Chương 151
Ôn Diệp biết Thường di nương nói những lời này không phải quan tâm tình cảm của nàng đối với Tuyên Ca nhi sâu nặng bao nhiêu, tất cả đều là vì nàng có thể sống tốt ở Quốc Công phủ.
Phụ mẫu thương con, tất sẽ vì con mà lo toan chu toàn.
Ôn Diệp đều hiểu hết, vì vậy nói: "Di nương, con nhớ rồi."
Thường di nương không đòi hỏi Ôn Diệp phải đối đãi với kế tử như nhi tử thân sinh của chính mình, lòng người vẫn luôn bất công, cho dù đều là hài tử do mình sinh ra thì mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn.
Muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thì phải bỏ công vun vén, không có tình cảm cũng không sao, ít nhất cũng phải có thái độ tốt.
Thường di nương nghe thấy Ôn Diệp đáp ứng thì vui vẻ thở phào một hơi, sau đó ánh mắt dán chặt vào Từ Ngọc Tuyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này đã gặp được người rồi, vừa hay có thể dùng mắt đo đạc kích thước y phục, lát nữa dùng nguyên liệu tốt may một bộ trang phục mùa xuân.
Tiểu công tử của Quốc Công phủ không có khả năng sẽ mang y phục do một thiếp thất làm, may mắn còn có Thẩm thị, đến lúc đó có thể lấy danh nghĩa của bà ấy để tặng.
Thường di nương lại chưa từng nghĩ tới lỡ như Thẩm thị không đồng ý thì phải làm thế nào, vì ở trong lòng bà ấy, Thẩm thị là chủ mẫu tốt nhất.
Bà ấy không biết cuộc sống của thiếp thất nhà khác như thế nào, bà ấy chỉ biết hai mươi năm qua mình đã sống rất tốt. Sức nặng của Thẩm thị trong lòng Thường di nương còn nặng hơn Ôn phụ nhiều.
Ôn Nhiên nghe được đối thoại giữa di nương và tỷ tỷ nhà mình thì bắt đầu suy nghĩ sâu xa, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Từ Ngọc Tuyên đang chuyên chú ăn quả mơ.
Nếu Tứ tỷ muốn đối đãi với cậu nhóc như thân sinh nhi tử, vậy thì cô bé cũng phải xem cậu nhóc như thân sinh ngoại tôn của mình.
Trong lòng Ôn Nhiên nghĩ vậy, xem ra sau này mỗi lần kết thúc một môn học nào đó thì phải bảo quản tập ghi chú cho tốt, không thể cho tiểu biểu ca của Trừng ca nhi mượn nữa.
Mỗi lần hắn trả sách lại, quyển sách lúc nào cũng vừa nát vừa bẩn.
Ôn Nhiên không thích tiểu biểu ca của Trừng ca nhi, bây giờ cô bé đã có thân sinh ngoại tôn rồi, vậy thì toàn bộ sách vở sau này đều để lại cho ngoại tôn của mình.
Từ Ngọc Tuyên vừa ăn xong hai quả mơ, bỗng nhiên cảm thấy hai bên vai trở nên nặng nề.
Ôn Nhiên thấy Từ Ngọc Tuyên đã ăn xong, lập tức săn sóc cầm khăn tay lau vệt đường còn sót lại trong lòng bàn tay cậu nhóc.
Từ Ngọc Tuyên thấy có người lau tay giúp thì quay sang cười toét miệng với Ôn Nhiên, để lộ một hàm răng trắng nhỏ đều tăm tắp.
Ôn Nhiên thấy tiểu ngoại tôn cười với mình, trong lòng lập tức mềm nhữn.
Đồ ngọt giống như có tác dụng chữa lành, trong lòng Ôn Diệp nghĩ vậy, cứ nhìn Từ Ngọc Tuyên là biết, cậu nhóc dường như đã quên chuyện đống sách vừa rồi.
Đoàn người ở lại Ôn phủ ăn cơm trưa rồi mới rời đi. Trước khi rời khỏi đó, Ôn Diệp sờ bụng Liễu thị và hỏi: "Có phải còn hơn bốn tháng nữa là sinh rồi đúng không?”
Liễu thị trả lời với vẻ mặt tràn đầy dịu dàng: "Đúng vậy, từ sau khi bắt đầu máy thai, lực chân của nó khỏe hơn nhiều."
Trong lòng Ôn Diệp thầm tính thời gian rồi nói: "Thật là nhanh."
Liễu thị ngỡ rằng Ôn Diệp đang hâm mộ mình, vội nói: "Thật ra cũng không tính là nhanh, ta vào cửa đã sắp một năm rồi."
Tính ngày, tiểu cô tử gả vào Quốc Công phủ cũng được ba tháng rồi.
Liễu thị sợ Ôn Diệp sẽ vì chuyện mãi chưa có thai mà lo nghĩ nhiều, chuyện hài tử cũng là tùy duyên, giống như mẫu thân nàng ấy vậy, sau khi sinh Đại ca xong phải đợi ròng rã năm năm trời mới sinh thêm Nhị ca.
Ôn Diệp không biết Liễu thị đã hiểu lầm ý mình, nàng đang nghĩ đợi Liễu thị sinh xong, lễ tắm ba ngày, đầy tháng rồi trăm ngày, nàng nhất định không thể thiếu tham gia.
Này đó đều là cơ hội để nàng có thể gặp di nương và tiểu muội.
*
Trên đường trở lại Quốc Công phủ, Ôn Diệp mở rương thoại bản mà tiểu muội tặng ngay trước mặt Từ Nguyệt Gia. Lần này không có người viết danh sách cho cô bé, sách trong rương về cơ bản đều là một số tiểu thuyết chí quái (/).
(/) tiểu thuyết chí quái (志怪小说): là những câu chuyện viết về thần tiên, ma quỷ. Thể loại chí quái tồn tại gần như xuyên suốt lịch sử tiểu thuyết Trung Quốc, và còn là nền tảng khai sinh ra truyện truyền kì đời Đường. Tác phẩm " Liêu trai chí dị" nổi tiếng đời Minh cũng ra đời trong truyền thống viết truyện chí quái đó.
Phụ mẫu thương con, tất sẽ vì con mà lo toan chu toàn.
Ôn Diệp đều hiểu hết, vì vậy nói: "Di nương, con nhớ rồi."
Thường di nương không đòi hỏi Ôn Diệp phải đối đãi với kế tử như nhi tử thân sinh của chính mình, lòng người vẫn luôn bất công, cho dù đều là hài tử do mình sinh ra thì mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn.
Muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thì phải bỏ công vun vén, không có tình cảm cũng không sao, ít nhất cũng phải có thái độ tốt.
Thường di nương nghe thấy Ôn Diệp đáp ứng thì vui vẻ thở phào một hơi, sau đó ánh mắt dán chặt vào Từ Ngọc Tuyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này đã gặp được người rồi, vừa hay có thể dùng mắt đo đạc kích thước y phục, lát nữa dùng nguyên liệu tốt may một bộ trang phục mùa xuân.
Tiểu công tử của Quốc Công phủ không có khả năng sẽ mang y phục do một thiếp thất làm, may mắn còn có Thẩm thị, đến lúc đó có thể lấy danh nghĩa của bà ấy để tặng.
Thường di nương lại chưa từng nghĩ tới lỡ như Thẩm thị không đồng ý thì phải làm thế nào, vì ở trong lòng bà ấy, Thẩm thị là chủ mẫu tốt nhất.
Bà ấy không biết cuộc sống của thiếp thất nhà khác như thế nào, bà ấy chỉ biết hai mươi năm qua mình đã sống rất tốt. Sức nặng của Thẩm thị trong lòng Thường di nương còn nặng hơn Ôn phụ nhiều.
Ôn Nhiên nghe được đối thoại giữa di nương và tỷ tỷ nhà mình thì bắt đầu suy nghĩ sâu xa, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Từ Ngọc Tuyên đang chuyên chú ăn quả mơ.
Nếu Tứ tỷ muốn đối đãi với cậu nhóc như thân sinh nhi tử, vậy thì cô bé cũng phải xem cậu nhóc như thân sinh ngoại tôn của mình.
Trong lòng Ôn Nhiên nghĩ vậy, xem ra sau này mỗi lần kết thúc một môn học nào đó thì phải bảo quản tập ghi chú cho tốt, không thể cho tiểu biểu ca của Trừng ca nhi mượn nữa.
Mỗi lần hắn trả sách lại, quyển sách lúc nào cũng vừa nát vừa bẩn.
Ôn Nhiên không thích tiểu biểu ca của Trừng ca nhi, bây giờ cô bé đã có thân sinh ngoại tôn rồi, vậy thì toàn bộ sách vở sau này đều để lại cho ngoại tôn của mình.
Từ Ngọc Tuyên vừa ăn xong hai quả mơ, bỗng nhiên cảm thấy hai bên vai trở nên nặng nề.
Ôn Nhiên thấy Từ Ngọc Tuyên đã ăn xong, lập tức săn sóc cầm khăn tay lau vệt đường còn sót lại trong lòng bàn tay cậu nhóc.
Từ Ngọc Tuyên thấy có người lau tay giúp thì quay sang cười toét miệng với Ôn Nhiên, để lộ một hàm răng trắng nhỏ đều tăm tắp.
Ôn Nhiên thấy tiểu ngoại tôn cười với mình, trong lòng lập tức mềm nhữn.
Đồ ngọt giống như có tác dụng chữa lành, trong lòng Ôn Diệp nghĩ vậy, cứ nhìn Từ Ngọc Tuyên là biết, cậu nhóc dường như đã quên chuyện đống sách vừa rồi.
Đoàn người ở lại Ôn phủ ăn cơm trưa rồi mới rời đi. Trước khi rời khỏi đó, Ôn Diệp sờ bụng Liễu thị và hỏi: "Có phải còn hơn bốn tháng nữa là sinh rồi đúng không?”
Liễu thị trả lời với vẻ mặt tràn đầy dịu dàng: "Đúng vậy, từ sau khi bắt đầu máy thai, lực chân của nó khỏe hơn nhiều."
Trong lòng Ôn Diệp thầm tính thời gian rồi nói: "Thật là nhanh."
Liễu thị ngỡ rằng Ôn Diệp đang hâm mộ mình, vội nói: "Thật ra cũng không tính là nhanh, ta vào cửa đã sắp một năm rồi."
Tính ngày, tiểu cô tử gả vào Quốc Công phủ cũng được ba tháng rồi.
Liễu thị sợ Ôn Diệp sẽ vì chuyện mãi chưa có thai mà lo nghĩ nhiều, chuyện hài tử cũng là tùy duyên, giống như mẫu thân nàng ấy vậy, sau khi sinh Đại ca xong phải đợi ròng rã năm năm trời mới sinh thêm Nhị ca.
Ôn Diệp không biết Liễu thị đã hiểu lầm ý mình, nàng đang nghĩ đợi Liễu thị sinh xong, lễ tắm ba ngày, đầy tháng rồi trăm ngày, nàng nhất định không thể thiếu tham gia.
Này đó đều là cơ hội để nàng có thể gặp di nương và tiểu muội.
*
Trên đường trở lại Quốc Công phủ, Ôn Diệp mở rương thoại bản mà tiểu muội tặng ngay trước mặt Từ Nguyệt Gia. Lần này không có người viết danh sách cho cô bé, sách trong rương về cơ bản đều là một số tiểu thuyết chí quái (/).
(/) tiểu thuyết chí quái (志怪小说): là những câu chuyện viết về thần tiên, ma quỷ. Thể loại chí quái tồn tại gần như xuyên suốt lịch sử tiểu thuyết Trung Quốc, và còn là nền tảng khai sinh ra truyện truyền kì đời Đường. Tác phẩm " Liêu trai chí dị" nổi tiếng đời Minh cũng ra đời trong truyền thống viết truyện chí quái đó.