Chương 49
Kỷ ma ma thấy Nhị phu nhân không có chút phản ứng nào, chỉ đành sai tỳ nữ bưng ghế mềm tới.
Để Từ Ngọc Tuyên ngồi cạnh Ôn Diệp.
Cũng không biết có phải vì bên cạnh nhiều thêm một đứa nhỏ hay không mà vận khí hôm nay của Ôn Diệp cực kém, chưa đầy một lúc mà trên mặt nàng đã dán đầy mảnh giấy.
Trong khi đó, Đào Chi hiếm khi thắng nhiều lần như vậy, càng chơi càng hăng máu, ngay cả người từ trước đến nay luôn ổn trọng như Vân Chỉ cũng cười nhiều hơn.
Giấy dán trên mặt cùng cả người đều không nhiều bằng một nửa Ôn Diệp.
Đào Chi trên mặt chỉ dán ba sợi giấy lên giọng nói: "Phu nhân, tiếp nào!"
Lại chơi thêm mấy ván nữa, trên mặt Ôn Diệp đã bị dán kín, ngay cả tầm nhìn cũng bị cản trở.
Vì thế nàng nhân lúc Đào Chi xào bài cúi đầu nhìn nhóc con đang bám vào cạnh bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm bài giấy trên bàn, nhỏ giọng nói: "Tuyên Nhi, con nên gọi ta là gì?"
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp để ý đến mình thì sáng mắt lên, cậu nhóc đã sớm thấy hứng thú với bài giấy nên trả lời rất tích cực: "Mẫu thân!"
Ôn Diệp xoa đầu cậu nhóc, cười híp mắt hỏi: "Có phải con cũng muốn chơi hay không?"
Dù sao Từ Ngọc Tuyên vẫn không quen thuộc với Ôn Diệp lắm, cậu nhóc xấu hổ không lên tiếng, nhưng khát vọng dưới đáy mắt không lừa được người khác.
Kỷ ma ma há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời phân phó của Thanh Tuyết cô nương trước lúc tới đây, bà ấy chỉ đành ngậm miệng lại.
Trơ mắt nhìn Nhị phu nhân "giày vò" tiểu công tử, tiểu công tử lại còn cực kỳ cao hứng.
Giữa hai mẫu tử dường như cũng trở nên thân quen hơn.
Kỷ ma ma không nhịn được nghĩ, đây cũng coi như đã hoàn thành phân phó của Thanh Tuyết cô nương rồi nhỉ?
*
Ngọ thiện ở chính viện được dọn lên muộn chút.
Từ Quốc công đã đến đại doanh Tây Giao, buổi trưa không trở lại, vì vậy chỉ có Lục thị và hai nhi tử cùng nhau dùng thiện.
Từ Cảnh Dung đã chép văn cả buổi sáng, lúc qua chính viện ăn cơm lại không thấy Từ Ngọc Tuyên đâu, vội vàng hỏi Lục thị: "Nương, Tuyên đệ đâu, không phải bình thường đệ ấy đều ăn chung với chúng ta sao?"
Lục thị múc cho tiểu nhi tử hai muỗng trứng hấp, nói: "Đến Tây viện ăn với Nhị thẩm của con rồi."
Từ Cảnh Dung nghe vậy rất không yên tâm: "Nương, sao người có thể để một mình Tuyên đệ và cái... ừm... Nhị thẩm ở riêng với nhau chứ!"
Đáng lý nên để cậu nhóc đi chung mới phải, có cậu ở đó, mẹ kế ác độc đó sẽ không dám ức hiếp Tuyên đệ.
Từ Cảnh Dung cuộn chặt nắm tay nhỏ, lập tức nhổm người dậy muốn đến Tây viện. Không được! Cậu phải qua đó nhìn xem.
"Ngồi xuống cho ta." Lục thị nghiêm khắc nói: "Tam đệ của con đã có Kỷ ma ma rồi, con đi làm gì!"
Trước mắt bao người, Ôn thị còn có thể ức hiếp Tuyên Ca nhi hay sao.
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Lục thị rốt cuộc vẫn không yên.
Nàng ấy sợ Từ Ngọc Tuyên không quen thức ăn ở Tây viện, sợ cậu nhóc không tình nguyện gần gũi với Ôn thị, càng sợ Ôn thị sẽ đối xử không tốt với cậu nhóc.
Đối với lời nói của Lục thị, Từ Cảnh Dung không dám không nghe, chỉ đành ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn trước rất nhiều.
Từ Cảnh Dung và sạch hai bát cơm, vội vã lau miệng nói: "Nương, con đi Tây viện thỉnh an Nhị thẩm."
Cậu cũng không nói là đi tìm đệ đệ, chỉ nói đi thỉnh an trưởng bối, mẫu thân sẽ không ngăn cản.
Kết quả người mới chạy ra ngoài phòng, Lục thị đã nghe thấy tiếng rống giận của nhi tử: "Nương! Còn nói sẽ không ức hiếp! Người nhìn trên mặt Tuyên đệ là cái gì đây?!"
Để Từ Ngọc Tuyên ngồi cạnh Ôn Diệp.
Cũng không biết có phải vì bên cạnh nhiều thêm một đứa nhỏ hay không mà vận khí hôm nay của Ôn Diệp cực kém, chưa đầy một lúc mà trên mặt nàng đã dán đầy mảnh giấy.
Trong khi đó, Đào Chi hiếm khi thắng nhiều lần như vậy, càng chơi càng hăng máu, ngay cả người từ trước đến nay luôn ổn trọng như Vân Chỉ cũng cười nhiều hơn.
Giấy dán trên mặt cùng cả người đều không nhiều bằng một nửa Ôn Diệp.
Đào Chi trên mặt chỉ dán ba sợi giấy lên giọng nói: "Phu nhân, tiếp nào!"
Lại chơi thêm mấy ván nữa, trên mặt Ôn Diệp đã bị dán kín, ngay cả tầm nhìn cũng bị cản trở.
Vì thế nàng nhân lúc Đào Chi xào bài cúi đầu nhìn nhóc con đang bám vào cạnh bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm bài giấy trên bàn, nhỏ giọng nói: "Tuyên Nhi, con nên gọi ta là gì?"
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp để ý đến mình thì sáng mắt lên, cậu nhóc đã sớm thấy hứng thú với bài giấy nên trả lời rất tích cực: "Mẫu thân!"
Ôn Diệp xoa đầu cậu nhóc, cười híp mắt hỏi: "Có phải con cũng muốn chơi hay không?"
Dù sao Từ Ngọc Tuyên vẫn không quen thuộc với Ôn Diệp lắm, cậu nhóc xấu hổ không lên tiếng, nhưng khát vọng dưới đáy mắt không lừa được người khác.
Kỷ ma ma há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến lời phân phó của Thanh Tuyết cô nương trước lúc tới đây, bà ấy chỉ đành ngậm miệng lại.
Trơ mắt nhìn Nhị phu nhân "giày vò" tiểu công tử, tiểu công tử lại còn cực kỳ cao hứng.
Giữa hai mẫu tử dường như cũng trở nên thân quen hơn.
Kỷ ma ma không nhịn được nghĩ, đây cũng coi như đã hoàn thành phân phó của Thanh Tuyết cô nương rồi nhỉ?
*
Ngọ thiện ở chính viện được dọn lên muộn chút.
Từ Quốc công đã đến đại doanh Tây Giao, buổi trưa không trở lại, vì vậy chỉ có Lục thị và hai nhi tử cùng nhau dùng thiện.
Từ Cảnh Dung đã chép văn cả buổi sáng, lúc qua chính viện ăn cơm lại không thấy Từ Ngọc Tuyên đâu, vội vàng hỏi Lục thị: "Nương, Tuyên đệ đâu, không phải bình thường đệ ấy đều ăn chung với chúng ta sao?"
Lục thị múc cho tiểu nhi tử hai muỗng trứng hấp, nói: "Đến Tây viện ăn với Nhị thẩm của con rồi."
Từ Cảnh Dung nghe vậy rất không yên tâm: "Nương, sao người có thể để một mình Tuyên đệ và cái... ừm... Nhị thẩm ở riêng với nhau chứ!"
Đáng lý nên để cậu nhóc đi chung mới phải, có cậu ở đó, mẹ kế ác độc đó sẽ không dám ức hiếp Tuyên đệ.
Từ Cảnh Dung cuộn chặt nắm tay nhỏ, lập tức nhổm người dậy muốn đến Tây viện. Không được! Cậu phải qua đó nhìn xem.
"Ngồi xuống cho ta." Lục thị nghiêm khắc nói: "Tam đệ của con đã có Kỷ ma ma rồi, con đi làm gì!"
Trước mắt bao người, Ôn thị còn có thể ức hiếp Tuyên Ca nhi hay sao.
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Lục thị rốt cuộc vẫn không yên.
Nàng ấy sợ Từ Ngọc Tuyên không quen thức ăn ở Tây viện, sợ cậu nhóc không tình nguyện gần gũi với Ôn thị, càng sợ Ôn thị sẽ đối xử không tốt với cậu nhóc.
Đối với lời nói của Lục thị, Từ Cảnh Dung không dám không nghe, chỉ đành ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Chỉ là tốc độ ăn nhanh hơn trước rất nhiều.
Từ Cảnh Dung và sạch hai bát cơm, vội vã lau miệng nói: "Nương, con đi Tây viện thỉnh an Nhị thẩm."
Cậu cũng không nói là đi tìm đệ đệ, chỉ nói đi thỉnh an trưởng bối, mẫu thân sẽ không ngăn cản.
Kết quả người mới chạy ra ngoài phòng, Lục thị đã nghe thấy tiếng rống giận của nhi tử: "Nương! Còn nói sẽ không ức hiếp! Người nhìn trên mặt Tuyên đệ là cái gì đây?!"