Chương 206
Ôn Diệp cầm một miếng đưa cho Từ Cảnh Dung, lại nhắc nhở: "Nhưng những thứ này đều phải ăn hết trong vòng nửa tháng, để thời gian lâu, dễ biến vị."
Từ Cảnh Dung cảm động gật đầu, miệng còn chưa ăn xong, tay đã thò vào trong túi giấy, lại cam một cái ra.
Cậu bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng điểm tâm ngọt này trộn chút vị mặn, ăn vào cư nhiên rất ngon.
"Nhị thẩm, thẩm thật tốt!" Từ Cảnh Dung nuốt đồ ăn vào miệng rồi nói một cách chân thành.
Khóe môi Ôn Diệp cong lên, cười có chút xấu xa, nói: "Đúng rồi, ta còn lấy hai thỏi mực tốt nhất từ chỗ nhị thúc con, Tẩu tẩu nói chữ của con ở mức trung bình, cho nên cầm đi, mỗi ngày luyện tập viết chữ thêm.”
Sắc mặt Từ Cảnh Dung nghe đến đây liền cứng đờ.
Sau khi từ Đông viện đi ra, tâm tình Ôn Diệp vô cùng tốt, rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại chạy tới chính viện "quấy rầy" Lục thị một lát.
Cho Từ Cảnh Dung những thứ kia ăn, nàng cũng cầm một ít lại đây.
Ngày xuân không nóng không lạnh, Thịnh Kinh gả cưới rất nhiều, người có giao tình, hay có dính dáng thân thiết với Quốc Công phủ, Lục thị đều phải nhất nhất xem qua, mới có thể quyết định đi hay không đi.
Thỉnh thoảng còn có một hai tấm thiệp mời yến hội từ chối không được.
Ôn Diệp cầm một miếng bánh bích quy cho Lục thị ăn, nhẹ giọng nói: "Tẩu tẩu, tẩu nếm thử đi."
Lục thị bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Sao muội giống Cảnh Lâm vậy."
Ôn Diệp cười giải thích: "Ta đây không phải là thấy Tẩu tẩu bận rộn sao."
Lục thị thở dài, lấy tay nhận lấy điểm tâm Ôn Diệp đút tới, vừa mới cắn một miếng.
Ôn Diệp liền hỏi: "Ăn ngon không?"
Lục thị ừ một tiếng nói: "Không tệ, hương vị nhạt hơn một chút thì càng tốt."
Thói quen khẩu vị của một người không phải ba đến năm ngày là có thể thay đổi.
Ôn Diệp làm theo khẩu vị của mình, Lục thị ăn chắc chắn cảm thấy không quen.
Nàng nói: "Vậy lát nữa ta sẽ đặc biệt làm một loại bánh thanh đạm cho tẩu tẩu."
Lục thị cũng thuận miệng nói, không muốn nàng phải mất công làm riêng cho mình.
Nàng ấy hơi có chút không được tự nhiên nói: "Trong phủ có vài đầu bếp biết làm điểm tâm, đâu cần muội tự mình làm, bình thường muội hay vui chơi, cốt yếu chỉ cần muội ăn được là được, không cần bận tâm ta bên này."
Ôn Diệp lại nói: "Thì ra Tẩu tẩu không thích ăn điểm tâm ta làm sao?"
Lục thị: "... Cũng không phải như thế."
Ôn Diệp: "Vậy quyết định như vậy đi."
Dứt lời, lại đút qua một miếng. Lục thị dừng một chút, lúc này, nàng ấy trực tiếp há miệng ăn.
"Đúng rồi, Nhị tẩu nhà mẹ đẻ muội có phải sắp sinh rồi không?" Lục thị sợ nàng lại đút cho mình ăn, vội vàng đổi đề tài.
Ôn Diệp gật đầu: "Tháng sau, có điều Nương gửi thư tới nói, bảo ta chờ đến khi cháu trai hoặc cháu gái đầy tháng rồi qua."
Cũng chính là đến tháng năm mới có thể nhìn thấy di nương cùng tiểu muội.
Lục thị tán thành cách làm của Thẩm thị: "Nếu Nương muội đã đặc biệt gửi phong thư tới, thì muội nên nghe theo bà ấy đi."
Nếu chỉ có một mình nàng xuất giá hồi phủ, mấy người khác không trở về, vừa khó coi vừa xấu hổ.
Thẩm thị làm như vậy, có suy tính của bà ấy, Ôn Diệp đều hiểu.
Đích tỷ Ôn Ngọc Uyển ở phủ Bá tước, làm thế tử phu nhân, nàng ấy vừa muốn giáo dưỡng hài tử lại muốn hiệp trợ bà bà ứng đối nhân tình lui tới Bá tước phủ, nào có thời gian thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
Thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút cô đơn, Lục thị dừng lại nói: "Cho Cảnh Dung đi học viện rồi, Cảnh Lâm sợ là sẽ không quen, ngày xưa đều là Cảnh Dung dẫn nó chơi đùa, ta nhớ rõ cháu trai của muội hình như không kém Cảnh Lâm bao nhiêu, nếu rảnh rỗi, đón tới quý phủ chơi một ngày, vừa vặn có bạn chơi với Cảnh Lâm.
Nói đến đây, dường như trong lúc vô tình nhớ tới, lại nói: "Muội muội kia của muội hình như cũng lớn hơn Cảnh Lâm hai tuổi, cũng cùng đón tới đi."
Ôn Diệp nội tâm ẩn động, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình nào, nói: "Thế có phiền quá không?"
Lục thị: "Phiên gì, ta nghe nói muội muội của muội đọc sách không tệ, vừa vặn làm gương cho Cảnh Lâm và Tuyên nhi luôn."
Ôn Diệp có chút cao hứng nói: "Vậy ta về sẽ viết thư cho nương."
Từ Cảnh Dung cảm động gật đầu, miệng còn chưa ăn xong, tay đã thò vào trong túi giấy, lại cam một cái ra.
Cậu bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng điểm tâm ngọt này trộn chút vị mặn, ăn vào cư nhiên rất ngon.
"Nhị thẩm, thẩm thật tốt!" Từ Cảnh Dung nuốt đồ ăn vào miệng rồi nói một cách chân thành.
Khóe môi Ôn Diệp cong lên, cười có chút xấu xa, nói: "Đúng rồi, ta còn lấy hai thỏi mực tốt nhất từ chỗ nhị thúc con, Tẩu tẩu nói chữ của con ở mức trung bình, cho nên cầm đi, mỗi ngày luyện tập viết chữ thêm.”
Sắc mặt Từ Cảnh Dung nghe đến đây liền cứng đờ.
Sau khi từ Đông viện đi ra, tâm tình Ôn Diệp vô cùng tốt, rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại chạy tới chính viện "quấy rầy" Lục thị một lát.
Cho Từ Cảnh Dung những thứ kia ăn, nàng cũng cầm một ít lại đây.
Ngày xuân không nóng không lạnh, Thịnh Kinh gả cưới rất nhiều, người có giao tình, hay có dính dáng thân thiết với Quốc Công phủ, Lục thị đều phải nhất nhất xem qua, mới có thể quyết định đi hay không đi.
Thỉnh thoảng còn có một hai tấm thiệp mời yến hội từ chối không được.
Ôn Diệp cầm một miếng bánh bích quy cho Lục thị ăn, nhẹ giọng nói: "Tẩu tẩu, tẩu nếm thử đi."
Lục thị bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Sao muội giống Cảnh Lâm vậy."
Ôn Diệp cười giải thích: "Ta đây không phải là thấy Tẩu tẩu bận rộn sao."
Lục thị thở dài, lấy tay nhận lấy điểm tâm Ôn Diệp đút tới, vừa mới cắn một miếng.
Ôn Diệp liền hỏi: "Ăn ngon không?"
Lục thị ừ một tiếng nói: "Không tệ, hương vị nhạt hơn một chút thì càng tốt."
Thói quen khẩu vị của một người không phải ba đến năm ngày là có thể thay đổi.
Ôn Diệp làm theo khẩu vị của mình, Lục thị ăn chắc chắn cảm thấy không quen.
Nàng nói: "Vậy lát nữa ta sẽ đặc biệt làm một loại bánh thanh đạm cho tẩu tẩu."
Lục thị cũng thuận miệng nói, không muốn nàng phải mất công làm riêng cho mình.
Nàng ấy hơi có chút không được tự nhiên nói: "Trong phủ có vài đầu bếp biết làm điểm tâm, đâu cần muội tự mình làm, bình thường muội hay vui chơi, cốt yếu chỉ cần muội ăn được là được, không cần bận tâm ta bên này."
Ôn Diệp lại nói: "Thì ra Tẩu tẩu không thích ăn điểm tâm ta làm sao?"
Lục thị: "... Cũng không phải như thế."
Ôn Diệp: "Vậy quyết định như vậy đi."
Dứt lời, lại đút qua một miếng. Lục thị dừng một chút, lúc này, nàng ấy trực tiếp há miệng ăn.
"Đúng rồi, Nhị tẩu nhà mẹ đẻ muội có phải sắp sinh rồi không?" Lục thị sợ nàng lại đút cho mình ăn, vội vàng đổi đề tài.
Ôn Diệp gật đầu: "Tháng sau, có điều Nương gửi thư tới nói, bảo ta chờ đến khi cháu trai hoặc cháu gái đầy tháng rồi qua."
Cũng chính là đến tháng năm mới có thể nhìn thấy di nương cùng tiểu muội.
Lục thị tán thành cách làm của Thẩm thị: "Nếu Nương muội đã đặc biệt gửi phong thư tới, thì muội nên nghe theo bà ấy đi."
Nếu chỉ có một mình nàng xuất giá hồi phủ, mấy người khác không trở về, vừa khó coi vừa xấu hổ.
Thẩm thị làm như vậy, có suy tính của bà ấy, Ôn Diệp đều hiểu.
Đích tỷ Ôn Ngọc Uyển ở phủ Bá tước, làm thế tử phu nhân, nàng ấy vừa muốn giáo dưỡng hài tử lại muốn hiệp trợ bà bà ứng đối nhân tình lui tới Bá tước phủ, nào có thời gian thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
Thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút cô đơn, Lục thị dừng lại nói: "Cho Cảnh Dung đi học viện rồi, Cảnh Lâm sợ là sẽ không quen, ngày xưa đều là Cảnh Dung dẫn nó chơi đùa, ta nhớ rõ cháu trai của muội hình như không kém Cảnh Lâm bao nhiêu, nếu rảnh rỗi, đón tới quý phủ chơi một ngày, vừa vặn có bạn chơi với Cảnh Lâm.
Nói đến đây, dường như trong lúc vô tình nhớ tới, lại nói: "Muội muội kia của muội hình như cũng lớn hơn Cảnh Lâm hai tuổi, cũng cùng đón tới đi."
Ôn Diệp nội tâm ẩn động, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình nào, nói: "Thế có phiền quá không?"
Lục thị: "Phiên gì, ta nghe nói muội muội của muội đọc sách không tệ, vừa vặn làm gương cho Cảnh Lâm và Tuyên nhi luôn."
Ôn Diệp có chút cao hứng nói: "Vậy ta về sẽ viết thư cho nương."