Chương 23: MẠC DANH KỲ DIỆU ĐÍCH PHI LỄ
Cấm chú cấp mười một a. Long Nhất tưởng tượng khi một pháp sư tay cầm thần khí pháp trượng vẫy lên không trung, thong thả và nhàn du niệm cấm chú, đất trời bị xô đẩy, thiên địa biến sắc, phương viên trăm dặm trở thành bình địa, cái cảm giác đó thật là sảng khoái a.
Long Nhất quyết định, từ nay về sau, đại ma đạo sư, truyền thuyết về ma thần sẽ là mục tiêu cho tương lai. Nhìn thấy sắc trời vẫn còn tối, Long Nhất không muốn tốn thời gian nên ngồi xuống trong tư thế đả tọa, say mê hấp thụ nguyên tố ma pháp các hệ trong không khí. Long Nhất phát hiện, lôi điện hệ ma pháp nguyên tố là hấp thu nhanh nhất, tốc độ nhanh hơn các hệ khác gấp mấy lần.
Không biết đã qua bao lâu, Long Nhất từ trong nhập định tỉnh lại. Hiện tại đã là ban ngày, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh dương quang soi sáng. Long Nhất nhanh chóng nhìn ra ngoài, phát hiện giờ đã là chiều.
Khi Long Nhất đi xuống, phòng lớn dùng phục vụ ăn uống đã sắp tràn đầy không còn chỗ. Long Nhất bắt đầu tìm kiếm một vị trí để ngồi xuống, tùy tiện chọn hai món ăn, tiện hỏi tiểu nhị để xác định xem có phải bản thân mới ngủ một đêm ở đây không, khiến cho gia hỏa này nhìn hắn như kẻ bị bệnh thần kinh. Đam Mỹ Trọng Sinh
Long Nhất tịnh không để ý cái nhìn của tiểu nhị, tâm lí hắn hiện tại đang vui sướng, chỉ vì lão thiên đối với hắn không bạc lắm, thiểm điện kích trúng trong lúc trong lúc sắp đánh mất sinh mạng đưa hắn tới một thế giới khác. Tuy nhập vào một nhục thể có tai tiếng là hắc oa, nhưng mà quan trọng nhất là vẫn còn sống. Hiện tại nhìn lại bản thân mình thì Long Nhất đương nhiên rất cao hứng.
Nhắp một hớp rượu hoa quả đầy thanh hương. Lại được thưởng thức cái mĩ vị của cả hai kiếp, Long Nhất nghĩ rằng cuộc sống này thật là mĩ hảo. Đương nhiên, nếu như Ti Bích có ở bên cạnh thì càng hoàn mĩ hơn. Kiếp trước Long Nhất thân là tổ trưởng của Long Tổ, hầu như một năm may ra được một ngày yên ổn, kiểu sinh hoạt tự do tự tại thế này là mộng tưởng của kiếp trước.
Long Nhất tò mò nhìn tới những thực khách xung quanh. Từ khi tới thế giới này, chưa kịp nhìn và cảm nhận thì đã bị tống giam. Sau khi thấy sự phồn hoa nơi phố xá của Đằng Long thành, tiếp đó là những ngày sống trong thiên nhiên, cho tới bây giờ mới biết thế giới này cũng không có gì bất đồng.
Trong lúc ăn uống thì khách nhân vẫn ra vào lữ điếm, đại đa số là thương nhân, còn có cả những người mặc đạo bào pháp sư và chiến sĩ khôi giáp, nhưng vẫn không thấy các chủng tộc thú nhân tinh linh. Bất quá điều này tịnh không kì quái, tinh linh sinh tính bình hòa, thích thân cận với tự nhiên, đại đa số tinh linh ẩn mặt tại Tinh Linh sâm lâm. Tuy trong xã hội loài người có một ít tinh linh trải nghiệm sự mạo hiểm, chỉ là bình thường ở thành thị lớn đã khó thấy, nơi tiểu trấn này lại càng khó thấy hơn. Cả thú nhân chủng tộc cũng bị bài xích bởi nhân loại, họ với nhân loại đã có những trận đụng độ trong quá khứ. Lúc trước thú nhân tộc phân bố khắp Thương Lan đại lục, nhưng sau đó nhân loại phát triển mau chóng, lấn lướt khiến cho phải dời về hoành đoạn sơn mạch.
Sau khi dùng tử tinh để trả tiền, Long Nhất rời khỏi lữ điếm. Đột nhiên nhãn tình Long Nhất sáng lên, tâm lí kinh ngạc nói thầm: "Thật là một con ngựa tốt." Nhìn thấy đằng trước cổng lữ điếm đối diện có một con hỏa hồng sắc độc giác mã cao lớn tuyệt đẹp, cả thân con chiến mã này bao phủ bởi huyết hồng và còn lộ ra sự khôn ngoan đĩnh ngộ, với bộ lông không một sợi tạp sắc, bốn chân trường kiện hữu lực, lực lượng sung mãn tạo mĩ cảm, đặc biệt là chiếc sừng duy nhất ở đằng trước xuất ngân quang loang loáng, thật là một con chiến mã bất phàm.
Con độc giác mã đứng một mình không bị buộc dây, nhưng nó đứng đó đầy kiêu ngạo, nhãn thần sung mãn dã tính, thỉnh thoảng uy hiếp người qua đường với cái mũi phì phò nếu có ai đến gần.
Từ trong kí ức biết được, độc giác mã thuộc phong hệ ma pháp thú chủng tộc, chạy như đằng vân giá vũ, với những quý tộc và những lão gia nhiều tiền lắm bạc là một hình thức để phô trương hơn là dùng như một công cụ, thường thì chỉ có những con ngựa với hắc sắc cùng bạch sắc, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến hỏa hồng độc giác mã.
Tất cả mọi người khi nhìn con chiến mã này đều nghĩ không phải là tầm thường, không biết chủ nhân là ai? Long Nhất đối với chủ nhân con hồng sắc độc giác mã cảm thấy hiếu kỳ.
Hiện tại, một đám đông người xao động, Long Nhất vừa định hướng tới cổng ra của tiểu điếm, liền bị làm cho kinh ngạc phát ngốc. Nhìn thấy được một thân người mặc hỏa hồng kì giáp bó sát thân, thiếu nữ tay nắm hỏa hồng cự kiếm vẫy ngang để dẹp khách bộ hành ra lấy đường. Nàng có mái tóc màu hoàng kim, dung mạo thật tuyệt mĩ, dù cho không có vẻ khuynh quốc khuynh thành như Long Linh Nhi hay Tây Môn Vô Hận, nhưng lại dung hợp được một cỗ anh khí tạo nên mị lực đặc trưng của nàng. Nàng như thể thái dương, vô luận đi đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.
Long Nhất cấp tốc thượng thượng hạ hạ quan sát thiếu nữ, mục quang cuối cùng cố định ở vùng giữa hai ngọc phong kiên đĩnh bị áo giáp bó chặt. Nơi đó, hắn có thể cảm nhận được một cổ khí cường liệt của hỏa hệ ma pháp ba động. Long Nhất trong tri thức biết được có rất nhiều kiếm sĩ cùng ma pháp sư sỡ hữu những bảo thạch nhiều loại khác nhau khả dĩ có thể làm tăng đấu khí ma pháp, có những cái làm thành đồ trang sức, có những cái còn khảm trên vũ khí hoặc gắn lên y phục. Vấn đề là chức nghiệp của thiếu nữ này hiển nhiên là một chiến sĩ, hơn nữa đẳng cấp không thấp, nhưng tại sao nàng lại mang theo vật phẩm làm tăng ma pháp?
Thần tình thiếu nữ cùng độc giác mã đều là mười phần ngạo khí, quả chân là chủ nào tớ nấy. Thiếu nữ hiển nhiên đối với mục quang của chúng nhân đã quen thuộc, không có chút xíu biểu hiện khó chịu hay bực mình nào. Đúng vào lúc thiếu nữ phi thân lên mình ngựa, nàng hốt nhiên cảm giác thấy sự dị dạng nơi ngực mình, như thể có có người dùng tay nắm lấy.
Thiếu nữ run lên, nhãn thần sắc bén lướt qua đám người rồi dừng lại trên mình tên Long Nhất với đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào ngọc phong cao tủng của nàng. Trực giác nói cho nàng biết, cảm giác trên thân thể mình là do nam nhân bỉ ổi này gây ra. Thương thay cho Long Nhất, chỉ vì ngây dại nhìn mà trong mắt thiếu nữ đã trở thành bỉ ổi. Thiếu nữ hừ một tiếng, trên người lóe lên đạm lam quang mang, nhãn thần tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Long Nhất, đấu khí của nàng đã đạt đến cảnh giới kiếm sư.
Long Nhất tỉnh lại, nhìn thấy nhãn thần thiếu nữ mang đầy nộ ý, vẫn không biết mình đã đắc tội với nàng, bèn nở một nụ cười biểu thị thiện ý đối với nàng. Nào hay nụ cười đó trong mắt thiếu nữ trở thành dâm tiếu. Thiếu nữ rất muốn dạy cho Long Nhất một bài học, nhưng lại không thể chứng minh cảm giác dị dạng nơi nhũ phong đó là tác phẩm của hắn. Sau đó nàng trừng mắt nhìn Long Nhất một cái rồi lên ngựa, hóa thành một đám mây hồng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Long Nhất sờ sờ mũi, trên mặt hắn có cái cảm giác kì diệu khó nói? Không hiểu vì sao bản thân ngay thẳng vậy mà lại khiến người ghét bỏ. Hắn thực sự quên rằng hắn là tinh thần dị năng giả của tiền thế, có thể sử dụng tinh thần năng lượng tiến hành công kích. Hơn nữa tinh thần lực hiện tại mạnh hơn nhiều so với tiền thế, hắn vừa mới tập trung lực chú ý vào ma pháp ba động trên vùng ngực thiếu nữ, tiềm thức theo đó dùng tinh thần lực điều tra một lượt, khiến cho thiếu nữ ấy liền có cảm giác vùng ngực bị người chạm vào.