Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 75

Không ngờ nàng ta còn có thể suy nghĩ ra được điều kiện như vậy

“Còn nữa, chưởng quầy Miêu, ngươi chỉ mua tay nghề làm bột mì, chứ không phải phương thức làm bánh bao, cho nên nói phương thức làm bánh bao không nằm trong con số 50 ngân bối kia. Đương nhiên ta có thể dạy cho các ngươi thủ pháp làm bánh bao riêng, nhưng phải cần thêm tiền.”

Chưởng quầy Miêu: “……”

Đây là tiểu nha đầu tới từ nơi nào vậy? Tại sao có thể lợi hại như thế chứ? Cũng có nghĩa là hắn chi ra 50 ngân bối nhưng chỉ mua được một tầng vỏ bánh bao thôi sao??

“Lê cô nương, theo cách ngươi nói, vậy ta chi tiền chỉ mua được một tầng vỏ bánh bao ư? Thứ đó có ích lợi gì chứ? Ta cũng không nói tới chuyện sẽ mua đứt, ta chỉ muốn ngươi bán luôn cho chúng ta cả phương thức làm bánh bao kia cùng với tay nghề làm bột mì, có được không?”

“Vậy không được, chưởng quầy Miêu à, trà lâu của các ngươi chuyên bán đồ ăn, còn cần ta phải nói cho các ngươi nghe tầm quan trọng của công thức ư? Ta nói ngắn gọn vậy. Muốn có công thức chỉ thông qua hai con đường, một là tổ tiên truyền thừa, hai là dựa vào sự thông minh của bản thân mà nghiên cứu ra. Không cần biết là theo con đường nào, tất cả đều không có đạo lý bán rẻ cho người khác.”

Đương nhiên, dùng gậy đánh người một cái, cũng phải cho người ta một củ cà rốt mới đúng bài.

“Huống hồ học xong tay nghề làm bột mì kia, cũng không phải chỉ làm được mỗi lớp vỏ bánh bao, còn có thể làm được rất nhiều thứ khác nữa. Ta ví dụ một chút về bánh bao đi, loại bánh bao này có rất nhiều loại nhân khác nhau. Trà lâu của các ngươi có thể tự mình chế biến, thịt này, rau này, mặn này, ngọt này, chỉ cần ăn ngon, tất cả đều có thể bỏ vào bánh bao.”

Một lời như làm bừng tỉnh người trong mộng, sau khi nghe xong, hai mẳt chưởng quầy Miêu đã phát sáng lấp lánh.

Đúng vậy, đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới chuyện này chứ? Chỉ cần làm được lớp vỏ, còn lo không có nhân bỏ vào sao? Hắn mời mấy tên đầu bếp kia, cũng đâu phải để chúng ngồi chơi không, những chuyện đó đã có mấy người bọn họ đi suy nghĩ rồi, bản thân hắn chỉ cần mua tay nghề làm bột mì này là được.

“Lê cô nương nói rất đúng, là ta đã suy nghĩ không cẩn thận.”

Chưởng quầy Miêu vẫy vẫy tay về hướng quầy, tiểu nhị trong quầy lập tức cầm bút mực và thẻ tre lại đây.

“Lê cô nương, ta còn một thỉnh cầu nho nhỏ, nếu ngươi đồng ý ta lập tức viết khế ước thẻ tre, sau đó sẽ chuyển 50 ngân bối cho ngươi ngay lập tức.”

“Chưởng quầy, mời ngươi nói.”

“Ta không đề cập tới chuyện mua đứt, nhưng ta chỉ yêu cầu trong vòng ba năm, ngươi không thể tiếp tục bán tay nghề làm bột mì cho bất kỳ người nào muốn bán bánh bao của thành An Lăng. Ta chỉ có một yêu cầu này thôi.”

50 ngân bối, vụ mua bán lớn như vậy, không nói tới lý, cũng nên suy xét một chút tình bên trong nữa, Lê Tường cũng không hề nghĩ ngợi gì lập tức gật đầu.

Dù sao không cho bán bánh bao, nàng còn có thể bán màn thầu, sủi cảo, mì sợi vân vân. Mỹ thực Trung Hoa vô cùng rộng lớn đa dạng, nghĩ rằng không bán được thứ này thì nàng không còn thứ gì khác để bán sao? Kinh nghiệm của chưởng quầy Miêu này vẫn còn rất nông cạn.

Ha ha!

Hai người không còn chuyện gì để bàn thêm nữa, chưởng quầy Miêu cũng trực tiếp hạ bút viết khế ước. Lê Tường trừng lớn mắt thấy hắn viết một chuỗi toàn nòng nọc màu đen, nàng chỉ nhận biết một số năm và một số ba, còn những chữ khác nàng chẳng biết nó là cái gì.

“Lê cô nương có biết chữ không?”

Lê Tường: “……”

Làm sao đây? Không biết chữ, lỡ như bị người ta đặt bẫy trong khế ước thì biết làm sao đây?

“Chi bằng ngươi tìm trong trà lâu, xem có vị khách nhân nào đó biết chữ, nhờ họ xem cho ngươi?”

“Được rồi…… Không cần!”

Lê Tường đang chuẩn bị đồng ý, lại lập tức từ chối.