Chương 160
"Nhà định thân với Tâm Nghiên, muội cũng có biết đấy, đích thứ tôn của Lễ bộ Văn gia, chính là Nhị ca của Đại nhi tức nhà Tương cô mẫu của muội."
Khuê danh của Từ cô mẫu là Từ Tương.
Ôn Diệp: "Trùng hợp như vậy?"
Lục thị nói: "Thịnh Kinh chỉ lớn ngần đó, quan hệ thông gia vốn là rắc rối khó gỡ, vả lại, nam nữ làm mai có thể hiểu tận gốc rễ của nhau là tốt nhất, như vậy thì ít nhiều đều có thể bám víu chút quan hệ."
Văn gia gia phong nghiêm chỉnh, dù sao Lục thị cũng rất hài lòng.
Lục thị nói nhiều như vậy nhưng từ đầu đến cuối đều không nhắc đến vị Nhị đường muội kia, trong lòng Ôn Diệp ngầm hiểu, đại khái là vì vị Nhị đường muội này không dễ sống chung.
Quả nhiên, sau khi nói xong chuyện định thân giữa Văn gia và Lục gia Nhị phòng, Lục thị mới không nhanh không chậm đề cập đến: "Về phần Nhị đường muội Lục Tâm Nhu của ta, năm ngoái nàng ta đã định thân rồi, lúc đó muội mới gả vào chưa lâu, trời lại đổ liên tục mấy trận tuyết lớn, đường xá lại khó đi nên ta cũng không nói với muội, cũng không đưa muội theo."
Ôn Diệp nghe xong, bình tĩnh thăm dò: "Nói như vậy, lần này ta qua đó, đúng lúc có thể gửi bù lễ vật."
Lục thị lập tức từ chối: "Không cần."
Cũng không giải thích nguyên nhân, chỉ nhíu mày bổ sung một câu: "Chờ đến lúc tham gia định thân yến, khó tránh khỏi sẽ chạm mặt với nàng ta, muội tận lực đừng giao lưu gì với nàng ta, hai người không hợp."
Ôn Diệp: "..."
Tốt lắm, người còn chưa gặp mà đã không hợp rồi.
Lục thị không muốn nói rõ, Ôn Diệp cũng không định hỏi nguyên nhân sâu xa, nhưng từ cái nhíu mày của Lục thị khi nhắc đến ba chữ "Lục Tâm Nhu” thì có thể thấy được quan hệ giữa các nàng không được hòa thuận lắm.
Ba ngày sau, Tây viện.
Từ sau tiết Thượng Nguyên đã bắt đầu thượng triều trở lại, bởi vì mấy ngày tết không đi làm nên thời gian qua đã tích tụ rất nhiều vụ án, cộng thêm sau buổi thượng triều phải đưa ra hình phạt cuối cùng cho cọc án nhi tử của mệnh quan triều đình sát hại bá tánh bình dân vào năm ngoái.
Vốn dĩ cọc án này đã kết thúc từ năm ngoái rồi, ai ngờ Lý gia lại leo lên được cành cao Văn Vương, có Văn Vương ra mặt, hung phạm chính của vụ án là Giang Minh vốn bị xử chém sau mùa thu, nhưng vì Văn Vương thọc vào một chân nên hình phạt cứ kéo dài mãi chưa thể kết án.
Bởi vậy gần đây Từ Nguyệt Gia vẫn luôn đi sớm về trễ.
Tuy rằng hôm nay Từ Nguyệt Gia xuất phát chậm hơn ngày thường, nhưng hiện tại cũng chỉ mới giờ mẹo, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối thui.
Động tác xuống giường của hắn vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
Đột nhiên sau lưng có một lực đạo túm chặt một góc áo ngủ của hắn.
Ôn Diệp thò đầu ra khỏi chăn, mắt vẫn còn chưa mở hết, mơ mơ màng màng thấy được một bóng người không tiếng động, nghĩ cũng không cần nghĩ đã duai tay túm lại.
Có lẽ vì nguyên nhân tối qua nên giọng nói của nàng giờ phút này có chút ái muội: "Lang quân chờ ta một lát."
Ôn Diệp xốc chăn trên người ra, cái lạnh từ bên ngoài lập tức chui vào trong áo ngủ, đầu óc của nàng cũng thanh tỉnh hơn không ít. Nàng ngồi dậy, khụ khụ nói: "Hôm nay ta phải theo tẩu tẩu đến dự một buổi định thân yến, cũng phải dậy sớm."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Đã phải dậy sớm, tối qua còn...
Nhưng trước mắt dường như cũng không phải là thời điểm thích hợp để hồi tưởng lại chuyện tối qua, Từ Nguyệt Gia nhìn về phía dây lưng sắp bung ra vì bị Ôn Diệp lôi kéo góc áo, trong giọng nói không nén được bất đắc dĩ: "Buông tay."
"Không phải ta cố ý đâu." Ôn Diệp lập tức thả tay ra.
Nàng chỉ vì ngủ không đủ giấc nên đầu óc không được tỉnh táo thôi.
Từ Nguyệt Gia không nhanh không chậm buộc lại dây lưng áo ngủ đã lung lay sắp rớt, không biết nghĩ đến chuyện gì, liếc mắt sang một bên, ám chỉ nói: "Tuy Quốc Công phủ giàu có, nhưng bộ đồ ngủ trên người ta cũng chỉ mới mặc một lần thôi, lân sau nàng nhẹ tay chút."
Nói xong, Từ Nguyệt Gia liền đứng dậy rời đi, hoàn toàn không cho Ôn Diệp bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Khi Ôn Diệp ý thức được ẩn ý đằng sau câu nói của hắn thì người đã đi trắc gian rửa mặt rồi.
Ôn Diệp: "..."
Không phải tối qua chỉ không cẩn thận xé bỏ một bộ đồ ngủ của hắn thôi sao, nàng còn chưa ghét bỏ phong cách lão cán bộ trước sau như một của hắn đâu đấy.
Rõ ràng trước đây nàng đã dùng hành động ám chỉ rồi, kết quả từ sau lần đó, hắn vẫn không thay đổi gì.
Chẳng có ý tưởng gì mới cả.
Khuê danh của Từ cô mẫu là Từ Tương.
Ôn Diệp: "Trùng hợp như vậy?"
Lục thị nói: "Thịnh Kinh chỉ lớn ngần đó, quan hệ thông gia vốn là rắc rối khó gỡ, vả lại, nam nữ làm mai có thể hiểu tận gốc rễ của nhau là tốt nhất, như vậy thì ít nhiều đều có thể bám víu chút quan hệ."
Văn gia gia phong nghiêm chỉnh, dù sao Lục thị cũng rất hài lòng.
Lục thị nói nhiều như vậy nhưng từ đầu đến cuối đều không nhắc đến vị Nhị đường muội kia, trong lòng Ôn Diệp ngầm hiểu, đại khái là vì vị Nhị đường muội này không dễ sống chung.
Quả nhiên, sau khi nói xong chuyện định thân giữa Văn gia và Lục gia Nhị phòng, Lục thị mới không nhanh không chậm đề cập đến: "Về phần Nhị đường muội Lục Tâm Nhu của ta, năm ngoái nàng ta đã định thân rồi, lúc đó muội mới gả vào chưa lâu, trời lại đổ liên tục mấy trận tuyết lớn, đường xá lại khó đi nên ta cũng không nói với muội, cũng không đưa muội theo."
Ôn Diệp nghe xong, bình tĩnh thăm dò: "Nói như vậy, lần này ta qua đó, đúng lúc có thể gửi bù lễ vật."
Lục thị lập tức từ chối: "Không cần."
Cũng không giải thích nguyên nhân, chỉ nhíu mày bổ sung một câu: "Chờ đến lúc tham gia định thân yến, khó tránh khỏi sẽ chạm mặt với nàng ta, muội tận lực đừng giao lưu gì với nàng ta, hai người không hợp."
Ôn Diệp: "..."
Tốt lắm, người còn chưa gặp mà đã không hợp rồi.
Lục thị không muốn nói rõ, Ôn Diệp cũng không định hỏi nguyên nhân sâu xa, nhưng từ cái nhíu mày của Lục thị khi nhắc đến ba chữ "Lục Tâm Nhu” thì có thể thấy được quan hệ giữa các nàng không được hòa thuận lắm.
Ba ngày sau, Tây viện.
Từ sau tiết Thượng Nguyên đã bắt đầu thượng triều trở lại, bởi vì mấy ngày tết không đi làm nên thời gian qua đã tích tụ rất nhiều vụ án, cộng thêm sau buổi thượng triều phải đưa ra hình phạt cuối cùng cho cọc án nhi tử của mệnh quan triều đình sát hại bá tánh bình dân vào năm ngoái.
Vốn dĩ cọc án này đã kết thúc từ năm ngoái rồi, ai ngờ Lý gia lại leo lên được cành cao Văn Vương, có Văn Vương ra mặt, hung phạm chính của vụ án là Giang Minh vốn bị xử chém sau mùa thu, nhưng vì Văn Vương thọc vào một chân nên hình phạt cứ kéo dài mãi chưa thể kết án.
Bởi vậy gần đây Từ Nguyệt Gia vẫn luôn đi sớm về trễ.
Tuy rằng hôm nay Từ Nguyệt Gia xuất phát chậm hơn ngày thường, nhưng hiện tại cũng chỉ mới giờ mẹo, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối thui.
Động tác xuống giường của hắn vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
Đột nhiên sau lưng có một lực đạo túm chặt một góc áo ngủ của hắn.
Ôn Diệp thò đầu ra khỏi chăn, mắt vẫn còn chưa mở hết, mơ mơ màng màng thấy được một bóng người không tiếng động, nghĩ cũng không cần nghĩ đã duai tay túm lại.
Có lẽ vì nguyên nhân tối qua nên giọng nói của nàng giờ phút này có chút ái muội: "Lang quân chờ ta một lát."
Ôn Diệp xốc chăn trên người ra, cái lạnh từ bên ngoài lập tức chui vào trong áo ngủ, đầu óc của nàng cũng thanh tỉnh hơn không ít. Nàng ngồi dậy, khụ khụ nói: "Hôm nay ta phải theo tẩu tẩu đến dự một buổi định thân yến, cũng phải dậy sớm."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Đã phải dậy sớm, tối qua còn...
Nhưng trước mắt dường như cũng không phải là thời điểm thích hợp để hồi tưởng lại chuyện tối qua, Từ Nguyệt Gia nhìn về phía dây lưng sắp bung ra vì bị Ôn Diệp lôi kéo góc áo, trong giọng nói không nén được bất đắc dĩ: "Buông tay."
"Không phải ta cố ý đâu." Ôn Diệp lập tức thả tay ra.
Nàng chỉ vì ngủ không đủ giấc nên đầu óc không được tỉnh táo thôi.
Từ Nguyệt Gia không nhanh không chậm buộc lại dây lưng áo ngủ đã lung lay sắp rớt, không biết nghĩ đến chuyện gì, liếc mắt sang một bên, ám chỉ nói: "Tuy Quốc Công phủ giàu có, nhưng bộ đồ ngủ trên người ta cũng chỉ mới mặc một lần thôi, lân sau nàng nhẹ tay chút."
Nói xong, Từ Nguyệt Gia liền đứng dậy rời đi, hoàn toàn không cho Ôn Diệp bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Khi Ôn Diệp ý thức được ẩn ý đằng sau câu nói của hắn thì người đã đi trắc gian rửa mặt rồi.
Ôn Diệp: "..."
Không phải tối qua chỉ không cẩn thận xé bỏ một bộ đồ ngủ của hắn thôi sao, nàng còn chưa ghét bỏ phong cách lão cán bộ trước sau như một của hắn đâu đấy.
Rõ ràng trước đây nàng đã dùng hành động ám chỉ rồi, kết quả từ sau lần đó, hắn vẫn không thay đổi gì.
Chẳng có ý tưởng gì mới cả.