Chương 261
Lục thị không để ý dáng vẻ chạy tới bên này, đau lòng không thôi hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Từ Cảnh Lâm ngôi xổm xuống nhìn chân, lo lắng nói: "Tuyên đệ, ngươi có đau không?"
Ôn Diệp lột quần Từ Ngọc Tuyên, lộ ra bắp chân trắng nõn, phía trên hiển nhiên có một chỗ vết thương, rách da, còn mơ hồ có chút rỉ máu.
Từ Ngọc Tuyên vùi ở trong lòng Ôn Diệp, hai mắt đều khóc đỏ, miệng hô: "Nương ơi, con đau-"
"Thuốc mỡ đến rồi." Nhẫn Đông thở hồng hộc cầm thuốc mỡ chạy chậm trở về nói.
Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên trở về phòng, Đào Chi mang nước ấm tới, trước tiên rửa sạch vết thương cho Từ Ngọc Tuyên, sau đó mới bôi thuốc.
Từ Ngọc Tuyên khóc đến nấc cục, mắt cũng sưng lên.
Lục thị lo lắng nói: "Vẫn là trở về thành để đại phu phối thuốc một lần nữa."
Vất thương lớn như vậy, tùy tiện đắp chút thuốc trị thương sao mà được.
Ôn Diệp đối với việc trở về thành cũng không có ý kiến, dù sao nàng và mọi người đã ra ngoài hơn mười ngày rồi.
Hiện nay quan trọng nhất chính là vết thương trên đùi Từ Ngọc Tuyên.
Nàng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, loài ngỗng hẳn là không có bệnh dại chứ?
Sau khi Lục thị quyết định, nàng ấy để bọn hạ nhân đi thu dọn hành lý, mọi người lập chuẩn bị tức trở về thành.
Trong lúc đó, phu thê Ngô quản sự đã dẫn con trai cùng con dâu tới bồi tội, Ôn Diệp cùng Lục thị lúc này mới rõ ràng nguyên do trong đó.
Thì ra là Trương thị thấy con vịt nhỏ đi theo Từ Ngọc Tuyên bơi vào sân, trên tay nàng tạm thời không có việc làm, vì thế liên quay trở lại mang hơn mười con ngỗng nhỏ khác ra.
Ai mà ngờ tới, con ngỗng cái kia là con hung hãn nhất, thấy Trương thị mang đám ngỗng con đi liền tức giận, dám bay ra hàng rào, kết quả nhìn kiểu gì lại nhìn lầm đám vịt con thành con của mình. Lúc này liền một đường bơi tới cắn Từ Ngọc Tuyên.
Việc đã đến nước này, Lục thị cũng không muốn đi trách cứ ai, dù sao cái sai không hoàn toàn ở Trương thị, nàng ấy bảo Trương thị ngày sau chú ý một chút là được. Sau đó liền để cho người một nhà Ngô quản sự trở về.
Trên đường trở về thành, Từ Ngọc Tuyên vẫn vùi ở trong lòng Ôn Diệp, thút tha thút thít.
Ôn Diệp vẫn ôm cậu bé, không phải nàng không muốn đưa cậu bé cho người khác mà chủ yếu là hiện tại Từ Ngọc Tuyên chỉ để cho nàng ôm.
Nàng vỗ võ lưng đứa nhỏ nói: "Không có việc gì, con ngỗng mẹ kia đã bị người ta bắt được, nhốt lại rồi."
Từ Ngọc Tuyên vẫn nức nở không thôi: "Ngỗng xấu, ngỗng hư!"
Ôn Diệp gật đầu: "Đúng, xấu, xấu quá, ngỗng hư"
Từ Ngọc Tuyên lại nức nở nói tiếp: "Đóng, không được thả-" Ôn Diệp tiếp tục dỗ: "Không thả ra không thả nữa, nhốt nó cả đời."
Từ Ngọc Tuyên vừa khóc vừa ngủ thiếp đi trong lòng Ôn Diệp, Lục thị nhìn một màn này, không biết sao mắt lại đỏ lên.
Nàng ấy đè ép khóe mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chạy một hồi, trước khi mặt trời xuống núi, xe ngựa rốt cục lái vào thành.
Kết quả trong chốc lát, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Lục thị cách rèm kiệu hỏi thăm: “Sao lại dừng lại?"
Xa phu trả lời: "Hồi phu nhân, là Quốc công gia cùng Nhị gia."
Lục thị nghe vậy, tiến lên vén rèm kiệu lên, tâm mắt nhìn về phía cách đó không xa. Thật đúng là hai huynh đệ cưỡi ngựa đến.
Từ Quốc Công dẫn đầu xuống ngựa, cất bước tới hỏi: "Phu nhân, sao không chơi thêm mấy ngày?”
Lục thị liếc mắt nhìn Từ Nguyệt Gia không nhanh không chậm đuổi theo phía sau hắn, ánh mắt một lần nữa rơi lại trên người hắn nói: "Tuyên nhi không cẩn thận bị ngỗng ở thôn trang cắn trúng chân, phụ cận thôn trang lại không có đại phu y thuật tốt, đệ muội cùng ta đều lo lắng."
Trong lòng chứa thương thế của Từ Ngọc Tuyên, Lục thị cũng quên hỏi hai huynh đệ bọn họ là muốn đi đâu.
Từ Quốc Công vừa nghe, lúc này lo lắng hỏi: "Vết thương nghiêm trọng không?"
Lục thị trả lời: "Tuyên nhi đau đến phát khóc, ngươi nói xem?”
Sau khi nói xong, nàng bảo Từ Quốc Công đỡ mình xuống kiệu, đồng thời nói với Từ Nguyệt Gia: "Diệp nương ôm Tuyên nhi một đường, nhị đệ, ngươi đi lên nhìn một cái."
Nàng lên chiếc xe ngựa của con trai.
Mi tâm Từ Nguyệt Gia hơi nhíu, nhưng hắn chỉ "Ừ" một tiếng rồi leo lên kiệu xe.
Trong xe, Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên lâu như vậy, cánh tay đã sớm cứng đờ.
Cũng may Từ Nguyệt Gia vừa tiến vào, liền hướng nàng nói: "Để ta cho."
Ôn Diệp không khách khí giao đứa nhỏ đang nửa tỉnh nửa mê cho hắn, đồng thời nói: "Đây chắc là lần đầu tiên bị cắn nên khóc một đường."
Tựa hồ là nhận thấy được thay đổi người ôm, cái miệng nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên hơi hơi mím lại.
Đôi mắt nhỏ nửa mở, nhìn thấy mặt Từ Nguyệt Gia, nói mê một tiếng: "Phụ thân?”
Từ Nguyệt Gia nhẹ giọng đáp lại hài tử: "Là ta."
Sau khi nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Ngọc Tuyên lại lan nữa nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Có lẽ trong tiêm thức của Từ Ngọc Tuyên, cha đối với cậu bé mà nói, có ý nghĩa đặc biệt giống như nương vậy.
Từ Cảnh Lâm ngôi xổm xuống nhìn chân, lo lắng nói: "Tuyên đệ, ngươi có đau không?"
Ôn Diệp lột quần Từ Ngọc Tuyên, lộ ra bắp chân trắng nõn, phía trên hiển nhiên có một chỗ vết thương, rách da, còn mơ hồ có chút rỉ máu.
Từ Ngọc Tuyên vùi ở trong lòng Ôn Diệp, hai mắt đều khóc đỏ, miệng hô: "Nương ơi, con đau-"
"Thuốc mỡ đến rồi." Nhẫn Đông thở hồng hộc cầm thuốc mỡ chạy chậm trở về nói.
Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên trở về phòng, Đào Chi mang nước ấm tới, trước tiên rửa sạch vết thương cho Từ Ngọc Tuyên, sau đó mới bôi thuốc.
Từ Ngọc Tuyên khóc đến nấc cục, mắt cũng sưng lên.
Lục thị lo lắng nói: "Vẫn là trở về thành để đại phu phối thuốc một lần nữa."
Vất thương lớn như vậy, tùy tiện đắp chút thuốc trị thương sao mà được.
Ôn Diệp đối với việc trở về thành cũng không có ý kiến, dù sao nàng và mọi người đã ra ngoài hơn mười ngày rồi.
Hiện nay quan trọng nhất chính là vết thương trên đùi Từ Ngọc Tuyên.
Nàng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, loài ngỗng hẳn là không có bệnh dại chứ?
Sau khi Lục thị quyết định, nàng ấy để bọn hạ nhân đi thu dọn hành lý, mọi người lập chuẩn bị tức trở về thành.
Trong lúc đó, phu thê Ngô quản sự đã dẫn con trai cùng con dâu tới bồi tội, Ôn Diệp cùng Lục thị lúc này mới rõ ràng nguyên do trong đó.
Thì ra là Trương thị thấy con vịt nhỏ đi theo Từ Ngọc Tuyên bơi vào sân, trên tay nàng tạm thời không có việc làm, vì thế liên quay trở lại mang hơn mười con ngỗng nhỏ khác ra.
Ai mà ngờ tới, con ngỗng cái kia là con hung hãn nhất, thấy Trương thị mang đám ngỗng con đi liền tức giận, dám bay ra hàng rào, kết quả nhìn kiểu gì lại nhìn lầm đám vịt con thành con của mình. Lúc này liền một đường bơi tới cắn Từ Ngọc Tuyên.
Việc đã đến nước này, Lục thị cũng không muốn đi trách cứ ai, dù sao cái sai không hoàn toàn ở Trương thị, nàng ấy bảo Trương thị ngày sau chú ý một chút là được. Sau đó liền để cho người một nhà Ngô quản sự trở về.
Trên đường trở về thành, Từ Ngọc Tuyên vẫn vùi ở trong lòng Ôn Diệp, thút tha thút thít.
Ôn Diệp vẫn ôm cậu bé, không phải nàng không muốn đưa cậu bé cho người khác mà chủ yếu là hiện tại Từ Ngọc Tuyên chỉ để cho nàng ôm.
Nàng vỗ võ lưng đứa nhỏ nói: "Không có việc gì, con ngỗng mẹ kia đã bị người ta bắt được, nhốt lại rồi."
Từ Ngọc Tuyên vẫn nức nở không thôi: "Ngỗng xấu, ngỗng hư!"
Ôn Diệp gật đầu: "Đúng, xấu, xấu quá, ngỗng hư"
Từ Ngọc Tuyên lại nức nở nói tiếp: "Đóng, không được thả-" Ôn Diệp tiếp tục dỗ: "Không thả ra không thả nữa, nhốt nó cả đời."
Từ Ngọc Tuyên vừa khóc vừa ngủ thiếp đi trong lòng Ôn Diệp, Lục thị nhìn một màn này, không biết sao mắt lại đỏ lên.
Nàng ấy đè ép khóe mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chạy một hồi, trước khi mặt trời xuống núi, xe ngựa rốt cục lái vào thành.
Kết quả trong chốc lát, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Lục thị cách rèm kiệu hỏi thăm: “Sao lại dừng lại?"
Xa phu trả lời: "Hồi phu nhân, là Quốc công gia cùng Nhị gia."
Lục thị nghe vậy, tiến lên vén rèm kiệu lên, tâm mắt nhìn về phía cách đó không xa. Thật đúng là hai huynh đệ cưỡi ngựa đến.
Từ Quốc Công dẫn đầu xuống ngựa, cất bước tới hỏi: "Phu nhân, sao không chơi thêm mấy ngày?”
Lục thị liếc mắt nhìn Từ Nguyệt Gia không nhanh không chậm đuổi theo phía sau hắn, ánh mắt một lần nữa rơi lại trên người hắn nói: "Tuyên nhi không cẩn thận bị ngỗng ở thôn trang cắn trúng chân, phụ cận thôn trang lại không có đại phu y thuật tốt, đệ muội cùng ta đều lo lắng."
Trong lòng chứa thương thế của Từ Ngọc Tuyên, Lục thị cũng quên hỏi hai huynh đệ bọn họ là muốn đi đâu.
Từ Quốc Công vừa nghe, lúc này lo lắng hỏi: "Vết thương nghiêm trọng không?"
Lục thị trả lời: "Tuyên nhi đau đến phát khóc, ngươi nói xem?”
Sau khi nói xong, nàng bảo Từ Quốc Công đỡ mình xuống kiệu, đồng thời nói với Từ Nguyệt Gia: "Diệp nương ôm Tuyên nhi một đường, nhị đệ, ngươi đi lên nhìn một cái."
Nàng lên chiếc xe ngựa của con trai.
Mi tâm Từ Nguyệt Gia hơi nhíu, nhưng hắn chỉ "Ừ" một tiếng rồi leo lên kiệu xe.
Trong xe, Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên lâu như vậy, cánh tay đã sớm cứng đờ.
Cũng may Từ Nguyệt Gia vừa tiến vào, liền hướng nàng nói: "Để ta cho."
Ôn Diệp không khách khí giao đứa nhỏ đang nửa tỉnh nửa mê cho hắn, đồng thời nói: "Đây chắc là lần đầu tiên bị cắn nên khóc một đường."
Tựa hồ là nhận thấy được thay đổi người ôm, cái miệng nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên hơi hơi mím lại.
Đôi mắt nhỏ nửa mở, nhìn thấy mặt Từ Nguyệt Gia, nói mê một tiếng: "Phụ thân?”
Từ Nguyệt Gia nhẹ giọng đáp lại hài tử: "Là ta."
Sau khi nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Ngọc Tuyên lại lan nữa nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Có lẽ trong tiêm thức của Từ Ngọc Tuyên, cha đối với cậu bé mà nói, có ý nghĩa đặc biệt giống như nương vậy.