Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 1:

Hôm nay là ngày Lâm Thâm Thâm bước vào đại học, thành phố C đã báo trước là hôm nay thời tiết cực nóng. Nhiệt độ không khí gần 42 độ, làm người ta cảm thấy bầu trời như treo mười cái mặt trời, da thịt lộ ra bên ngoài tựa hồ đều phải bị thiêu đốt. Trên cây ve kêu không ngừng, tiếng kêu bén nhọn chui vào tai người đi đường. Mồ hôi ngưng tụ thành từng viên đậu to ở bên má đỏ bừng và sau gáy của Lâm Thâm Thâm chảy xuống cuối cùng biến mất trong chiếc áo thun màu trắng. Tay cô kéo rương hành lý, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những âm thanh nặng nề đi vào cổng trường đại học.
Tiếng ve lập tức yếu bớt. Không phải bởi vì vườn trường không nhiều cây xanh, mà là bị một loại khí thế ngất trời khác ầm ĩ che lại. Ô che nắng dựng hai bên đường chống đủ loại màu sắc. Nơi đăng ký của các tân sinh viên nhập học, báo danh, phụ huynh đi cùng tân sinh viên báo danh, người chen người, lời nói át lời nói, nơi như vậy không gân cổ lên nói chuyện căn bản không nghe thấy đối phương nói gì so với tiếng ve kêu còn ồn ào hơn. Lâm Thâm Thâm mặt không có biểu tình tiếp tục kéo hành lý, đi qua đám người mặc váy xinh đẹp, chống ô che nắng bị cha mẹ hai bên trái phải che chở.
Có học trưởng đi lên phía trước dò hỏi, cô nhìn thẳng không liếc học tỷ một cái, đi ngang qua đối phương. Học tỷ vẻ mặt ngượng ngùng. Lâm Thâm Thâm đi một hồi lâu mới thấy được biểu ngữ học viện quản lí du lịch.
Phía trên là ô che nắng màu đỏ rực, trên bàn dài để một chai nước chưa mở, bên cạnh bàn học tỷ phụ trách đăng ký cầm biển quảng cáo bằng plastic không ngừng vẫy. Trước bàn không có một bóng người. Lâm Thâm Thâm đang muốn nâng chân bước đi qua bên cạnh lại có thân mình nhẹ nhàng uyển chuyển nhanh hơn cô một bước chạy lên trước.
“Học tỷ, chào chị.”
Thanh âm nàng như tiếng kêu của con chim hoàng anh, trong gió mang theo một mùi hương thơm. Lâm Thâm Thâm ghé mắt nhìn. Nữ sinh kia đã đứng trước bàn chiêu sinh quản lý du lịch, nàng ăn mặc váy ngắn màu nhạt, làn da trắng nõn, tươi cười ngọt thanh, cũng không biết nàng nói gì với học tỷ rất mau liền ngồi xuống ghế, tư thế đoan chính cúi đầu điền phiếu báo danh. Tay nàng màu xanh nhạt, thật tinh tế thật xinh đẹp vừa thấy chính là tiểu thư sống trong nhung lụa.
Lâm Thâm Thâm thu hồi tầm mắt. Nữ sinh điền xong phiếu, nhìn thấy có người đi tới lập tức đứng dậy nhường vị trí, hướng Lâm Thâm Thâm cong mắt cười: “cậu cũng là học viên ngành quản lý du lịch sao?”
Lâm Thâm Thâm đưa phiếu báo danh nàng điền xong đẩy cho học tỷ, tự mình cầm một phiếu mới. Trần Nhã Thiến thấy cô không nói lời nào, có điểm xấu hổ, nhưng lại không biết hoá giải như thế nào, cong ngón trỏ gãi gãi nhẹ gương mặt phát hiện một giọt mồ hôi chảy xuống có điểm ngứa. Nàng lập tức lấy khăn giấy từ trong túi ra, lại nhìn nữ sinh bên cạnh, thế nhưng mặt đã đầy mồ hôi.
Nàng có điểm do dự, nhưng vẫn nỗ lực vừa xấu hổ, thật cẩn thận chọc cô: “ Cái kia, cậu muốn khăn giấy không? Có thể lau mồ hôi”
Lâm Thâm Thâm cúi đầu xem cánh tay của mình bị nàng chọc.
“Ách, xin lỗi.” Trần Nhã Nhã lập tức rụt tay trở về, hỏi học tỷ căn tin trường học ở đâu, nàng muốn mua bình nước uống. Học tỷ liền đưa bình nước khoáng chưa mở ở trên bàn cho nàng.
Trần Nhã Thiến vui mừng nói lời cảm tạ, nhưng nắp bình thực chặt, nàng vặn hai lần cũng chưa mở ra được, bàn tay đỏ bừng. Trong lúc nhất thời nàng thập phần quẫn bách lại sợ hãi bị nhìn ra đành phải từ bỏ, cười cùng học tỷ nói mình đi ký túc xá trước.
Đang muốn rời đi, bình nước trong tay lại bị rút ra. Lâm Thâm Thâm hơi dùng sức vặn ra, để nguyên cái nắp đưa bình nước tới tay nàng, không đợi người ta nói lời cảm ơn đã kéo rương hành lý đi xa cũng không quay đầu lại. Trần Thiến Thiến ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đi xa.
"Bảo bối, bảo bối, con chạy nhanh như vậy làm gì?"
Trần Nhã Thiến bỗng dưng lấy lại tinh thần, quay đầu hướng tới cha mẹ sốt ruột đi tìm mình đang đi tới le lưỡi, vô ý thức làm nũng: "đã bảo hai người chờ bên ngoài là được, bên kia chính là ký túc xá, một mình con báo danh được rồi!"