Chương 13: Nội chiến
Diểu Diểu là chị của cô gái đó.
Trong nhà còn một người mẹ ngã bệnh liệt giường.
Ngôi làng có vẻ không trọng nam khinh nữ. Gia đình này, tuy chỉ có ba người phụ nữ nhưng lại sống trong một ngôi nhà ba tầng với giấy dán tường màu đỏ bên ngoài, khung hiên trước nhà được vẽ bằng hoa văn phương Tây màu trắng và vàng, thoạt nhìn như một căn biệt thự kiểu Tây.
Người mẹ ngồi trên xe lăn điện từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách.
“Cảm ơn mọi người, con nhỏ này lại chạy khỏi nhà rồi.” Người mẹ mang đậm vẻ dãi dầu sương gió, da khô và thô ráp.
“Không sao.” Mạnh Lan nói.
Mạnh Lan đứng rất gần cô gái, cô quan sát người luôn theo dõi mình này.
Với cơ thể đó, ắt hẳn cô ta sẽ rất khó thể gây án nhỉ?
“Diễm Diễm, rót nước nào, phải cảm ơn người ta chứ.” Người mẹ nói.
Cô gái tên Trương Diễm Diễm.
Cô ta vào bếp rót nước rồi đưa ly đầu tiên cho Hạ Vãn Vãn.
Hạ Vãn Vãn nói cảm ơn, nhưng không uống mà xoay người đưa cho Trương Nhất Trì nãy giờ vẫn luôn hỗ trợ mọi người: “Hôm nay cậu mệt quá rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Mạnh Lan phát hiện Trương Diễm Diễm luôn nhìn Hạ Vãn Vãn chăm chú. Trong khi Hạ Vãn Vãn không chú ý, Trương Diễm Diễm chợt đưa tay bóp eo Hạ Vãn Vãn!
“Á!”
Hạ Vãn Vãn kêu lên, nhưng khi nhận ra đối phương là một cô bé, vẻ mặt cô ấy dịu lại. Cô ấy cúi xuống hỏi: “Em gái, sao thế?”
“Thích chị.” Trương Diễm Diễm nhoẻn miệng cười.
Mạnh Lan không kiềm lòng được, cô phải bịt mũi. Trên người Trương Diễm Diễm này thoang thoảng mùi thịt thối, cứ như cô ta chưa rửa sạch máu kinh nguyệt tối qua, mà chỉ thay một chiếc quần khác. Cô ta được nuôi dạy thế nào vậy? Người trong nhà cứ để mặc vậy sao!
Tuy nhiên, qua việc Trương Diễm Diễm có thể đối đáp lưu loát, cô không hề cảm thấy cô ta có dấu hiệu của bệnh tự kỷ hay bất kỳ bệnh tâm thần nào khác.
Cả Tề Hoan lẫn Triệu Triệt đều không nán lại lâu trong nhà Trương Diễm Diễm, đối với họ, điều này có nghĩa là lãng phí thời gian! Thế nhưng Tề Hoan loáng thoáng nhớ lại, hình như gã đã bắt gặp cái tên “Trương Diểu Diểu” ở đâu rồi.
… Tại từ đường!
… Sau này họ cũng lẻn vào từ đường và đã thấy bức bích họa!
… Trương Diểu Diểu, sinh năm 1972!
Gã sai rồi.
Suy đoán của gã vô cùng sai lầm!
*
Lúc rời khỏi nhà Trương Diễm Diễm thì đã đến buổi chiều, Hạ Vãn Vãn muốn về toà nhà nghỉ ngơi, dự định tối nay sẽ không ra ngoài nữa, nhưng Mạnh Lan đã ngăn cản cô ấy.
“Tại sao?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
“Hãy đến căn nhà màu đỏ ở phía Tây hôm qua, đêm nay chúng ta sẽ không về nhà nữa.” Mạnh Lan đáp chắc nịch.
Trương Nhất Trì hỏi: “Ủa? Ở cùng với mọi người chẳng phải sẽ an toàn hơn à, cô đang lo lắng gì thế?”
“Triệu Triệt và Tề Hoan đang nghi ngờ chúng ta, họ cũng cho rằng Vãn Vãn là hung thủ.” Mạnh Lan thẳng thắn: “Không nên chơi đấu trí với họ, chúng ta cần tìm ra thủ phạm.”
Không phải cô không nghĩ đến việc trả đũa, song hiện giờ cô không tài nào phân thân ra được. Vả lại, nếu tiếp tục cuốn vào đấu đá đồng đội, cô sẽ càng rơi vào thế bị động hơn.
“Vào lúc này mà còn nghi ngờ người khác ư!” Trương Nhất Trì tức giận giậm chân: “Tôi sẽ không nghi ngờ Vãn Vãn, cô ấy chẳng làm gì cả! Nhưng nếu họ đã suy đoán Vãn Vãn là hung thủ, thế tại sao không nói cho chúng ta biết? Theo lý thuyết thì nên chia sẻ thông tin chứ!”
“Có quỷ mới biết.” Mạnh Lan đáp.
Dù hôm qua có người chết trong căn nhà màu đỏ nọ, nhưng bây giờ đấy là nơi ẩn náu tốt nhất, hơn nữa sẽ không một ai tới quấy rầy họ. Ba người bàn bạc, quyết định ở cùng phòng để ngăn ngừa chuyện bất trắc, hiện tại họ chẳng những phải lo lắng về ma quỷ, mà còn có đám dân làng bị tình nghi là buôn người, và cả đồng đội đang hoài nghi họ là hung thủ.
Mạnh Lan khoá chặt cửa, kiểm tra cửa sổ từ trong ra ngoài mới thôi. Hạ Vãn Vãn yên tâm ở bên cạnh Mạnh Lan, cô bắt đầu làm công việc của mình - nấu bữa tối.
“Nhà họ thật sự không có gì cả, gạo trong nhà cũng đầy mối rồi.” Hạ Vãn Vãn phàn nàn: “Gạo không mới ăn không ngon, để tôi đập bánh tổ cho mọi người nhé!”
Mạnh Lan:?
“Cô làm được không?” Cô ngờ vực nhìn cánh tay mảnh mai của Hạ Vãn Vãn.
“Tôi đầy kinh nghiệm mà, em tôi thích ăn lắm. Lấy bình nước khoáng với, dù sao tụi mình cũng không bị đói đâu, đợi lát nữa cô ăn thử xem sao.”
***
“Được.”
Do ba người không về tòa nhà nhỏ, nên đương nhiên đã bỏ lỡ cảnh tượng Triệu Triệt đang bận bịu làm cơm tối trong bếp.
Anh ta đang tất bật nấu hai món ăn trong bếp, cho khoai tây đã cắt nhỏ và thịt lợn vào nồi, rắc thêm rất nhiều bột đậu nành lên men. Tề Hoan đứng ở cửa bếp ngửi thấy mùi thơm, bèn thở dài bảo: “Không ngờ anh cũng biết nấu cơm, trước nay về đến nhà, tôi toàn gọi đồ ăn bên ngoài thôi.”
“Bạn gái tôi thích ăn cơm tôi nấu lắm.” Triệu Triệt trả lời. Lúc nhắc tới bạn gái, ánh mắt anh ta toát ra vẻ dịu dàng đầy tự nhiên.
Tề Hoan ít khi tâm sự với Triệu Triệt về chuyện gia đình: “Chưa kết hôn à, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Mới mấy tháng thôi.” Triệu Triệt xấu hổ kể: “Cô ấy mê món cánh gà om tôi làm. Lúc không bận việc, năm rưỡi tan làm tôi sẽ về nấu cơm cho cô ấy. Nếu không vì thế giới Thần Ẩn này, tháng sau chúng tôi dự định sẽ ra mắt người lớn đó. Chúng tôi rất hợp ý nhau.”
“Vậy tốt quá.”
Món ăn được múc ra nồi.
Tề Hoan cầm hai đ ĩa, tỏ vẻ quan tâm: “Tôi bưng giúp anh, anh cứ rửa tay. Trời tối hù rồi, chẳng biết họ chạy đi đâu nữa, không muốn sống thật mà.”
Nghe vậy, Triệu Triệt ngẩng đầu nhìn Tề Hoan, trong đôi mắt tối tăm bất định.
Rửa tay xong, anh ta xoay người bước ra ngoài bày bàn ăn.
Tề Hoan dọn món ăn lên bàn rồi xếp chén đũa. Hai người đàn ông ngồi đối diện ở bàn gỗ, sau lưng là tượng Tam Sơn nương nương đang cụp mắt, trông như một vị khán giả.
Triệu Triệt cầm đũa, uống miếng nước trước: “Anh Tề, chuyện Hạ Vãn Vãn cậu thấy thế nào? Ngày mai chúng ta cần tìm họ không?”
“Cần chứ, phải tìm!” Tề Hoan đáp, để lộ cảm xúc nóng nảy hiếm có: “Ngày mai chúng ta sẽ xử lý chuyện này, tôi thực sự không muốn ở cái nơi này lâu hơn nữa đâu.”
Triệu Triệt hỏi tiếp: “Anh Tề, tuy tôi là ‘lão làng’ nhưng nhờ ăn may mới qua được một ải. Cậu có thể nói cho tôi biết về thế giới Thần Ẩn này không? Hôm ấy là tôi giới thiệu quy tắc, còn quy tắc nào khác nữa không? Cậu biết làm sao để thoát khỏi thế giới này không?” Anh ta nhìn gã kia không chớp mắt, mong muốn nhận được một đáp án khiến người ta nhẹ lòng và vui vẻ.
“Có người nói, lúc thẻ ẩn đổi sang màu sắc rực rỡ thì có thể rời đi.” Tề Hoan gõ đũa lên bàn ăn: “Ăn nào, sắp nguội rồi, anh làm mà anh vẫn không yên tâm à?”
Gã ăn một miếng trước.
Triệu Triệt cũng gắp một miếng. Phần cà rốt xào chung với thịt trở nên bóng nhẫy nhờ hấp thụ mỡ heo, trang trí cùng thì là, nhìn rất thơm ngon. Anh ta chép miệng thở dài: “Phải qua nhiều ải nhiệm vụ sao? Hay cần làm gì khác? Tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây ngay bây giờ. Anh Tề, còn cậu, ngoài đời thực cuộc sống của cậu thế nào?”
“Tôi không có người thân.” Tề Hoan trả lời: “Họ qua đời trong một vụ tai nạn nhà máy, tôi lớn lên một mình, hiện tại đang làm việc ở một công ty tài chính.”
Trái với Mạnh Lan mang vẻ kiềm chế đầy lý tính, cô vẫn còn một chút non nớt trong cách đối nhân xử thế, Tề Hoan lại xa cách, lạnh lùng và thờ ơ. Bao thành tựu gã đạt được hôm nay đều nhờ gã từng bước phấn đấu, chẳng một ai hỗ trợ hay nâng đỡ. Vốn từ người giám sát sẽ thăng cấp lên làm quản lý, nhưng gã lại bất ngờ bị cuốn vào thế giới Thần Ẩn, khiến gã đã vắng mặt tại chỗ làm bảy ngày không rõ nguyên do… Rồi gã phải chịu giáng chức, do có người báo cáo thái độ làm việc của gã không đàng hoàng.
… Gã mất hết mọi thứ mà gã phải nỗ lực rất nhiều mới nắm được trong tay! Gã sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để thoát khỏi nhiệm vụ Thần Ẩn đáng chết này!
Khi Triệu Triệt hỏi, gã nắm chặt quả đấm, hàm răng nghiến mạnh thức ăn.
“Sao vậy, không thoải mái à?” Triệu Triệt ho sù sụ.
Vừa dứt lời, Triệu Triệt đột nhiên ôm lấy ngực trái. Cơ thể anh ta bắt đầu co giật, trong lúc hốt hoảng, anh ta ngã xuống khỏi ghế: “Tôi, á… tôi bị gì thế này?!”
Cổ họng anh ta phát ra một âm thanh nấc nghẹn khó khăn, ngón tay muốn nhét vào giữa cổ họng để moi ra thứ mà anh ta vừa ăn.
Cuối cùng.
Tề Hoan thở phào, chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống Triệu Triệt từ trên cao: “Xin lỗi nha, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi. Nhưng tôi rất cần thoát khỏi cái trò này thực triệt để. Anh có thể rời đi khi thẻ ẩn của anh đổi sang màu sắc sặc sỡ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tích lũy đủ nhiều năng lượng. Qua ải có thể lấy được năng lượng, giết người cũng có thể giành được năng lượng của đối phương.”
“Cậu... Cậu!”
Tề Hoan không hề tỏ ra hối tiếc.
Gã vì sinh tồn, nhưng Triệu Triệt cũng chẳng lương thiện gì mấy, anh ta vốn có thể ngăn cản Trương Kim Long giết chóc khi tên điên kia thấy Mạnh Lan, chứ chẳng phải chỉ biết la oai oái như đàn bà! Loại người này chết cũng chưa hết tội!
“Đừng giả bộ hiền lành nữa, không phải vì số người qua ải càng ít thì năng lượng trung bình thu được càng cao, nên anh mới đứng cùng chiến tuyến với tôi sao, đồ đạo đức giả!” Tề Hoan không diễn kịch nữa, lạnh lùng uống ngụm nước.
Gã đã đánh thuốc Triệu Triệt vào thời điểm gã dọn đồ ăn lên.
Tề Hoan nói tiếp: “Muốn trách chỉ có thể trách bọn chúng, nếu không kẻ chết tối nay chính là chúng.” Gã chẳng biết đám ranh kia nổi cơn gì mà tối nay lại không về nhà, nhưng không sao, mình có sẵn một người trong tay rồi mà.
Lý do đơn giản lắm, nếu suy đoán của gã là sai, vậy Hạ Vãn Vãn không phải hung thủ, thế nên gã chỉ đành tối đa hoá lợi ích của mình thôi, bắt đầu từ tên mập ngu ngốc này, sau đó tìm cơ hội lần lượt đánh bại mấy người chơi khác!
“Đồ ăn... có vấn đề!”
“Tôi đã dùng loại thuốc có rất nhiều ở ngôi làng này đấy.”
“Đúng, anh đã trúng thuốc...”
Tề Hoan định tiếp tục giễu cợt đôi câu để hợp lý hoá hành vi của mình, nhưng một giây sau đầu gã chợt choáng váng, hai mắt tối sầm!
Tình huống gì thế này?
Chuyện gì vậy?!
Thuốc!
Gã bị lừa rồi!
Tầm mắt gã mơ hồ, cùng lúc đó Triệu Triệt bình tĩnh đứng dậy, tiến về phía Tề Hoan. Gương mặt đỏ bừng, anh ta giận dữ gầm lên: “Mày gạt tao! Mày cũng lừa tao chẳng khác gì con ả kia! Ả đã chết rồi thì mày cũng sẽ phải chết!”
Anh ta giận đến mức run lên bần bật. Hai người hoán đổi vị trí; Tề Hoan ngã ngồi xuống đất thở hổn hển, còn Triệu Triệt nhìn đăm đăm vào kẻ vừa bỏ thuốc anh ta.
“Tao có thể biết được mày đang nói dối, tao biết hết.” Lúc nấu cơm, anh ta đã chú ý thấy Tề Hoan có điều không ổn, vì vậy thừa cơ gã không chú ý, anh ta nhanh chóng tráo món ăn rồi đổ thuốc ngược lại vào nước của gã.
Miếng ớt xanh mà Triệu Triệt ăn, vốn dĩ anh ta không hề nuốt xuống nên nó không hoà tan trong dạ dày, dẫn đến việc thuốc cũng không thẩm thấu vào máu trong quá trình tiêu hoá. Cuối cùng, anh ta đã phun nó ra tay lúc đang ho.
“… Anh!”
Tề Hoan kinh ngạc nhìn “cựu” người chơi chỉ mới hoàn thành một nhiệm vụ kia.
Thẻ ẩn.
Nghe nói, thẻ ẩn có thể mang đến sức mạnh chí cao vô thượng.
Và người đàn ông này sở hữu sức mạnh có thể phát hiện ra lời dối trá ư, vậy kế hoạch muốn lấy mạng anh ta của mình đã bị nhìn thấu rồi sao?
“Mày còn cầm dao của Trương Kim Long kia kìa, chuẩn bị kỹ phết.” Triệu Triệt lạnh lùng nói: “Con ả kia định giả vờ đăng ký kết hôn với tao rồi sau này giết tao lừa tiền bảo hiểm, mày cũng vì sống sót mà muốn xuống tay với tao à? Chúng mày đúng là cá mè một lứa, chẳng ai xứng được sống trên thế giới này hết! Tao ghét nói dối, nếu mày áy náy, nếu mày thật lòng với tao thì tao đã không giết mày! Chúng mày chỉ biết ức hiếp người đứng đắn, chúng mày dám đối xử với tao như vậy sao?!”
Triệu Triệt xé bỏ vẻ ngoài hiền lành, anh ta gần như nổi điên khi bị lừa gạt!
Anh ta run run giơ cánh tay, lưỡi dao sắc bén cắm phập vào trái tim Tề Hoan liên hồi, máu tươi bắn tung tóe lên lớp thịt núc ních đang run rẩy của anh ta!
Đáng chết!
Tất cả đều đáng chết!
Đã lừa tao thì đừng hòng sống!
*
Căn nhà một tầng màu đỏ.
Đây là bữa ăn thư thái nhất mà Mạnh Lan từng có trong mấy ngày qua.
Bánh tổ đường Hạ Vãn Vãn làm ngon tuyệt.
“Tôi phải tắm rửa thay quần áo đây, chắc không sao chứ?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
“Có chuyện cô cứ kêu tôi, để tôi dọn dẹp cho.” Mạnh Lan nói.
Tuy nhiên, Hạ Vãn Vãn lại không hề ra ngoài trong suốt mười phút sau khi vào phòng.
Nhận ra vấn đề, Mạnh Lan sải bước tới trước cửa: “Vãn Vãn?”
Bên trong không có phản ứng.
Cửa đã bị khóa trái.
“Trương Nhất Trì! Phá cửa!”
Hai người hợp sức phá vỡ cánh cửa gỗ lỏng lẻo. Chiếc khoá đồng kêu lạch cạch rớt xuống sàn gạch men.
Trong phòng trống không.
Chẳng có ai cả.