Chương 55: Sen
Mạnh Lan hỏi: “Cô Trường Đằng, sao vậy ạ?”
Trường Đằng Ma Mỹ nhướng mày rồi mỉm cười dịu dàng: “Hãy kêu tôi là dì, không cần xa lạ như vậy đâu. Tuy các cháu không lớn lên trên đảo Nhật Lạc, nhưng hôm nay nhìn thấy các cháu, quả thực rất giống người nhà Trường Đằng chúng ta.”
Trương Nhất Trì nghĩ thầm trong lòng: Mình đã sống hơn nửa đời người, sao lại đột nhiên biến thành thằng nhóc người Nhật rồi? Nhiệm vụ này sao mà buồn nôn quá!
Cậu ta trợn mắt, giận dỗi. Nếu nhiệm vụ bắt cậu ta cướp đảo và quay về với tổ quốc, cậu ta nhất định sẽ gia nhập chiến trường ngay! Trông vẻ giả mù giả điếc của Trường Đằng Ma Mỹ kia thật khó chịu!
Mạnh Lan đổ nước tương và mù tạc vào natto rồi khuấy lên, nơi tiếp xúc giữa hai bên có một sợi tơ vàng dài được kéo ra, mùi hôi của men khiến cô không nhịn được mà nhíu mày. Cô buông đũa, giả bộ ngây thơ hỏi: “Dì, chuyện sơn trang Nhật Lạc là sao vậy? Hay hai dân làng kia có vấn đề gì à?”
Trường Đằng Ma Mỹ uống một ngụm trà lúa mạch, nói bóng nói gió: “Ngày mưa to thế này nếu gặp phải nguy hiểm thì không tốt lắm, núi bên kia cũng không có ai sinh sống, dì sợ hai người bọn họ gặp chuyện bất trắc thôi.”
Rõ ràng bà ta đang che giấu chuyện gì đó.
“Vậy còn sơn trang Nhật Lạc thì sao ạ?” Mạnh Lan không bỏ qua như ý bà ta.
“Là một nơi hung hiểm, thuộc địa phận của gia tộc Sơn Dã, chẳng qua thế hệ cuối cùng của bọn họ là Sơn Dã Tá đã biến mất trong trận hỏa hoạn năm xưa. Sơn Dã Tá là con trai duy nhất của gia tộc Sơn Dã, ban đầu nhà bọn họ và bên chúng ta cũng có liên hệ với nhau. Bấy giờ ông ta thích cô gái xinh đẹp dễ thương nhất trong làng, Cung Thủy Nại Hoa. Khi Nại Hoa chết vì bệnh, Sơn Dã Tá nổi điên, ngộ sát rất nhiều dân làng, sau cùng đốt một mồi lửa thiêu rụi nhà mình.” Trường Đằng Ma Mỹ cũng không giấu giếm, ngược lại rất thản nhiên nhắc đến Sơn Dã Tá.
(*) Từ bây giờ tụi mình sẽ xưng hô Sơn Dã Tá và Cung Thủy Nại Hoa là ông và bà nhé, vì chúng ta đã biết tuổi thật của bọn họ rồi.
“Cung Thủy Nại Hoa? Người nhà bà ấy còn sống không?” Mạnh Lan hỏi.
“Không còn nữa, đã bị Sơn Dã Tá giết hết vào năm mươi năm trước rồi, hầu như không còn ai.” Trường Đằng Ma Mỹ nói: “Đối với chúng ta, chuyện đó quả thật là một đại họa, nhưng cũng may mà năm mươi năm đã trôi qua. Đáng lẽ ra dì nên phái người đến đón các cháu, nhưng ở đây vẫn còn công việc, dì không thể lo liệu kịp.”
Trường Đằng Ma Mỹ đang nói chuyện thì Tùng Hữu Kỷ vội vã chạy tới, hỏi nhỏ vài câu bên tai nữ chủ nhân. Sắc mặt Trường Đằng Ma Mỹ trở nên nghiêm túc, gật đầu, nhẹ nhàng bảo: “Cũng không phải chuyện gì lớn, ta sẽ qua xem sao.”
Bà ta xoay người lại nói với bọn họ: “Các cháu cứ tự nhiên dùng bữa, Hữu Kỷ sẽ dẫn các cháu tới phòng cho khách. Các cháu có thể đi tắm suối nước nóng thư giãn một chút, sáng mai chúng ta tiếp tục bàn về chuyện giúp đỡ sau.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Trường Đằng Ma Mỹ rời đi, trong nhà ăn chỉ còn lại năm người.
Tuy Mạnh Lan không đói bụng, nhưng vốn dĩ cô đã kỳ vọng cao vào gia tộc Trường Đằng, vừa có tiền vừa xa xỉ, nhìn thế nào cũng phải phục vụ sashimi cá hồi với nhím biển chứ, sao giờ chỉ thấy mỗi đậu hũ vậy? Chẳng lẽ nhiệm vụ thật sự không quan tâm đến sức khỏe của người tham gia ư, ăn đậu hũ thì làm sao chiến đấu nổi đây?
“Đậu nành lòng trắng trứng cũng không khác gì với thịt heo mà em ăn đâu.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan khịt mũi coi thường.
“Người trên đảo này đều ăn chay sao? Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển, theo lý thuyết thì ở đây hẳn phải ăn cá nướng hoặc sashimi mới đúng.” Cố Diệp cũng thắc mắc. Anh em nhà Linh Mộc kia cũng nói dối chuyện bọn họ lên núi bắt thỏ, vậy chắc chắn hòn đảo này không ăn chay.
“Có thể đơn giản là họ muốn ăn chay thôi, họ tin Phật.” Mạnh Lan trỏ tay vào bàn thờ trên tường, nhưng ở bàn thờ cũng không đặt tượng thần, chỉ thấy mỗi màu sơn đen kịt, tựa như một sơn động hoặc cánh cửa phòng mở ra trong đêm, trông rất đáng sợ.
Hạ Vãn Vãn nhìn về phía bàn thờ, giơ tay lên không trung, hỏi: “Mọi người có ai cảm nhận được gió quanh đây không? Rõ ràng cửa phòng vẫn đang đóng lại mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Nhất Trì sợ tái mặt: “A, có ma! Không được, không được, chúng ta mau mau rời khỏi nhiệm vụ thôi. Bây giờ toàn thân tôi cứ thấy khó chịu, ở chung với bọn Nhật Bản nhàm chán này thật sự bức bối quá!”
Bởi vì nơi đây là đảo nhỏ nên trong không khí luôn phảng phất một mùi tanh mặn. Không khí ẩm ướt nhớp nháp, như thể họ đang bị ướp muối, làn da cũng không còn mịn màng. Dù nơi này là hải đảo, nhưng các tòa nhà ở đây lại được xây dựng bằng gạch và gỗ, tăng thêm cảm giác mạnh mẽ như cuộc sống hoang dã của người bản địa vào phong cách kiến trúc Nhật Bản.
Nhóm Mạnh Lan không có cảm giác thèm ăn nên cũng không ăn gì nhiều. Tùng Hữu Kỷ đứng một bên ra lệnh cho người hầu dọn dẹp, sau đó dẫn năm người đến khu vực phòng cho khách: “Thật ra, ban đầu lúc thiết kế tòa nhà này, số lượng phòng cho khách không hề được suy xét tới. Sau này mới xây thêm khu vực phòng cho khách, tổng cộng gồm bốn căn phòng bao quanh một suối nước nóng. Tôi đã chuẩn bị áo choàng tắm, trà và các dụng cụ tắm rửa, hy vọng các vị sẽ có một buổi tối vui vẻ.”
Tùng Hữu Kỷ điềm đạm như một người máy, kimono sắc trắng của cô ta tỏa ra ánh sáng mỹ lệ dưới ánh trăng.
Đi ngang qua hành lang, lỗ tai Mạnh Lan giật giật, hình như cô nghe thấy tiếng rên rỉ đau khổ.
Cô lặng lẽ dừng bước, trao đổi ánh mắt với Giang Sách Lãng và Cố Diệp. Cố Diệp hiểu ý cô, anh ấy sẽ hỗ trợ việc che giấu, còn Giang Sách Lãng và Mạnh Lan thì âm thầm tách nhóm lúc đến chỗ rẽ, họ tiến về hướng có âm thanh kia. Từ khi vào nhà, hai người không còn mang giày nữa, họ bước đi không gây ra tiếng động nào.
Hành lang nơi đây không ngăn nắp gọn gàng như hành lang chính, ngay cả giấy dán tường màu nâu hồng cũng hơi phai màu. Dựa vào kích thước của căn phòng thì có lẽ đây là khu vực nghỉ ngơi dành cho người hầu. Tuy sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng trông cũng khá mộc mạc.
Mùi nước hoa quanh quẩn khắp hành lang, ắt hẳn Trường Đằng Ma Mỹ đã tới đây. Trong căn phòng phía bên phải hành lang hiện lên ánh đèn, bên trong có tiếng nói chuyện be bé. Cửa không khóa kỹ, Mạnh Lan bèn nép qua một bên nhìn trộm.
Trường Đằng Ma Mỹ ngồi quỳ trên chiếu tatami, kế bà ta còn có một vị bác sĩ trung niên. Bóng lưng hai người chắn tầm mắt của Mạnh Lan, nhưng trực giác đã nói cho cô, người bệnh trước mặt chắc chắn không hề mắc bệnh bình thường.
Bên cạnh bác sĩ có cồn, povidine, dụng cụ giải phẫu và một ngọn đèn bàn màu trắng. Ông ta đeo khẩu trang, đang cắt thứ gì đó trên cơ thể người bệnh, ông ta tập trung không chớp mắt, trán đầm đìa mồ hôi.
Trường Đằng Ma Mỹ an ủi: “Bác sĩ Tam Thương, cô ấy còn cứu nổi không?”
Bác sĩ không trả lời, đôi tay bận rộn không dừng lại. Ông ta lấy nhíp kẹp một mô cơ máu me lên rồi đặt vào khay bên cạnh, tiếc nuối lắc đầu: “Trong tình huống bình thường, bệnh nhân đầu tiên vốn sẽ không thể sống được, ngài cũng biết điều này mà. Theo lý thuyết thì gia tộc Trường Đằng không nên xảy ra chuyện đầu tiên mới đúng, đã xảy ra sự cố gì sao?”
“Không, không có. Có thể do năng lực của nó tăng lên rồi, hoặc các vị thần không còn bảo vệ ngôi làng nữa. Suy cho cùng, cũng chính chúng ta có lỗi với cô ấy trước, huống hồ cô ấy đã kiên trì được lâu như vậy.” Trường Đằng Ma Mỹ thở dài, bà ta nhìn mô cơ đỏ như máu, khuôn mặt tái nhợt ngập tràn vẻ bi thương.
Bác sĩ Tam Thương nhấn mạnh: “Là cô ấy tự nguyện.”
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng nghe không hiểu cuộc trò chuyện của bọn họ, đành yên lặng đứng trên hành lang. Bác sĩ đứng dậy đổi tư thế, bắt đầu rửa vết thương bằng cồn i-ốt, lúc này diện mạo của bệnh nhân cũng đã lộ rõ.
Đây là một người phụ nữ không quá trẻ, tầm 20-30 tuổi, cô ta chỉ mặc nội y màu trắng, tứ chi lộ ra ngoài. Làn da vàng vọt, khuôn mặt trông như đang bị rỉ sét, nổi đầy mụn thịt màu vàng cam.
Không thể nhìn rõ gương mặt cô ta dưới tình trạng mụn thịt mọc chi chít đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên tay chân cô ta xuất hiện rất nhiều dấu vết bị giải phẫu, máu thịt lẫn lộn.
“Cô ấy còn nói chuyện được không?” Trường Đằng Ma Mỹ hỏi.
Bác sĩ Tam Thương trả lời: “Cổ cô ấy mọc đầy ‘Sen’, đã bị dính liền vào nhau rồi, không thể nói chuyện được. Ngài nên chuẩn bị hậu sự, như các đời gia chủ khác của gia tộc Trường Đằng đã làm vậy. Người nào nở rộ hoa sen, rốt cuộc cũng hóa thành hoa sen nở trên cơ thể người khác, bố tôi từng nói đây là một căn bệnh truyền nhiễm, nào ngờ trọng trách ở thế hệ này lại rơi trên người tôi.”
Trường Đằng Ma Mỹ an ủi ông ta: “Xem ra chúng ta vẫn không thể thoát được.”
Bác sĩ Tam thương nói: “Thời gian đủ lâu rồi, cũng không rõ vì sao lại có thêm mười năm để chuẩn bị.”
“Chuyện này thì ông phải hỏi đám dân làng và mấy kẻ ngoại lai đã biến mất đấy.” Trường Đằng Ma Mỹ hừ một tiếng, chỉ tay vào vết thương trên chân bệnh nhân: “Vẫn chưa diệt sạch sen trên đây.”
“Vâng.”
Mạnh Lan hướng mắt về phía con dao phẫu thuật, sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt mọc ra từ trên miệng vết thương của người phụ nữ kia, một khuôn mặt đàn ông trung niên, thậm chí còn có cả chòm râu!
Cô ghê tởm nhíu mày, nắm chặt góc áo Giang Sách Lãng, không nói nên lời.
Giang Sách Lãng cảm thấy bối cảnh chính của nhiệm vụ lần này đã bắt đầu được tiết lộ, chẳng lẽ năm người bọn họ sẽ bị lây nhiễm căn bệnh này nên phải tìm kiếm phương pháp cứu chữa? Ánh mắt anh rơi xuống vùng cổ trắng nõn của Mạnh Lan, màu sắc mềm mại của kimono tôn lên làn da mịn màng như vải lụa của cô.
Bỗng nhiên.
Một người đàn ông đứng sau lưng hai người bọn họ lên tiếng hỏi: “Các người đến đây để cứu người đúng không?”
Mạnh Lan giật mình, anh ta đến đây bằng cách nào?
Sao mình lại không nghe thấy gì hết?
Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn duy nhất trên hành lang, đằng sau anh ta là bóng tối vô tận, tựa như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
“Cô có thể cứu vợ của tôi không?” Người đàn ông hỏi.
Âm thanh lọt vào tai, Mạnh Lan đưa mắt nhìn theo.
Điều kỳ lạ ở chỗ, người đàn ông đối diện vốn không hề mở miệng! Nhưng âm thanh có thể đến từ đâu chứ?
“Cô có thể không?”
“Cầu xin các người?”
“Tôi hy vọng chúng tôi sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, vĩnh viễn không tách rời. Tôi thật sự thương cô ấy, thật sự rất thương cô ấy!”
Đôi mắt anh ta đẫm lệ, tiến lại gần một bước.
Đúng lúc này.
Trường Đằng Ma Mỹ nghe thấy tiếng động bên ngoài, bất ngờ mở cửa, ba người đối mặt nhau, hiển nhiên không cần phải giải thích gì nhiều.
Bà ta không hề trách cứ Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, thậm chí còn kêu người đưa người đàn ông này đi: “Sao anh ta lại đến đây, không phải ta đã dặn không được cho anh ta tới sao?” Người hầu nghe mệnh lệnh, vội vã kéo người đàn ông rời khỏi.
“Không được! Tôi không đi!”
“Đừng đưa tôi đi!”
Giọng nói hồn hậu của người đàn ông đột ngột cao vút, chẳng khác nào một người đàn bà đanh đá!
Trường Đằng Ma Mỹ kéo sự chú ý của Mạnh Lan về trên người mình, nhẹ nhàng hỏi: “Sao các cháu lại ở đây?”
“Cháu muốn đi vệ sinh.” Mạnh Lan đáp.
“Tìm một người đàn ông để dẫn cháu đi vệ sinh?” Tất nhiên bà ta không tin, mặc dù bà ta không tỏ vẻ muốn biết đáp án lắm.
Mạnh Lan giả vờ ngại ngùng, nhấp môi gật đầu: “Đúng vậy, đây là bạn trai cháu.”
“Bạn trai à.” Trường Đằng Ma Mỹ nhìn Giang Sách Lãng, ánh mắt phức tạp, bà ta ngừng một chút rồi hỏi: “Hai cháu ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Một tháng.” Mạnh Lan cẩn thận trả lời.
“Vậy dừng ngay mối quan hệ này đi, hai cháu là họ hàng đó, người thuộc gia tộc Trường Đằng không được phép làm chuyện khác người như vậy!”
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Tự dưng quên mất thiết lập nhân vật, sơ suất quá…