Chương 197
Nàng nhiều lần ngước mắt nhìn Từ Nguyệt Gia, đáy lòng đột nhiên toát ra một suy đoán, xúc động thăm dò ra miệng: “Điện thoại di động?”
Từ Nguyệt Gia nghe không hiểu lắm: "Gà gì?"
Giờ phút này thần sắc của hắn có loại cảm giác khó nói không nên lời, không rõ vì sao nàng lại chuyển đề tài nhanh như thế.
"Muốn ăn gà, bảo phòng bếp làm là được."
Ôn Diệp hoàn hồn lại, âm thầm thở ra một hơi, có chút giật mình.
Cho dù là hậu thế, nam nhân không quan tâm hậu thế như Từ Nguyệt Gia cũng không có mấy người.
Từ Nguyệt Gia không tức giận với nàng, đại khái là bởi vì trước mắt hắn đã có một đứa con trai chứ không phải do đối phương cũng xuyên qua giống mình?
Dù sao cũng không thể nào là do nàng không gặp may mắn, thật sự gặp được một nam nhân hoàn mỹ đến cực điểm.
Điều này không phù hợp với logic thông thường.
Nghĩ thông suốt, Ôn Diệp thoải mái hơn rất nhiều, nói theo lời hắn: "Ta muốn hỏi lang quân có ăn hay không."
Từ Nguyệt Gia: "... Không cần."
Ôn Diệp ồ một tiếng, bỏ qua đề tài này, tiếp tục thăm dò: "Lang quân, chuyện có con thì sao?"
Từ Nguyệt Gia ngữ khí bình thường nói: "Tùy nàng."
Xem thần sắc cùng thái độ của hắn, tựa hồ là thật sự không thèm để ý đến chuyện con nối dõi.
"Có thể một thời gian sau, không nói người bên ngoài dị nghị, tẩu tẩu cũng sẽ có lo lắng, đến lúc đó lang quân, chúng ta nên như thế nào?" Từ Nguyệt Gia không thèm để ý con nối dõi mặc dù làm cho người ta bất ngờ, nhưng có một số việc đã làm rõ, Ôn Diệp vẫn là muốn hỏi rõ một chút.
Từ Nguyệt Gia đưa một ánh mắt cho nàng, giống như đang nói: Còn cần ta dạy? Trong phủ không có ai mà nàng không thể dỗ dành được.
Tuy nhiên Từ Nguyệt Gia vẫn nói: "Nếu đại tẩu hỏi, nàng cứ đổ hết lên người ta hoặc Tuyên nhi là được."
Ôn Diệp lập tức giãn mặt, giọng nói ngọt ngào: "Lang quân, chàng thật tốt."
Mặc kệ nội tâm Từ Nguyệt Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn có thể ở trước mặt mình hứa hẹn những thứ này, đã vượt qua kỳ vọng trong lòng Ôn Diệp rất nhiều.
Thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến, làm cho Từ Nguyệt Gia im lặng nửa khắc.
Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân lộ ra vẻ cao hứng, hơi dừng lại hỏi: "Nàng dùng những sách dạy nấu ăn kia, có tác dụng đối với nam tử hay không?"
Ôn Diệp vô thức nhíu mày, khôi phục bình thường nói: "Chuyện này ta chưa hỏi qua"
Lúc trước nàng bảo Đào Chi tìm sách dạy nấu ăn cũng không nghĩ tới muốn hỏi nam tử ăn có hữu dụng hay không. Đối với đại bộ phận người mà nói, chuyện quá đầm rồng hang hổ, hỏi cũng sẽ không có kết quả như nguyện.
Chỉ là Từ Nguyệt Gia không giống như là người thuận miệng hỏi.
Ôn Diệp lần này lại có chút không hiểu Từ Nguyệt Gia.
Ngay khi Ôn Diệp trăm mối vẫn không có cách giải, Từ Nguyệt Gia lại nói: "Như vậy đi, trước khi tìm được biện pháp ổn thỏa hơn, giữa ta và nàng..."
Nhắc tới việc này, Từ Nguyệt Gia hơi không được tự nhiên, vành tai nhuộm chút đỏ.
Ôn Diệp bật thốt lên: "Cũng không cần, lúc trước cũng không mang thai, lang quân đối với ta vẫn phải có tin tưởng chứ."
Hiểu được nàng có ý gì, Từ Nguyệt Gia tức giận vài phần: "Ôn Diệp!"
Tốc độ nhận sai của Ôn Diệp cực nhanh, giống như cá chạch trên đồng ruộng, trượt lẹ vào ổ.
"Ta sai rồi, lang quân."
Ngữ khí cực kỳ thành khẩn, chịu thua đúng lúc.
Vẻ mặt Từ Nguyệt Gia thay đổi liên tục: "Nàng..."
"Nương!" Trước cửa nội thất đột nhiên hiện ra một cái đầu, cắt lời Từ Nguyệt Gia.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua.
Không biết từ lúc nào Từ Ngọc Tuyên chạy vào vui vẻ đi tới trước mặt hai người.
Từ Ngọc Tuyên nằm sấp trên đầu gối Ôn Diệp, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người, nhíu mày lên án: "Đã lâu rồi!"
Tiếp theo cậu bé lại nhìn về phía bàn tròn rỗng tuếch, bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại hỏi: "Cha cướp bánh ngọt?”
Ôn Diệp: "..."
Thật sự là lúc nên nhớ thì không nhớ, lúc không nên nhớ, chữ nói ra lại rõ ràng như vậy.
Từ Nguyệt Gia cuối cùng nhìn Ôn Diệp, thở dài một hơi, sửa lại: "Ta cướp bánh ngọt của con khi nào?"
Ôn Diệp cố gắng lấy hai tay che miệng Từ Ngọc Tuyên, nhưng đã chậm.
Từ Ngọc Tuyên chỉ chỉ nàng, tram bổng du dương nói: "Nương, Nương nói, Cha, còn, còn cướp-"
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, quay sang nàng với ánh mắt thắc mắc và khó hiểu.
Ôn Diệp nhanh chóng giải thích: "Ta đùa thằng bé thôi."
Dứt lời, nàng xoa đầu cậu bé một cái.
Từ Nguyệt Gia nghe không hiểu lắm: "Gà gì?"
Giờ phút này thần sắc của hắn có loại cảm giác khó nói không nên lời, không rõ vì sao nàng lại chuyển đề tài nhanh như thế.
"Muốn ăn gà, bảo phòng bếp làm là được."
Ôn Diệp hoàn hồn lại, âm thầm thở ra một hơi, có chút giật mình.
Cho dù là hậu thế, nam nhân không quan tâm hậu thế như Từ Nguyệt Gia cũng không có mấy người.
Từ Nguyệt Gia không tức giận với nàng, đại khái là bởi vì trước mắt hắn đã có một đứa con trai chứ không phải do đối phương cũng xuyên qua giống mình?
Dù sao cũng không thể nào là do nàng không gặp may mắn, thật sự gặp được một nam nhân hoàn mỹ đến cực điểm.
Điều này không phù hợp với logic thông thường.
Nghĩ thông suốt, Ôn Diệp thoải mái hơn rất nhiều, nói theo lời hắn: "Ta muốn hỏi lang quân có ăn hay không."
Từ Nguyệt Gia: "... Không cần."
Ôn Diệp ồ một tiếng, bỏ qua đề tài này, tiếp tục thăm dò: "Lang quân, chuyện có con thì sao?"
Từ Nguyệt Gia ngữ khí bình thường nói: "Tùy nàng."
Xem thần sắc cùng thái độ của hắn, tựa hồ là thật sự không thèm để ý đến chuyện con nối dõi.
"Có thể một thời gian sau, không nói người bên ngoài dị nghị, tẩu tẩu cũng sẽ có lo lắng, đến lúc đó lang quân, chúng ta nên như thế nào?" Từ Nguyệt Gia không thèm để ý con nối dõi mặc dù làm cho người ta bất ngờ, nhưng có một số việc đã làm rõ, Ôn Diệp vẫn là muốn hỏi rõ một chút.
Từ Nguyệt Gia đưa một ánh mắt cho nàng, giống như đang nói: Còn cần ta dạy? Trong phủ không có ai mà nàng không thể dỗ dành được.
Tuy nhiên Từ Nguyệt Gia vẫn nói: "Nếu đại tẩu hỏi, nàng cứ đổ hết lên người ta hoặc Tuyên nhi là được."
Ôn Diệp lập tức giãn mặt, giọng nói ngọt ngào: "Lang quân, chàng thật tốt."
Mặc kệ nội tâm Từ Nguyệt Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn có thể ở trước mặt mình hứa hẹn những thứ này, đã vượt qua kỳ vọng trong lòng Ôn Diệp rất nhiều.
Thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến, làm cho Từ Nguyệt Gia im lặng nửa khắc.
Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân lộ ra vẻ cao hứng, hơi dừng lại hỏi: "Nàng dùng những sách dạy nấu ăn kia, có tác dụng đối với nam tử hay không?"
Ôn Diệp vô thức nhíu mày, khôi phục bình thường nói: "Chuyện này ta chưa hỏi qua"
Lúc trước nàng bảo Đào Chi tìm sách dạy nấu ăn cũng không nghĩ tới muốn hỏi nam tử ăn có hữu dụng hay không. Đối với đại bộ phận người mà nói, chuyện quá đầm rồng hang hổ, hỏi cũng sẽ không có kết quả như nguyện.
Chỉ là Từ Nguyệt Gia không giống như là người thuận miệng hỏi.
Ôn Diệp lần này lại có chút không hiểu Từ Nguyệt Gia.
Ngay khi Ôn Diệp trăm mối vẫn không có cách giải, Từ Nguyệt Gia lại nói: "Như vậy đi, trước khi tìm được biện pháp ổn thỏa hơn, giữa ta và nàng..."
Nhắc tới việc này, Từ Nguyệt Gia hơi không được tự nhiên, vành tai nhuộm chút đỏ.
Ôn Diệp bật thốt lên: "Cũng không cần, lúc trước cũng không mang thai, lang quân đối với ta vẫn phải có tin tưởng chứ."
Hiểu được nàng có ý gì, Từ Nguyệt Gia tức giận vài phần: "Ôn Diệp!"
Tốc độ nhận sai của Ôn Diệp cực nhanh, giống như cá chạch trên đồng ruộng, trượt lẹ vào ổ.
"Ta sai rồi, lang quân."
Ngữ khí cực kỳ thành khẩn, chịu thua đúng lúc.
Vẻ mặt Từ Nguyệt Gia thay đổi liên tục: "Nàng..."
"Nương!" Trước cửa nội thất đột nhiên hiện ra một cái đầu, cắt lời Từ Nguyệt Gia.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua.
Không biết từ lúc nào Từ Ngọc Tuyên chạy vào vui vẻ đi tới trước mặt hai người.
Từ Ngọc Tuyên nằm sấp trên đầu gối Ôn Diệp, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người, nhíu mày lên án: "Đã lâu rồi!"
Tiếp theo cậu bé lại nhìn về phía bàn tròn rỗng tuếch, bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại hỏi: "Cha cướp bánh ngọt?”
Ôn Diệp: "..."
Thật sự là lúc nên nhớ thì không nhớ, lúc không nên nhớ, chữ nói ra lại rõ ràng như vậy.
Từ Nguyệt Gia cuối cùng nhìn Ôn Diệp, thở dài một hơi, sửa lại: "Ta cướp bánh ngọt của con khi nào?"
Ôn Diệp cố gắng lấy hai tay che miệng Từ Ngọc Tuyên, nhưng đã chậm.
Từ Ngọc Tuyên chỉ chỉ nàng, tram bổng du dương nói: "Nương, Nương nói, Cha, còn, còn cướp-"
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, quay sang nàng với ánh mắt thắc mắc và khó hiểu.
Ôn Diệp nhanh chóng giải thích: "Ta đùa thằng bé thôi."
Dứt lời, nàng xoa đầu cậu bé một cái.