Chương 43
“Cô nương, có lẽ chúng ta nói câu ấy có chút khoa trương, nhưng phải nói rằng lương thực ở tiệm người khác có, cửa hàng chúng ta cũng có, thậm chí những thứ trong tiệm người khác không có, trong cửa hàng chúng ta lại có. Giống như thập tam hương của cửa hàng chúng ta vậy, cô nương, ngươi cứ đi hỏi thăm xem, toàn bộ An Lăng này chẳng còn cửa hàng nào bán loại gia vị này nữa đâu.”
“Thập tam hương??!”
Lê Tường sợ ngây người, sau đó theo bản năng, nàng đi theo tiểu nhị kia đến một khu vực quầy.
Trên quầy đang bày một quả cân nhỏ, còn có mấy cái bình gốm cực lớn. Bên trong mỗi bình gốm đều thả một cái đĩa nhỏ đựng hàng mẫu. Chỉ liếc qua một cái, nàng đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Thập tam hương, bột ớt, bột ngũ vị hương, bột tôm, dầu hàu……”
Trời đất ơi……
Rốt cuộc nàng của hiểu tại sao vừa mới bước vào cửa nàng đã cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì bố cục của tiệm lương thực Bạch thị giống hệt cách bày trí của một siêu thị bán thóc gạo thời hiện đại.
Còn những gia vị ở nơi này nữa, nhìn thế nào cũng không giống những loại đồ vật có thể xuất hiện ở thời đại này.
Xem ra Bạch thị này cũng có chút tên tuổi đây.
Trong lồng n.g.ự.c Lê Tường, trái tim nàng đang nhảy lên bùm bùm đầy kinh hoảng, chẳng lẽ ở nơi đây cũng có người xuyên qua ư?
Nếu có thật, vậy phải gặp người ta một chút, người kia quá giỏi giang, đã tới giai đoạn có thể hô mưa gọi gió, bản thân nàng tới giờ vẫn còn giãy giụa ở tầng dưới chót.
Chẳng qua có mấy thứ trước mắt này, nàng tin tưởng bản thân nhất định cũng sẽ xây dựng nên một phần gia nghiệp cho riêng mình.
“Tiểu ca, bột ớt này bán thế nào?”
“Bột ớt sao? Hiện tại loại quả này được gieo trồng không nhiều lắm, sinh ra hơi ít hàng hoá, cho nên hơi đắt một chút, một cân giá mười đồng bối.”
Còn đắt hơn cả thịt heo.
Lê Tường rên lên một tiếng nho nhỏ biểu hiện vẻ tiếc nuối trong lòng.
Trước mắt thứ này cũng không phải loại gia vị cần thiết nhất, thuần tuý chỉ vì nàng thích cay nên vẫn thèm ăn. Vẫn nên chờ ngày sau kiếm được tiền lời, lại đến đây mua đi.
Nàng dời ánh mắt khỏi chỗ bột ớt trong cửa hàng, lại nhìn một vòng xung quanh, thấy phụ mẫu đang xem giá ngô và những mặt hàng thóc gạo khác.
“Tiểu ca, trong tiệm các ngươi có bột mì không?”
“Bột mì? Không có. Nhưng trong tiệm chúng ta có tiểu mạch, cô nương có thể mua về rồi tự mình mài ra thành bột.”
Tiểu nhị đưa Lê Tường xuyên qua hai cái lu lớn, đi tới một thùng đựng hàng, mở cái nắp ra đã thấy bên trong đựng đầy những bông tiểu mạch màu nâu.
Ngửi hương thơm tiểu mạch bắt đầu tản ra khắp cả tiệm, Lê Tường có cảm giác lòng mình càng thêm kiên định, ít ra trong khoảng khắc này, nàng đã tìm được thứ nguyên liệu khiến cho con đường kiếm tiền của mình càng thêm rộng mở.
“Tiểu mạch có quý như bột ớt không?”
Tiểu nhị trẻ tuổi gãi đầu ngượng ngùng cười nói: “Tuy không đắt như bột ớt, nhưng cũng không rẻ. Một cân giá năm đồng bối.”
Giá cả cũng coi như nằm trong phạm vi Lê Tường có thể chấp nhận được. Một cân bột mì có thể làm được khoảng mười bảy, mười tám cái bánh bao lớn, tương đương với bốn, năm chục cái bánh bao nhỏ, vẫn có không gian kiếm tiền rất lớn.
“Tương Nhi, ngươi đang xem cái gì vậy?”
Lê Tường vừa quay đầu lại đã phát hiện phụ mẫu đều qua bên này rồi.
“Phụ thân, nương…… Ta muốn, ta muốn mua cái này.”
“Đây là……”
Lê Giang hơi bế tắc, hắn chẳng biết thứ này là gì cả. Chẳng qua hắn biết nếu nữ nhi đã muốn mua, vậy khẳng định nó sẽ hữu dụng.
“Tiểu nhị, cho chúng ta năm cân thứ này.”
“Được rồi! Ngài chờ một lát.”
Tiểu nhị kia vội vàng lên tiếng như không muốn cho người ta có cơ hội đổi ý, sau đó hắn lập tức xoay người đi cầm gáo múc bột ra. Đang muốn múc, đột nhiên hắn lại quay đầu hỏi: “Không biết quý khách có mang theo bao tải không? Nếu không có, vậy bản tiệm có bán bao tải với giá một đồng bối một cái.”
“Thập tam hương??!”
Lê Tường sợ ngây người, sau đó theo bản năng, nàng đi theo tiểu nhị kia đến một khu vực quầy.
Trên quầy đang bày một quả cân nhỏ, còn có mấy cái bình gốm cực lớn. Bên trong mỗi bình gốm đều thả một cái đĩa nhỏ đựng hàng mẫu. Chỉ liếc qua một cái, nàng đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Thập tam hương, bột ớt, bột ngũ vị hương, bột tôm, dầu hàu……”
Trời đất ơi……
Rốt cuộc nàng của hiểu tại sao vừa mới bước vào cửa nàng đã cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì bố cục của tiệm lương thực Bạch thị giống hệt cách bày trí của một siêu thị bán thóc gạo thời hiện đại.
Còn những gia vị ở nơi này nữa, nhìn thế nào cũng không giống những loại đồ vật có thể xuất hiện ở thời đại này.
Xem ra Bạch thị này cũng có chút tên tuổi đây.
Trong lồng n.g.ự.c Lê Tường, trái tim nàng đang nhảy lên bùm bùm đầy kinh hoảng, chẳng lẽ ở nơi đây cũng có người xuyên qua ư?
Nếu có thật, vậy phải gặp người ta một chút, người kia quá giỏi giang, đã tới giai đoạn có thể hô mưa gọi gió, bản thân nàng tới giờ vẫn còn giãy giụa ở tầng dưới chót.
Chẳng qua có mấy thứ trước mắt này, nàng tin tưởng bản thân nhất định cũng sẽ xây dựng nên một phần gia nghiệp cho riêng mình.
“Tiểu ca, bột ớt này bán thế nào?”
“Bột ớt sao? Hiện tại loại quả này được gieo trồng không nhiều lắm, sinh ra hơi ít hàng hoá, cho nên hơi đắt một chút, một cân giá mười đồng bối.”
Còn đắt hơn cả thịt heo.
Lê Tường rên lên một tiếng nho nhỏ biểu hiện vẻ tiếc nuối trong lòng.
Trước mắt thứ này cũng không phải loại gia vị cần thiết nhất, thuần tuý chỉ vì nàng thích cay nên vẫn thèm ăn. Vẫn nên chờ ngày sau kiếm được tiền lời, lại đến đây mua đi.
Nàng dời ánh mắt khỏi chỗ bột ớt trong cửa hàng, lại nhìn một vòng xung quanh, thấy phụ mẫu đang xem giá ngô và những mặt hàng thóc gạo khác.
“Tiểu ca, trong tiệm các ngươi có bột mì không?”
“Bột mì? Không có. Nhưng trong tiệm chúng ta có tiểu mạch, cô nương có thể mua về rồi tự mình mài ra thành bột.”
Tiểu nhị đưa Lê Tường xuyên qua hai cái lu lớn, đi tới một thùng đựng hàng, mở cái nắp ra đã thấy bên trong đựng đầy những bông tiểu mạch màu nâu.
Ngửi hương thơm tiểu mạch bắt đầu tản ra khắp cả tiệm, Lê Tường có cảm giác lòng mình càng thêm kiên định, ít ra trong khoảng khắc này, nàng đã tìm được thứ nguyên liệu khiến cho con đường kiếm tiền của mình càng thêm rộng mở.
“Tiểu mạch có quý như bột ớt không?”
Tiểu nhị trẻ tuổi gãi đầu ngượng ngùng cười nói: “Tuy không đắt như bột ớt, nhưng cũng không rẻ. Một cân giá năm đồng bối.”
Giá cả cũng coi như nằm trong phạm vi Lê Tường có thể chấp nhận được. Một cân bột mì có thể làm được khoảng mười bảy, mười tám cái bánh bao lớn, tương đương với bốn, năm chục cái bánh bao nhỏ, vẫn có không gian kiếm tiền rất lớn.
“Tương Nhi, ngươi đang xem cái gì vậy?”
Lê Tường vừa quay đầu lại đã phát hiện phụ mẫu đều qua bên này rồi.
“Phụ thân, nương…… Ta muốn, ta muốn mua cái này.”
“Đây là……”
Lê Giang hơi bế tắc, hắn chẳng biết thứ này là gì cả. Chẳng qua hắn biết nếu nữ nhi đã muốn mua, vậy khẳng định nó sẽ hữu dụng.
“Tiểu nhị, cho chúng ta năm cân thứ này.”
“Được rồi! Ngài chờ một lát.”
Tiểu nhị kia vội vàng lên tiếng như không muốn cho người ta có cơ hội đổi ý, sau đó hắn lập tức xoay người đi cầm gáo múc bột ra. Đang muốn múc, đột nhiên hắn lại quay đầu hỏi: “Không biết quý khách có mang theo bao tải không? Nếu không có, vậy bản tiệm có bán bao tải với giá một đồng bối một cái.”