Chương 209
Sau khi Từ Cảnh Dung di học viện, không có ai chỉ Từ Ngọc Tuyên diễn múa kiếm.
Từ Ngọc Tuyên iu xìu hai ngày.
Cũng may lúc này lão sư vỡ lòng mà Từ Nguyệt Gia mời cuối cùng cũng vào ở Quốc Công phủ, Từ Ngọc Tuyên cũng không có thời gian nghĩ Bi xuân thương thư.
Hôm nay, Từ Nguyệt Gia dẫn Từ Ngọc Tuyên đi qua bái kiến.
Ôn Diệp không có việc gì làm nên liền đi theo.
Hứa Bách Lễ hơn năm mươi tuổi, thân thể thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh, khuôn mặt nho nhã, lại nói chuyện rất hiền hòa.
Sau khi nhìn thấy Từ Nguyệt Gia, ông ấy quen thuộc nói một câu: "Tử Đàn Nghĩa đệ, chúng ta đã không gặp nhau kể từ Ngô Châu hơn hai năm."
Hứa Bách Lễ nói xong, ánh mắt lại chuyển sang Ôn Diệp, ôn hòa cười nói: "Vị này chính là em dâu phải không?”
Ôn Diệp trầm mặc.
Trước khi đến, Từ Nguyệt Gia cũng không nói vị này là nghĩa huynh hắn nhận ở bên ngoài.
Ngay khi nàng băn khoăn nên gọi đối phương là gì, Từ Nguyệt Gia mở miệng: "Ta chưa bao giờ thừa nhận.
Hứa Bách Lễ cười ha ha nói: "Không sao, ta không ngại."
Ôn Diệp nhìn Từ Ngọc Tuyên đang tò mò nhìn chằm chằm Hứa Bách Lễ, bỗng nhiên tràn ngập chờ mong đối với kiếp sống vỡ lòng tương lai của cậu bé.
Hứa Bách Lễ lấy quà gặp mặt mình chuẩn bị cho Từ Ngọc Tuyên ra, nói: "Ngươi là Tuyên Nhi đúng không?”
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: "Đúng ạ-"
Hứa Bách Lễ đưa quà gặp mặt qua, Đây, đây là đồ chơi ta mua từ Tây thị."
Từ Ngọc Tuyên ngây thơ tiếp nhận, còn nghiêm túc nghiên cứu một lát, cuối cùng nhớ tới cái gì dường như nói: “Tuyên nhi co
Hứa Bách Lễ nhướng mày, nhìn người cha nghiêm trang của cậu bé, tỏ vẻ hoài nghỉ: "Vậy sao?"
Hứa Bách Lễ không nghiêm túc chút nào, Từ Ngọc Tuyên theo bản năng lại gân hắn một chút, hắn gật đầu: "Nương sẽ mua cho con!"
Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc.
"Hả?" Hứa Bách Lễ nhìn sang Ôn Diệp: "Ta đã nói Tử Đàn Nghĩa đệ từ khi nào có thêm một sở thích như vậy chứ."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Ôn Diệp nghẹn cười....
Sau khi trao đổi đơn giản, Ôn Diệp cũng có một ấn tượng sơ bộ đối với vị lão sư vỡ lòng này của Từ Ngọc Tuyên. Học thức uyên bác đồng thời còn rất phóng khoáng khôi hài, mỗi lời nói cử chỉ lại càng tùy ý tiêu sái.
Người ở độ tuổi này, có thể có tâm tính như vậy, Ôn Diệp hôm nay là lần đầu tiên gặp.
Không ngờ Từ Nguyệt Gia lại tìm cho Từ Ngọc Tuyên một vị lão sư vỡ lòng như vậy.
Hứa Bách Lễ uống một chén trà bái sư của Từ Ngọc Tuyên, cảm khái nói: "Từ nay về sau, ta chính là lão sư của con."
Đôi tay nhỏ Từ Ngọc Tuyên khép lại, hướng ông ấy hành lễ, vẫn là thân sắc cùng ngữ khí bối rối nói: “Tuyên nhi-tạm biệt lão sư!”
Từ Nguyệt Gia ở bên cạnh sửa lại: "Bái kiến."
Từ Ngọc Tuyên đổi giọng: "Bái kiến!"
Nghe qua cũng có vẻ tràn đầy năng lượng.
Hứa Bách Lễ cũng không phải là người tính toán, ông ấy xoa xoa cái đầu tròn vo của Từ Ngọc Tuyên nói: "Con thú vị hơn cha con nhiều."
Đại khái là nghe hiểu một chút ý trong lời nói của Hứa Bách Lễ, Từ Ngọc Tuyên gật đầu như thật.
Hứa Bách Lễ thấy vậy, ông cũng có chút chờ mong với chuyện mình đồng ý Từ Nguyệt Gia đến Thịnh Kinh làm lão sư vỡ lòng của con trai hắn.
Vốn tưởng rằng người ông nhìn thấy sẽ là một phiên bản nhỏ của Từ Nguyệt Gia, chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ khiến ông kinh ngạc.
Quan trọng nhất là cậu bé cũng không quá nhỏ.
Thật thú vị khi dạy đứa trẻ như thế này.
Sau khi kính trà cho tiên sinh, Từ Ngọc Tuyên sẽ bắt đầu chính thức vỡ lòng.
Nhưng nể tình cậu bé còn nhỏ tuổi, trước mắt mỗi ngày chỉ học một canh giờ buổi sáng, từ giờ Thìn đến giờ Ty, một tháng sẽ có ngày nghỉ, trước tiên cứ như vậy đến cuối năm, chờ qua sinh nhật cậu bé, thì buổi chiều sẽ học thêm hai tiết sau.
Một tiết văn, một tiết võ.
Ngày sau càng lớn thì sẽ tăng buổi thêm sau.
Công tử của Quốc công phủ bất luận là am hiểu tập văn hay là tập võ, hạng mục khác đều không thể bỏ qua hoàn toàn, không nhất định phải tinh thông, nhưng nhất định phải biết.
Cũng không cần tìm Võ lão sư, có tướng sĩ nhiều năm trong quân doanh bởi vì thân thể không trọn vẹn mà bị buộc phải giải nghệ, trở vê làm nông.
Từ Quốc Công cho hai đứa con trai chọn Võ lão sư, đều nằm trong số những người này, công phu không cần quá xuất sắc nhưng kỹ năng cơ bản cũng chắc chắn, chỉ là giai đoạn vỡ lòng, quan trọng nhất chính là phải có nền tảng tốt.
Từ Ngọc Tuyên iu xìu hai ngày.
Cũng may lúc này lão sư vỡ lòng mà Từ Nguyệt Gia mời cuối cùng cũng vào ở Quốc Công phủ, Từ Ngọc Tuyên cũng không có thời gian nghĩ Bi xuân thương thư.
Hôm nay, Từ Nguyệt Gia dẫn Từ Ngọc Tuyên đi qua bái kiến.
Ôn Diệp không có việc gì làm nên liền đi theo.
Hứa Bách Lễ hơn năm mươi tuổi, thân thể thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh, khuôn mặt nho nhã, lại nói chuyện rất hiền hòa.
Sau khi nhìn thấy Từ Nguyệt Gia, ông ấy quen thuộc nói một câu: "Tử Đàn Nghĩa đệ, chúng ta đã không gặp nhau kể từ Ngô Châu hơn hai năm."
Hứa Bách Lễ nói xong, ánh mắt lại chuyển sang Ôn Diệp, ôn hòa cười nói: "Vị này chính là em dâu phải không?”
Ôn Diệp trầm mặc.
Trước khi đến, Từ Nguyệt Gia cũng không nói vị này là nghĩa huynh hắn nhận ở bên ngoài.
Ngay khi nàng băn khoăn nên gọi đối phương là gì, Từ Nguyệt Gia mở miệng: "Ta chưa bao giờ thừa nhận.
Hứa Bách Lễ cười ha ha nói: "Không sao, ta không ngại."
Ôn Diệp nhìn Từ Ngọc Tuyên đang tò mò nhìn chằm chằm Hứa Bách Lễ, bỗng nhiên tràn ngập chờ mong đối với kiếp sống vỡ lòng tương lai của cậu bé.
Hứa Bách Lễ lấy quà gặp mặt mình chuẩn bị cho Từ Ngọc Tuyên ra, nói: "Ngươi là Tuyên Nhi đúng không?”
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: "Đúng ạ-"
Hứa Bách Lễ đưa quà gặp mặt qua, Đây, đây là đồ chơi ta mua từ Tây thị."
Từ Ngọc Tuyên ngây thơ tiếp nhận, còn nghiêm túc nghiên cứu một lát, cuối cùng nhớ tới cái gì dường như nói: “Tuyên nhi co
Hứa Bách Lễ nhướng mày, nhìn người cha nghiêm trang của cậu bé, tỏ vẻ hoài nghỉ: "Vậy sao?"
Hứa Bách Lễ không nghiêm túc chút nào, Từ Ngọc Tuyên theo bản năng lại gân hắn một chút, hắn gật đầu: "Nương sẽ mua cho con!"
Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc.
"Hả?" Hứa Bách Lễ nhìn sang Ôn Diệp: "Ta đã nói Tử Đàn Nghĩa đệ từ khi nào có thêm một sở thích như vậy chứ."
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Ôn Diệp nghẹn cười....
Sau khi trao đổi đơn giản, Ôn Diệp cũng có một ấn tượng sơ bộ đối với vị lão sư vỡ lòng này của Từ Ngọc Tuyên. Học thức uyên bác đồng thời còn rất phóng khoáng khôi hài, mỗi lời nói cử chỉ lại càng tùy ý tiêu sái.
Người ở độ tuổi này, có thể có tâm tính như vậy, Ôn Diệp hôm nay là lần đầu tiên gặp.
Không ngờ Từ Nguyệt Gia lại tìm cho Từ Ngọc Tuyên một vị lão sư vỡ lòng như vậy.
Hứa Bách Lễ uống một chén trà bái sư của Từ Ngọc Tuyên, cảm khái nói: "Từ nay về sau, ta chính là lão sư của con."
Đôi tay nhỏ Từ Ngọc Tuyên khép lại, hướng ông ấy hành lễ, vẫn là thân sắc cùng ngữ khí bối rối nói: “Tuyên nhi-tạm biệt lão sư!”
Từ Nguyệt Gia ở bên cạnh sửa lại: "Bái kiến."
Từ Ngọc Tuyên đổi giọng: "Bái kiến!"
Nghe qua cũng có vẻ tràn đầy năng lượng.
Hứa Bách Lễ cũng không phải là người tính toán, ông ấy xoa xoa cái đầu tròn vo của Từ Ngọc Tuyên nói: "Con thú vị hơn cha con nhiều."
Đại khái là nghe hiểu một chút ý trong lời nói của Hứa Bách Lễ, Từ Ngọc Tuyên gật đầu như thật.
Hứa Bách Lễ thấy vậy, ông cũng có chút chờ mong với chuyện mình đồng ý Từ Nguyệt Gia đến Thịnh Kinh làm lão sư vỡ lòng của con trai hắn.
Vốn tưởng rằng người ông nhìn thấy sẽ là một phiên bản nhỏ của Từ Nguyệt Gia, chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ khiến ông kinh ngạc.
Quan trọng nhất là cậu bé cũng không quá nhỏ.
Thật thú vị khi dạy đứa trẻ như thế này.
Sau khi kính trà cho tiên sinh, Từ Ngọc Tuyên sẽ bắt đầu chính thức vỡ lòng.
Nhưng nể tình cậu bé còn nhỏ tuổi, trước mắt mỗi ngày chỉ học một canh giờ buổi sáng, từ giờ Thìn đến giờ Ty, một tháng sẽ có ngày nghỉ, trước tiên cứ như vậy đến cuối năm, chờ qua sinh nhật cậu bé, thì buổi chiều sẽ học thêm hai tiết sau.
Một tiết văn, một tiết võ.
Ngày sau càng lớn thì sẽ tăng buổi thêm sau.
Công tử của Quốc công phủ bất luận là am hiểu tập văn hay là tập võ, hạng mục khác đều không thể bỏ qua hoàn toàn, không nhất định phải tinh thông, nhưng nhất định phải biết.
Cũng không cần tìm Võ lão sư, có tướng sĩ nhiều năm trong quân doanh bởi vì thân thể không trọn vẹn mà bị buộc phải giải nghệ, trở vê làm nông.
Từ Quốc Công cho hai đứa con trai chọn Võ lão sư, đều nằm trong số những người này, công phu không cần quá xuất sắc nhưng kỹ năng cơ bản cũng chắc chắn, chỉ là giai đoạn vỡ lòng, quan trọng nhất chính là phải có nền tảng tốt.