Chương 254
Vô duyên vô cớ hầu hạ nàng như thế, rất dễ khiến người ta cảm giác không yên tâm.
Từ Nguyệt Gia chỉ lẳng lặng nhìn nàng rồi nói: "Không cảm thấy quen thuộc?"
Ôn Diệp sửng sốt, ngay sau đó trong đầu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, cho nên ban đêm thật sự có cô nương ốc đồng quạt cho nàng?
Nàng còn tưởng là mơ chứ.
Không đúng, không phải là cô nương ốc đồng, phải gọi là công tử ốc đồng mới đúng.
"Cho nên, người đó là lang quân?”
"Ừm."
Ôn Diệp chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Từ Nguyệt Gia, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào đánh một khúc cua: “Càng đẹp hơn.”
Những gì nàng nói rất chân thành.
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Từ Nguyệt Gia lặng lẽ nói: "Hết rôi?"
Ôn Diệp thử thăm dò: "Tiếp tục duy trì?"
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của nàng vào giờ phút này.
Ban đêm có hắn hỗ trợ quạt mát, giấc ngủ của nàng được cái thiện đáng kể, thậm chí là ngủ rất ngon.
Hô hấp của Từ Nguyệt Gia nhất thời chậm lại, nói: "Thôi."
Ôn Diệp cố gắng cứu vãn: "Tâm ý của lang quân, ta đều hiểu."
Nam nhân ban đêm giúp thê tử quạt gió thật sự không thấy nhiều, cảm động trong lời nói của Ôn Diệp không phải giả dối.
Vừa rồi miệng nàng nhanh hơn đầu óc mà thôi.
Trước kia ở Ôn gia, nàng rất ít khi như vậy, xem ra vẫn là ở Từ Quốc Công phủ được sống quá thoải mái.
Từ Nguyệt Gia cũng không thật sự muốn đi tiếp tục câu chuyện, chỉ là khi tình yêu và ham muốn điều khiển trái tim khiến hắn khó tránh khỏi những lúc bản thân làm ra hành động thất thố.
Thật ra hắn cũng cần phải bình tĩnh cả một ngày.
"Ta không có ý gì khác." Từ Nguyệt Gia bỗng nhiên không biết giải thích từ đâu.
Dừng lại hồi lâu, hắn mới nói thêm một câu: "Nàng không cần cảm thấy bản thân gánh nặng."
Tuy lời mà Từ Nguyệt Gia nói có chút mơ màng nhưng Ôn Diệp vẫn nghe hiểu.
Thật ra nàng càng mong mình không hiểu thì hơn.
Nói thật, cảnh tượng trước mắt, nàng chưa bao giờ đoán trước được.
Ôn Diệp hiện tại càng không nắm chắc.
Tình cảm là một dành từ không thể định nghĩa được, đôi khi chính người trong cuộc cũng không thể hiểu được. Ôn Diệp cùng không muốn lừa Từ Nguyệt Gia: "Ta cũng không có cảm thấy bản thân là gánh nặng, chỉ là ta sợ lang quân không tiếp nhận được mà thôi."
Từ Nguyệt Gia hỏi ngược lại: "Sao nàng biết ta không thể?"
Hắn không ngại sao?
Ôn Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tất cả vẫn như thường lệ?"
Đã đến thì phải an phận, dù sao vẫn còn có Lục thị.
Hơn nữa, nói không chừng vào một ngày nào đẹp trời nào đó Từ Nguyệt Gia sẽ nghĩ thông suốt.
Từ Nguyệt Gia: "Được."
Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, là thời gian bình tĩnh của hắn không đủ dài.
Trước đây hắn vốn không phải là người tham công.
Tuy rằng Ôn Diệp vô tâm vô phế đã quen, nhưng trải qua một lần này, nàng vẫn cảm giác được Từ Nguyệt Gia có chút biến hóa khác so với dĩ vãng.
Lúc trước hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, cho rằng tất cả đều là do Từ Nguyệt Gia tự mình tu dưỡng cho tốt.
Bây giờ nghĩ lại, không là hẳn vậy.
Bầu không khí yên lặng bao quanh hai người cho đến khi hai ánh mắt một lần nữa chạm vào nhau.
Từ Nguyệt Gia: "... Ta đi rửa mặt."
Ôn Diệp: "..."
Hình như nàng không có ý này.
Nhưng, người nào đó rất hiếm khi chủ động bây giờ lại lên trước.
*
Sáng sớm hôm sau, Từ Nguyệt Gia tiễn hai người ra phủ, đợi đến khi hai người lên kiệu mới thu hồi ánh mắt.
Từ Quốc Công ở bên cạnh còn đang cùng Lục thị nói thầm: "Chỉ mang theo chút hộ vệ như vậy có phải là hơi không ổn không? Không bằng ta cũng đi nàng?"
Lục thị ngay lập tức bác bỏ lời đề nghị này của y: "Thiếu chỗ nào, nhị đệ cũng không đi, chàng đi theo, còn ra thể thống gì."
Từ Quốc Công đành phải lui một bước: "Vậy nàng đi sớm trở về sớm."
Ôn Diệp vén rèm lên, trước tiên nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau đó thúc giục Lục thị: "Tẩu tẩu."
Đầu Từ Ngọc Tuyên từ phía dưới nhô ra, vẫy tay với Lục thị: "Bá nương, mau lên đây-"
Thấy Từ Ngọc Tuyên gọi mình, Lục thị cũng không nói với Từ Quốc Công là có hay không, nàng ấy nói: "Trong lòng ta biết rõ, chàng đừng làm quá."
Dưới sự nâng đỡ của tỳ nữ, Lục thị cũng không quay đầu lại bước khi lên kiệu xe.
Từ Quốc Công: "...
Từ Nguyệt Gia chỉ lẳng lặng nhìn nàng rồi nói: "Không cảm thấy quen thuộc?"
Ôn Diệp sửng sốt, ngay sau đó trong đầu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, cho nên ban đêm thật sự có cô nương ốc đồng quạt cho nàng?
Nàng còn tưởng là mơ chứ.
Không đúng, không phải là cô nương ốc đồng, phải gọi là công tử ốc đồng mới đúng.
"Cho nên, người đó là lang quân?”
"Ừm."
Ôn Diệp chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Từ Nguyệt Gia, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào đánh một khúc cua: “Càng đẹp hơn.”
Những gì nàng nói rất chân thành.
Từ Nguyệt Gia: ”..."
Từ Nguyệt Gia lặng lẽ nói: "Hết rôi?"
Ôn Diệp thử thăm dò: "Tiếp tục duy trì?"
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của nàng vào giờ phút này.
Ban đêm có hắn hỗ trợ quạt mát, giấc ngủ của nàng được cái thiện đáng kể, thậm chí là ngủ rất ngon.
Hô hấp của Từ Nguyệt Gia nhất thời chậm lại, nói: "Thôi."
Ôn Diệp cố gắng cứu vãn: "Tâm ý của lang quân, ta đều hiểu."
Nam nhân ban đêm giúp thê tử quạt gió thật sự không thấy nhiều, cảm động trong lời nói của Ôn Diệp không phải giả dối.
Vừa rồi miệng nàng nhanh hơn đầu óc mà thôi.
Trước kia ở Ôn gia, nàng rất ít khi như vậy, xem ra vẫn là ở Từ Quốc Công phủ được sống quá thoải mái.
Từ Nguyệt Gia cũng không thật sự muốn đi tiếp tục câu chuyện, chỉ là khi tình yêu và ham muốn điều khiển trái tim khiến hắn khó tránh khỏi những lúc bản thân làm ra hành động thất thố.
Thật ra hắn cũng cần phải bình tĩnh cả một ngày.
"Ta không có ý gì khác." Từ Nguyệt Gia bỗng nhiên không biết giải thích từ đâu.
Dừng lại hồi lâu, hắn mới nói thêm một câu: "Nàng không cần cảm thấy bản thân gánh nặng."
Tuy lời mà Từ Nguyệt Gia nói có chút mơ màng nhưng Ôn Diệp vẫn nghe hiểu.
Thật ra nàng càng mong mình không hiểu thì hơn.
Nói thật, cảnh tượng trước mắt, nàng chưa bao giờ đoán trước được.
Ôn Diệp hiện tại càng không nắm chắc.
Tình cảm là một dành từ không thể định nghĩa được, đôi khi chính người trong cuộc cũng không thể hiểu được. Ôn Diệp cùng không muốn lừa Từ Nguyệt Gia: "Ta cũng không có cảm thấy bản thân là gánh nặng, chỉ là ta sợ lang quân không tiếp nhận được mà thôi."
Từ Nguyệt Gia hỏi ngược lại: "Sao nàng biết ta không thể?"
Hắn không ngại sao?
Ôn Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tất cả vẫn như thường lệ?"
Đã đến thì phải an phận, dù sao vẫn còn có Lục thị.
Hơn nữa, nói không chừng vào một ngày nào đẹp trời nào đó Từ Nguyệt Gia sẽ nghĩ thông suốt.
Từ Nguyệt Gia: "Được."
Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, là thời gian bình tĩnh của hắn không đủ dài.
Trước đây hắn vốn không phải là người tham công.
Tuy rằng Ôn Diệp vô tâm vô phế đã quen, nhưng trải qua một lần này, nàng vẫn cảm giác được Từ Nguyệt Gia có chút biến hóa khác so với dĩ vãng.
Lúc trước hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, cho rằng tất cả đều là do Từ Nguyệt Gia tự mình tu dưỡng cho tốt.
Bây giờ nghĩ lại, không là hẳn vậy.
Bầu không khí yên lặng bao quanh hai người cho đến khi hai ánh mắt một lần nữa chạm vào nhau.
Từ Nguyệt Gia: "... Ta đi rửa mặt."
Ôn Diệp: "..."
Hình như nàng không có ý này.
Nhưng, người nào đó rất hiếm khi chủ động bây giờ lại lên trước.
*
Sáng sớm hôm sau, Từ Nguyệt Gia tiễn hai người ra phủ, đợi đến khi hai người lên kiệu mới thu hồi ánh mắt.
Từ Quốc Công ở bên cạnh còn đang cùng Lục thị nói thầm: "Chỉ mang theo chút hộ vệ như vậy có phải là hơi không ổn không? Không bằng ta cũng đi nàng?"
Lục thị ngay lập tức bác bỏ lời đề nghị này của y: "Thiếu chỗ nào, nhị đệ cũng không đi, chàng đi theo, còn ra thể thống gì."
Từ Quốc Công đành phải lui một bước: "Vậy nàng đi sớm trở về sớm."
Ôn Diệp vén rèm lên, trước tiên nhìn thoáng qua Từ Nguyệt Gia, sau đó thúc giục Lục thị: "Tẩu tẩu."
Đầu Từ Ngọc Tuyên từ phía dưới nhô ra, vẫy tay với Lục thị: "Bá nương, mau lên đây-"
Thấy Từ Ngọc Tuyên gọi mình, Lục thị cũng không nói với Từ Quốc Công là có hay không, nàng ấy nói: "Trong lòng ta biết rõ, chàng đừng làm quá."
Dưới sự nâng đỡ của tỳ nữ, Lục thị cũng không quay đầu lại bước khi lên kiệu xe.
Từ Quốc Công: "...