Chương 133
Ôn Diệp hỏi cậu nhóc lần cuối: "Tuyên Nhi, nghĩ cho kỹ nhé, chỉ có thể chọn một trong hai thôi đó."
Kỷ ma ma đã thấy rõ đồ ăn trong đĩa sứ: "..."
Nhị phu nhân đúng là trò lừa nào cũng nghĩ ra được.
Nhưng Từ Ngọc Tuyên không hiểu này đó, còn tưởng rằng trong túi giấy dầu chính là đồ ăn vặt mà Ôn Diệp mua từ ngoài vê.
Ôn Diệp đẩy hai đĩa "đồ ăn vặt" mới ra lò tới trước mặt Từ Ngọc Tuyên.
Khoảng cách kéo lại gân như vậy, rốt cuộc Từ Ngọc Tuyên sẽ chọn bên nào, hiển nhiên rất dễ thấy.
Từ Ngọc Tuyên nhìn cũng không nhìn đã bỏ qua đồ ăn dọn sẵn trên bàn, gấp không chờ nổi chỉ vào hai món "đồ ăn vặt" trước mặt, giục Kỷ ma ma gắp cho mình: "Ma ma, muốn ăn -"
Tuổi nhỏ chính là dễ lừa vậy đấy, Ôn Diệp tâm trạng tốt gắp một miếng cá phết bột chiên chấm ớt cho vào miệng.
Thơm cay xốp giòn.
Mà Từ Ngọc Tuyên cũng đang vùi đầu vui vẻ ăn "đồ ăn vặt" mà Kỷ ma ma gắp cho mình - thịt xào.
Có lẽ cậu nhóc sẽ cảm thấy món ăn vặt lạ lam này có mùi vị quen quen, nhưng nó thật sự được lấy ra từ trong túi giấy dầu, chỉ một điểm này thôi đã đủ để lừa gạt một hài tử tâm trí chưa trưởng thành rồi....
Vì đã có Lục thị lo liệu tất cả các công việc lớn bé trên dưới Quốc Công phủ nên cuộc sống của Ôn Diệp rất thanh nhàn.
Tuyết lành báo trước một năm được mùa, gần đến trừ tịch, trời lại đổ một trận tuyết lớn.
Trong lúc bận rộn, Lục thị hay tin ngày mai Đại cô thái thái muốn đến Tây viện ngồi chơi, cho nên hôm nay đặc biệt gọi Ôn Diệp tới phân phó một phen.
Lục thị vừa lật danh sách tặng lễ vừa nói với Ôn Diệp đang ngồi bên dưới: "Tuy Đại cô mẫu tính tình rộng rãi, không thích so đo, nhưng dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, tốt nhất muội nên thu liễm chút tâm tư nhỏ trong ngày thường của mình đi."
Nàng ấy có thể tiếp thu, nhưng điều đó không đại biểu Đại cô thái thái cũng có thể tiếp thu.
Lục thị nhớ rõ năm đó lúc bản thân mới gả vào Quốc Công phủ, Đại cô thái thái cũng từng qua phủ ở tạm mấy ngày, thời điểm đấy bà ấy vẫn rất nghiêm túc đoan trang, tươi cười trên mặt trước sau nhạt nhẽo.
Đại khái là vì mấy năm gần đây biểu đệ càng ngày càng có tiền đồ, lại cưới thê tử, Đại cô thái thái rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, cho nên tính tình cũng có phần thay đổi.
Nhưng tính nết của một người không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, Lục thị sợ Ôn Diệp chỉ mới gặp Đại cô thái thái hai lần rồi cho rằng đã hiểu hết đối phương, lỡ như không để ý, hai bên nháo ra chuyện gì thì không hay.
Đối với phân phó của Lục thị, Ôn Diệp ngoan ngoãn đáp ứng.
Nàng quả thật không quá hiểu biết về Đại cô thái thái, tuy hiện tại mọi người cùng sống dưới một mái hiên, nhưng lại hiếm khi gặp mặt.
Lục thị gọi nàng đến rồi chủ động nói cho nàng biết những chuyện này, trong lòng Ôn Diệp rất cảm kích.
Trưởng bối muốn đến, Ôn Diệp không có khả năng không lo chiêu đãi cho tốt. Chờ Lục thị dứt lời, nàng lại hỏi khẩu vị trong ngày thường của Đại cô thái thái và Diêu thị.
Lục thị trả lời nàng từng chuyện mội.
Cuối cùng còn nói thêm: "Muội cũng không cần khẩn trương, cô mẫu chỉ là nhàm chán quá, nhớ ra vẫn chưa chính thức đến Tây viện nên mới nhân dịp mấy ngày rảnh rỗi trước tết đến chỗ muội ngồi chơi, nói chút chuyện phiếm ấy mà."
Ôn Diệp cười nói: "Tẩu tẩu yên tâm, muội nhất định sẽ chiêu đãi Đại cô mẫu và biểu đệ muội thật tốt."
Lục thị nghe được lời đảm bảo của nàng, lại thấy đồ trang sức đơn giản nhạt nhẽo trên người nàng, không khỏi hỏi: "Bạc có còn đủ dùng không? Ta tặng muội hộp hồng bảo thạch đó, sao không thấy muội dùng?"
Ôn Diệp giải thích: "Hồng bảo thạch quý trọng, muội còn chưa nghĩ xong nên làm ra kiểu dáng trang sức gì.
Lục thị không cho là đúng nói: "Một hộp hồng bảo thạch mà thôi, nếu làm ra kiểu dáng không thích thì cầm qua đây, ta đổi cho muội một hộp mới."
Trong giọng điệu lộ ra mười phần xa hoa.
Thân là đích trưởng nữ được sủng ái nhất Định An Hầu phủ, của hồi môn của Lục thị năm đó có thể đảm đương bốn nổi chữ mười dặm hồng trang.
Kỷ ma ma đã thấy rõ đồ ăn trong đĩa sứ: "..."
Nhị phu nhân đúng là trò lừa nào cũng nghĩ ra được.
Nhưng Từ Ngọc Tuyên không hiểu này đó, còn tưởng rằng trong túi giấy dầu chính là đồ ăn vặt mà Ôn Diệp mua từ ngoài vê.
Ôn Diệp đẩy hai đĩa "đồ ăn vặt" mới ra lò tới trước mặt Từ Ngọc Tuyên.
Khoảng cách kéo lại gân như vậy, rốt cuộc Từ Ngọc Tuyên sẽ chọn bên nào, hiển nhiên rất dễ thấy.
Từ Ngọc Tuyên nhìn cũng không nhìn đã bỏ qua đồ ăn dọn sẵn trên bàn, gấp không chờ nổi chỉ vào hai món "đồ ăn vặt" trước mặt, giục Kỷ ma ma gắp cho mình: "Ma ma, muốn ăn -"
Tuổi nhỏ chính là dễ lừa vậy đấy, Ôn Diệp tâm trạng tốt gắp một miếng cá phết bột chiên chấm ớt cho vào miệng.
Thơm cay xốp giòn.
Mà Từ Ngọc Tuyên cũng đang vùi đầu vui vẻ ăn "đồ ăn vặt" mà Kỷ ma ma gắp cho mình - thịt xào.
Có lẽ cậu nhóc sẽ cảm thấy món ăn vặt lạ lam này có mùi vị quen quen, nhưng nó thật sự được lấy ra từ trong túi giấy dầu, chỉ một điểm này thôi đã đủ để lừa gạt một hài tử tâm trí chưa trưởng thành rồi....
Vì đã có Lục thị lo liệu tất cả các công việc lớn bé trên dưới Quốc Công phủ nên cuộc sống của Ôn Diệp rất thanh nhàn.
Tuyết lành báo trước một năm được mùa, gần đến trừ tịch, trời lại đổ một trận tuyết lớn.
Trong lúc bận rộn, Lục thị hay tin ngày mai Đại cô thái thái muốn đến Tây viện ngồi chơi, cho nên hôm nay đặc biệt gọi Ôn Diệp tới phân phó một phen.
Lục thị vừa lật danh sách tặng lễ vừa nói với Ôn Diệp đang ngồi bên dưới: "Tuy Đại cô mẫu tính tình rộng rãi, không thích so đo, nhưng dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, tốt nhất muội nên thu liễm chút tâm tư nhỏ trong ngày thường của mình đi."
Nàng ấy có thể tiếp thu, nhưng điều đó không đại biểu Đại cô thái thái cũng có thể tiếp thu.
Lục thị nhớ rõ năm đó lúc bản thân mới gả vào Quốc Công phủ, Đại cô thái thái cũng từng qua phủ ở tạm mấy ngày, thời điểm đấy bà ấy vẫn rất nghiêm túc đoan trang, tươi cười trên mặt trước sau nhạt nhẽo.
Đại khái là vì mấy năm gần đây biểu đệ càng ngày càng có tiền đồ, lại cưới thê tử, Đại cô thái thái rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, cho nên tính tình cũng có phần thay đổi.
Nhưng tính nết của một người không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, Lục thị sợ Ôn Diệp chỉ mới gặp Đại cô thái thái hai lần rồi cho rằng đã hiểu hết đối phương, lỡ như không để ý, hai bên nháo ra chuyện gì thì không hay.
Đối với phân phó của Lục thị, Ôn Diệp ngoan ngoãn đáp ứng.
Nàng quả thật không quá hiểu biết về Đại cô thái thái, tuy hiện tại mọi người cùng sống dưới một mái hiên, nhưng lại hiếm khi gặp mặt.
Lục thị gọi nàng đến rồi chủ động nói cho nàng biết những chuyện này, trong lòng Ôn Diệp rất cảm kích.
Trưởng bối muốn đến, Ôn Diệp không có khả năng không lo chiêu đãi cho tốt. Chờ Lục thị dứt lời, nàng lại hỏi khẩu vị trong ngày thường của Đại cô thái thái và Diêu thị.
Lục thị trả lời nàng từng chuyện mội.
Cuối cùng còn nói thêm: "Muội cũng không cần khẩn trương, cô mẫu chỉ là nhàm chán quá, nhớ ra vẫn chưa chính thức đến Tây viện nên mới nhân dịp mấy ngày rảnh rỗi trước tết đến chỗ muội ngồi chơi, nói chút chuyện phiếm ấy mà."
Ôn Diệp cười nói: "Tẩu tẩu yên tâm, muội nhất định sẽ chiêu đãi Đại cô mẫu và biểu đệ muội thật tốt."
Lục thị nghe được lời đảm bảo của nàng, lại thấy đồ trang sức đơn giản nhạt nhẽo trên người nàng, không khỏi hỏi: "Bạc có còn đủ dùng không? Ta tặng muội hộp hồng bảo thạch đó, sao không thấy muội dùng?"
Ôn Diệp giải thích: "Hồng bảo thạch quý trọng, muội còn chưa nghĩ xong nên làm ra kiểu dáng trang sức gì.
Lục thị không cho là đúng nói: "Một hộp hồng bảo thạch mà thôi, nếu làm ra kiểu dáng không thích thì cầm qua đây, ta đổi cho muội một hộp mới."
Trong giọng điệu lộ ra mười phần xa hoa.
Thân là đích trưởng nữ được sủng ái nhất Định An Hầu phủ, của hồi môn của Lục thị năm đó có thể đảm đương bốn nổi chữ mười dặm hồng trang.