Chương 38: Bệnh nhân 013
“Cô ấy sẽ không làm vậy.” Giang Sách Lãng trả lời: “Cô ấy chưa có bản lĩnh đó đâu.”
Anh rời khỏi phòng Bách Liễn, xuống tầng dưới, Mạnh Lan đã chờ sẵn.
“Lúc nãy thầy nói em quyến rũ thầy.” Mạnh Lan lên tiếng.
“Em cũng bảo tôi là đồ vô dụng.” Miệng anh cũng không vừa.
Ban nãy Giang Sách Lãng đã giơ tay ra hiệu số mười phía sau lưng, Mạnh Lan đoán rằng mười phút sau gặp mặt.
“Chúng ta cũng ăn ý phết.” Giang Sách Lãng lấy chìa khóa từ trong túi ra, lắc lắc: “Rốt cuộc em hiểu tôi đến vậy mà.”
“Chậc.” Mạnh Lan né tránh ngay.
Tuy lúc Giang Sách Lãng giả vờ nổi giận, cô không thấy bất cứ thứ gì, nhưng cũng bất chợt cảm giác được mình đang bị theo dõi, giống hệt trước kia, bèn thuận theo diễn một tuồng kịch cùng anh.
“Thầy lấy chìa khóa ở đâu vậy?” Mạnh Lan nghiêng đầu thắc mắc.
“Hôm qua lục giá sách thì thấy, có một chuỗi chìa khóa. Chắc chắn có một chiếc thuộc về phòng hồ sơ. Hoàng San San từng nhắc qua, đồ vật trong phòng hồ sơ vẫn còn, tôi đoán bố cô bé, Hoàng Tử Văn, đã bảo quản. Ông ta từng là bác sĩ tâm thần, chắc chắn sẽ không vứt đi đống hồ sơ đó.” Giang Sách Lãng bảo.
Phòng hồ sơ nằm đối diện phòng trị liệu, hai người bước đến trước cửa phòng hồ sơ.
Cùm cụp.
Quả nhiên, chìa khóa đã mở được cửa, khói bụi ập vào mặt hai người.
Trong phòng hồ sơ có bốn tủ sắt lớn, cả hai lục soát một hồi, xác định đây đúng là hồ sơ bệnh nhân, xem tư liệu cũ của bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện tâm thần cũng không kỳ lạ gì hết.
Ở góc phòng, trên tủ để ga giường màu xanh đặt hai máy quay phim, trông như được sử dụng thường xuyên. Trong phòng cũng lắp sẵn nguồn điện, Giang Sách Lãng kiểm tra sơ bộ, sạc pin xong hẳn có thể mở máy.
Thẻ nhớ của hai máy đã biến mất, nhưng bộ nhớ trong vẫn còn vài đoạn video.
Trong video là bố của Hoàng San San, Hoàng Tử Văn.
Một người đàn ông trung niên gầy ốm.
Nhìn nội thất trong phòng, có vẻ Hoàng Tử Văn đang ngồi trên bàn làm việc để quay video.
“Đây là thí nghiệm lần thứ ba, nhưng thực đáng tiếc, nó đã thất bại rồi.” Hoàng Tử Văn nhìn vào máy quay nói, màn hình di chuyển tới giường phẫu thuật, trên giường có một thi thể, mà một bên khác là bệnh nhân đang đeo thiết bị kết nối với não.
Trên hình ảnh, bệnh nhân ngồi ngơ ngác trên giường, miệng lẩm bẩm: “Cương Cương, tôi còn phải nấu cơm cho Cương Cương, đây là đâu vậy, ông buông tôi ra…”
Hoàng Tử Văn tiếp tục nhìn vào ống kính giải thích: “Bệnh nhân số 013 mắc bệnh tâm thần phân liệt, do chứng trầm cảm sau sinh dẫn đến rối loạn lưỡng cực, thuộc về loại bệnh nhân mang tính nguy hiểm cao, họ sẽ tấn công người khác khi chứng trầm cảm phát tác. Bệnh nhân 013 đã kết hôn sinh con, vì gia đình trọng nam khinh nữ và trầm cảm sau sinh nên tinh thần hỗn loạn, phân liệt ra một người mẹ, tưởng tượng người mẹ này có một đứa con trai tên Cương Cương. Trước mắt, nhân cách chính và nhân cách phụ luân phiên xuất hiện, tình huống rất nan giải.”
Dứt lời, Hoàng Tử Văn nhìn về phía bệnh nhân số 013, đáp: “Cương Cương về nhà, cậu ấy ở nhà chờ cô đó.”
Bệnh nhân sửng sốt, hỏi ngược lại: “Cương Cương là ai? Bác sĩ Hoàng, ông đang nói gì vậy? Chẳng phải đã nói trị liệu cho tôi sao?” Cô ấy chợt phát hiện bên cạnh có một thi thể, nếu không vì đang bị trói lại trên giường bệnh, cô ấy nhất định sẽ hoảng loạn nhảy cẫng lên: “Đây là gì! Anh ta đã chết rồi sao, trời ơi, bác sĩ Hoàng ông muốn làm gì!”
Hoàng Tử Văn quay đầu lại an ủi: “Không sao đâu, anh ta cũng là bệnh nhân, vẫn chưa chết.”
Bệnh nhân không dám nhìn thi thể bất động kia, dịch người sang bên cạnh, cảm xúc không ổn định.
Rối loạn lưỡng cực có thể vừa trầm cảm vừa hưng cảm. Tinh thần phấn chấn và hoạt động tăng cường xen kẽ với trạng thái chán nản, não nề và mệt mỏi. Nếu không được điều trị đúng cách, các triệu chứng khác như ảo giác, hoang tưởng hoặc căng thẳng cũng có thể xảy ra. Căn bệnh này xảy ra theo chu kỳ, tần suất và diễn biến hết sức phức tạp.
Video thứ nhất đột nhiên kết thúc ở đây.
Video thứ hai, vẫn xoay quanh bệnh nhân số 013.
“Bệnh tình của cô ấy ngày càng nghiêm trọng, điều dưỡng không cho phép cô ấy rời khỏi phòng một mình. Gần đây, cô ấy đã sử dụng lamotrigine và carbamazepine, nhưng các triệu chứng vẫn không thuyên giảm. Tôi đã cải tiến dự án nghiên cứu và chế tạo lại một thiết bị điều trị, hẳn có thể thành công.” Hoàng Tử Văn nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng âm thanh nền của video truyền đến tiếng điều dưỡng ồn ào, có người đang hỏi Hoàng Tử Văn bệnh nhân mất tích kia đâu, tại sao sau khi được ông ta trị liệu lại không thấy nữa, viện trưởng muốn tìm ông ta bàn chuyện. Còn xen lẫn cả giọng bé gái thắc mắc: “Mẹ trốn đâu rồi, sao không tìm được mẹ? Mẹ nói mẹ sợ bố, nói bố muốn hại mẹ, bố mau mau kiếm mẹ ạ!”
Hoàng Tử Văn đành vội vàng tắt máy quay phim.
Video thứ ba, trông Hoàng Tử Văn tiều tụy hơn, nhưng giọng nói lộ ra niềm vui sướng thắng lợi.
Ông ta nhìn ống kính: “Đây là thí nghiệm lần thứ mười, tôi thành công rồi. Bệnh nhân số 013 không còn xuất hiện tình trạng tinh thần phân liệt nữa, chứng minh phương hướng nghiên cứu của tôi đã đúng, tinh thần và thể xác không hề liên hệ chặt chẽ với nhau, chúng tách biệt! Một cơ thể chỉ có khả năng tồn tại một nhân cách chủ. Chỉ cần phù hợp với logic này là có thể cứu được Gia Giai rồi.”
“Nhưng thật đáng tiếc, bệnh nhân đã có biến chứng khác, 013 sống, nhưng anh ta đã chết rồi.”
Hoàng Tử Văn hưng phấn quay đầu lại hỏi 013: “Cô còn nhớ Cương Cương là ai không?”
“Không nhớ, tôi không nhớ gì hết.” Ánh mắt của bệnh nhân số 013 tươi tỉnh hơn trước đó vài phần, cô ấy trả lời: “Con gái tôi tên Hoa Hoa, đã bất hạnh chết non, tôi không quen biết người tên Cương Cương. Bác sĩ Hoàng, xin hỏi cuộc phẫu thuật của tôi thành công không?”
Hoàng Tử Văn kích động gật đầu: “Thành công, thành công, tôi phải nhớ kỹ, tôi phải nhớ kỹ!”
Tuy nhiên, ông ta còn chưa kịp tắt máy quay phim, đã xuất hiện ba người bảo vệ vọt vào trong, hùng hổ la to: “Hoàng Tử Văn, ông bị nghi ngờ có liên quan đến việc giấu xác bệnh nhân, trộm xác bệnh nhân. Bất luận là cố ý giết người hay sự cố y khoa, ông đều bị tạm thời cách chức trước khi cuộc điều tra kết thúc, ông cũng phải chịu thẩm vấn trước cảnh sát!”
Máy quay phim bị ném xuống đất, chỉ mơ hồ thấy có rất nhiều người vây xem trước cửa phòng trị liệu, còn Hoàng Tử Văn bị người khác mang đi.
Video kết thúc.
Mặt bên của máy quay phim còn dấu vết va đập, may mà vẫn chưa bị hỏng.
Mạnh Lan kéo tới kéo lui đoạn video xem thêm lần nữa, cô có thể xác nhận một việc: Bệnh tâm thần phân liệt của bệnh nhân số 013 đã được Hoàng Tử Văn chữa khỏi, mà để thực hiện việc này, ông ta cần phải dùng một thi thể và dụng cụ trong phòng trị liệu.
Cô tiếp tục lục tung phòng hồ sơ, bên trong đều đựng hồ sơ bệnh nhân, không có gì kỳ lạ.
Giang Sách Lãng từ từ sắp xếp hoàn chỉnh câu chuyện, ngoại trừ một số chi tiết quan trọng chưa thể xác định, trên cơ bản, anh đã biết làm sao vượt ải rồi.
Manh mối mấu chốt là [Hoàng Ái Ái không nên tồn tại], [Hoàng Ái Ái ở ngay bên cạnh ngươi] và [chữa bệnh].
Hoàng San San nói rất đúng, chỉ tồn tại hai dạng người trong bệnh viện tâm thần, không phải bác sĩ thì là bệnh nhân.
Mạnh Lan tìm thật lâu, không thấy manh mối nào vừa ý: “Cách chữa trị ra sao cũng không tiết lộ, em ghét nhất kiểu bác sĩ chỉ nói một nửa trước khi chết thế này. Nhưng có một điều có thể đối chứng với lời kể của Hoàng San San, sự cố y khoa mà Hoàng Tử Văn gặp phải, chính là chuyện xác bệnh nhân trong video. Khi hoàn tất cuộc điều tra, bệnh viện đã vì việc này mà đóng cửa, sau này cả gia đình phải quay về bệnh viện rách nát này sống qua ngày, đây hẳn là bối cảnh nhiệm vụ.”
“Em còn suy đoán gì khác không?” Bây giờ, trông Giang Sách Lãng y hệt thầy giáo đang đặt câu hỏi cho học sinh trong lớp.
Mạnh Lan đáp: “Vợ Hoàng Tử Văn, mẹ Hoàng San San là Gia Giai, chắc hẳn mắc chứng tâm thần phân liệt. Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, có lẽ bà ấy đã chết vì không được điều trị kịp thời rồi. Dựa trên hướng suy luận này, Hoàng Đồng Đồng, Hoàng Ái Ái, Hoàng Tử Văn cũng đã qua đời, chỉ một mình Hoàng San San vẫn còn sống trong gia đình năm người. Hoặc theo tính toán của chúng ta vào hôm qua, Hoàng Ái Ái là thành viên sót lại duy nhất trong gia đình bốn người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Rất thông minh.” Giang Sách Lãng cười.
“Thầy đã đoán ra từ lâu rồi đúng không?” Mạnh Lan trừng mắt nhìn anh: “Vậy cũng không chịu nói em biết.”
“Đồ bố thí thì không ăn được.” Giang Sách Lãng xua tay: “Có điều, lời của em vẫn còn vài vấn đề.”
Mạnh Lan hừ một tiếng, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Sau đó, cô thấy một chồng luận văn thật dày trong thùng giấy mốc đặt ở góc tường, ắt hẳn là luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh của Hoàng Tử Văn: [Bài luận về tính duy nhất của hệ thống tinh thần và thể xác], [Phân tích tính khả thi của liệu pháp điện tử mới], [Lý luận mới về tính bình đẳng của nhân cách và cơ thể].
Mạnh Lan biết lý do vì sao Hoàng Tử Văn cứ chấp nhất muốn tìm được thi thể rồi.
“- Hà.”
Giang Sách Lãng đột ngột hít hà một hơi.
Anh lại nghe thấy tiếng phụ nữ hét to, chói tai đến mức đau cả màng nhĩ.
Nếu tiếng thét này là của vợ Hoàng Tử Văn, vậy giải thích được tất cả mọi chuyện rồi.
Họ đang bị ký ức của gia đình này bủa vây, cái chết của họ được tuần hoàn lặp lại, chứng kiến cảnh trước khi chết của mình, điều này rất dễ hiểu. Nhưng tại sao Mạnh Lan vẫn không chịu ảnh hưởng gì, cô chưa từng thấy ảo giác, hơn nữa còn đóng “vai trò” là bác sĩ chứ không phải người bệnh.
“Vì sao?” Giang Sách Lãng băn khoăn.
“Sao em biết được.” Mạnh Lan đứng lên, hỏi: “Còn kiên trì nổi không, em sợ đêm nay thầy sẽ biến dị hoàn toàn, trở thành…”
Cô bỗng sực nhớ ra, lúc vừa đến nơi này, họ đã hỏi khi nào bố mẹ Hoàng San San trở về, và cô bé trả lời rằng sẽ quay về sớm thôi.
“Đến lúc biến thành Hoàng Tử Văn, tôi sẽ chết, giống hệt Trương Tuấn Phàm.” Giọng anh không hề căng thẳng, như thể người xảy ra chuyện không phải bản thân anh vậy.
Mạnh Lan tỏ ra nghiêm túc, phân tích: “Chắc hẳn Lưu Hiểu Hiểu và Trình Sảng tương ứng với mẹ Hoàng San San, Gia Giai. Thầy, Trương Tuấn Phàm, Dương Khải tương ứng với Hoàng Tử Văn. Mẹ Hoàng San San bị tâm thần phân liệt, ban đầu chúng ta nghi ngờ bà ta mắc chứng trầm cảm sau sinh, có xu hướng tự hại bản thân, về sau dẫn tới việc Lưu Hiểu Hiểu tự thiêu. Mà ảo giác hai người họ thấy chính là hình ảnh vợ Hoàng Tử Văn tưởng tượng nên, suy cho cùng thì tâm thần phân liệt cũng gây ra ảo giác. Bởi thế nên Gia Giai luôn cảm thấy chồng đang tổn thương mình, luôn theo dõi mình, ở đâu cũng… tìm được mình.”
“Ổn phết đấy, không hổ danh là học trò sở hữu tổng thành tích đứng nhất lớp.” Giang Sách Lãng vỗ tay: “Nhưng tôi đoán, sau đó Hoàng Tử Văn cũng bị bệnh tâm thần, em phải biết rằng tỉ lệ bản thân bác sĩ tâm lý và bác sĩ tâm thần mắc bệnh là rất cao.”
“Nói trọng điểm.”
“Tôi có cảm giác kích động, muốn bóp chết Trình Sảng.” Giang Sách Lãng thành thật.
“Thừa nhận là được rồi.” Mạnh Lan nhún vai: “Em thì sao, thầy có cảm giác gì với em?”
“Ưu tú quá chừng.”
Mạnh Lan mím môi, cô đang hỏi về lúc Giang Sách Lãng bị “Hoàng Tử Văn” nhập, khi nhìn mình thì cảm nhận thế nào, chứ không phải bảo anh tán tỉnh mập mờ ở đây!
“Cho dù xuất hiện hiệu ứng cầu treo (*), em cũng không cảm thấy giữa hai ta sẽ xảy ra chuyện gì.” Mạnh Lan dựa vào giá tủ, khoanh tay trước ngực.
(*) Hiệu ứng cầu treo: một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác tròng trành chơi vơi cùng nhau. Tim đập nhanh với nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
“Vừa rồi tôi chỉ giỡn thôi, không có cảm giác gì cả. Còn một chuyện nữa, tôi cảm giác chúng ta không phải bị người nhà họ Hoàng nhập, nếu kết hợp với bệnh viện tâm thần này và đống hồ sơ đó thì…” Giọng Giang Sách Lãng ngày càng chậm lại, tựa hồ đang chờ Mạnh Lan tiếp tục lời nói của anh.
“Chúng ta sẽ sinh ra một nhân cách mới.” Sắc mặt Mạnh Lan vô cùng lạnh lẽo: “Nói cách khác, chúng ta bị gia đình bọn họ ăn mòn ăn dần như tằm vậy.”
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Từ chối hiệu ứng cầu treo, từ chối thừa cơ thả thính tôi!