Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 9: Biết được hung thủ

“Cậu biết à?” Vừa hô lên, lòng Triệu Triệt bỗng lạnh lẽo hẳn. Anh ta nhìn quanh, phát hiện không ai nghe thấy mới chạy đến bên Tề Hoan hỏi: “Sao cậu biết? Hung thủ là ai?”
“Đợi đi.” Tề Hoan chợt nở nụ cười khiêm tốn: “Hung thủ sẽ giết người tiếp thôi.”
Hai người bước ra khỏi sân, vòng về chỗ phía Tây gần cổng làng. Ngọn núi xanh thẳm đã gần ngay trước mắt, khi không có ánh dương, khung cảnh tối mù ở nơi này thật sự khiến người ta sợ hãi.
“Chúng ta đứng đây có ổn không?” Triệu Triệt theo sát Tề Hoan. Thú thực, anh ta hơi sợ, trải qua một ngày bị tra tấn tâm lý đã làm anh ta phát hoảng, thần hồn nát thần tính. Anh ta không khỏi đến gần Tề Hoan hơn.
Tề Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa mặt trời sẽ xuống núi hoàn toàn. Anh tin tôi không?”
Tin ư?
Từ này quá nặng nề trong nhiệm vụ, sao Tề Hoan đột nhiên hỏi vậy?
Anh ta liếc nhìn nước da trắng lạnh của người đối diện, dưới ánh chiều tà, làn da ửng hồng lên như bị dị ứng. Nuốt nước bọt, Triệu Triệt khẽ vuốt nơi lồng ngực mình, nín thở rồi trầm ngâm hỏi: “Cậu nói cậu biết chuyện gì đang xảy ra và cách rời khỏi nhiệm vụ?”
“Tôi biết.” Tề Hoan tiến vào trong núi: “Tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”
Khi nghe được câu này, thái độ tra hỏi nóng nảy của Triệu Triệt lập tức nguội xuống, anh ta bỗng chốc đứng lại không bước thêm nữa.
Tề Hoan thắc mắc: “Sao thế?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Triệu Triệt biến thành kinh hãi.
Cảm giác lạnh buốt lan từ lòng bàn chân ra toàn thân.
Anh ta quá quen với điệu cười đó rồi, đằng sau luôn che giấu âm mưu.
Toi rồi.
Gã đang nói dối! Gã không phải Tề Hoan!
Gã hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Gã chỉ muốn lừa mình ra ngoài!
Là ma quỷ.
Tề Hoan xoay người, hai tay buông thõng bên hông, nhìn Triệu Triệt bằng ánh mắt rợn cả tóc gáy. Tròng mắt trắng dã của gã nhanh chóng giãn ra, đồng tử thu nhỏ tựa lỗ kim, như thể một con côn trùng đã bắt được con mồi. Máu tươi từ chân tóc trên trán Tề Hoan chậm rãi chảy xuống má, lăn đến khoé miệng nhưng lại bị lưỡi của gã liếm sạch.
Huyết dịch thấm ướt áo sơ mi trắng của Tề Hoan, gã biến thành màu đỏ. Từ đầu đến chân, duy nhất một màu đỏ tươi.
Gương mặt Tề Hoan bắt đầu vặn vẹo biến hóa, trên mặt đầy rẫy bào tử lây lan. Da thịt trên mặt gã từ từ rúm ró tan chảy rồi trở thành bộ dạng của Triệu Triệt.
Chạy!
… Nhất định phải chạy!
Cách xa gã ra!
Triệu Triệt tức tốc quay đầu, nhưng trước mặt anh ta đâu còn thôn xóm nào nữa, chỉ có mỗi cỏ hoang và cây cối mênh mông bát ngát. Anh ta bị nhốt trong rừng, nhưng rõ ràng anh ta không hề tới chân núi, vậy tại sao anh ta mắc kẹt trong rừng chứ?
Tề Hoan chậm rãi tiếp cận Triệu Triệt đang hoảng hốt chạy bừa, dẫu anh ta chạy bao xa, vẫn không tài nào kéo giãn được khoảng cách giữa mình và con quỷ phía sau!
Một người một quỷ, như hình với bóng!
“… Tại sao lại chạy, chẳng phải mày rất thích tao sao!”
“… Đừng chạy mà!”
“… Tại sao lại muốn bỏ đi chứ?”
Khu rừng hoang bỗng nhiên vang lên tiếng cười xé ruột xé gan, cùng lúc đấy, con quỷ Tề Hoan sau lưng đang cười “hì hì hì”, oán độc nhìn thẳng vào con mồi của mình!
Triệu Triệt sợ chết lắm, anh ta mới ba mươi tuổi thôi, còn đang trong thời kỳ sung mãn mà; anh ta vừa mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách; anh ta mới vứt bỏ người phụ nữ xấu xa đã lừa dối mình kia! Anh ta không thể chết được. Anh ta tuyệt nhiên không thể chết ở đây! Người đàn ông trung niên chạy hết sức bình sinh, không từ bỏ hy vọng sống sót cho đến giây phút cuối cùng. Tiếng thét và tiếng cười đùa gào thét lướt qua bên tai!
m thanh con quỷ đạp lên đám cỏ dại cong vòng nghe rõ mồn một.
Anh ta liều mình chạy: “… Cứu tôi với! Cứu tôi! Ai cứu tôi với!”
Mắt thấy mặt trời dần xuống núi, ánh tà dương đỏ tươi chỉ còn cách chân trời một bước, mọi thứ sắp chìm vào cát bụi và tối tăm. Triệu Triệt tuyệt vọng nhắm mắt, tựa như một con lợn rừng đang bất chấp lao đầu.

“Ở đây! Anh ấy ở đây nè! Triệu Triệt!”
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo quen thuộc vang lên, là Hạ Vãn Vãn!
Triệu Triệt nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, thấy Hạ Vãn Vãn đang cầm đèn pin đứng dưới ánh sáng, cách anh ta tầm một trăm mét. Lúc cùng đường bí lối thì bạn đồng hành xuất hiện! Anh ta điên cuồng co chân chạy tới chỗ Hạ Vãn Vãn, nhưng con quỷ sau lưng vẫn khoan thai đuổi theo anh ta.
“Đằng sau có quỷ! Đằng sau có quỷ đấy!” Triệu Triệt rú lên xé lòng, cổ họng dần nhuốm mùi máu tươi: “Mau giết chết nó, mau giết chết nó đi!”
Hạ Vãn Vãn vẫn đứng yên tại chỗ, cười không đáp.
Hô hấp bỗng chốc cứng đờ, Triệu Triệt đột nhiên hỏi: “Cô tới cứu tôi! Có phải không!”
Hạ Vãn Vãn nóng nảy trả lời: “Tôi tới tìm anh, anh đang rất nguy hiểm, chúng ta mau về thôi!”
Triệu Triệt lập tức dừng bước.
Quả nhiên!
Hạ Vãn Vãn cũng đang nói dối!
Khi cô nói chuyện, một mùi máu tươi sền sệt tanh tưởi xộc vào mũi! Triệu Triệt nổi da gà khắp người, bởi anh ta cảm nhận được hơi thở của quỷ trên người Hạ Vãn Vãn.
Tình cờ thay, trực giác của anh ta đôi khi có thể phân biệt được liệu người đó có đang nói dối không. Vừa rồi “Tề Hoan” không nói thật, hiện tại “Hạ Vãn Vãn” cũng đang lừa mình!
Cảm giác lạnh lẽo cuốn lấy cơ thể!
“Cô không phải Hạ Vãn Vãn! Cô không phải!” Triệu Triệt liều mạng chạy qua hướng khác!
Trực giác đã cứu mạng anh ta, nó không phải Chúa cứu thế, cũng không phải câu hỏi hai chọn một. Theo lẽ thường, người ta sẽ chạy về phía Hạ Vãn Vãn, rồi chết dưới tay Hạ Vãn Vãn! Đây là một câu hỏi lựa chọn không có đáp án chính xác.
Anh ta thành công rồi.
Anh ta chạy về hướng ngược lại, trước mắt xuất hiện một thôn xóm quen thuộc. Triệu Triệt nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới tòa nhà, cửa chưa khóa, vẫn như khi anh ta ra ngoài.
Nhưng lúc anh ta đến nơi, trời cũng đã tối đen.
Nhanh tay khóa trái cửa, anh ta thở hổn hển quay lại phòng ngủ. Anh ta vừa ngồi trên giường được hai giây thì Trương Nhất Trì đã ra khỏi tầng ba sau khi tắm rửa. Cảnh cậu ta và Hạ Vãn Vãn cười nói đúng lúc rơi vào mắt Triệu Triệt.
Phát hiện sắc mặt tái nhợt của Triệu Triệt, Trương Nhất Trì hỏi: “Anh sao vậy?”
Triệu Triệt không đáp, anh ta đã thấy rõ vài sợi cỏ gãy dính trên giày vải của cô!
Chính là cô ta!
Ban nãy chắc chắn là cô ta!
Cô ta là quỷ, cô ta là ma quỷ đang ẩn náu trong nhà!
Hạ Vãn Vãn cũng nhận ra Triệu Triệt khác với ban ngày, nghi ngờ hỏi: “Anh Triệu, anh sao thế?”
Đối diện với gương mặt của Hạ Vãn Vãn, dù anh ta còn hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường: “Vừa rồi tôi ra ngoài dạo nên hơi mệt thôi.”
Anh ta kéo Trương Nhất Trì vào, đóng cửa và dùng ghế chặn lại.
“Chuyện gì vậy ạ?” Trương Nhất Trì hỏi: “Mới nãy anh không lịch sự thật đấy, bất kể thế nào cũng phải đưa con gái về phòng chứ! Lỡ như xuất hiện nguy hiểm thì sao, chẳng lẽ để một mình cô ấy ở ngoài đó?”
“Im miệng.”
Triệu Triệt vừa tránh được một kiếp, tức giận hét lên. Hai người ngủ ở hai bên giường mình, không nói chuyện tiếp nữa. Triệu Triệt nằm trên giường, thấp thỏm nhớ lại những chuyện đã xảy ra, liệu tồn tại hai con quỷ thật sao?
Không đúng.
Nếu có hai con quỷ, vậy anh ta đã bị con quỷ biến thành Tề Hoan giết chết từ lâu rồi, sao đến lượt Hạ Vãn Vãn được chứ? Thế nên, trong hai con quỷ này, chỉ một con có thể giết người?
Không đúng không đúng.
“Tề Hoan” vừa rồi là ảo giác do ma quỷ tạo ra.
Vậy Hạ Vãn Vãn là hung thủ ư?
Điều này liên quan gì đến màu đỏ chứ?
Anh ta hiểu rồi, con quỷ biến thành “Tề Hoan” đã giúp anh ta tìm được linh cảm.

Anh ta tĩnh tâm ưu tư thật lâu, chợt vỡ lẽ. Hôm qua anh ta đoán sai, Mạnh Lan không phải quỷ, cô chẳng dính dáng gì đến màu đỏ cả!
Anh ta biết khả năng của quỷ là gì rồi, chúng có thể tạo ra ảo giác và xuống tay ngay lúc không ngờ nhất! Đầu ngón tay Triệu Triệt lần theo thẻ ẩn đeo trên ngực, hoa văn trên đó hình như rõ hơn ngày hôm qua rồi.
Khi Trương Kim Long chết, Hạ Vãn Vãn là người đầu tiên phát hiện, nhưng lại nói dối mình đang tắm.
Vụ người làng chết trong nhà kho, cô ta đã lừa người khác, bảo mình phải tìm thứ nào đó để bỏ đi một chốc.
Vừa nãy trưởng làng nói chuyện, trên người Hạ Vãn Vãn toát ra hơi lạnh rành rành!
Chuyện này không bình thường!
Mỗi khi ai đó chết, cô ta luôn có mặt, cũng vì cô ta là bạn đồng hành nên mọi người không hề đề phòng cô ta. Hạ Vãn Vãn có lẽ là hung thủ đang ẩn nấp giữa họ, hoặc có khả năng cô ta bị ma ám và trở thành hung thủ!
Yên lặng.
Tĩnh mịch.
Mây đen che phủ bầu trời.
Mạnh Lan vẫn một mình nằm trên giường, phòng không bật đèn, rèm được kéo ra để ánh trăng soi sáng căn phòng. Cô gảy ra một mảng máu lớn loang lổ trên vách tường cũ, rồi cầm nghịch trong tay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ yên ắng, vuốt cổ mình, nghĩ đến tiếng cầu cứu mà cô đã nghe thấy hôm nay khi bị ma ám.
“Đau quá... Tôi đau quá...”
Oan có đầu, nợ có chủ.
Rốt cuộc một tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Cô nghiêng về trường hợp dân làng đã giết chết người không nên giết nên mới gây ra lời nguyền rủa, nhưng tại sao lại tự tử thay vì những kiểu chết ác quỷ đòi mạng thông thường chứ.
Dĩ nhiên Mạnh Lan không phải bà đồng, các cách chết phổ biến mà cô nói đều lấy từ mấy bộ phim kinh dị - chết vì sợ, hoặc đột tử.
Giờ cô cần phải biết hung thủ là người hay ma? Ma quỷ do hung thủ tạo thành hay vốn đã tồn tại sẵn?
Chúng là một, hay có quan hệ nhân quả?
Ánh trăng mông lung toả sáng bàng bạc, chiếu xuống ngôi làng yên ắng.
Bất chợt.
Cách đó không xa, một bóng người nho nhỏ xuất hiện, lướt qua con đường hẹp ngoằn ngoèo dẫn đến phía trước toà nhà. Trông như cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi chưa dậy thì hoàn toàn, bước chân khập khiễng, đi giống hình chữ bát (八). Đứng ngay chính giữa tòa nhà, cô bé đong đưa phần thân trên, chỉ ngón tay về phía cửa sổ.
Không phải cô ta đang chỉ vào mấy căn phòng nọ.
Mà đang đếm số người.
Mạnh Lan khịt mũi coi thường.
… Đang chọn phi tần à?
Ngay sau đó, cô gái phá lên cười thê lương, tiếng cười chói tai đâm rách bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Như thể vừa uống phải thuốc cấm, cô ta điên dại múa may trước tòa nhà, chẳng khác nào một con khỉ đang nhảy nhót vì phấn khích.
Đây chính là cô gái theo dõi họ sáng hôm nay.
Ban ngày còn tưởng là một cậu bé bướng bỉnh, nhưng Mạnh Lan biết họ đã lầm.
Mạnh Lan ẩn mình trong bóng tối quan sát, nhờ ánh trăng, cô thoáng thấy một chút máu đỏ thẫm chảy ra từ giữa hai chân cô gái kia. Cùng với điệu nhảy cuồng dại, máu nhuộm đỏ chiếc quần màu vàng đất của cô ta, từng giọt máu rơi xuống tạo thành những hình thù kỳ quái.
Đang trong kỳ kinh nguyệt ư? Thông thường, con gái hẳn phải luôn bận tâm đến vết máu dính trên quần mình. Phải chăng làng này không giáo dục giới tính, hay đây là tập tục ở nơi này?
Cô gái không hề tỏ ra xấu hổ, thậm chí cô ta còn cào lên quần mình, lòng bàn tay nhầy nhụa máu me cọ xát trên nền đất vàng.
Mạnh Lan bất giác sờ bụng mình.
… Chẳng lẽ làng này toàn người điên à?
Dẫu đã nghĩ vậy, dẫu trước mắt mình chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng khiến Mạnh Lan phải đối diện với sự thật, rằng mình giống một con mồi. Họ như đang bị giam trong lồng, còn ngôi làng này không khác gì một lời dối trá lố bịch.