Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 117

Từ Ngọc Tuyên ngửa đầu hỏi: "Bao lâu?"

Lục thị suy nghĩ một chút, chọn một phương thức cậu bé có thể nghe hiểu nói: "Chờ ngày mai con tỉnh dậy là có thể nhìn thấy nương."

Từ Ngọc Tuyên cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi gật đầu.

Đại cô thái thái nhìn cảnh này, thật sự là kỳ lạ.

Bà đối với vị cháu dâu chưa từng gặp mặt này càng cảm thấy hứng thú.

*

Sáng sớm hôm sau, Từ Ngọc Tuyên dùng bữa sáng, liền thúc giục Kỷ ma ma ôm mình đến Tây viện.

Sau khi đến Tây viện, sẽ là giờ Thìn.

Trời lạnh tuyết đọng, bất luận là Từ Ngọc Tuyên có muốn xuống đất tự mình đi hay không, Kỷ ma ma lúc này cũng sẽ không làm như cậu bé mong muốn.

Liễu Nha dẫn hai người vào chính đường, đồng thời nói: "Chủ tử ở thư phòng phía tây, tiểu công tử có muốn đi qua không?"

Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, sau khi hạ xuống đất đi thẳng vào sảnh, tìm chung quanh nửa ngày, mới nhớ tới hỏi Liễu Nha: "Nương đâu?"

Liễu Nha khó xử: "Nhị phu nhân vẫn chưa về."

Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu, nương vẫn chưa trở vê.

Liễu Nha rất nhanh lại nói: "Nhị phu nhân không có ở đây, nhưng vẫn có chủ tử, tiểu công tử ạ."

Từ Ngọc Tuyên bĩu môi, chậm rãi đi đến thư phòng phía tây.

Sau bàn học, Từ Nguyệt Gia đang nghiên cứu.

Từ Ngọc Tuyên lúc này trực tiếp bò lên ghế dài, đắp chăn nương ngày thường đắp.

Sau đó lại là sự đối diện quen thuộc.

Nhưng lúc này Từ Ngọc Tuyên không muốn chơi xích đu nữa.

Mà là hỏi: "Ở đâu?"

Từ Nguyệt Gia buông mực xuống, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trên thôn trang."

Từ Ngọc Tuyên nghiêng đầu: "Trở về?"

Từ Nguyệt Gia đánh giá một thời gian: "Hai canh giờ."

Kỷ ma ma và Liễu Nha đứng bên yên lặng nhìn nhau.

Hai cha con rốt cuộc đang nói cái gì.

Từ Ngọc Tuyên tựa như đã hiểu, thân thể chậm rãi co vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, cứ như vậy chờ.

Hai canh giờ sau, trên thôn trang.

Ôn Diệp đang đuổi theo một con ngỗng. Tuyết đã ngừng, nhưng một ngày một đêm trôi qua, mặt đất chồng chất một tầng tuyết thật dày, một chân giam xuống chính là một cái hố.

Ngỗng chạy gian nan trên tuyết, Ôn Diệp cũng vậy.

Vân Chi và Đào Chi ở bên cạnh hỗ trợ ngăn cản, khiến cho cả người đều chật vật.

Đào Chi nói: "Phu nhân, không thể đổi ngỗng hầm sao?"

Ôn Diệp cự tuyệt: "Ta muốn ăn nó, ai bảo nó cắn ta."

Đợi hai canh giờ, Từ Ngọc Tuyên vẫn không đợi được nương trở về, hướng Từ Nguyệt Gia lên án: "Cha gạt conl"

Từ Nguyệt Gia: "..."

Từ Ngọc Tuyên cuối cùng không thể chống đỡ, nghiêng người trên ghế dài, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Từ Nguyệt Gia ôm người lên giường ngủ.

Tây viện trống rỗng, chỉ có hai cha con.

Ở vùng ngoại ô xa xôi, Ôn Diệp đuổi theo con ngỗng tới lui, thuận tiện chơi một trận tuyết với con cái của các hộ nông dân.

Lúc nàng đuổi ngỗng đã thay quần áo tỳ nữ, bọn trẻ đêu không nhận ra nàng, chơi rất vui vẻ.

Náo nhiệt gân nửa canh giờ.

Ôn Diệp cuối cùng cũng được ăn món ngỗng hầm nồi áp suất đã nhắc tới từ lâu.

Vô cùng hài lòng....

Giờ ăn trưa đã qua, sau thời gian hai tách trà, Ôn Diệp lệnh người chuẩn bị khởi hành về Quốc công phủ.

Vốn dĩ nàng còn muốn mang hai con ngỗng về cho Lục thị và những người khác nếm thử, nhưng sau đó nghĩ lại nên thôi, sợ sẽ dọa bọn họ.

Loại khổ này chỉ nên giữ lại để sau này một mình nàng chịu đựng là được rồi.

Trên đường về, tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, nhưng vì đường không dễ đi nên xe ngựa di chuyển khá chậm.

Ở trong buồng xe, Ôn Diệp dựa vào Vân Chi ngủ trưa, khi nàng tỉnh lại thì xe ngựa đã vào thành.

Sắc trời bấy giờ đã tối mờ, Ôn Diệp hỏi đã là canh mấy, Đào Chi đáp: "Đã quá nửa giờ thân rồi."

Ôn Diệp im lặng giây lát rồi nói: "Bảo Thu thúc tận lực đi nhanh hơn chút nữa."

Thu thúc là nhi tử của Thu bà tử, đều là thị tỳ bồi gả mà lúc trước Thẩm thị đã cấp cho Ôn Diệp.

Quốc công phủ thường dọn bữa tối vào giờ dậu hai khắc, ngày thường thì cũng thôi, bây giờ Đại cô thái thái hồi kinh, mấy ngày nay nhất định phải tới chính viện ăn cơm.

May mắn thay, sau khi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng xe ngựa cũng tiến vào Quốc công phủ trước giờ thân sáu khắc.

Người hầu của chính viện vẫn luôn chờ chực trước cổng, vừa thấy người lập tức chạy về báo cáo.

Ôn Diệp vờ như không nhìn thấy gì, nhanh chóng về thẳng Tây viện.