Chương 156
Mặc dù sau này, Liễu Kiều nghe người bên cạnh nói Tần Lục đã hối hận như thế nào, hắn thừa nhận thích nàng ấy như thế nào, nhưng những lời người ta nói thì có ích lợi gì? Người ta có nói ngàn lần, vạn lần cũng không bằng Tần Lục tự mình đứng ở trước mặt nàng ấy nói một câu ta thích ngươi.
Nếu Tần Lục có thể xem hai tập tổng tài bá đạo trên TV, phỏng chừng hắn sẽ hiểu mình nên làm gì.
“Nếu chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục sợ hãi rụt rè như vậy, chờ tới khi phu nhân quen với cuộc sống như bây giờ, cảm thấy bản thân mình không còn cần hắn nữa, có khi nàng thật sự sẽ ly hôn với hắn, tự mình làm chủ cuộc đời mình đó.”
Thanh Chi: “!!!”
Nghe hết tất cả những lời này, trong đầu Thanh Chi rối thành một đoàn. Một đống lời nói của Lê Tường nghẹn trong đầu nàng ấy, mãi cho tới khi đi về gần tới tiệm sách, tất cả những suy nghĩ mới được nàng ấy dọn dẹp lại cho gọn gàng. Tuy Tương nha đầu nói hơi khó lọt tai, nhưng ngẫm lại quả thực rất có đạo lý!
Không được, nàng ấy phải nói chuyện này cho chủ tử!
Tiễn Thanh Chi rời đi, Lê Tường uống hết một bình nước mới cảm thấy đỡ khô cổ. Đang muốn đi dọn dẹp phòng bếp, lại thấy biểu tỷ đã xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.
“Biểu muội, cô cô đã ngồi cả một ngày nhóm lửa, khẳng định chân không quá thoải mái, ngươi đun chút nước ấm mang lên cho nàng ngâm chân đi, để ta dọn dẹp phòng bếp cho.”
Suy nghĩ này không tồi, Lê Tường lập tức đổ nước ấm bưng lên lầu.
Nàng vừa đi, Quan Thúy Nhi đã sửa sang lại cơm thừa canh cặn trong nhà. Trước đó, nàng ấy đã cho mấy thứ như lá rau, vỏ hàng… vân vân đã được phân loại vào trong thùng nước trước.
Như vậy cách một tầng lá rau dày, thức ăn sẽ được ngăn cách ở bên trên, không đến mức lẫn lộn cùng một chỗ với nước canh bên dưới. Nếu hôm nay lại có người tới ăn, như vậy đồ ăn sẽ sạch sẽ hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-156.html.]
Bản thân Quan Thúy Nhi rất nghèo, nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện mang đồ trong nhà cô cô đi tiếp tế cho người khác.
Nhưng những thứ cơm thừa canh cặn này chỉ có một kết quả đó là bỏ đi cho heo ăn, bây giờ cho người khác cũng không sao cả. Nàng ấy có lòng thương người, nhưng chỉ có thể cố hết sức để đồ ăn sạch sẽ hơn một chút như vậy thôi.
Sau khi sắp xếp tốt chỗ cơm thừa canh cặn đó, nàng ấy vừa muốn xoay người trở về phòng bếp, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại lấy ra một cục hơi cứng trong lòng, sau đó bỏ lên đống cơm đó.
Đây là ba miếng bánh hoa quế lần trước biểu muội cho nàng ấy, khi chúng nó nguội đã trở nên cứng nhắc kiểu này. Chẳng qua dù chúng đã cứng lại rồi, nàng ấy cũng chỉ ăn được hai miếng. Miếng này nàng ấy đang chuẩn bị để dành ngày mai ăn.
Đúng là điểm tâm do vị Liễu phu nhân kia làm toàn dùng những nguyên liệu tốt, vậy nên miếng bánh hoa quế này vừa ngọt vừa thơm, ăn xong một miếng, dư vị còn đọng lại mãi trong khoang miệng, cả ngày vẫn ngân nga không ngớt, tâm tình cũng vui sướng nguyên ngày.
“Chỉ còn lại một miếng cuối cùng này, coi như tặng cho ngươi đi, người xa lạ, hy vọng sau khi ngươi ăn xong, cuộc đời ngươi sẽ ngọt ngào hơn một chút.”
Quan Thúy Nhi buông bánh kê gạo xuống, lúc này mới quay vào phòng bếp quét dọn. Rất nhanh sau đó, Lê Tường cũng đi xuống, hai tỷ muội cùng nhau lau lau chùi chùi, bận việc xong mới lên lầu nghỉ ngơi.
Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn như cũ có một bóng dáng lén lút đi tới cạnh thùng nước gạo của Lê Gia Tiểu Thực. Hắn vừa duỗi tay ra đã sờ thấy miếng bánh hoa quế kia, nhưng cắn một miếng, hắn lập tức sửng sốt.
Đại khái là nghĩ tới cái gì, cho nên hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên cửa sổ lầu hai, sau đó lại yên lặng đặt nửa cái bánh vừa ăn vào trong lồng n.g.ự.c mình, tiếp theo lại tìm đồ ăn.
Nếu Tần Lục có thể xem hai tập tổng tài bá đạo trên TV, phỏng chừng hắn sẽ hiểu mình nên làm gì.
“Nếu chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục sợ hãi rụt rè như vậy, chờ tới khi phu nhân quen với cuộc sống như bây giờ, cảm thấy bản thân mình không còn cần hắn nữa, có khi nàng thật sự sẽ ly hôn với hắn, tự mình làm chủ cuộc đời mình đó.”
Thanh Chi: “!!!”
Nghe hết tất cả những lời này, trong đầu Thanh Chi rối thành một đoàn. Một đống lời nói của Lê Tường nghẹn trong đầu nàng ấy, mãi cho tới khi đi về gần tới tiệm sách, tất cả những suy nghĩ mới được nàng ấy dọn dẹp lại cho gọn gàng. Tuy Tương nha đầu nói hơi khó lọt tai, nhưng ngẫm lại quả thực rất có đạo lý!
Không được, nàng ấy phải nói chuyện này cho chủ tử!
Tiễn Thanh Chi rời đi, Lê Tường uống hết một bình nước mới cảm thấy đỡ khô cổ. Đang muốn đi dọn dẹp phòng bếp, lại thấy biểu tỷ đã xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.
“Biểu muội, cô cô đã ngồi cả một ngày nhóm lửa, khẳng định chân không quá thoải mái, ngươi đun chút nước ấm mang lên cho nàng ngâm chân đi, để ta dọn dẹp phòng bếp cho.”
Suy nghĩ này không tồi, Lê Tường lập tức đổ nước ấm bưng lên lầu.
Nàng vừa đi, Quan Thúy Nhi đã sửa sang lại cơm thừa canh cặn trong nhà. Trước đó, nàng ấy đã cho mấy thứ như lá rau, vỏ hàng… vân vân đã được phân loại vào trong thùng nước trước.
Như vậy cách một tầng lá rau dày, thức ăn sẽ được ngăn cách ở bên trên, không đến mức lẫn lộn cùng một chỗ với nước canh bên dưới. Nếu hôm nay lại có người tới ăn, như vậy đồ ăn sẽ sạch sẽ hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-156.html.]
Bản thân Quan Thúy Nhi rất nghèo, nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện mang đồ trong nhà cô cô đi tiếp tế cho người khác.
Nhưng những thứ cơm thừa canh cặn này chỉ có một kết quả đó là bỏ đi cho heo ăn, bây giờ cho người khác cũng không sao cả. Nàng ấy có lòng thương người, nhưng chỉ có thể cố hết sức để đồ ăn sạch sẽ hơn một chút như vậy thôi.
Sau khi sắp xếp tốt chỗ cơm thừa canh cặn đó, nàng ấy vừa muốn xoay người trở về phòng bếp, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại lấy ra một cục hơi cứng trong lòng, sau đó bỏ lên đống cơm đó.
Đây là ba miếng bánh hoa quế lần trước biểu muội cho nàng ấy, khi chúng nó nguội đã trở nên cứng nhắc kiểu này. Chẳng qua dù chúng đã cứng lại rồi, nàng ấy cũng chỉ ăn được hai miếng. Miếng này nàng ấy đang chuẩn bị để dành ngày mai ăn.
Đúng là điểm tâm do vị Liễu phu nhân kia làm toàn dùng những nguyên liệu tốt, vậy nên miếng bánh hoa quế này vừa ngọt vừa thơm, ăn xong một miếng, dư vị còn đọng lại mãi trong khoang miệng, cả ngày vẫn ngân nga không ngớt, tâm tình cũng vui sướng nguyên ngày.
“Chỉ còn lại một miếng cuối cùng này, coi như tặng cho ngươi đi, người xa lạ, hy vọng sau khi ngươi ăn xong, cuộc đời ngươi sẽ ngọt ngào hơn một chút.”
Quan Thúy Nhi buông bánh kê gạo xuống, lúc này mới quay vào phòng bếp quét dọn. Rất nhanh sau đó, Lê Tường cũng đi xuống, hai tỷ muội cùng nhau lau lau chùi chùi, bận việc xong mới lên lầu nghỉ ngơi.
Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn như cũ có một bóng dáng lén lút đi tới cạnh thùng nước gạo của Lê Gia Tiểu Thực. Hắn vừa duỗi tay ra đã sờ thấy miếng bánh hoa quế kia, nhưng cắn một miếng, hắn lập tức sửng sốt.
Đại khái là nghĩ tới cái gì, cho nên hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên cửa sổ lầu hai, sau đó lại yên lặng đặt nửa cái bánh vừa ăn vào trong lồng n.g.ự.c mình, tiếp theo lại tìm đồ ăn.