Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 263

Lục thị đối với chuyện này không có ý kiến, nhưng sau khi nghe nói Hứa Bách Lễ muốn về Lan Thành liền nghĩ tới trưởng tử đã nhiều ngày không đưa tin về nhà, nàng ấy bèn nhờ Hứa Bách Lễ giúp mình mang vài thứ qua đó.

Hứa Bách Lễ một lời đáp ứng, đằng nào cũng tiện đường nên không khó khăn gì.

Sau khi dùng xong bữa tối, Lục thị hỏi một câu: "Tuyên nhi đêm nay có muốn ở lại chỗ bá nương không?”

Từ Quốc Công vừa nghe tới đây liền vội nói: "Nàng xem Tuyên nhi dính nhị đệ nhiều như thế nào kìa, ngay cả ăn cơm cũng phải nhị đệ ôm, hài tử này khẳng định càng muốn cùng nhị đệ trở về Tây viện hơn."

Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình, không phải gọi là liếc, mà gọi là lườm thì đúng hơn.

Mà Từ Ngọc Tuyên ở trong lòng cha lại chớp chớp lông mi ướt sũng, nhìn trái nhìn phải, tựa hồ rất rối rắm.

Lục thị lại hỏi: "Tuyên nhi muốn ở cùng cha nương không?"

Từ Ngọc Tuyên do do dự dự một hồi, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lục thị thở dài, nói: "Vậy bá nương không giữ Tuyên nhi lại nữa vậy."

Cái miệng nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên động động rồi nói: "Ngày mai con lại đến-"

Lục thị cười nói: "Được, ngày mai đến."

Cứ như vậy, Từ Ngọc Tuyên đi theo Ôn Diệp cùng Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện, cậu bé vùi ở trong lòng Từ Nguyệt Gia, nhỏ giọng hỏi: "Cha, đêm nay con ngủ cùng hai người ạ?"

Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt trả lời: "Ừ”"

Từ Ngọc Tuyên mím môi, thân thể không tự chủ được lại nhích lại gần trong lòng Từ Nguyệt Gia.

Ôn Diệp thì cân nhắc, đêm nay có thêm một hài tử, nàng có nên đổi sang giường lớn hay không.

Kỷ ma ma cũng đi theo, trên đùi Từ Ngọc Tuyên có thương tích, không thể tắm rửa, Kỷ ma ma dùng khăn ướt lau thân thể cùng tay chân cho cậu bé cho người đỡ dính nhớp.

Cuối cùng là ôm Từ Ngọc Tuyên lên giường, làm xong việc này Kỷ ma ma liền lui ra ngoài.

Từ Ngọc Tuyên ngồi ở trên giường, trong lòng ôm gối đầu cùng thảm nhỏ của cậu bé nhìn Ôn Diệp đang đi vào và hô: "Nương-”

Ôn Diệp lên tiếng: "Kỷ ma ma đâu?"

Từ Ngọc Tuyên: "Bà ấy đi rồi, nương ơi ôm-"

Từ khi bị ngỗng cắn đến thời điểm hiện tại cũng đã mấy canh giờ trôi qua, tuy rằng miệng vết thương vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng Từ Ngọc Tuyên đã không khóc nữa.

Chỉ là lần đầu tiên cậu bé gặp phải chuyện như vậy, cảm xúc lặp đi lặp lại rất bình thường, Lục thị muốn giữ Từ Ngọc Tuyên ở lại chính viện cũng vì sợ hài tử này ban đêm sẽ gặp ác mộng.

Nhưng đến Tây viện ngủ cùng hai phu thê đối với Từ Ngọc Tuyên mà nói, chuyện ngủ với cha nương mình đương nhiên sẽ tốt hơn. Ôn Diệp chuẩn bị đến phòng bên rửa mặt lại thấy trong phòng không có ai, nàng bèn nói với Từ Ngọc Tuyên: "Để nương đi gọi cha đến đây ngủ với con."

Đứa nhỏ hôm nay bị doạ sợ không ít, để cho người làm cha như Từ Nguyệt Gia đến sưởi ấm tâm hồn đứa nhỏ là hợp nhất.

Từ Ngọc Tuyên vội vàng hỏi: "Nương muốn đi đâu?”

Vì dưới chân cậu bé không có giày nên giờ muốn xuống giường cũng không được.

Ôn Diệp đi về phía bàn trang điểm gỡ trâm cài tóc xuống, thuận tiện trả lời: "Nương đi rửa mặt."

Từ Ngọc Tuyên: "Vậy nương phải nhanh nhanh một chút nha-"

Ôn Diệp đứng dậy định đi thư phòng gọi Từ Nguyệt Gia qua đây, nghe được Từ Ngọc Tuyên thúc giục, nàng thuận miệng qua loa một câu: "Không nhanh được, cha con có bệnh sạch sẽ."

Vừa dứt lời thì cánh cửa bị bên ngoài mở ra, thân ảnh Từ Nguyệt Gia xuất hiện ở cửa.

Ôn Diệp: "..."

Cái miệng này của nàng thiêng quá rồi đấy.

Đối diện với Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp mặt không đổi sắc nói: "Đang muốn đi gọi chàng, Tuyên nhi muốn chàng qua chơi với nó, ta đi rửa mặt trước."

Từ Nguyệt Gia liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của con trai trên giường, ngữ khí nghiêm cẩn nói: "Hôm nay không được."

Ôn Diệp: "..."

Ôn Diệp cuối cùng một câu cũng không nói, trực tiếp đi đến phòng bên rửa mặt.