Chương 98
Văn lão phu nhân giờ phút này cũng kịp phản ứng, là các nàng có chút xem nhẹ Van thị.
Bà cụ vội cầm tay cháu gái nói: "Nuôi dưỡng Trình ca nhi vất vả cho con rồi."
Văn thị nghẹn ngào trong chớp mắt: "Tổ mẫu-"
*
Tiệc đầy tháng kết thúc một cách suôn sẻ, trên đường về quốc công phủ.
Trong xe, Lục thị tươi cười ôn hòa nói: "Hôm nay ngươi làm ta giật mình một phen đấy!"
Ôn Diệp dường như không nhận ra, giọng điệu vô tội: "Tẩu tẩu, sao vậy?"
Lục thị thấy nàng lại là như thế, không nói gì đồng thời lại hơi tò mò: "Ngươi trước kia ở Ôn gia, cũng diễn như vậy với nương ngươi?"
Ôn Diệp thản nhiên trả lời: "Nương ta tính tình tốt, chưa bao giờ so đo với người làm con như bọn ta."
Lục thi:
Sợ không phải bị tức giận thành thói quen rồi ấy chứ!
Nhưng hồi tưởng lại sắc mặt vặn vẹo của đại phu Giang gia, trong lòng Lục thị thật đúng là thoải mái.
Tính tình đệ muội này kỳ kỳ quái quái, nhưng hình như lại đặc biệt hợp tính tình nàng.
Hơn hai mươi năm qua, Lục thị lần đầu gặp phải kiểu người như vậy, có một loại cảm giác rất mới lạ.
Bởi vậy Lục thị suy nghĩ một chút lại nói: "Nhị đệ tuổi còn trẻ đã thăng quan chí phẩm, ngày sau ngươi ra ngoài dự yến, có lẽ sẽ gặp được phu nhân khó nhằn hơn Giang phu nhân Lý thị, ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần nhượng bộ, biểu hiện giống như ngươi hôm nay, cũng rất tốt."
Ôn Diệp đang định gật đầu, xe ngựa các nàng ngồi lại đột nhiên dừng lại, một chút dấu hiệu cũng không có.
Nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục thị.
Lúc này phu xe cưỡi ngựa vội vàng cách rèm kiệu thỉnh tội.
Lục thị không trách phu xe, hắn dừng lại gấp như vậy, sợ là bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lục thị vén rèm lên, Ôn Diệp nhìn theo, mơ hồ nhìn thấy hình như còn có một đội quan binh?
Thanh Tuyết trong kiệu đã sớm xuống xe ngựa, đi tới hỏi thăm tình hình trước.
Nửa khắc sau, Thanh Tuyết đi tới dưới màn kiệu của Lục thị, hồi bẩm: "Phu nhân, quan binh của Kinh Triệu Doãn phủ đang đi bắt phạm nhân."
Lục thị lập tức hỏi: "Có thể hỏi thăm được người bị bắt là ai không?"
Phạm nhân bình thường làm gì có động thái lớn như vậy.
Thanh Tuyết trả lời: "Hình như là con trai của Giang phu nhân, đại công tử Giang gia."
"Ngoài ra" Thanh Tuyết ngừng một lát rồi nói: "Nô tỳ hình như còn nhìn thấy Nhị gia."
Ôn Diệp: "..."
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được.... Lục thị còn chưa kịp phản ứng lại từ câu "người bị bắt là đại công tử Giang gia", lại nghe thấy nhị đệ cũng ở đây, lại càng kinh ngạc: "Kinh Triệu Doãn phủ bắt người, Tử Đàn ở đây làm gì?
Thanh Tuyết nói: "Nô tỳ chưa tìm hiểu được."
"Muốn bắt được ai thì phải có sự liên hợp của Hình bộ cùng Kinh Triệu Doãn phủ, vì vậy tình tiết của vụ án chắc chắn không đơn giản." Lục thị chỉ thuận miệng hỏi, không hy vọng giờ phút này có thể biết nguyên nhân: "Ngươi không thám thính được thì rất bình thường."
Chẳng qua người bắt lại là đại công tử Giang gia...
Lục thị không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhìn Ôn Diệp, thần sắc không hiểu.
Ôn Diệp: "..."
Phạm nhân bên đường cự tuyệt gây sự, đường phố bị chặn chật như nêm cối, xem ra nhất thời không đi được, Lục thị bảo Thanh Tuyết quay về kiệu phía sau trước, nàng ấy cũng buông rèm xuống, ngăn cản mấy ánh mắt tò mò dò xét trong kiệu xe.
Hôm nay Trình ca nhi đầy tháng, vị Giang đại công tử này làm đường thúc, không đến Hầu phủ dự yến, lại ở trên đường bị Kinh Triệu Doãn phủ lấy lý do truy bắt tội phạm vụ án bắt giữ, chờ sau khi đại tẩu cô mẫu biết được, lại có náo loạn. Lục thị thở dài.
Ôn Diệp nhớ rõ cha của vị Giang công tử này tốt xấu gì cũng là quan tứ phẩm, Kinh Triệu Doãn phủ cứ như vậy mà bắt đi sao?
Lục thị nhìn ra nghi hoặc trong mắt Ôn Diệp, giải thích: "Kinh Triệu Doãn không dám, nhưng Tử Đàn hiện giờ gân như chưởng quản toàn bộ Hình bộ, mọi vụ án của Kinh Triệu Doãn đều được chuyển giao cho Hình bộ, vị Giang đại nhân này không sợ đắc tội với Kinh Triệu Doãn, nhưng hắn tuyệt đối không dám khiêu chiến với Tử Đàn."
Ôn Diệp khen không chút cảm tình: "Thực lực của lang quân thực sự rất mạnh."
Lời là lời nói thật, nhưng từ trong miệng nàng phát ra, lại có cảm giác có chút sai trái.
Bà cụ vội cầm tay cháu gái nói: "Nuôi dưỡng Trình ca nhi vất vả cho con rồi."
Văn thị nghẹn ngào trong chớp mắt: "Tổ mẫu-"
*
Tiệc đầy tháng kết thúc một cách suôn sẻ, trên đường về quốc công phủ.
Trong xe, Lục thị tươi cười ôn hòa nói: "Hôm nay ngươi làm ta giật mình một phen đấy!"
Ôn Diệp dường như không nhận ra, giọng điệu vô tội: "Tẩu tẩu, sao vậy?"
Lục thị thấy nàng lại là như thế, không nói gì đồng thời lại hơi tò mò: "Ngươi trước kia ở Ôn gia, cũng diễn như vậy với nương ngươi?"
Ôn Diệp thản nhiên trả lời: "Nương ta tính tình tốt, chưa bao giờ so đo với người làm con như bọn ta."
Lục thi:
Sợ không phải bị tức giận thành thói quen rồi ấy chứ!
Nhưng hồi tưởng lại sắc mặt vặn vẹo của đại phu Giang gia, trong lòng Lục thị thật đúng là thoải mái.
Tính tình đệ muội này kỳ kỳ quái quái, nhưng hình như lại đặc biệt hợp tính tình nàng.
Hơn hai mươi năm qua, Lục thị lần đầu gặp phải kiểu người như vậy, có một loại cảm giác rất mới lạ.
Bởi vậy Lục thị suy nghĩ một chút lại nói: "Nhị đệ tuổi còn trẻ đã thăng quan chí phẩm, ngày sau ngươi ra ngoài dự yến, có lẽ sẽ gặp được phu nhân khó nhằn hơn Giang phu nhân Lý thị, ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần nhượng bộ, biểu hiện giống như ngươi hôm nay, cũng rất tốt."
Ôn Diệp đang định gật đầu, xe ngựa các nàng ngồi lại đột nhiên dừng lại, một chút dấu hiệu cũng không có.
Nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục thị.
Lúc này phu xe cưỡi ngựa vội vàng cách rèm kiệu thỉnh tội.
Lục thị không trách phu xe, hắn dừng lại gấp như vậy, sợ là bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lục thị vén rèm lên, Ôn Diệp nhìn theo, mơ hồ nhìn thấy hình như còn có một đội quan binh?
Thanh Tuyết trong kiệu đã sớm xuống xe ngựa, đi tới hỏi thăm tình hình trước.
Nửa khắc sau, Thanh Tuyết đi tới dưới màn kiệu của Lục thị, hồi bẩm: "Phu nhân, quan binh của Kinh Triệu Doãn phủ đang đi bắt phạm nhân."
Lục thị lập tức hỏi: "Có thể hỏi thăm được người bị bắt là ai không?"
Phạm nhân bình thường làm gì có động thái lớn như vậy.
Thanh Tuyết trả lời: "Hình như là con trai của Giang phu nhân, đại công tử Giang gia."
"Ngoài ra" Thanh Tuyết ngừng một lát rồi nói: "Nô tỳ hình như còn nhìn thấy Nhị gia."
Ôn Diệp: "..."
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được.... Lục thị còn chưa kịp phản ứng lại từ câu "người bị bắt là đại công tử Giang gia", lại nghe thấy nhị đệ cũng ở đây, lại càng kinh ngạc: "Kinh Triệu Doãn phủ bắt người, Tử Đàn ở đây làm gì?
Thanh Tuyết nói: "Nô tỳ chưa tìm hiểu được."
"Muốn bắt được ai thì phải có sự liên hợp của Hình bộ cùng Kinh Triệu Doãn phủ, vì vậy tình tiết của vụ án chắc chắn không đơn giản." Lục thị chỉ thuận miệng hỏi, không hy vọng giờ phút này có thể biết nguyên nhân: "Ngươi không thám thính được thì rất bình thường."
Chẳng qua người bắt lại là đại công tử Giang gia...
Lục thị không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhìn Ôn Diệp, thần sắc không hiểu.
Ôn Diệp: "..."
Phạm nhân bên đường cự tuyệt gây sự, đường phố bị chặn chật như nêm cối, xem ra nhất thời không đi được, Lục thị bảo Thanh Tuyết quay về kiệu phía sau trước, nàng ấy cũng buông rèm xuống, ngăn cản mấy ánh mắt tò mò dò xét trong kiệu xe.
Hôm nay Trình ca nhi đầy tháng, vị Giang đại công tử này làm đường thúc, không đến Hầu phủ dự yến, lại ở trên đường bị Kinh Triệu Doãn phủ lấy lý do truy bắt tội phạm vụ án bắt giữ, chờ sau khi đại tẩu cô mẫu biết được, lại có náo loạn. Lục thị thở dài.
Ôn Diệp nhớ rõ cha của vị Giang công tử này tốt xấu gì cũng là quan tứ phẩm, Kinh Triệu Doãn phủ cứ như vậy mà bắt đi sao?
Lục thị nhìn ra nghi hoặc trong mắt Ôn Diệp, giải thích: "Kinh Triệu Doãn không dám, nhưng Tử Đàn hiện giờ gân như chưởng quản toàn bộ Hình bộ, mọi vụ án của Kinh Triệu Doãn đều được chuyển giao cho Hình bộ, vị Giang đại nhân này không sợ đắc tội với Kinh Triệu Doãn, nhưng hắn tuyệt đối không dám khiêu chiến với Tử Đàn."
Ôn Diệp khen không chút cảm tình: "Thực lực của lang quân thực sự rất mạnh."
Lời là lời nói thật, nhưng từ trong miệng nàng phát ra, lại có cảm giác có chút sai trái.