Lý và Đại học Y Bắc Lý chỉ cách nhau một con đường, trước đây Đại học Y Bắc Lý là khoa y của Đại học Bắc Lý, sau này tách ra, nhưng hai trường vẫn liên thông, nghe nói thẻ sinh viên còn có thể dùng chung."
"À, vậy à." Tinh thần của Bạch Hà phấn chấn hẳn lên, "Nếu chị đăng ký vào Đại học Bắc Lý, chẳng phải là học cùng trường với em sao?"
"Chị muốn học cùng đại học với tôi?"
"Muốn chứ! Tất nhiên là muốn!" Bạch Hà nói, "Còn có thể cùng nhau về nhà, đi tàu cao tốc cũng không phải một mình."
"Vậy thì..."
Ngôn Dịch thận trọng hỏi, "Đại học Bắc Lý, có nằm trong danh sách tham khảo không, chị?"
Bạch Hà nhướng mày.
Thật hiếm khi.
Mười năm, tám năm cũng không nghe cậu gọi một tiếng chị, cậu nhóc này rất sĩ diện, bình thường cứ gọi cô là "Bạch Hà", như thể làm em trai là chuyện rất mất mặt.
Nhưng lần này tiếng "chị" gọi ngọt ngào quá, khiến lòng Bạch Hà như bị tan chảy.
Giống như nếu không đồng ý, thì không phải là chị tốt của cậu ấy.
"Ừ... được thôi, cho vào danh sách." Bạch Hà nói, mở điện thoại, ghi lại bốn chữ "Đại học Bắc Lý" trong ghi chú.
Và Ngôn Dịch nhanh mắt, nhìn thấy trường đại học đầu tiên trong danh sách tham khảo của cô là -
Đại học Hồng Kông.
...
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ, không cần Ngôn Dịch gọi, Bạch Hà tự giác thức dậy, rửa mặt rồi ngồi trước gương, trang điểm nhẹ.
Hôm nay là ngày đi viếng mộ bố Ngôn Dịch, cũng là ân nhân cứu mạng của cô, Bạch Hà phải cẩn thận chuẩn bị, không được phép lơ là chút nào.
Năm đó, trong trận hỏa hoạn, Bạch Hà bị mắc kẹt trong biển lửa, khóc thét đến lạc giọng.
Nhưng lửa quá mạnh, không ai dám xông vào cứu cô, nhìn ngọn lửa bùng lên xung quanh, Bạch Hà thậm chí cảm nhận được đau đớn từ lửa thiêu đốt, nỗi đau đớn không thể so sánh với cảm giác tuyệt vọng...
Không ai đến cứu cô, cô nghe thấy tiếng la hét của mẹ ngoài đám cháy, nhưng họ không thể vào, không ai có thể cứu cô.
Cho đến khi cô thấy một bóng hình màu cam trong biển lửa, một người lính cứu hỏa bất chấp nguy hiểm xông vào, ôm lấy cô bé đang hấp hối.
Nhưng lối ra đã bị lửa và dầm sập chắn, anh chỉ có thể ôm cô bé lên tầng hai, ném cô ra từ cửa sổ tầng hai.
Dưới nhà đã dựng sẵn tấm đệm cứu hộ, Bạch Hà lăn tròn trên đệm mà không bị thương. Nhưng ngay khi người lính cứu hỏa chuẩn bị trèo qua cửa sổ, một dầm gỗ sập xuống đè lên anh...
Bóng dáng màu cam ấy, không bao giờ có thể bước ra khỏi biển lửa đó.
Kể từ ngày hôm đó, thế giới đã có thêm một đứa trẻ không cha.
Bạch Hà điều trị vết bỏng ở khoa bỏng của bệnh viện, và tại đây, cô gặp Ngôn Dịch lần đầu tiên.
Cậu bé đứng lặng lẽ trước cửa phòng xác, không khóc, ánh mắt sâu thẳm như một bầu trời đêm đầy chết chóc...
Ban đầu, người thân quyết định hỏa táng thi thể của cha Ngôn Dịch vì đây là cách tiện lợi và ít tốn kém nhất, nhưng Ngôn Dịch như phát điên, chắn trước xe đẩy như một con chó hoang điên cuồng, cắn bất cứ ai, kiên quyết không cho ai chạm vào thi thể của cha mình.
Cậu không đồng ý hỏa táng, vì cha cậu đã chết trong lửa... Trước khi chết, không biết đã đau đớn đến nhường nào! Lửa đã cướp đi sinh mạng của ông, Ngôn Dịch không muốn thi thể vốn đã bị tàn phá của ông lại bị lửa nuốt chửng thêm lần nữa.
Là con trai của một anh hùng cứu hỏa, ý kiến của Ngôn Dịch không thể bị bỏ qua.
Vì vậy, thi thể vẫn được giữ trong nhà xác, cho đến khi buổi lễ tưởng niệm anh hùng được tổ chức và sau đó được an táng tại nghĩa trang.
Ngôn Dịch gần như ở lại bệnh viện suốt, mỗi ngày đều ngồi ở hành lang nhà xác. Có rất nhiều người đến thăm cậu, thăm cha cậu, trong đó không thiếu những lãnh đạo cấp tỉnh, cấp thành phố, cùng nhiều phóng viên báo chí chụp ảnh liên tục...
Bạch Hà cũng ở bệnh viện, đứng từ góc hành lang nhìn xa xa về phía cậu.
Các phóng viên rất muốn chụp hình cậu bé đang đau buồn khóc, nhưng Ngôn Dịch không khóc.
Dù là trong buổi lễ tưởng niệm hay trong lễ trao huy chương, cậu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Cậu cẩn thận bảo vệ trái tim mình và thi thể của cha mình.
Cho đến đêm cuối cùng trước khi an táng, khi đêm đã khuya và yên tĩnh, Bạch Hà không thể ngủ, cô rời khỏi phòng bệnh, muốn đến hành lang nhà xác để nói lời tạm biệt với ân nhân cứu mạng của mình.
Cô sẽ không bao giờ quên bóng dáng màu cam lao vào biển lửa đó.
Trong giây phút cận kề cái chết, chú Ngôn như Người Nhện, như Tôn Ngộ Không, như Astroboy, như tất cả các anh hùng hoạt hình mà Bạch Hà có thể nghĩ đến... từ trên trời rơi xuống, cứu mạng cô.
Cô lặng lẽ đến nhà xác, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu sáng hành lang, cô sợ ma, nhưng lúc này lòng cô đầy dũng cảm vì trong phòng lạnh lẽo đó nằm một anh hùng.
Từ xa, cô nhìn thấy Ngôn Dịch.
Cậu bé ngồi ở góc hành lang, ôm đầu khóc nức nở.
Đó là lần đầu tiên Bạch Hà thấy cậu khóc.
Ban đầu, cô không dám tiến lại gần, chú Ngôn đã hy sinh để cứu cô, cô có chút sợ Ngôn Dịch, không dám đối mặt với cậu.
Nhưng cậu đang khóc, trông thật nhỏ bé, gầy gò, mặc chiếc áo thun trắng in hình Ultraman bẩn thỉu, làn da trắng bệch không còn chút máu, như một chú mèo con vô vọng.
Lòng thương cảm của Bạch Hà đã vượt qua nỗi sợ, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, run rẩy đưa tay ra, như một chị gái lớn ôm lấy cậu.
"Đừng khóc." Cô an ủi, "Đừng khóc nữa."
Tưởng rằng cậu sẽ từ chối, vì cậu đã từ chối rất nhiều người, những người muốn chạm vào đầu cậu, hoặc muốn ôm cậu an ủi, cậu đều đẩy họ ra, từ chối mọi sự tiếp xúc.
Nhưng cậu không từ chối Bạch Hà, chỉ vô vọng ôm lấy đầu gối, khóc nghẹn ngào, vô vọng và không tiếng động khóc thét.
Như thể cậu là một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi, nỗi buồn tràn ngập như thủy triều.
Từ nay về sau, cậu không còn cha nữa.
Bạch Hà cũng khóc, cô có thể cảm nhận được sự vô vọng và nỗi buồn của cậu, vì cô cũng có cha, đây là cảm xúc đồng cảm nhất.
Bạch Hà ôm lấy cậu, khóc cùng cậu, vừa khóc vừa nói vào tai cậu: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Ngôn Dịch nắm lấy cánh tay cô, cắn mạnh một cái.
Rất đau, nhưng Bạch Hà vẫn ôm chặt lấy cậu, không buông tay.
Vết răng trên cánh tay rất sâu, vài ngày sau mới mờ dần.
Sau khi chú Ngôn được an táng, Bạch Hà không gặp lại Ngôn Dịch một thời gian. Sau đó, một ngày nọ, cô tỉnh dậy thấy Ngôn Dịch đứng trong phòng bệnh trống trải, nhìn chăm chú vào mặt cô.
Quần áo của cậu dường như chưa từng thay, hình Ultraman trên áo không chỉ bẩn mà còn bị bong tróc, mặt cũng bẩn thỉu như một chú mèo hoang.
Vừa thấy Bạch Hà tỉnh dậy, cậu quay đầu bỏ chạy.
Bạch Hà muốn gọi cậu lại, nhưng cậu chạy nhanh như mèo hoang, biến mất không dấu vết.
Đường Hân bước vào phòng, đụng phải cậu, ngạc nhiên nhìn bóng lưng cậu: "Đứa trẻ đó... là Ngôn Dịch sao?"
"Đúng vậy."
"Cậu đến làm gì?"
Bạch Hà nhìn thấy bên cạnh giường có một ống thuốc trị bỏng.
Cô ở trong bệnh viện, có bác sĩ chăm sóc, không cần loại thuốc trị bỏng nhẹ này, chắc chắn là Ngôn Dịch mang đến.
Sau khi xuất viện, Bạch Hà nghe nói có người thân nhận nuôi Ngôn Dịch. Một lần, Đường Hân và Bạch Tín Thành còn dẫn cô đến thăm họ hàng, mang theo nhiều thực phẩm dinh dưỡng và đồ chơi cho Ngôn Dịch, còn đưa ba mươi nghìn tệ.
Lúc đó, ba mươi nghìn tệ đã là số tiền lớn nhất mà gia đình có thể dành ra.
Quà và tiền... họ hàng nhận mà không từ chối, nhưng thái độ rất lạnh nhạt, lời nói thậm chí còn có chút trách móc.
Bố mẹ ngồi trên lầu trò chuyện với họ hàng, nói rằng sau này nếu đứa trẻ có vấn đề gì, cứ tìm họ, họ sẽ giúp hết sức mình.
Bạch Hà ở dưới nhà gặp Ngôn Dịch, cậu ngồi một mình dưới gốc cây xem đàn kiến di chuyển, quần áo vẫn bẩn thỉu, khuôn mặt cũng dơ dáy.
Cô bước đến bên cạnh cậu, cùng xem đàn kiến di chuyển, Ngôn Dịch không động đậy, vẫn không nói một lời.
Hai người im lặng ngồi một lúc, Ngôn Dịch bất ngờ cầm lấy một cành cây nhỏ, dùng sức chọc vào tổ kiến.
Bạch Hà vội vàng giữ tay cậu lại: "Đừng làm vậy, đó là nhà của chúng."
"Tại sao, tại sao kiến cũng có nhà mà tôi không có!"
Cậu thiếu niên dường như mang theo chút giận dữ, đẩy mạnh Bạch Hà ngã xuống đất, sau đó dùng chân dẫm mạnh tổ kiến, cho đến khi phá hủy hoàn toàn cái ụ đất nhỏ trong cát.
Bạch Hà bị cậu dọa sợ, ngồi bệt dưới đất không dám nhúc nhích.
Sau khi xả giận, Ngôn Dịch quay lại nhìn Bạch Hà, cô mặc chiếc váy nhỏ sạch sẽ, tóc tết kiểu đuôi bọ cạp, khuôn mặt trắng hồng, hoàn toàn khác với cuộc sống của cậu.
Biểu cảm của cô gái nhỏ đầy sợ hãi, khi thấy cậu cầm cành cây tiến lại gần, nghĩ rằng cậu sẽ làm gì cô.
Ngôn Dịch không chạm vào cô, ném cành cây đi rồi bỏ đi.
Khi đi ngang qua, Bạch Hà nắm lấy tay cậu, nói chắc nịch: "Ai nói em không có nhà, em có!"
"Ở đâu?"
"Chị... chị sẽ cho em bố mẹ chị, em đến nhà chị ở!"
Ánh mắt của Ngôn Dịch lạnh lùng, thậm chí mang theo chút mỉa mai.
Cậu biết cô chỉ đang nói những lời trẻ con.
Ngay cả họ hàng cũng xem cậu là gánh nặng, là gánh nợ, khi có lãnh đạo đến thăm và trao tiền trợ cấp, họ giả vờ thương yêu cậu.
Người vừa đi, cửa vừa đóng, Ngôn Dịch lại bị nhốt trong căn phòng tối tăm.
Thế giới này đầy rẫy những lời dối trá.
Ngôn Dịch đẩy mạnh cô gái nhỏ, thậm chí dùng cành cây làm xước mặt cô, giống như lần cậu cắn cô, muốn cắn chết cô.
Cậu trút hết cơn giận lên cô gái yếu đuối này.
Bởi vì cô, cậu không có nhà.
Nhưng sau đó lại hối hận, vì thế càng ghét chính mình.
Bạch Tín Thành và Đường Hân xuống nhà đúng lúc thấy cảnh này, họ vội ôm lấy cô gái nhỏ, an ủi và bảo vệ cô.
Người chú vừa nhận ba mươi nghìn tệ, quay lại thấy Ngôn Dịch bắt nạt cô gái nhỏ, tức giận không kiềm chế được, cầm lấy cây roi mây, mạnh tay đánh cậu -
"Mày dám cứng đầu còn bắt nạt người khác!"
"Để tao đánh chết mày!"
Ông đánh rất mạnh, roi mây quất lên tay chân cậu, mỗi lần quất lại để lại một vết bầm tím.
Ngôn Dịch cắn chặt răng, ôm chặt khuỷu tay, bảo vệ mình, không khóc cũng không la hét, ánh mắt như chó dữ, gườm gườm nhìn chú.
Điều này làm ông chú càng tức giận, đánh càng mạnh, gần như chảy máu.
Bạch Hà hét lên: "Đừng đánh em ấy, đừng đánh em ấy!"
Bạch Tín Thành vội bước tới can ngăn: "Có gì từ từ nói, đừng đánh trẻ con!"
"Thằng nhóc này, bướng bỉnh lắm, không chịu nghe lời, không đánh không được."
"Nhưng cũng không thể đánh chứ!"
Sau khi khuyên được người chú dừng lại, họ lo lắng đưa Bạch Hà rời đi.
Hai năm sau, chú dẫn Ngôn Dịch đến nhà họ, vứt cậu ở đó, nói với giọng đầy lý lẽ: "Làm ăn thua lỗ, nhà cũng bán rồi, không có chỗ ở phải về quê. Chúng tôi có hai đứa con phải nuôi, không thể lo thêm Ngôn Dịch. Bố nó đã hy sinh để cứu con gái các người, đứa trẻ này các người phải có trách nhiệm."
Ngôn Dịch nghĩ rằng, cậu đã từng bắt nạt Bạch Hà như vậy, bố mẹ cô chắc chắn không muốn cậu.
Không ngờ, cặp vợ chồng này không hề do dự, đồng ý ngay lập tức.
Thậm chí họ còn thở phào nhẹ nhõm, kể từ lần thăm sau đó, họ luôn lo lắng cho Ngôn Dịch nhưng không có lý do can thiệp.
Sau khi họ hàng rời đi, Bạch Tín Thành cho Ngôn Dịch tắm nước nóng, còn đùa rằng cậu bao lâu rồi không tắm, trên người toàn bùn đất, tắm một lần có thể lấy ra một xe đầy.
Sau khi tắm xong, Đường Hân đã chuẩn bị sẵn vali quần áo của cậu, không có nhiều đồ, đều cũ kỹ và bẩn, bà Đường vứt hết đi: "Giờ muộn rồi, mai dì đưa con đi mua quần áo và giày mới, từ nay sẽ không mặc đồ bẩn này nữa."
Bà thậm chí cho cậu ở phòng của Bạch Hà, để Bạch Hà ngủ cùng bố mẹ, nhưng sau đó Bạch Hà thấy ngủ cùng bố có chút ngại, nên nửa đêm lại chạy ra ngủ trên ghế sofa.
Ngủ như vậy hơn nửa tháng, Ngôn Dịch thấy ngại, nói rằng mình sẽ ngủ trên ghế, để Bạch Hà về phòng ngủ.
Vì vậy, bố mẹ cô quyết định, dùng vách ngăn gỗ chia phòng thành hai, còn trang trí lại, mua giường mới và tủ quần áo, bàn học mới.
Từ đó, Ngôn Dịch trở thành một thành viên trong gia đình.
Bạch Hà cũng trở thành chị gái của cậu, bảo vệ và yêu thương cậu, dù cậu từng bắt nạt cô, cô cũng không để bụng, nói rằng trẻ con mà, tức giận là chuyện bình thường, nhưng sau này đừng phá tổ kiến nữa, kiến mất nhà thật đáng thương.
Ngôn Dịch gật đầu mạnh mẽ, từ đó nghe lời cô.
Vì thế giới của cậu, không chỉ có những lời dối trá.
Còn có cả tấm lòng chân thật.
...
Ngôn Dịch bước vào phòng, thấy Bạch Hà đang ngây người trước gương, cậu cầm lấy lược, chải tóc cho cô.
"Đau, đau, đau." Bạch Hà vội tránh xa lược của cậu.
"Mới đau thế này thôi." Ngôn Dịch vò mái tóc xù của cô, "Tôi còn chưa dùng lực mà."
"Vẫn đau mà." Bạch Hà càu nhàu, đẩy tay cậu ra, cầm lấy lược tự chải nhẹ nhàng, "Chị sợ đau nhất."
"Hồi nhỏ mỗi lần tiêm, chị hét toáng lên như oan hồn đòi mạng."
"Vì so với sự điềm tĩnh của em, nên trông chị như đang đòi mạng thôi, thực ra khóc la mới là phản ứng bình thường của trẻ con khi tiêm mà!"
"Vậy nên chị muốn nói, người không bình thường là tôi."
"Em vốn dĩ không bình thường mà." Bạch Hà nói, dùng kẹp nhỏ kẹp vào mu bàn tay của Ngôn Dịch đặt trên bàn, "Không cảm thấy đau, đâu phải người bình thường."
"Thử mạnh hơn đi." Ngôn Dịch nói.
Bạch Hà dùng lực kẹp vào da mu bàn tay của cậu.
Tay cậu cũng có màu trắng lạnh, lớp da mỏng bọc quanh những xương tay dài gầy, có thể thấy mạch máu xanh ẩn hiện.
"Không đau à?" Cô dùng lực.
"Không cảm giác."
Bạch Hà thậm chí đứng lên, dùng hai tay kẹp mạnh: "Vẫn không đau à?"
"Một chút thôi, như muỗi đốt."
"..." Bạch Hà bỏ cuộc.
Từ nhỏ đã như vậy, thần kinh đau của cậu này tê liệt đến đáng sợ.
"Vì em không cảm thấy đau, nên lúc đánh không biết nặng nhẹ." Bạch Hà trách, "Làm chị đau lắm."
"Em cắn chị lần đó, chị tưởng em muốn chị chết luôn."
Bạch Hà kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng ngần.
Dù dấu răng đã biến mất, nhưng cảm giác đau đớn ấy như in sâu vào ký ức của cô.
Ngôn Dịch nắm lấy cánh tay cô, tìm kiếm: "Em còn quên mình đã cắn ở đâu, mà chị vẫn nhớ."
"Làm sao mà không nhớ được, đau lâu lắm! Em đúng là chó."
Ngôn Dịch lại định cắn, Bạch Hà vội đẩy mặt cậu ra, nói giận dữ: "Em còn dám cắn, chị sẽ không nương tay đâu!"
Nói xong, cô cầm đế dép đánh cậu, Ngôn Dịch cười né tránh, nắm lấy tay cô, đè cô xuống bàn học: "Giờ tôi không còn là trẻ con nữa, chị đánh không lại tôi đâu."
Bạch Hà la hét, đánh cậu liên tiếp: "Trong mắt chị, em mãi là thằng nhóc!"
Cậu giờ đã cao lớn, Bạch Hà hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ trong vài phút đã bị cậu khống chế không thể động đậy, chỉ với một tay, cậu đã nắm chặt cả hai cổ tay của cô.
Sức mạnh của cậu áp đảo hoàn toàn.
Bạch Hà chỉ còn cách mắng cậu, không có cách nào khác để phản kháng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ của Đường Hân: "Sáng sớm đã đánh nhau! Mau ra ăn sáng, chúng ta phải xuất phát rồi!"
"Vâng, dì ạ." Ngôn Dịch bình tĩnh đáp.
Dù đang đấu, nhưng cơ thể cậu áp sát vào lưng cô, không có khoảng trống nào, nhiệt độ nóng rực của cậu làm cô đỏ mặt.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn cậu, thì thầm: "Thả chị ra, Ngôn Dịch hôi hám."
"Em sai rồi." Ngôn Dịch nói.
"Biết sai rồi, còn không thả ra."
"Là tôi không biết nặng nhẹ." Ngôn Dịch cười nhẹ, thì thầm vào tai cô, "Sau này, tôi sẽ cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng với chị hơn."