Chương 187
Thiếu chút nữa đã ngủ quên, Đào Chi đột nhiên báo: "Phu nhân, Thu Thạch đã trở lại."
Ôn Diệp phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới lấy cuốn kịch che mặt ra, ngẩng đầu nói: "Giải thích lý do, giao người ra."
Đào Chi cúi người, hạ giọng nói: "Đúng như phu nhân nói, thư sinh kia nhìn thì yếu đuối, nhưng kết quả căn bản không phải là người tốt."
Ôn Diệp ngồi dậy nói: "Ngươi nói kỹ cho ta nghe."
Đào Chi liền bắt đầu kể từ khi Thu Thạch trở về thành, đối phương còn chưa trở lại thành đã gặp phải một đội bổ khoái triều đình ra khỏi thành.
Thu Thạch cảm thấy không đúng, liền lấy yên bài của Quốc Công phủ đi lên hỏi, mới biết được bọn họ đang truy bắt một gã phạm nhân.
Căn cứ vào miêu tả của đối phương, Thu Thạch cảm thấy rất giống với nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trong thôn trang, nên đã nói ngắn gọn về chuyện xảy ra ở thôn trang với người dẫn đầu đội.
Đào Chi nói xong lời cuối cùng, nói: "Những bổ khoái mà Thu Thạch dẫn đến vẫn còn ở trong kho."
Ôn Diệp đứng dậy nói: "Đã vậy, ta phải qua đó một chuyến."
Kho hàng cách vườn trái cây một khoảng, nên lúc xảy ra chuyện cũng sẽ không làm phiên đến mọi người đang thưởng ngoạn phong cảnh và trò chuyện.
Ôn Diệp nhanh chóng đi tới kho hàng, lúc này thư sinh đã được cởi khỏi cây cột, nhưng tay chân vẫn bị trói chặt.
Người dẫn đội ra khỏi thành đuổi bắt phạm nhân là thủ hạ của Phủ Doãn Vương đại nhân, họ Liêu.
Liêu bộ đầu ôm quyền hành lễ với Ôn Diệp, sau đó nói: "Đa tạ Từ nhị phu nhân hỗ trợ bắt lấy người này."
Ôn Diệp đoan chính nói: "Ta cũng thấy hành vi cử chỉ của hắn ta rất kỳ quái, mới bảo trưởng thôn trang trói hắn ta lại, để nô tỳ vào thành báo quan, không cản trở Liêu bộ đầu phá án là được rồi."
Liêu bộ đầu vội vàng nói: "Đương nhiên không có rồi."
Y đã moi ra những chỉ tiết liên quan từ miệng nô tỳ tên là Thu Thạch, sau khi đi vào thôn trang cũng cùng thôn đầu cùng tá điền xác minh qua.
Nếu không phải Từ nhị phu nhân quả quyết, nói không chừng đã để cho tên này chạy thoát, đến lúc đó việc truy bắt chắc chắn sẽ hao phí thời gian hơn.
Liêu bộ đầu cảm kích còn không kịp, sao còn có thể có cảm xúc khác.
Ôn Diệp thấy ánh mắt y thanh chính, lộ ra chút uy nghiêm, hẳn là người dễ nói chuyện.
Nàng giả vờ không biết mà hỏi y: "Người này phạm tội gì thế?"
Liêu bộ đầu cân nhắc, trả lời: "Ty chức chỉ biết người này là cử tử thi rớt năm ngoái, hôm qua dùng đồ ăn đầu độc thân nhân trong nhà."
Tình hình cụ thể còn phải chờ áp giải về kinh thẩm phán mới biết được.
Tình hình cụ thể không tiện nói, Ôn Diệp hiểu có chừng mực, không tiếp tục truy hỏi: "Đã như vậy, Liêu bộ đầu áp giải người này về đi."
Liêu bộ đầu thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chắp tay tạ ơn: "Đa tạ Từ nhị phu nhân."
*
Một đội bổ khoái đến thôn trang, hiển nhiên sẽ không giấu nổi tai mắt xung quanh, tin tức giống như gió thổi vào lỗ tai mấy người ngồi trong đình ngắm hoa.
Ôn Diệp vừa trở về, Diêu thị kéo tay nàng nói: "Không phải nói không phải chuyện gì lớn sao? Sao còn đưa đội bổ khoái tới rồi?"
Ôn Diệp nhẹ giọng giải thích: "Thực sự không phải chuyện gì lớn, chỉ là một phạm nhân trong phủ nha chạy tới gần thôn trang, Trần trưởng thôn trang tưởng là trộm, trói lại, đang chuẩn bị đi báo quan xử lý, tình cờ gặp phải một đội bổ khoái ra khỏi thành đuổi bắt phạm nhân."
Ôn Diệp không nói kỳ thật tên phạm nhân kia lúc trước đã chạy vào thôn trang, hiện giờ phạm nhân đã bị mang đi, cần gì để mọi người lại lo lắng hãi hùng.
"Thì ra là thế." Diêu thị tin ngay, còn nói: "May mắn bị trưởng thôn trang phát hiện."
Văn thị hỏi: "Những bộ khoái kia còn ở thôn trang không?”
Ôn Diệp: "Đi rồi."
Tiết Tĩnh Dao tò mò hỏi: "Diệp tỷ, tỷ có biết người đó phạm tội gì không?”
Tiết Tĩnh Nhàn kéo cô bé, nhẹ giọng quát lớn: "Muội là con gái, hỏi lung tung làm cái gì."
Tiết Tĩnh Dao bĩu môi, đứng ở sau lưng Tiết Tĩnh Nhàn hướng mắt tới Ôn Diệp "Mau nói cho ta biết đi".
Ôn Diệp cười nói: "Liêu bộ đầu không nói nhiều, chỉ nói người đó bị nghi là đầu độc người thân trong nhà, bị phát hiện, người thân báo quan."
Văn thị không khỏi nói: "Thù hận gì mà phải làm việc ác đến mức này cơ chứ”"
Ôn Diệp thong thả nói: "Thư sinh kia nhìn yếu đuối mong manh vậy, ai ngờ lại là sói già đội lốt cừu non."
Ôn Diệp phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới lấy cuốn kịch che mặt ra, ngẩng đầu nói: "Giải thích lý do, giao người ra."
Đào Chi cúi người, hạ giọng nói: "Đúng như phu nhân nói, thư sinh kia nhìn thì yếu đuối, nhưng kết quả căn bản không phải là người tốt."
Ôn Diệp ngồi dậy nói: "Ngươi nói kỹ cho ta nghe."
Đào Chi liền bắt đầu kể từ khi Thu Thạch trở về thành, đối phương còn chưa trở lại thành đã gặp phải một đội bổ khoái triều đình ra khỏi thành.
Thu Thạch cảm thấy không đúng, liền lấy yên bài của Quốc Công phủ đi lên hỏi, mới biết được bọn họ đang truy bắt một gã phạm nhân.
Căn cứ vào miêu tả của đối phương, Thu Thạch cảm thấy rất giống với nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trong thôn trang, nên đã nói ngắn gọn về chuyện xảy ra ở thôn trang với người dẫn đầu đội.
Đào Chi nói xong lời cuối cùng, nói: "Những bổ khoái mà Thu Thạch dẫn đến vẫn còn ở trong kho."
Ôn Diệp đứng dậy nói: "Đã vậy, ta phải qua đó một chuyến."
Kho hàng cách vườn trái cây một khoảng, nên lúc xảy ra chuyện cũng sẽ không làm phiên đến mọi người đang thưởng ngoạn phong cảnh và trò chuyện.
Ôn Diệp nhanh chóng đi tới kho hàng, lúc này thư sinh đã được cởi khỏi cây cột, nhưng tay chân vẫn bị trói chặt.
Người dẫn đội ra khỏi thành đuổi bắt phạm nhân là thủ hạ của Phủ Doãn Vương đại nhân, họ Liêu.
Liêu bộ đầu ôm quyền hành lễ với Ôn Diệp, sau đó nói: "Đa tạ Từ nhị phu nhân hỗ trợ bắt lấy người này."
Ôn Diệp đoan chính nói: "Ta cũng thấy hành vi cử chỉ của hắn ta rất kỳ quái, mới bảo trưởng thôn trang trói hắn ta lại, để nô tỳ vào thành báo quan, không cản trở Liêu bộ đầu phá án là được rồi."
Liêu bộ đầu vội vàng nói: "Đương nhiên không có rồi."
Y đã moi ra những chỉ tiết liên quan từ miệng nô tỳ tên là Thu Thạch, sau khi đi vào thôn trang cũng cùng thôn đầu cùng tá điền xác minh qua.
Nếu không phải Từ nhị phu nhân quả quyết, nói không chừng đã để cho tên này chạy thoát, đến lúc đó việc truy bắt chắc chắn sẽ hao phí thời gian hơn.
Liêu bộ đầu cảm kích còn không kịp, sao còn có thể có cảm xúc khác.
Ôn Diệp thấy ánh mắt y thanh chính, lộ ra chút uy nghiêm, hẳn là người dễ nói chuyện.
Nàng giả vờ không biết mà hỏi y: "Người này phạm tội gì thế?"
Liêu bộ đầu cân nhắc, trả lời: "Ty chức chỉ biết người này là cử tử thi rớt năm ngoái, hôm qua dùng đồ ăn đầu độc thân nhân trong nhà."
Tình hình cụ thể còn phải chờ áp giải về kinh thẩm phán mới biết được.
Tình hình cụ thể không tiện nói, Ôn Diệp hiểu có chừng mực, không tiếp tục truy hỏi: "Đã như vậy, Liêu bộ đầu áp giải người này về đi."
Liêu bộ đầu thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chắp tay tạ ơn: "Đa tạ Từ nhị phu nhân."
*
Một đội bổ khoái đến thôn trang, hiển nhiên sẽ không giấu nổi tai mắt xung quanh, tin tức giống như gió thổi vào lỗ tai mấy người ngồi trong đình ngắm hoa.
Ôn Diệp vừa trở về, Diêu thị kéo tay nàng nói: "Không phải nói không phải chuyện gì lớn sao? Sao còn đưa đội bổ khoái tới rồi?"
Ôn Diệp nhẹ giọng giải thích: "Thực sự không phải chuyện gì lớn, chỉ là một phạm nhân trong phủ nha chạy tới gần thôn trang, Trần trưởng thôn trang tưởng là trộm, trói lại, đang chuẩn bị đi báo quan xử lý, tình cờ gặp phải một đội bổ khoái ra khỏi thành đuổi bắt phạm nhân."
Ôn Diệp không nói kỳ thật tên phạm nhân kia lúc trước đã chạy vào thôn trang, hiện giờ phạm nhân đã bị mang đi, cần gì để mọi người lại lo lắng hãi hùng.
"Thì ra là thế." Diêu thị tin ngay, còn nói: "May mắn bị trưởng thôn trang phát hiện."
Văn thị hỏi: "Những bộ khoái kia còn ở thôn trang không?”
Ôn Diệp: "Đi rồi."
Tiết Tĩnh Dao tò mò hỏi: "Diệp tỷ, tỷ có biết người đó phạm tội gì không?”
Tiết Tĩnh Nhàn kéo cô bé, nhẹ giọng quát lớn: "Muội là con gái, hỏi lung tung làm cái gì."
Tiết Tĩnh Dao bĩu môi, đứng ở sau lưng Tiết Tĩnh Nhàn hướng mắt tới Ôn Diệp "Mau nói cho ta biết đi".
Ôn Diệp cười nói: "Liêu bộ đầu không nói nhiều, chỉ nói người đó bị nghi là đầu độc người thân trong nhà, bị phát hiện, người thân báo quan."
Văn thị không khỏi nói: "Thù hận gì mà phải làm việc ác đến mức này cơ chứ”"
Ôn Diệp thong thả nói: "Thư sinh kia nhìn yếu đuối mong manh vậy, ai ngờ lại là sói già đội lốt cừu non."