Chương 2
Lê Tường kinh ngạc mở mắt ra, đỉnh đầu xuất hiện mấy cái đầu to xém chút nữa đã làm nàng sợ đến nỗi tắc nghẽn cơ tim. Ba người đàn ông xa lạ, nàng không hề quen biết bất kì ai!
“Các người là…”
“Tương Nhi, ngươi vẫn còn sống! Phụ thân sắp bị ngươi hù c.h.ế.t luôn rồi!”
Người đàn ông với cặp mắt hồng hồng vì xúc động, dáng vẻ cực kì oan ức, lại có chút buồn cười.
Chờ chút! Phụ thân?!
“Phụ thân?”
Người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt to khẽ đáp một tiếng, nâng Lê Tường dậy sau đó xoay người tiến vào trong khoang thuyền.
“Tương Nhi, trước tiên ngươi đem quần áo ướt thay ra đi, phụ thân sẽ nấu cho con chút nước nóng để khử lạnh.”
Lê Tường nhìn mọi thứ trước mắt mà trợn mắt ngoác mồm, đầu ong ong như là có mấy chục con ong mật bay xung quanh.
Đây là chỗ nào? Nàng là ai? Người vừa tự xưng phụ thân kia là ai nữa?
Quần áo mà bọn họ mặc nhìn rất cổ, nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ ở trong bệnh viện. Hơn nữa rõ ràng một phút trước nàng còn đang ở trong bệnh viện, nhưng hiện tại lại đang ở trên một cái khoang thuyền?
Chẳng lẽ…Nàng đã xuyên qua rồi?!
Lê Tường cũng từng xem qua một số tiểu thuyết xuyên việt như vậy rồi, trước đó còn xem cùng với hai người bạn tốt của mình, khi đó nàng còn ngây thơ thảo luận là nếu mình xuyên qua thì phải làm sao để nuôi sống bản thân.
Lúc đó nàng đã nói gì nhỉ, à, nàng đã nói là muốn ở cổ đại mở một cái quán ăn nhỏ, dù sao nàng cũng có một tay nghề nấu nướng không tồi chút nào.
“Hắt xì!”
Lê Tường hắt hơi một cái rồi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn lên, quần áo trên người mình vẫn còn dính nước, chẳng trách nàng lại thấy lạnh như thế.
Nàng cũng không kịp suy nghĩ là bộ đồ trên người kì quái như thế nào, chỉ thấy thân thể này quá nhỏ gầy, phải nhanh chóng tìm một bộ quần áo nữ ở trong khoang để đổi mới được.
Nhưng mà Lê Tường tìm mãi cũng không thấy đồ nữ đâu, toàn bộ đều là vật liệu để đánh bắt, có hai bộ quần áo ở trong góc, một bộ khác nhìn rất rộng, hẳn là đồ của người “phụ thân” kia rồi.
Xem ra trước đó nguyên chủ bị rơi xuống nước rồi được cứu lên, có điều không kịp cứu trở về, cho nên Lê Tường mới xuyên qua rồi tỉnh lại ở trong thân thể này.
Tuy rằng Lê Tường cảm thấy rất hoang đường, nhưng rất nhanh nàng đã tiếp nhận sự thực này.
Ngoại trừ có chút không bỏ được Minh Nguyệt và Kiều Kiều, nàng đối với thời hiện đại cũng chả có lưu luyến gì.
Thân thể hiện tại vừa gầy lại ốm yếu, nhưng quan trọng là nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa!
Trời mới biết mỗi ngày Lê Tường phải chịu đựng cơn đau kia có bao nhiêu dằn vặt, có thể thoát khỏi căn bệnh ung thư dạ dày kia là việc mà bao người mơ ước và cầu nguyện.
Đã xuyên qua đây rồi thì cứ vậy mà chấp nhận rồi ở lại thôi.
Lê Tường đổi quần áo xong vẫn cảm thấy có chút lạnh, cuối cùng trực tiếp lấy luôn bộ đồ rộng kia khoác lên trên người, nàng hơi mệt một chút, đầu cũng choáng váng, tựa ở trên vách thuyền một hồi là liền ngủ thiếp đi.
Bên ngoài, sau khi Lê Giang tiễn hai người bằng hữu của mình xong liền trở về khoang thuyền, kết quả ông bước vào bên trong mà không nghe được động tĩnh gì.
Lê Giang lớn gọi nữ nhi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, vén rèm đi tới liền sợ đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Cũng may là sau khi dò xét hơi thở mới phát hiện Lê Tường phát sốt rồi ngủ thiếp đi. Lúc này ông mới thoáng thả lỏng tâm trạng xuống.
Có điều ông ngẫm nghĩ lại, dù phát sốt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng là phải nhanh về nhà để nấu thuốc mới được.
Không phải là Lê Giang không nỡ tiêu tiền để đem nữ nhi đi khám thầy thuốc, chỉ là trong túi của ông thực sự không có tiền, trong nhà lại có một người vợ mang bệnh, tiền lời bán cá ngày hôm nay đã đem đi mua lương thực hết cả rồi.
Nói đi nói lại, vẫn là do mình vô dụng.
Lê Giang có chút ủ rũ, khua khua mái chèo cho thuyền quay đầu rồi trở về nhà.
Quan thị đang ở trước cửa vừa tắm nắng vừa ngồi nhặt đậu, bởi vì quá chăm chú cho nên không phát hiện thuyền nhà mình đã về, chờ đến khi nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn lên, liền thấy nữ nhi bảo bối đang được trượng phu của mình cõng về.
“Các người là…”
“Tương Nhi, ngươi vẫn còn sống! Phụ thân sắp bị ngươi hù c.h.ế.t luôn rồi!”
Người đàn ông với cặp mắt hồng hồng vì xúc động, dáng vẻ cực kì oan ức, lại có chút buồn cười.
Chờ chút! Phụ thân?!
“Phụ thân?”
Người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt to khẽ đáp một tiếng, nâng Lê Tường dậy sau đó xoay người tiến vào trong khoang thuyền.
“Tương Nhi, trước tiên ngươi đem quần áo ướt thay ra đi, phụ thân sẽ nấu cho con chút nước nóng để khử lạnh.”
Lê Tường nhìn mọi thứ trước mắt mà trợn mắt ngoác mồm, đầu ong ong như là có mấy chục con ong mật bay xung quanh.
Đây là chỗ nào? Nàng là ai? Người vừa tự xưng phụ thân kia là ai nữa?
Quần áo mà bọn họ mặc nhìn rất cổ, nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ ở trong bệnh viện. Hơn nữa rõ ràng một phút trước nàng còn đang ở trong bệnh viện, nhưng hiện tại lại đang ở trên một cái khoang thuyền?
Chẳng lẽ…Nàng đã xuyên qua rồi?!
Lê Tường cũng từng xem qua một số tiểu thuyết xuyên việt như vậy rồi, trước đó còn xem cùng với hai người bạn tốt của mình, khi đó nàng còn ngây thơ thảo luận là nếu mình xuyên qua thì phải làm sao để nuôi sống bản thân.
Lúc đó nàng đã nói gì nhỉ, à, nàng đã nói là muốn ở cổ đại mở một cái quán ăn nhỏ, dù sao nàng cũng có một tay nghề nấu nướng không tồi chút nào.
“Hắt xì!”
Lê Tường hắt hơi một cái rồi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn lên, quần áo trên người mình vẫn còn dính nước, chẳng trách nàng lại thấy lạnh như thế.
Nàng cũng không kịp suy nghĩ là bộ đồ trên người kì quái như thế nào, chỉ thấy thân thể này quá nhỏ gầy, phải nhanh chóng tìm một bộ quần áo nữ ở trong khoang để đổi mới được.
Nhưng mà Lê Tường tìm mãi cũng không thấy đồ nữ đâu, toàn bộ đều là vật liệu để đánh bắt, có hai bộ quần áo ở trong góc, một bộ khác nhìn rất rộng, hẳn là đồ của người “phụ thân” kia rồi.
Xem ra trước đó nguyên chủ bị rơi xuống nước rồi được cứu lên, có điều không kịp cứu trở về, cho nên Lê Tường mới xuyên qua rồi tỉnh lại ở trong thân thể này.
Tuy rằng Lê Tường cảm thấy rất hoang đường, nhưng rất nhanh nàng đã tiếp nhận sự thực này.
Ngoại trừ có chút không bỏ được Minh Nguyệt và Kiều Kiều, nàng đối với thời hiện đại cũng chả có lưu luyến gì.
Thân thể hiện tại vừa gầy lại ốm yếu, nhưng quan trọng là nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa!
Trời mới biết mỗi ngày Lê Tường phải chịu đựng cơn đau kia có bao nhiêu dằn vặt, có thể thoát khỏi căn bệnh ung thư dạ dày kia là việc mà bao người mơ ước và cầu nguyện.
Đã xuyên qua đây rồi thì cứ vậy mà chấp nhận rồi ở lại thôi.
Lê Tường đổi quần áo xong vẫn cảm thấy có chút lạnh, cuối cùng trực tiếp lấy luôn bộ đồ rộng kia khoác lên trên người, nàng hơi mệt một chút, đầu cũng choáng váng, tựa ở trên vách thuyền một hồi là liền ngủ thiếp đi.
Bên ngoài, sau khi Lê Giang tiễn hai người bằng hữu của mình xong liền trở về khoang thuyền, kết quả ông bước vào bên trong mà không nghe được động tĩnh gì.
Lê Giang lớn gọi nữ nhi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, vén rèm đi tới liền sợ đến mức tim cũng muốn ngừng đập.
Cũng may là sau khi dò xét hơi thở mới phát hiện Lê Tường phát sốt rồi ngủ thiếp đi. Lúc này ông mới thoáng thả lỏng tâm trạng xuống.
Có điều ông ngẫm nghĩ lại, dù phát sốt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng là phải nhanh về nhà để nấu thuốc mới được.
Không phải là Lê Giang không nỡ tiêu tiền để đem nữ nhi đi khám thầy thuốc, chỉ là trong túi của ông thực sự không có tiền, trong nhà lại có một người vợ mang bệnh, tiền lời bán cá ngày hôm nay đã đem đi mua lương thực hết cả rồi.
Nói đi nói lại, vẫn là do mình vô dụng.
Lê Giang có chút ủ rũ, khua khua mái chèo cho thuyền quay đầu rồi trở về nhà.
Quan thị đang ở trước cửa vừa tắm nắng vừa ngồi nhặt đậu, bởi vì quá chăm chú cho nên không phát hiện thuyền nhà mình đã về, chờ đến khi nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn lên, liền thấy nữ nhi bảo bối đang được trượng phu của mình cõng về.