Chương 64: Câu chuyện xưa của Nại Hoa
Khắp nơi đều xuất hiện mặt người.
“Ở đây! Ở đây cũng có!” Hạ Vãn Vãn sợ đến mức con ngươi giãn to ra.
Cố Diệp kéo Hạ Vãn Vãn đến bên cạnh để bảo vệ: “Em tránh xa một chút, nơi này không an toàn!”
Trên bức tường gồ ghề chỉ thấy từng gương mặt được khắc sâu, nam nữ già trẻ đủ mọi lứa tuổi, nhưng tất cả đều chìm trong trạng thái ngủ say. Bức tường giống hệt thành tử c ung của phụ nữ, cảm giác y như lớp thịt dày. Giang Sách Lãng giơ ngọn lửa lên huơ huơ trước gương mặt người ngủ say, chúng nó vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Bọn họ xuất hiện trong một hang động đã dùng người hoặc thi thể để đắp nặn lên.
Tí tách.
Tí tách.
Tiếng nước nhỏ lại vang lên.
Hạ Vãn Vãn nhìn xung quanh, lo sợ bất an: “Mình tắt lửa được không, sao em lại nghe thấy có người đang nói chuyện vậy, họ đang đến gần. Có phải bọn họ tìm tới rồi không, chúng ta cần tiến vào sâu hơn không?”
Giang Sách Lãng ra hiệu im lặng, anh tắt đuốc.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Tiếng bước chân của guốc gỗ từ đằng xa đang hướng đến gần bọn họ.
Rõ ràng không có đèn, nhưng bọn họ vẫn thấy được một vầng sáng màu trắng, tựa như hình người đang được đom đóm bao quanh, quầng sáng ấy từ từ bay sang phía bọn họ. Ánh sáng trắng ngừng trước mặt họ tầm ba mét rồi dần tan biến, một thiếu nữ mang mặt nạ đỏ xuất hiện, cô ấy mặc bộ kimono màu hồng với họa tiết tường vân (*), cổ tay đeo lục lạc vang tiếng leng keng.
(*) 祥云 - tường vân: đám mây tượng trưng cho điềm lành, đám mây đầy màu sắc mà các vị thần cưỡi trong truyền thuyết.
“Cô là ai?” Mạnh Lan hỏi.
Cô gái không nói chuyện, phất phất tay.
Đột nhiên.
Những gương mặt người trên tường thình lình đồng loạt mở mắt, mỗi một đôi mắt đều nhìn trừng trừng bốn người ở đây, miệng chúng nó phát ra tiếng hàm răng va chạm cộp cộp.
Nhất thời, trên hai bức tường trong hang động đá vôi, mấy chục khuôn mặt bật thốt cùng một âm tiết đơn điệu, như tiếng trầm của côn trùng vô cánh vo ve, sóng âm thanh khiến bầu không khí xung quanh run rẩy từng đợt.
Hạ Vãn Vãn vô cùng hoảng sợ, che lại lỗ tai, âm thanh này làm cô ấy không chịu nổi, như thể có ai đó đang gõ trống da người (*) bên tai cô ấy!
(*) 人皮鼓 - trống da người: theo ghi chép có chút truyền kỳ, nó đã từng tồn tại ở thị trấn Kiều Loan, huyện An Tây trước khi giải phóng. Trống có hai mặt, mặt trống to bằng miệng bát canh và nhỏ như miệng bát cơm, màu vàng nâu, còn có thể thấy rõ các sợi thần kinh của da. Khi có gió thổi, trống sẽ tự phát ra âm thanh buồn tẻ.
Cô gái duỗi tay lấy một cái trống lắc màu đỏ trắng đan xen ra, kèm theo tiếng nghiến răng, tiếng trống đánh theo nhịp điệu.
Đùng, đùng, đùng.
Đùng, đùng, đùng.
Là nhịp trống.
Trước khi ngất xỉu, điều cuối cùng mà Mạnh Lan đã nghĩ, nhịp điệu này chính là lời nhắc nhở của thẻ ẩn.
Cô nhớ tới chiếc trống đỏ mình đã thấy ở chỗ đàn tế vào ban ngày, hoa văn của nó giống hệt trống lắc này. Quả nhiên, ngay cả thẻ ẩn cũng nhắc nhở như vậy, nếu nhóm họ muốn kết thúc tất cả mọi chuyện thì phải tham gia nghi thức Nhật Lạc Ca, có vẻ không còn con đường thứ hai rồi, có vẻ cô thật sự sẽ chết ở đây.
Dường như bao cố gắng đều chỉ uổng phí.
Ùng ục ùng ục.
Ùng ục ùng ục.
Tiếng nước sôi vang lên bên tai Mạnh Lan.
Cô muốn mở mắt ra, nhưng cả người mất hết sức lực, cứ như đang bị bóng đè, cơ thể không nghe theo lời cô.
Đau.
Đau quá đi.
Ngực cô đau đớn, cơn đau nhanh chóng lan đến đầu ngón tay xuôi theo đường máu. Trái tim cô như đang bị một vật sắc nhọn khuấy động từng thớ cơ bắp. Cổ họng Mạnh Lan bật ra âm thanh quằn quại, ngón tay cô duỗi thẳng, gân xanh trên trán nổi lên. Cô đang nằm giữa một bãi chất lỏng đặc sệt, chất lỏng chui vào miệng, mũi và lỗ tai, cuộn trào đảo lộn trong não cô.
Khí quản ngập ngụa chất lỏng không thể hô hấp, không khí ngày một loãng, tận đến khi cô nghẹn đỏ mặt cũng không tài nào thở nổi.
Mạnh Lan kiệt quệ trong đám chất lỏng màu đen, giống hệt một thi thể lạnh băng.
Lúc xa lúc gần.
Có người đang hát bên tai cô.
“Thiếp là anh đào, thiếp là quỷ linh.”
“Thiếp là thánh thần, bầu bạn kề cạnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tương tư của nàng, nuối tiếc của chàng.”
“Không thể giãi bày, cốt chỉ phí hoài.”
“Thiếp đã rời xa, thiếp đã yên giấc.”
“Cầu nàng trân trọng, mong nàng vui vẻ.”
Là giọng hát của một cô gái, một câu nói một suy nghĩ, hòa theo tiếng gõ trống lắc.
Hình ảnh dần dà hiện lên trong đầu Mạnh Lan, là cô gái mà cô đã trông thấy ban nãy, cô ấy để chân trần ngồi trên một góc vách núi.
Suối tóc đen nhánh xõa tung bay giữa làn gió, cô ấy ngâm nga hát khẽ, giọng hát ngọt ngào êm tai.
Mặt trời lặn nơi xa, mặt biển tĩnh lặng.
Cô ấy vẫn đeo chiếc mặt nạ hồ ly đỏ kia, nhưng bên dưới lớp mặt nạ nọ, Mạnh Lan biết cô ấy nhất định đang khóc, đôi mắt đỏ bừng, nhưng khóe miệng lại vương nét cười miễn cưỡng.
“Ya oh.. ya oh… bi thương tột cùng, bi thương tột cùng.”
Cô ấy ngân nga, vẫy tay, bảo Mạnh Lan ngồi bên cạnh mình.
Đá nham thạch được ánh mặt trời mùa hạ soi sáng ấm áp, giữa các khe hở đá nở rộ vài đóa hoa dại nhỏ màu đỏ cam.
Ánh mắt Mạnh Lan tựa hồ xuyên qua mặt nạ, nhìn khuôn mặt cô ấy chăm chú, hỏi: “Bà là tiểu thư Nại Hoa (*) đúng không?”
(*) Ở đây, vì Nại Hoa xuất hiện trong hình dáng thời trẻ, nên ngôi 3 của Nại Hoa tụi mình để là “cô ấy”. Nhưng đối với Mạnh Lan, Nại Hoa đã qua đời lâu rồi, nên tụi mình để xưng hô là “tôi - bà”.
Cô gái sửng sốt, cười rộ: “Tôi còn tưởng cô không biết tôi là ai chứ.”
Cô ấy cười khúc khích, tháo mặt nạ xuống, khóe mắt cong như vầng trăng non, đôi mắt sáng ngời đẫm lệ.
Cung Thủy Nại Hoa trắng trẻo trong sáng, đôi mắt đơn thuần không nhiễm bụi trần.
“Phỏng chừng, lại phải thực hiện nghi thức Nhật Lạc Ca nữa rồi.” Cung Thủy Nại Hoa cảm thán, cô ấy vươn tay, bắt lấy lá cây đang rơi rồi vân vê: “Không biết lần này sẽ diễn ra trò cười gì đây?”
“Bà sẽ chọn tôi làm ngọc tế sao?” Mạnh Lan hỏi.
Cung Thủy Nại Hoa trả lời: “Lan thân mến, không phải tôi chọn, là đảo Nhật Lạc chọn. Tôi cũng không biết cổng U Minh và nước sông Minh sẽ thích ai, nhưng nhất định nằm trong số các người thôi. Chỉ khi ngọc tế mới được lựa chọn, hòn đảo mới có thể khôi phục cảnh bình yên, mà điều này cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ chia lìa những người thân yêu, vĩnh viễn ngủ say ở chốn đây.”
“Vĩnh viễn?” Mạnh Lan trầm tư: “Tôi có thể nhìn thấy bố mẹ đã khuất không?”
“Thật ngại quá, vĩnh viễn ngụ ý rằng cô không thể rời khỏi đảo Nhật Lạc, cũng không thể rơi vào vòng luân hồi. Cô sẽ hồn phi phách tán, tôi nghĩ cô sẽ không gặp được người thân đã qua đời đâu. Đúng là một chuyện bi thương, song tôi đã quen chịu cô độc rồi.” Cung Thủy Nại Hoa nói, chiếc lá vừa rồi rơi vào lòng bàn tay cô ấy hóa thành một chú bướm, nhẹ nhàng vỗ cánh, bay giữa không trung.
Hình ảnh chú bướm bay múa ánh vào mắt Mạnh Lan, cô ngồi cạnh Cung Thủy Nại Hoa, hoàn toàn thả lỏng người: “Bà và Sơn Dã Tá không gặp lại nhau sao?”
“Không.” Cung Thủy Nại Hoa đáp: “Nhưng tôi biết chàng nhất định nhớ tôi lắm, nhớ một người đã không còn tồn tại nữa, cũng chẳng phải chuyện tốt, cô nói xem đúng không?”
“Không đúng, người được tưởng nhớ sẽ không bao giờ chết đi.”
“Tùy ý cô vậy.” Cung Thủy Nại Hoa cười rạng rỡ: “Nhưng tôi biết chàng đã làm những gì cho tôi… Chàng đã sát hại vô số người cốt để trùng phùng tôi một lần nữa, cũng để tôi không biến mất ở đây. Vốn dĩ tôi chỉ có thể chịu đựng được ba mươi năm thôi, nhưng đột nhiên lại kéo ra tận năm mươi năm, tôi biết tất cả đều do chàng vẫn luôn giúp đỡ tôi.”
“Tiếp tục chịu đựng?”
“Đúng thế, muốn phong ấn ác linh thì cần tới linh hồn của tôi, đây là bi kịch khi trở thành người của gia tộc Trường Đằng.” Cung Thủy Nại Hoa bảo: “Tiên sinh Sơn Dã từng muốn dẫn tôi bỏ trốn, nhưng gia tộc Trường Đằng phong tỏa bến tàu, không có thuyền, chúng tôi nào đi đâu được chứ. Thôi, tạm gác câu chuyện này qua một bên. Tôi biết mình không cản được chàng, biết bao người đã bỏ mạng trong tay chàng, cứ tiếp tục như vậy thì người của ngôi làng này sẽ bị chàng giết sạch mất.”
Mạnh Lan trầm tư.
Nếu nói thế, cũng có nghĩa hiện tại Sơn Dã Tá vẫn đang duy trì việc giết người, chuyện ông ta sát hại dân làng có liên hệ trực tiếp với việc Cung Thủy Nại Hoa có thể duy trì phong ấn lâu như vậy à?
Cô chợt nhớ đến người nhộng gốm mà Sơn Dã Tá đẩy xuống, bên trong chứa một thi thể người còn tươi mới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan hỏi: “Bà nói hiện tại ông ta vẫn đang giết người?”
“Đúng vậy, dân làng, chàng chỉ giết người có tội. Nhưng đôi tay chàng đã dính đầy máu tươi rồi, chàng cũng là kẻ mang tội.” Cung Thủy Nại Hoa bất đắc dĩ cảm thán, ánh mắt nhìn về phương xa: “Tôi không hy vọng mọi chuyện tiếp tục theo cách này, như vậy đảo Nhật Lạc sẽ bị hủy diệt sạch sẽ, mà ở đây đã cất giữ vô vàn ký ức của tôi. Cô nói xem, nếu cô được trao một cơ hội, cô sẽ lựa chọn giữ lại hòn đảo này, hay phá hủy nó?”
“Phá hủy nó.” Mạnh Lan trả lời dứt khoát và rành mạch: “Chúng ta đều đã chết rồi, tôi cần ký ức để làm gì chứ? Tôi còn lo được cho người khác ư? Bà mới là người quen biết đám dân làng đó, không phải tôi quen. Tất cả mọi chuyện tôi đã trải qua chỉ có thể tóm gọn trong bốn từ - tai bay vạ gió. Thế nên, tôi cũng sẽ dùng mọi cách để sống sót, đến tận giây phút cuối cùng.”
Cô không nói dối, vốn dĩ cũng không muốn nói dối.
Chẳng những thế, cô vẫn muốn xem thử, liệu mình có khả năng lật ngược tình thế không.
“Tôi nể cô đấy, nhưng nghi thức Nhật Lạc Ca không thể nghịch chuyển. Giữa chúng ta sẽ có người phải mất mạng.” Cô ấy cười tự giễu, dường như đang nhớ đến bản thân thuở xưa: “Tôi không nhẫn tâm như cô, bằng không kết cục có lẽ sẽ khác.”
“Kết cục gì?” Mạnh Lan nhìn thấy hy vọng, nghi thức Nhật Lạc Ca có thể thay đổi.
Cung Thủy Nại Hoa che miệng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể nói được, do tôi không tán đồng quan điểm này, vậy nên tôi cũng không thể tha thứ cho hành động của tiên sinh Sơn Dã.”
Cô ấy đứng lên, dang rộng hai tay, đứng đón gió.
Tay áo được may chỉ vàng, gợn sóng lấp lánh.
“Nhưng bọn họ cũng không nên sống tiếp, cổng U Minh được mở bởi vì đảo Nhật Lạc đã gieo gió gặt bão, không nghe lời khuyên. Đừng thấy hiện giờ gia tộc Trường Đằng đang vẻ vang, được nhiều người cúng bái như vậy, thực chất chỉ đang trả nợ tổ tông để lại thôi.” Cô ấy để chân trần tiến từng bước ra vách núi, tựa như một chú chim sẻ đang nghênh đón tự do.
Nhảy xuống.
Cung Thủy Nại Hoa biến mất dưới vực sâu.
Chỉ còn một mình Mạnh Lan.
Cô ngẫm nghĩ về từng lời vừa rồi của Cung Thủy Nại Hoa.
Thứ nhất, Sơn Dã Tá đã sát hại vô số người, hơn nữa vẫn còn tiếp tục giết người, nhớ thế nên mới có thể duy trì được cái chết không cần thiết của cô ấy.
Thứ hai, hòn đảo này cũng không hoàn toàn vô tội.
Điều sau cô cũng đồng ý, xuyên suốt trăm năm qua, hành vi hiến tế quỷ dị này đã kéo dài không ngừng nghỉ, toàn bộ cư dân trên đảo Nhật Lạc đều là kẻ đồng lõa, không người nào phản kháng, cũng không một ai tìm được cách giải quyết khác. Cô nhớ đến bàn thờ tối om trong tòa nhà Trường Đằng, nở nụ cười khinh thường.
Đám người đó lại còn cúng bái hang động thần này.
Bởi vì nó có thể ban sức mạnh sao?
Mạnh Lan biết nơi này là một giấc mơ, khung cảnh ở đây quá tươi đẹp. Cô dang rộng hai tay, học theo tư thế nhảy xuống của Cung Thủy Nại Hoa. Làn gió mát mẻ phả qua gương mặt, tay áo bay phần phật.
Sau đó đã chìm vào bóng tối.
Cô ngủ lâu vô cùng, khi tỉnh dậy lần nữa, bản thân đã nằm trong phòng cho khách ở Trường Đằng gia. Đẩy cửa sân vườn bước ra, Hạ Vãn Vãn đang ngủ say trong phòng bên cạnh.
Cửa đối diện cũng rung lên kẽo kẹt, Cố Diệp và Giang Sách Lãng tiến vào.
Mạnh Lan hỏi: “Hai người đã thấy gì?”
“Cách chế tác người nhộng gốm.” Giang Sách Lãng đáp.
Cố Diệp nhớ lại: “Anh chứng kiến cảnh Sơn Dã Tá đang giết người, ông ta dùng một con dao bầu chặt hết tứ chi của dân làng, rất máu me.”
Mạnh Lan nhướng mày: “Khó trách Cung Thủy Nại Hoa bảo bản thân sẽ không tha thứ cho ông ta, quả thực là một cô gái lương thiện.”
“Tôi cảm giác hai vế sau của em như đang chửi người khác.” Giang Sách Lãng nói.
“Trương Nhất Trì sao rồi?” Mạnh Lan bỗng nhiên phản ứng lại, cô vội vàng vào xem. Đẩy cửa ra, mùi thuốc nồng nặc tràn vào mũi.
Trương Nhất Trì yếu ớt nằm trên giường, cậu ta chợt nghiêng đầu: “Tôi cảm thấy, hình như tôi đỡ hơn rồi, Vãn Vãn.”
Vãn Vãn?
Vãn Vãn đang ngủ mà, Vãn Vãn nào ở đây chứ?
Mạnh Lan nhìn về phía sau.