Chương 47: Lời mời của Giang Dật Triều
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Vãn Vãn nói Mạnh Lan chết rồi.
Mạnh Lan ngây ra.
Tính đến hiện tại, tất cả những chuyện Hạ Vãn Vãn dự kiến đều trở thành sự thật.
Sắc mặt Giang Sách Lãng thay đổi khác thường: “Chết thế nào?”
Hạ Vãn Vãn ngồi khóc trong lòng Mạnh Lan, đứt quãng kể: “Em không thấy rõ, hình như cậu ấy đang nằm trong một hồ nước đặc sệt màu đen. Cậu không nói chuyện, nhắm mắt, trang phục cũng rất kỳ lạ. Nền đỏ thêu hoa diên vĩ, từ từ, đó là kimono, cậu mặc kimono, dàn trống đỏ vây quanh! Giống hệt một tế đàn vậy!”
Mạnh Lan bật cười: “Chuyện này không thể là thật được, đời nào mà mình mặc kimono chứ, chỉ mỗi quần yoga đã khiến mình không chịu nổi rồi. Có phải do hôm qua cậu xem “Thiếu Nữ Địa Ngục” (*) nên mới mơ thấy vậy không? Đây chẳng phải cảnh trong anime sao?”
(*) Thiếu Nữ Địa Ngục (Jigoku Shōjo): một anime dài tập được sản xuất bởi Studio Deen và Aniplex.
Nhưng trong lòng Giang Sách Lãng đang từ từ dâng lên nỗi bất an.
“Em có thấy tôi không?” Giang Sách Lãng hỏi.
Hạ Vãn Vãn gật đầu: “Tất nhiên là có, anh đứng ngay gần đó nhìn cậu ấy.”
“Không làm gì hết?”
“Không làm gì hết.”
Giang Sách Lãng cười: “Bây giờ tôi chắc chắn đây chỉ là suy đoán của em, có khi do em quá căng thẳng, hoặc thuốc đã ảnh hưởng đến thần kinh não, không sao hết. Vừa mới gặp phải chuyện bắt cóc như vậy, ai cũng sẽ hoảng sợ thôi.”
Mạnh Lan nhướng mày nhìn anh: “Thầy chắc chắn vậy sao? Thế thầy sẽ cứu em à?”
“Nhất định sẽ cứu, hiển nhiên sẽ cứu.” Giang Sách Lãng vươn tay, vô thức xoa đầu cô. Gương mặt Mạnh Lan nóng lên, nhuộm một màu đỏ. Cô nhìn vào đôi mắt sáng ngời của người đàn ông trước mặt.
Hạ Vãn Vãn vẫn tiếp tục khóc, Mạnh Lan đưa mắt ra ngoài cửa sổ, từng ngôi sao sáng trông như ngọn lửa đang cháy.
Giữa màn đêm không lối thoát, chỉ cần vượt qua khốn khó, tất sẽ xuyên thủng khói bụi, giẫm nát bụi gai dưới chân.
Dưới ánh đèn dây tóc, làn da trắng trẻo của Mạnh Lan khiến Giang Sách Lãng liên tưởng đến ngọc trai dưới đáy biển, tay anh bất giác đặt lên mép giường cô, giọng nói nghiêm túc: “Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Hạ Vãn Vãn đã chìm sâu vào giấc ngủ, cô ấy chen chúc bên cạnh Mạnh Lan, Mạnh Lan ôm lấy cô ấy.
Có chút không quen.
Sau này cũng quen thôi.
*
Bên chung cư đã tiến hành tăng mạnh bảo vệ tuần tra bãi đỗ xe tầng hầm. Đội trưởng đội bảo vệ là một ông chú tròn trịa hơn bốn mươi tuổi, ông ấy cố ý đến nhà xin lỗi cô. Mạnh Lan nghĩ mấy chuyện này cũng không thể trách họ, ai mà biết đối thủ có năng lực gì hay không?
Sau khi gặp sự cố này, người thay đổi lớn nhất là Hạ Vãn Vãn. Một cô gái mềm mại không thích vận động lại bỗng dưng tự mình học vật lộn theo các video trên trạm B (*). Miệng ồn ào bảo nhất định phải bảo vệ Mạnh Lan, không để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa!
(*) Trạm B (哔哩哔): Bilibili là một trang web chia sẻ video về chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.
Hạ Vãn Vãn cũng đã nhận được lương tháng đầu tiên, không cao không thấp, vừa đủ 7800 tệ. Tuy không nhiều lắm, nhưng cô ấy cũng rút ra 6000 đưa cho Mạnh Lan để trả tiền thuê nhà trong khoảng thời gian này.
Mạnh Lan buồn cười: “Cậu không cần đưa mình đâu, mình cũng không thiếu chút tiền này.”
“Không thiếu thì cậu còn chơi cổ phiếu làm gì, anh em ruột thịt cũng phải tính toán đàng hoàng mà.” Hạ Vãn Vãn cười, trực tiếp chuyển khoản qua Alipay cho cô, hoàn toàn không để Mạnh Lan có cơ hội từ chối.
“Cậu đưa mình 2000 là được, ban đầu không phải đã nói tiền thuê nhà của cậu là 2000 rồi sao?” Mạnh Lan đeo kính đọc tin tức, nghiêng đầu nhìn Hạ Vãn Vãn đang mang bao tay quyền anh, mồ hôi đầm đìa.
“Sao lại vậy được! Căn hộ của cậu lớn đến vậy, tiền thuê kiểu gì cũng phải lên đến 20 nghìn tệ chứ! Như của mình đây đã rẻ lắm rồi. Ấy không đúng, để mình tra xem căn này cho thuê bao nhiều tiền? Nói thật, nếu không phải gặp được cậu, mình còn tưởng nhà kiểu này chỉ tồn tại trong chương trình “Theo chân nhà Kardashian” thôi đó!” Hạ Vãn Vãn cởi bao tay quyền anh, cầm lấy di động bắt đầu tìm.
Mấy trang web thuê nhà lớn không hề xuất hiện bất kỳ thông tin nào về khu dân cư này.
“Người dùng của mấy trang web này sẽ thuê nhà này à?” Mạnh Lan hỏi.
“Đúng là cậu ngày càng giống Giang Sách Lãng, mình cứ thấy anh ta hay nói vòng vo tam quốc ám chỉ mình sao sao ấy.” Hạ Vãn Vãn phàn nàn.
Mạnh Lan nói: “Trực giác của cậu chuẩn như thế, nếu anh ta thực sự đang mắng cậu thì nhất định là thật đó, không phải cảm giác đâu. Sao hả, tìm ra căn này bao nhiêu tiền chưa?”
Hạ Vãn Vãn ai oán trừng Mạnh Lan: “Không thể nào! Anh ta không có mắng mình!”
Cô ấy nhanh chóng lướt lướt điện thoại, cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra khu dân cư này có hệ thống thuê nhà riêng. Hạ Vãn Vãn mở xem thử, rồi lập tức choáng váng.
[Chung cư lớn, cao tầng, cảnh quan thành phố, hai khách ba ngủ bốn vệ sinh, 370 mét vuông, nội thất đầy đủ, hệ thống an ninh 24/24, dịch vụ quản gia toàn thời gian.]
[Giá thuê theo tháng: 79999.]
Hạ Vãn Vãn: …
Hạ Vãn Vãn: Mình biết Mạnh Lan nhiều tiền, nhưng không biết nó mắc đến vậy! Ai mà dám lấy 80 nghìn tệ để thuê nhà chứ!
Mạnh Lan nói: “Không bằng nhà của cậu, có quyền sở hữu bảy mươi năm lận đấy. Nếu bảy mươi năm sau, căn này không còn nữa thì làm sao? Sở hữu không khí à!”
Hạ Vãn Vãn không muốn nói chuyện với quý cô giàu sụ trước mặt nữa, bèn quay đầu đi nấu cơm.
Thẻ ẩn của cả hai không hề biến đổi gì trong vài ngày qua, không đỏ hay nóng lên để báo hiệu họ bị lựa chọn tham gia nhiệm vụ Thần Ẩn tiếp theo.
Việc nghiên cứu về “Hiệp hội 75” cũng không tiến triển mấy, nhưng thủ phạm của vụ án Đại học Phương Bắc đã bị bắt giữ và kết án. Mạnh Lan cảm thấy mọi chuyện đều diễn ra trong bình yên, tựa như tất cả đang đi đúng hướng.
Để ngăn chặn việc bị theo dõi nữa, Mạnh Lan thay đổi thói quen sinh hoạt và giờ giấc nghỉ ngơi.
Thế nhưng.
Một dòng tin nhắn đã phá vỡ nếp sống đang êm đềm của Mạnh Lan.
Di động hiển thị tin đến từ hệ thống VoIP (*).
(*) VoIP (voice over internet protocol): âm thanh được truyền qua giao thức internet. VoIP sử dụng công nghệ chuyển mạch gói. Các tin được đóng gói và truyền qua môi trường internet, khác với công nghệ truyền thoại cũ dùng chuyển mạch kênh. Trong khi chuyển mạch kênh yêu cầu phải có hạ tầng riêng thì chuyển mạch gói tận dụng ngay đường truyền internet sẵn có.
Tin nhắn: [Đã lâu không gặp, Lan Lan.]
[Chú là Giang Dật Triều.]
[Chú muốn hẹn riêng cháu để nói về chuyện của hai mẹ con cháu, chú có mang đến kẹo sữa dâu mà cháu thích ăn, hy vọng cháu sẽ thích.]
Quả thực Mạnh Lan rất mê kẹo sữa dâu, nhưng sở thích này chỉ kéo dài trong giai đoạn cô còn nhỏ, sau khi lên mười tám, cô không thường ăn kẹo nữa. Dường như Giang Dật Triều thật sự có liên quan đến tuổi thơ của mình.
Mạnh Lan đọc tin nhắn, yên lặng lấy miếng bánh Ryugin Strawberry (*) trong miệng ra, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ sát đất xuất hiện một bóng dáng cao lớn đang mặc áo mưa, chính là người đàn ông đã bắt cóc cô đêm đó!
(*) 龙吟草莓 - Ryugin Strawberry: một loại bánh ngọt tráng miệng có hình trái dâu.
Mạnh Lan đột ngột đứng dậy và gọi điện cho Cố Diệp, người đàn ông dưới lầu cũng nhận ra hành động của cô, cất bước rời khỏi con đường rợp bóng cây hai bên.
Cố Diệp bắt điện thoại, đồng ý với Mạnh Lan rằng mình sẽ dùng tốc độ cao nhất để kiểm tra camera, cũng như phân tích lộ trình của kẻ đó. Mạnh Lan vẫn tiếp tục đứng quan sát trước cửa sổ.
Cô nhìn chằm chặp đại lộ trước mắt, thấy người đàn ông đã băng qua đường cái. Rõ ràng đôi bên cách nhau rất xa, nhưng cô biết kẻ đó đang cười. Ngay tức khắc, Mạnh Lan đã nhận được một cuộc điện thoại hiển thị số lạ.
“Alo?”
“Đã lâu không gặp, cô bé của chú.”
Mạnh Lan bật chế độ ghi âm cuộc gọi.
“Ông là Giang Dật Triều?”
“Là chú, nếu cháu không tin thì có thể hỏi xem Giang Sách Lãng có nhận ra chú hay không. Chú biết cháu đang ghi âm, từ nhỏ cháu đã lanh lợi như vậy rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng Giang Dật Triều nghe rất xa lạ, ngữ điệu cũng vậy.
Mạnh Lan hỏi: “Ông tìm tôi có chuyện gì? Tôi không phải cháu trai ông, ông nên tìm Giang Sách Lãng mới đúng, nếu cần thì tôi có thể giúp ông liên hệ với anh ta.”
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Lan ra hiệu cho Hạ Vãn Vãn, bảo cô ấy gọi cho Cố Diệp, kêu anh mau chóng lần mò theo tín hiệu của đầu bên kia điện thoại, xác định vị trí rồi tiến hành bắt giữ.
Hạ Vãn Vãn hiểu ngay.
Giang Dật Triều ở đầu bên kia cười: “Chú cũng nhớ cháu trai lắm, hôm đó chú đã thấy thằng bé rồi, đẹp trai hơn chú thời trẻ nhiều. Nó là bạn trai cháu à? Không, có lẽ hai đứa chỉ mới biết nhau hai tháng thôi. Cơ mà chuyện tình yêu thì không thể kiểm soát được, ắt hẳn hai đứa sẽ phát triển rất nhanh, như bố mẹ cháu vậy.”
Mạnh Lan hỏi: “Ông biết bố mẹ tôi?”
Giang Dật Triều đầu bên kia hình như đang suy nghĩ, một lát sau ông ta trả lời: “Đương nhiên, bố cháu còn sống, ông ta là một người đàn ông thông minh, nhưng chú muốn giết ông ta. Chẳng một ai có thể nhẫn tâm ra tay với mẹ cháu, ngoại trừ bố cháu, không, phải gọi là một tên súc sinh.”
“Ông ta là ai!” Mạnh Lan cao giọng, trong lòng hơi kích động. Chỉ khi đối mặt với người mẹ đã khuất, cô mới không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
“Ông ta sẽ đến tìm cháu, chẳng qua chú sẽ hành động trước ông ta.” Giang Dật Triều cười bảo: “Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, khi ấy hãy làm quen thêm lần nữa nhé.”
“Ý ông là sao! Khoan đã ông đừng cúp điện thoại!” Mạnh Lan siết chặt di động: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không? Tôi chỉ quên mất sự tồn tại của ông, ông khiến tôi quên mất chuyện lúc nhỏ!”
Đầu bên kia phát ra âm thanh báo mở khóa ô tô.
Giang Dật Triều lên xe, nói một lời cuối với điện thoại: “Chú sẽ rất nhớ cháu, dù sao chú cũng đã chứng kiến cháu trưởng thành nhiều năm như vậy mà. Lan Lan, thẻ ẩn của cháu vẫn ổn chứ?”
“Ông đợi đã!”
Ông ta ném di động xuống cống thoát nước, ung dung lái xe đi.
Mạnh Lan nhìn sang Hạ Vãn Vãn, hỏi đầu bên kia từ đằng xa: “Cố Diệp! Anh tìm được chưa, Giang Dật Triều chính là kẻ đã bắt cóc em lần trước!”
“Quả nhiên là ông ta.” Cố Diệp đáp, anh ấy chăm chú nhìn màn hình máy tính và thao tác, đáng tiếc thay, anh ấy không thể tra ra nguồn phát tín hiệu, nó đã được mã hóa nhiều lớp.
“Xin lỗi em, thời lượng cuộc gọi quá ngắn, chỉ có thể phá được một tầng mật mã.” Cố Diệp tiếc nuối.
Mạnh Lan vốn đã đoán được kết quả này nên cũng không thất vọng mấy: “Không sao, ông ta sẽ tiếp tục liên lạc với em thôi.”
“Anh sẽ triển khai giám sát căn hộ em suốt 24 tiếng, cứ yên tâm.”
Mạnh Lan không đáp, với mức độ hiểu biết về cô của Giang Dật Triều, có lẽ ông ta sẽ dễ dàng buộc cô phải xuất hiện. Cô gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Giang Sách Lãng, đồng thời cũng hẹn gặp Cố Diệp vào tối nay.
Buổi tối, ánh đèn lộng lẫy.
Hạ Vãn Vãn chuẩn bị một bàn đầy thức ăn để xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Cố Diệp đánh giá Giang Sách Lãng như thể đang nhìn con rể, đâu ai ngờ hai người thật ra bằng tuổi nhau.
Mạnh Lan xấu hổ chẳng nói nên lời: “Anh đã đến đây rồi, thì đừng giương cung bạt kiếm như thế được không, khiến em cứ cảm giác như đang cầu hôn vậy. Chuyện hôm nay hai người cũng biết rồi, em muốn nghe quan điểm của hai người.”
Sở dĩ Giang Sách Lãng ở đây là bởi vì Mạnh Lan đã nhờ Hạ Vãn Vãn tính thử, xác nhận Giang Sách Lãng không liên quan đến những việc Giang Dật Triều làm.
Hạ Vãn Vãn: Nói ra không ai tin, nhưng tôi thật sự là một thần khí bói toán đó!
Cố Diệp nhấp một ngụm sâm panh: “Vụ án năm năm trước, người cậu Giang Dật Triều của anh bị nghi ngờ dính líu đến vụ bắt cóc một cô bé cấp ba. Lúc ấy cô bé mười bảy tuổi, chúng tôi không biết em ấy về nhà bằng cách nào, nhưng sau khi trốn thoát, cô bé đã xuất hiện triệu chứng bệnh tâm lý: gặp ảo giác, thường xuyên nói mình bước đến thế giới khác, hơn nữa còn gặp ma quỷ.”
“Cô bé mất tích trong thời gian bao lâu?” Giang Sách Lãng hỏi.
Cố Diệp đáp: “Bảy ngày.”
Mạnh Lan tính thầm, nếu một nhiệm vụ kéo dài tầm bốn năm ngày, chẳng lẽ cô bé này cũng đã tiến vào thế giới Thần Ẩn à?
“Sau đó thì sao?”
“Mất tích tiếp, không tìm được. Chẳng qua trước khi mất tích, bố mẹ cô bé kể rằng con mình đã trở nên kỳ lạ, cảm giác dường như nhạy cảm hơn, đến mức có thể nghe được hoạt động tâm lý của người khác.”
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nhìn nhau.
Cố Diệp thấy biểu cảm của hai người họ bất thường: “Không chỉ vậy, trong ghi âm Giang Dật Triều còn bảo ‘Âm bài (*) của cháu vẫn ổn chứ’ là hàm ý gì? Lan Lan, có phải em đã làm chuyện gì liên quan đến ma quỷ siêu nhiên không? Hai ngày trước, bên anh đã phá được một vụ lừa gạt bùa Thái Lan, em đừng để mình bị lừa đó, người ta rất thích lừa mấy cô gái ngây thơ như các em.”
(*) Từ gốc là 阴牌 (yīn pái): một loại bùa Thái Lan có hình giống như mặt dây Phật. Ở đây là do Cố Diệp nghe nhầm vì từ này có cách đọc giống với “thẻ ẩn” (Ẩn bài).
Mạnh Lan: …
Mạnh Lan đáp: “Không có, anh nghe nhầm rồi, em cũng không biết Giang Dật Triều đang nói gì nữa.” Cô kéo anh ấy về chủ đề chính: “Đến giờ vẫn chưa tìm được cô bé kia à?”
“Không, sống không thấy người chết cũng không thấy xác. Thật ra, tuần trước anh có đến tìm nhóm cảnh sát phụ trách vụ án này, họ kể vụ mất tích này vẫn còn một điểm đặc biệt không thể tưởng tượng nổi.” Cố Diệp ho khan hai tiếng trước, sau đó trịnh trọng bảo: “Nói trước, anh không tin vào bất kỳ thần thánh hay ma quỷ gì hết, anh chỉ đang thuật lại lời của các viên cảnh sát đó. Gia đình cô bé giàu có, sống trong một khu dân cư tương đối cao cấp, trong đó lắp rất nhiều camera, vừa hay quay được hành vi của cô bé ngay hôm đấy. Cô bé vốn đang đi đổ rác, xách túi bước về hướng thùng rác ở góc quẹo của lối thoát hiểm. Nhưng sau khi cô bé đặt chân vào cầu thang thì không thấy ra ngoài nữa.”
“Bên anh đã kiểm tra camera giám sát hết rồi?”
“Đúng vậy, không xuất hiện nhân viên khả nghi ra vào, cũng không thấy tung tích của cô bé.” Cố Diệp đáp: “Cứ như cô bé bị nơi đó nuốt sống vậy.”
Hơn 80% là cô bé đã rơi vào thế giới Thần Ẩn.
Căn cứ theo tuyến thời gian, lần đầu tiên cô bé mất tích bởi vì đã rơi vào thế giới Thần Ẩn, sau đó gặp được Giang Dật Triều trong nhiệm vụ. Khi nhiệm vụ kết thúc, hai người rời đi, Giang Dật Triều tiếp tục ở cùng cô bé từ hai đến ba ngày, cuối cùng cô bé về nhà, tinh thần xảy ra vấn đề.
“Hỏi chi tiết như vậy, em nghĩ ra điều gì rồi hả?” Cố Diệp hỏi.
Mạnh Lan nhún vai: “Không có, nếu em mất tích, anh có tìm em không?”
“Có chứ, nhưng em sẽ không mất tích, có anh ở đây mà!” Cố Diệp nói: “Em đừng sợ mấy chuyện linh tinh này nữa, dạo này em chẳng giống em gì cả.”
“Ồ.”
Nghe Cố Diệp nói vậy, Hạ Vãn Vãn cúi đầu. Vài ngày qua, cô ấy đã chủ động tâm sự với mẹ, nhưng bà vẫn tức giận vì cô không chịu gả cho ông lão độc thân kia, chỉ bảo cô: [Đúng là không nên cho mày học đại học, nếu mày không muốn tao lo lắng thì phải ngoan ngoãn trở về kết hôn! Nghe lời mẹ đi con ơi!]
Sau đó, Hạ Vãn Vãn không còn gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa, trái lại thì đứa em trai cứ đến kiếm cô, hỏi cô khi nào mua máy chơi game mới, kêu cô chuyển 3000 tệ qua. Hạ Vãn Vãn thẳng tay chặn nó, cúp hết tất cả cuộc điện thoại mắng mỏ của bố mẹ, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đôi mắt sáng ngời quan sát mọi người trên bàn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Cố Diệp và Giang Sách Lãng dọn dẹp nồi chén chảo, hai cô gái ngồi trên sofa nhâm nhi rượu vang đỏ. Bốn người trong cùng một khung cảnh, giống hệt một bộ phim thần tượng hấp dẫn.
*
Mạnh Lan vẫn luôn đợi Giang Dật Triều liên lạc lại với mình.
Quả nhiên.
Bốn ngày sau, khi Mạnh Lan và Giang Sách Lãng gặp nhau ở quán bar, ông ta đã gọi điện tới.
Giang Dật Triều nói: “Chú gửi địa chỉ cho cháu, cháu hãy tới đó một mình.”
Mạnh Lan nhìn Giang Sách Lãng, cô không đeo tai nghe, hai người bèn ghé sát vào nhau mới có thể nghe rõ. Giang Sách Lãng muốn cư xử như một quý ông, giữ khoảng cách an toàn để Mạnh Lan không phải xấu hổ, nhưng cô đã ôm lấy anh và kéo anh đến gần hơn. Nụ cười đầy sâu xa thường ngày trên mặt người đàn ông bỗng chốc biến mất, thay vào đó là đôi tai ửng đỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ sữa tắm hương bưởi của cô. Khuyên tai ngọc trai của Mạnh Lan chạm vào chóp mũi anh.
Có bao giờ anh bị trêu đùa thế này đâu, thậm chí anh còn muốn dùng ngón tay móc vào lọn tóc cô và đùa giỡn nữa.
Mạnh Lan liếc nhìn Giang Sách Lãng, vì để anh dễ nghe thấy hơn nên cô ấn đầu anh tiếp.
Giang Sách Lãng:!
Khoảng cách này hình như thân mật quá rồi đó!
Giang Dật Triều phát hiện đầu bên kia chợt tạm dừng: “Thế nào?”
Mạnh Lan trả lời: “À, không có gì, ông cứ tiếp tục. Lúc nào, ở đâu, cần tôi mang bao nhiêu tiền? Ấy, không đúng, sao tôi phải đến gặp ông chứ.”
Giang Dật Triều: …
Giang Dật Triều nói: “Chú sẽ gửi cho cháu một tấm ảnh.”
Ngay sau đấy, Mạnh Lan nhận được một bức hình mờ mờ, là một bức thư đã ố vàng có chữ viết của mẹ.
[Con gái Lan Lan thân mến.]
[Khi con đọc được bức thư này, ắt hẳn mẹ đã không còn trên đời nữa. Mong rằng con sẽ sống tốt, có thật nhiều bạn bè và không phải cô đơn một mình. Có lẽ con sẽ luôn nghĩ về cái chết của mẹ, có lẽ sẽ băn khoăn cớ sao mọi chuyện đều không có dự…]
Mạnh Lan mở to mắt.
Đây đúng là thư của mẹ!
Cô chưa từng nhìn thấy bức thư này!
Đã rất lâu rồi Mạnh Lan mới căng thẳng thế này, cô nắm chặt di động: “Tôi muốn có bản đầy đủ của bức thư này.”
Giang Dật Triều biết Mạnh Lan không thể từ chối được, ông ta cười: “Được thôi, vào mười một giờ tối nay, cháu hãy đến sạp báo bỏ hoang ở sườn phía Tây công viên ngoại ô chờ chú. Cháu lái xe đến đó một mình, nếu anh bạn cảnh sát kia của cháu đi theo, chú sẽ không vui đâu. Chú mang theo quà cho cháu, hy vọng cháu sẽ thích.”
Mạnh Lan: Tôi quan tâm ông vui hay không vui để làm gì!
Giang Dật Triều cúp điện thoại.
Giang Sách Lãng ngồi thẳng lưng, cố ý kéo giãn khoảng cách với Mạnh Lan, sắc đỏ trên vành tai anh vẫn chưa phai đi: “Đây đúng là cậu của tôi, ông ta đang có ý đồ gì? Lúc mẹ tôi ung thư qua đời, bà còn dặn tôi phải tìm được em trai bà, chuyện gì thế này?”
“Sao em biết được, đúng rồi, kết quả lần trước có chưa?” Mạnh Lan hỏi.
“Có rồi, chúng ta không có quan hệ huyết thống, em không phải con của cậu tôi.” Giang Sách Lãng trả lời: “Nhưng rõ ràng cậu rất quan tâm và kiên nhẫn với em. Liên lạc với Cố Diệp để chuẩn bị nhé, tôi sẽ theo cùng em.”
Ba người Cố Diệp, Giang Sách Lãng và Mạnh Lan lên kế hoạch thật chi tiết.
Cố Diệp mai phục xung quanh sạp báo, còn Giang Sách Lãng sẽ theo sau cô suốt quãng đường. Mạnh Lan lái xe chạy phía trước, trên xe gắn thiết bị phát tín hiệu. Bọn họ đã vạch ra từng bước rất tỉ mỉ, tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng.
Chẳng khác nào đang bố trí hiện trường đưa tiền chuộc như mấy bộ phim cảnh sát.
Mạnh Lan vui vẻ đồng ý, cô chọn chiếc SUV màu đen có tính năng tốt nhất.
Theo kế hoạch, mười giờ tối, Mạnh Lan lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Ngang qua khu phố buôn bán sầm uất náo nhiệt, xe Mạnh Lan đang dừng đèn đỏ, cô chợt cảm thấy thật hâm mộ những người qua đường kia quá, họ có thể hưởng thụ cuộc sống mà chẳng cần biết gì cả, không bị cái chết bất ngờ quấy nhiễu nhân sinh của bản thân. Trên xe phát bài “Young and Beautiful” (*), giai điệu du dương khiến Mạnh Lan chỉ muốn uống rượu vang đỏ và hút thuốc.
(*) Young and Beautiful: bài hát của ca sĩ người Mỹ Lana Del Rey được dùng làm nhạc nền cho bộ phim The Great Gatsby.
Giang Sách Lãng vẫn kiên định theo sau cô, giữ khoảng cách một chiếc xe.
Để đến công viên ngoại ô thì phải lên đường cao tốc, dòng xe trên đây chạy rất nhanh, con đường vào ban đêm cũng không đông đúc mấy. Nhưng từ khi lái xe ở đường cao tốc, Mạnh Lan bỗng nảy sinh dự cảm không lành. Trong đêm khuya, cây cối hai bên trông thật dữ tợn, giữa các khoảng không lấp ló từng bóng người. Cô đột nhiên nhớ tới lời của Giang Dật Triều: “Chú luôn dõi theo cháu.”
Mạnh Lan rùng mình.
Cô giữ vững tốc độ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cố gắng bình tĩnh lại.
Giọng nói ẩn chứa vẻ quan tâm của Giang Sách Lãng truyền đến từ tai nghe mini: “Em vẫn ổn chứ? Tôi đang đi theo em, sẽ không sao đâu, hãy tin tôi.”
“Vâng.” Mạnh Lan trả lời mập mờ.
“Tôi biết em đang căng thẳng, nhưng có tôi ở bên, chúng ta có thể giải quyết hết. Chúng ta cũng đã vượt qua được sự việc ở bệnh viện tâm thần, em là học sinh giỏi nhất, thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
“Vâng.”
“Cố Diệp đang chờ em, dẫu xảy ra chuyện gì, vẫn sẽ có chi viện. Kết quả tệ nhất, nếu Giang Dật Triều phát hiện tôi đi theo thì sẽ đổi địa điểm. Đây không phải chuộc con tin, trong tay ông ta không nắm bất kỳ điểm yếu gì của chúng ta cả.”
Ban đầu, lúc Giang Sách Lãng nghe chuyện cậu mình muốn gặp Mạnh Lan, anh rất hoài nghi, tại sao không phải mình mà lại là cô gái này. Anh không muốn Mạnh Lan mạo hiểm mạng sống, chính họ cũng không hề rõ đối phương có bao nhiêu người. Nhưng rồi, Mạnh Lan đã thấy bức thư kia, cô cương quyết muốn dấn thân vào, đôi mắt cô đỏ hoe, ngồi một chỗ ngơ ngác thốt ra câu: “Em nhớ mẹ lắm.”
Khi ấy, giọng nói nghẹn ngào của Mạnh Lan đã khiến Hạ Vãn Vãn phải lập tức ôm chầm lấy cô.
Đấy là lần đầu tiên cô bộc lộ vẻ yếu ớt của mình.
Giang Sách Lãng biết hiện tại cô đang rất lo lắng, bèn cố ý tán gẫu vài chuyện nhỏ nhặt khác để giúp cô thả lỏng: “Dạo trước, tôi còn thắc mắc ai đã thi cuối kỳ được điểm tối đa thế, đề của tôi đã vượt ra ngoài phạm vi của giáo trình mà, sao em biết đáp án vậy?”
“Em đọc hết tất cả mười quyển sách mà thầy đã đề cử đó.” Mạnh Lan dần thả lỏng tinh thần: “Nhưng thầy phải hứa với em, lần sau đừng đề cử sách tiếng Anh nữa, nó làm tốc độ đọc của em chậm lại. Hơn nữa, vốn dĩ đề ngoài phạm vi là… Ưm!”
Đột ngột.
Giọng nói của Mạnh Lan bất chợt biến mất.
Giang Sách Lãng hoảng sợ: “Mạnh Lan, em sao thế!”
Thình lình.
Có tiếng động!
Cô nghiêng kính chiếu hậu.
“Ưm!”
Người đàn ông không biết đã ẩn nấp ở hàng ghế sau từ lúc nào, ông ta chui ra ngoài, đôi tay bóp cổ Mạnh Lan, uy hiếp: “Cháu nghĩ chú trốn trong công viên ngoại ô à? Tốt nhất đừng hó hé gì với bạn trai nhỏ việc cháu gặp nguy hiểm đấy.”
Giang Sách Lãng: “Mạnh Lan!”
Mạnh Lan nín thở trả lời: “Không có chuyện gì đâu, có sâu thôi.”
Giang Sách Lãng thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.”
Giang Dật Triều giật tai nghe của Mạnh Lan ra và bóp nát: “Chú còn tưởng các cháu có chiêu thức cao siêu gì để đối phó với chú chứ, ai ngờ vẫn là trò cũ.”
Giang Dật Triều đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, khóe mắt Mạnh Lan không thể thấy rõ khuôn mặt gã: “Giờ ông muốn gì?”
“Lái xe qua lối ra, cắt đuôi bọn họ.” Giang Dật Triều ra lệnh.
Mạnh Lan biết mình sẽ không thể sống sót nếu chọc giận người đàn ông này, cô quyết tâm đạp ga lao khỏi lối ra, phóng xe về hướng vùng núi.
Chiếc xe phía trước đột nhiên tăng tốc độ.
Giang Sách Lãng ý thức được đã xảy ra chuyện, chạy theo sát phía sau, đi ra khỏi cổng.
“Cháu nhìn giống lúc nhỏ thật, chú nhớ hồi ấy cháu thường xuyên tìm chú xin kẹo, đáng yêu lắm.” Giang Dật Triều hồi tưởng về chuyện khi xưa.
“Đáng yêu nên mới bắt cóc tôi!” Mạnh Lan lạnh lùng nói.
“Không, tất nhiên chú sẽ không bắt cóc cháu, chú đã nói chú đem quà đến mà, cháu chắc chắn sẽ thích nó.” Giọng Giang Dật Triều thấm đẫm vẻ từng trải, tựa như bức tường vỡ nát sau cơn bão.
Cùng lúc đó.
Giang Sách Lãng bám sát xe Mạnh Lan, sau lưng anh là tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.
Không biết tại sao anh bắt đầu khó thở, nhíu mày, nỗi căng thẳng không sao kìm nén được. Trong xe Mạnh Lan nhất định đã phát sinh vấn đề.
Mạnh Lan đang gặp nguy hiểm!
Rốt cuộc Giang Dật Triều muốn làm gì chứ!
Sau khi quẹo vào một ngã rẽ, đèn xe của Mạnh Lan đã tắt ngấm.
Đây là một con hẻm tối.
Không hề có ánh sáng đô thị, chỉ mỗi mồ mả chốn hoang sơ.
Khoảng cách giữa hai xe bị kéo giãn, anh không còn thấy rõ Mạnh Lan ở đâu nữa.