Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 176

Như Ngọc Phương Viên còn có Phù Dung Ký, điểm tâm bình thường đều phải tốn năm lượng đến mười lượng bạc, một hộp khối lượng cũng không phải rất nhiêu. Trước mắt chiếc bánh này mười người đều ăn không hết, còn chưa tính qua, nghiên cứu làm điểm tâm còn ước chừng hơn mười ngày, Lục thị cảm thấy khẳng định rất hao bạc.

Ôn Diệp không muốn nói dối, vì vậy liền dứt khoát nói thật: "Chỉ dùng chút sữa bột, trứng gà, đường trắng cùng ít trái cây linh tỉnh thôi."

Những thứ này đối với dân chúng bình thường mà nói có lẽ là đồ ăn tinh quý, nhưng đối với Quốc Công phủ lừng lẫy mà nói, là đồ vật không thể bình thường hơn.

Lục thị không tin: "Muội không cần dỗ ta, trong lòng ta biết rõ. Sau bữa trưa ngày mai muội tới chính viện, ta có thứ tốt cho muội."

Ôn Diệp nghe vậy liền hoảng loạn: "Thật sự không cần đâu..."

Nhưng Lục thị đã không nhìn nàng nữa.

Đại cô thái thái cùng Từ cô mẫu ăn xong bánh ngọt rất có ánh mắt đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, đem không gian để lại cho những người trẻ tuổi.

Sau khi Ôn Diệp đưa quà sinh nhật xong, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người thành công lui thân đồng thời cũng kéo Diêu thị đi.

Lục thị cùng mấy vị bạn tốt khó khăn lắm mới có dịp gặp lại, để các nàng riêng tư tâm sự cho thoả thích.

Ôn Diệp và Diêu thị đi tới bên hồ, từ trong tay tỳ nữ cầm một chén thức ăn cho cá, từng nắm từng nắm cho ăn, Diêu Thị nhất thời không nhịn được, lại gần hỏi: "Nhị biểu tẩu, ta có thể hỏi cách làm bánh ngọt như thế nào được không?"

Nàng ấy cũng muốn thử.

Ôn Diệp rắc một nắm thức ăn cho cá, nhìn một đám cá chép gấm bơi về phía nàng, nghiêng đầu nói với nàng ấy: "Nếu muội thích, ta sẽ bảo người ta viết phương pháp cho muội, cũng không khó."

Dù sao nó cũng đơn giản, giữ lại cho riêng mình cũng chả ích gì...

Diêu thị thâm cảm tạ, trong lòng lại càng thầm nghĩ, sinh nhật mẹ chồng vào ngày thu, khi đó các nàng khẳng định đã trở về Lăng thành, nàng ấy quyết định cũng chuẩn bị cho mẹ chồng một bữa tiệc sinh nhật không giống với những năm trước.

Không mong là sẽ giống với nhị biểu tẩu, bởi vì Ôn Diệp có thể dỗ đại biểu tẩu chủ động mở kho riêng, nhưng nàng ấy chỉ hy vọng có thể dỗ mẹ chồng cảm động, để bà ấy chủ động mở miệng giúp mình quản lý hậu trạch.

Nàng ấy chỉ có một tâm nguyện nhỏ như vậy, hẳn là không khó thực hiện chứ?

*

Ba tầng bánh ngọt lớn, cuối cùng không thể ăn hết, còn dư lại không ít, căn bản là Lục thị muốn để lại ba miếng nhỏ còn lại cho phân cho đám Thanh Tuyết một phần.

Kết quả Mạnh Tứ phu nhân nói muốn mang hai miếng trở vê cho hai nữ nhi nhà mình nếm thử.

Còn hỏi Ôn Diệp phương pháp bảo quản bánh ngọt. Ôn Diệp trả lời: "Hôm nay thời tiết mát mẻ có thể để lâu một chút, nếu muốn để ngày mai ăn, có thể dùng đá giữ lạnh."

Mạnh Tứ phu nhân vừa nghe, lúc này nói với Lục thị: "Nói như vậy, ngươi cùng Diệp Nương mỗi người để lại ba miếng, còn lại mấy người chúng ta chia nhau nhé?”

"Ngươi muốn thì cứ lấy đi, dù sao ta muốn ăn thì lúc nào cũng ăn được." Lục thị xa hoa nói xong, liếc mắt nhìn Ôn Diệp.

Mạnh Tứ phu nhân: "... Thanh Tuyết, tới giúp ta cắt miếng lớn đi."

Cuối cùng, các nhà chia làm ba miếng nhỏ, bao gồm cả Lục thị và Ôn Diệp.

Lục thị tiễn mấy người bạn tốt ra về, vẻ mặt tươi cười trở lại Lâm Thủy các.

Ôn Diệp còn chưa kịp đi, Lục thị đã gọi nàng lại: "Đừng quên điều ta đã nói với muội, ngày mai đến chính viện một chuyến."

Nếu muốn giữ chặt ai đó thì tâm ý và ý tưởng sẽ rất quan trọng, nhưng sự trung thực cũng không thể thiếu.

Ôn Diệp không muốn Lục thị hiểu lầm chuyện "bánh ngọt", thế là nàng đành nhấn mạnh lần nữa: "Ta trở về sẽ lấy phương pháp làm bánh ngọt ra, đến lúc đó tẩu tẩu sẽ biết ta không nói dối."

Lục thị không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Ta muốn phương pháp của muội làm cái gì, chẳng lẽ lúc ta muốn ăn muội còn không làm cho ta à?”

Cơ hội biểu hiện tốt như vậy, Ôn Diệp đương nhiên muốn mãnh liệt phủ quyết: "Tẩu tẩu muốn ăn lúc nào thì ta đều sẽ làm."

Lục thị nhìn nàng một cái, cười nói: “Đã như vậy, muội còn đưa phương pháp làm gì."

Ôn Diệp mơ hồ hiểu ra điều gì, nàng dừng một chút nói: "Đều nghe theo tẩu tẩu."