Chương 62
Một đoạn nhạc đệm vớ vẩn này đã bị nàng ném qua một bên. Lại nói, Ngũ Thừa Phong chỉ nhắc qua chuyện hắn muốn vào thành, chứ đâu có nói sẽ làm việc ở đâu, trong thành rộng lớn như vậy, nàng đâu có thừa hơi mà ngây ngốc chạy đi tìm người chứ? Có duyên nhìn thấy rồi nói sau.
Phì, sắp sang tháng 11, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là đứng ngay cạnh bến tàu như thế này, từng đợt gió thổi tới thổi lui, chỉ một lát nàng đã cảm thấy rét không chịu nổi. Ngay lúc Lê Tường nghĩ tới chuyện nên tìm nơi tránh gió, nàng đã phát hiện ra thuyền đánh cá nhà mình đang từ từ tiến tới.
Lúc này còn chưa tới ba mươi phút đâu.
Lê Tường nhảy lên thuyền, tới khi bước vào khoang thuyền nàng mới cảm thấy ấm áp hơn.
“Phụ thân, tại sao ngươi trở về nhanh như vậy?”
“Hôm nay mấy ngư dân đó đi đánh cá hơi xa, ta gặp được đám người Cừu thúc, vừa lúc hắn đi ngang qua nên ta nhờ hắn hỗ trợ chuyện cua lông rồi, chờ một lúc nữa chúng ta trực tiếp đến bến tàu thu là được.”
“Vậy tốt quá rồi, phụ thân, chúng ta qua kéo lưới lên, vớt chút cá mang về buổi tối ta sẽ hầm.”
Lê Tường rất hưng phấn, phảng phất như nàng đã nhìn thấy nồi cá hầm ớt bốc lên hơi nóng hầm hập đang vẫy tay gọi nàng.
Nhìn bộ dáng sốt ruột muốn ngay lập tức qua kéo lưới lên của nàng, Lê Giang lại cho rằng nữ nhi thèm thịt. Hắn nghĩ thầm, chờ lát nữa đi thu cua lông lại thuận tiện mua chút thịt trở về, vừa hay trong nhà có khách, làm chút món ăn ngon cho Thúy Nhi nếm thử. Nha đầu kia cũng là một hài tử đáng thương.
Đã mấy ngày rồi không giăng lưới, nhưng đôi phụ thân nữ nhi vẫn tỏ ra phối hợp cực kỳ ăn ý, gần hai canh giờ kéo bốn lần lưới, vậy mà lại được một con cá trê vàng.
Chỉ là con cá trê vàng này hơi nhỏ một chút, bộ dáng chỉ trên dưới một cân, vẫn còn là một nhóc cá ‘vị thành niên’, cuối cùng cả hai lại quyết định phóng sinh cho nó.
Tới thời điểm này, hầu hết các ngư dân đều đến bắt đầu quay về bến tàu bán cá, đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường cũng bắt đầu xuôi thuyền bến tàu đi.
Nàng lại bắt tay vào kiểm tra và cọ sạch chiến lợi phẩm trong mẻ lưới cuối cùng, có năm con cá diếc, ba con cá trắm cỏ, hai con cá mè trắng, bốn con cá cam Nhật Bản. Ngoài ra còn có 23 con cua lông và một chậu nhỏ tôm trắng.
Chỉ một buổi trưa mà thu hoạch được chừng này đã rất không tồi, nếu bán đi nói không chừng cũng kiếm được mấy chục đồng bối.
Lê Giang ăn khổ quen, vì vậy căn bản không nghĩ tới chuyện chừa lại một chút cho gia đình mình ăn.
Chỉ là khi cập thuyền vào bờ, ngay thời điểm hắn chuẩn bị mang tất cả lên bán, lại nhìn thấy ánh mắt đầy trông mong của nữ nhi, lúc này hắn mới nhớ ra hồi nãy nữ nhi đã nói nàng muốn ăn cá.
Thứ khác hắn không có nhưng chỉ là cá thì hắn có đầy một thùng. Nữ nhi đã nhiều ngày bận trước bận sau kiếm tiền cho gia đình như vậy, bây giờ nàng chỉ muốn ăn một chút cá, sao hắn có thể từ chối được? Đã vậy, bỏ ra chút cá là chuyện cực kỳ đơn giản.
“Tương Nhi, hôm nay nhà ta không bán chậu tôm trắng và mấy con cá mè trắng kia, cá trắm cỏ cũng bỏ lại một con đi, mang về nhà chúng ta ăn.”
Lê Tường vui mừng hét lên một tiếng, sau đó nàng lập tức dựa theo lời phụ thân nói, cất kỹ cá muốn mang về nhà vào một cái thùng riêng.
Kỳ thật, nàng không thích ăn cá mè trắng, cá mè trắng thịt mềm nhưng quá nhiều xương, ăn vào cực kỳ không thoải mái. Chỉ là hiện tại nhà nghèo quá, có cá ăn là may mắn lắm rồi, đâu thể kén chọn?
“Tương Nhi, ta phải mang cá đi bán, chờ lát nữa bọn họ đưa cua tới, ngươi cứ tự mình thu đi.”
“Vâng, ta biết rồi.”
Lê Tường nhìn phụ thân bê thùng cá đi xa mới xoay người thu dọn lại đồ vật trên đầu thuyền.
Phì, sắp sang tháng 11, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là đứng ngay cạnh bến tàu như thế này, từng đợt gió thổi tới thổi lui, chỉ một lát nàng đã cảm thấy rét không chịu nổi. Ngay lúc Lê Tường nghĩ tới chuyện nên tìm nơi tránh gió, nàng đã phát hiện ra thuyền đánh cá nhà mình đang từ từ tiến tới.
Lúc này còn chưa tới ba mươi phút đâu.
Lê Tường nhảy lên thuyền, tới khi bước vào khoang thuyền nàng mới cảm thấy ấm áp hơn.
“Phụ thân, tại sao ngươi trở về nhanh như vậy?”
“Hôm nay mấy ngư dân đó đi đánh cá hơi xa, ta gặp được đám người Cừu thúc, vừa lúc hắn đi ngang qua nên ta nhờ hắn hỗ trợ chuyện cua lông rồi, chờ một lúc nữa chúng ta trực tiếp đến bến tàu thu là được.”
“Vậy tốt quá rồi, phụ thân, chúng ta qua kéo lưới lên, vớt chút cá mang về buổi tối ta sẽ hầm.”
Lê Tường rất hưng phấn, phảng phất như nàng đã nhìn thấy nồi cá hầm ớt bốc lên hơi nóng hầm hập đang vẫy tay gọi nàng.
Nhìn bộ dáng sốt ruột muốn ngay lập tức qua kéo lưới lên của nàng, Lê Giang lại cho rằng nữ nhi thèm thịt. Hắn nghĩ thầm, chờ lát nữa đi thu cua lông lại thuận tiện mua chút thịt trở về, vừa hay trong nhà có khách, làm chút món ăn ngon cho Thúy Nhi nếm thử. Nha đầu kia cũng là một hài tử đáng thương.
Đã mấy ngày rồi không giăng lưới, nhưng đôi phụ thân nữ nhi vẫn tỏ ra phối hợp cực kỳ ăn ý, gần hai canh giờ kéo bốn lần lưới, vậy mà lại được một con cá trê vàng.
Chỉ là con cá trê vàng này hơi nhỏ một chút, bộ dáng chỉ trên dưới một cân, vẫn còn là một nhóc cá ‘vị thành niên’, cuối cùng cả hai lại quyết định phóng sinh cho nó.
Tới thời điểm này, hầu hết các ngư dân đều đến bắt đầu quay về bến tàu bán cá, đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường cũng bắt đầu xuôi thuyền bến tàu đi.
Nàng lại bắt tay vào kiểm tra và cọ sạch chiến lợi phẩm trong mẻ lưới cuối cùng, có năm con cá diếc, ba con cá trắm cỏ, hai con cá mè trắng, bốn con cá cam Nhật Bản. Ngoài ra còn có 23 con cua lông và một chậu nhỏ tôm trắng.
Chỉ một buổi trưa mà thu hoạch được chừng này đã rất không tồi, nếu bán đi nói không chừng cũng kiếm được mấy chục đồng bối.
Lê Giang ăn khổ quen, vì vậy căn bản không nghĩ tới chuyện chừa lại một chút cho gia đình mình ăn.
Chỉ là khi cập thuyền vào bờ, ngay thời điểm hắn chuẩn bị mang tất cả lên bán, lại nhìn thấy ánh mắt đầy trông mong của nữ nhi, lúc này hắn mới nhớ ra hồi nãy nữ nhi đã nói nàng muốn ăn cá.
Thứ khác hắn không có nhưng chỉ là cá thì hắn có đầy một thùng. Nữ nhi đã nhiều ngày bận trước bận sau kiếm tiền cho gia đình như vậy, bây giờ nàng chỉ muốn ăn một chút cá, sao hắn có thể từ chối được? Đã vậy, bỏ ra chút cá là chuyện cực kỳ đơn giản.
“Tương Nhi, hôm nay nhà ta không bán chậu tôm trắng và mấy con cá mè trắng kia, cá trắm cỏ cũng bỏ lại một con đi, mang về nhà chúng ta ăn.”
Lê Tường vui mừng hét lên một tiếng, sau đó nàng lập tức dựa theo lời phụ thân nói, cất kỹ cá muốn mang về nhà vào một cái thùng riêng.
Kỳ thật, nàng không thích ăn cá mè trắng, cá mè trắng thịt mềm nhưng quá nhiều xương, ăn vào cực kỳ không thoải mái. Chỉ là hiện tại nhà nghèo quá, có cá ăn là may mắn lắm rồi, đâu thể kén chọn?
“Tương Nhi, ta phải mang cá đi bán, chờ lát nữa bọn họ đưa cua tới, ngươi cứ tự mình thu đi.”
“Vâng, ta biết rồi.”
Lê Tường nhìn phụ thân bê thùng cá đi xa mới xoay người thu dọn lại đồ vật trên đầu thuyền.