Chương 269
"Còn nữa, nhị đệ mỗi tháng đều có bổng lộc, tiền tiêu hàng tháng trong phủ cũng không thiếu hắn một ngày. Những thứ này cũng đủ cho hắn dùng, bạc chất đống trong khố phòng, ngươi và Tuyên nhi không dùng thì ai dùng?”
Lục thị đã nói đến mức này, Ôn Diệp nào còn có đạo lý không tiếp, nàng nhu thuận nói: "Vậy ta nghe tẩu tẩu."
Buổi chiều, biết được Ôn Diệp ba ngày sau muốn đi Lan Thành, Từ Nguyệt Gia phản ứng không lớn, nhưng bằng vào tài năng nhìn người chuẩn xác của mình thì nàng chắc chắn, tâm tình của hắn giờ phút này khẳng định là không tốt chút nào.
Ôn Diệp giải thích: "Ta là thay tẩu tẩu đi làm việc mà thôi, mấy ngày liền trở lại."
Từ Nguyệt Gia không tin: "Thật sự chỉ có mấy ngày?"
Ánh mắt nhìn thẳng qua, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng vậy.
Ôn Diệp kéo Từ Ngọc Tuyên đang gặm điểm tâm lại rồi nói: "Ta đã nói với Tuyên nhi rồi, ngày ta không có ở đây, đứa nhỏ sẽ ngủ cùng chàng."
Từ Ngọc Tuyên cũng phối hợp với nương một tiếng và nói: "Cha đừng sợ nha, Tuyên nhi sẽ cùng cha ma
Nương nói cha sợ ngủ một mình nên nhờ cậu bé sang ngủ với cha khi nương di có việc.
Từ Ngọc Tuyên không biết cha mình sợ cái gì, nhưng cậu bé cảm thấy bản thân mình là nhi tử, bảo vệ cha là chuyện nên làm.
Từ Nguyệt Gia từ chối thẳng thừng: "Nàng có việc thì cứ đi đi, còn hài tử thì không cần đến ngủ cùng."
Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu lời này của cha mình là có ý gì, cậu bé nhất thời bĩu môi xoay nửa người qua không thèm nhìn Từ Nguyệt Gia lấy một cái.
Ôn Diệp nở nụ cười nói rõ ràng: "Hẳn là chàng đang sợ tiểu tử này đêm ngủ đái dầm đi."
Lần này, Từ Ngọc Tuyên đã hoàn toàn quay lưng lại, ngay cả Ôn Diệp cũng không để ý tới. Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn nhi tử một cái, tầm mắt một lần nữa rơi lại trên người Ôn Diệp nói: "Sớm trở về."
Ôn Diệp cam đoan: "Nhất định."
Cho dù biết hai chữ "nhất định" từ trong miệng nàng phát ra độ tin cậy không cao lắm nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn nguyện ý tin tưởng.
Lúc này Ôn Diệp bỗng nhiên lại nói: "Ta nhớ sinh thần của lang quân hình như sắp đến rồi."
Từ Nguyệt Gia: "Ừ”"
Sắc mặt hắn không chút thay đổi.
Ôn Diệp dùng thanh âm mà hắn có thể nghe được nhỏ giọng nói thầm: "Lễ sinh thần nên chuẩn bị cái gì mới tốt đây?"
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia khế nhúc nhích, sắc mặt rõ ràng đã chuyển biến sang trạng thái tốt đẹp hơn.
"Đương nhiên" Ôn Diệp nhìn về phía cái ót tròn của mình, cười nói: "Tuyên nhi cũng có."
Sau khi nàng dứt lời, một hồi lâu, Từ Ngọc Tuyên cực nhỏ giọng hừ nhẹ một chút, chỉ là lúc này đây, là tiếng hu vui vẻ.
Ôn Diệp sờ gáy cậu bé, trong lòng cảm thán, thật là dễ dỗ dành.
Một đứa con ngoan.
Lúc trước đến Khê Tuyền Sơn, bởi vì khoảng cách gân lại là của hồi môn của Lục thị, cho nên mang theo nhiều xiêm y hơn, lúc này muốn đến Lan Thành, chính thức rời khỏi Thịnh Kinh, đến một châu thành khác.
Ngoại trừ nhu cầu về cái mặc, các mặt khác cũng phải cân nhắc mang theo.
Chỉ riêng hộ vệ đã nhiều gấp đôi so với lần đi Khê Tuyên Sơn.
Mặc dù Lục thị đồng ý cho Ôn Diệp đi thay, nhưng lo lắng bội phần.
Nàng ấy đặc biệt gọi hai tỳ nữ Vân Chi và Đào Chi bên cạnh Ôn Diệp đến chính viện, để Tiển ma ma dạy dỗ các nàng một hồi.
Ôn Diệp đối với việc này không có ý kiến gì, các tỳ nữ càng có năng lực, nàng có thể vô dụng hơn một chút.
Tiển ma ma có thể trở thành tay phải của Lục thị, hiển nhiên là một người có năng lực, Vân Chi cùng Đào Chi đi theo Tiển ma ma học tập, chắc chắn được lợi rất nhiều.
Đi Lan Thành cần mang theo hành lý vật phẩm, thu dọn suốt hai ngày, trước khi đi một ngày, Ôn Diệp định quay về Ôn gia một chuyến.
Ôn Nhiên mỗi tháng có hai ngày nghỉ có thể về nhà ở, nàng tính toán, hôm nay vừa vặn chính là ngày đầu tiên.
Lần này nếu không đi thì phải đợi thêm một tháng nữa.
Lục thị đã nói đến mức này, Ôn Diệp nào còn có đạo lý không tiếp, nàng nhu thuận nói: "Vậy ta nghe tẩu tẩu."
Buổi chiều, biết được Ôn Diệp ba ngày sau muốn đi Lan Thành, Từ Nguyệt Gia phản ứng không lớn, nhưng bằng vào tài năng nhìn người chuẩn xác của mình thì nàng chắc chắn, tâm tình của hắn giờ phút này khẳng định là không tốt chút nào.
Ôn Diệp giải thích: "Ta là thay tẩu tẩu đi làm việc mà thôi, mấy ngày liền trở lại."
Từ Nguyệt Gia không tin: "Thật sự chỉ có mấy ngày?"
Ánh mắt nhìn thẳng qua, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng vậy.
Ôn Diệp kéo Từ Ngọc Tuyên đang gặm điểm tâm lại rồi nói: "Ta đã nói với Tuyên nhi rồi, ngày ta không có ở đây, đứa nhỏ sẽ ngủ cùng chàng."
Từ Ngọc Tuyên cũng phối hợp với nương một tiếng và nói: "Cha đừng sợ nha, Tuyên nhi sẽ cùng cha ma
Nương nói cha sợ ngủ một mình nên nhờ cậu bé sang ngủ với cha khi nương di có việc.
Từ Ngọc Tuyên không biết cha mình sợ cái gì, nhưng cậu bé cảm thấy bản thân mình là nhi tử, bảo vệ cha là chuyện nên làm.
Từ Nguyệt Gia từ chối thẳng thừng: "Nàng có việc thì cứ đi đi, còn hài tử thì không cần đến ngủ cùng."
Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu lời này của cha mình là có ý gì, cậu bé nhất thời bĩu môi xoay nửa người qua không thèm nhìn Từ Nguyệt Gia lấy một cái.
Ôn Diệp nở nụ cười nói rõ ràng: "Hẳn là chàng đang sợ tiểu tử này đêm ngủ đái dầm đi."
Lần này, Từ Ngọc Tuyên đã hoàn toàn quay lưng lại, ngay cả Ôn Diệp cũng không để ý tới. Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn nhi tử một cái, tầm mắt một lần nữa rơi lại trên người Ôn Diệp nói: "Sớm trở về."
Ôn Diệp cam đoan: "Nhất định."
Cho dù biết hai chữ "nhất định" từ trong miệng nàng phát ra độ tin cậy không cao lắm nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn nguyện ý tin tưởng.
Lúc này Ôn Diệp bỗng nhiên lại nói: "Ta nhớ sinh thần của lang quân hình như sắp đến rồi."
Từ Nguyệt Gia: "Ừ”"
Sắc mặt hắn không chút thay đổi.
Ôn Diệp dùng thanh âm mà hắn có thể nghe được nhỏ giọng nói thầm: "Lễ sinh thần nên chuẩn bị cái gì mới tốt đây?"
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia khế nhúc nhích, sắc mặt rõ ràng đã chuyển biến sang trạng thái tốt đẹp hơn.
"Đương nhiên" Ôn Diệp nhìn về phía cái ót tròn của mình, cười nói: "Tuyên nhi cũng có."
Sau khi nàng dứt lời, một hồi lâu, Từ Ngọc Tuyên cực nhỏ giọng hừ nhẹ một chút, chỉ là lúc này đây, là tiếng hu vui vẻ.
Ôn Diệp sờ gáy cậu bé, trong lòng cảm thán, thật là dễ dỗ dành.
Một đứa con ngoan.
Lúc trước đến Khê Tuyền Sơn, bởi vì khoảng cách gân lại là của hồi môn của Lục thị, cho nên mang theo nhiều xiêm y hơn, lúc này muốn đến Lan Thành, chính thức rời khỏi Thịnh Kinh, đến một châu thành khác.
Ngoại trừ nhu cầu về cái mặc, các mặt khác cũng phải cân nhắc mang theo.
Chỉ riêng hộ vệ đã nhiều gấp đôi so với lần đi Khê Tuyên Sơn.
Mặc dù Lục thị đồng ý cho Ôn Diệp đi thay, nhưng lo lắng bội phần.
Nàng ấy đặc biệt gọi hai tỳ nữ Vân Chi và Đào Chi bên cạnh Ôn Diệp đến chính viện, để Tiển ma ma dạy dỗ các nàng một hồi.
Ôn Diệp đối với việc này không có ý kiến gì, các tỳ nữ càng có năng lực, nàng có thể vô dụng hơn một chút.
Tiển ma ma có thể trở thành tay phải của Lục thị, hiển nhiên là một người có năng lực, Vân Chi cùng Đào Chi đi theo Tiển ma ma học tập, chắc chắn được lợi rất nhiều.
Đi Lan Thành cần mang theo hành lý vật phẩm, thu dọn suốt hai ngày, trước khi đi một ngày, Ôn Diệp định quay về Ôn gia một chuyến.
Ôn Nhiên mỗi tháng có hai ngày nghỉ có thể về nhà ở, nàng tính toán, hôm nay vừa vặn chính là ngày đầu tiên.
Lần này nếu không đi thì phải đợi thêm một tháng nữa.