Chương 65
Lúc nữ nhân Ôn Diệp này không trêu chọc mình thì vẫn có chút thuận mắt nha.
Không biết tiểu tử này đã làm việc sai trái gì mà kiếp này lại xui xẻo trở thành kế tử của Ôn Diệp.
Nghe nói mới hai tuổi thôi, chậc, ngày tháng còn dài, sau này còn chịu đựng dài dài....
Theo tập tục của Đại Tấn, vào ngày lại mặt không thể ở lại nhà mẹ đẻ.
Thường thì phải rời đi trước giờ thân.
Vì thế sau khi kết thúc bữa cơm trưa, Ôn Diệp lại đến Khê Thúy viện một chuyến nữa.
Hồi sáng, sau khi trải qua một phen "tẩy não" và nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận tràn đầy sức sống của Ôn Diệp, Thường di nương đã tin cuộc sống của nàng ở Quốc công phủ không đến nỗi nào.
Chuyến này là đến cáo biệt.
Dù sao lần sau gặp nhau có lẽ phải đợi đến lúc hài tử của Nhị tẩu Liễu thị tròn một trăm ngày.
Vội vội vàng vàng chưa đầy hai khắc, Ôn Diệp dẫn theo Vân Chi và Đào Chi rời khỏi Khê Thúy viện, sau lưng là tiểu muội Ôn Nhiên và Thường di nương với đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Diệp không quay đầu lại.
Ly biệt là điều tất yếu, nếu đã vậy thì nên dứt khoát một chút.
Khi Ôn Diệp có mặt ở cổng lớn Ôn phủ, Kỷ ma ma đang bế Từ Ngọc Tuyên vào kiệu, Từ Nguyệt Gia đứng bên cạnh xe ngựa, ánh mắt như có cảm ứng nhìn về phía nàng.
Gió lạnh phả tới, Ôn Diệp khẽ run lên, sau đó tăng nhanh bước chân đi đến trước kiệu, ôn nhu nói: "Để lang quân chờ lâu rồi."
Có người ngoài ở đây, vẫn nên giả bộ một chút.
Từ Nguyệt Gia: "... Không sao, lên kiệu đi."
Ôn Diệp "ừ" một tiếng, không khách khí chui vào thùng xe trước.
Lúc về đến Quốc công phủ đã sắp giờ dậu, Ôn Diệp về Tây viện, Từ Nguyệt Gia thì đi thẳng đến thư phòng Tây viện, mà Từ Ngọc Tuyên lại theo đám người Kỷ ma ma về chính viện.
Một nhà ba người, nhưng lại mỗi người ở một nơi.
Chính viện.
Lục thị đã hơn nửa ngày không thấy Từ Ngọc Tuyên, lúc này đã sớm ngồi chờ trong nhà chính.
Trưa nay, Từ Quốc công đã trở lại từ đại doanh Tây Giao, hiện tại đang rảnh không có việc gì làm nên cũng ngôi ở nhà chính.
Tiểu hài tử ngủ nhiều, Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đã ngủ về chính viện.
Lục thị thấy thế lập tức để tỳ nữ phụ trách chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên ôm cậu nhóc về phòng.
Kỷ ma ma bị giữ lại hỏi chuyện.
Ngoài thái độ của Ôn gia đối với Từ Ngọc Tuyên, quan trọng nhất vẫn là chuyện hai mẫu tử Ôn Diệp và Từ Ngọc Tuyên ở chung với nhau có hợp hay không.
Kỷ ma ma có gì nói nấy, tuy Ôn gia không quá nhiệt tình với Từ Ngọc Tuyên, nhưng những thứ mà các ngoại tôn khác có thì Từ Ngọc Tuyên cũng có.
Ngoài cặp long phụng thai do đích nữ Ôn gia sinh ra, thì thái độ của Ôn phu nhân Thẩm thị đối với hài tử của các thứ nữ khác đều giống nhau, bao gồm cả Từ Ngọc Tuyên, không thân thiết cũng không lạnh nhạt.
Sau khi Lục thị nghe xong, vẻ mặt dân hòa hoãn lại.
Nàng ấy không giao thiệp nhiều với Ôn phu nhân Thẩm thị, nếu không phải Nhị đệ kết hôn với Ôn Diệp, nàng ấy cũng chỉ biết có một người như Thẩm thị mà thôi.
Lục thị không cầu Ôn gia đối đãi với Từ Ngọc Tuyên như ngoại tôn ruột thịt, có thể đối xử giống như đối với hài tử của các thứ nữ khác thì nàng ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Lục thị thoải mái nói với Từ Quốc công ở bên cạnh: "Như vậy xem ra, lúc trước là ta đã hẹp hòi, ánh mắt của Tử Đàn quả nhiên vẫn tốt hơn."
Từ Quốc công nói: "Lan này nàng yên tâm rồi chứ?"
Lục thị gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi Kỷ ma ma: "Vậy Ôn Diệp và Tuyên Nhi ở chung với nhau thế nào?"
Kỷ ma ma: "Gái này..."
Lục thị: "Nói đúng sự thật."
Kỷ ma ma không dám trì hoãn, lập tức kể cho Lục thị nghe tất cả những chuyện có liên quan đến Ôn Diệp và Từ Ngọc Tuyên kể từ lúc rời khỏi Quốc công phủ cho đến lúc rời khỏi Ôn gia."
Lục thị nghe xong thì câm nín hồi lâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thanh Mai cũng theo đến Ôn gia lần này.
Thanh Mai khẽ gật đầu với nàng ấy.
Lục thị: ˆ..."
Cùng lúc đó, Từ Quốc công bật cười, nói với Lục thị: "Xem ra mẫu tử hai người ở chung không tồi."
Không biết tiểu tử này đã làm việc sai trái gì mà kiếp này lại xui xẻo trở thành kế tử của Ôn Diệp.
Nghe nói mới hai tuổi thôi, chậc, ngày tháng còn dài, sau này còn chịu đựng dài dài....
Theo tập tục của Đại Tấn, vào ngày lại mặt không thể ở lại nhà mẹ đẻ.
Thường thì phải rời đi trước giờ thân.
Vì thế sau khi kết thúc bữa cơm trưa, Ôn Diệp lại đến Khê Thúy viện một chuyến nữa.
Hồi sáng, sau khi trải qua một phen "tẩy não" và nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận tràn đầy sức sống của Ôn Diệp, Thường di nương đã tin cuộc sống của nàng ở Quốc công phủ không đến nỗi nào.
Chuyến này là đến cáo biệt.
Dù sao lần sau gặp nhau có lẽ phải đợi đến lúc hài tử của Nhị tẩu Liễu thị tròn một trăm ngày.
Vội vội vàng vàng chưa đầy hai khắc, Ôn Diệp dẫn theo Vân Chi và Đào Chi rời khỏi Khê Thúy viện, sau lưng là tiểu muội Ôn Nhiên và Thường di nương với đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Diệp không quay đầu lại.
Ly biệt là điều tất yếu, nếu đã vậy thì nên dứt khoát một chút.
Khi Ôn Diệp có mặt ở cổng lớn Ôn phủ, Kỷ ma ma đang bế Từ Ngọc Tuyên vào kiệu, Từ Nguyệt Gia đứng bên cạnh xe ngựa, ánh mắt như có cảm ứng nhìn về phía nàng.
Gió lạnh phả tới, Ôn Diệp khẽ run lên, sau đó tăng nhanh bước chân đi đến trước kiệu, ôn nhu nói: "Để lang quân chờ lâu rồi."
Có người ngoài ở đây, vẫn nên giả bộ một chút.
Từ Nguyệt Gia: "... Không sao, lên kiệu đi."
Ôn Diệp "ừ" một tiếng, không khách khí chui vào thùng xe trước.
Lúc về đến Quốc công phủ đã sắp giờ dậu, Ôn Diệp về Tây viện, Từ Nguyệt Gia thì đi thẳng đến thư phòng Tây viện, mà Từ Ngọc Tuyên lại theo đám người Kỷ ma ma về chính viện.
Một nhà ba người, nhưng lại mỗi người ở một nơi.
Chính viện.
Lục thị đã hơn nửa ngày không thấy Từ Ngọc Tuyên, lúc này đã sớm ngồi chờ trong nhà chính.
Trưa nay, Từ Quốc công đã trở lại từ đại doanh Tây Giao, hiện tại đang rảnh không có việc gì làm nên cũng ngôi ở nhà chính.
Tiểu hài tử ngủ nhiều, Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đã ngủ về chính viện.
Lục thị thấy thế lập tức để tỳ nữ phụ trách chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên ôm cậu nhóc về phòng.
Kỷ ma ma bị giữ lại hỏi chuyện.
Ngoài thái độ của Ôn gia đối với Từ Ngọc Tuyên, quan trọng nhất vẫn là chuyện hai mẫu tử Ôn Diệp và Từ Ngọc Tuyên ở chung với nhau có hợp hay không.
Kỷ ma ma có gì nói nấy, tuy Ôn gia không quá nhiệt tình với Từ Ngọc Tuyên, nhưng những thứ mà các ngoại tôn khác có thì Từ Ngọc Tuyên cũng có.
Ngoài cặp long phụng thai do đích nữ Ôn gia sinh ra, thì thái độ của Ôn phu nhân Thẩm thị đối với hài tử của các thứ nữ khác đều giống nhau, bao gồm cả Từ Ngọc Tuyên, không thân thiết cũng không lạnh nhạt.
Sau khi Lục thị nghe xong, vẻ mặt dân hòa hoãn lại.
Nàng ấy không giao thiệp nhiều với Ôn phu nhân Thẩm thị, nếu không phải Nhị đệ kết hôn với Ôn Diệp, nàng ấy cũng chỉ biết có một người như Thẩm thị mà thôi.
Lục thị không cầu Ôn gia đối đãi với Từ Ngọc Tuyên như ngoại tôn ruột thịt, có thể đối xử giống như đối với hài tử của các thứ nữ khác thì nàng ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Lục thị thoải mái nói với Từ Quốc công ở bên cạnh: "Như vậy xem ra, lúc trước là ta đã hẹp hòi, ánh mắt của Tử Đàn quả nhiên vẫn tốt hơn."
Từ Quốc công nói: "Lan này nàng yên tâm rồi chứ?"
Lục thị gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi Kỷ ma ma: "Vậy Ôn Diệp và Tuyên Nhi ở chung với nhau thế nào?"
Kỷ ma ma: "Gái này..."
Lục thị: "Nói đúng sự thật."
Kỷ ma ma không dám trì hoãn, lập tức kể cho Lục thị nghe tất cả những chuyện có liên quan đến Ôn Diệp và Từ Ngọc Tuyên kể từ lúc rời khỏi Quốc công phủ cho đến lúc rời khỏi Ôn gia."
Lục thị nghe xong thì câm nín hồi lâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thanh Mai cũng theo đến Ôn gia lần này.
Thanh Mai khẽ gật đầu với nàng ấy.
Lục thị: ˆ..."
Cùng lúc đó, Từ Quốc công bật cười, nói với Lục thị: "Xem ra mẫu tử hai người ở chung không tồi."