Chương 290
Vương đại nhân gật đầu: "Nếu không có Từ nhị phu nhân phát hiện, Vân Chi lâu sợ rằng sẽ không dễ dàng bị lộ tẩy nhanh như thế, vi thân cùng Từ đại nhân cũng sẽ không nhanh như vậy hỏi ra địa phương vương gia bị nhốt."
Phu nhân Từ Nguyệt Gia lập công, ban thưởng tự nhiên không thể thiếu.
Hoàng đế chợt nhớ tới một trong những thư đồng của Trường Nhạc hiện giờ chính là thân muội muội của phu nhân Từ Nguyệt Gia.
Vị muội muội này đọc sách tốt, tỷ tỷ hẳn là cũng không kém bao nhiêu đi.
Lan Thành.
Sau khi di đảng của nghịch vương bị áp giải đưa vào kinh, Trác tri phủ chủ động ôm những việc vặt vãnh còn lại, trong thành giấu một đám người như vậy mà hắn lại không hề phát hiện, Thánh thượng không hạ chỉ trách móc đã là khoan hồng lắm rồi. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng lấy công chuộc tội.
Có Trác tri phủ làm cầu nối, trong tay Từ Nguyệt Gia cũng chỉ tạm thời giám sát việc chỉnh đốn và cải cách căn tin Tùng Sơn học viện cùng với hai ngày sau hộ tống Văn Vương hồi kinh là được.
Văn Vương vẫn còn đang nằm trên giường, điều quan trọng nhất hiện giờ là đi Tùng Sơn học viện một chuyến gặp Hứa viện trưởng.
Chuyện Vân Chi Lâu tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho học viện, dù sao có thể đưa hài tử đến nơi này đọc sách sẽ không phải là người bình thường.
Nếu Tùng Sơn học viện không phải do Hứa gia thiết lập thì những người đó đã sớm đến đây nói chuyện phải trái rồi.
Ôn Diệp tự nhiên đi theo, hiện giờ trong học viện không có học sinh, lần này nàng cũng coi như gián tiếp giúp đỡ học viện, muốn vào tham quan một chút, vẫn là rất dễ dàng.
Trên đường đi, nàng không quên hỏi: "Đúng rồi lang quân, nhà ăn của Tùng Sơn học viện, chàng đã ăn qua chưa?”
Từ Nguyệt Gia: "Ăn rồi."
Ôn Diệp lại hỏi: "Mùi vị như thế nào?"
Từ Nguyệt Gia thành khẩn nói: "Nàng chắc chắn sẽ không thích."...
Khi Ôn Diệp cùng Từ Nguyệt Gia đến học viện, Hứa viện trưởng đã đứng ở trước cửa chờ, viện trưởng phu nhân cũng ở bên cạnh đi cùng phu quân của mình.
Còn có Hứa Bách Lễ, khóe miệng hắn mỉm cười nhìn về phía hai người nói: "Nghĩa đệ cùng đệ muội đến rồi."
Hứa viện trưởng nghe được lời nói quen thuộc của đường đệ, bất đắc dĩ nói: "Tính tình của Bách Lễ, mong rằng Từ đại nhân Từ phu nhân tha thứ."
Từ Nguyệt Gia: "Không ngại."
Ôn Diệp lại nói tiếp: "Chúng ta đều đã quen rồi."
Hứa viện trưởng thầm trừng mắt nhìn Hứa Bách Lễ một cái, ý bảo ông ấy ít nói chuyện đi. Sau đó giơ tay lên làm tư thế mời.
Tùng Sơn học viện được xây dựng dựa vào núi, chỉ riêng Tàng Thư Các đã phân ra nam bắc một chỗ, Hứa viện trưởng tự mình dẫn hai người đi dạo học viện.
Ôn Diệp đi bên cạnh viện trưởng phu nhân, chợt nghe bà nói: "Lần này may mà có Từ phu nhân, nếu không các học trò của học viện không biết còn phải bị hành hạ thêm bao lâu nữa."
Ôn Diệp khiêm tốn nói: "Trùng hợp mà thôi."
Động tác phe phẩy quạt của Hứa Bách Lễ đình trệ, chen vào nói: "Ta đã sớm đề cập với đường huynh về chuyện đổi đầu bếp rồi nhưng đường huynh không nghe thì chính là không nghe, không phải nói cái gì cổ nhân nói "Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhâm dã, tất trước khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói kỳ thể dax sao, theo suy nghĩ của đường huynh nhà ta thì đồ ăn có thể no bụng là tốt rồi."
*Đại khái là kiểu có mà ăn là tốt rồi.
Viện trưởng Hứa đi ở phía trước: "..."
Lúc trước không nên đáp ứng cho cái tên này ở lại đây.
Viện trưởng phu nhân hoà giải nói: "Đừng nghe Bách Lễ nói bậy, không đến mức đó đâu."
Hứa Bách Lễ khép quạt lại: "May đầu bếp kia còn chưa bị sa thải, đệ muội lát nữa nếm thử sẽ biết."
Lại nói tiếp, ông ấy cũng phải hơn hai mươi năm chưa từng ăn qua đồ ăn ở nhà ăn của học viện, cũng không biết nhiều năm như vậy đi qua, ít nhiêu có tiến bộ chút nào hay không.
Ôn Diệp nhìn về phía viện trưởng phu nhân cười nói: "Ta ngược lại rất muốn thử xem."
Phu nhân Từ Nguyệt Gia lập công, ban thưởng tự nhiên không thể thiếu.
Hoàng đế chợt nhớ tới một trong những thư đồng của Trường Nhạc hiện giờ chính là thân muội muội của phu nhân Từ Nguyệt Gia.
Vị muội muội này đọc sách tốt, tỷ tỷ hẳn là cũng không kém bao nhiêu đi.
Lan Thành.
Sau khi di đảng của nghịch vương bị áp giải đưa vào kinh, Trác tri phủ chủ động ôm những việc vặt vãnh còn lại, trong thành giấu một đám người như vậy mà hắn lại không hề phát hiện, Thánh thượng không hạ chỉ trách móc đã là khoan hồng lắm rồi. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng lấy công chuộc tội.
Có Trác tri phủ làm cầu nối, trong tay Từ Nguyệt Gia cũng chỉ tạm thời giám sát việc chỉnh đốn và cải cách căn tin Tùng Sơn học viện cùng với hai ngày sau hộ tống Văn Vương hồi kinh là được.
Văn Vương vẫn còn đang nằm trên giường, điều quan trọng nhất hiện giờ là đi Tùng Sơn học viện một chuyến gặp Hứa viện trưởng.
Chuyện Vân Chi Lâu tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho học viện, dù sao có thể đưa hài tử đến nơi này đọc sách sẽ không phải là người bình thường.
Nếu Tùng Sơn học viện không phải do Hứa gia thiết lập thì những người đó đã sớm đến đây nói chuyện phải trái rồi.
Ôn Diệp tự nhiên đi theo, hiện giờ trong học viện không có học sinh, lần này nàng cũng coi như gián tiếp giúp đỡ học viện, muốn vào tham quan một chút, vẫn là rất dễ dàng.
Trên đường đi, nàng không quên hỏi: "Đúng rồi lang quân, nhà ăn của Tùng Sơn học viện, chàng đã ăn qua chưa?”
Từ Nguyệt Gia: "Ăn rồi."
Ôn Diệp lại hỏi: "Mùi vị như thế nào?"
Từ Nguyệt Gia thành khẩn nói: "Nàng chắc chắn sẽ không thích."...
Khi Ôn Diệp cùng Từ Nguyệt Gia đến học viện, Hứa viện trưởng đã đứng ở trước cửa chờ, viện trưởng phu nhân cũng ở bên cạnh đi cùng phu quân của mình.
Còn có Hứa Bách Lễ, khóe miệng hắn mỉm cười nhìn về phía hai người nói: "Nghĩa đệ cùng đệ muội đến rồi."
Hứa viện trưởng nghe được lời nói quen thuộc của đường đệ, bất đắc dĩ nói: "Tính tình của Bách Lễ, mong rằng Từ đại nhân Từ phu nhân tha thứ."
Từ Nguyệt Gia: "Không ngại."
Ôn Diệp lại nói tiếp: "Chúng ta đều đã quen rồi."
Hứa viện trưởng thầm trừng mắt nhìn Hứa Bách Lễ một cái, ý bảo ông ấy ít nói chuyện đi. Sau đó giơ tay lên làm tư thế mời.
Tùng Sơn học viện được xây dựng dựa vào núi, chỉ riêng Tàng Thư Các đã phân ra nam bắc một chỗ, Hứa viện trưởng tự mình dẫn hai người đi dạo học viện.
Ôn Diệp đi bên cạnh viện trưởng phu nhân, chợt nghe bà nói: "Lần này may mà có Từ phu nhân, nếu không các học trò của học viện không biết còn phải bị hành hạ thêm bao lâu nữa."
Ôn Diệp khiêm tốn nói: "Trùng hợp mà thôi."
Động tác phe phẩy quạt của Hứa Bách Lễ đình trệ, chen vào nói: "Ta đã sớm đề cập với đường huynh về chuyện đổi đầu bếp rồi nhưng đường huynh không nghe thì chính là không nghe, không phải nói cái gì cổ nhân nói "Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhâm dã, tất trước khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói kỳ thể dax sao, theo suy nghĩ của đường huynh nhà ta thì đồ ăn có thể no bụng là tốt rồi."
*Đại khái là kiểu có mà ăn là tốt rồi.
Viện trưởng Hứa đi ở phía trước: "..."
Lúc trước không nên đáp ứng cho cái tên này ở lại đây.
Viện trưởng phu nhân hoà giải nói: "Đừng nghe Bách Lễ nói bậy, không đến mức đó đâu."
Hứa Bách Lễ khép quạt lại: "May đầu bếp kia còn chưa bị sa thải, đệ muội lát nữa nếm thử sẽ biết."
Lại nói tiếp, ông ấy cũng phải hơn hai mươi năm chưa từng ăn qua đồ ăn ở nhà ăn của học viện, cũng không biết nhiều năm như vậy đi qua, ít nhiêu có tiến bộ chút nào hay không.
Ôn Diệp nhìn về phía viện trưởng phu nhân cười nói: "Ta ngược lại rất muốn thử xem."