Chương 53: Ai đang nói dối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Sách Lãng và Cố Diệp ẩn nấp trong bóng tối.
Giọng Sơn Dã Tá nặng nề, bộc lộ nỗi căm thù và oán hận đối với đảo Nhật Lạc. Anh ta giơ cánh tay, băm từng nhát dao vào da thịt, cuối cùng anh ta đặt một thân thể máu thịt mơ hồ vào trong lồng sắt.
Bên ngoài lồng là lớp vỏ như búp bê Matryoshka (*) của Nga, nhưng lớp vỏ sứ có thể mở ra từ liên kết kim loại ở giữa để lấy gan bên trong ra, cũng tức là phần thân.
(*) Búp bê Matryoska:
Đây là người nhộng gốm.
Nhưng ban nãy Sơn Dã Tá đã nói, người nhộng gốm là do gia tộc Trường Đằng làm.
Rõ ràng chính anh ta mới là người làm chuyện này!
Sơn Dã Tá ôm người nhộng gốm đã chế tác xong, lảo đảo bước đến sân sau.
Cố Diệp và Giang Sách Lãng lặng lẽ đi theo.
Có vẻ Sơn Dã Tá rất vội vã, không hề chú ý tới hai người phía sau. Băng qua hành lang, cuối ao suối nước nóng âm thầm chảy ra thứ chất lỏng sền sệt màu đen, giống hệt súp mực đặc. Ao nước nóng chỉ được trang trí một nửa, đầu bên kia là nước chảy xuống, lối thoát nước đổ ra một nơi không xác định dưới chân núi.
Anh ta đặt người nhộng gốm vào ao.
Người nhộng chìm xuống, xuôi theo dòng nước.
Hai bên sân có năm lớp vỏ chưa được lấp người, người nhộng gốm trợn mắt nhìn Giang Sách Lãng và Cố Diệp chòng chọc.
Chúng nó đang mỉm cười.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Sơn Dã Tá đứng lên, quay lưng về phía bọn họ, lên tiếng: “Đi theo lâu như vậy không mệt sao? Tại sao phải theo dõi tôi, các người nhất quyết muốn biết bí mật của đảo Nhật Lạc à? Tại sao lại không quay về chứ?”
Giang Sách Lãng thoáng nhìn qua Cố Diệp.
Cố Diệp tiếp tục náu mình trong bóng tối, không nhúc nhích.
Giang Sách Lãng đường đường chính chính bước ra: “Thật sự xin lỗi, tôi cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì nên anh sẽ cần tôi giúp đỡ.”
Sơn Dã Tá nghiêng đầu nhìn ánh trăng đỏ như máu rồi nở nụ cười, cũng không đáp lại lời của Giang Sách Lãng, chỉ hỏi: “Anh có người yêu không?”
“Không có.”
“Thật bất hạnh, vậy anh không thể trải qua cảm giác được yêu trước khi chết rồi.” Sơn Dã Tá tiếc nuối: “Nại Hoa sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để linh hồn của cô ấy tiêu tán đâu. Nhưng tôi sắp hết chịu đựng nổi rồi, trách nhiệm về đảo Nhật Lạc này đành phải nhờ các vị rồi. Người trong lòng anh, hoặc ngôi làng này, chỉ có thể chọn một, vận mệnh sẽ giúp anh quyết định.”
Ánh mắt sâu thẳm của anh ta dưới ánh trăng tựa như đang tắm gội bằng máu tươi.
Giang Sách Lãng hỏi: “Vì sao nước này lại có màu đen?”
“Việc này anh phải hỏi đảo Nhật Lạc đấy, tôi cũng không biết.” Sơn Dã Tá quay người cười với Giang Sách Lãng, nụ cười giống hệt một người mắc bệnh kiều: “Nếu các vị không nghe lời tôi, vậy hãy tự mình trải nghiệm tất cả đi. Tôi phải đi tìm Nại Hoa ôn chuyện, xin thứ lỗi, đêm nay không thể ở lại với các vị dân xứ khác rồi.”
Sơn Dã Tá tỏ vẻ dịu dàng, anh ta vừa dứt lời, toàn bộ sơn trang Nhật Lạc đột ngột chấn động dữ dội.
Cố Diệp vẫn đang ẩn nấp vì sợ có người đánh lén, bất chợt đứng không vững và ngã ra ngoài!
Sơn Dã Tá nhìn về phía anh, nhếch môi, gương mặt kinh ngạc: “Ồ, vị tiên sinh này có vẻ ít gặp phải đau khổ hơn vị tiên sinh kia một chút. Các vị đều sở hữu tâm hồn thuần khiết, vô cùng thích hợp với hòn đảo nhỏ này.”
Sàn nhà đang rung lắc.
Suối nước đen bắt đầu ùng ục nổi bọt nước.
Tiếng phụ nữ hét chói tai xen lẫn âm thanh rên rỉ của đàn ông vang lên từ trong suối nước, dưới dòng suối lưu động xuất hiện từng gương mặt mơ hồ!
Nơi này sắp sập!
Cùng lúc đó, trong phòng khách.
Mạnh Lan vẫn luôn nằm im lặng trên chiếu tatami chợt ngồi dậy, lỗ tai giật giật: “Sao mình cảm giác có tiếng chân người đang bước đi nhỉ, hai người nghe thử.”
Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì dựng lỗ tai, hình như thật sự đang có người vịn cây đạp lên cỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ai lại bỗng dưng lên núi trễ như vậy?
Là dân làng điên trong miệng Sơn Dã Tá ư?
“Có vẻ đúng rồi, cậu xem đó là gì!” Hạ Vãn Vãn đẩy cửa sổ ra, chỉ vào một chỗ có ánh đèn vàng sáng trưng, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người đàn ông với vẻ ngoài già dặn đang cẩn thận tiến tới từng bước.
“Có nên qua đó xem thử không?” Trương Nhất Trì hỏi.
Mạnh Lan không kiến nghị việc tách ra hành động, suy nghĩ rồi bảo: “Đi thôi, chúng ta cũng không thể để mình bị nhốt ở đây cả đời được.” Cô lảo đảo bò dậy, ba người không đóng cửa, mang giày xong thì tiến tới cửa chính của sơn trang Nhật Lạc.
Núi rừng hoang vắng tràn ngập mùi ẩm ướt, nhiệt độ ban đêm lành lạnh.
“Khoan, đợi mình, mình chưa lấy cồn i-ốt.” Hạ Vãn Vãn vừa bước ra thì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, định quay về lấy thuốc men. Nhưng khoảnh khắc cô ấy ngoảnh đầu lại, đã phát hiện nơi này làm gì có sơn trang Nhật Lạc nào nữa!
Đây là một bãi tha ma!
Mấy chục con người nhộng gốm đầy màu sắc đang nằm trên vùng đất hoang!
Làn gió lạnh lẽo nổi lên tứ phía, cầu thang và lan can gỗ mốc hư thối giữa hoang dã, mùi thối vờn quanh ba người họ. Mạnh Lan lập tức nhận ra điều không đúng, bèn không đuổi theo ánh đèn trước mắt nữa mà quay đầu định đi tìm Giang Sách Lãng và Cố Diệp.
Nhưng ngay lúc này, có hai bóng người đã chạy ra từ trong màn đêm.
“Vãn Vãn!” Mạnh Lan hét lên một tiếng.
Hạ Vãn Vãn hiểu ý, cầm lấy tấm ván gỗ bên cạnh để phòng thân.
Mạnh Lan che trước mặt Hạ Vãn Vãn chất vấn bọn họ: “Hai người các anh, mỗi người nói một chuyện chỉ có chúng ta biết thôi! Mau!”
Giang Sách Lãng dừng bước, khi Sơn Dã Tá biến mất, suối nước màu đen kia đã bắt đầu sôi sục dữ dội, rồi tấn công bọn họ như thể nó có sinh mệnh thật vậy. Cả hai chạy suốt hai mươi phút mới thoát được dòng nước đen, sau đó phát hiện sơn trang Nhật Lạc sắp sập này đã biến thành một bãi đất trống.
Anh quan sát Mạnh Lan: “Tôi không kêu tiếng mèo.”
Dạo trước, khi ở bệnh viện tâm thần Mạnh Lan đã nói, muốn chứng minh anh không bị khống chế thì hãy kêu tiếng mèo.
Thông qua kiểm tra.
Cố Diệp nhìn Mạnh Lan, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Hồi nhỏ em giết heo ở khu du lịch nông thôn, rồi bắt mẹ em mua một bộ dụng cụ nhà bếp bằng nhựa để…”
“Được rồi!”
Giang Sách Lãng:?
Đêm tối, bảy giờ rưỡi.
Niềm an ủi duy nhất của bọn họ là trời đã hết mưa.
Hai người một béo một gầy đang sợ hãi rụt rè loanh quanh trong rừng cây, sau đó họ nghe thấy tiếng động phía bên đây, bèn chiếu đèn pin bước qua.
Quả nhiên đã thấy năm người xa lạ.
Hai người là dân làng gần đó, họ mới vừa trở về từ bến tàu rồi vội vã vào thôn. Nào ngờ nửa đường thì trời mưa, họ đành tạm chờ trong sơn động một lát. Thấy trời đã hết mưa thì lập tức mở đèn ra ngoài.
Hai người đeo túi hành lý màu nâu, tóc được cột lên, xách theo bao lớn bao nhỏ.
“A!” Một người trong đó kinh ngạc hô lên: “Thật sự là người!”
Có vẻ hai người không dám qua đây, họ chỉ nghiêng đầu nhìn về hướng bên này. Trong lòng họ nghĩ, trên núi này có truyền thuyết sơn trang Nhật Lạc thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng, ai biết được người trước mặt là người hay ma chứ!
Ánh sáng đèn pin thấp thoáng.
“Đừng chiếu nữa.” Mạnh Lan nhíu mày: “Các người là dân làng dưới chân núi sao?”
Người gầy gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn tưởng mình gặp phải ma, thành thật xin lỗi.” Ông ta vội vàng chiếu đèn xuống đất, tiến lên một bước: “Tôi chưa từng gặp các người trong làng, các người đến từ nơi khác đúng không? Buổi tối sao lại còn ở trên núi mà không vào thôn?”
“Trời mưa, chúng tôi không có nơi để trú, vừa rồi đã chui vào trong sơn trang Nhật Lạc.” Mạnh Lan trả lời.
“Sơn trang Nhật Lạc!” Nghe xong, người mập và người gầy lập tức biến sắc, kinh ngạc la lên: “Mau mau mau, cách xa nơi này một chút. Chúng tôi đều gọi nó là sơn trang Thần Ẩn, các người không gặp được con quỷ kia chứ? Chính là cái tên Sơn Dã Tá đó!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan gật đầu vô tội: “Đã gặp rồi.”
“Trời đất, các người còn sống là may mắn lắm đấy! Gã là ác ma giết người không chớp mắt, rất nhiều dân làng nổi tiếng trên đảo Nhật Lạc đã chết trong tay gã!” Người gầy nhìn quanh bốn phía: “Mau đi nhanh, buổi tối trong rừng càng nguy hiểm hơn! May mắn các người đã gặp được chúng tôi, bằng không có khi lát nữa sẽ gặp chuyện đấy!”
Mạnh Lan nghiêng đầu nhìn Giang Sách Lãng.
Sơn Dã Tá nói dân làng là ác quỷ.
Dân làng bảo Sơn Dã Tá là ác ma.
Cô không thích mấy tình tiết phải suy đoán đồng đội thế này.
Giang Sách Lãng và Cố Diệp nhìn nhau một chốc, quyết định sẽ theo sau dân làng, chủ yếu vì bọn họ cũng không còn đường lui trong ngọn núi sâu này.
Người gầy nhiệt tình, người mập ngại ngùng, bọn họ là hai anh em, họ Linh Mộc. Người gầy tên Linh Mộc Tây, người mập tên Linh Mộc Nam. Hai người biết rõ đường núi, họ bật đèn pin để dẫn đường trước mặt, rồi bắt đầu cất bước.
Mạnh Lan hỏi Linh Mộc Tây: “Chuyện sơn trang Nhật Lạc mà hai anh đã nói vừa nãy là sao vậy?”
Linh Mộc Tây nghe thấy từ này, trên mặt vẫn còn sợ hãi: “Nơi đó đã biến mất năm mươi năm trước, cụ già trong làng đều bảo sơn trang Nhật Lạc bị sét đánh trúng rồi cháy sạch. Chúng tôi vốn không muốn đi con đường này đâu, nhưng chính cơn mưa đã khiến chúng tôi phải đánh một vòng qua sơn động, rốt cuộc chỉ đành miễn cưỡng chọn con đường này thôi! Trang chủ sơn trang Nhật Lạc tên Sơn Dã Tá, nếu sống đến bây giờ chắc cũng 70, 80 tuổi rồi.”
“Vậy nghĩa là chúng tôi đã gặp quỷ?”
“Còn không phải sao! Các người nên cẩn thận thì hơn, nhìn năm người trời xa đất lạ như thế, cũng không biết kêu người nhà tới đón nữa. Sơn trang Nhật Lạc vốn là nơi ở của gia tộc Sơn Dã, nhà bọn họ ẩn cư trên núi. Bố tôi kể, năm xưa đảo Nhật Lạc phải đón du khách, nên gia tộc Sơn Dã đã sửa chữa biệt thự nhà mình để tiếp đãi khách, sau đó tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ Sơn Dã Tá đã phát điên, gã ta điên cuồng tàn sát người trong làng.” Linh Mộc Tây mới hơn ba mươi tuổi, anh ta không chứng kiến thảm cảnh kinh hoàng đó, chỉ nghe qua lời thuật lại của các cụ già.
Nhưng Hạ Vãn Vãn không hề cảm thấy Sơn Dã Tá là người xấu, trái lại thái độ của anh ta đối với bọn họ rất thân thiết.
Có người quen dẫn đường, mọi người nhanh chóng xuống tới chân núi.
Đại dương nơi xa bình lặng và sâu thẳm.
Mây đen tan đi, ánh sao trời soi rọi mặt biển.
“Các người muốn đi đâu?” Linh Mộc Tây mỉm cười hỏi: “Tôi có thể đưa các người đi.”
“Chúng tôi đến Trường Đằng gia.”
Linh Mộc Nam lập tức tái mặt, mà Linh Mộc Tây đang tươi cười cũng trở nên cứng đờ! Anh ta há miệng kinh ngạc: “Cô nói Trường Đằng gia? Là nhà của cô Trường Đằng Ma Mỹ đúng không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan gật đầu.
Hàm răng Linh Mộc Tây run cầm cập, như thể gặp phải chuyện khủng bố hơn cả sơn trang Nhật Lạc. Bàn tay cầm đèn pin của anh tay đổ mồ hôi, đôi mắt trợn trừng, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.
Linh Mộc Nam đến gần Linh Mộc Tây, nhỏ giọng nói: “Không lẽ chuyện đó sắp thành sự thật?”
Linh Mộc Tây giữ em trai mình lại: “Các người tới đó làm gì?”
“Thăm người thân, mang theo đặc sản đến.” Mạnh Lan đáp.
Linh Mộc Tây vỗ vỗ ngực, anh ta đã yên tâm lại: “Tôi đã nói nhất định sẽ không không sao mà, thăm người thân à, tôi còn tưởng chuyện gì chứ. Trường Đằng gia ở ngay phía trước, các người tự đi qua là được. Chúng tôi còn có việc, không tiễn mọi người đâu.”
“Được, cảm ơn.”
Linh Mộc Tây kéo Linh Mộc Nam vội vã biến mất trong một góc làng.
Ngôi nhà được xây bằng gỗ theo phong cách Nhật Bản, trông vô cùng đẹp đẽ dưới ánh đèn lồng đỏ rực. Con đường lát đá xanh phản chiếu ánh sáng loang lổ, từng bông hoa dại trắng nõn nở ra từ các kẽ hở giữa những viên gạch.
Hạ Vãn Vãn hỏi: “Lan Lan, sao vừa nãy cậu…”
“Suỵt, có người trốn bên góc tường.”
Hạ Vãn Vãn liếc qua, hai anh em họ Linh Mộc vốn không hề rời đi!