Chương 217
Ôn Diệp gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hổ phụ còn không ăn thịt hổ tử, hắn thật đúng là súc sinh."
Tiết Tĩnh Nhàn cẩn thận quan sát thân sắc nàng, thấy nàng đối với lời nói vừa roi của mình không có một tia chần chờ, đáy lòng Tiết Tĩnh Nhàn rốt cục xác định, xem ra nàng quả thật không biết nội tình.
Cũng đúng, nghe nói Nhị gia Từ gia thiết diện vô tư, thiết nghĩ hẳn đối phương cũng sẽ không tán gẫu chuyện cơ mật cùng thê tử như thế.
Kỳ thật Tiết Tĩnh Nhàn cũng là được cha ủy thác.
Trước đó không lâu, Tiết phụ từ Kinh Triệu Doãn Vương Thăng biết được, là Từ Nguyệt Gia dẫn đầu hạ lệnh không cho lời đồn đãi có liên quan đến Tiết gia lộ ra ngoài, hiện giờ ngoài mặt ông ấy không tiện đi nói lời cảm ơn với Từ Nguyệt Gia.
Biết được đại nữ nhi và thê tử Từ Nguyệt Gia đã đi ngoại 6 chơi xuân cùng nhau, cho nên mới có tràng diện hôm nay.
Chẳng qua Ôn Diệp không biết việc này, Tiết Tĩnh Nhàn cũng không tiện nói sâu hơn, chỉ có thể đổi lý do thoái thác.
Thân ảnh phạm nhân xa dần, náo nhiệt tản đi, Ôn Diệp tiện tay đóng cửa sổ lại, Tiết Tĩnh Dao ở đối diện lưu luyến thu đầu về.
Lúc này Tiết Tĩnh Nhàn lấy ra một cây bút lông thỏ thích hợp cho đứa nhỏ vỡ lòng, nói: "Diệp nương, Tuyên ca nhi nhà ngươi cũng đến tuổi vỡ lòng rồi đúng không? Đây là quà cha ta mua cho cháu ngoại của ông, là một đôi, ta chọn một cây, ngươi cầm về cho Tuyên ca nhi chấm mực vẽ tranh."
Bút lông thỏ không phải đồ chơi hiếm lạ, nhưng trong tay Tiết Tĩnh Nhàn đây chỉ là một đôi bút lông thỏ bằng ngọc được bán theo cặp, trụ bút là dùng ngọc xanh làm.
Ôn Diệp không nhận ngay, mà nói: "Đây là một đôi, cứ như vậy mà mở ra thì không tốt lắm đâu?"
Nàng hiểu ý của Tiết Tĩnh Nhàn, nhưng Ôn Diệp không có ý định "hiểu" ý nghĩa thực sự của hành động này.
Tiết Tĩnh Nhàn giải thích: "Chỉ là một cây bút mà thôi, hôm nay ta ra ngoài tiện tay lấy, ta còn sợ ngươi ghét bỏ cơ."
Ôn Diệp cười nói: "Đã như vậy, trở về ta sẽ nói cho nó biết, đây là dì Tĩnh Nhàn tặng nó."
Nghĩ đến Từ Ngọc Tuyên sẽ rất thích.
Ôn Diệp nhận lấy bút, lại nói: "Tuyên ca nhi nhà ta thích tự mình chọn quà, lát nữa chờ nó chọn xong, ta sẽ phái người đưa đến quý phủ của ngươi cho Vị ca nhỉ."
Tiết Tĩnh Nhàn: "Khách khí cái gì chứ."
Văn thị thấy, nói đùa chen vào: "Tĩnh Nhàn, chờ Trình ca nhi nhà ta vỡ lòng, ngươi cũng không thể bên kia nặng bên này nhẹ nhé."
Tiết Tĩnh Nhàn bất đắc dĩ liếc nàng ấy: "Sao ta lại quên Trình ca nhi chứ?"
Quà cho Trình ca nhi, nàng ấy sớm đã chuẩn bị xong, đã gọi người bỏ vào xe ngựa Văn thị ngồi.
*
Từ Tụ Hiền lâu rời đi trở lại Quốc Công phủ, đã gần giờ Mùi. Ôn Diệp không quay về Tây viện, mà đi đến chính viện một chuyến trước, nàng từ Tụ Hiền lâu đóng gói trà và điểm tâm của "man xanh hệ liệt".
Không thể không nói, người ta làm ăn tốt cũng là có nguyên nhân.
Một năm bốn mùa, mỗi mùa đều sản xuất một loại đồ ăn và trà có thời vụ, khi hết mùa thì ngừng buôn bán, kích thích khẩu vị của mọi người, làm ăn làm sao có thể không phát đạt?
Trà và điểm tâm đều là nàng đặc biệt mang cho Lục thị.
Ôn Diệp tin Lục thị sẽ thích cảm giác nàng ra ngoài kết bạn còn để nàng ấy ở trong lòng, lúc nào cũng nhớ thương.
Vừa bước vào chính viện, Ôn Diệp thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiển ma ma, mở miệng hỏi: "Tiển ma ma, tẩu tẩu ngủ trưa dậy chưa?
Tiển ma ma hòa khí nói: "Nhị phu nhân tới thật đúng lúc, phu nhân vừa tỉnh ạ”"
Ôn Diệp cười híp mắt nói: "Vậy thật đúng lúc, ta mang điểm tâm Tụ Hiền lâu đến cho tẩu tẩu, chua ngọt thơm ngon."
Cũng không cần Tiển ma ma lấy, Ôn Diệp cầm lấy điểm tâm và trà trong tay Đào Chi, đi vào trong, vừa đi vừa gọi: "Tau tẩu, muội về rồi."
"Muội ổn trọng một chút, nhiêu người nhìn như vậy."
Lục thị đi ra sảnh, thoáng nhìn thân ảnh quen thuộc, bất đắc dĩ nói: "Tốt xấu gì cũng là Nhị phu nhân Quốc Công phủ."
Ôn Diệp không quan tâm nói: "Có tẩu tẩu ở đây, ta sợ cái gì, ai dám bất kính với ta."
Tiển ma ma đã quen với việc Ôn Diệp thỉnh thoảng lại tới đây nịnh nọt phu nhân nhà bà ấy.
Rõ ràng không phải là thuật nịnh hót cao minh gì, nhưng phu nhân nhà bà lại cực kỳ thích.
Tiết Tĩnh Nhàn cẩn thận quan sát thân sắc nàng, thấy nàng đối với lời nói vừa roi của mình không có một tia chần chờ, đáy lòng Tiết Tĩnh Nhàn rốt cục xác định, xem ra nàng quả thật không biết nội tình.
Cũng đúng, nghe nói Nhị gia Từ gia thiết diện vô tư, thiết nghĩ hẳn đối phương cũng sẽ không tán gẫu chuyện cơ mật cùng thê tử như thế.
Kỳ thật Tiết Tĩnh Nhàn cũng là được cha ủy thác.
Trước đó không lâu, Tiết phụ từ Kinh Triệu Doãn Vương Thăng biết được, là Từ Nguyệt Gia dẫn đầu hạ lệnh không cho lời đồn đãi có liên quan đến Tiết gia lộ ra ngoài, hiện giờ ngoài mặt ông ấy không tiện đi nói lời cảm ơn với Từ Nguyệt Gia.
Biết được đại nữ nhi và thê tử Từ Nguyệt Gia đã đi ngoại 6 chơi xuân cùng nhau, cho nên mới có tràng diện hôm nay.
Chẳng qua Ôn Diệp không biết việc này, Tiết Tĩnh Nhàn cũng không tiện nói sâu hơn, chỉ có thể đổi lý do thoái thác.
Thân ảnh phạm nhân xa dần, náo nhiệt tản đi, Ôn Diệp tiện tay đóng cửa sổ lại, Tiết Tĩnh Dao ở đối diện lưu luyến thu đầu về.
Lúc này Tiết Tĩnh Nhàn lấy ra một cây bút lông thỏ thích hợp cho đứa nhỏ vỡ lòng, nói: "Diệp nương, Tuyên ca nhi nhà ngươi cũng đến tuổi vỡ lòng rồi đúng không? Đây là quà cha ta mua cho cháu ngoại của ông, là một đôi, ta chọn một cây, ngươi cầm về cho Tuyên ca nhi chấm mực vẽ tranh."
Bút lông thỏ không phải đồ chơi hiếm lạ, nhưng trong tay Tiết Tĩnh Nhàn đây chỉ là một đôi bút lông thỏ bằng ngọc được bán theo cặp, trụ bút là dùng ngọc xanh làm.
Ôn Diệp không nhận ngay, mà nói: "Đây là một đôi, cứ như vậy mà mở ra thì không tốt lắm đâu?"
Nàng hiểu ý của Tiết Tĩnh Nhàn, nhưng Ôn Diệp không có ý định "hiểu" ý nghĩa thực sự của hành động này.
Tiết Tĩnh Nhàn giải thích: "Chỉ là một cây bút mà thôi, hôm nay ta ra ngoài tiện tay lấy, ta còn sợ ngươi ghét bỏ cơ."
Ôn Diệp cười nói: "Đã như vậy, trở về ta sẽ nói cho nó biết, đây là dì Tĩnh Nhàn tặng nó."
Nghĩ đến Từ Ngọc Tuyên sẽ rất thích.
Ôn Diệp nhận lấy bút, lại nói: "Tuyên ca nhi nhà ta thích tự mình chọn quà, lát nữa chờ nó chọn xong, ta sẽ phái người đưa đến quý phủ của ngươi cho Vị ca nhỉ."
Tiết Tĩnh Nhàn: "Khách khí cái gì chứ."
Văn thị thấy, nói đùa chen vào: "Tĩnh Nhàn, chờ Trình ca nhi nhà ta vỡ lòng, ngươi cũng không thể bên kia nặng bên này nhẹ nhé."
Tiết Tĩnh Nhàn bất đắc dĩ liếc nàng ấy: "Sao ta lại quên Trình ca nhi chứ?"
Quà cho Trình ca nhi, nàng ấy sớm đã chuẩn bị xong, đã gọi người bỏ vào xe ngựa Văn thị ngồi.
*
Từ Tụ Hiền lâu rời đi trở lại Quốc Công phủ, đã gần giờ Mùi. Ôn Diệp không quay về Tây viện, mà đi đến chính viện một chuyến trước, nàng từ Tụ Hiền lâu đóng gói trà và điểm tâm của "man xanh hệ liệt".
Không thể không nói, người ta làm ăn tốt cũng là có nguyên nhân.
Một năm bốn mùa, mỗi mùa đều sản xuất một loại đồ ăn và trà có thời vụ, khi hết mùa thì ngừng buôn bán, kích thích khẩu vị của mọi người, làm ăn làm sao có thể không phát đạt?
Trà và điểm tâm đều là nàng đặc biệt mang cho Lục thị.
Ôn Diệp tin Lục thị sẽ thích cảm giác nàng ra ngoài kết bạn còn để nàng ấy ở trong lòng, lúc nào cũng nhớ thương.
Vừa bước vào chính viện, Ôn Diệp thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiển ma ma, mở miệng hỏi: "Tiển ma ma, tẩu tẩu ngủ trưa dậy chưa?
Tiển ma ma hòa khí nói: "Nhị phu nhân tới thật đúng lúc, phu nhân vừa tỉnh ạ”"
Ôn Diệp cười híp mắt nói: "Vậy thật đúng lúc, ta mang điểm tâm Tụ Hiền lâu đến cho tẩu tẩu, chua ngọt thơm ngon."
Cũng không cần Tiển ma ma lấy, Ôn Diệp cầm lấy điểm tâm và trà trong tay Đào Chi, đi vào trong, vừa đi vừa gọi: "Tau tẩu, muội về rồi."
"Muội ổn trọng một chút, nhiêu người nhìn như vậy."
Lục thị đi ra sảnh, thoáng nhìn thân ảnh quen thuộc, bất đắc dĩ nói: "Tốt xấu gì cũng là Nhị phu nhân Quốc Công phủ."
Ôn Diệp không quan tâm nói: "Có tẩu tẩu ở đây, ta sợ cái gì, ai dám bất kính với ta."
Tiển ma ma đã quen với việc Ôn Diệp thỉnh thoảng lại tới đây nịnh nọt phu nhân nhà bà ấy.
Rõ ràng không phải là thuật nịnh hót cao minh gì, nhưng phu nhân nhà bà lại cực kỳ thích.