Chương 66: Hương Cảng
Trong học kỳ đầu của năm tư đại học, hệ thống tuyển chọn miễn thi mở ra, và Bạch Hà đã được nhận vào học thạc sĩ một cách suôn sẻ.
Vì trường không sắp xếp môn học nào cho sinh viên năm tư, các bạn học của cô đều bận rộn tìm việc hoặc thực tập, mỗi người đều chạy đôn chạy đáo cho con đường tương lai của mình.
Bạch Hà tìm được một công việc thực tập tại một tòa soạn báo ở thành phố Bắc Lý và được phân công làm việc cùng với Văn Băng, một phóng viên cấp cao nổi tiếng trong ngành. Bạch Hà gọi cô ấy là chị Văn Băng. Chị ấy đặc biệt đánh giá cao Bạch Hà vì không chỉ viết tin tức giỏi hơn nhiều nhân viên chính thức, mà cô còn có kỹ năng chụp ảnh, có thể xách máy quay đi khắp nơi chụp hình, hoàn toàn không thua kém các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Một thực tập sinh quý giá như vậy, tất nhiên Văn Băng không thể để vuột mất. Sau này, chị ấy nói với Bạch Hà rằng tòa soạn báo có hợp tác với một tòa soạn báo tên K-News ở Hương Cảng, và chị sẽ đến Hương Cảng làm việc một thời gian. Chị hỏi Bạch Hà có muốn đi cùng không và sẽ giúp cô xin được mức lương cao hơn hiện tại khi còn là thực tập sinh.
Đối với Bạch Hà, đây tất nhiên là một cơ hội tốt để rèn luyện, cô có thể hiểu thêm về các khía cạnh khác nhau của ngành báo chí, lại còn có thể nhận được lương. Dù có thể sẽ rất vất vả, nhưng cô vẫn sẵn sàng thử sức.
Sau khi bàn bạc với ba mẹ, cô đã đồng ý. Chị Văn Băng nói rằng không cần lo lắng về chi phí, tòa soạn báo sẽ lo liệu ăn ở cho cô.
Sau Tết, Bạch Hà cùng chị Văn Băng đến Hương Cảng.
K-News sắp xếp cho cô một chỗ ở trong một căn hộ gần công ty. Căn hộ rất nhỏ, chỉ vài mét vuông, chỉ đủ chỗ để đặt một chiếc giường đơn, và bàn học cũng được đặt ở đuôi giường, nên cô chỉ có thể ngồi trên giường sử dụng máy tính làm việc.
Không hề có tủ quần áo, chỉ có một chiếc giá treo đơn giản để treo vài bộ quần áo thường ngày, và nhà vệ sinh cũng là dùng chung.
Cư dân ở đây rất đa dạng, đủ mọi ngành nghề, nhưng vì đây là khu vực Trung Hoàn đắt đỏ, có một nơi ở vài mét vuông ở đây đã là một sự ưu đãi lớn mà chị Văn Băng có thể xin được cho cô thực tập sinh nhỏ này rồi. Phải biết rằng không ít nhân viên chính thức cũng không có chỗ ở, phải tự bỏ tiền thuê nhà.
Bạch Hà sắp xếp lại phòng, chụp một bức ảnh và gửi vào nhóm gia đình "Gia đình Phú Cường".
Phòng nhỏ hẹp chật chội, nhưng cô đã bài trí thành một không gian ấm áp và thoải mái. Giường đơn được trải bộ ga trải giường hoa cúc nhỏ xinh, cô mua nhiều tủ vải đơn giản để đựng quần áo, chất ở bên cạnh giường. Máy tính được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở cuối giường, bên cạnh còn có một bình hoa nhỏ với hai bông hoa ly màu hồng tím.
Đường Tâm: "Đây là nhà con ở à? Sao lại nhỏ thế!"
Thành Tín: "Tiểu Bách Hợp à, nếu không ổn thì về nhà đi, ở chỗ nhỏ thế này, xoay người cũng khó nữa."
Lily: "Không sao đâu, chỉ là nơi ở hơi nhỏ một chút thôi, nhưng dọn dẹp lại một chút là nhìn cũng khá ổn mà."
Đường Tâm: “Chỗ này còn không bằng ký túc xá của trường con nữa!”
Đường Tâm: “Thật sự là không thể nhìn nổi, mẹ sẽ gửi tiền cho con, con đi thuê một căn hộ lớn hơn nhé, hoặc nếu không thì vào khách sạn mà ở.”
Lily: “Con có tìm hiểu qua rồi, ở đây muốn thuê một căn hộ đơn rộng rãi một chút, tiền thuê ít nhất cũng là hai mươi nghìn một tháng. Cảm ơn mẹ yêu! 【Yêu mẹ】”
Đường Tâm: “Mẹ nghĩ thỉnh thoảng chịu khổ cũng là một sự rèn luyện, đúng không anh?”
Thành Tín: “Đúng đúng, thật ra căn nhà này cũng không tệ, dù sao ban ngày con cũng ở tòa soạn, tối về chỉ để ngủ một chút, không cần quá rộng rãi đâu.”
Lily: “【Mồ hôi】”
Đường Tâm: “Cố lên Tiểu Bách Hợp, con là giỏi nhất!”
Thành Tín: “Bố tự hào về con!”
Bạch Hà dọn dẹp xong phòng, xuống lầu ăn một bát mì cá viên, rồi đi dạo một mình trên con phố ở khu Trung Hoàn để tiêu hóa.
Nơi đây có rất nhiều ngân hàng và các tổ chức tài chính, cùng với các trung tâm thương mại lớn. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, khi ánh đèn sáng lên, cảm giác như đang bước đi trong một khu rừng đô thị rực rỡ ánh sáng. Bạch Hà nhìn những khuôn mặt lạ lẫm và những người đi lại vội vã trên phố, có chút cảm giác lạc lõng nơi đất khách. Nhưng cô lại thích tận hưởng khoảnh khắc cô đơn này, trong lòng cô cảm thấy bình yên.
Cô ghé vào một tiệm bán đồ uống lạnh, gọi một ly chè, ngồi ở đầu phố đón gió mát. Chợt nhớ ra hôm nay bận rộn cả ngày chưa kịp uống thuốc, cô vội lấy chai thuốc trong ba lô ra, mở nắp và uống hai viên cùng với ly chè.
Bất ngờ, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn thông báo chuyển khoản, có sáu mươi nghìn từ nước ngoài gửi về.
Không cần đoán cũng biết là ai đã gửi số tiền này.
Cô mở WeChat, chuyển lại số tiền đó vào tài khoản trong nước của Ngôn Dịch, dù sao cũng là tiền chung mà.
Lily: “Không cần đâu, cảm ơn anh. Em có đủ tiền dùng rồi, trong nhóm chat với bố mẹ chỉ là đùa thôi mà.”
Ngôn Dịch không ép buộc, nhận tiền và chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Anh không còn như trước đây luôn dính lấy cô nữa, thậm chí còn thể hiện sự lạnh nhạt, hầu như không nhắn tin riêng với cô.
Vì anh chính là nguồn gốc bệnh tình của cô. Trước khi cô hoàn toàn khỏe lại, Ngôn Dịch tự kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách với cô. Thỉnh thoảng anh chỉ gửi vài tin nhắn báo cáo tình hình cuộc sống trong nhóm gia đình để bố mẹ an tâm. Điều duy nhất anh nhắn riêng với Bạch Hà là mỗi tháng nhắc cô gửi báo cáo khám lại cho anh, chỉ vậy thôi.
Bố mẹ, kể cả Tô Tiểu Kinh và Chu Liên Khiêu cùng một vài người khác, thậm chí cả Kỳ Lãng, đều không biết chuyện cô bị trầm cảm.
Cô đã ép Ngôn Dịch hứa rằng không được nói với bất kỳ ai, đây là bí mật của họ.
Nếu bố mẹ biết… không biết sẽ lo lắng đến mức nào! Chưa biết chừng Đường Tâm sẽ chuyển đến Bắc Lý để ở cạnh cô hàng ngày.
Bạch Hà không thể chịu nổi điều đó.
1: "Đến đó rồi cũng phải định kỳ đến bệnh viện tái khám."
Ngôn Dịch nói xong, gửi cho cô vài địa chỉ của các bệnh viện tâm lý hàng đầu ở Hương Cảng.
1: "Chọn một nơi gần đó mà đi, không cần lo lắng về chi phí, anh sẽ lo phần này."
Lily: "Được rồi, em biết mà."
1: "Nhớ phải đi, đừng nói suông qua loa với anh. Ở một mình, môi trường thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Đừng xem nhẹ chuyện này."
Lily: "Em hứa là sẽ đi."
1: "Tốt."
Ngoài những lời này ra, không có thêm cuộc trò chuyện nào nữa. Bạch Hà đứng dậy rời khỏi tiệm chè, đột nhiên nhìn thấy một trạm xe buýt và trên biển báo có tên Đại học Hương Cảng.
Bất ngờ nảy ra ý tưởng, cô theo linh tính bước lên chiếc xe buýt.
Ngồi trên tầng hai của chiếc xe buýt du lịch, trong làn gió đêm dịu mát, cô như đang lạc vào một giấc mơ lung linh ánh đèn. Đôi khi xe buýt đi ngang qua những cây đại thụ, cô giơ tay lên có thể chạm được vào những chiếc lá trên cây.
Không ngờ nơi cô ở lại gần Đại học Hương Cảng đến vậy, chỉ mất chín phút là xe buýt đã đến trạm. Cô không biết gì về nơi này, chỉ đơn giản là đi theo một vài sinh viên trạc tuổi mình bước vào khuôn viên trường.
Đại học Hương Cảng nằm trên một khu đất dốc, địa hình lên xuống, có lúc phải leo cầu thang, có lúc lại xuống dốc. Cô cứ thế lang thang trong khuôn viên trường mà không có mục tiêu cụ thể, chỉ muốn đi dạo và thử vận may.
Khi đi ngang qua nhà ăn, cô thấy vài sinh viên tụ tập cùng nhau, dùng tiếng Anh để thảo luận về đề tài học tập. Cô mua một cây xúc xích nướng trong nhà ăn, vừa ăn vừa bước vào một khu vườn nhỏ kiểu châu Âu.
Từ tòa nhà đối diện vang lên tiếng đàn guitar, có ai đó đang chơi bài "Tốt Nhất Không Nên Yêu", khiến Bạch Hà nhớ đến một kẻ đáng ghét nào đó.
Cô ngồi trong khu vườn nhỏ, lắng nghe người kia chơi hết bản nhạc, cây xúc xích cũng đã ăn xong, bụng cô giờ no căng.
Kể từ khi mắc bệnh, cô trở nên đặc biệt thích ăn uống.
May mắn thay, cô có cơ địa không dễ tăng cân, có lẽ vì hệ tiêu hóa không tốt, không những không tăng cân mà còn gầy đi vài ký.
Bạch Hà đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên... bài "Tốt Nhất Không Nên Yêu" chuyển sang bài "Người Tôi Yêu Nhất Trong Đời."
Cô men theo tiếng nhạc đến trước cửa một tòa nhà kiểu châu Âu, ở đó một đàn anh đã chặn cô lại. Anh ta dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cô xem có giấy mời không.
Bạch Hà trả lời bằng tiếng Anh không mấy lưu loát rằng cô không có giấy mời, chỉ là đi ngang qua và muốn vào xem thử.
"Xin lỗi, bên trong là tiệc riêng, không có giấy mời không được vào."
"Một người bạn của tôi có vẻ đang ở bên trong." Bạch Hà lúng túng nói bằng tiếng Anh, "Tôi muốn xác nhận lại."
"Bạn của cô tên là gì?"
"Kỳ..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì từ trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, kèm theo tiếng cười nói vui vẻ của một nhóm người. Bầu không khí sôi động khiến Bạch Hà có chút ngần ngại muốn rút lui.
"Xin lỗi đã làm phiền, có lẽ không phải anh ấy."
Bạch Hà nói xong liền rời đi, bước ra khỏi cổng trường Đại học Hương Cảng. Đã gần 10 giờ tối, cô nên về nhà rồi.
Dạo quanh một vòng trong khuôn viên trường, cô cảm thấy như đang đi mà không có mục đích, nhưng lại mang theo một chút kỳ vọng, như một kẻ ngốc.
Rõ ràng chỉ cần nói một tiếng trong nhóm chat là có thể gặp mặt.
Nhưng cô không làm vậy.
Thôi, đừng làm phiền anh ấy nữa.
Biết đâu bạn gái người ta đã thay đổi vài lần rồi.
Bạch Hà kiềm nén ngọn lửa nhỏ nhoi đang bùng cháy trong lòng, ngồi lên chiếc xe buýt hướng về Trung Hoàn, chọn vị trí gần cửa sổ ở giữa xe để ngồi.
Khi xe buýt khởi động, một nhóm nam sinh từ cổng trường bước ra, Kỳ Lãng đi ở giữa họ, dưới ánh đêm anh mặc một bộ đồ đen, đội mũ trùm của chiếc áo hoodie, đeo cây guitar trên lưng và ngậm một điếu thuốc trong miệng. Gió thổi tung mái tóc ngắn trước trán anh.
Một cậu bạn đầu đinh bên cạnh cười nói điều gì đó với anh, Kỳ Lãng kiên nhẫn lắng nghe, môi nở một nụ cười tự do, khí chất vừa sạch sẽ vừa phóng khoáng.
Khi xe buýt dần lăn bánh, Kỳ Lãng mới thờ ơ ngẩng đầu lên, chỉ trong tích tắc, bóng dáng thanh thoát của cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Cậu bạn đầu đinh vẫn nói chuyện bên cạnh, nhưng Kỳ Lãng không còn nghe thấy gì nữa. Anh bất ngờ chạy đuổi theo chiếc xe buýt, vừa chạy vừa vẫy tay với cô gái trong xe, thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường.
Kỳ Lãng thở dốc, chống tay lên đầu gối, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe buýt biến mất vào con phố đầy ánh đèn neon.
"Cậu làm cái quái gì vậy, Tiểu Thất?" Mục Triển Diên đuổi theo anh, "Phát điên cái gì mà chạy đi đuổi xe, không biết còn tưởng cậu bị nhập hồn chó chăn cừu nhà mình nữa."
"Vừa thấy một cô gái."
"Ôi trời! Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Không hẳn." Kỳ Lãng vẫn thở dốc, ánh mắt dán chặt vào con đường nơi chiếc xe buýt vừa đi khuất, khó lòng rời đi, "Lâu ngày sinh tình."
"Người quen à?"
"Là thanh mai trúc mã của mình." Anh thu hồi ánh nhìn, trong mắt hiếm khi xuất hiện vẻ dịu dàng, "Có lẽ mình nhìn nhầm rồi."
Nếu cô đến Hương Cảng, không lý nào lại không nói với anh.
"À, là cô gái mà cậu ngày ngày mong chờ người ta chia tay hả?"
Kỳ Lãng đẩy nhẹ cậu ta một cái: "Đừng có nói linh tinh, không có mong chờ gì hết."
"Còn bảo không mong, đến lúc bạn trai người ta chia tay còn gọi điện cho cậu thông báo cậu có thể theo đuổi rồi." Mục Triển Diên cười nói, "Tình anh em của hai cậu cũng thật kỳ lạ."
"Tình anh em mà tính toán từng li từng tí."
Kỳ Lãng nhớ lại trước khi Ngôn Dịch sang Mỹ, anh ấy đã đích thân gọi điện cho anh, báo rằng anh và Bạch Hà đã chia tay.
Nếu muốn tranh thủ, bây giờ anh có thể đến tìm cô.
Kỳ Lãng không ngu đến mức không nhận ra chiêu trò của Ngôn Dịch.
Vốn dĩ Bạch Hà không có ý gì với anh, càng không thể trong vòng chưa đầy nửa tháng sau khi chia tay Ngôn Dịch lại chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Nếu ngay sau khi cô vừa chia tay mà anh đã không kìm chế được mà chạy đi theo đuổi, xác suất bị từ chối chắc chắn là 99,9%...
Nếu anh tin vào điều đó, chắc phải tự đàn cho mình nghe bài Lạnh lẽo rồi.
Vì vậy, Kỳ Lãng kiên nhẫn chờ đợi suốt nửa năm. Anh dự định sau khi tốt nghiệp, khi công việc đã ổn định một chút, có nền tảng kinh tế vững chắc, cô cũng đã hoàn toàn quên đi mối tình cũ... Có lẽ... cô sẽ có chút động lòng với anh.
Tuy nhiên, điều đó cũng không dễ dàng.
Kỳ Lãng không có nhiều tự tin, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Đêm đó, Kỳ Lãng trằn trọc không ngủ được, liền gửi một tin nhắn trong nhóm 【Lương Sơn Tụ Nghĩa Ba Người】:
7: "@Lily, cậu đang ở đâu?"
Lily: "Trong mơ."
7: "......"
7: "Mình đang hỏi thật, rốt cuộc cậu ở đâu?"
Lily: "Dưới gầm giường cậu."
7: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được hả."
Lily: "Thật đấy, cậu có muốn nhìn thử không."
7: "Cậu nghĩ mình ngốc à?"
Mười mấy giây sau.
7: "【Cười mỉm】"
Lily: "Cậu không phải thực sự cúi đầu nhìn xuống gầm giường đấy chứ."
7: "【Cười mỉm】【Cười mỉm】"
Lily: "Hahahaha, đồ ngốc!"
7: "【Con lợn】【Con lợn】【Con lợn】"
Trong mấy ngày vừa qua, Bạch Hà cùng với các phóng viên của K-News theo dõi nhiều tin tức, nhưng hầu hết chỉ là những tin vụn vặt như bà cụ nhà ai bị mất mèo cần giúp đỡ, hay những câu chuyện tử tế về người tốt việc tốt, cho đến một tuần sau, chị Văn Băng giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng: làm nhiếp ảnh gia, đi cùng với một phóng viên cao cấp khác là chị Tần Lộ để chụp ảnh buổi dạ tiệc từ thiện của Quỹ Trẻ Em Mất Tích, do ông trùm giàu có nhất Hương Cảng, Kỳ Phong Dụ đứng ra tổ chức.
Nghe thấy tên này, Bạch Hà có chút ngỡ ngàng.
“Bạch Hà, đảm nhiệm vai trò nhiếp ảnh gia theo dõi toàn bộ sự kiện, không vấn đề gì chứ?” Chị Văn Băng hỏi.
Bạch Hà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tin tưởng của người phụ nữ. Cô biết đây là một cơ hội dành cho mình, liền gật đầu thật mạnh: “Không vấn đề gì!”
Chiều bốn giờ, Bạch Hà theo xe đến Khách sạn Tinh Hải, nơi tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Từ bãi đỗ xe đi ra, có người hướng dẫn đặc biệt, Bạch Hà vác máy quay, theo chị Tần Lộ bước vào phòng dạ tiệc trên tầng ba của khách sạn. Ở đây có một khu vực riêng biệt dành cho giới truyền thông, đảm bảo việc quay phim, chụp ảnh không ảnh hưởng đến sự kiện và khách mời.
Chị Tần Lộ căn dặn Bạch Hà, khi dạ tiệc bắt đầu, máy ảnh của cô phải linh hoạt, theo dõi toàn bộ khách mời bước lên thảm đỏ. Đồng thời, khi các phóng viên phỏng vấn khách mời, máy ảnh của cô cũng phải bám sát từng khoảnh khắc.
Mũi Bạch Hà toát ra chút mồ hôi, cô tập trung lắng nghe từng lời dặn dò, đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào.
Xung quanh, hầu hết các nhiếp ảnh gia đều là nam giới, chỉ có mỗi Bạch Hà là con gái. Cô nhỏ bé, nhưng lại không hề cảm thấy mệt khi vác chiếc máy ảnh nặng trịch, đi theo chị Tần Lộ đến bất cứ nơi nào mà máy ảnh của cô cần đến.
Tám giờ tối, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, các khách mời danh giá từ giới chính trị và thương mại lần lượt bước lên thảm đỏ. Bạch Hà dựng máy quay, chụp lại hình ảnh của họ. Cho đến khi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, người đứng đầu tổ chức buổi dạ tiệc, tổng giám đốc Tập đoàn Kỳ Thị, Kỳ Phong Dụ, bước ra.
Trước đây, Bạch Hà từng thấy ông ta trên bản tin, một người đàn ông năm mươi tuổi với vài sợi tóc bạc bên thái dương, nhưng vẫn giữ vẻ phong độ và điển trai.
Theo sau ông là một chàng trai trẻ mặc vest chỉnh tề. Khi nhìn thấy anh, nhịp thở của Bạch Hà dường như ngừng lại trong một khoảnh khắc.
Bộ vest cao cấp được cắt may hoàn hảo tôn lên vóc dáng cao lớn và cân đối của anh. Không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi để hở một cách thoải mái, kết hợp giữa sự nghiêm túc và chút phong trần.
Ánh đèn rực rỡ trong sảnh chiếu xuống khuôn mặt anh, từng đường nét hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Đèn flash lóe lên liên tục, chiếu sáng khuôn mặt anh khi anh mỉm cười tự nhiên trước ống kính, mang theo nét phong trần bẩm sinh.
Chàng trai đó chính là tứ công tử của Tập đoàn Kỳ Thị. Chiều nay, Bạch Hà đã nghe không ít phóng viên nhắc đến anh. Họ nói rằng anh đã từng là nạn nhân của cuộc đấu tranh trong gia tộc, bị đày đi nhiều năm, tưởng chừng như không còn chỗ đứng trong tập đoàn. Ai ngờ chỉ trong hai năm trở lại Hương Cảng, anh đã xoay chuyển tình thế, phục hồi thành công nhiều dự án sắp thua lỗ, giờ đây trở thành người con trai được Kỳ Phong Dụ coi trọng nhất, và đi đến đâu ông cũng đưa anh theo. Có khi, anh sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị trong tương lai.
Cũng vì vậy mà người mẹ dường như luôn sống ngoài cuộc, bây giờ nhờ con trai mà trở thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc đấu đá gia tộc.
Những lời đồn đại về gia tộc nhà họ Kỳ, trong thời gian ở Hương Cảng, Bạch Hà đã nghe không ít. Dù sao cô cũng đang làm việc trong ngành truyền thông. Nhưng cô hiểu rõ, đấu đá trong các gia tộc lớn chẳng khác nào trận cuồng phong đẫm máu, đứng ở nơi cao chót vót thì lại càng nguy hiểm. Kỳ Lãng bây giờ đang đứng trước cơn bão, chỉ cần sơ suất một chút, có thể sẽ ngã đau, thậm chí mất mạng.
Vì vậy, cậu thiếu niên trông có vẻ phong độ dưới ánh đèn flash, Bạch Hà biết chắc chắn đằng sau đó là những khó khăn và nguy hiểm không dễ dàng gì.
"Đuổi theo đi, Bạch Hà! Đến giờ phỏng vấn ông Kỳ rồi!"
Bạch Hà vội vác máy quay chạy theo chị Tần Lộ, dựng sẵn chân máy ở tiền sảnh của buổi tiệc. Nhưng lần này, Kỳ Phong Dụ không trực tiếp trả lời phỏng vấn truyền thông, mà để cho Kỳ Lãng trả lời thay.
Trước ống kính, Kỳ Lãng cư xử vô cùng chững chạc, trả lời lưu loát và thỉnh thoảng còn pha chút hài hước, khiến không khí tại hiện trường trở nên thoải mái với những tràng cười nhẹ nhàng.
Bạch Hà đoán rằng Kỳ Lãng đang bận rộn đối phó với những câu hỏi từ các phóng viên, chắc sẽ không để ý đến cô đứng sau chiếc máy quay.
Cô cẩn thận điều chỉnh góc độ, để cậu thiếu niên lọt vào khung hình, như thể một lần nữa cậu lại trở thành nhân vật chính trong cuộc đời cô.
Sau buổi họp báo, dạ tiệc chính thức bắt đầu, và truyền thông không được phép tiếp tục chụp ảnh, họ phải rời khỏi hiện trường.
Bạch Hà đưa máy quay trở lại chiếc xe van của K-News đỗ ở bãi đỗ xe. Chị Tần Lộ bước tới vỗ vai cô: "Tiểu Bạch, hôm nay vất vả cho cậu quá."
"Không sao đâu ạ, chị cũng vất vả rồi."
"Lúc đầu mình còn nghĩ cậu là người có quan hệ với chị Văn Băng nên mới được nhận vào, không tin rằng cậu có thể đảm nhận công việc quan trọng thế này. Không ngờ mình đã nhìn sai, chẳng trách chị ấy lại tin tưởng cậu đến mức đặc biệt điều cậu từ nội địa sang đây."
"Chị Tần Lộ quá khen rồi ạ." Đối mặt với lời khen ngợi, Bạch Hà bản năng cảm thấy ngại ngùng, có chút xấu hổ.
"Mình mời cậu đi ăn ở một tiệm trà để cảm ơn vì sự nỗ lực hôm nay nhé."
"Cảm ơn chị Tần Lộ, nhưng mình phải gặp một người bạn cũ sau đây."
"Vậy à, thế lên xe, mình sẽ chở cậu qua đó."
"Không cần đâu ạ, bạn mình ở gần đây, mình đi bộ là được rồi."
"Cũng được, cậu chơi vui nhé. Bọn mình đi trước."
"Vâng."
Bạch Hà nhìn theo chiếc xe van rời đi, sau đó mới lấy điện thoại ra.
Có đến 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một người—Kỳ Lãng.
Cái tên này...
Bạch Hà gọi lại cho cậu, câu đầu tiên cậu nói là: "Đồ ngốc, cậu đúng là đã đến rồi!"
"Cậu mà còn mắng mình, mình cúp máy đấy!"
"Cậu thử xem, mình sẽ đập gãy chân cậu luôn, tin không?"
"Sợ cậu chắc!"
"Cậu đang ở đâu?"
Bạch Hà cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng của mình, rồi ậm ừ nói: "Bãi đỗ xe, chuẩn bị về rồi."
"Mình sẽ đưa cậu về."
"Không phải cậu đang tham dự tiệc sao? Có đi được không?"
"Không đi được."
"Vậy còn nói gì nữa."
Giọng điệu của Kỳ Lãng rõ ràng có chút gấp gáp: "Hay là... cậu đợi mình chút?"
"Đợi đến khi nào?"
"Ba mình gọi rồi, mình cúp máy đây." Kỳ Lãng nói nhanh, "Đợi ở bãi đỗ xe, mình sẽ cho người đến đón cậu, đừng chạy đấy."
"Mình không đợi đâu, mình về ngủ đây..."
"Cậu dám đi, lần sau gặp mình sẽ đập bể đầu cậu!"
Lại dọa nữa...
Bạch Hà không đi, cô đứng ở bãi đỗ xe chờ khoảng năm phút thì một cậu trai đầu đinh mặc vest vội vã chạy tới. Cậu ta nhìn quanh bãi đỗ xe một lượt rồi tiến đến gần một cô gái xinh đẹp mặc váy đen đứng bên cạnh Bạch Hà: "Xin lỗi, có phải cô là Bạch Hà không?"
"Không phải."
"Xin lỗi." Mục Triển Diên quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Hà vài giây, sau đó lại bỏ qua cô, tiến đến hỏi một cô gái khác đang xách túi Hermès bản giới hạn: "Xin lỗi, có phải cô là Bạch Hà không?"
"Không phải."
Bạch Hà: ……
Cô cúi đầu nhìn lại mình, để tiện cho việc vác máy quay, cô mặc quần áo thể thao, áo thun trắng và giày thể thao, tổng giá trị không quá 200 nghìn đồng. Vậy là bộ trang phục này không xứng đáng làm bạn với Kỳ Lãng sao!
Cô bước tới trước mặt Mục Triển Diên, nhìn cậu ta chăm chú. Cuối cùng cậu ta cũng chú ý đến cô, nhíu mày một bên.
Bạch Hà: "Cậu không định hỏi mình à?"
Mục Triển Diên nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: "Ờ..."
"Mình không đủ tư cách sao?"
Mục Triển Diên: "Thật sự mình không ngờ."
Bạch Hà cảm thấy bị xúc phạm, quay người bỏ đi. Mục Triển Diên vội vàng đuổi theo, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi cậu nhé, thật không nghĩ ra được. Dù sao cậu ấy cũng nhắc đến cậu mãi, ôi trời... Cậu đừng giận mà. Cậu mà bỏ đi thì cậu ấy nhất định sẽ tháo gỡ một cái chân của mình mất!"
Bạch Hà lườm cậu ta: "Cậu là bạn của Kỳ Lãng à?"
"Đúng vậy, chúng mình còn là bạn học, và mình cũng ở trong nhóm dự án của cậu ấy."
"Được rồi, coi như nể mặt bạn bè, mình bỏ qua lần này." Bạch Hà không giận lâu, cô bước vào thang máy cùng Mục Triển Diên. "Hôm nay mình đến để làm việc, bình thường khi có dịp quan trọng, mình cũng sẽ ăn mặc chỉn chu hơn, không xuề xòa thế này."
Mục Triển Diên cười nói: "Giờ thì mình hiểu tại sao nhất định phải là cậu."
"Tại sao?"
"Khí chất thôi."
"Cậu chẳng phải nghĩ mình không có khí chất sao? Chỉ là một người qua đường."
Mục Triển Diên suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Không nói rõ được, nhưng cậu có khí chất của cậu ấy, mà cậu ấy... cũng có nét gì đó của cậu. Haha, rất vi diệu, quả đúng là thanh mai trúc mã."
Bạch Hà hơi đỏ mặt: "Mình với cậu ấy chỉ là bạn thôi."
"Hiểu rồi, không cần giải thích."
Mục Triển Diên dẫn Bạch Hà vào một phòng tổng thống trong khách sạn Tinh Hải, bảo cô ngồi đợi một lát. Kỳ Lãng sẽ đến sau khi xong việc ở buổi dạ tiệc.
Bạch Hà gật đầu, nhìn quanh căn phòng tổng thống xa hoa. Cô không dám ngồi lên giường, sợ làm rối tung chăn gối, nên chỉ ngồi xuống ghế sofa và mở TV xem bản tin.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, đầu bếp tại chỗ chế biến cho cô một con tôm hùm Boston và một con cua hoàng đế. Bạch Hà đã có một bữa ăn no nê.
Ăn xong, cơn buồn ngủ ập đến, cô đành nằm chợp mắt trên sofa. Dự định chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ vừa nằm xuống đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc, Mục Triển Diên đưa cho Kỳ Lãng tấm thẻ phòng, cười tinh quái.
Kỳ Lãng cởi bỏ bộ vest cao cấp, đứng trước gương chỉnh lại áo sơ mi. Cậu mở hai cúc áo trắng, để lộ chiếc cổ với đường gân rõ ràng. Ngắm nghía một hồi, lại thấy hơi hở hang, liền cài lại một cúc.
Mục Triển Diên tựa lưng vào tường, cười nói: "Cô ấy đã đợi cậu hai tiếng rồi đấy! Còn không mau đi!"
Kỳ Lãng hít hít tay áo, lo lắng mùi rượu sẽ khiến cô khó chịu: "Có xịt nước hoa không?"
"Không có."
Mục Triển Diên định xịt nước thơm của khách sạn cho cậu, nhưng Kỳ Lãng lập tức tránh xa, xua đi hương thơm: "Biến đi."
"Mau lên, cô ấy sẽ chẳng để ý cậu có mùi rượu hay mùi Hermès đâu."
Kỳ Lãng cầm khăn từ tay nhân viên phục vụ, lau mặt qua loa. Nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ vì rượu của mình, cậu nhíu mày: "Lẽ ra mình không nên uống."
"Trong tình huống đó, cậu từ chối được sao?"
Cậu hít sâu một hơi, kiểm tra lại tóc lần cuối, rồi cầm thẻ phòng bước về phía phòng tổng thống.
Cậu gõ cửa trước, nhưng không có ai trả lời, nên dùng thẻ mở cửa bước vào. Thật bất ngờ, cô gái nhỏ lại đang ngủ gục trên sofa.
Cậu bước nhẹ nhàng đến gần, nhẹ nhàng khoác chiếc áo vest cao cấp của mình lên người cô, rồi cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ dịu dàng của cô gái nhỏ.
Cô trang điểm rất nhẹ, đôi môi phớt chút màu như cánh hoa, đầu nghiêng tựa vào gối sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn giữ nguyên nét tinh khôi và sinh động, như một vầng trăng nhỏ trong lòng cậu, treo lơ lửng bao năm mà không bao giờ rơi xuống.
Cơn say rượu khiến đầu óc cậu trở nên mơ màng. Không kìm được, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của cô như hoa dạ lý.
Bạch Hà cảm thấy nhột, đưa tay gãi nhẹ và mở mắt ra, đụng phải ánh nhìn của cậu.
"Buồn ngủ à?" Cậu hỏi nhỏ, giọng nói nhẹ như làn gió.
Như thể vẫn còn đang trong những ngày tháng thơ ngây, khi hai người cùng nằm ngủ trưa bên nhau.
Cả hai đầu óc đều lơ mơ, chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng êm đềm này.
"Cậu có muốn lên giường ngủ không?" Ánh mắt của Kỳ Lãng dịu dàng, mang theo chút ham muốn thoáng qua.
"Hả?"
Chưa kịp để cô trả lời, cậu đã bế cô lên, bước những bước dài về phía giường.
Vì trường không sắp xếp môn học nào cho sinh viên năm tư, các bạn học của cô đều bận rộn tìm việc hoặc thực tập, mỗi người đều chạy đôn chạy đáo cho con đường tương lai của mình.
Bạch Hà tìm được một công việc thực tập tại một tòa soạn báo ở thành phố Bắc Lý và được phân công làm việc cùng với Văn Băng, một phóng viên cấp cao nổi tiếng trong ngành. Bạch Hà gọi cô ấy là chị Văn Băng. Chị ấy đặc biệt đánh giá cao Bạch Hà vì không chỉ viết tin tức giỏi hơn nhiều nhân viên chính thức, mà cô còn có kỹ năng chụp ảnh, có thể xách máy quay đi khắp nơi chụp hình, hoàn toàn không thua kém các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Một thực tập sinh quý giá như vậy, tất nhiên Văn Băng không thể để vuột mất. Sau này, chị ấy nói với Bạch Hà rằng tòa soạn báo có hợp tác với một tòa soạn báo tên K-News ở Hương Cảng, và chị sẽ đến Hương Cảng làm việc một thời gian. Chị hỏi Bạch Hà có muốn đi cùng không và sẽ giúp cô xin được mức lương cao hơn hiện tại khi còn là thực tập sinh.
Đối với Bạch Hà, đây tất nhiên là một cơ hội tốt để rèn luyện, cô có thể hiểu thêm về các khía cạnh khác nhau của ngành báo chí, lại còn có thể nhận được lương. Dù có thể sẽ rất vất vả, nhưng cô vẫn sẵn sàng thử sức.
Sau khi bàn bạc với ba mẹ, cô đã đồng ý. Chị Văn Băng nói rằng không cần lo lắng về chi phí, tòa soạn báo sẽ lo liệu ăn ở cho cô.
Sau Tết, Bạch Hà cùng chị Văn Băng đến Hương Cảng.
K-News sắp xếp cho cô một chỗ ở trong một căn hộ gần công ty. Căn hộ rất nhỏ, chỉ vài mét vuông, chỉ đủ chỗ để đặt một chiếc giường đơn, và bàn học cũng được đặt ở đuôi giường, nên cô chỉ có thể ngồi trên giường sử dụng máy tính làm việc.
Không hề có tủ quần áo, chỉ có một chiếc giá treo đơn giản để treo vài bộ quần áo thường ngày, và nhà vệ sinh cũng là dùng chung.
Cư dân ở đây rất đa dạng, đủ mọi ngành nghề, nhưng vì đây là khu vực Trung Hoàn đắt đỏ, có một nơi ở vài mét vuông ở đây đã là một sự ưu đãi lớn mà chị Văn Băng có thể xin được cho cô thực tập sinh nhỏ này rồi. Phải biết rằng không ít nhân viên chính thức cũng không có chỗ ở, phải tự bỏ tiền thuê nhà.
Bạch Hà sắp xếp lại phòng, chụp một bức ảnh và gửi vào nhóm gia đình "Gia đình Phú Cường".
Phòng nhỏ hẹp chật chội, nhưng cô đã bài trí thành một không gian ấm áp và thoải mái. Giường đơn được trải bộ ga trải giường hoa cúc nhỏ xinh, cô mua nhiều tủ vải đơn giản để đựng quần áo, chất ở bên cạnh giường. Máy tính được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở cuối giường, bên cạnh còn có một bình hoa nhỏ với hai bông hoa ly màu hồng tím.
Đường Tâm: "Đây là nhà con ở à? Sao lại nhỏ thế!"
Thành Tín: "Tiểu Bách Hợp à, nếu không ổn thì về nhà đi, ở chỗ nhỏ thế này, xoay người cũng khó nữa."
Lily: "Không sao đâu, chỉ là nơi ở hơi nhỏ một chút thôi, nhưng dọn dẹp lại một chút là nhìn cũng khá ổn mà."
Đường Tâm: “Chỗ này còn không bằng ký túc xá của trường con nữa!”
Đường Tâm: “Thật sự là không thể nhìn nổi, mẹ sẽ gửi tiền cho con, con đi thuê một căn hộ lớn hơn nhé, hoặc nếu không thì vào khách sạn mà ở.”
Lily: “Con có tìm hiểu qua rồi, ở đây muốn thuê một căn hộ đơn rộng rãi một chút, tiền thuê ít nhất cũng là hai mươi nghìn một tháng. Cảm ơn mẹ yêu! 【Yêu mẹ】”
Đường Tâm: “Mẹ nghĩ thỉnh thoảng chịu khổ cũng là một sự rèn luyện, đúng không anh?”
Thành Tín: “Đúng đúng, thật ra căn nhà này cũng không tệ, dù sao ban ngày con cũng ở tòa soạn, tối về chỉ để ngủ một chút, không cần quá rộng rãi đâu.”
Lily: “【Mồ hôi】”
Đường Tâm: “Cố lên Tiểu Bách Hợp, con là giỏi nhất!”
Thành Tín: “Bố tự hào về con!”
Bạch Hà dọn dẹp xong phòng, xuống lầu ăn một bát mì cá viên, rồi đi dạo một mình trên con phố ở khu Trung Hoàn để tiêu hóa.
Nơi đây có rất nhiều ngân hàng và các tổ chức tài chính, cùng với các trung tâm thương mại lớn. Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, khi ánh đèn sáng lên, cảm giác như đang bước đi trong một khu rừng đô thị rực rỡ ánh sáng. Bạch Hà nhìn những khuôn mặt lạ lẫm và những người đi lại vội vã trên phố, có chút cảm giác lạc lõng nơi đất khách. Nhưng cô lại thích tận hưởng khoảnh khắc cô đơn này, trong lòng cô cảm thấy bình yên.
Cô ghé vào một tiệm bán đồ uống lạnh, gọi một ly chè, ngồi ở đầu phố đón gió mát. Chợt nhớ ra hôm nay bận rộn cả ngày chưa kịp uống thuốc, cô vội lấy chai thuốc trong ba lô ra, mở nắp và uống hai viên cùng với ly chè.
Bất ngờ, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn thông báo chuyển khoản, có sáu mươi nghìn từ nước ngoài gửi về.
Không cần đoán cũng biết là ai đã gửi số tiền này.
Cô mở WeChat, chuyển lại số tiền đó vào tài khoản trong nước của Ngôn Dịch, dù sao cũng là tiền chung mà.
Lily: “Không cần đâu, cảm ơn anh. Em có đủ tiền dùng rồi, trong nhóm chat với bố mẹ chỉ là đùa thôi mà.”
Ngôn Dịch không ép buộc, nhận tiền và chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Anh không còn như trước đây luôn dính lấy cô nữa, thậm chí còn thể hiện sự lạnh nhạt, hầu như không nhắn tin riêng với cô.
Vì anh chính là nguồn gốc bệnh tình của cô. Trước khi cô hoàn toàn khỏe lại, Ngôn Dịch tự kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách với cô. Thỉnh thoảng anh chỉ gửi vài tin nhắn báo cáo tình hình cuộc sống trong nhóm gia đình để bố mẹ an tâm. Điều duy nhất anh nhắn riêng với Bạch Hà là mỗi tháng nhắc cô gửi báo cáo khám lại cho anh, chỉ vậy thôi.
Bố mẹ, kể cả Tô Tiểu Kinh và Chu Liên Khiêu cùng một vài người khác, thậm chí cả Kỳ Lãng, đều không biết chuyện cô bị trầm cảm.
Cô đã ép Ngôn Dịch hứa rằng không được nói với bất kỳ ai, đây là bí mật của họ.
Nếu bố mẹ biết… không biết sẽ lo lắng đến mức nào! Chưa biết chừng Đường Tâm sẽ chuyển đến Bắc Lý để ở cạnh cô hàng ngày.
Bạch Hà không thể chịu nổi điều đó.
1: "Đến đó rồi cũng phải định kỳ đến bệnh viện tái khám."
Ngôn Dịch nói xong, gửi cho cô vài địa chỉ của các bệnh viện tâm lý hàng đầu ở Hương Cảng.
1: "Chọn một nơi gần đó mà đi, không cần lo lắng về chi phí, anh sẽ lo phần này."
Lily: "Được rồi, em biết mà."
1: "Nhớ phải đi, đừng nói suông qua loa với anh. Ở một mình, môi trường thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Đừng xem nhẹ chuyện này."
Lily: "Em hứa là sẽ đi."
1: "Tốt."
Ngoài những lời này ra, không có thêm cuộc trò chuyện nào nữa. Bạch Hà đứng dậy rời khỏi tiệm chè, đột nhiên nhìn thấy một trạm xe buýt và trên biển báo có tên Đại học Hương Cảng.
Bất ngờ nảy ra ý tưởng, cô theo linh tính bước lên chiếc xe buýt.
Ngồi trên tầng hai của chiếc xe buýt du lịch, trong làn gió đêm dịu mát, cô như đang lạc vào một giấc mơ lung linh ánh đèn. Đôi khi xe buýt đi ngang qua những cây đại thụ, cô giơ tay lên có thể chạm được vào những chiếc lá trên cây.
Không ngờ nơi cô ở lại gần Đại học Hương Cảng đến vậy, chỉ mất chín phút là xe buýt đã đến trạm. Cô không biết gì về nơi này, chỉ đơn giản là đi theo một vài sinh viên trạc tuổi mình bước vào khuôn viên trường.
Đại học Hương Cảng nằm trên một khu đất dốc, địa hình lên xuống, có lúc phải leo cầu thang, có lúc lại xuống dốc. Cô cứ thế lang thang trong khuôn viên trường mà không có mục tiêu cụ thể, chỉ muốn đi dạo và thử vận may.
Khi đi ngang qua nhà ăn, cô thấy vài sinh viên tụ tập cùng nhau, dùng tiếng Anh để thảo luận về đề tài học tập. Cô mua một cây xúc xích nướng trong nhà ăn, vừa ăn vừa bước vào một khu vườn nhỏ kiểu châu Âu.
Từ tòa nhà đối diện vang lên tiếng đàn guitar, có ai đó đang chơi bài "Tốt Nhất Không Nên Yêu", khiến Bạch Hà nhớ đến một kẻ đáng ghét nào đó.
Cô ngồi trong khu vườn nhỏ, lắng nghe người kia chơi hết bản nhạc, cây xúc xích cũng đã ăn xong, bụng cô giờ no căng.
Kể từ khi mắc bệnh, cô trở nên đặc biệt thích ăn uống.
May mắn thay, cô có cơ địa không dễ tăng cân, có lẽ vì hệ tiêu hóa không tốt, không những không tăng cân mà còn gầy đi vài ký.
Bạch Hà đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên... bài "Tốt Nhất Không Nên Yêu" chuyển sang bài "Người Tôi Yêu Nhất Trong Đời."
Cô men theo tiếng nhạc đến trước cửa một tòa nhà kiểu châu Âu, ở đó một đàn anh đã chặn cô lại. Anh ta dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cô xem có giấy mời không.
Bạch Hà trả lời bằng tiếng Anh không mấy lưu loát rằng cô không có giấy mời, chỉ là đi ngang qua và muốn vào xem thử.
"Xin lỗi, bên trong là tiệc riêng, không có giấy mời không được vào."
"Một người bạn của tôi có vẻ đang ở bên trong." Bạch Hà lúng túng nói bằng tiếng Anh, "Tôi muốn xác nhận lại."
"Bạn của cô tên là gì?"
"Kỳ..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì từ trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, kèm theo tiếng cười nói vui vẻ của một nhóm người. Bầu không khí sôi động khiến Bạch Hà có chút ngần ngại muốn rút lui.
"Xin lỗi đã làm phiền, có lẽ không phải anh ấy."
Bạch Hà nói xong liền rời đi, bước ra khỏi cổng trường Đại học Hương Cảng. Đã gần 10 giờ tối, cô nên về nhà rồi.
Dạo quanh một vòng trong khuôn viên trường, cô cảm thấy như đang đi mà không có mục đích, nhưng lại mang theo một chút kỳ vọng, như một kẻ ngốc.
Rõ ràng chỉ cần nói một tiếng trong nhóm chat là có thể gặp mặt.
Nhưng cô không làm vậy.
Thôi, đừng làm phiền anh ấy nữa.
Biết đâu bạn gái người ta đã thay đổi vài lần rồi.
Bạch Hà kiềm nén ngọn lửa nhỏ nhoi đang bùng cháy trong lòng, ngồi lên chiếc xe buýt hướng về Trung Hoàn, chọn vị trí gần cửa sổ ở giữa xe để ngồi.
Khi xe buýt khởi động, một nhóm nam sinh từ cổng trường bước ra, Kỳ Lãng đi ở giữa họ, dưới ánh đêm anh mặc một bộ đồ đen, đội mũ trùm của chiếc áo hoodie, đeo cây guitar trên lưng và ngậm một điếu thuốc trong miệng. Gió thổi tung mái tóc ngắn trước trán anh.
Một cậu bạn đầu đinh bên cạnh cười nói điều gì đó với anh, Kỳ Lãng kiên nhẫn lắng nghe, môi nở một nụ cười tự do, khí chất vừa sạch sẽ vừa phóng khoáng.
Khi xe buýt dần lăn bánh, Kỳ Lãng mới thờ ơ ngẩng đầu lên, chỉ trong tích tắc, bóng dáng thanh thoát của cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Cậu bạn đầu đinh vẫn nói chuyện bên cạnh, nhưng Kỳ Lãng không còn nghe thấy gì nữa. Anh bất ngờ chạy đuổi theo chiếc xe buýt, vừa chạy vừa vẫy tay với cô gái trong xe, thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường.
Kỳ Lãng thở dốc, chống tay lên đầu gối, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe buýt biến mất vào con phố đầy ánh đèn neon.
"Cậu làm cái quái gì vậy, Tiểu Thất?" Mục Triển Diên đuổi theo anh, "Phát điên cái gì mà chạy đi đuổi xe, không biết còn tưởng cậu bị nhập hồn chó chăn cừu nhà mình nữa."
"Vừa thấy một cô gái."
"Ôi trời! Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Không hẳn." Kỳ Lãng vẫn thở dốc, ánh mắt dán chặt vào con đường nơi chiếc xe buýt vừa đi khuất, khó lòng rời đi, "Lâu ngày sinh tình."
"Người quen à?"
"Là thanh mai trúc mã của mình." Anh thu hồi ánh nhìn, trong mắt hiếm khi xuất hiện vẻ dịu dàng, "Có lẽ mình nhìn nhầm rồi."
Nếu cô đến Hương Cảng, không lý nào lại không nói với anh.
"À, là cô gái mà cậu ngày ngày mong chờ người ta chia tay hả?"
Kỳ Lãng đẩy nhẹ cậu ta một cái: "Đừng có nói linh tinh, không có mong chờ gì hết."
"Còn bảo không mong, đến lúc bạn trai người ta chia tay còn gọi điện cho cậu thông báo cậu có thể theo đuổi rồi." Mục Triển Diên cười nói, "Tình anh em của hai cậu cũng thật kỳ lạ."
"Tình anh em mà tính toán từng li từng tí."
Kỳ Lãng nhớ lại trước khi Ngôn Dịch sang Mỹ, anh ấy đã đích thân gọi điện cho anh, báo rằng anh và Bạch Hà đã chia tay.
Nếu muốn tranh thủ, bây giờ anh có thể đến tìm cô.
Kỳ Lãng không ngu đến mức không nhận ra chiêu trò của Ngôn Dịch.
Vốn dĩ Bạch Hà không có ý gì với anh, càng không thể trong vòng chưa đầy nửa tháng sau khi chia tay Ngôn Dịch lại chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Nếu ngay sau khi cô vừa chia tay mà anh đã không kìm chế được mà chạy đi theo đuổi, xác suất bị từ chối chắc chắn là 99,9%...
Nếu anh tin vào điều đó, chắc phải tự đàn cho mình nghe bài Lạnh lẽo rồi.
Vì vậy, Kỳ Lãng kiên nhẫn chờ đợi suốt nửa năm. Anh dự định sau khi tốt nghiệp, khi công việc đã ổn định một chút, có nền tảng kinh tế vững chắc, cô cũng đã hoàn toàn quên đi mối tình cũ... Có lẽ... cô sẽ có chút động lòng với anh.
Tuy nhiên, điều đó cũng không dễ dàng.
Kỳ Lãng không có nhiều tự tin, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Đêm đó, Kỳ Lãng trằn trọc không ngủ được, liền gửi một tin nhắn trong nhóm 【Lương Sơn Tụ Nghĩa Ba Người】:
7: "@Lily, cậu đang ở đâu?"
Lily: "Trong mơ."
7: "......"
7: "Mình đang hỏi thật, rốt cuộc cậu ở đâu?"
Lily: "Dưới gầm giường cậu."
7: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được hả."
Lily: "Thật đấy, cậu có muốn nhìn thử không."
7: "Cậu nghĩ mình ngốc à?"
Mười mấy giây sau.
7: "【Cười mỉm】"
Lily: "Cậu không phải thực sự cúi đầu nhìn xuống gầm giường đấy chứ."
7: "【Cười mỉm】【Cười mỉm】"
Lily: "Hahahaha, đồ ngốc!"
7: "【Con lợn】【Con lợn】【Con lợn】"
Trong mấy ngày vừa qua, Bạch Hà cùng với các phóng viên của K-News theo dõi nhiều tin tức, nhưng hầu hết chỉ là những tin vụn vặt như bà cụ nhà ai bị mất mèo cần giúp đỡ, hay những câu chuyện tử tế về người tốt việc tốt, cho đến một tuần sau, chị Văn Băng giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng: làm nhiếp ảnh gia, đi cùng với một phóng viên cao cấp khác là chị Tần Lộ để chụp ảnh buổi dạ tiệc từ thiện của Quỹ Trẻ Em Mất Tích, do ông trùm giàu có nhất Hương Cảng, Kỳ Phong Dụ đứng ra tổ chức.
Nghe thấy tên này, Bạch Hà có chút ngỡ ngàng.
“Bạch Hà, đảm nhiệm vai trò nhiếp ảnh gia theo dõi toàn bộ sự kiện, không vấn đề gì chứ?” Chị Văn Băng hỏi.
Bạch Hà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tin tưởng của người phụ nữ. Cô biết đây là một cơ hội dành cho mình, liền gật đầu thật mạnh: “Không vấn đề gì!”
Chiều bốn giờ, Bạch Hà theo xe đến Khách sạn Tinh Hải, nơi tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Từ bãi đỗ xe đi ra, có người hướng dẫn đặc biệt, Bạch Hà vác máy quay, theo chị Tần Lộ bước vào phòng dạ tiệc trên tầng ba của khách sạn. Ở đây có một khu vực riêng biệt dành cho giới truyền thông, đảm bảo việc quay phim, chụp ảnh không ảnh hưởng đến sự kiện và khách mời.
Chị Tần Lộ căn dặn Bạch Hà, khi dạ tiệc bắt đầu, máy ảnh của cô phải linh hoạt, theo dõi toàn bộ khách mời bước lên thảm đỏ. Đồng thời, khi các phóng viên phỏng vấn khách mời, máy ảnh của cô cũng phải bám sát từng khoảnh khắc.
Mũi Bạch Hà toát ra chút mồ hôi, cô tập trung lắng nghe từng lời dặn dò, đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào.
Xung quanh, hầu hết các nhiếp ảnh gia đều là nam giới, chỉ có mỗi Bạch Hà là con gái. Cô nhỏ bé, nhưng lại không hề cảm thấy mệt khi vác chiếc máy ảnh nặng trịch, đi theo chị Tần Lộ đến bất cứ nơi nào mà máy ảnh của cô cần đến.
Tám giờ tối, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, các khách mời danh giá từ giới chính trị và thương mại lần lượt bước lên thảm đỏ. Bạch Hà dựng máy quay, chụp lại hình ảnh của họ. Cho đến khi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, người đứng đầu tổ chức buổi dạ tiệc, tổng giám đốc Tập đoàn Kỳ Thị, Kỳ Phong Dụ, bước ra.
Trước đây, Bạch Hà từng thấy ông ta trên bản tin, một người đàn ông năm mươi tuổi với vài sợi tóc bạc bên thái dương, nhưng vẫn giữ vẻ phong độ và điển trai.
Theo sau ông là một chàng trai trẻ mặc vest chỉnh tề. Khi nhìn thấy anh, nhịp thở của Bạch Hà dường như ngừng lại trong một khoảnh khắc.
Bộ vest cao cấp được cắt may hoàn hảo tôn lên vóc dáng cao lớn và cân đối của anh. Không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi để hở một cách thoải mái, kết hợp giữa sự nghiêm túc và chút phong trần.
Ánh đèn rực rỡ trong sảnh chiếu xuống khuôn mặt anh, từng đường nét hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Đèn flash lóe lên liên tục, chiếu sáng khuôn mặt anh khi anh mỉm cười tự nhiên trước ống kính, mang theo nét phong trần bẩm sinh.
Chàng trai đó chính là tứ công tử của Tập đoàn Kỳ Thị. Chiều nay, Bạch Hà đã nghe không ít phóng viên nhắc đến anh. Họ nói rằng anh đã từng là nạn nhân của cuộc đấu tranh trong gia tộc, bị đày đi nhiều năm, tưởng chừng như không còn chỗ đứng trong tập đoàn. Ai ngờ chỉ trong hai năm trở lại Hương Cảng, anh đã xoay chuyển tình thế, phục hồi thành công nhiều dự án sắp thua lỗ, giờ đây trở thành người con trai được Kỳ Phong Dụ coi trọng nhất, và đi đến đâu ông cũng đưa anh theo. Có khi, anh sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị trong tương lai.
Cũng vì vậy mà người mẹ dường như luôn sống ngoài cuộc, bây giờ nhờ con trai mà trở thành người chiến thắng lớn nhất trong cuộc đấu đá gia tộc.
Những lời đồn đại về gia tộc nhà họ Kỳ, trong thời gian ở Hương Cảng, Bạch Hà đã nghe không ít. Dù sao cô cũng đang làm việc trong ngành truyền thông. Nhưng cô hiểu rõ, đấu đá trong các gia tộc lớn chẳng khác nào trận cuồng phong đẫm máu, đứng ở nơi cao chót vót thì lại càng nguy hiểm. Kỳ Lãng bây giờ đang đứng trước cơn bão, chỉ cần sơ suất một chút, có thể sẽ ngã đau, thậm chí mất mạng.
Vì vậy, cậu thiếu niên trông có vẻ phong độ dưới ánh đèn flash, Bạch Hà biết chắc chắn đằng sau đó là những khó khăn và nguy hiểm không dễ dàng gì.
"Đuổi theo đi, Bạch Hà! Đến giờ phỏng vấn ông Kỳ rồi!"
Bạch Hà vội vác máy quay chạy theo chị Tần Lộ, dựng sẵn chân máy ở tiền sảnh của buổi tiệc. Nhưng lần này, Kỳ Phong Dụ không trực tiếp trả lời phỏng vấn truyền thông, mà để cho Kỳ Lãng trả lời thay.
Trước ống kính, Kỳ Lãng cư xử vô cùng chững chạc, trả lời lưu loát và thỉnh thoảng còn pha chút hài hước, khiến không khí tại hiện trường trở nên thoải mái với những tràng cười nhẹ nhàng.
Bạch Hà đoán rằng Kỳ Lãng đang bận rộn đối phó với những câu hỏi từ các phóng viên, chắc sẽ không để ý đến cô đứng sau chiếc máy quay.
Cô cẩn thận điều chỉnh góc độ, để cậu thiếu niên lọt vào khung hình, như thể một lần nữa cậu lại trở thành nhân vật chính trong cuộc đời cô.
Sau buổi họp báo, dạ tiệc chính thức bắt đầu, và truyền thông không được phép tiếp tục chụp ảnh, họ phải rời khỏi hiện trường.
Bạch Hà đưa máy quay trở lại chiếc xe van của K-News đỗ ở bãi đỗ xe. Chị Tần Lộ bước tới vỗ vai cô: "Tiểu Bạch, hôm nay vất vả cho cậu quá."
"Không sao đâu ạ, chị cũng vất vả rồi."
"Lúc đầu mình còn nghĩ cậu là người có quan hệ với chị Văn Băng nên mới được nhận vào, không tin rằng cậu có thể đảm nhận công việc quan trọng thế này. Không ngờ mình đã nhìn sai, chẳng trách chị ấy lại tin tưởng cậu đến mức đặc biệt điều cậu từ nội địa sang đây."
"Chị Tần Lộ quá khen rồi ạ." Đối mặt với lời khen ngợi, Bạch Hà bản năng cảm thấy ngại ngùng, có chút xấu hổ.
"Mình mời cậu đi ăn ở một tiệm trà để cảm ơn vì sự nỗ lực hôm nay nhé."
"Cảm ơn chị Tần Lộ, nhưng mình phải gặp một người bạn cũ sau đây."
"Vậy à, thế lên xe, mình sẽ chở cậu qua đó."
"Không cần đâu ạ, bạn mình ở gần đây, mình đi bộ là được rồi."
"Cũng được, cậu chơi vui nhé. Bọn mình đi trước."
"Vâng."
Bạch Hà nhìn theo chiếc xe van rời đi, sau đó mới lấy điện thoại ra.
Có đến 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một người—Kỳ Lãng.
Cái tên này...
Bạch Hà gọi lại cho cậu, câu đầu tiên cậu nói là: "Đồ ngốc, cậu đúng là đã đến rồi!"
"Cậu mà còn mắng mình, mình cúp máy đấy!"
"Cậu thử xem, mình sẽ đập gãy chân cậu luôn, tin không?"
"Sợ cậu chắc!"
"Cậu đang ở đâu?"
Bạch Hà cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng của mình, rồi ậm ừ nói: "Bãi đỗ xe, chuẩn bị về rồi."
"Mình sẽ đưa cậu về."
"Không phải cậu đang tham dự tiệc sao? Có đi được không?"
"Không đi được."
"Vậy còn nói gì nữa."
Giọng điệu của Kỳ Lãng rõ ràng có chút gấp gáp: "Hay là... cậu đợi mình chút?"
"Đợi đến khi nào?"
"Ba mình gọi rồi, mình cúp máy đây." Kỳ Lãng nói nhanh, "Đợi ở bãi đỗ xe, mình sẽ cho người đến đón cậu, đừng chạy đấy."
"Mình không đợi đâu, mình về ngủ đây..."
"Cậu dám đi, lần sau gặp mình sẽ đập bể đầu cậu!"
Lại dọa nữa...
Bạch Hà không đi, cô đứng ở bãi đỗ xe chờ khoảng năm phút thì một cậu trai đầu đinh mặc vest vội vã chạy tới. Cậu ta nhìn quanh bãi đỗ xe một lượt rồi tiến đến gần một cô gái xinh đẹp mặc váy đen đứng bên cạnh Bạch Hà: "Xin lỗi, có phải cô là Bạch Hà không?"
"Không phải."
"Xin lỗi." Mục Triển Diên quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Hà vài giây, sau đó lại bỏ qua cô, tiến đến hỏi một cô gái khác đang xách túi Hermès bản giới hạn: "Xin lỗi, có phải cô là Bạch Hà không?"
"Không phải."
Bạch Hà: ……
Cô cúi đầu nhìn lại mình, để tiện cho việc vác máy quay, cô mặc quần áo thể thao, áo thun trắng và giày thể thao, tổng giá trị không quá 200 nghìn đồng. Vậy là bộ trang phục này không xứng đáng làm bạn với Kỳ Lãng sao!
Cô bước tới trước mặt Mục Triển Diên, nhìn cậu ta chăm chú. Cuối cùng cậu ta cũng chú ý đến cô, nhíu mày một bên.
Bạch Hà: "Cậu không định hỏi mình à?"
Mục Triển Diên nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: "Ờ..."
"Mình không đủ tư cách sao?"
Mục Triển Diên: "Thật sự mình không ngờ."
Bạch Hà cảm thấy bị xúc phạm, quay người bỏ đi. Mục Triển Diên vội vàng đuổi theo, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi cậu nhé, thật không nghĩ ra được. Dù sao cậu ấy cũng nhắc đến cậu mãi, ôi trời... Cậu đừng giận mà. Cậu mà bỏ đi thì cậu ấy nhất định sẽ tháo gỡ một cái chân của mình mất!"
Bạch Hà lườm cậu ta: "Cậu là bạn của Kỳ Lãng à?"
"Đúng vậy, chúng mình còn là bạn học, và mình cũng ở trong nhóm dự án của cậu ấy."
"Được rồi, coi như nể mặt bạn bè, mình bỏ qua lần này." Bạch Hà không giận lâu, cô bước vào thang máy cùng Mục Triển Diên. "Hôm nay mình đến để làm việc, bình thường khi có dịp quan trọng, mình cũng sẽ ăn mặc chỉn chu hơn, không xuề xòa thế này."
Mục Triển Diên cười nói: "Giờ thì mình hiểu tại sao nhất định phải là cậu."
"Tại sao?"
"Khí chất thôi."
"Cậu chẳng phải nghĩ mình không có khí chất sao? Chỉ là một người qua đường."
Mục Triển Diên suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Không nói rõ được, nhưng cậu có khí chất của cậu ấy, mà cậu ấy... cũng có nét gì đó của cậu. Haha, rất vi diệu, quả đúng là thanh mai trúc mã."
Bạch Hà hơi đỏ mặt: "Mình với cậu ấy chỉ là bạn thôi."
"Hiểu rồi, không cần giải thích."
Mục Triển Diên dẫn Bạch Hà vào một phòng tổng thống trong khách sạn Tinh Hải, bảo cô ngồi đợi một lát. Kỳ Lãng sẽ đến sau khi xong việc ở buổi dạ tiệc.
Bạch Hà gật đầu, nhìn quanh căn phòng tổng thống xa hoa. Cô không dám ngồi lên giường, sợ làm rối tung chăn gối, nên chỉ ngồi xuống ghế sofa và mở TV xem bản tin.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, đầu bếp tại chỗ chế biến cho cô một con tôm hùm Boston và một con cua hoàng đế. Bạch Hà đã có một bữa ăn no nê.
Ăn xong, cơn buồn ngủ ập đến, cô đành nằm chợp mắt trên sofa. Dự định chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ vừa nằm xuống đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc, Mục Triển Diên đưa cho Kỳ Lãng tấm thẻ phòng, cười tinh quái.
Kỳ Lãng cởi bỏ bộ vest cao cấp, đứng trước gương chỉnh lại áo sơ mi. Cậu mở hai cúc áo trắng, để lộ chiếc cổ với đường gân rõ ràng. Ngắm nghía một hồi, lại thấy hơi hở hang, liền cài lại một cúc.
Mục Triển Diên tựa lưng vào tường, cười nói: "Cô ấy đã đợi cậu hai tiếng rồi đấy! Còn không mau đi!"
Kỳ Lãng hít hít tay áo, lo lắng mùi rượu sẽ khiến cô khó chịu: "Có xịt nước hoa không?"
"Không có."
Mục Triển Diên định xịt nước thơm của khách sạn cho cậu, nhưng Kỳ Lãng lập tức tránh xa, xua đi hương thơm: "Biến đi."
"Mau lên, cô ấy sẽ chẳng để ý cậu có mùi rượu hay mùi Hermès đâu."
Kỳ Lãng cầm khăn từ tay nhân viên phục vụ, lau mặt qua loa. Nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ vì rượu của mình, cậu nhíu mày: "Lẽ ra mình không nên uống."
"Trong tình huống đó, cậu từ chối được sao?"
Cậu hít sâu một hơi, kiểm tra lại tóc lần cuối, rồi cầm thẻ phòng bước về phía phòng tổng thống.
Cậu gõ cửa trước, nhưng không có ai trả lời, nên dùng thẻ mở cửa bước vào. Thật bất ngờ, cô gái nhỏ lại đang ngủ gục trên sofa.
Cậu bước nhẹ nhàng đến gần, nhẹ nhàng khoác chiếc áo vest cao cấp của mình lên người cô, rồi cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ dịu dàng của cô gái nhỏ.
Cô trang điểm rất nhẹ, đôi môi phớt chút màu như cánh hoa, đầu nghiêng tựa vào gối sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn giữ nguyên nét tinh khôi và sinh động, như một vầng trăng nhỏ trong lòng cậu, treo lơ lửng bao năm mà không bao giờ rơi xuống.
Cơn say rượu khiến đầu óc cậu trở nên mơ màng. Không kìm được, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của cô như hoa dạ lý.
Bạch Hà cảm thấy nhột, đưa tay gãi nhẹ và mở mắt ra, đụng phải ánh nhìn của cậu.
"Buồn ngủ à?" Cậu hỏi nhỏ, giọng nói nhẹ như làn gió.
Như thể vẫn còn đang trong những ngày tháng thơ ngây, khi hai người cùng nằm ngủ trưa bên nhau.
Cả hai đầu óc đều lơ mơ, chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng êm đềm này.
"Cậu có muốn lên giường ngủ không?" Ánh mắt của Kỳ Lãng dịu dàng, mang theo chút ham muốn thoáng qua.
"Hả?"
Chưa kịp để cô trả lời, cậu đã bế cô lên, bước những bước dài về phía giường.