Chương 87: Kết thúc
Trong suốt quá trình đó, Bạch Hà cảm thấy mọi thứ dường như mờ ảo, không thật.
Ngôn Dịch không phải kiểu người vội vã, không giống như Kỳ Lãng, người lúc nào cũng muốn cô phải hoàn toàn "thẳng thắn" với anh ta. Khi ở bên Kỳ Lãng, Bạch Hà đã làm hỏng không ít chiếc váy mà cô yêu thích.
Nhưng người trước mặt cô, từng động tác lại dịu dàng và chậm rãi, anh tháo từng chiếc khuy sau lưng cô một cách nhẹ nhàng. Khi cởi ra, thậm chí anh còn cẩn thận gấp lại và đặt lên tủ bên cạnh.
Ngôn Dịch tiếp tục với sự tỉ mỉ như một bác sĩ chuẩn bị trước ca phẫu thuật, từng bước một đẩy tình huống tiến triển, giống như đứa trẻ muốn để dành món ăn yêu thích nhất cho đến phút cuối. Chỉ khi Bạch Hà đạt đến trạng thái hoàn hảo, anh mới dám buông mình ra hoàn toàn.
Bạch Hà cúi đầu, tò mò nhìn.
Ngôn Dịch lấy từ trong tủ ra một chiếc áo mưa, thấy cô nhìn qua, anh khẽ cười: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn Tiểu Ngôn Dịch.” Cô nhướn mày đáp.
Ngôn Dịch dường như hơi ngại ngùng, quay lưng lại, cúi đầu xử lý, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng đàn hồi bật lại.
“Em đã thấy bao giờ chưa?” Anh quay lưng hỏi.
Bạch Hà không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Đã thấy.”
Ngôn Dịch khựng lại, mặc dù anh biết cô và Kỳ Lãng từng có một mối tình nồng nàn, sâu đậm, và ở Hương Cảng, họ gần như đã dấn thân vào tất cả những gì có thể xảy ra.
Nhưng anh không phải thánh nhân, làm sao có thể không để tâm đến điều đó.
Thấy anh im lặng, Bạch Hà dùng chân trắng mịn của mình nhẹ nhàng chạm vào lưng anh, cơ bắp mạnh mẽ của anh phản ứng đầy sức sống.
“Này.”
Ngôn Dịch quay người lại, như một con mèo bò lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Anh ta thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Cổ họng anh khẽ chuyển động, bàn tay còn lại nắm lấy eo cô: “Ở bên anh ta, em cảm thấy thế nào?”
“Em không biết.”
“Sao có thể không biết, hửm?” Ánh mắt anh trở nên lơ đãng, một phần đã bị nhấn chìm, nhưng chưa hoàn toàn.
Cho đến khi anh cảm nhận thấy sự cản trở lớn, Bạch Hà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Ngôn Dịch chợt hiểu ra, tại sao cô lại không biết.
Anh khẽ rên rỉ, cố gắng vượt qua trở ngại, trong khi bàn tay cô gái siết chặt cánh tay rắn chắc của anh, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Ngôn Dịch dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên tai và tóc cô.
“Chị của anh, sao lại ngoan thế.”
“Anh không nỡ đối xử với em như vậy, chẳng lẽ anh ta cũng không nỡ sao?”
“Hay là chị không muốn với anh ta, chỉ muốn với anh thôi.”
Anh bắt đầu tăng tốc, Bạch Hà ôm chặt lấy cổ Ngôn Dịch, mê mẩn hôn lên khuôn mặt anh.
Cho đến khi anh hoàn toàn vượt qua mọi trở ngại, bị cuốn vào, đặt bản thân mình sâu nhất vào nơi anh khao khát nhất, Ngôn Dịch mở mắt, nhẹ nhàng vén tóc ướt của cô gái ra, nhìn vào đôi mắt đen láy vô tội của cô, ướt đẫm.
“Ngôn Dịch, anh nói nhiều quá.” Giọng cô khẽ run lên.
Ngôn Dịch mỉm cười, anh biết cô không thoải mái, nên chỉ ôm cô như báu vật, tận hưởng khoảnh khắc cả hai hòa quyện vào nhau.
Cô đã nói đúng, chết đi cũng không hối tiếc.
...
Sáng sớm hôm sau, chưa đến bảy giờ, Ngôn Dịch đã dậy.
Bạch Hà nghe tiếng chuông báo thức, mơ màng đưa tay tìm điện thoại, nhưng Ngôn Dịch đã nhanh tay tắt chuông trước. Cô lơ mơ mở mắt, thấy anh đã mặc áo sơ mi, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo.
"Sớm vậy sao..."
"Sáng nay anh có một ca phẫu thuật." Ngôn Dịch bước đến bên giường, quỳ một chân xuống và cúi người hôn nhẹ lên khuôn mặt dịu dàng của cô gái, "Em ngủ thêm đi, anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi, để trong lồng giữ nhiệt."
Bạch Hà nhích người lại gần, ôm chặt lấy cánh tay anh, không chịu buông: "Bạn trai bác sĩ của em bận rộn thế này sao."
"Sau này anh sẽ sắp xếp phẫu thuật vào buổi chiều."
Bạch Hà gật đầu, nhưng vẫn không muốn rời xa anh, nhắm mắt ôm chặt hơn.
Ngôn Dịch trêu: "Hình như anh vô tình phát hiện một khía cạnh rất dính người của chị đây."
Bạch Hà không phủ nhận, cô rúc vào lòng anh, vòng tay qua eo, áp mặt lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim: "Em muốn được ở bên anh từng phút từng giây."
Đó chẳng phải cũng là mong ước của Ngôn Dịch suốt mười mấy năm qua hay sao.
"Em cứ thế này, anh thật sự không đi nổi."
"Nhưng em không thể ngăn anh trở thành một bác sĩ giỏi." Bạch Hà buông tay, rúc lại vào chăn, "Đi đi."
"Anh cũng định đi đây." Ngôn Dịch liếc nhìn xuống, thấy bàn tay cô vẫn còn nắm chặt lấy tay mình từ trong chăn, "Nhưng liệu em có thể thả anh ra trước được không?"
"Hả?" Bạch Hà giả vờ ngây thơ nói, "Cơ thể em không nghe lời rồi."
Ngôn Dịch nắm lấy tay cô, trân trọng hôn nhẹ rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Tối qua anh sợ em đau nên chỉ một lần thôi. Khi em hồi phục, anh sẽ để em biết rằng niềm vui mà anh mang lại sẽ không ai có thể thay thế được."
Nói xong, anh khẽ cắn tai cô một cái rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Hà giả vờ không hiểu, lấy gối che mặt, sáng sớm mà đã bị anh làm cho mặt đỏ bừng, khiến cô không thể ngủ lại được.
...
Buổi trưa, sau khi Ngôn Dịch ra khỏi phòng phẫu thuật và đã khử trùng toàn thân, anh quay về văn phòng, lấy điện thoại ra thì thấy rất nhiều tin nhắn từ Bạch Hà:
Lily: "Bữa sáng anh chuẩn bị ngon lắm, bác sĩ Ngôn!"
Lily: "Em đi làm rồi nhé!"
Lily: "Em đến tòa soạn rồi, dàn âm thanh mới trên xe của anh nghe hay thật đấy."
Lily: "Bác sĩ Ngôn của em vẫn đang bận sao?"
Ngôn Dịch không tự chủ được mà nở nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc và vui sướng. Cảnh tượng này tình cờ bị bác sĩ Chu, người vừa bước vào phòng, nhìn thấy: "Cười một mình làm gì thế?"
"Tôi đang yêu."
Dù trước giờ không thích chia sẻ chuyện riêng tư, Ngôn Dịch cũng không kiềm chế nổi, muốn chia sẻ niềm vui mãnh liệt này với mọi người xung quanh, "Không, tôi sắp kết hôn."
Bác sĩ Chu nhướn mày: "Đột ngột vậy sao!!!"
"Không hề đột ngột, bọn tôi đã bên nhau lâu rồi." Ngôn Dịch không thể không nói, "Bạn gái tôi siêu dễ thương, là người tuyệt vời nhất trên thế giới. Rất nhiều người thích cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn tôi."
Bác sĩ Chu bật cười, lần đầu tiên thấy vị bác sĩ lạnh lùng này có ham muốn chia sẻ như vậy, như một đứa trẻ không thể chờ đợi để khoe món đồ chơi yêu thích của mình.
"Chọn cậu là đúng rồi, bác sĩ Ngôn vốn rất xuất sắc mà." Bác sĩ Chu thành thật nói, "Tôi luôn ngưỡng mộ cậu."
...
Chiều hôm đó, Ngôn Dịch đến tòa soạn báo để đón Bạch Hà.
Chiếc xe đỗ bên lề đường, một người đàn ông cao ráo đứng tựa vào xe, kết hợp với vẻ điển trai của anh ta tạo nên một khung cảnh vô cùng thu hút, khiến nhiều cô gái đi ngang không thể không ngoái nhìn. Bạch Hà từ trên lầu xuống, chạy ào về phía anh, nhảy vào lòng anh.
Ngôn Dịch đón lấy cô một cách vững vàng, ôm chặt rồi xoay vài vòng, nụ cười trên mặt không giấu được.
Bạch Hà nâng mặt anh lên và hôn mấy cái: "Anh có phải nhớ em rồi không?"
"Anh thấy hình như chị cũng không ít nhớ anh đâu."
Xung quanh, vài đồng nghiệp đi qua cười trêu chọc: "Bạch Hà, bạn trai đến đón à?"
Ngôn Dịch đặt cô xuống, Bạch Hà nắm tay anh, thản nhiên giới thiệu: "Bạn trai tôi, Ngôn Dịch."
Cô đồng nghiệp nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú của anh, có chút hứng thú: "Cái ảnh trên bàn làm việc của cậu, là anh ấy đúng không? Nhìn giống lắm."
"Ừ, là anh ấy."
"Vậy là thanh mai trúc mã à?"
"Chúng tôi lớn lên cùng nhau." Ngôn Dịch siết chặt tay Bạch Hà, tò mò hỏi cô đồng nghiệp: "Ảnh nào thế?"
Cô đồng nghiệp giải thích: "Trên bàn làm việc của Bạch Hà có một tấm ảnh của một cậu bé, từ khi cậu ấy mới vào làm đã để trên bàn. Cậu bé gầy gầy, thanh tú, trông cũng hơi giống anh đấy."
Ngôn Dịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng có thể là người khác, cô ấy còn có một thanh mai trúc mã khác nữa."
Cô đồng nghiệp bật cười: "Vậy mà anh không ghen à?"
"Anh đã ghen nhiều năm rồi." Ngôn Dịch nhẹ nhàng nhún vai, "Giờ thì ghen quen rồi."
Cô đồng nghiệp quay sang Bạch Hà nói: "Bạn trai cậu hài hước thật."
Bạch Hà âu yếm xoa đầu Ngôn Dịch, cảm giác nhẹ nhõm sau bao nỗi lo lắng.
Sau khi lên xe, Ngôn Dịch cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, khẽ nâng cằm cô lên, rồi cắn nhẹ môi dưới như một sự trừng phạt: "Em để ảnh của anh ta trên bàn làm việc à?"
Bạch Hà lập tức đưa điện thoại cho anh xem một bức ảnh bàn làm việc: "Anh tự nhìn đi, xem ai mới đúng."
Ngôn Dịch nhìn thấy trên bàn chỉ có duy nhất một tấm ảnh của một cậu bé nhỏ tuổi, chính là anh hồi bé khi lần đầu đến nhà Bạch Hà. Bố mẹ Bạch Hà đã đưa anh đi chụp một bộ ảnh chân dung, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Ngôn Dịch chụp ảnh kiểu nghệ thuật như thế này. Mặc một bộ vest nhỏ, anh đứng nghiêm chỉnh đầy căng thẳng, trông ngốc nghếch và buồn cười.
Ngôn Dịch nhíu mày: "Anh có rất nhiều bức ảnh đẹp trai, sao em chỉ để mỗi tấm này?"
"Tấm ảnh này là khi anh lần đầu đến nhà chúng tôi, là ảnh gần gũi nhất với thời kỳ nổi loạn của anh lúc nhỏ."
"Anh đâu phải Kỳ Lãng, làm gì có lúc nào nổi loạn mà ai cũng ghét."
"Đừng đổ oan cho Kỳ Lãng. Hồi nhỏ anh ấy được mấy cô chú trong khu phố rất quý mến, lễ phép lại ngọt ngào. Anh ấy chưa từng có thời kỳ ai cũng ghét đâu."
"Ừ thì, tất nhiên anh ấy tốt, nếu không thì em đã chẳng yêu anh ta hơn mười năm."
Bạch Hà khẽ mỉm cười, nhìn vào tấm ảnh cậu bé nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương không thể giấu được: "Thật ra, em thích Ngôn Dịch của thời điểm đó nhất. Sau này, anh ngoan hơn, biết cách làm vui lòng mọi người, nhưng em luôn cảm thấy đó không phải là anh thật sự. Ngôn Dịch hồi nhỏ, người mà muốn cắn ai là cắn, mới là người em thấy thật sự dễ thương."
"Anh chỉ muốn trở thành một thành viên trong gia đình của em."
Bạch Hà vuốt nhẹ cằm sắc bén của anh, khẽ hôn một cái: "Ngôn Dịch, gia đình không cần phải giả vờ, từ giờ chúng ta phải đối xử với nhau thật lòng."
Trước đây, Ngôn Dịch ghét khi Bạch Hà coi anh là gia đình, anh muốn trở thành người yêu của cô, người cô yêu đến chết đi sống lại. Nhưng theo thời gian, khi cả hai đã trưởng thành, Ngôn Dịch mới thực sự cảm nhận được rằng trở thành gia đình với cô là điều quý giá nhất và ổn định nhất.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô gái, nói: "Xem ra chị rất thích bị anh trêu chọc, thích bị anh cắn."
Nói xong, anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô.
Bạch Hà không chịu nổi cảm giác nhột nhạt, vội vàng né tránh, cười và đẩy anh ra: "Lái xe đi thôi."
Trước khi đi ăn, Ngôn Dịch dẫn Bạch Hà đi mua một bộ đồ đôi, vì cô và Kỳ Lãng đã từng mặc đồ đôi, nên anh cũng muốn mặc.
Không chỉ vậy, trong thời gian cô và Kỳ Lãng yêu nhau, những việc hai người từng làm, nơi hai người từng đến, bao gồm cả việc đi Disney một lần, Ngôn Dịch muốn làm lại tất cả cùng cô. Thậm chí kể cả những chuyện trên giường, Ngôn Dịch cũng thích thì thầm bên tai cô bằng giọng nói quyến rũ: "Anh ta đã làm thế này với em chưa?" "Còn thế này thì sao?" "Giữa anh và anh ta, ai làm em thoải mái hơn?"
Bạch Hà không chịu nổi những câu hỏi đáng xấu hổ đến chết của Ngôn Dịch, nhưng anh lại không chịu buông tha mà cứ tiếp tục truy hỏi.
Khi tâm trạng tốt, cô sẽ dỗ dành anh; còn khi bực mình, cô sẽ nói những điều anh không thích nghe, và điều đó thường khiến Ngôn Dịch càng thêm quyết tâm hơn với một số hành động không chịu thua.
Tóm lại, tình cảm của cô và Ngôn Dịch lúc yêu nhau khiến cô rất vui vẻ, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với mối tình đầu tiên.
Trước ngày cưới, Ngôn Dịch và Bạch Hà cùng nhau ra sân bay đón Kỳ Lãng.
Nhìn thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, chống gậy, từ từ bước ra khỏi ga hành khách, Bạch Hà tựa vào lan can, vẫy tay chào anh với nụ cười nở trên môi.
Kỳ Lãng tăng tốc bước đến, ôm chặt Ngôn Dịch một cái, rồi quay lại nhìn Bạch Hà.
Bạch Hà mỉm cười nhìn anh, quen thuộc đưa tay tháo cặp kính râm của người đàn ông, nhìn thấy đôi mắt đào hoa ấm áp mà cô đã quen thuộc.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt sắc nét của anh: "Đợi cậu lâu lắm rồi, nhất định phải đợi nhận thiệp cưới mới chịu về à?"
"Gần đây bận quá."
"Thật ra là cậu không muốn về thì có." Ngôn Dịch chen vào.
Kỳ Lãng nhìn Bạch Hà, rồi lại nhìn Ngôn Dịch: "Thời gian qua, một mình mình suy nghĩ rất nhiều."
"Cậu lại nghĩ lung tung gì thế?" Bạch Hà lo lắng hỏi, "Bác sĩ nói sao rồi, bệnh tình có đỡ hơn không?"
Kỳ Lãng dịu dàng đáp: "Sau khi hiểu ra mọi chuyện, mình mới dám trở về."
Ngôn Dịch nắm tay Bạch Hà, hỏi anh: "Hiểu ra chuyện gì?"
"Mình đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa cậu và cô ấy, và cả mối quan hệ giữa mình và Bạch Hà. Chỉ khi thực sự buông bỏ, mình mới dám trở lại đối diện với mọi thứ. Đối với mình, gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu. Bạch Hà là cô gái mà mình đã chứng kiến trưởng thành, mình chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc mà chính cô ấy chọn lựa, chứ không phải là do ai ép buộc."
Ngôn Dịch gật đầu nói: "mình cũng nghĩ giống như cậu."
Kỳ Lãng chìa tay về phía Ngôn Dịch, hai người mạnh mẽ đập tay và nắm chặt, chính thức hòa giải.
Ngày cưới, lớp trang điểm cô dâu của Bạch Hà là do chính tay Ngôn Dịch thực hiện, búi tóc cũng do anh tự tay làm cho cô, không cần phiền đến bất kỳ thợ trang điểm nào.
Dù không tuân thủ hoàn toàn các quy tắc truyền thống của một lễ cưới, nhưng... dường như lễ cưới này có quá nhiều điều không theo lẽ thường. Ví dụ, chiếc khăn voan cô dâu của Bạch Hà do chính tay Kỳ Lãng trùm lên cho cô, và suốt buổi lễ, chàng phù rể đẹp trai này luôn đứng trên sân khấu, chia sẻ ánh hào quang với chú rể.
Bạch Tín Thành và Đường Hân ngồi dưới nhìn ba người cùng đứng trên sân khấu, chứng kiến Bạch Hà và Ngôn Dịch trao nhẫn cưới, cùng nhau hứa hẹn và đọc lời thề, trong khi Kỳ Lãng đứng bên cạnh nở nụ cười duyên dáng, nhìn họ với ánh mắt trìu mến.
“Em à, sao anh thấy cảnh này có chút kỳ lạ,” Bạch Hân Thành khẽ nói.
“Cặp đôi mà em thích đã không thành rồi,” Đường Hân nói với vẻ bất lực, “May mà, ít nhất trong lễ cưới này em vẫn được thấy họ đứng chung một khung hình.”
“Thế có phải quá đáng không, Ngôn Dịch chẳng phải con trai em sao!”
“Đúng vậy! Em thương Ngôn Dịch, nhưng cũng thương Tiểu Thất mà, cả hai đều là con trai em.”
“Em có tham lam quá không đấy.”
“Có không?”
Sau khi đưa nhẫn cưới cho cặp đôi, phù dâu Tô Tiểu Kinh bước xuống sân khấu, đôi mắt đỏ hoe khi nhìn cô bạn thân của mình lên xe hoa.
Anh họ, cũng là một phù rể trong bộ vest, có chút khó hiểu: “Đều là phù rể, tại sao Kỳ Lãng có thể đứng trên sân khấu, còn anh thì chỉ đứng dưới đây?”
Tô Tiểu Kinh nhìn lên sân khấu, cười nói: “Anh ta mặt dày thôi, nếu anh có thể chen lên đó, thì thử xem có đủ dũng cảm không?”
Anh họ cũng cười: “Thật ra, anh thấy họ như thế này là ổn rồi, anh sẽ không làm phiền đâu.”
Buổi tối sau lễ cưới là tiệc cảm ơn, tổ chức dưới dạng tiệc tự chọn trên bãi biển, tiếp theo là một buổi khiêu vũ trên cát.
Ngôn Dịch và Bạch Hà lén rời khỏi lễ cưới. Đêm nay trăng sáng rực rỡ, hai người hẹn nhau lên du thuyền ngắm trăng.
Kỳ Lãng đã đợi sẵn trên du thuyền, khi Bạch Hà trong bộ váy cưới dài bước tới, anh đưa tay kéo cô lên, Ngôn Dịch từ phía sau giúp cô nhấc váy và đỡ cô lên thuyền.
“Chúng ta bỏ khách mà đi thế này, có phải không hay lắm không?” Bạch Hà hỏi.
“Bố mẹ đang lo liệu ở đó, không sao đâu.” Ngôn Dịch xoa xoa mặt mình, “Cả ngày kính rượu, nói chuyện, cười cợt, mặt anh đơ hết rồi.”
“Em cũng vậy.”
“Anh chỉ muốn được ở riêng với em một lúc.” Ngôn Dịch nói rồi bế Bạch Hà ngồi lên đùi mình.
Bạch Hà quay đầu nhìn Kỳ Lãng đang ngồi ở mũi thuyền: “Hình như, vẫn còn thêm một người nữa đó.”
Kỳ Lãng nói: “Hai người cứ coi như tôi không tồn tại, dù sao hồi đại học, tôi đã quen với chuyện này rồi.”
Ngôn Dịch: “Chúng tôi chưa bao giờ coi cậu tồn tại cả.”
Bạch Hà tháo khăn voan ra và tiện tay ném nó đi: “Hôm nay nào là kính rượu, nào là cảm ơn, đứng suốt cả ngày như một người mẫu. Giờ mới biết, lễ cưới toàn dành cho người khác, còn chúng ta thì giống như diễn viên.”
Ngôn Dịch tháo đôi giày cao gót mười centimet của cô ra, giúp cô nới lỏng dây buộc và xoa bóp thư giãn bắp chân: “Cũng không hẳn, anh vẫn rất nhập tâm.”
Kỳ Lãng nhặt chiếc khăn voan của Bạch Hà lên, cầm trong tay nghịch nghịch, mỉa mai: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có chú rể khóc nhiều hơn cô dâu trong lễ cưới, còn phải để cô dâu lau nước mắt cho.”
“Không định khóc, nhưng khi đọc lời thề, cảm xúc dâng trào không kìm được.” Ngôn Dịch đáp một cách nghiêm túc, “Còn lại thì anh vẫn rất mãn nguyện.”
Bạch Hà yêu chiều xoa xoa mặt anh: “Không sao, lễ cưới đa phần là diễn, chỉ có lúc anh thật sự bộc lộ cảm xúc là khiến em cảm động nhất.”
Ngôn Dịch nâng cằm cô lên, khẽ hôn một cái rồi liếc sang người đàn ông bên cạnh: “Có người chỉ biết khóc thầm trong lòng thôi.”
Kỳ Lãng ngồi xuống cạnh Bạch Hà, mở một lon bia và đưa cho cô: “Cậu nhìn đi, anh ta thật quá đáng.”
“Một, không được bắt nạt Tiểu Thất.”
“Được rồi.” Ngôn Dịch ngoan ngoãn gật đầu, thuận tay cầm lấy lon bia từ tay Bạch Hà.
Du thuyền đi đến giữa biển, ánh trăng sáng như chiếc đĩa ngọc trên mặt biển, vài ngôi sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm, lung linh như đang nhảy múa trong màn đêm yên tĩnh.
Bạch Hà tựa vào vai Ngôn Dịch, nép trong lòng anh lặng lẽ ngắm nhìn vầng trăng tròn.
Kỳ Lãng ngồi một mình ở mũi thuyền, châm một điếu thuốc: “Bao giờ có trăng sáng, nâng chén hỏi trời cao.”
Ngôn Dịch: “Cậu có thể đừng phá hỏng bầu không khí được không?”
“Ông đây đọc thơ thì làm sao phá hỏng được không khí chứ.”
“Tôi chưa từng thấy ai vừa hút thuốc vừa đọc thơ.”
“Nhịn cậu lâu lắm rồi, quản quá nhiều đấy. Đây là du thuyền của tôi, không thích thì xuống.”
“Tiểu Bạch đang chuẩn bị mang thai.”
Kỳ Lãng khựng lại, ngay lập tức dập tắt điếu thuốc: “Được, tôi bỏ.”
Bạch Hà dùng lon bia của Ngôn Dịch chạm cốc với Kỳ Lãng: “Mình thích câu này hơn, ‘Trăng mọc trên biển lớn, cùng chung một vầng trăng dù cách xa trời đất.’”
Kỳ Lãng cười: “Chí âm nan tầm.” (Ý chỉ người đồng điệu về mặt tâm hồn khó tìm.)
Ngôn Dịch biết từ nhỏ hai người này đã có chút “văn vẻ”, cả hai đều thích thơ ca. Về sau, để có thể tham gia vào những cuộc trò chuyện của họ, Ngôn Dịch đã phải cày nát cả một quyển thơ Đường và thơ Tống.
“Mình nghĩ, giờ giống như ‘Nâng cốc mời trăng sáng, cùng bóng làm ba người’ hơn.” Ngôn Dịch bình luận, “Ba người hơi chen chúc.”
Bạch Hà và Kỳ Lãng cùng quay sang nhìn anh, Kỳ Lãng không hài lòng: “Cậu có thể ngừng ghen được không?”
“Thế mình đi nhé?”
Bạch Hà vội vàng ôm chặt lấy cánh tay anh, kiên nhẫn cười giải thích với chàng kỹ sư: “Câu ‘cùng bóng làm ba người’ ám chỉ trăng, nhà thơ và cái bóng của mình, không phải ba người thật đâu.”
Ngôn Dịch suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào Kỳ Lãng: “Trăng.”
Sau đó chỉ vào Bạch Hà: “Nhà thơ.”
Cuối cùng chỉ vào mình: “Cái bóng không bao giờ rời xa. Quả là trí tuệ của người xưa, thật tuyệt vời.”
Bạch Hà bật cười lớn, ôm lấy Ngôn Dịch và hôn anh một cái: “Chồng em sao mà đáng yêu thế.”
Kỳ Lãng nhìn xuống cốc rượu, trong đó có cả trăng, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh nguyện làm vầng trăng cô đơn, lơ lửng trên cao, mãi mãi soi sáng cuộc sống hạnh phúc của hai người bạn tri kỷ.
Mãi mãi không chia lìa.
Ngôn Dịch không phải kiểu người vội vã, không giống như Kỳ Lãng, người lúc nào cũng muốn cô phải hoàn toàn "thẳng thắn" với anh ta. Khi ở bên Kỳ Lãng, Bạch Hà đã làm hỏng không ít chiếc váy mà cô yêu thích.
Nhưng người trước mặt cô, từng động tác lại dịu dàng và chậm rãi, anh tháo từng chiếc khuy sau lưng cô một cách nhẹ nhàng. Khi cởi ra, thậm chí anh còn cẩn thận gấp lại và đặt lên tủ bên cạnh.
Ngôn Dịch tiếp tục với sự tỉ mỉ như một bác sĩ chuẩn bị trước ca phẫu thuật, từng bước một đẩy tình huống tiến triển, giống như đứa trẻ muốn để dành món ăn yêu thích nhất cho đến phút cuối. Chỉ khi Bạch Hà đạt đến trạng thái hoàn hảo, anh mới dám buông mình ra hoàn toàn.
Bạch Hà cúi đầu, tò mò nhìn.
Ngôn Dịch lấy từ trong tủ ra một chiếc áo mưa, thấy cô nhìn qua, anh khẽ cười: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn Tiểu Ngôn Dịch.” Cô nhướn mày đáp.
Ngôn Dịch dường như hơi ngại ngùng, quay lưng lại, cúi đầu xử lý, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng đàn hồi bật lại.
“Em đã thấy bao giờ chưa?” Anh quay lưng hỏi.
Bạch Hà không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Đã thấy.”
Ngôn Dịch khựng lại, mặc dù anh biết cô và Kỳ Lãng từng có một mối tình nồng nàn, sâu đậm, và ở Hương Cảng, họ gần như đã dấn thân vào tất cả những gì có thể xảy ra.
Nhưng anh không phải thánh nhân, làm sao có thể không để tâm đến điều đó.
Thấy anh im lặng, Bạch Hà dùng chân trắng mịn của mình nhẹ nhàng chạm vào lưng anh, cơ bắp mạnh mẽ của anh phản ứng đầy sức sống.
“Này.”
Ngôn Dịch quay người lại, như một con mèo bò lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Anh ta thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Cổ họng anh khẽ chuyển động, bàn tay còn lại nắm lấy eo cô: “Ở bên anh ta, em cảm thấy thế nào?”
“Em không biết.”
“Sao có thể không biết, hửm?” Ánh mắt anh trở nên lơ đãng, một phần đã bị nhấn chìm, nhưng chưa hoàn toàn.
Cho đến khi anh cảm nhận thấy sự cản trở lớn, Bạch Hà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Ngôn Dịch chợt hiểu ra, tại sao cô lại không biết.
Anh khẽ rên rỉ, cố gắng vượt qua trở ngại, trong khi bàn tay cô gái siết chặt cánh tay rắn chắc của anh, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Ngôn Dịch dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên tai và tóc cô.
“Chị của anh, sao lại ngoan thế.”
“Anh không nỡ đối xử với em như vậy, chẳng lẽ anh ta cũng không nỡ sao?”
“Hay là chị không muốn với anh ta, chỉ muốn với anh thôi.”
Anh bắt đầu tăng tốc, Bạch Hà ôm chặt lấy cổ Ngôn Dịch, mê mẩn hôn lên khuôn mặt anh.
Cho đến khi anh hoàn toàn vượt qua mọi trở ngại, bị cuốn vào, đặt bản thân mình sâu nhất vào nơi anh khao khát nhất, Ngôn Dịch mở mắt, nhẹ nhàng vén tóc ướt của cô gái ra, nhìn vào đôi mắt đen láy vô tội của cô, ướt đẫm.
“Ngôn Dịch, anh nói nhiều quá.” Giọng cô khẽ run lên.
Ngôn Dịch mỉm cười, anh biết cô không thoải mái, nên chỉ ôm cô như báu vật, tận hưởng khoảnh khắc cả hai hòa quyện vào nhau.
Cô đã nói đúng, chết đi cũng không hối tiếc.
...
Sáng sớm hôm sau, chưa đến bảy giờ, Ngôn Dịch đã dậy.
Bạch Hà nghe tiếng chuông báo thức, mơ màng đưa tay tìm điện thoại, nhưng Ngôn Dịch đã nhanh tay tắt chuông trước. Cô lơ mơ mở mắt, thấy anh đã mặc áo sơ mi, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo.
"Sớm vậy sao..."
"Sáng nay anh có một ca phẫu thuật." Ngôn Dịch bước đến bên giường, quỳ một chân xuống và cúi người hôn nhẹ lên khuôn mặt dịu dàng của cô gái, "Em ngủ thêm đi, anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi, để trong lồng giữ nhiệt."
Bạch Hà nhích người lại gần, ôm chặt lấy cánh tay anh, không chịu buông: "Bạn trai bác sĩ của em bận rộn thế này sao."
"Sau này anh sẽ sắp xếp phẫu thuật vào buổi chiều."
Bạch Hà gật đầu, nhưng vẫn không muốn rời xa anh, nhắm mắt ôm chặt hơn.
Ngôn Dịch trêu: "Hình như anh vô tình phát hiện một khía cạnh rất dính người của chị đây."
Bạch Hà không phủ nhận, cô rúc vào lòng anh, vòng tay qua eo, áp mặt lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim: "Em muốn được ở bên anh từng phút từng giây."
Đó chẳng phải cũng là mong ước của Ngôn Dịch suốt mười mấy năm qua hay sao.
"Em cứ thế này, anh thật sự không đi nổi."
"Nhưng em không thể ngăn anh trở thành một bác sĩ giỏi." Bạch Hà buông tay, rúc lại vào chăn, "Đi đi."
"Anh cũng định đi đây." Ngôn Dịch liếc nhìn xuống, thấy bàn tay cô vẫn còn nắm chặt lấy tay mình từ trong chăn, "Nhưng liệu em có thể thả anh ra trước được không?"
"Hả?" Bạch Hà giả vờ ngây thơ nói, "Cơ thể em không nghe lời rồi."
Ngôn Dịch nắm lấy tay cô, trân trọng hôn nhẹ rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Tối qua anh sợ em đau nên chỉ một lần thôi. Khi em hồi phục, anh sẽ để em biết rằng niềm vui mà anh mang lại sẽ không ai có thể thay thế được."
Nói xong, anh khẽ cắn tai cô một cái rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Hà giả vờ không hiểu, lấy gối che mặt, sáng sớm mà đã bị anh làm cho mặt đỏ bừng, khiến cô không thể ngủ lại được.
...
Buổi trưa, sau khi Ngôn Dịch ra khỏi phòng phẫu thuật và đã khử trùng toàn thân, anh quay về văn phòng, lấy điện thoại ra thì thấy rất nhiều tin nhắn từ Bạch Hà:
Lily: "Bữa sáng anh chuẩn bị ngon lắm, bác sĩ Ngôn!"
Lily: "Em đi làm rồi nhé!"
Lily: "Em đến tòa soạn rồi, dàn âm thanh mới trên xe của anh nghe hay thật đấy."
Lily: "Bác sĩ Ngôn của em vẫn đang bận sao?"
Ngôn Dịch không tự chủ được mà nở nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc và vui sướng. Cảnh tượng này tình cờ bị bác sĩ Chu, người vừa bước vào phòng, nhìn thấy: "Cười một mình làm gì thế?"
"Tôi đang yêu."
Dù trước giờ không thích chia sẻ chuyện riêng tư, Ngôn Dịch cũng không kiềm chế nổi, muốn chia sẻ niềm vui mãnh liệt này với mọi người xung quanh, "Không, tôi sắp kết hôn."
Bác sĩ Chu nhướn mày: "Đột ngột vậy sao!!!"
"Không hề đột ngột, bọn tôi đã bên nhau lâu rồi." Ngôn Dịch không thể không nói, "Bạn gái tôi siêu dễ thương, là người tuyệt vời nhất trên thế giới. Rất nhiều người thích cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn tôi."
Bác sĩ Chu bật cười, lần đầu tiên thấy vị bác sĩ lạnh lùng này có ham muốn chia sẻ như vậy, như một đứa trẻ không thể chờ đợi để khoe món đồ chơi yêu thích của mình.
"Chọn cậu là đúng rồi, bác sĩ Ngôn vốn rất xuất sắc mà." Bác sĩ Chu thành thật nói, "Tôi luôn ngưỡng mộ cậu."
...
Chiều hôm đó, Ngôn Dịch đến tòa soạn báo để đón Bạch Hà.
Chiếc xe đỗ bên lề đường, một người đàn ông cao ráo đứng tựa vào xe, kết hợp với vẻ điển trai của anh ta tạo nên một khung cảnh vô cùng thu hút, khiến nhiều cô gái đi ngang không thể không ngoái nhìn. Bạch Hà từ trên lầu xuống, chạy ào về phía anh, nhảy vào lòng anh.
Ngôn Dịch đón lấy cô một cách vững vàng, ôm chặt rồi xoay vài vòng, nụ cười trên mặt không giấu được.
Bạch Hà nâng mặt anh lên và hôn mấy cái: "Anh có phải nhớ em rồi không?"
"Anh thấy hình như chị cũng không ít nhớ anh đâu."
Xung quanh, vài đồng nghiệp đi qua cười trêu chọc: "Bạch Hà, bạn trai đến đón à?"
Ngôn Dịch đặt cô xuống, Bạch Hà nắm tay anh, thản nhiên giới thiệu: "Bạn trai tôi, Ngôn Dịch."
Cô đồng nghiệp nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú của anh, có chút hứng thú: "Cái ảnh trên bàn làm việc của cậu, là anh ấy đúng không? Nhìn giống lắm."
"Ừ, là anh ấy."
"Vậy là thanh mai trúc mã à?"
"Chúng tôi lớn lên cùng nhau." Ngôn Dịch siết chặt tay Bạch Hà, tò mò hỏi cô đồng nghiệp: "Ảnh nào thế?"
Cô đồng nghiệp giải thích: "Trên bàn làm việc của Bạch Hà có một tấm ảnh của một cậu bé, từ khi cậu ấy mới vào làm đã để trên bàn. Cậu bé gầy gầy, thanh tú, trông cũng hơi giống anh đấy."
Ngôn Dịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng có thể là người khác, cô ấy còn có một thanh mai trúc mã khác nữa."
Cô đồng nghiệp bật cười: "Vậy mà anh không ghen à?"
"Anh đã ghen nhiều năm rồi." Ngôn Dịch nhẹ nhàng nhún vai, "Giờ thì ghen quen rồi."
Cô đồng nghiệp quay sang Bạch Hà nói: "Bạn trai cậu hài hước thật."
Bạch Hà âu yếm xoa đầu Ngôn Dịch, cảm giác nhẹ nhõm sau bao nỗi lo lắng.
Sau khi lên xe, Ngôn Dịch cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, khẽ nâng cằm cô lên, rồi cắn nhẹ môi dưới như một sự trừng phạt: "Em để ảnh của anh ta trên bàn làm việc à?"
Bạch Hà lập tức đưa điện thoại cho anh xem một bức ảnh bàn làm việc: "Anh tự nhìn đi, xem ai mới đúng."
Ngôn Dịch nhìn thấy trên bàn chỉ có duy nhất một tấm ảnh của một cậu bé nhỏ tuổi, chính là anh hồi bé khi lần đầu đến nhà Bạch Hà. Bố mẹ Bạch Hà đã đưa anh đi chụp một bộ ảnh chân dung, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Ngôn Dịch chụp ảnh kiểu nghệ thuật như thế này. Mặc một bộ vest nhỏ, anh đứng nghiêm chỉnh đầy căng thẳng, trông ngốc nghếch và buồn cười.
Ngôn Dịch nhíu mày: "Anh có rất nhiều bức ảnh đẹp trai, sao em chỉ để mỗi tấm này?"
"Tấm ảnh này là khi anh lần đầu đến nhà chúng tôi, là ảnh gần gũi nhất với thời kỳ nổi loạn của anh lúc nhỏ."
"Anh đâu phải Kỳ Lãng, làm gì có lúc nào nổi loạn mà ai cũng ghét."
"Đừng đổ oan cho Kỳ Lãng. Hồi nhỏ anh ấy được mấy cô chú trong khu phố rất quý mến, lễ phép lại ngọt ngào. Anh ấy chưa từng có thời kỳ ai cũng ghét đâu."
"Ừ thì, tất nhiên anh ấy tốt, nếu không thì em đã chẳng yêu anh ta hơn mười năm."
Bạch Hà khẽ mỉm cười, nhìn vào tấm ảnh cậu bé nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương không thể giấu được: "Thật ra, em thích Ngôn Dịch của thời điểm đó nhất. Sau này, anh ngoan hơn, biết cách làm vui lòng mọi người, nhưng em luôn cảm thấy đó không phải là anh thật sự. Ngôn Dịch hồi nhỏ, người mà muốn cắn ai là cắn, mới là người em thấy thật sự dễ thương."
"Anh chỉ muốn trở thành một thành viên trong gia đình của em."
Bạch Hà vuốt nhẹ cằm sắc bén của anh, khẽ hôn một cái: "Ngôn Dịch, gia đình không cần phải giả vờ, từ giờ chúng ta phải đối xử với nhau thật lòng."
Trước đây, Ngôn Dịch ghét khi Bạch Hà coi anh là gia đình, anh muốn trở thành người yêu của cô, người cô yêu đến chết đi sống lại. Nhưng theo thời gian, khi cả hai đã trưởng thành, Ngôn Dịch mới thực sự cảm nhận được rằng trở thành gia đình với cô là điều quý giá nhất và ổn định nhất.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô gái, nói: "Xem ra chị rất thích bị anh trêu chọc, thích bị anh cắn."
Nói xong, anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô.
Bạch Hà không chịu nổi cảm giác nhột nhạt, vội vàng né tránh, cười và đẩy anh ra: "Lái xe đi thôi."
Trước khi đi ăn, Ngôn Dịch dẫn Bạch Hà đi mua một bộ đồ đôi, vì cô và Kỳ Lãng đã từng mặc đồ đôi, nên anh cũng muốn mặc.
Không chỉ vậy, trong thời gian cô và Kỳ Lãng yêu nhau, những việc hai người từng làm, nơi hai người từng đến, bao gồm cả việc đi Disney một lần, Ngôn Dịch muốn làm lại tất cả cùng cô. Thậm chí kể cả những chuyện trên giường, Ngôn Dịch cũng thích thì thầm bên tai cô bằng giọng nói quyến rũ: "Anh ta đã làm thế này với em chưa?" "Còn thế này thì sao?" "Giữa anh và anh ta, ai làm em thoải mái hơn?"
Bạch Hà không chịu nổi những câu hỏi đáng xấu hổ đến chết của Ngôn Dịch, nhưng anh lại không chịu buông tha mà cứ tiếp tục truy hỏi.
Khi tâm trạng tốt, cô sẽ dỗ dành anh; còn khi bực mình, cô sẽ nói những điều anh không thích nghe, và điều đó thường khiến Ngôn Dịch càng thêm quyết tâm hơn với một số hành động không chịu thua.
Tóm lại, tình cảm của cô và Ngôn Dịch lúc yêu nhau khiến cô rất vui vẻ, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với mối tình đầu tiên.
Trước ngày cưới, Ngôn Dịch và Bạch Hà cùng nhau ra sân bay đón Kỳ Lãng.
Nhìn thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, chống gậy, từ từ bước ra khỏi ga hành khách, Bạch Hà tựa vào lan can, vẫy tay chào anh với nụ cười nở trên môi.
Kỳ Lãng tăng tốc bước đến, ôm chặt Ngôn Dịch một cái, rồi quay lại nhìn Bạch Hà.
Bạch Hà mỉm cười nhìn anh, quen thuộc đưa tay tháo cặp kính râm của người đàn ông, nhìn thấy đôi mắt đào hoa ấm áp mà cô đã quen thuộc.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt sắc nét của anh: "Đợi cậu lâu lắm rồi, nhất định phải đợi nhận thiệp cưới mới chịu về à?"
"Gần đây bận quá."
"Thật ra là cậu không muốn về thì có." Ngôn Dịch chen vào.
Kỳ Lãng nhìn Bạch Hà, rồi lại nhìn Ngôn Dịch: "Thời gian qua, một mình mình suy nghĩ rất nhiều."
"Cậu lại nghĩ lung tung gì thế?" Bạch Hà lo lắng hỏi, "Bác sĩ nói sao rồi, bệnh tình có đỡ hơn không?"
Kỳ Lãng dịu dàng đáp: "Sau khi hiểu ra mọi chuyện, mình mới dám trở về."
Ngôn Dịch nắm tay Bạch Hà, hỏi anh: "Hiểu ra chuyện gì?"
"Mình đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa cậu và cô ấy, và cả mối quan hệ giữa mình và Bạch Hà. Chỉ khi thực sự buông bỏ, mình mới dám trở lại đối diện với mọi thứ. Đối với mình, gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu. Bạch Hà là cô gái mà mình đã chứng kiến trưởng thành, mình chỉ mong cô ấy có được hạnh phúc mà chính cô ấy chọn lựa, chứ không phải là do ai ép buộc."
Ngôn Dịch gật đầu nói: "mình cũng nghĩ giống như cậu."
Kỳ Lãng chìa tay về phía Ngôn Dịch, hai người mạnh mẽ đập tay và nắm chặt, chính thức hòa giải.
Ngày cưới, lớp trang điểm cô dâu của Bạch Hà là do chính tay Ngôn Dịch thực hiện, búi tóc cũng do anh tự tay làm cho cô, không cần phiền đến bất kỳ thợ trang điểm nào.
Dù không tuân thủ hoàn toàn các quy tắc truyền thống của một lễ cưới, nhưng... dường như lễ cưới này có quá nhiều điều không theo lẽ thường. Ví dụ, chiếc khăn voan cô dâu của Bạch Hà do chính tay Kỳ Lãng trùm lên cho cô, và suốt buổi lễ, chàng phù rể đẹp trai này luôn đứng trên sân khấu, chia sẻ ánh hào quang với chú rể.
Bạch Tín Thành và Đường Hân ngồi dưới nhìn ba người cùng đứng trên sân khấu, chứng kiến Bạch Hà và Ngôn Dịch trao nhẫn cưới, cùng nhau hứa hẹn và đọc lời thề, trong khi Kỳ Lãng đứng bên cạnh nở nụ cười duyên dáng, nhìn họ với ánh mắt trìu mến.
“Em à, sao anh thấy cảnh này có chút kỳ lạ,” Bạch Hân Thành khẽ nói.
“Cặp đôi mà em thích đã không thành rồi,” Đường Hân nói với vẻ bất lực, “May mà, ít nhất trong lễ cưới này em vẫn được thấy họ đứng chung một khung hình.”
“Thế có phải quá đáng không, Ngôn Dịch chẳng phải con trai em sao!”
“Đúng vậy! Em thương Ngôn Dịch, nhưng cũng thương Tiểu Thất mà, cả hai đều là con trai em.”
“Em có tham lam quá không đấy.”
“Có không?”
Sau khi đưa nhẫn cưới cho cặp đôi, phù dâu Tô Tiểu Kinh bước xuống sân khấu, đôi mắt đỏ hoe khi nhìn cô bạn thân của mình lên xe hoa.
Anh họ, cũng là một phù rể trong bộ vest, có chút khó hiểu: “Đều là phù rể, tại sao Kỳ Lãng có thể đứng trên sân khấu, còn anh thì chỉ đứng dưới đây?”
Tô Tiểu Kinh nhìn lên sân khấu, cười nói: “Anh ta mặt dày thôi, nếu anh có thể chen lên đó, thì thử xem có đủ dũng cảm không?”
Anh họ cũng cười: “Thật ra, anh thấy họ như thế này là ổn rồi, anh sẽ không làm phiền đâu.”
Buổi tối sau lễ cưới là tiệc cảm ơn, tổ chức dưới dạng tiệc tự chọn trên bãi biển, tiếp theo là một buổi khiêu vũ trên cát.
Ngôn Dịch và Bạch Hà lén rời khỏi lễ cưới. Đêm nay trăng sáng rực rỡ, hai người hẹn nhau lên du thuyền ngắm trăng.
Kỳ Lãng đã đợi sẵn trên du thuyền, khi Bạch Hà trong bộ váy cưới dài bước tới, anh đưa tay kéo cô lên, Ngôn Dịch từ phía sau giúp cô nhấc váy và đỡ cô lên thuyền.
“Chúng ta bỏ khách mà đi thế này, có phải không hay lắm không?” Bạch Hà hỏi.
“Bố mẹ đang lo liệu ở đó, không sao đâu.” Ngôn Dịch xoa xoa mặt mình, “Cả ngày kính rượu, nói chuyện, cười cợt, mặt anh đơ hết rồi.”
“Em cũng vậy.”
“Anh chỉ muốn được ở riêng với em một lúc.” Ngôn Dịch nói rồi bế Bạch Hà ngồi lên đùi mình.
Bạch Hà quay đầu nhìn Kỳ Lãng đang ngồi ở mũi thuyền: “Hình như, vẫn còn thêm một người nữa đó.”
Kỳ Lãng nói: “Hai người cứ coi như tôi không tồn tại, dù sao hồi đại học, tôi đã quen với chuyện này rồi.”
Ngôn Dịch: “Chúng tôi chưa bao giờ coi cậu tồn tại cả.”
Bạch Hà tháo khăn voan ra và tiện tay ném nó đi: “Hôm nay nào là kính rượu, nào là cảm ơn, đứng suốt cả ngày như một người mẫu. Giờ mới biết, lễ cưới toàn dành cho người khác, còn chúng ta thì giống như diễn viên.”
Ngôn Dịch tháo đôi giày cao gót mười centimet của cô ra, giúp cô nới lỏng dây buộc và xoa bóp thư giãn bắp chân: “Cũng không hẳn, anh vẫn rất nhập tâm.”
Kỳ Lãng nhặt chiếc khăn voan của Bạch Hà lên, cầm trong tay nghịch nghịch, mỉa mai: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có chú rể khóc nhiều hơn cô dâu trong lễ cưới, còn phải để cô dâu lau nước mắt cho.”
“Không định khóc, nhưng khi đọc lời thề, cảm xúc dâng trào không kìm được.” Ngôn Dịch đáp một cách nghiêm túc, “Còn lại thì anh vẫn rất mãn nguyện.”
Bạch Hà yêu chiều xoa xoa mặt anh: “Không sao, lễ cưới đa phần là diễn, chỉ có lúc anh thật sự bộc lộ cảm xúc là khiến em cảm động nhất.”
Ngôn Dịch nâng cằm cô lên, khẽ hôn một cái rồi liếc sang người đàn ông bên cạnh: “Có người chỉ biết khóc thầm trong lòng thôi.”
Kỳ Lãng ngồi xuống cạnh Bạch Hà, mở một lon bia và đưa cho cô: “Cậu nhìn đi, anh ta thật quá đáng.”
“Một, không được bắt nạt Tiểu Thất.”
“Được rồi.” Ngôn Dịch ngoan ngoãn gật đầu, thuận tay cầm lấy lon bia từ tay Bạch Hà.
Du thuyền đi đến giữa biển, ánh trăng sáng như chiếc đĩa ngọc trên mặt biển, vài ngôi sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm, lung linh như đang nhảy múa trong màn đêm yên tĩnh.
Bạch Hà tựa vào vai Ngôn Dịch, nép trong lòng anh lặng lẽ ngắm nhìn vầng trăng tròn.
Kỳ Lãng ngồi một mình ở mũi thuyền, châm một điếu thuốc: “Bao giờ có trăng sáng, nâng chén hỏi trời cao.”
Ngôn Dịch: “Cậu có thể đừng phá hỏng bầu không khí được không?”
“Ông đây đọc thơ thì làm sao phá hỏng được không khí chứ.”
“Tôi chưa từng thấy ai vừa hút thuốc vừa đọc thơ.”
“Nhịn cậu lâu lắm rồi, quản quá nhiều đấy. Đây là du thuyền của tôi, không thích thì xuống.”
“Tiểu Bạch đang chuẩn bị mang thai.”
Kỳ Lãng khựng lại, ngay lập tức dập tắt điếu thuốc: “Được, tôi bỏ.”
Bạch Hà dùng lon bia của Ngôn Dịch chạm cốc với Kỳ Lãng: “Mình thích câu này hơn, ‘Trăng mọc trên biển lớn, cùng chung một vầng trăng dù cách xa trời đất.’”
Kỳ Lãng cười: “Chí âm nan tầm.” (Ý chỉ người đồng điệu về mặt tâm hồn khó tìm.)
Ngôn Dịch biết từ nhỏ hai người này đã có chút “văn vẻ”, cả hai đều thích thơ ca. Về sau, để có thể tham gia vào những cuộc trò chuyện của họ, Ngôn Dịch đã phải cày nát cả một quyển thơ Đường và thơ Tống.
“Mình nghĩ, giờ giống như ‘Nâng cốc mời trăng sáng, cùng bóng làm ba người’ hơn.” Ngôn Dịch bình luận, “Ba người hơi chen chúc.”
Bạch Hà và Kỳ Lãng cùng quay sang nhìn anh, Kỳ Lãng không hài lòng: “Cậu có thể ngừng ghen được không?”
“Thế mình đi nhé?”
Bạch Hà vội vàng ôm chặt lấy cánh tay anh, kiên nhẫn cười giải thích với chàng kỹ sư: “Câu ‘cùng bóng làm ba người’ ám chỉ trăng, nhà thơ và cái bóng của mình, không phải ba người thật đâu.”
Ngôn Dịch suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào Kỳ Lãng: “Trăng.”
Sau đó chỉ vào Bạch Hà: “Nhà thơ.”
Cuối cùng chỉ vào mình: “Cái bóng không bao giờ rời xa. Quả là trí tuệ của người xưa, thật tuyệt vời.”
Bạch Hà bật cười lớn, ôm lấy Ngôn Dịch và hôn anh một cái: “Chồng em sao mà đáng yêu thế.”
Kỳ Lãng nhìn xuống cốc rượu, trong đó có cả trăng, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh nguyện làm vầng trăng cô đơn, lơ lửng trên cao, mãi mãi soi sáng cuộc sống hạnh phúc của hai người bạn tri kỷ.
Mãi mãi không chia lìa.