Chương 195
Ngoại trừ không có kịch, cơ bản cũng giống như cấu hình của nàng.
Nhưng để nhất trí giống nhau về bề ngoài, Ôn Diệp cầm cho Từ Ngọc Tuyên một quyển sách của cha cậu bé đặt ở trên bàn trúc nhỏ làm bài trí.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Ôn Diệp bất động thanh sắc đẩy Kỷ ma ma ra.
Dưới hành lang ngoại trừ hai nương con, chỉ còn lại Đào Chi.
Ôn Diệp bắt đầu hỏi: "Nương đối xử tốt với con không?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: "Tốt al"
Ôn Diệp lại hỏi: "Vậy tốt như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên gặm một miếng điểm tâm nhỏ giơ lên nói: "Giống lễ mừng năm mới!"
Trẻ con biểu đạt cảm xúc luôn thẳng thắn như vậy.
Ôn Diệp: "..."..
Đào Chi bên cạnh thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.
Ôn Diệp Trọng gióng trống khua chiêng: "Tuyên nhi, nếu ta và cha con cãi nhau, con có bênh nương không?”
Từ Ngọc Tuyên nghi hoặc: Cai nhau?”
Ý thức được việc cậu bé còn không hiểu nghĩa của từ "cãi nhau", Ôn Diệp đưa ra một ví dụ: "Chính là cha con đã có một đĩa bánh ngọt, còn muốn ta làm cho hắn, nhưng Nương không muốn làm, thì Tuyên nhi sẽ đứng về phía Nương đúng không?”
Nhưng mà Từ Ngọc Tuyên nghe được từ "Bánh ngọt, đầu cậu bé nhớ lại từng chút từng chút một, cuối cùng lắc đầu như trống bỏi rồi nói: "Làm đi, Tuyên nhi ăn-"
Ôn Diệp: "..."
Xem ra quả làm xích đu kia lại không công rồi.
Chân Từ Ngọc Tuyên lắc lư, miệng thì liên tục ăn bánh ngọt, hình như không có chút phiền não nào, Ôn Diệp thấy tư thế này của cậu bé rất quen thuộc.
Nửa ngày mới phản ứng lại, đây không phải là phiên bản thu nhỏ của nàng sao.
Quên đi, cũng không trông cậy vào tiểu tử này nữa, Ôn Diệp một lần nữa ngồi lại trên xích đu của mình, tiếp tục uống trà xem kịch ăn điểm tâm.
Luôn có một giải pháp cho một vấn đề.
Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện, mới vừa đi vào sảnh chính, liền phát hiện dưới hành lang có thay đổi.
Xích đu cỡ nhỏ, bàn cỡ nhỏ, điểm tâm cỡ nhỏ, ấm trà cỡ nhỏ, giống với người cỡ nhỏ.
Đào Chi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, vội cúi người nhắc nhở: "Phu nhân, lang quân đã trở về."
Ôn Diệp vội vàng cầm kịch trên mặt xuống, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán sạch sẽ, nàng nhìn về phía bóng hắn đang dần đến gần, thần sắc như thường gọi: "Lang quân."
Từ Nguyệt Gia đi tới, liếc mắt nhìn Tu Ngọc Tuyên bên cạnh cũng dùng sách che mặt, dừng một chút, đưa tay lấy sách ra.
Từ Ngọc Tuyên bối rối một lát, sau khi nhìn thấy người tới là ai, đại khái là còn chưa kịp phản ứng.
Thì thào gọi: “Cha?”
Từ Nguyệt Gia cầm sách nói: "Lão sư vỡ lòng còn ba ngày nữa sẽ tới."
Cậu bé nghe không hiểu, vẻ mặt Từ Ngọc Tuyên mơ hồ.
Ôn Diệp ở một bên lặng lẽ xem náo nhiệt.
Nói xong với Từ Ngọc Tuyên, Từ Nguyệt Gia mới chuyển ánh mắt sang Ôn Diệp, có chút lạnh lùng: "Nàng theo ta vào đấy, ta có chuyện muốn hỏi nàng."
Ôn Diệp đối diện với tầm mắt của hắn, có lẽ là ngầm hiểu ra vì sao đối phương lại xụ mặt như vậy.
Nàng dĩ nhiên nhìn ra Từ Nguyệt Gia muốn hỏi cái gì.....
Trên đoạn đường vào phòng, đáy lòng Ôn Diệp thầm hạ quyết định, chỉ cần Từ Nguyệt Gia không làm rõ, nàng sẽ tiếp tục giả ngu.
Sau khi Từ Nguyệt Gia vào chính đường, lập tức xoay người đi đến thư phòng phía tây, Ôn Diệp thấy vậy, yên lặng đuổi theo.
Hiện giờ trong thư phòng ngoại trừ giường mềm bình phong cùng với giá sách, còn đặt một cái bàn tròn nhỏ, dùng để uống trà ăn điểm tâm.
Mà bàn ghế thư án ban đầu đã bị chen vào góc.
Nhìn thư phòng có thay đổi cực lớn, Từ Nguyệt Gia dừng một chút, cất bước đi về phía bàn tròn nhỏ.
Ôn Diệp thấy vậy, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn.
Không khí có chút yên lặng, Ôn Diệp vẫn là lần đầu tiên thấy ánh mắt nặng nề của Từ Nguyệt Gia.
Xem ra không kém so với dự đoán của nàng.
Ôn Diệp suy nghĩ nên giải thích như thế nào, mới có thể giảm ảnh hưởng tới mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng bất luận như thế nào, luôn phải có người mở đầu.
Ôn Diệp bình tĩnh nói: "Lang quân gọi ta là có việc gì thế?"
Giữa phu thế vốn nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi, Từ Nguyệt Gia không muốn bởi vì việc này mà quan hệ vốn đã nông cạn giữa bọn họ chuyển biến xấu hơn.
Chỉ là một ít suy đoán không hề có chứng cứ, nếu bởi vậy mà khẳng định, cũng là một loại tổn thương đối với đối phương.
Từ Nguyệt Gia uyển chuyển hỏi: "Nàng có chuyện gì giấu ta không?”
Ôn Diệp giả vờ không hiểu: "Lang quân sao lại nói vậy."
Nhưng để nhất trí giống nhau về bề ngoài, Ôn Diệp cầm cho Từ Ngọc Tuyên một quyển sách của cha cậu bé đặt ở trên bàn trúc nhỏ làm bài trí.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Ôn Diệp bất động thanh sắc đẩy Kỷ ma ma ra.
Dưới hành lang ngoại trừ hai nương con, chỉ còn lại Đào Chi.
Ôn Diệp bắt đầu hỏi: "Nương đối xử tốt với con không?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: "Tốt al"
Ôn Diệp lại hỏi: "Vậy tốt như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên gặm một miếng điểm tâm nhỏ giơ lên nói: "Giống lễ mừng năm mới!"
Trẻ con biểu đạt cảm xúc luôn thẳng thắn như vậy.
Ôn Diệp: "..."..
Đào Chi bên cạnh thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.
Ôn Diệp Trọng gióng trống khua chiêng: "Tuyên nhi, nếu ta và cha con cãi nhau, con có bênh nương không?”
Từ Ngọc Tuyên nghi hoặc: Cai nhau?”
Ý thức được việc cậu bé còn không hiểu nghĩa của từ "cãi nhau", Ôn Diệp đưa ra một ví dụ: "Chính là cha con đã có một đĩa bánh ngọt, còn muốn ta làm cho hắn, nhưng Nương không muốn làm, thì Tuyên nhi sẽ đứng về phía Nương đúng không?”
Nhưng mà Từ Ngọc Tuyên nghe được từ "Bánh ngọt, đầu cậu bé nhớ lại từng chút từng chút một, cuối cùng lắc đầu như trống bỏi rồi nói: "Làm đi, Tuyên nhi ăn-"
Ôn Diệp: "..."
Xem ra quả làm xích đu kia lại không công rồi.
Chân Từ Ngọc Tuyên lắc lư, miệng thì liên tục ăn bánh ngọt, hình như không có chút phiền não nào, Ôn Diệp thấy tư thế này của cậu bé rất quen thuộc.
Nửa ngày mới phản ứng lại, đây không phải là phiên bản thu nhỏ của nàng sao.
Quên đi, cũng không trông cậy vào tiểu tử này nữa, Ôn Diệp một lần nữa ngồi lại trên xích đu của mình, tiếp tục uống trà xem kịch ăn điểm tâm.
Luôn có một giải pháp cho một vấn đề.
Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện, mới vừa đi vào sảnh chính, liền phát hiện dưới hành lang có thay đổi.
Xích đu cỡ nhỏ, bàn cỡ nhỏ, điểm tâm cỡ nhỏ, ấm trà cỡ nhỏ, giống với người cỡ nhỏ.
Đào Chi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, vội cúi người nhắc nhở: "Phu nhân, lang quân đã trở về."
Ôn Diệp vội vàng cầm kịch trên mặt xuống, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán sạch sẽ, nàng nhìn về phía bóng hắn đang dần đến gần, thần sắc như thường gọi: "Lang quân."
Từ Nguyệt Gia đi tới, liếc mắt nhìn Tu Ngọc Tuyên bên cạnh cũng dùng sách che mặt, dừng một chút, đưa tay lấy sách ra.
Từ Ngọc Tuyên bối rối một lát, sau khi nhìn thấy người tới là ai, đại khái là còn chưa kịp phản ứng.
Thì thào gọi: “Cha?”
Từ Nguyệt Gia cầm sách nói: "Lão sư vỡ lòng còn ba ngày nữa sẽ tới."
Cậu bé nghe không hiểu, vẻ mặt Từ Ngọc Tuyên mơ hồ.
Ôn Diệp ở một bên lặng lẽ xem náo nhiệt.
Nói xong với Từ Ngọc Tuyên, Từ Nguyệt Gia mới chuyển ánh mắt sang Ôn Diệp, có chút lạnh lùng: "Nàng theo ta vào đấy, ta có chuyện muốn hỏi nàng."
Ôn Diệp đối diện với tầm mắt của hắn, có lẽ là ngầm hiểu ra vì sao đối phương lại xụ mặt như vậy.
Nàng dĩ nhiên nhìn ra Từ Nguyệt Gia muốn hỏi cái gì.....
Trên đoạn đường vào phòng, đáy lòng Ôn Diệp thầm hạ quyết định, chỉ cần Từ Nguyệt Gia không làm rõ, nàng sẽ tiếp tục giả ngu.
Sau khi Từ Nguyệt Gia vào chính đường, lập tức xoay người đi đến thư phòng phía tây, Ôn Diệp thấy vậy, yên lặng đuổi theo.
Hiện giờ trong thư phòng ngoại trừ giường mềm bình phong cùng với giá sách, còn đặt một cái bàn tròn nhỏ, dùng để uống trà ăn điểm tâm.
Mà bàn ghế thư án ban đầu đã bị chen vào góc.
Nhìn thư phòng có thay đổi cực lớn, Từ Nguyệt Gia dừng một chút, cất bước đi về phía bàn tròn nhỏ.
Ôn Diệp thấy vậy, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn.
Không khí có chút yên lặng, Ôn Diệp vẫn là lần đầu tiên thấy ánh mắt nặng nề của Từ Nguyệt Gia.
Xem ra không kém so với dự đoán của nàng.
Ôn Diệp suy nghĩ nên giải thích như thế nào, mới có thể giảm ảnh hưởng tới mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng bất luận như thế nào, luôn phải có người mở đầu.
Ôn Diệp bình tĩnh nói: "Lang quân gọi ta là có việc gì thế?"
Giữa phu thế vốn nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi, Từ Nguyệt Gia không muốn bởi vì việc này mà quan hệ vốn đã nông cạn giữa bọn họ chuyển biến xấu hơn.
Chỉ là một ít suy đoán không hề có chứng cứ, nếu bởi vậy mà khẳng định, cũng là một loại tổn thương đối với đối phương.
Từ Nguyệt Gia uyển chuyển hỏi: "Nàng có chuyện gì giấu ta không?”
Ôn Diệp giả vờ không hiểu: "Lang quân sao lại nói vậy."