Chương 230
Vốn tưởng rằng Đỗ Minh Hữu có việc, Từ Ngọc Tuyên vừa mở miệng, mọi người mới mơ hồ phản ứng lại, tựa hồ cũng không chỉ có một mình cậu bé. Kỷ ma ma ở một bên cũng là bộ dáng muốn nói lại thôi.
Từ Nguyệt Gia liếc bà ấy một cái, sau khi có chuẩn bị nhất định, hắn liền rũ mắt hỏi: "Nói chuyện gì?"
Không biết là ánh mắt của mọi người quá mức mãnh liệt hay là như thế nào, thanh âm của Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên thấp đi rất nhiêu, nhưng mà mấy người ở gần đó vẫn có thể nghe rõ ràng.
Từ Ngọc Tuyên ngập ngừng nói: "Biểu ca không tin cha đọc sách tốt-"
Kỷ ma ma chợt nhẹ nhàng thở ra.
Từ Nguyệt Gia lại nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy chưa xong.
Quả nhiên, còn chưa chờ hắn nghĩ tiếp thì chợt nghe thấy Từ Ngọc Tuyên mở miệng lần nữa: "Biểu ca nói thích đọc sách, không cưới nương tử."
"Cha thích đọc sách, cưới nương tử."
Cái miệng nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên hơi chu lên: "Không giống!"
Cậu bé nghĩ mãi vẫn không ral
Từ Nguyệt Gia: ”..." 9ehp2
Đỗ Tử Du nghe vậy liền quay qua hỏi lại con trai mình: "Con đã nói gì với biểu đệ của con rồi?"
Đỗ Minh Hữu có chút ủy khuất nói: "Không phải Minh Hữu nói, là Tuyên biểu đệ nói, đệ ấy nói, nói tứ cô phụ học giỏi nên mới cưới được tứ cô cô..."
Căn cứ theo những gì Từ Ngọc Tuyên nói lúc trước và dựa vào sự hiểu biết của bản thân, cậu nhóc mới có được một câu giải thích đàng hoàng.
Mặc dù giọng nói của Đỗ Minh Hữu càng lúc càng nhỏ nhưng lỗ tai của mấy người ở đây vẫn chưa điếc.
Cho nên đây là vì hai phu thê nói chuyện riêng, không cẩn thận liền để cho con trai nghe thấy ư?
Giờ phút này ngay cả Đỗ Tử Du cũng có chút xấu hổ, ông ấy nhìn vê phía Từ Nguyệt Gia, sau đó giống như con trai mình, há mồm lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hình như bây giờ nói cái gì cũng không thích hợp.
Ôn phụ giả vờ ho một tiếng cố gắng đánh vỡ bầu không khí có chút xấu hổ trước mắt, sau đó lại phát hiện khi bản thân ho một cái, ông ấy lại cảm thấy bầu không khí dường như còn xấu hổ hơn lúc trước khi ho.
Ôn đại ca, Ôn nhị ca dời tầm mắt ra bên ngoài giả vờ thưởng thức mấy bông hoa trong bình cách đó không xa, mấy bông hoa mới vừa hái xuống không lâu còn treo bọt nước.
Thật đẹp.
Lang quân của Ôn Lan là ngũ công tử và cũng là Vương gia thì yên lặng cúi đầu nhìn sàn nhà mà trong lòng thầm nghĩ, mặt đất nhà của nhạc phụ quét dọn thật sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có luôn.
Không khí đột nhiên an tĩnh, Từ Ngọc Tuyên tựa hồ cũng ý thức được có gì đó không đúng, xoay người muốn đi tìm Kỷ ma ma muốn được "che chở, Từ Nguyệt Gia đúng lúc ngăn cản cậu bé, kéo người lại troi ở trong tay.
Từ Ngọc Tuyên thấp thỏm, ngẩng đầu nhẹ giọng gọi: "Cha?"
Từ Nguyệt Gia cúi đầu nhìn cậu bé một lát, sau đó nâng lên, không nhanh không chậm giải thích: "Nhạc phụ có lẽ không biết, lão sư vỡ lòng của Tuyên nhi hiện giờ là vị đường huynh bàng chỉ của lão sư ở Tùng Sơn học viện ngụ tại Lan Thành, Hứa Bách Lễ."
Ôn phụ giật mình: "La ông ấy sao."
Quả nhiên không phải hai phu thê nói chuyện riêng tư bị đứa nhỏ nghe thấy, trong lòng Ôn phụ thầm nghĩ, mặc dù ông ấy chưa gặp qua người này mấy lần nhưng ấn tượng đối với Hứa Bách Lễ, ông ấy vẫn còn nhớ rất rõ.
Lão sư vỡ lòng của Tuyên ca nhi là Hứa Bách Lễ, vậy những sự việc xảy ra hôm nay cũng rất dễ hiểu.
Ôn phụ cố ý chuyển đề tài: "Hiếm khi có thể mời ông ấy đến Thượng Kinh thành lắm, con làm tốt lắm."
Những người khác cũng có suy nghĩ không khác Ôn phụ là bao, bọn họ chưa từng gặp qua Hứa Bách Lễ nhưng mà lại đều nghe nói qua có chút sự tích liên quan đến nam nhân này.
Nếu là ông ấy mà nói, ngược lại liền có thể lý giải chuyện hôm nay.
Lan Thành Hứa thị, tổ tông không có kỷ luật truyên xuống, dùng để ước thúc các đệ tử trong tộc.
Trăm năm qua, chỉ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như Hứa Bách Lễ, người này tính tình nhanh nhẹn, lời nói và việc làm khó dò, thật đúng là có thể nói ra lời này để "lừa gạt" Từ Ngọc Tuyên đọc sách cùng ông ấy.
Từ Ngọc Tuyên nghe được ba chữ "Hứa Bách Lễ", thoáng nghi hoặc: "Lão sư?"
Cậu bé nhìn xung quanh, lão sư không có ở đây.
Đỗ Minh Hữu nghe hiểu được, tất cả đều là do lão sư vỡ lòng của biểu đệ nói với cậu bé, sau khi cậu nhóc chậm rãi hiểu được liền lặng lẽ đi hỏi cha mình: "Vậy những gì tiên sinh của biểu đệ nói là thật hay giả vậy cha?”
Đỗ Tử Du: "..."
Có Từ Nguyệt Gia giải thích, khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện này rất nhanh bị mọi người bỏ qua.
Cũng may vừa rồi trước khi bọn nhỏ tới thì không có người ngoài ở đây.
Nếu không hiểu lầm sẽ lớn đến nỗi không thể giải thích rõ được.
Từ Nguyệt Gia liếc bà ấy một cái, sau khi có chuẩn bị nhất định, hắn liền rũ mắt hỏi: "Nói chuyện gì?"
Không biết là ánh mắt của mọi người quá mức mãnh liệt hay là như thế nào, thanh âm của Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên thấp đi rất nhiêu, nhưng mà mấy người ở gần đó vẫn có thể nghe rõ ràng.
Từ Ngọc Tuyên ngập ngừng nói: "Biểu ca không tin cha đọc sách tốt-"
Kỷ ma ma chợt nhẹ nhàng thở ra.
Từ Nguyệt Gia lại nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy chưa xong.
Quả nhiên, còn chưa chờ hắn nghĩ tiếp thì chợt nghe thấy Từ Ngọc Tuyên mở miệng lần nữa: "Biểu ca nói thích đọc sách, không cưới nương tử."
"Cha thích đọc sách, cưới nương tử."
Cái miệng nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên hơi chu lên: "Không giống!"
Cậu bé nghĩ mãi vẫn không ral
Từ Nguyệt Gia: ”..." 9ehp2
Đỗ Tử Du nghe vậy liền quay qua hỏi lại con trai mình: "Con đã nói gì với biểu đệ của con rồi?"
Đỗ Minh Hữu có chút ủy khuất nói: "Không phải Minh Hữu nói, là Tuyên biểu đệ nói, đệ ấy nói, nói tứ cô phụ học giỏi nên mới cưới được tứ cô cô..."
Căn cứ theo những gì Từ Ngọc Tuyên nói lúc trước và dựa vào sự hiểu biết của bản thân, cậu nhóc mới có được một câu giải thích đàng hoàng.
Mặc dù giọng nói của Đỗ Minh Hữu càng lúc càng nhỏ nhưng lỗ tai của mấy người ở đây vẫn chưa điếc.
Cho nên đây là vì hai phu thê nói chuyện riêng, không cẩn thận liền để cho con trai nghe thấy ư?
Giờ phút này ngay cả Đỗ Tử Du cũng có chút xấu hổ, ông ấy nhìn vê phía Từ Nguyệt Gia, sau đó giống như con trai mình, há mồm lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hình như bây giờ nói cái gì cũng không thích hợp.
Ôn phụ giả vờ ho một tiếng cố gắng đánh vỡ bầu không khí có chút xấu hổ trước mắt, sau đó lại phát hiện khi bản thân ho một cái, ông ấy lại cảm thấy bầu không khí dường như còn xấu hổ hơn lúc trước khi ho.
Ôn đại ca, Ôn nhị ca dời tầm mắt ra bên ngoài giả vờ thưởng thức mấy bông hoa trong bình cách đó không xa, mấy bông hoa mới vừa hái xuống không lâu còn treo bọt nước.
Thật đẹp.
Lang quân của Ôn Lan là ngũ công tử và cũng là Vương gia thì yên lặng cúi đầu nhìn sàn nhà mà trong lòng thầm nghĩ, mặt đất nhà của nhạc phụ quét dọn thật sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có luôn.
Không khí đột nhiên an tĩnh, Từ Ngọc Tuyên tựa hồ cũng ý thức được có gì đó không đúng, xoay người muốn đi tìm Kỷ ma ma muốn được "che chở, Từ Nguyệt Gia đúng lúc ngăn cản cậu bé, kéo người lại troi ở trong tay.
Từ Ngọc Tuyên thấp thỏm, ngẩng đầu nhẹ giọng gọi: "Cha?"
Từ Nguyệt Gia cúi đầu nhìn cậu bé một lát, sau đó nâng lên, không nhanh không chậm giải thích: "Nhạc phụ có lẽ không biết, lão sư vỡ lòng của Tuyên nhi hiện giờ là vị đường huynh bàng chỉ của lão sư ở Tùng Sơn học viện ngụ tại Lan Thành, Hứa Bách Lễ."
Ôn phụ giật mình: "La ông ấy sao."
Quả nhiên không phải hai phu thê nói chuyện riêng tư bị đứa nhỏ nghe thấy, trong lòng Ôn phụ thầm nghĩ, mặc dù ông ấy chưa gặp qua người này mấy lần nhưng ấn tượng đối với Hứa Bách Lễ, ông ấy vẫn còn nhớ rất rõ.
Lão sư vỡ lòng của Tuyên ca nhi là Hứa Bách Lễ, vậy những sự việc xảy ra hôm nay cũng rất dễ hiểu.
Ôn phụ cố ý chuyển đề tài: "Hiếm khi có thể mời ông ấy đến Thượng Kinh thành lắm, con làm tốt lắm."
Những người khác cũng có suy nghĩ không khác Ôn phụ là bao, bọn họ chưa từng gặp qua Hứa Bách Lễ nhưng mà lại đều nghe nói qua có chút sự tích liên quan đến nam nhân này.
Nếu là ông ấy mà nói, ngược lại liền có thể lý giải chuyện hôm nay.
Lan Thành Hứa thị, tổ tông không có kỷ luật truyên xuống, dùng để ước thúc các đệ tử trong tộc.
Trăm năm qua, chỉ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như Hứa Bách Lễ, người này tính tình nhanh nhẹn, lời nói và việc làm khó dò, thật đúng là có thể nói ra lời này để "lừa gạt" Từ Ngọc Tuyên đọc sách cùng ông ấy.
Từ Ngọc Tuyên nghe được ba chữ "Hứa Bách Lễ", thoáng nghi hoặc: "Lão sư?"
Cậu bé nhìn xung quanh, lão sư không có ở đây.
Đỗ Minh Hữu nghe hiểu được, tất cả đều là do lão sư vỡ lòng của biểu đệ nói với cậu bé, sau khi cậu nhóc chậm rãi hiểu được liền lặng lẽ đi hỏi cha mình: "Vậy những gì tiên sinh của biểu đệ nói là thật hay giả vậy cha?”
Đỗ Tử Du: "..."
Có Từ Nguyệt Gia giải thích, khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện này rất nhanh bị mọi người bỏ qua.
Cũng may vừa rồi trước khi bọn nhỏ tới thì không có người ngoài ở đây.
Nếu không hiểu lầm sẽ lớn đến nỗi không thể giải thích rõ được.