Chương 19: Nụ Hôn Đầu
Đôi môi của Tần Phong ấm áp, mang theo sự bá đạo không thể chối từ, mạnh mẽ áp lên môi cô mà cọ xát.
Khác hoàn toàn với lần trước khi chụp ảnh cưới, anh hôn cô rất cẩn thận.
Lần này, anh hoàn toàn chiếm thế chủ động, không hề do dự mà nắm quyền kiểm soát cô.
Ngay khoảnh khắc bị anh hôn, hô hấp của Giang Miên đột ngột ngưng lại.
Cô căng thẳng, đôi vai khẽ run, hàng mi dài không ngừng rung động, cả người như thể linh hồn rời khỏi xác, cảm giác thân thể nhẹ bẫng, đôi chân dần trở nên mềm nhũn.
Một cảm giác lạ lẫm mà cô chưa từng trải qua nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, bao trùm lấy cô.
Nhưng cô không ghét bỏ nó.
Cô nghĩ rằng mình có thể sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng thực tế thì không.
Khi cảm thấy không thở được, cô muốn hít thở, vừa hé môi, Tần Phong như nhận được lời mời, lập tức chiếm lấy khoang miệng cô.
Anh say đắm mà sâu đậm, dần dần trở nên dịu dàng, nụ hôn cũng càng thêm mãnh liệt.
Giang Miên lúc này càng khó thở hơn.
Không thể thở được, cô muốn đẩy anh ra, nhưng một tay bị anh giữ chặt, tay kia vẫn đang cầm túi đựng album ảnh chân dung.
Cô vô thức siết chặt quai túi, lòng bàn tay kia liên tục bị ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng vuốt ve, tê dại và nóng rực.
Giang Miên hoàn toàn không biết cách hôn.
Mặc dù Tần Phong cũng là người mới, nhưng anh lại có thể tự nhiên mà thông thạo.
Anh hôn sâu lắng và quyến luyến, Giang Miên nhanh chóng không chịu nổi, chìm đắm trong sự dịu dàng do chính anh mang lại.
Cô mơ màng để mặc cho anh hôn, không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cũng không từ chối sự chủ động của anh.
Lâu sau, khi gần như ngạt thở, Giang Miên mới quay đầu né tránh nụ hôn không có điểm dừng của anh, lúc này cô mới thở được.
Nhưng Tần Phong không dừng lại ở đó.
Vì cô quay đầu, nụ hôn của anh rơi trên má cô.
Sau đó, anh tiếp tục hôn dọc theo má cô.
Giang Miên bản năng ngửa đầu lên một chút, cằm hơi nhấc lên.
Và anh, vừa khéo hôn lên chiếc cổ thiên nga dài và đẹp của cô.
Nếu có người thứ ba chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ thấy cảnh hôn nhau của cặp vợ chồng này thật sự rất nóng bỏng.
Tần Phong hôn lên cổ cô rồi mới lưu luyến mà chậm rãi rời đi, không tiếp tục hôn xuống nữa.
Giang Miên đã đỏ mặt tới tận mang tai, cả người nóng bừng.
Trong mắt cô long lanh một tầng nước, ánh mắt mơ hồ và bối rối.
Hơi thở của Tần Phong hơi nặng nề, anh tham lam nhìn cô, ánh mắt dường như không muốn rời.
Phản ứng của cơ thể khiến anh khó chịu, Tần Phong cúi đầu tựa vào vai cô, ôm chặt cô, từ từ điều chỉnh cảm xúc.
Cả người Giang Miên mềm nhũn, nếu không được anh ôm lấy, cô chắc chắn không thể đứng vững.
Mặt cô đỏ bừng, như thể sắp nhỏ máu ra, da dẻ nóng rực như bị thiêu đốt.
Trái tim trong lồng ngực bên trái đang đập thình thịch, hoàn toàn mất kiểm soát, không còn nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào.
Chưa bao giờ tim cô đập mạnh như vậy, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ tung.
Khi cả hai đã bình tĩnh lại, Giang Miên mới nhận ra sự ngượng ngùng.
Cô đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Tần Phong.
Tần Phong thì rất tự nhiên, anh kéo Giang Miên đến ngồi bên cạnh sofa, cười vui vẻ nói: “Đến xem album ảnh của em nào.”
Giang Miên ngồi bên cạnh anh, nhìn anh từ từ lấy album ra từ trong túi và bắt đầu lật xem.
“Em nói em thích bức nào?” Tần Phong vừa chăm chú ngắm nhìn những bức ảnh chân dung của Giang Miên, vừa dịu dàng hỏi.
Giang Miên chỉ vào bức ảnh chụp cô trong vườn hoa anh đào.
“Bức này.”
Trong bức ảnh, cô mặc váy dài hai dây, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và bờ vai trắng ngần.
Đôi vai của cô rất đẹp, một đường thẳng, cô hơi ngẩng mặt lên, đang ngửi mùi hương của bông hoa anh đào trên cây, và trong ống kính, vừa khéo có một cánh hoa anh đào rơi trên vai cô.
Tần Phong hỏi một câu đầy bất ngờ: “Mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
Giang Miên cười, đáp: “Lạnh chứ, rất lạnh.”
“Vì vậy, vừa chụp xong là em liền quấn áo khoác ngay.”
Tần Phong bật cười rồi tiếp tục lật trang, khi thấy những bức ảnh cô chụp trong suối nước nóng, Giang Miên lại chỉ cho anh: “Bức này là bức em thích nhất.”
“Minh Tình chụp đẹp quá!” Giọng cô vui vẻ: “Lúc em xem ảnh gốc, ngay lập tức cảm thấy bức này thật xuất sắc.”
Tần Phong cúi đầu nhìn bức ảnh chụp cô gái với mái tóc dài nửa ướt nửa khô, tựa người bên mép hồ suối nước nóng, tay nhẹ nhàng cầm ly rượu vang.
Cô mặc váy trắng ngâm mình trong suối nước nóng, hai cánh tay trắng mịn đặt trên mép hồ, cô nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, khuôn mặt ửng đỏ, có một vẻ gợi cảm khó tả.
Thật quyến rũ.
“Anh cũng thích.” Tần Phong nói: “Bức này rất gợi cảm.”
Hai người từ từ lật xem album ảnh chân dung của cô, Giang Miên không nhận ra Tần Phong đã đưa tay vòng qua lưng cô từ lúc nào.
Khi cô nhận ra thì anh đã xem xong cuốn album, động tác tự nhiên lấy khung ảnh từ chiếc túi đặt bên cạnh cô.
Anh hơi nghiêng người, gần như ôm trọn cô vào lòng, hai người đột nhiên sát gần nhau, Giang Miên vô thức nín thở.
May mắn là Tần Phong dường như chỉ đơn thuần lấy ảnh, rất nhanh liền trở về vị trí cũ, chỉ còn một cánh tay vẫn đặt sau lưng cô.
Trong ba bức ảnh được đóng khung, có hai bức là những bức họ vừa nhắc đến, còn bức thứ ba là bức Giang Miên cầm ô, dựa vào lan can của cầu Tân Hải.
Trong ảnh, cô mặc váy trắng, quay mặt nghiêng, nhìn về phía xa, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của cô.
Không phải là ngày mưa, nhưng cô vẫn cầm một chiếc ô.
Giang Miên thấy Tần Phong nhìn chằm chằm bức ảnh này rất lâu, liền chủ động giải thích: “Thực ra Minh Tình ban đầu định chọn một ngày mưa để chụp, nhưng em rất ghét trời mưa, nên bọn em đã chọn một ngày thời tiết tốt để chụp.”
Lúc này, Tần Phong mới biết Giang Miên ghét trời mưa.
Còn anh… lại thích trời mưa.
Anh có chút bất ngờ nhìn Giang Miên, không ngờ cô sẽ chủ động nói với anh rằng cô ghét trời mưa.
Giang Miên thấy anh nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, bối rối chớp chớp mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Phong mở miệng hỏi: “Bức ảnh này, có thể tặng anh không?”
Giang Miên ngạc nhiên: “Hả? Anh muốn bức ảnh này làm gì?”
Tần Phong hơi nhướn mày, giọng điệu thản nhiên trả lời: “Chồng muốn có ảnh của vợ, đâu cần lý do đúng không?”
“Nếu phải cho một lý do thì…” Anh thản nhiên nói: “Anh đột nhiên nhận ra văn phòng của mình thiếu một bức ảnh của vợ.”
“Anh thấy bức này khá đẹp, anh rất thích, cũng thích hợp để đặt trong văn phòng.”
“Còn hai bức kia, chúng ta để trong phòng ngủ nhé, đừng cho ai khác ngắm nữa, được không?” Tần Phong cười hỏi.
Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Giang Miên lại nghe ra sự bá đạo không thể chối từ.
Giang Miên gật đầu đồng ý: “Được.”
Lúc này Tần Phong liền vòng tay ôm lấy eo cô, tiếp tục thưởng thức những bức ảnh còn lại trong album.
Nhưng tâm trí Giang Miên đã không còn tập trung vào những bức ảnh.
Cô đứng dậy, bắt đầu quan sát phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ của Tần Phong rất rộng, cộng thêm phòng tắm và phòng thay đồ, tổng cộng hơn một trăm mét vuông.
Trên chiếc giường lớn, bộ chăn ga gối đệm là màu xám đơn điệu, rèm cửa trong phòng cũng màu xám, ngay cả bộ sofa họ đang ngồi cũng là màu xám.
Phòng của anh có tông màu rất đơn sắc, ngoài tường và đồ nội thất màu trắng, chỉ còn lại màu xám.
Trừ lần đến thăm phòng của em họ mình, Giang Miên đây là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của một người đàn ông.
Cảm giác có chút mới lạ, cũng có chút tò mò.
Cô chầm chậm bước đi, ngắm nghía khắp phòng.
Trong phòng có một bức tường đầy các tủ trưng bày, bên trong chứa đầy các mô hình xe hơi.
Giang Miên phồng má nghĩ, quả nhiên đàn ông đều giống nhau, không kể tuổi tác, ai cũng đều thích xe cộ.
Phòng của Tiểu Lãng cũng có một đống mô hình xe hơi.
Tất nhiên, trong tủ trưng bày của Tần Phong không chỉ có mô hình xe hơi.
Còn có nhiều giấy chứng nhận và cúp, đều là những thành tích anh đạt được trong những năm qua.
Sự xuất sắc của anh, Giang Miên đã nghe nhiều từ bạn bè trong trường.
Nhưng đây là lần đầu tiên Giang Miên thực sự cảm nhận được Tần Phong tài giỏi như thế nào.
Anh không chỉ giỏi mà còn là một người tốt.
Giang Miên mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy tự hào.
Đột nhiên, Giang Miên dừng lại trước một vài huy chương và giấy chứng nhận, hơi ngẩn ngơ.
Giải nhất Cuộc thi Mỹ thuật Thiếu niên Toàn quốc.
Giải nhất Cuộc thi Vẽ tranh Thiếu niên Quốc tế Picasso (Khu vực Trung Quốc).
Giải ba Chung kết Toàn cầu Cuộc thi Vẽ tranh Thiếu niên Quốc tế Venice.
...
Giang Miên sững sờ nhìn những giải thưởng này, liên tưởng đến phòng vẽ ở nhà, cuối cùng chắc chắn rằng Tần Phong biết vẽ, và anh vẽ rất giỏi.
Nếu không, anh sẽ không mang về nhiều giải thưởng như vậy.
Nhưng có điều kỳ lạ.
Tại sao phòng vẽ ở nhà lại trống trơn? Không có một bức tranh nào.
Trong khi cô đang bối rối suy nghĩ, Tần Phong bước đến.
“Em đang xem gì vậy?” Anh tự nhiên vòng tay ôm cô từ phía sau.
Giang Miên rõ ràng vẫn chưa quen với sự gần gũi như vậy.
Cô theo phản xạ muốn gạt tay anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng rồi lại nghĩ, đã quyết định cùng anh xây dựng tình cảm, thì những tiếp xúc như thế này có vẻ cũng bình thường.
Giang Miên kìm lại phản xạ của mình, không rút khỏi vòng tay của anh, để anh ôm mình.
Cô chỉ vào giấy chứng nhận và huy chương bên trong tủ trưng bày qua lớp kính, giọng ngạc nhiên: “Học trưởng, anh vẽ rất giỏi đấy.”
Tần Phong cười nhẹ, đáp: “Cũng tạm thôi.”
Giang Miên quay lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh học loại nào? Tranh sơn dầu? Tranh quốc họa? Hay là…”
Tần Phong mỉm cười đáp: “Tranh sơn dầu.”
Anh cúi nhìn cô, không chớp mắt, ánh mắt ấm áp và đầy tình cảm, nói với cô: “Anh giỏi nhất là vẽ chân dung.”
Giang Miên hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của Tần Phong ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa, cô gật đầu ra vẻ hiểu, rồi tiếp tục ngắm những vật trưng bày trong tủ.
Tần Phong vẫn nghiêng đầu nhìn cô.
Một lát sau, anh thở dài cười nhẹ.
Tối hôm đó, khi cả gia đình quây quần ăn cơm, Giang Miên và Tần Phong không thể tránh khỏi việc uống vài chén rượu.
Dì hai đùa hỏi Giang Miên: “Miên Miên, con và anh cả định khi nào thì có con? Giờ đã kết hôn rồi, chuyện con cái chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?”
Giang Miên cười tươi đáp: “Con và…”
Cô ngừng lại, vốn định gọi “học trưởng” như thường lệ, nhưng cảm thấy trong hoàn cảnh này, gọi anh là “học trưởng” không hợp lắm, nên cô tự tiện đổi cách gọi khác.
“Con và Phong ca đều nghĩ rằng bây giờ nên tập trung vào sự nghiệp, vì hiện tại công ty Cảnh Thịnh đang ở giai đoạn quan trọng, và con cũng phải bận rộn với việc học.”
Tần Phong nghe cô gọi “Phong ca” thì vui vẻ, mỉm cười, tự tay gắp cho Giang Miên một miếng thịt chiên giòn.
Trước mặt bao nhiêu người, bị anh gắp đồ ăn, dù có chút ngại ngùng, nhưng Giang Miên vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn.
Dì cả cười, phụ họa theo dì hai: “Ôi, các con không vội, nhưng các bậc trưởng bối thì vội lắm! Mẹ con đang nóng lòng muốn có một đứa cháu mập mạp rồi đấy.”
Phong Khiết cười dịu dàng, nói nhẹ nhàng: “Mẹ không vội chút nào, Miên Miên còn trẻ, mấy năm nữa mới nghĩ đến chuyện con cái cũng không muộn. Hơn nữa, lúc đó không nhất thiết phải là một đứa cháu trai mập mạp, có thêm một cháu gái mập mạp còn tốt hơn. Mẹ nằm mơ cũng muốn có một cháu gái xinh đẹp, dễ thương như Miên Miên.”
Giang Miên nhìn Tần Phong, Tần Phong dường như không hề nhận thấy bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn, ung dung gắp cho Giang Miên một miếng cá, mỉm cười nói: “Vợ à, ăn cá đi, ngon lắm.”
Giang Miên nghe lời, gắp miếng cá đó lên và ăn.
Dì hai vẫn nói: “Chị dâu à, chị không vội, nhưng ba thì vội đấy! Người già nào mà chẳng muốn sớm được hưởng phúc bốn đời sum vầy. Bây giờ chỉ có anh cả kết hôn, trách nhiệm nặng nề đương nhiên rơi vào anh ấy và Miên Miên rồi.”
Tần Phong bất ngờ cười khẽ, đáp lại dì hai: “Dì hai nói vậy không đúng rồi, nhỡ đâu A Diệu hoặc A Hạo lại vượt lên sau, cũng không chừng.”
“À đúng rồi, hai đứa có bạn gái chưa? Có muốn để chị dâu giúp giới thiệu bạn gái cho không?” Tần Phong cười rất thân thiện.
Tần Diệu và Tần Hạo nhìn nhau một cái, sau đó lạnh lùng quay đi.
Tần Mộ Sâm lên tiếng cắt ngang: "Ăn cơm đi, cả nhà chỉ họp mặt mỗi tháng một lần, đừng làm tôi bực mình."
Lúc này bầu không khí trên bàn ăn mới dịu xuống, mọi người yên lặng ăn cơm.
Giang Miên ngay từ khi dì hai nhắc đến chuyện sinh con đã đoán được mưu đồ của hai gia đình đó.
Họ có lẽ nghĩ rằng công ty Cảnh Thịnh nhờ cuộc hôn nhân này mà hồi sinh, nên muốn tìm cách khác để lật đổ Tần Phong.
Khuyến khích cô mang thai chính là kế sách họ nghĩ ra.
Dù việc cô mang thai sẽ khiến ông cụ Tần coi trọng nhánh của Tần Phong hơn, nhưng đồng thời cũng làm Tần Phong phân tâm.
Họ có lẽ đang muốn nhân lúc cô mang thai, khi Tần Phong đang mất cảnh giác, để ra tay với công ty của anh.
Sau bữa cơm tối, Giang Miên lại chứng kiến một trận đánh nhau giữa anh em nhà họ Tần.
— Tần Diệu và Tần Hạo đã đánh nhau.
Hai người xông vào đánh nhau ngay trong phòng khách, trước mặt cả gia đình.
Trong khi cha mẹ của hai gia đình cố gắng can ngăn, Tần Phong lại ôm lấy Giang Miên, tránh xa khỏi cuộc ẩu đả.
Anh cười hỏi thầm vào tai cô: "Em có sợ không? Nếu sợ thì chúng ta lên lầu."
Giang Miên chớp chớp mắt, rồi lắc đầu, thậm chí còn quay lại gần anh, ngạc nhiên thì thầm: "Nếu tiếp tục đánh, Tần Diệu có vẻ sẽ thua. Anh ấy không đánh lại được Tần Hạo."
Tần Phong cười cười, gật đầu đồng tình: "Em nói đúng."
Quả thật Giang Miên nói đúng.
Tần Diệu là người nho nhã, cả ngày bận rộn trong văn phòng, dù có thời gian đi tập thể hình nhưng không thể so với Tần Hạo, một chàng trai tràn đầy năng lượng của thể thao.
Xem thêm một chút cuộc chiến giữa anh em, Tần Phong không chờ đến khi ông cụ Tần nổi giận, đã kéo Giang Miên rời khỏi nhà họ Tần và lái xe về nhà.
Về đến nhà, Giang Miên đi tắm.
Sau khi tắm xong, sấy khô tóc và đeo băng đô hình thỏ, cô xuống lầu thì thấy Tần Phong đang ngồi tại quầy bar, hứng thú thưởng thức rượu.
Người đàn ông kéo lỏng cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trên cùng của chiếc sơ mi, tay áo cũng được anh xắn lên vài nấc, trông đầy vẻ lười biếng nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Khi anh nhìn thấy cô, liền cười, đôi mắt hoa đào hơi cong lại, tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh không ngừng chuyển động.
Tần Phong giọng trầm thấp hỏi cô: "Vợ à, có muốn uống cùng anh không?"
Giang Miên mỉm cười đáp: "Được thôi."
Kết quả là, Tần Phong "vô tình" làm Giang Miên - người không giỏi uống rượu - say khướt.
Giang Miên gục đầu lên quầy bar, má đỏ bừng, ôm lấy chai rượu, lẩm bẩm trong cơn say: "Không uống nữa, không uống nữa, em say rồi."
Tần Phong bị cô làm cho bật cười, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, lấy chai rượu từ tay cô ra.
Giang Miên liền giơ tay lên để lấy lại.
Tần Phong giơ tay cao hơn, không để cô với tới, cô liền bực bội lườm anh, môi phồng lên vì tức giận.
Giang Miên không biết mình trông đáng yêu đến nhường nào.
Tần Phong gần như bị cô làm cho tan chảy vì dễ thương.
Anh nhướn mày hỏi: "Em muốn không?"
Giang Miên ngoan ngoãn gật đầu, líu lưỡi nói: "Muốn."
Tần Phong không nhịn được cười và chọc cô: "Em làm theo lời anh nói, anh sẽ đưa cho em, được không?"
Giang Miên cười tươi, đồng ý ngay: "Được."
Tần Phong bắt đầu giăng bẫy: "Em gọi anh là gì?"
Giang Miên nghiêm túc nhìn anh, gọi một tiếng: "Học trưởng."
Tần Phong không hài lòng, lắc đầu: "Đổi cái khác đi."
Giang Miên chớp chớp mắt, đổi giọng: "Phong ca."
Anh cười vui vẻ, nhưng đó vẫn chưa phải là cái anh muốn nghe nhất.
Tần Phong vẫn lắc đầu: "Cũng không phải cái này."
"Em là vợ anh, vậy anh là gì của em?" Anh gợi ý.
Giang Miên bừng tỉnh: "Ông xã!"
"Ơi!" Anh vui vẻ đáp lại.
Rồi anh tiếp tục bẫy con thỏ say rượu: "Nói thêm câu "Em yêu anh"."
Giang Miên ngoan ngoãn lặp lại lời anh yêu cầu: "Em yêu anh."
Tần Phong lấy điện thoại ra, mở chế độ ghi âm, rồi nói với cô: "Nói lại một lần nữa liền mạch đi."
"Nói đúng rồi anh sẽ đưa chai rượu này cho em." Anh lắc lắc chai rượu trên tay, dụ dỗ cô.
Giang Miên suy nghĩ một lúc, rồi hiểu ra ý của anh.
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong veo lại mơ màng, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ và dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng lặp lại: "Ông xã, em yêu anh."
Tần Phong lưu lại đoạn ghi âm, đặt điện thoại lên quầy bar, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Anh bất ngờ tiến sát lại cô, trán chạm trán, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương, giọng nói trìu mến và êm ái: "Anh cũng yêu em, vợ yêu."
Tần Phong kiềm chế và nhẹ nhàng thì thầm: "Giang Miên, anh yêu em nhiều lắm."
Cùng với lời nói chưa kịp tan biến, môi cô đã bị anh chiếm trọn.
Giang Miên mơ màng mở to mắt, vài giây sau mới nhẹ nhàng chớp mắt rồi từ từ nhắm lại.
Cô như cảm nhận được sự hiện diện của người anh đã từng cứu mình, trong lúc được hôn, cô mơ hồ phát ra một âm thanh không rõ ràng.
Tần Phong không nghe rõ cô nói gì.
Thực ra, cô đang gọi: "Anh."
Khác hoàn toàn với lần trước khi chụp ảnh cưới, anh hôn cô rất cẩn thận.
Lần này, anh hoàn toàn chiếm thế chủ động, không hề do dự mà nắm quyền kiểm soát cô.
Ngay khoảnh khắc bị anh hôn, hô hấp của Giang Miên đột ngột ngưng lại.
Cô căng thẳng, đôi vai khẽ run, hàng mi dài không ngừng rung động, cả người như thể linh hồn rời khỏi xác, cảm giác thân thể nhẹ bẫng, đôi chân dần trở nên mềm nhũn.
Một cảm giác lạ lẫm mà cô chưa từng trải qua nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, bao trùm lấy cô.
Nhưng cô không ghét bỏ nó.
Cô nghĩ rằng mình có thể sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng thực tế thì không.
Khi cảm thấy không thở được, cô muốn hít thở, vừa hé môi, Tần Phong như nhận được lời mời, lập tức chiếm lấy khoang miệng cô.
Anh say đắm mà sâu đậm, dần dần trở nên dịu dàng, nụ hôn cũng càng thêm mãnh liệt.
Giang Miên lúc này càng khó thở hơn.
Không thể thở được, cô muốn đẩy anh ra, nhưng một tay bị anh giữ chặt, tay kia vẫn đang cầm túi đựng album ảnh chân dung.
Cô vô thức siết chặt quai túi, lòng bàn tay kia liên tục bị ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng vuốt ve, tê dại và nóng rực.
Giang Miên hoàn toàn không biết cách hôn.
Mặc dù Tần Phong cũng là người mới, nhưng anh lại có thể tự nhiên mà thông thạo.
Anh hôn sâu lắng và quyến luyến, Giang Miên nhanh chóng không chịu nổi, chìm đắm trong sự dịu dàng do chính anh mang lại.
Cô mơ màng để mặc cho anh hôn, không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cũng không từ chối sự chủ động của anh.
Lâu sau, khi gần như ngạt thở, Giang Miên mới quay đầu né tránh nụ hôn không có điểm dừng của anh, lúc này cô mới thở được.
Nhưng Tần Phong không dừng lại ở đó.
Vì cô quay đầu, nụ hôn của anh rơi trên má cô.
Sau đó, anh tiếp tục hôn dọc theo má cô.
Giang Miên bản năng ngửa đầu lên một chút, cằm hơi nhấc lên.
Và anh, vừa khéo hôn lên chiếc cổ thiên nga dài và đẹp của cô.
Nếu có người thứ ba chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ thấy cảnh hôn nhau của cặp vợ chồng này thật sự rất nóng bỏng.
Tần Phong hôn lên cổ cô rồi mới lưu luyến mà chậm rãi rời đi, không tiếp tục hôn xuống nữa.
Giang Miên đã đỏ mặt tới tận mang tai, cả người nóng bừng.
Trong mắt cô long lanh một tầng nước, ánh mắt mơ hồ và bối rối.
Hơi thở của Tần Phong hơi nặng nề, anh tham lam nhìn cô, ánh mắt dường như không muốn rời.
Phản ứng của cơ thể khiến anh khó chịu, Tần Phong cúi đầu tựa vào vai cô, ôm chặt cô, từ từ điều chỉnh cảm xúc.
Cả người Giang Miên mềm nhũn, nếu không được anh ôm lấy, cô chắc chắn không thể đứng vững.
Mặt cô đỏ bừng, như thể sắp nhỏ máu ra, da dẻ nóng rực như bị thiêu đốt.
Trái tim trong lồng ngực bên trái đang đập thình thịch, hoàn toàn mất kiểm soát, không còn nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào.
Chưa bao giờ tim cô đập mạnh như vậy, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ tung.
Khi cả hai đã bình tĩnh lại, Giang Miên mới nhận ra sự ngượng ngùng.
Cô đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Tần Phong.
Tần Phong thì rất tự nhiên, anh kéo Giang Miên đến ngồi bên cạnh sofa, cười vui vẻ nói: “Đến xem album ảnh của em nào.”
Giang Miên ngồi bên cạnh anh, nhìn anh từ từ lấy album ra từ trong túi và bắt đầu lật xem.
“Em nói em thích bức nào?” Tần Phong vừa chăm chú ngắm nhìn những bức ảnh chân dung của Giang Miên, vừa dịu dàng hỏi.
Giang Miên chỉ vào bức ảnh chụp cô trong vườn hoa anh đào.
“Bức này.”
Trong bức ảnh, cô mặc váy dài hai dây, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và bờ vai trắng ngần.
Đôi vai của cô rất đẹp, một đường thẳng, cô hơi ngẩng mặt lên, đang ngửi mùi hương của bông hoa anh đào trên cây, và trong ống kính, vừa khéo có một cánh hoa anh đào rơi trên vai cô.
Tần Phong hỏi một câu đầy bất ngờ: “Mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
Giang Miên cười, đáp: “Lạnh chứ, rất lạnh.”
“Vì vậy, vừa chụp xong là em liền quấn áo khoác ngay.”
Tần Phong bật cười rồi tiếp tục lật trang, khi thấy những bức ảnh cô chụp trong suối nước nóng, Giang Miên lại chỉ cho anh: “Bức này là bức em thích nhất.”
“Minh Tình chụp đẹp quá!” Giọng cô vui vẻ: “Lúc em xem ảnh gốc, ngay lập tức cảm thấy bức này thật xuất sắc.”
Tần Phong cúi đầu nhìn bức ảnh chụp cô gái với mái tóc dài nửa ướt nửa khô, tựa người bên mép hồ suối nước nóng, tay nhẹ nhàng cầm ly rượu vang.
Cô mặc váy trắng ngâm mình trong suối nước nóng, hai cánh tay trắng mịn đặt trên mép hồ, cô nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, khuôn mặt ửng đỏ, có một vẻ gợi cảm khó tả.
Thật quyến rũ.
“Anh cũng thích.” Tần Phong nói: “Bức này rất gợi cảm.”
Hai người từ từ lật xem album ảnh chân dung của cô, Giang Miên không nhận ra Tần Phong đã đưa tay vòng qua lưng cô từ lúc nào.
Khi cô nhận ra thì anh đã xem xong cuốn album, động tác tự nhiên lấy khung ảnh từ chiếc túi đặt bên cạnh cô.
Anh hơi nghiêng người, gần như ôm trọn cô vào lòng, hai người đột nhiên sát gần nhau, Giang Miên vô thức nín thở.
May mắn là Tần Phong dường như chỉ đơn thuần lấy ảnh, rất nhanh liền trở về vị trí cũ, chỉ còn một cánh tay vẫn đặt sau lưng cô.
Trong ba bức ảnh được đóng khung, có hai bức là những bức họ vừa nhắc đến, còn bức thứ ba là bức Giang Miên cầm ô, dựa vào lan can của cầu Tân Hải.
Trong ảnh, cô mặc váy trắng, quay mặt nghiêng, nhìn về phía xa, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của cô.
Không phải là ngày mưa, nhưng cô vẫn cầm một chiếc ô.
Giang Miên thấy Tần Phong nhìn chằm chằm bức ảnh này rất lâu, liền chủ động giải thích: “Thực ra Minh Tình ban đầu định chọn một ngày mưa để chụp, nhưng em rất ghét trời mưa, nên bọn em đã chọn một ngày thời tiết tốt để chụp.”
Lúc này, Tần Phong mới biết Giang Miên ghét trời mưa.
Còn anh… lại thích trời mưa.
Anh có chút bất ngờ nhìn Giang Miên, không ngờ cô sẽ chủ động nói với anh rằng cô ghét trời mưa.
Giang Miên thấy anh nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, bối rối chớp chớp mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Tần Phong mở miệng hỏi: “Bức ảnh này, có thể tặng anh không?”
Giang Miên ngạc nhiên: “Hả? Anh muốn bức ảnh này làm gì?”
Tần Phong hơi nhướn mày, giọng điệu thản nhiên trả lời: “Chồng muốn có ảnh của vợ, đâu cần lý do đúng không?”
“Nếu phải cho một lý do thì…” Anh thản nhiên nói: “Anh đột nhiên nhận ra văn phòng của mình thiếu một bức ảnh của vợ.”
“Anh thấy bức này khá đẹp, anh rất thích, cũng thích hợp để đặt trong văn phòng.”
“Còn hai bức kia, chúng ta để trong phòng ngủ nhé, đừng cho ai khác ngắm nữa, được không?” Tần Phong cười hỏi.
Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Giang Miên lại nghe ra sự bá đạo không thể chối từ.
Giang Miên gật đầu đồng ý: “Được.”
Lúc này Tần Phong liền vòng tay ôm lấy eo cô, tiếp tục thưởng thức những bức ảnh còn lại trong album.
Nhưng tâm trí Giang Miên đã không còn tập trung vào những bức ảnh.
Cô đứng dậy, bắt đầu quan sát phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ của Tần Phong rất rộng, cộng thêm phòng tắm và phòng thay đồ, tổng cộng hơn một trăm mét vuông.
Trên chiếc giường lớn, bộ chăn ga gối đệm là màu xám đơn điệu, rèm cửa trong phòng cũng màu xám, ngay cả bộ sofa họ đang ngồi cũng là màu xám.
Phòng của anh có tông màu rất đơn sắc, ngoài tường và đồ nội thất màu trắng, chỉ còn lại màu xám.
Trừ lần đến thăm phòng của em họ mình, Giang Miên đây là lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của một người đàn ông.
Cảm giác có chút mới lạ, cũng có chút tò mò.
Cô chầm chậm bước đi, ngắm nghía khắp phòng.
Trong phòng có một bức tường đầy các tủ trưng bày, bên trong chứa đầy các mô hình xe hơi.
Giang Miên phồng má nghĩ, quả nhiên đàn ông đều giống nhau, không kể tuổi tác, ai cũng đều thích xe cộ.
Phòng của Tiểu Lãng cũng có một đống mô hình xe hơi.
Tất nhiên, trong tủ trưng bày của Tần Phong không chỉ có mô hình xe hơi.
Còn có nhiều giấy chứng nhận và cúp, đều là những thành tích anh đạt được trong những năm qua.
Sự xuất sắc của anh, Giang Miên đã nghe nhiều từ bạn bè trong trường.
Nhưng đây là lần đầu tiên Giang Miên thực sự cảm nhận được Tần Phong tài giỏi như thế nào.
Anh không chỉ giỏi mà còn là một người tốt.
Giang Miên mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy tự hào.
Đột nhiên, Giang Miên dừng lại trước một vài huy chương và giấy chứng nhận, hơi ngẩn ngơ.
Giải nhất Cuộc thi Mỹ thuật Thiếu niên Toàn quốc.
Giải nhất Cuộc thi Vẽ tranh Thiếu niên Quốc tế Picasso (Khu vực Trung Quốc).
Giải ba Chung kết Toàn cầu Cuộc thi Vẽ tranh Thiếu niên Quốc tế Venice.
...
Giang Miên sững sờ nhìn những giải thưởng này, liên tưởng đến phòng vẽ ở nhà, cuối cùng chắc chắn rằng Tần Phong biết vẽ, và anh vẽ rất giỏi.
Nếu không, anh sẽ không mang về nhiều giải thưởng như vậy.
Nhưng có điều kỳ lạ.
Tại sao phòng vẽ ở nhà lại trống trơn? Không có một bức tranh nào.
Trong khi cô đang bối rối suy nghĩ, Tần Phong bước đến.
“Em đang xem gì vậy?” Anh tự nhiên vòng tay ôm cô từ phía sau.
Giang Miên rõ ràng vẫn chưa quen với sự gần gũi như vậy.
Cô theo phản xạ muốn gạt tay anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng rồi lại nghĩ, đã quyết định cùng anh xây dựng tình cảm, thì những tiếp xúc như thế này có vẻ cũng bình thường.
Giang Miên kìm lại phản xạ của mình, không rút khỏi vòng tay của anh, để anh ôm mình.
Cô chỉ vào giấy chứng nhận và huy chương bên trong tủ trưng bày qua lớp kính, giọng ngạc nhiên: “Học trưởng, anh vẽ rất giỏi đấy.”
Tần Phong cười nhẹ, đáp: “Cũng tạm thôi.”
Giang Miên quay lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh học loại nào? Tranh sơn dầu? Tranh quốc họa? Hay là…”
Tần Phong mỉm cười đáp: “Tranh sơn dầu.”
Anh cúi nhìn cô, không chớp mắt, ánh mắt ấm áp và đầy tình cảm, nói với cô: “Anh giỏi nhất là vẽ chân dung.”
Giang Miên hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của Tần Phong ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa, cô gật đầu ra vẻ hiểu, rồi tiếp tục ngắm những vật trưng bày trong tủ.
Tần Phong vẫn nghiêng đầu nhìn cô.
Một lát sau, anh thở dài cười nhẹ.
Tối hôm đó, khi cả gia đình quây quần ăn cơm, Giang Miên và Tần Phong không thể tránh khỏi việc uống vài chén rượu.
Dì hai đùa hỏi Giang Miên: “Miên Miên, con và anh cả định khi nào thì có con? Giờ đã kết hôn rồi, chuyện con cái chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?”
Giang Miên cười tươi đáp: “Con và…”
Cô ngừng lại, vốn định gọi “học trưởng” như thường lệ, nhưng cảm thấy trong hoàn cảnh này, gọi anh là “học trưởng” không hợp lắm, nên cô tự tiện đổi cách gọi khác.
“Con và Phong ca đều nghĩ rằng bây giờ nên tập trung vào sự nghiệp, vì hiện tại công ty Cảnh Thịnh đang ở giai đoạn quan trọng, và con cũng phải bận rộn với việc học.”
Tần Phong nghe cô gọi “Phong ca” thì vui vẻ, mỉm cười, tự tay gắp cho Giang Miên một miếng thịt chiên giòn.
Trước mặt bao nhiêu người, bị anh gắp đồ ăn, dù có chút ngại ngùng, nhưng Giang Miên vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn.
Dì cả cười, phụ họa theo dì hai: “Ôi, các con không vội, nhưng các bậc trưởng bối thì vội lắm! Mẹ con đang nóng lòng muốn có một đứa cháu mập mạp rồi đấy.”
Phong Khiết cười dịu dàng, nói nhẹ nhàng: “Mẹ không vội chút nào, Miên Miên còn trẻ, mấy năm nữa mới nghĩ đến chuyện con cái cũng không muộn. Hơn nữa, lúc đó không nhất thiết phải là một đứa cháu trai mập mạp, có thêm một cháu gái mập mạp còn tốt hơn. Mẹ nằm mơ cũng muốn có một cháu gái xinh đẹp, dễ thương như Miên Miên.”
Giang Miên nhìn Tần Phong, Tần Phong dường như không hề nhận thấy bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn, ung dung gắp cho Giang Miên một miếng cá, mỉm cười nói: “Vợ à, ăn cá đi, ngon lắm.”
Giang Miên nghe lời, gắp miếng cá đó lên và ăn.
Dì hai vẫn nói: “Chị dâu à, chị không vội, nhưng ba thì vội đấy! Người già nào mà chẳng muốn sớm được hưởng phúc bốn đời sum vầy. Bây giờ chỉ có anh cả kết hôn, trách nhiệm nặng nề đương nhiên rơi vào anh ấy và Miên Miên rồi.”
Tần Phong bất ngờ cười khẽ, đáp lại dì hai: “Dì hai nói vậy không đúng rồi, nhỡ đâu A Diệu hoặc A Hạo lại vượt lên sau, cũng không chừng.”
“À đúng rồi, hai đứa có bạn gái chưa? Có muốn để chị dâu giúp giới thiệu bạn gái cho không?” Tần Phong cười rất thân thiện.
Tần Diệu và Tần Hạo nhìn nhau một cái, sau đó lạnh lùng quay đi.
Tần Mộ Sâm lên tiếng cắt ngang: "Ăn cơm đi, cả nhà chỉ họp mặt mỗi tháng một lần, đừng làm tôi bực mình."
Lúc này bầu không khí trên bàn ăn mới dịu xuống, mọi người yên lặng ăn cơm.
Giang Miên ngay từ khi dì hai nhắc đến chuyện sinh con đã đoán được mưu đồ của hai gia đình đó.
Họ có lẽ nghĩ rằng công ty Cảnh Thịnh nhờ cuộc hôn nhân này mà hồi sinh, nên muốn tìm cách khác để lật đổ Tần Phong.
Khuyến khích cô mang thai chính là kế sách họ nghĩ ra.
Dù việc cô mang thai sẽ khiến ông cụ Tần coi trọng nhánh của Tần Phong hơn, nhưng đồng thời cũng làm Tần Phong phân tâm.
Họ có lẽ đang muốn nhân lúc cô mang thai, khi Tần Phong đang mất cảnh giác, để ra tay với công ty của anh.
Sau bữa cơm tối, Giang Miên lại chứng kiến một trận đánh nhau giữa anh em nhà họ Tần.
— Tần Diệu và Tần Hạo đã đánh nhau.
Hai người xông vào đánh nhau ngay trong phòng khách, trước mặt cả gia đình.
Trong khi cha mẹ của hai gia đình cố gắng can ngăn, Tần Phong lại ôm lấy Giang Miên, tránh xa khỏi cuộc ẩu đả.
Anh cười hỏi thầm vào tai cô: "Em có sợ không? Nếu sợ thì chúng ta lên lầu."
Giang Miên chớp chớp mắt, rồi lắc đầu, thậm chí còn quay lại gần anh, ngạc nhiên thì thầm: "Nếu tiếp tục đánh, Tần Diệu có vẻ sẽ thua. Anh ấy không đánh lại được Tần Hạo."
Tần Phong cười cười, gật đầu đồng tình: "Em nói đúng."
Quả thật Giang Miên nói đúng.
Tần Diệu là người nho nhã, cả ngày bận rộn trong văn phòng, dù có thời gian đi tập thể hình nhưng không thể so với Tần Hạo, một chàng trai tràn đầy năng lượng của thể thao.
Xem thêm một chút cuộc chiến giữa anh em, Tần Phong không chờ đến khi ông cụ Tần nổi giận, đã kéo Giang Miên rời khỏi nhà họ Tần và lái xe về nhà.
Về đến nhà, Giang Miên đi tắm.
Sau khi tắm xong, sấy khô tóc và đeo băng đô hình thỏ, cô xuống lầu thì thấy Tần Phong đang ngồi tại quầy bar, hứng thú thưởng thức rượu.
Người đàn ông kéo lỏng cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trên cùng của chiếc sơ mi, tay áo cũng được anh xắn lên vài nấc, trông đầy vẻ lười biếng nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Khi anh nhìn thấy cô, liền cười, đôi mắt hoa đào hơi cong lại, tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh không ngừng chuyển động.
Tần Phong giọng trầm thấp hỏi cô: "Vợ à, có muốn uống cùng anh không?"
Giang Miên mỉm cười đáp: "Được thôi."
Kết quả là, Tần Phong "vô tình" làm Giang Miên - người không giỏi uống rượu - say khướt.
Giang Miên gục đầu lên quầy bar, má đỏ bừng, ôm lấy chai rượu, lẩm bẩm trong cơn say: "Không uống nữa, không uống nữa, em say rồi."
Tần Phong bị cô làm cho bật cười, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, lấy chai rượu từ tay cô ra.
Giang Miên liền giơ tay lên để lấy lại.
Tần Phong giơ tay cao hơn, không để cô với tới, cô liền bực bội lườm anh, môi phồng lên vì tức giận.
Giang Miên không biết mình trông đáng yêu đến nhường nào.
Tần Phong gần như bị cô làm cho tan chảy vì dễ thương.
Anh nhướn mày hỏi: "Em muốn không?"
Giang Miên ngoan ngoãn gật đầu, líu lưỡi nói: "Muốn."
Tần Phong không nhịn được cười và chọc cô: "Em làm theo lời anh nói, anh sẽ đưa cho em, được không?"
Giang Miên cười tươi, đồng ý ngay: "Được."
Tần Phong bắt đầu giăng bẫy: "Em gọi anh là gì?"
Giang Miên nghiêm túc nhìn anh, gọi một tiếng: "Học trưởng."
Tần Phong không hài lòng, lắc đầu: "Đổi cái khác đi."
Giang Miên chớp chớp mắt, đổi giọng: "Phong ca."
Anh cười vui vẻ, nhưng đó vẫn chưa phải là cái anh muốn nghe nhất.
Tần Phong vẫn lắc đầu: "Cũng không phải cái này."
"Em là vợ anh, vậy anh là gì của em?" Anh gợi ý.
Giang Miên bừng tỉnh: "Ông xã!"
"Ơi!" Anh vui vẻ đáp lại.
Rồi anh tiếp tục bẫy con thỏ say rượu: "Nói thêm câu "Em yêu anh"."
Giang Miên ngoan ngoãn lặp lại lời anh yêu cầu: "Em yêu anh."
Tần Phong lấy điện thoại ra, mở chế độ ghi âm, rồi nói với cô: "Nói lại một lần nữa liền mạch đi."
"Nói đúng rồi anh sẽ đưa chai rượu này cho em." Anh lắc lắc chai rượu trên tay, dụ dỗ cô.
Giang Miên suy nghĩ một lúc, rồi hiểu ra ý của anh.
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong veo lại mơ màng, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ và dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng lặp lại: "Ông xã, em yêu anh."
Tần Phong lưu lại đoạn ghi âm, đặt điện thoại lên quầy bar, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Anh bất ngờ tiến sát lại cô, trán chạm trán, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương, giọng nói trìu mến và êm ái: "Anh cũng yêu em, vợ yêu."
Tần Phong kiềm chế và nhẹ nhàng thì thầm: "Giang Miên, anh yêu em nhiều lắm."
Cùng với lời nói chưa kịp tan biến, môi cô đã bị anh chiếm trọn.
Giang Miên mơ màng mở to mắt, vài giây sau mới nhẹ nhàng chớp mắt rồi từ từ nhắm lại.
Cô như cảm nhận được sự hiện diện của người anh đã từng cứu mình, trong lúc được hôn, cô mơ hồ phát ra một âm thanh không rõ ràng.
Tần Phong không nghe rõ cô nói gì.
Thực ra, cô đang gọi: "Anh."