Chương 59
Người mà nàng hỏi tất nhiên là Từ Nguyệt Gia đang ngồi ở chính giữa.
Từ Nguyệt Gia nhìn Từ Ngọc Tuyên đang gần gũi với Ôn Diệp rồi nói: "Năm sau tiên sinh vỡ lòng mới tới."
Dây cung trong đầu Ôn Diệp lập tức thả lỏng, còn chưa vỡ lòng, vậy thì một chữ cũng không biết.
"Muốn xem hả?" Ôn Diệp hỏi.
Không biết Từ Ngọc Tuyên có nghe hiểu hay không, cứ thế gật đầu.
Ôn Diệp lần nữa túm lấy vạt áo trước của Từ Ngọc Tuyên, chẳng qua lần này đã nhét cậu bé vào trong áo khoác của mình với tư thế nửa ôm.
Thoại bản đặt trước mắt hai người, cả hai cùng xem.
Tiểu hài nhi giống như một cái lò sưởi di động, có cậu nhóc rồi, Ôn Diệp không cần ôm lò sưởi tay khư khư nữa.
Ôn Diệp duỗi ra một cánh tay, cái miệng của nàng lại tiếp tục nhóp nhép.
Thỉnh thoảng còn đút cho tiểu hài nhi trong lòng một miếng, một lớn một nhỏ, hăng say xem thoại bản.
Không lâu sau, trên mặt Từ Ngọc Tuyên đã dính đầy vụn bánh, ngay cả trên lông mày cũng có.
Từ Nguyệt Gia thấy một màn này không khỏi giật giật khóe mắt.
Một lúc sau.
"Trong thoại bản kể chuyện xưa gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Nguyệt Gia, phản ứng đầu tiên của Ôn Diệp là mình bị ảo giác, chờ nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt đối phương mới biết là không phải.
Nội dung của thoại bản ấy à...
Từ Nguyệt Gia lại hỏi một câu: "Không thể nói?"
Ôn Diệp biết Từ Nguyệt Gia chưa từng lén lật xem thoại bản đặt trên giá sách ở thư phòng Tây gian của mình.
Chỉ cần nàng còn an phận một ngày, hắn sẽ không đặt chân vào phạm vi của nàng.
"Cũng không phải." Ôn Diệp nói, chỉ là thoại bản mà nàng đang xem cũng không phải là thoại bản bình thường, mà là loại có chút sắc!
Nàng khép sách lại, ngừng một lát rồi mới nói: "Nội dung kể vê một hoa khôi Giang Nam đem lòng yêu mến một tên thư sinh mặt trắng, không tiếc lấy hết bạc chuộc thân mà bản thân đã tích cóp bao năm cho hắn mượn, trợ giúp hắn vào Kinh tham gia khoa khảo, ai ngờ thư sinh mặt trắng là một gã bạc tình tàn nhẫn, sau khi đỗ thứ hạng cao lập tức vứt bỏ hoa khôi, yêu đương với công chúa hoàng gia, làm phò mã gia."
Từ Nguyệt Gia nghe xong thì nhíu mày: "Thoại bản này do nam tử viết?"
Trên mặt Ôn Diệp lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tới nha: "Sao lại nói vậy?"
Từ Nguyệt Gia trả lại cho nàng một ánh mắt kiểu "Còn cần ta giải thích à". Không còn thoại bản nữa, Từ Ngọc Tuyên bắt chước phụ thân nhíu mày, ngửa đầu không tiếng động lên án Ôn Diệp.
Ôn Diệp bình tĩnh nhét thoại bản vào hộc ngầm trong thùng xe, sau đó dùng một tay che mắt Từ Ngọc Tuyên lại và nói: "Thật ra chuyện xưa này vẫn chưa kết thúc đâu."
Nhưng từ nửa phần trước của quyển sách có thể thấy được rất giống bút tích của nam nhân.
Ôn Diệp tiếp tục nói: "Vừa nãy ta chỉ mới kể nửa đoạn đầu, trong nửa đoạn sau, sau khi hoa khôi biết được chân tướng, dưới sự tức giận đã lặn lội đến Kinh Thành, trên đường vào Kinh trùng hợp cứu một vị thân y. Sau khi đối phương biết được những chuyện mà nàng đã trải qua thì tình nguyện giúp nàng thay đổi khuôn mặt để báo ân cứu mạng. Vì thế hoa khôi mang theo một khuôn mặt khuynh thành đến nỗi ngay cả thư sinh cũng nhận không ra vào Kinh. Sau các loại cơ duyên xảo hợp, nàng trở thành kế hậu của Hoàng thượng. Từ đó về sau, công chúa và gã thư sinh phụ lòng thấy nàng đều phải gọi một tiếng "Mẫu hậu!"
Từ Nguyệt Gia: "..."
May mà Tuyên Nhi không biết chữ.
Chuyện xưa đúng là như vậy, chỉ là Ôn Diệp đang kể một phiên bản không mang tính khiêu dâm. Nàng đã mất rất nhiều năm mới có thể tìm được một tiệm sách ít người biết đến, để rồi đào ra được loại thoại bản không giống với mấy loại kể về thư sinh với công chúa/ thiên kim Tướng phủ/ Nữ Hoàng/ tiểu thư thế gia... đang rất được hoan nghênh trên thị trường.
Chẳng qua lúc nãy cho đứa nhỏ xem sách khiêu dâm thật sự quá tội lỗi, quá tội lỗi rồi.
Ôn Diệp cúi đầu nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang dùng cả tay lẫn chân kháng nghị mình, trong lòng thâm nói: May mà nhóc không biết chữ.
Từ Nguyệt Gia nhìn Từ Ngọc Tuyên đang gần gũi với Ôn Diệp rồi nói: "Năm sau tiên sinh vỡ lòng mới tới."
Dây cung trong đầu Ôn Diệp lập tức thả lỏng, còn chưa vỡ lòng, vậy thì một chữ cũng không biết.
"Muốn xem hả?" Ôn Diệp hỏi.
Không biết Từ Ngọc Tuyên có nghe hiểu hay không, cứ thế gật đầu.
Ôn Diệp lần nữa túm lấy vạt áo trước của Từ Ngọc Tuyên, chẳng qua lần này đã nhét cậu bé vào trong áo khoác của mình với tư thế nửa ôm.
Thoại bản đặt trước mắt hai người, cả hai cùng xem.
Tiểu hài nhi giống như một cái lò sưởi di động, có cậu nhóc rồi, Ôn Diệp không cần ôm lò sưởi tay khư khư nữa.
Ôn Diệp duỗi ra một cánh tay, cái miệng của nàng lại tiếp tục nhóp nhép.
Thỉnh thoảng còn đút cho tiểu hài nhi trong lòng một miếng, một lớn một nhỏ, hăng say xem thoại bản.
Không lâu sau, trên mặt Từ Ngọc Tuyên đã dính đầy vụn bánh, ngay cả trên lông mày cũng có.
Từ Nguyệt Gia thấy một màn này không khỏi giật giật khóe mắt.
Một lúc sau.
"Trong thoại bản kể chuyện xưa gì vậy?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Nguyệt Gia, phản ứng đầu tiên của Ôn Diệp là mình bị ảo giác, chờ nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt đối phương mới biết là không phải.
Nội dung của thoại bản ấy à...
Từ Nguyệt Gia lại hỏi một câu: "Không thể nói?"
Ôn Diệp biết Từ Nguyệt Gia chưa từng lén lật xem thoại bản đặt trên giá sách ở thư phòng Tây gian của mình.
Chỉ cần nàng còn an phận một ngày, hắn sẽ không đặt chân vào phạm vi của nàng.
"Cũng không phải." Ôn Diệp nói, chỉ là thoại bản mà nàng đang xem cũng không phải là thoại bản bình thường, mà là loại có chút sắc!
Nàng khép sách lại, ngừng một lát rồi mới nói: "Nội dung kể vê một hoa khôi Giang Nam đem lòng yêu mến một tên thư sinh mặt trắng, không tiếc lấy hết bạc chuộc thân mà bản thân đã tích cóp bao năm cho hắn mượn, trợ giúp hắn vào Kinh tham gia khoa khảo, ai ngờ thư sinh mặt trắng là một gã bạc tình tàn nhẫn, sau khi đỗ thứ hạng cao lập tức vứt bỏ hoa khôi, yêu đương với công chúa hoàng gia, làm phò mã gia."
Từ Nguyệt Gia nghe xong thì nhíu mày: "Thoại bản này do nam tử viết?"
Trên mặt Ôn Diệp lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tới nha: "Sao lại nói vậy?"
Từ Nguyệt Gia trả lại cho nàng một ánh mắt kiểu "Còn cần ta giải thích à". Không còn thoại bản nữa, Từ Ngọc Tuyên bắt chước phụ thân nhíu mày, ngửa đầu không tiếng động lên án Ôn Diệp.
Ôn Diệp bình tĩnh nhét thoại bản vào hộc ngầm trong thùng xe, sau đó dùng một tay che mắt Từ Ngọc Tuyên lại và nói: "Thật ra chuyện xưa này vẫn chưa kết thúc đâu."
Nhưng từ nửa phần trước của quyển sách có thể thấy được rất giống bút tích của nam nhân.
Ôn Diệp tiếp tục nói: "Vừa nãy ta chỉ mới kể nửa đoạn đầu, trong nửa đoạn sau, sau khi hoa khôi biết được chân tướng, dưới sự tức giận đã lặn lội đến Kinh Thành, trên đường vào Kinh trùng hợp cứu một vị thân y. Sau khi đối phương biết được những chuyện mà nàng đã trải qua thì tình nguyện giúp nàng thay đổi khuôn mặt để báo ân cứu mạng. Vì thế hoa khôi mang theo một khuôn mặt khuynh thành đến nỗi ngay cả thư sinh cũng nhận không ra vào Kinh. Sau các loại cơ duyên xảo hợp, nàng trở thành kế hậu của Hoàng thượng. Từ đó về sau, công chúa và gã thư sinh phụ lòng thấy nàng đều phải gọi một tiếng "Mẫu hậu!"
Từ Nguyệt Gia: "..."
May mà Tuyên Nhi không biết chữ.
Chuyện xưa đúng là như vậy, chỉ là Ôn Diệp đang kể một phiên bản không mang tính khiêu dâm. Nàng đã mất rất nhiều năm mới có thể tìm được một tiệm sách ít người biết đến, để rồi đào ra được loại thoại bản không giống với mấy loại kể về thư sinh với công chúa/ thiên kim Tướng phủ/ Nữ Hoàng/ tiểu thư thế gia... đang rất được hoan nghênh trên thị trường.
Chẳng qua lúc nãy cho đứa nhỏ xem sách khiêu dâm thật sự quá tội lỗi, quá tội lỗi rồi.
Ôn Diệp cúi đầu nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang dùng cả tay lẫn chân kháng nghị mình, trong lòng thâm nói: May mà nhóc không biết chữ.