Chương 69: Kết cục đã định
Trương Nhất Trì không còn nói chuyện được nữa.
Cái đầu thứ hai lòi ra sau cổ cậu ta khiến việc cắt bỏ bằng dao đã trở nên vô dụng. Đầu người biết nói, nó nói thứ ngôn ngữ mà Mạnh Lan không hiểu. Trên người Trương Nhất Trì mọc lên nhiều gương mặt lớn bé, da thịt cậu ta chảy ra như sáp, thấy cả phần xương trắng bên trong. Cậu ta không cảm nhận được đau đớn, ý thức ngày càng mơ hồ, cậu ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Vãn Vãn run rẩy rửa vết thương giúp Trương Nhất Trì, gương mặt cô ấy đẫm nước mắt, giọng run run: “Có đau không? Cậu muốn ăn gì không? Tôi làm cho cậu.”
Môi Trương Nhất Trì giật giật, nhưng cổ họng cậu ta cũng bắt đầu sưng to, không thể nói chuyện lưu loát.
Cậu sinh viên trẻ tuổi đã trở nên dị dạng.
Mạnh Lan không còn nhận ra dáng vẻ phấn chấn của Trương Nhất Trì khi gặp nhau lần đầu. Cô cắn môi mình mãi, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, từng giọt nước mắt trong suốt tựa pha lê cứ lăn dài trên má.
Ai cũng rõ, Trương Nhất Trì sẽ không sống nổi qua đêm nay.
“Muốn ăn… muốn…” Trương Nhất Trì gian nan thốt ra được một câu, mở đôi mắt gần như đã bị dán chặt vào nhau.
Hạ Vãn Vãn kề sát tai cậu ta.
“Cậu nói đi.”
“Muốn… muốn về nhà…” Trương Nhất Trì khó khăn lên tiếng: “Muốn về nhà…bảo với bố mẹ tôi, tôi đã đến một nơi rất xa…”
Và cậu ta nhắm mắt, hô hấp cũng ngừng theo.
Đây là người chết đầu tiên trong nhiệm vụ đảo Nhật Lạc.
Khi đã chứng kiến cái chết của nhiều người, người tham gia nhiệm vụ chỉ thấy chết lặng, không còn quá đau thương khi đối mặt với cảnh chia lìa. Nhưng Trương Nhất Trì đã đồng hành với bọn họ suốt hai nhiệm vụ, rõ ràng cậu ta không hề làm gì sai, nhưng lại bất hạnh mất đi sinh mệnh của mình.
Hạ Vãn Vãn ôm thi thể cậu ta, khóc không thành tiếng.
Mạnh Lan vô thức nhìn cổ tay Hạ Vãn Vãn, triệu chứng của cô ấy cũng ngày một rõ rệt hơn.
Mạnh Lan hút điếu thuốc Giang Sách Lãng để lại, nhìn Cố Diệp hỏi: “Thầy ấy đi đâu rồi? Ngay lúc mấu chốt thế này mà chơi trò mất tích à?”
“Không biết.” Cố Diệp đáp.
“Anh đừng gạt em!” Mạnh Lan nhìn thẳng mắt anh ấy: “Bây giờ Giang Sách Lãng đến hang động đá vôi cũng không làm được gì đâu, nơi đó chỉ được mở ra vào tối nay thôi. Chẳng lẽ thầy ấy muốn thực hiện nghi thức trước em một bước sao?” Cô ngày càng lớn giọng, không e dè gì mà giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình.
Cố Diệp nổi cả gân xanh, cố kìm nén cảm xúc: “Anh biết giờ em rất khó chịu, Giang Sách Lãng biết một cách giải quyết khác, anh ta đang đi tìm.”
“Buổi chiều thầy ấy có về không?”
“Anh ta bảo sẽ về.”
“Hai người cùng một giuộc rồi, ở chung chưa được mấy ngày mà đã thành anh em mặc chung quần.” Mạnh Lan lạnh nhạt nói.
Cô điều chỉnh giọng điệu của mình, bổ sung: “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh cầm di chúc của em đi làm thủ tục, mấy năm nay em không dư lại thứ gì ngoài tiền, sau này anh hãy mua nhà lớn để cưới vợ đi. Em không cho phép anh ở chung cư của em, ngủ giường em, tự anh mua nhà cho riêng mình đi! Em qua đời rồi, anh phải thiêu một bé mèo một chú chó để bầu bạn cùng em. Còn nữa, anh phải chiêu hồn trước, sau khi đại sư báo linh hồn em đã quay về thì hãy để em bên cạnh mẹ, tro cốt của mẹ em đặt trên kệ sách đấy. Chắc tầm bảy ngày sau anh sẽ nhận được thư điện tử hẹn giờ, trong đó ghi đầy đủ những việc cần làm.”
Cô bình tĩnh dặn dò hậu sự của mình.
Lần đầu tiên Cố Diệp cảm thấy kinh nghiệm cảnh sát của bản thân chẳng có chút giá trị nào, hoàn toàn vô dụng. Bây giờ anh ấy cũng nhiễm Sen Tịnh Đế, tuy triệu chứng rất nhẹ, hầu như không ảnh hưởng gì, nhưng anh ấy không thể trở thành ngọc tế được nữa. Điều này đồng nghĩa với việc anh ấy chỉ có thể làm người được cứu, chứ không thể hy sinh chính mình.
Cố Diệp căng chặt cằm, ánh mắt tràn đầy bi thương, cuối cùng ngàn vạn lời nói cũng hóa thành một câu: “Em sẽ không chết đâu.”
Mạnh Lan nhìn anh ấy: “Vậy Giang Sách Lãng sẽ chết à? Thành tựu học thuật của thầy ấy rất tốt, thanh niên tài giỏi, có thể cống hiến cho xã hội nhiều hơn. Không như em, không học vấn không nghề nghiệp, thất nghiệp lang thang. Chúng ta phải tối đa hóa lợi ích của tập thể chứ, sau này thầy ấy cũng có thể giúp mọi người vượt qua nhiệm vụ, đúng không?”
“Em không thể nói như vậy!” Cố Diệp nóng nảy: “Mạng sống của mọi người đều quan trọng như nhau!”
“Đừng thánh mẫu như vậy, nếu muốn tối đa hóa lợi ích của tập thể thì không thể tránh khỏi việc hy sinh lợi ích cá nhân, cả anh lẫn em đều rõ điều này mà. Hiện tại chúng ta phải chọn một trong hai thôi. Chờ khi nào thầy ấy về, anh hãy đánh ngất thầy ấy.” Mạnh Lan bảo.
Giọng Giang Sách Lãng truyền đến từ bên kia.
“Ai muốn đánh ngất tôi?” Sắc mặt anh thoạt trông mệt mỏi, anh không còn bình tĩnh tươi cười, nhưng vẫn toát lên phong thái thân thuộc đó.
Anh lặng lẽ đưa cho Cố Diệp một quyển sách, rồi kéo Mạnh Lan ngồi kế anh: “Đừng nóng giận như thế, mọi chuyện vẫn chưa đến đường cùng đâu.”
Anh nhìn thấy thi thể của Trương Nhất Trì, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Làm gì không có người chết trong nhiệm vụ, ác linh sẽ không buông tha cho bất cứ ai cả, dù là bạn của mình.” Mạnh Lan nói vậy để giúp Giang Sách Lãng giảm bớt nỗi áy náy, thật ra chính cô cũng thấy tội lỗi vô cùng. Cô đã chuẩn bị tinh thần để trở thành ngọc tế, cứu mạng Trương Nhất Trì, nhưng vận mệnh không cho phép cô làm thế.
Giang Sách Lãng bình tĩnh: “Cái chết vốn dĩ là kết cục duy nhất, trăm sông đổ về một biển, tất cả đều là số mệnh.”
“Thầy cũng nghĩ thoáng thật đó.” Mạnh Lan nói.
Giang Sách Lãng nhìn đám mây đen nghìn nghịt: “Mười lăm năm trước, tôi trầm cảm nặng, mất ngủ, suy sụp, không có cách nào diễn tả bằng lời. Lúc ấy tôi vừa mới đến Mỹ, một mình sống trong homestay, gia đình đó chỉ muốn kiếm tiền ở trọ chứ thật ra bọn họ phân biệt chủng tộc nặng nề. Đây là một trong những lý do tôi chọn học tâm lý. Bên ngoài trường cấp 3 của chúng tôi có một cánh đồng xanh bát ngát, đó là sân huấn luyện bóng bầu dục, mỗi ngày tôi đều ngồi thẫn thờ ở nơi đó tới tận chập tối. Bấy giờ tôi cứ nghĩ mãi, nếu mình chết đi thì tốt rồi.”
Mạnh Lan bị câu chuyện của anh hấp dẫn, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tiếp đó, mọi chuyện đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Gia đình chủ trọ gặp biến cố, họ không để tôi ở tiếp, tôi chuyển từ trường công sang trường tư. Về sau tôi học ở Đại học Chicago, tất cả dần dà trở nên tốt hơn.”
Trong đôi mắt đen như mực của Giang Sách Lãng không ánh lên bất kỳ tia sáng nào. Mạnh Lan chợt cảm thấy anh giống hệt một chú hải âu cất cánh chao lượn trên bầu trời, đơn độc dang rộng đôi cánh nhưng luôn bị mây đen kìm kẹp.
Mạnh Lan ngồi rất gần anh, hai người tựa vai vào nhau, không nhắc về chủ đề tử vong nữa. Xuyên suốt nhiệm vụ này, đây chắc hẳn là thời điểm cả hai bình tĩnh nhất.
Tiếng khóc đứt quãng phát ra từ trong phòng, Hạ Vãn Vãn khóc đến mức sắp ngất đi, như thể cô ấy đang hít thở không thông.
Hạ Vãn Vãn bắt đầu muốn tìm một nơi phù hợp để chôn cất thi thể, cô ấy hỏi Cố Diệp tổ quốc nằm ở hướng nào, nhất định phải giúp linh hồn Trương Nhất Trì có thể quay về quê hương.
Mạnh Lan nhắm mắt, hô hấp nặng nề.
Từ ban trưa đến tận buổi chiều, cô và Giang Sách Lãng chỉ ngồi uống trà tán gẫu.
Mãi đến khi trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Mạnh Lan nói: “Vốn dĩ em muốn kéo thầy theo như trước kia, nhưng ấy, em là người tốt mà.”
Giang Sách Lãng cười: “Tôi luôn đợi em kéo tôi theo.”
Anh cầm ly trà Mạnh Lan rót, nhấp một ngụm: “Trà này thơm quá.”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan đã đổ hết thuốc ngủ mà hôm qua cô đưa cho Hạ Vãn Vãn vào trong trà.
Người đàn ông ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Lan đứng dậy, quyết định bước ra ngoài, nhưng Giang Sách Lãng bất chợt nắm lấy tay cô: “Em đi đâu?”
“Đợi em.” Vốn dĩ Mạnh Lan muốn nói “Đợi em trở về”, nhưng đoán chừng khả năng mình quay trở lại cũng chẳng có bấy nhiêu, thế nên chỉ có thể là “Đợi sau khi em giải quyết mọi chuyện, mọi người tự rời khỏi đi.”
Cô nhìn Giang Sách Lãng, ánh mắt đầy ẩn ý, xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh: “Em đi đây, thầy nghỉ ngơi nhé.”
Thế nhưng, Cố Diệp đã chặn trước mặt cô.
“Sao vậy?” Mạnh Lan còn chưa kịp hỏi hết, đã thấy trước mắt tối sầm, cổ đau nhức, cô ngã xuống!
- Dám đâm sau lưng mình!
- Muốn mau chết đúng không!
- Anh tưởng em muốn chết hả, chẳng phải em đang cứu các người sao!
Cố Diệp đặt Mạnh Lan đã ngất đi lên giường, gật đầu với Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng cười: “Chỉ còn nửa quyển sách thôi, có thể làm được hay không đành dựa hết vào anh vậy. Mạng tôi nằm trong tay anh, đội trưởng Cố nhất định phải tìm mọi cách cứu tôi đấy.” Anh giống hệt giáo viên đang dặn dò bài tập về nhà, vừa tự tin vừa ung dung.
Anh hỏi tiếp: “Ban nãy anh ra ngoài có tìm được thêm manh mối không?”
“Vẫn không tìm thấy, xin lỗi.”
“Hãy thử một vài phương pháp khác, anh có thể làm được, chắc hẳn thứ này rất quan trọng.” Giang Sách Lãng nói.
Anh biết, chỉ có một nửa quyển sách thì không thể cứu nổi bản thân.
Cố Diệp nhìn quyển sách rách nát, đáp: “Để tôi lo, tôi thiếu anh một mạng mà.”
*
Màn đêm buông xuống.
Trường Đằng Ma Mỹ kiến nghị Giang Sách Lãng không nên đi trước một mình. Trong mắt bà ta, người này đã vượt qua tất cả các thử nghiệm, chỉ còn đúng một bước cuối cùng. Giữa bóng tối, khu rừng thoạt trông càng đáng sợ hơn, đèn pin chỉ có thể chiếu sáng tầm mười mét, bọn họ như thể đang thám hiểm trong trò chơi thần quái.
Trường Đằng Ma Mỹ hỏi: “Cậu không từ biệt cô bạn gái nhỏ à? Cô ta không tới tiễn cậu?”
“Bà cũng đâu muốn có người phá hủy bước cuối cùng đúng không, như Sơn Dã Tá và Cung Thủy Nại Hoa vậy.” Giang Sách Lãng trêu chọc, anh thong thả bước vào hang động đá vôi, ánh mắt quét qua đám ác linh trên vách tường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chúng đã có thể vươn tay ra, sức mạnh ngày càng bành trướng hơn.
Trường Đằng Ma Mỹ nghe thấy cái tên Sơn Dã Tá, gương mặt lộ vẻ chán ghét: “Gia tộc Sơn Dã là tội nhân của đảo Nhật Lạc!”
“Tôi muốn biết mối quan hệ giữa gia tộc Trường Đằng và gia tộc Sơn Dã trong nhiều năm về trước là gì?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.” Trường Đằng Ma Mỹ lạnh lùng trả lời: “Bọn họ muốn đánh cắp năng lực Âm Dương sư và bí mật của Trường Đằng gia, đây là việc không được phép làm!”
Hầu gái và Trường Đằng Ma Mỹ dẫn đường, bọn họ tiến vào nơi sâu nhất của hang động.
Ngọn đuốc thắp sáng hang động hình tròn một lần nữa, trên vách hang treo từng chiếc trống màu đỏ trắng xen kẽ, phía dưới mỗi chiếc trống là người nhộng gốm tinh xảo. Tất cả những đường phong thủy của người nhộng gốm dùng để trấn áp ác linh có lẽ đều tụ hội ở chốn này, đây là nơi mọi thứ đã bắt đầu.
Bên trong hang động rộng lớn thăm thẳm này, có chứa một ao nước đen tựa như hốc sâu tăm tối dẫn về cõi âm, rơi thẳng xuống địa ngục.
Trường Đằng Ma Mỹ đứng trên đài cao, trên tay bà ta cầm một cái trống, bà ta xướng lên một ca khúc mà anh nghe không hiểu. Giang Sách Lãng chậm rãi bước về phía ao nước, anh vừa mới chạm đến mép ao, lập tức đã bị một sức mạnh xa lạ càn quét, tay chân mất hết sức lực.
Ao nước sôi sùng sục, hai chân Giang Sách Lãng không với tới đáy, nhưng anh vẫn lơ lửng giữa ao, dường như có ai đó ở dưới nước đang nâng anh lên.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu anh bùng lên một ngọn lửa màu cam vàng rất lớn.
Hang động được chiếu sáng.
Dưới ao nước xuất hiện vô vàn khuôn mặt trắng bệch và sưng to.
Có Trương Nhất Trì.
Cũng có cô hầu gái đã chết ngày đó.
Bọn họ giữ chặt hai chân của Giang Sách Lãng, leo lên từ bắp đùi anh.
Chưa tới một phút, mớ đầu người trắng bệch đã chen chúc nhau trên khắp mặt nước, bọn họ nhìn Giang Sách Lãng chằm chặp và mỉm cười.
Dòng nước đen đặc vuốt ve bề mặt da của Giang Sách Lãng. Anh bất chợt ngửi thấy mùi máu tươi. Vô số con đỉa màu đen xé toạc làn da của anh, chui thẳng vào bên trong, chảy dọc theo mạch máu, trên cơ thể anh lần lượt xuất hiện từng vết máu đỏ sẫm.
Toàn thân anh đau đớn không sao tả nổi, tựa như mối mọt rỉa xương, chúng cắn anh thành từng mảnh. Gương mặt Giang Sách Lãng thê thảm trắng bệch như tờ giấy trắng, đôi mắt đen láy ươn ướt do phải chịu đựng cơn đau đớn, từng tấc cơ như thể bị chia năm xẻ bảy!
Anh cắn chặt răng, nước sông Minh màu đen chảy xuống từ hốc mắt, yết hầu chuyển động liên hồi, khó khăn bật thốt từng tiếng khàn khàn. Bên dưới làn da, dòng nước chết chóc đang tuôn trào ra ngoài, vạt áo của anh đã sớm bị nhuộm một màu nâu đỏ.
***
Dinh thự Trường Đằng gia.
Mạnh Lan từ từ tỉnh lại.
Toàn thân đột ngột run lên.
“Cố Diệp! Con mẹ nó anh có bệnh đúng không!” Cô ngồi bật dậy, nhưng trong phòng không một bóng người, chỉ mỗi Hạ Vãn Vãn đang nằm yên tĩnh. Cô kiểm tra hô hấp của Hạ Vãn Vãn, thấy người vẫn còn sống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đáng chết!
Ắt hẳn trời đã khuya, không ngờ Giang Sách Lãng lại dám đến hang động đá vôi một mình, cũng không biết Cố Diệp đi đâu rồi? Đây là kế hoạch của hai người bọn họ?
Mạnh Lan lấy quần áo bọc quanh Hạ Vãn Vãn rồi đỡ cô ấy vào tủ, đóng cửa lại. Cô hy vọng sẽ không ai tấn công lúc cô ấy đang ngủ. Trường Đằng gia vốn luôn yên tĩnh, nay lại tràn ngập âm thanh kêu rên dọc trên hành lang, như thể có người đang chịu cực hình. Cô không quan tâm, chỉ chạy men theo con đường nhỏ tiến vào sơn cốc.
Màn đêm đen kịt, cơn mưa rải rác.
Mưa rơi tí tách nhỏ xuống người cô.
Có hai ngọn đuốc đã được thắp sáng bên ngoài hang động đá vôi, chứng minh bước cuối cùng của nghi thức ngọc tế đã bắt đầu. Khi Mạnh Lan bước vào hang động, nỗi đau đớn bức bối quen thuộc đã lan rộng từ lòng bàn chân lên khắp người cô. Cô nghe thấy tiếng la khàn cả giọng của Giang Sách Lãng, đó là tiếng gào thét trong vô thức của con người.
Nương theo âm thanh, cô tới một nơi trong hang động đã được ánh lửa chiếu sáng, Trường Đằng Ma Mỹ vẫn ngân nga ca khúc trên đài cao, âm điệu cao ngất quỷ dị của bà ta vừa khó nghe vừa chói tai.
Giang Sách Lãng đứng chơi vơi giữa ao nước, cứ như anh đang bị keo dán cố định chặt trong nước sông Minh. Trên từng tấc da tấc thịt của anh chằng chịt vô số vết thương nhợt nhạt không có máu. Thứ nước sẫm màu, sền sệt xâm nhập vào cơ thể anh và lan theo các mạch máu.
Mạch máu màu xanh của anh dần chuyển đen, màu đen đó lại thẩm thấu rồi lan rộng ra khắp làn da tái nhợt, tạo thành một tụ máu bầm.
Đầu Giang Sách Lãng như sắp nổ tung, bên trong tràn ngập vô vàn âm thanh la hét xen lẫn câu mắng chửi xa lạ.
Hàng vạn sức mạnh đến từ cõi U Minh kia xâm nhập vào linh hồn anh, khiến anh chẳng thể phân biệt giữa ảo cảnh và hiện thực, khiến anh càng trở nên tuyệt vọng hơn.
Anh quay lưng về phía Mạnh Lan, tấm lưng trần trụi đó dày đặc tụ máu bầm, ở từng vết máu xanh tím có thể thấy được gương mặt người mơ hồ.
Anh đau khổ muốn cuộn tròn người, nhưng sức mạnh trong dòng nước không để anh nhúc nhích. Môi anh tái nhợt, hai hàm răng va chạm lập cập, anh vật vã thở ra từng luồng khí lạnh.
“Giang Sách Lãng!” Mạnh Lan la to tên anh.
Khi cô chứng kiến khắp thân anh nhuộm một màu đỏ tươi, lý trí biến mất ngay, cô không màng tất cả lập tức chạy qua!
Nhưng khoảnh khắc cô vừa chạm tới mép ao nước, đã bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi về, dường như nó chỉ nhận định Giang Sách Lãng mới là ngọc tế duy nhất. Khóe môi anh dính máu tươi, gian nan ngoảnh đầu lại khi nghe thấy giọng cô. Cô chú ý đến gương mặt xanh xao của anh đang chuyển sang màu xám, giống hệt một bức tượng điêu khắc.
Rốt cuộc, Mạnh Lan cũng hiểu tại sao lại gọi nó là ngọc tế.
Làn da của Giang Sách Lãng trở nên trong suốt tựa ngọc, hấp thu và chứa đựng toàn bộ ác ý chảy trong dòng nước!
“Đi đi.” Anh mở miệng thở dốc, khó khăn thốt ra.
Cô không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng cô cũng chỉ có thể giúp Cố Diệp tìm phần sau của quyển sách thôi, vốn dĩ anh cũng đã trở thành ngọc tế duy nhất rồi.
Anh đã cướp mất cơ hội của cô.
Khóe miệng Giang Sách Lãng nở một nụ cười nhẹ, sẽ không còn ai chỉ vì cứu mình mà bị thương và mất đi mạng sống nữa, bóng ma thời thơ ấu cũng sẽ không tái diễn.
“Đi… Cố Diệp, có cách…”
Mạnh Lan nhìn sinh mệnh của anh đang dần trôi đi, nghĩ đến Giang Sách Lãng sẽ bị chôn ở chốn này, tâm trí cô như đang gào thét: “Sao anh ấy có thể có cách gì được!”
Tuy cô biết đó là lời nói dối của anh, nhưng cô vẫn không muốn để bất kỳ ai phải chết vì chính cô cả, cô không có vướng bận, cô lẻ loi một mình, cô mới là người được chọn thích hợp nhất!
Vì sao vẫn có người vội vã muốn chết như thế chứ?
Muốn nhanh chóng đầu thai sao?
Ba mươi năm sau lại trở thành anh hùng à?
Giang Sách Lãng ho dữ dội, cơ thể anh trở nên gầy gò và khô quắt dưới sự ăn mòn của dòng nước đen. Đôi mắt từng vô cùng hăng hái và chứa đựng cả bầu trời đầy sao kia, nay đã không còn tỏa sáng nữa.
Mạnh Lan nhíu mày, cố gắng bước vào dòng nước một lần nữa.
Thế nhưng, người không được “thừa nhận” thì không thể bước vào sông Minh.
Trường Đằng Ma Mỹ ngừng xướng, cười mỉa mai cô: “Quả thực là một đôi uyên ương đen đủi, sao nước sông Minh lại ưa thích những vật hiến tế như các ngươi vậy? Ắt hẳn vì trong lòng có tình, thế nên mới vô cùng lưu luyến nhân gian này! Người như thế mới phù hợp trở thành ngọc tế nhất! Nó có thể cất chứa nhiều oán khí hơn, hóa thành vật phong ấn đẹp đẽ nhất hahahaha!”
Mạnh Lan phớt lờ bà ta, tiếp tục bước về phía trước.
Cô đứng cách Giang Sách Lãng tầm hai mươi mét, nhưng dẫu đến gần bằng cách nào, cô cũng đều bị đẩy lùi về bờ. Dẫu cô có thử ra sao, ngay cả khi Mạnh Lan đã ném cả thẻ ẩn của mình vào dòng sông Minh thì cũng hoàn toàn vô dụng.
Cô không thể đưa anh đi được!
Mạnh Lan tuyệt vọng.
“Rời khỏi nơi này…” Ngực anh phập phồng dữ dội, anh gian nan thở hổn hển: “Em không phải ngọc tế… Bây giờ em không có cách nào để trở thành… Khụ khụ…”
Mạnh Lan không chút do dự, tiếp tục thử thêm lần nữa.
Nếu, nếu mình là ngọc tế thì tốt rồi, thầy ấy không nên gánh vác nhiều như vậy, nếu nhất định phải hy sinh một người, chi bằng cứ là mình đi. Cô không giỏi như Giang Sách Lãng, Giang Sách Lãng có thể dẫn Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn tiếp tục thắng lợi đến khi rời khỏi thế giới Thần Ẩn này!
Mạnh Lan cắn răng, nước đen ăn mòn da thịt cô. Rõ ràng trên người cô không có miệng vết thương, nhưng chất lỏng đen đã bắt đầu chảy xuôi trong mạch máu cô.
Dường như cô nghe thấy một giọng nói khác, một giọng nói rất đỗi quen thuộc thì thầm bên tai cô: “Sao mấy đứa xúc động quá, ta cho rằng con sẽ không như vậy, ta cũng tưởng cậu ta sẽ giống thế.”
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Thình lình.
Trên bề mặt da của Mạnh Lan xuất hiện một vết thương rất nhỏ.
Nó vỡ ra từ bên trong, vừa vặn tương phản với vết thương của Giang Sách Lãng!
Ngay tiếp đó.
Ngày càng xuất hiện nhiều miệng vết thương hơn nữa, chúng lan rộng từ hai chân lên tận phần cổ cô. Tròng trắng trong mắt Mạnh Lan đã biến mất, chỉ còn độc một màu đen kịt tựa vực sâu địa ngục.
Máu trào ra, dung nhập vào trong ao nước đen ngòm.
Trường Đằng Ma Mỹ chứng kiến toàn bộ, bà ta sửng sốt, không thể nào!
Rõ ràng chỉ có ngọc tế mới có thể xuất hiện dấu hiệu như vậy, không có khả năng đồng thời xuất hiện hai ngọc tế được!
“Giang Sách Lãng, thầy phải đưa Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn rời khỏi nơi này.” Giọng điệu của Mạnh Lan vô cùng bình tĩnh, cô không hề gào thét xé cổ họng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô vừa dứt lời, tình thế đã xoay chuyển!
Vết thương trên người Giang Sách Lãng bắt đầu hồi phục, cơn đau khắp người biến mất, đôi mắt anh cũng ánh lên nét trong trẻo sáng ngời như trước kia.
Tuy nhiên, hai gò má, lồng ngực, tấm lưng và cả đôi chân của Mạnh Lan đột ngột như thể bị quất từng đòn roi, biến thành một mớ hỗn độn đẫm máu! Chất lỏng như đỉa chảy vào vết thương của cô!
Trong nháy mắt, những vết thương của anh, bao nỗi đau đớn quằn quại của anh đã chuyển dời sang Mạnh Lan!
Cô giống hệt một con búp bê sứ trắng sắp vỡ tan nát, mùi máu tanh lan tràn khắp người. Tay chân Mạnh Lan co giật, sắc mặt xám xịt, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Sách Lãng.
Vô số vết thương được chuyển dời chỉ trong vòng ba giây.
Anh không biết bản thân đã làm gì, thậm chí cũng không biết cô đã làm gì?
Đây là, sức mạnh bùng nổ của thẻ ẩn sao?
Không, thẻ ẩn của Mạnh Lan không sở hữu loại năng lực thế này!
Trường Đằng Ma Mỹ kích động gõ trống, vách tường rung động, âm thanh đùng đùng vang vọng.
Mây và sương tan biến khỏi đảo Nhật Lạc, mây đen theo gió thổi tràn khắp mặt biển.
Mạnh Lan ngơ ngẩn nhìn khoảng cách giữa Giang Sách Lãng và mình ngày càng thu hẹp lại, đến tận khi anh đứng trước mặt cô.
Trường Đằng Ma Mỹ chậm rãi lên tiếng: “Phỏng chừng, có lẽ tiểu thư Trường Đằng Lan sẽ là ngọc tế mới của chúng ta rồi, nghi thức Nhật Lạc Ca sẽ được cử hành vào buổi sáng ngày mai. Và sau đó, tất cả mọi thứ sẽ bình yên trở lại.” Bà ta nhìn người hầu đang đợi bên cạnh, bước xuống đàn tế.
Ác linh trong nước rút đi, Mạnh Lan phun ra một ngụm máu tươi.
Bắn lên người Giang Sách Lãng!
Giang Sách Lãng bế cô lên bờ, trên người Mạnh Lan chằng chịt vết thương, trông cô vô cùng yếu ớt, dường như đã biến thành người khác. Cô mệt mỏi nhắm mắt, hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ lạ thật, khi Giang Sách Lãng chứng kiến khoảnh khắc Mạnh Lan gọi tên anh, một quầng sáng vàng đột nhiên xuất hiện trên cơ thể anh, y hệt ánh sáng ban ngày, ngay sau đấy mọi vết thương và cơn đau của anh đều được chuyển dời. Anh nhận ra gì đó rồi chạm vào túi của Mạnh Lan. Tấm thẻ ẩn của Mạnh Lan cũng đổi sang màu đỏ tươi, nóng hổi như mỏ hàn.
Hoa văn trên thẻ ẩn đã biến đổi rõ rệt, tựa như đang mô tả những đám mây bảy màu, và một con phượng hoàng đang xòe cánh ra để bao bọc một đứa trẻ.
Tuy nhiên.
Lời gợi ý trước đó: [Hy sinh của người ấy, sẽ đến và sẽ đi.]
Nay chỉ còn mỗi vế sau [Sẽ đến và sẽ đi.]
Điều này không mưu mà hợp với thẻ ẩn của anh, tất cả vẫn chưa kết thúc, thẻ ẩn đang gợi ý cho bọn họ cách rời khỏi nhiệm vụ.
Mạnh Lan yếu ớt nằm trong lòng anh: “Không phải thầy nói có cách ư? Bây giờ đến lượt thầy cứu em, thầy nhất định đừng khiến em thất vọng đấy.”
Giang Sách Lãng chỉ biết một nửa biện pháp, vốn dĩ anh định biến thành ngọc tế trước để chữa khỏi bệnh và giao quyển sách cho Cố Diệp, xem anh ấy có khả năng lật ngược tình thế hay không.
Nhưng hiện giờ họ không cần khả năng lật ngược tình thế nữa, mà bắt buộc phải lật ngược tình thế!
“Nhất định, đừng, để em, xem thường thầy.” Mạnh Lan cố nặn ra một nụ cười qua kẽ răng.
Thình lình.
Ánh mắt của cô bất chợt thay đổi, chuyển từ vẻ yếu ớt sang nét sắc bén, khiến Giang Sách Lãng bỗng cảm thấy xa lạ.
Mạnh Lan đột nhiên ngồi dậy, chầm chậm tiến đến gần khuôn mặt của Giang Sách Lãng, trong mắt mang theo vẻ chán ghét lẫn châm chọc. Cô liếc nhìn Giang Tế Lãng với ánh mắt dò xét sắc sảo, nói: “Rác rưởi.”
Giọng nói lạnh băng.
Giang Sách Lãng hỏi: “Cô là ai?”
Mạnh Lan không bình thường.
Đây không phải là cô ấy.
Cô không trả lời, giọng lạnh băng: “Cậu biết đáp án mà, vẫn chưa đoán ra à? Cậu tìm được chân tướng rồi, nỗi xúc động khiến cậu không thể nghiêm túc suy nghĩ, chỉ muốn đâm đầu vào đường chết.”
Giọng điệu của Mạnh Lan vừa nghiêm khắc vừa không khiến người khác nghi ngờ.
Giang Sách Lãng kinh ngạc nhìn Mạnh Lan.
Nhưng anh lại có cảm giác người này không phải Mạnh Lan, mà là một kẻ xa lạ đang mượn thân xác của Mạnh Lan để trò chuyện.
“Nếu con bé chết, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Mạnh Lan cứ như vừa răn dạy vừa trêu đùa, rồi lại y hệt một giáo viên đang tức giận khi nói về những học sinh với điểm số kém: “Cậu vẫn quá non nớt, chẳng được việc gì hết. Có điều, Cố Diệp còn ngây ngô hơn, không bằng cả cậu. Linh hồn cao cả lương thiện khiến mấy đứa lựa chọn hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội, nhưng quả thực tôi không hề nghĩ sẽ kèm thêm tác dụng làm người ta trở nên ngu ngốc đấy, có lẽ đây mới là cái bẫy lớn nhất.”
Giang Sách Lãng: Tác dụng của linh hồn cao cả lương thiện…
Năm người bọn họ đều có trái tim cao thượng.
Thế nên, việc hy sinh là điều tất yếu sao?
Giang Sách Lãng hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, cậu được việc hay không mới quan trọng.” Mạnh Lan điềm tĩnh nhìn anh, vươn đôi tay đầm đìa máu của mình vỗ vỗ gương mặt Giang Sách Lãng một cách thô lỗ, rồi lại như thể đang bóp kẹo dẻo: “Cậu vẫn còn thời gian, Cố Diệp sẽ mang đến bất ngờ cho cậu. Về phần Lan Lan, con bé phải nghỉ ngơi một lát. Thế giới Thần Ẩn sẽ mở ra cánh cổng thứ hai, mấy đứa phải trở thành vị thần của nơi này.”
Mạnh Lan dặn dò xong thì ngừng một chút: “Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, cậu là đồ vô dụng.”
Giọng điệu này, thì rất giống Mạnh Lan.
Giang Sách Lãng hỏi: “Này, nếu…”
Mạnh Lan chợt vòng tay ôm cổ anh, trào phúng thì thầm bên tai anh: “Hơi non, đúng là còn quá trẻ rồi.”
Giang Sách Lãng:!
Anh đang bị người khác chê bai à?
Mạnh Lan chợt ngất xỉu, không còn cử động nữa.
Bóng ma của ác linh lập lòe trong hang động đá vôi.
Mơ hồ vô định.
Trường Đằng Ma Mỹ dẫn theo vài người hầu tiến vào, đoạt Mạnh Lan khỏi tay Giang Sách Lãng. Người hầu phía sau bà ta nâng một kiệu gỗ chạm rỗng, cỗ kiệu được trang trí màu vàng rực rỡ đến mức quỷ dị. Bọn họ tròng lên người Mạnh Lan trai phục màu đỏ trắng xen kẽ, đặt cô lên kiệu.
Giang Sách Lãng ngẩn người chứng kiến hết mọi chuyện.
Dẫu anh có làm bất kể bao nhiêu chuyện để giúp Mạnh Lan thoát khỏi việc trở thành ngọc tế đi chăng nữa, thì kết cục vẫn luôn như vậy, vẫn luôn giống hệt Hạ Vãn Vãn đã dự kiến. Mạnh Lan mặc trang phục lộng lẫy, chìm giữa sông Minh lạnh băng. Tất cả những việc anh làm đều chỉ hướng về kết cục hiện tại.
Chẳng qua, vẫn còn thời gian, điểm khởi đầu chính là điểm kết thúc.
Điểm khởi đầu.
Điểm khởi đầu.
Mạnh Lan bị đưa đi, đưa tới cổng U Minh thật sự.
Mặt trời mọc.
Sau một khoảng thời gian rất dài, nghi thức Nhật Lạc Ca mới được cử hành trên đảo Nhật Lạc lần nữa. Trường Đằng Ma Mỹ vẫn xướng lên khúc ca đó, bà ta gõ trống. Những người tham gia lễ tế đeo các loại mặt nạ người nhộng gốm đa màu đa sắc, huơ chân múa tay. Màu đỏ diễm lệ của mặt trời lan tràn khắp nơi, tựa như nước nho đang chảy lênh láng.
Hạ Vãn Vãn, Cố Diệp và Giang Sách Lãng đều vô cảm.
Bên ngoài cổng U Minh, Mạnh Lan yên tĩnh nằm trong quan tài thủy tinh, chất lỏng màu đỏ bên trong chuyển động. Cô như một chiếc thuyền bơ vơ lẻ loi trôi nổi trên mặt nước.
Dòng nước lạnh lẽo.
Trong hang động cũng có một nhóm người đang hát ca khúc tương tự.
Dòng nước cuồn cuộn, vô số sợi tơ đen nhô ra khỏi mặt nước, quấn quanh quan tài pha lê của Mạnh Lan. Chúng nâng nắp quan tài lên, xúc tu hệt như dây leo chui vô trong và đâm ngay trán cô. Bao nỗi oán hận, hận thù, đau đớn, tuyệt vọng, bi thương của các thế hệ ngọc tế đều thấm vào cơ thể Mạnh Lan.
Cô chẳng khác nào người nhộng gốm bị giam trong lồng, hàng vạn sức mạnh oán hận tràn vào trong vết thương trên người cô, hình thành vô vàn gương mặt người trông hết sức đáng sợ.
Những ác linh đó kêu gào thảm thiết.
[Chết hết đi!]
[Tại sao lại giết tôi!]
[Tôi không cam tâm!]
[Người của Trường Đằng gia không nên tồn tại!]
Những vết thương mới trải rộng khắp cơ thể cô, gần như không thể nhìn thấy làn da xanh xao được nữa.
Mặt trời chạm đỉnh, ánh dương đã trở thành phương thuốc trị bệnh. Thậm chí mọi người có thể cảm nhận được ác linh đã bị phong ấn lại. Người hầu của Trường Đằng đưa đến bảy lu nước đen và phân phát cho dân làng, chỉ cần uống nó, triệu chứng của Sen Tịnh Đế sẽ biến mất.
Hạ Vãn Vãn cầm ly nước, đưa cho hai người bên cạnh.
Cô ấy và Cố Diệp uống hết.
Phần nhô lên trên cánh tay Hạ Vãn Vãn đã trở nên bằng phẳng. Thật ra vào tối qua, trên cổ cô ấy đã mọc lên một bướu thịt to, nhưng vì không muốn làm phiền Mạnh Lan nên cô ấy không nói cho bất kỳ ai. Bây giờ làn da đã trở nên mịn màng, không còn vấn đề gì.
Cố Diệp đứng bất động, Giang Sách Lãng cũng không nhúc nhích.
Giang Sách Lãng nói: “Anh phải quay về, thế giới hiện thực vẫn còn chuyện anh cần xử lý.”
Cố Diệp trả lời: “Mạnh Lan vẫn chưa đi, tôi sẽ không rời khỏi. Hôm qua tôi đã hỏi hết tất cả những người ở Trường Đằng gia, biết được trước khi Cung Thủy Nại Hoa chết có để lại di vật, nhưng bọn họ cũng không biết ở đâu.”
Giang Sách Lãng nhìn khuôn mặt bầm dập của người hầu Trường Đằng gia: “Cảm ơn, nhưng một mình tôi là đủ rồi.”
Cố Diệp hé miệng định nói gì đó, nhưng Giang Sách Lãng đã bất chợt bóp chặt cằm anh ấy, đổ nước vào cổ họng!
Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.
Tất cả mọi chuyện trên đảo Nhật Lạc này, đều xoay quanh Cung Thủy Nại Hoa.
Cái đầu thứ hai lòi ra sau cổ cậu ta khiến việc cắt bỏ bằng dao đã trở nên vô dụng. Đầu người biết nói, nó nói thứ ngôn ngữ mà Mạnh Lan không hiểu. Trên người Trương Nhất Trì mọc lên nhiều gương mặt lớn bé, da thịt cậu ta chảy ra như sáp, thấy cả phần xương trắng bên trong. Cậu ta không cảm nhận được đau đớn, ý thức ngày càng mơ hồ, cậu ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Vãn Vãn run rẩy rửa vết thương giúp Trương Nhất Trì, gương mặt cô ấy đẫm nước mắt, giọng run run: “Có đau không? Cậu muốn ăn gì không? Tôi làm cho cậu.”
Môi Trương Nhất Trì giật giật, nhưng cổ họng cậu ta cũng bắt đầu sưng to, không thể nói chuyện lưu loát.
Cậu sinh viên trẻ tuổi đã trở nên dị dạng.
Mạnh Lan không còn nhận ra dáng vẻ phấn chấn của Trương Nhất Trì khi gặp nhau lần đầu. Cô cắn môi mình mãi, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, từng giọt nước mắt trong suốt tựa pha lê cứ lăn dài trên má.
Ai cũng rõ, Trương Nhất Trì sẽ không sống nổi qua đêm nay.
“Muốn ăn… muốn…” Trương Nhất Trì gian nan thốt ra được một câu, mở đôi mắt gần như đã bị dán chặt vào nhau.
Hạ Vãn Vãn kề sát tai cậu ta.
“Cậu nói đi.”
“Muốn… muốn về nhà…” Trương Nhất Trì khó khăn lên tiếng: “Muốn về nhà…bảo với bố mẹ tôi, tôi đã đến một nơi rất xa…”
Và cậu ta nhắm mắt, hô hấp cũng ngừng theo.
Đây là người chết đầu tiên trong nhiệm vụ đảo Nhật Lạc.
Khi đã chứng kiến cái chết của nhiều người, người tham gia nhiệm vụ chỉ thấy chết lặng, không còn quá đau thương khi đối mặt với cảnh chia lìa. Nhưng Trương Nhất Trì đã đồng hành với bọn họ suốt hai nhiệm vụ, rõ ràng cậu ta không hề làm gì sai, nhưng lại bất hạnh mất đi sinh mệnh của mình.
Hạ Vãn Vãn ôm thi thể cậu ta, khóc không thành tiếng.
Mạnh Lan vô thức nhìn cổ tay Hạ Vãn Vãn, triệu chứng của cô ấy cũng ngày một rõ rệt hơn.
Mạnh Lan hút điếu thuốc Giang Sách Lãng để lại, nhìn Cố Diệp hỏi: “Thầy ấy đi đâu rồi? Ngay lúc mấu chốt thế này mà chơi trò mất tích à?”
“Không biết.” Cố Diệp đáp.
“Anh đừng gạt em!” Mạnh Lan nhìn thẳng mắt anh ấy: “Bây giờ Giang Sách Lãng đến hang động đá vôi cũng không làm được gì đâu, nơi đó chỉ được mở ra vào tối nay thôi. Chẳng lẽ thầy ấy muốn thực hiện nghi thức trước em một bước sao?” Cô ngày càng lớn giọng, không e dè gì mà giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình.
Cố Diệp nổi cả gân xanh, cố kìm nén cảm xúc: “Anh biết giờ em rất khó chịu, Giang Sách Lãng biết một cách giải quyết khác, anh ta đang đi tìm.”
“Buổi chiều thầy ấy có về không?”
“Anh ta bảo sẽ về.”
“Hai người cùng một giuộc rồi, ở chung chưa được mấy ngày mà đã thành anh em mặc chung quần.” Mạnh Lan lạnh nhạt nói.
Cô điều chỉnh giọng điệu của mình, bổ sung: “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh cầm di chúc của em đi làm thủ tục, mấy năm nay em không dư lại thứ gì ngoài tiền, sau này anh hãy mua nhà lớn để cưới vợ đi. Em không cho phép anh ở chung cư của em, ngủ giường em, tự anh mua nhà cho riêng mình đi! Em qua đời rồi, anh phải thiêu một bé mèo một chú chó để bầu bạn cùng em. Còn nữa, anh phải chiêu hồn trước, sau khi đại sư báo linh hồn em đã quay về thì hãy để em bên cạnh mẹ, tro cốt của mẹ em đặt trên kệ sách đấy. Chắc tầm bảy ngày sau anh sẽ nhận được thư điện tử hẹn giờ, trong đó ghi đầy đủ những việc cần làm.”
Cô bình tĩnh dặn dò hậu sự của mình.
Lần đầu tiên Cố Diệp cảm thấy kinh nghiệm cảnh sát của bản thân chẳng có chút giá trị nào, hoàn toàn vô dụng. Bây giờ anh ấy cũng nhiễm Sen Tịnh Đế, tuy triệu chứng rất nhẹ, hầu như không ảnh hưởng gì, nhưng anh ấy không thể trở thành ngọc tế được nữa. Điều này đồng nghĩa với việc anh ấy chỉ có thể làm người được cứu, chứ không thể hy sinh chính mình.
Cố Diệp căng chặt cằm, ánh mắt tràn đầy bi thương, cuối cùng ngàn vạn lời nói cũng hóa thành một câu: “Em sẽ không chết đâu.”
Mạnh Lan nhìn anh ấy: “Vậy Giang Sách Lãng sẽ chết à? Thành tựu học thuật của thầy ấy rất tốt, thanh niên tài giỏi, có thể cống hiến cho xã hội nhiều hơn. Không như em, không học vấn không nghề nghiệp, thất nghiệp lang thang. Chúng ta phải tối đa hóa lợi ích của tập thể chứ, sau này thầy ấy cũng có thể giúp mọi người vượt qua nhiệm vụ, đúng không?”
“Em không thể nói như vậy!” Cố Diệp nóng nảy: “Mạng sống của mọi người đều quan trọng như nhau!”
“Đừng thánh mẫu như vậy, nếu muốn tối đa hóa lợi ích của tập thể thì không thể tránh khỏi việc hy sinh lợi ích cá nhân, cả anh lẫn em đều rõ điều này mà. Hiện tại chúng ta phải chọn một trong hai thôi. Chờ khi nào thầy ấy về, anh hãy đánh ngất thầy ấy.” Mạnh Lan bảo.
Giọng Giang Sách Lãng truyền đến từ bên kia.
“Ai muốn đánh ngất tôi?” Sắc mặt anh thoạt trông mệt mỏi, anh không còn bình tĩnh tươi cười, nhưng vẫn toát lên phong thái thân thuộc đó.
Anh lặng lẽ đưa cho Cố Diệp một quyển sách, rồi kéo Mạnh Lan ngồi kế anh: “Đừng nóng giận như thế, mọi chuyện vẫn chưa đến đường cùng đâu.”
Anh nhìn thấy thi thể của Trương Nhất Trì, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Làm gì không có người chết trong nhiệm vụ, ác linh sẽ không buông tha cho bất cứ ai cả, dù là bạn của mình.” Mạnh Lan nói vậy để giúp Giang Sách Lãng giảm bớt nỗi áy náy, thật ra chính cô cũng thấy tội lỗi vô cùng. Cô đã chuẩn bị tinh thần để trở thành ngọc tế, cứu mạng Trương Nhất Trì, nhưng vận mệnh không cho phép cô làm thế.
Giang Sách Lãng bình tĩnh: “Cái chết vốn dĩ là kết cục duy nhất, trăm sông đổ về một biển, tất cả đều là số mệnh.”
“Thầy cũng nghĩ thoáng thật đó.” Mạnh Lan nói.
Giang Sách Lãng nhìn đám mây đen nghìn nghịt: “Mười lăm năm trước, tôi trầm cảm nặng, mất ngủ, suy sụp, không có cách nào diễn tả bằng lời. Lúc ấy tôi vừa mới đến Mỹ, một mình sống trong homestay, gia đình đó chỉ muốn kiếm tiền ở trọ chứ thật ra bọn họ phân biệt chủng tộc nặng nề. Đây là một trong những lý do tôi chọn học tâm lý. Bên ngoài trường cấp 3 của chúng tôi có một cánh đồng xanh bát ngát, đó là sân huấn luyện bóng bầu dục, mỗi ngày tôi đều ngồi thẫn thờ ở nơi đó tới tận chập tối. Bấy giờ tôi cứ nghĩ mãi, nếu mình chết đi thì tốt rồi.”
Mạnh Lan bị câu chuyện của anh hấp dẫn, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tiếp đó, mọi chuyện đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Gia đình chủ trọ gặp biến cố, họ không để tôi ở tiếp, tôi chuyển từ trường công sang trường tư. Về sau tôi học ở Đại học Chicago, tất cả dần dà trở nên tốt hơn.”
Trong đôi mắt đen như mực của Giang Sách Lãng không ánh lên bất kỳ tia sáng nào. Mạnh Lan chợt cảm thấy anh giống hệt một chú hải âu cất cánh chao lượn trên bầu trời, đơn độc dang rộng đôi cánh nhưng luôn bị mây đen kìm kẹp.
Mạnh Lan ngồi rất gần anh, hai người tựa vai vào nhau, không nhắc về chủ đề tử vong nữa. Xuyên suốt nhiệm vụ này, đây chắc hẳn là thời điểm cả hai bình tĩnh nhất.
Tiếng khóc đứt quãng phát ra từ trong phòng, Hạ Vãn Vãn khóc đến mức sắp ngất đi, như thể cô ấy đang hít thở không thông.
Hạ Vãn Vãn bắt đầu muốn tìm một nơi phù hợp để chôn cất thi thể, cô ấy hỏi Cố Diệp tổ quốc nằm ở hướng nào, nhất định phải giúp linh hồn Trương Nhất Trì có thể quay về quê hương.
Mạnh Lan nhắm mắt, hô hấp nặng nề.
Từ ban trưa đến tận buổi chiều, cô và Giang Sách Lãng chỉ ngồi uống trà tán gẫu.
Mãi đến khi trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Mạnh Lan nói: “Vốn dĩ em muốn kéo thầy theo như trước kia, nhưng ấy, em là người tốt mà.”
Giang Sách Lãng cười: “Tôi luôn đợi em kéo tôi theo.”
Anh cầm ly trà Mạnh Lan rót, nhấp một ngụm: “Trà này thơm quá.”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan đã đổ hết thuốc ngủ mà hôm qua cô đưa cho Hạ Vãn Vãn vào trong trà.
Người đàn ông ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Lan đứng dậy, quyết định bước ra ngoài, nhưng Giang Sách Lãng bất chợt nắm lấy tay cô: “Em đi đâu?”
“Đợi em.” Vốn dĩ Mạnh Lan muốn nói “Đợi em trở về”, nhưng đoán chừng khả năng mình quay trở lại cũng chẳng có bấy nhiêu, thế nên chỉ có thể là “Đợi sau khi em giải quyết mọi chuyện, mọi người tự rời khỏi đi.”
Cô nhìn Giang Sách Lãng, ánh mắt đầy ẩn ý, xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh: “Em đi đây, thầy nghỉ ngơi nhé.”
Thế nhưng, Cố Diệp đã chặn trước mặt cô.
“Sao vậy?” Mạnh Lan còn chưa kịp hỏi hết, đã thấy trước mắt tối sầm, cổ đau nhức, cô ngã xuống!
- Dám đâm sau lưng mình!
- Muốn mau chết đúng không!
- Anh tưởng em muốn chết hả, chẳng phải em đang cứu các người sao!
Cố Diệp đặt Mạnh Lan đã ngất đi lên giường, gật đầu với Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng cười: “Chỉ còn nửa quyển sách thôi, có thể làm được hay không đành dựa hết vào anh vậy. Mạng tôi nằm trong tay anh, đội trưởng Cố nhất định phải tìm mọi cách cứu tôi đấy.” Anh giống hệt giáo viên đang dặn dò bài tập về nhà, vừa tự tin vừa ung dung.
Anh hỏi tiếp: “Ban nãy anh ra ngoài có tìm được thêm manh mối không?”
“Vẫn không tìm thấy, xin lỗi.”
“Hãy thử một vài phương pháp khác, anh có thể làm được, chắc hẳn thứ này rất quan trọng.” Giang Sách Lãng nói.
Anh biết, chỉ có một nửa quyển sách thì không thể cứu nổi bản thân.
Cố Diệp nhìn quyển sách rách nát, đáp: “Để tôi lo, tôi thiếu anh một mạng mà.”
*
Màn đêm buông xuống.
Trường Đằng Ma Mỹ kiến nghị Giang Sách Lãng không nên đi trước một mình. Trong mắt bà ta, người này đã vượt qua tất cả các thử nghiệm, chỉ còn đúng một bước cuối cùng. Giữa bóng tối, khu rừng thoạt trông càng đáng sợ hơn, đèn pin chỉ có thể chiếu sáng tầm mười mét, bọn họ như thể đang thám hiểm trong trò chơi thần quái.
Trường Đằng Ma Mỹ hỏi: “Cậu không từ biệt cô bạn gái nhỏ à? Cô ta không tới tiễn cậu?”
“Bà cũng đâu muốn có người phá hủy bước cuối cùng đúng không, như Sơn Dã Tá và Cung Thủy Nại Hoa vậy.” Giang Sách Lãng trêu chọc, anh thong thả bước vào hang động đá vôi, ánh mắt quét qua đám ác linh trên vách tường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chúng đã có thể vươn tay ra, sức mạnh ngày càng bành trướng hơn.
Trường Đằng Ma Mỹ nghe thấy cái tên Sơn Dã Tá, gương mặt lộ vẻ chán ghét: “Gia tộc Sơn Dã là tội nhân của đảo Nhật Lạc!”
“Tôi muốn biết mối quan hệ giữa gia tộc Trường Đằng và gia tộc Sơn Dã trong nhiều năm về trước là gì?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.” Trường Đằng Ma Mỹ lạnh lùng trả lời: “Bọn họ muốn đánh cắp năng lực Âm Dương sư và bí mật của Trường Đằng gia, đây là việc không được phép làm!”
Hầu gái và Trường Đằng Ma Mỹ dẫn đường, bọn họ tiến vào nơi sâu nhất của hang động.
Ngọn đuốc thắp sáng hang động hình tròn một lần nữa, trên vách hang treo từng chiếc trống màu đỏ trắng xen kẽ, phía dưới mỗi chiếc trống là người nhộng gốm tinh xảo. Tất cả những đường phong thủy của người nhộng gốm dùng để trấn áp ác linh có lẽ đều tụ hội ở chốn này, đây là nơi mọi thứ đã bắt đầu.
Bên trong hang động rộng lớn thăm thẳm này, có chứa một ao nước đen tựa như hốc sâu tăm tối dẫn về cõi âm, rơi thẳng xuống địa ngục.
Trường Đằng Ma Mỹ đứng trên đài cao, trên tay bà ta cầm một cái trống, bà ta xướng lên một ca khúc mà anh nghe không hiểu. Giang Sách Lãng chậm rãi bước về phía ao nước, anh vừa mới chạm đến mép ao, lập tức đã bị một sức mạnh xa lạ càn quét, tay chân mất hết sức lực.
Ao nước sôi sùng sục, hai chân Giang Sách Lãng không với tới đáy, nhưng anh vẫn lơ lửng giữa ao, dường như có ai đó ở dưới nước đang nâng anh lên.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu anh bùng lên một ngọn lửa màu cam vàng rất lớn.
Hang động được chiếu sáng.
Dưới ao nước xuất hiện vô vàn khuôn mặt trắng bệch và sưng to.
Có Trương Nhất Trì.
Cũng có cô hầu gái đã chết ngày đó.
Bọn họ giữ chặt hai chân của Giang Sách Lãng, leo lên từ bắp đùi anh.
Chưa tới một phút, mớ đầu người trắng bệch đã chen chúc nhau trên khắp mặt nước, bọn họ nhìn Giang Sách Lãng chằm chặp và mỉm cười.
Dòng nước đen đặc vuốt ve bề mặt da của Giang Sách Lãng. Anh bất chợt ngửi thấy mùi máu tươi. Vô số con đỉa màu đen xé toạc làn da của anh, chui thẳng vào bên trong, chảy dọc theo mạch máu, trên cơ thể anh lần lượt xuất hiện từng vết máu đỏ sẫm.
Toàn thân anh đau đớn không sao tả nổi, tựa như mối mọt rỉa xương, chúng cắn anh thành từng mảnh. Gương mặt Giang Sách Lãng thê thảm trắng bệch như tờ giấy trắng, đôi mắt đen láy ươn ướt do phải chịu đựng cơn đau đớn, từng tấc cơ như thể bị chia năm xẻ bảy!
Anh cắn chặt răng, nước sông Minh màu đen chảy xuống từ hốc mắt, yết hầu chuyển động liên hồi, khó khăn bật thốt từng tiếng khàn khàn. Bên dưới làn da, dòng nước chết chóc đang tuôn trào ra ngoài, vạt áo của anh đã sớm bị nhuộm một màu nâu đỏ.
***
Dinh thự Trường Đằng gia.
Mạnh Lan từ từ tỉnh lại.
Toàn thân đột ngột run lên.
“Cố Diệp! Con mẹ nó anh có bệnh đúng không!” Cô ngồi bật dậy, nhưng trong phòng không một bóng người, chỉ mỗi Hạ Vãn Vãn đang nằm yên tĩnh. Cô kiểm tra hô hấp của Hạ Vãn Vãn, thấy người vẫn còn sống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đáng chết!
Ắt hẳn trời đã khuya, không ngờ Giang Sách Lãng lại dám đến hang động đá vôi một mình, cũng không biết Cố Diệp đi đâu rồi? Đây là kế hoạch của hai người bọn họ?
Mạnh Lan lấy quần áo bọc quanh Hạ Vãn Vãn rồi đỡ cô ấy vào tủ, đóng cửa lại. Cô hy vọng sẽ không ai tấn công lúc cô ấy đang ngủ. Trường Đằng gia vốn luôn yên tĩnh, nay lại tràn ngập âm thanh kêu rên dọc trên hành lang, như thể có người đang chịu cực hình. Cô không quan tâm, chỉ chạy men theo con đường nhỏ tiến vào sơn cốc.
Màn đêm đen kịt, cơn mưa rải rác.
Mưa rơi tí tách nhỏ xuống người cô.
Có hai ngọn đuốc đã được thắp sáng bên ngoài hang động đá vôi, chứng minh bước cuối cùng của nghi thức ngọc tế đã bắt đầu. Khi Mạnh Lan bước vào hang động, nỗi đau đớn bức bối quen thuộc đã lan rộng từ lòng bàn chân lên khắp người cô. Cô nghe thấy tiếng la khàn cả giọng của Giang Sách Lãng, đó là tiếng gào thét trong vô thức của con người.
Nương theo âm thanh, cô tới một nơi trong hang động đã được ánh lửa chiếu sáng, Trường Đằng Ma Mỹ vẫn ngân nga ca khúc trên đài cao, âm điệu cao ngất quỷ dị của bà ta vừa khó nghe vừa chói tai.
Giang Sách Lãng đứng chơi vơi giữa ao nước, cứ như anh đang bị keo dán cố định chặt trong nước sông Minh. Trên từng tấc da tấc thịt của anh chằng chịt vô số vết thương nhợt nhạt không có máu. Thứ nước sẫm màu, sền sệt xâm nhập vào cơ thể anh và lan theo các mạch máu.
Mạch máu màu xanh của anh dần chuyển đen, màu đen đó lại thẩm thấu rồi lan rộng ra khắp làn da tái nhợt, tạo thành một tụ máu bầm.
Đầu Giang Sách Lãng như sắp nổ tung, bên trong tràn ngập vô vàn âm thanh la hét xen lẫn câu mắng chửi xa lạ.
Hàng vạn sức mạnh đến từ cõi U Minh kia xâm nhập vào linh hồn anh, khiến anh chẳng thể phân biệt giữa ảo cảnh và hiện thực, khiến anh càng trở nên tuyệt vọng hơn.
Anh quay lưng về phía Mạnh Lan, tấm lưng trần trụi đó dày đặc tụ máu bầm, ở từng vết máu xanh tím có thể thấy được gương mặt người mơ hồ.
Anh đau khổ muốn cuộn tròn người, nhưng sức mạnh trong dòng nước không để anh nhúc nhích. Môi anh tái nhợt, hai hàm răng va chạm lập cập, anh vật vã thở ra từng luồng khí lạnh.
“Giang Sách Lãng!” Mạnh Lan la to tên anh.
Khi cô chứng kiến khắp thân anh nhuộm một màu đỏ tươi, lý trí biến mất ngay, cô không màng tất cả lập tức chạy qua!
Nhưng khoảnh khắc cô vừa chạm tới mép ao nước, đã bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi về, dường như nó chỉ nhận định Giang Sách Lãng mới là ngọc tế duy nhất. Khóe môi anh dính máu tươi, gian nan ngoảnh đầu lại khi nghe thấy giọng cô. Cô chú ý đến gương mặt xanh xao của anh đang chuyển sang màu xám, giống hệt một bức tượng điêu khắc.
Rốt cuộc, Mạnh Lan cũng hiểu tại sao lại gọi nó là ngọc tế.
Làn da của Giang Sách Lãng trở nên trong suốt tựa ngọc, hấp thu và chứa đựng toàn bộ ác ý chảy trong dòng nước!
“Đi đi.” Anh mở miệng thở dốc, khó khăn thốt ra.
Cô không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng cô cũng chỉ có thể giúp Cố Diệp tìm phần sau của quyển sách thôi, vốn dĩ anh cũng đã trở thành ngọc tế duy nhất rồi.
Anh đã cướp mất cơ hội của cô.
Khóe miệng Giang Sách Lãng nở một nụ cười nhẹ, sẽ không còn ai chỉ vì cứu mình mà bị thương và mất đi mạng sống nữa, bóng ma thời thơ ấu cũng sẽ không tái diễn.
“Đi… Cố Diệp, có cách…”
Mạnh Lan nhìn sinh mệnh của anh đang dần trôi đi, nghĩ đến Giang Sách Lãng sẽ bị chôn ở chốn này, tâm trí cô như đang gào thét: “Sao anh ấy có thể có cách gì được!”
Tuy cô biết đó là lời nói dối của anh, nhưng cô vẫn không muốn để bất kỳ ai phải chết vì chính cô cả, cô không có vướng bận, cô lẻ loi một mình, cô mới là người được chọn thích hợp nhất!
Vì sao vẫn có người vội vã muốn chết như thế chứ?
Muốn nhanh chóng đầu thai sao?
Ba mươi năm sau lại trở thành anh hùng à?
Giang Sách Lãng ho dữ dội, cơ thể anh trở nên gầy gò và khô quắt dưới sự ăn mòn của dòng nước đen. Đôi mắt từng vô cùng hăng hái và chứa đựng cả bầu trời đầy sao kia, nay đã không còn tỏa sáng nữa.
Mạnh Lan nhíu mày, cố gắng bước vào dòng nước một lần nữa.
Thế nhưng, người không được “thừa nhận” thì không thể bước vào sông Minh.
Trường Đằng Ma Mỹ ngừng xướng, cười mỉa mai cô: “Quả thực là một đôi uyên ương đen đủi, sao nước sông Minh lại ưa thích những vật hiến tế như các ngươi vậy? Ắt hẳn vì trong lòng có tình, thế nên mới vô cùng lưu luyến nhân gian này! Người như thế mới phù hợp trở thành ngọc tế nhất! Nó có thể cất chứa nhiều oán khí hơn, hóa thành vật phong ấn đẹp đẽ nhất hahahaha!”
Mạnh Lan phớt lờ bà ta, tiếp tục bước về phía trước.
Cô đứng cách Giang Sách Lãng tầm hai mươi mét, nhưng dẫu đến gần bằng cách nào, cô cũng đều bị đẩy lùi về bờ. Dẫu cô có thử ra sao, ngay cả khi Mạnh Lan đã ném cả thẻ ẩn của mình vào dòng sông Minh thì cũng hoàn toàn vô dụng.
Cô không thể đưa anh đi được!
Mạnh Lan tuyệt vọng.
“Rời khỏi nơi này…” Ngực anh phập phồng dữ dội, anh gian nan thở hổn hển: “Em không phải ngọc tế… Bây giờ em không có cách nào để trở thành… Khụ khụ…”
Mạnh Lan không chút do dự, tiếp tục thử thêm lần nữa.
Nếu, nếu mình là ngọc tế thì tốt rồi, thầy ấy không nên gánh vác nhiều như vậy, nếu nhất định phải hy sinh một người, chi bằng cứ là mình đi. Cô không giỏi như Giang Sách Lãng, Giang Sách Lãng có thể dẫn Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn tiếp tục thắng lợi đến khi rời khỏi thế giới Thần Ẩn này!
Mạnh Lan cắn răng, nước đen ăn mòn da thịt cô. Rõ ràng trên người cô không có miệng vết thương, nhưng chất lỏng đen đã bắt đầu chảy xuôi trong mạch máu cô.
Dường như cô nghe thấy một giọng nói khác, một giọng nói rất đỗi quen thuộc thì thầm bên tai cô: “Sao mấy đứa xúc động quá, ta cho rằng con sẽ không như vậy, ta cũng tưởng cậu ta sẽ giống thế.”
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Thình lình.
Trên bề mặt da của Mạnh Lan xuất hiện một vết thương rất nhỏ.
Nó vỡ ra từ bên trong, vừa vặn tương phản với vết thương của Giang Sách Lãng!
Ngay tiếp đó.
Ngày càng xuất hiện nhiều miệng vết thương hơn nữa, chúng lan rộng từ hai chân lên tận phần cổ cô. Tròng trắng trong mắt Mạnh Lan đã biến mất, chỉ còn độc một màu đen kịt tựa vực sâu địa ngục.
Máu trào ra, dung nhập vào trong ao nước đen ngòm.
Trường Đằng Ma Mỹ chứng kiến toàn bộ, bà ta sửng sốt, không thể nào!
Rõ ràng chỉ có ngọc tế mới có thể xuất hiện dấu hiệu như vậy, không có khả năng đồng thời xuất hiện hai ngọc tế được!
“Giang Sách Lãng, thầy phải đưa Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn rời khỏi nơi này.” Giọng điệu của Mạnh Lan vô cùng bình tĩnh, cô không hề gào thét xé cổ họng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô vừa dứt lời, tình thế đã xoay chuyển!
Vết thương trên người Giang Sách Lãng bắt đầu hồi phục, cơn đau khắp người biến mất, đôi mắt anh cũng ánh lên nét trong trẻo sáng ngời như trước kia.
Tuy nhiên, hai gò má, lồng ngực, tấm lưng và cả đôi chân của Mạnh Lan đột ngột như thể bị quất từng đòn roi, biến thành một mớ hỗn độn đẫm máu! Chất lỏng như đỉa chảy vào vết thương của cô!
Trong nháy mắt, những vết thương của anh, bao nỗi đau đớn quằn quại của anh đã chuyển dời sang Mạnh Lan!
Cô giống hệt một con búp bê sứ trắng sắp vỡ tan nát, mùi máu tanh lan tràn khắp người. Tay chân Mạnh Lan co giật, sắc mặt xám xịt, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Sách Lãng.
Vô số vết thương được chuyển dời chỉ trong vòng ba giây.
Anh không biết bản thân đã làm gì, thậm chí cũng không biết cô đã làm gì?
Đây là, sức mạnh bùng nổ của thẻ ẩn sao?
Không, thẻ ẩn của Mạnh Lan không sở hữu loại năng lực thế này!
Trường Đằng Ma Mỹ kích động gõ trống, vách tường rung động, âm thanh đùng đùng vang vọng.
Mây và sương tan biến khỏi đảo Nhật Lạc, mây đen theo gió thổi tràn khắp mặt biển.
Mạnh Lan ngơ ngẩn nhìn khoảng cách giữa Giang Sách Lãng và mình ngày càng thu hẹp lại, đến tận khi anh đứng trước mặt cô.
Trường Đằng Ma Mỹ chậm rãi lên tiếng: “Phỏng chừng, có lẽ tiểu thư Trường Đằng Lan sẽ là ngọc tế mới của chúng ta rồi, nghi thức Nhật Lạc Ca sẽ được cử hành vào buổi sáng ngày mai. Và sau đó, tất cả mọi thứ sẽ bình yên trở lại.” Bà ta nhìn người hầu đang đợi bên cạnh, bước xuống đàn tế.
Ác linh trong nước rút đi, Mạnh Lan phun ra một ngụm máu tươi.
Bắn lên người Giang Sách Lãng!
Giang Sách Lãng bế cô lên bờ, trên người Mạnh Lan chằng chịt vết thương, trông cô vô cùng yếu ớt, dường như đã biến thành người khác. Cô mệt mỏi nhắm mắt, hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ lạ thật, khi Giang Sách Lãng chứng kiến khoảnh khắc Mạnh Lan gọi tên anh, một quầng sáng vàng đột nhiên xuất hiện trên cơ thể anh, y hệt ánh sáng ban ngày, ngay sau đấy mọi vết thương và cơn đau của anh đều được chuyển dời. Anh nhận ra gì đó rồi chạm vào túi của Mạnh Lan. Tấm thẻ ẩn của Mạnh Lan cũng đổi sang màu đỏ tươi, nóng hổi như mỏ hàn.
Hoa văn trên thẻ ẩn đã biến đổi rõ rệt, tựa như đang mô tả những đám mây bảy màu, và một con phượng hoàng đang xòe cánh ra để bao bọc một đứa trẻ.
Tuy nhiên.
Lời gợi ý trước đó: [Hy sinh của người ấy, sẽ đến và sẽ đi.]
Nay chỉ còn mỗi vế sau [Sẽ đến và sẽ đi.]
Điều này không mưu mà hợp với thẻ ẩn của anh, tất cả vẫn chưa kết thúc, thẻ ẩn đang gợi ý cho bọn họ cách rời khỏi nhiệm vụ.
Mạnh Lan yếu ớt nằm trong lòng anh: “Không phải thầy nói có cách ư? Bây giờ đến lượt thầy cứu em, thầy nhất định đừng khiến em thất vọng đấy.”
Giang Sách Lãng chỉ biết một nửa biện pháp, vốn dĩ anh định biến thành ngọc tế trước để chữa khỏi bệnh và giao quyển sách cho Cố Diệp, xem anh ấy có khả năng lật ngược tình thế hay không.
Nhưng hiện giờ họ không cần khả năng lật ngược tình thế nữa, mà bắt buộc phải lật ngược tình thế!
“Nhất định, đừng, để em, xem thường thầy.” Mạnh Lan cố nặn ra một nụ cười qua kẽ răng.
Thình lình.
Ánh mắt của cô bất chợt thay đổi, chuyển từ vẻ yếu ớt sang nét sắc bén, khiến Giang Sách Lãng bỗng cảm thấy xa lạ.
Mạnh Lan đột nhiên ngồi dậy, chầm chậm tiến đến gần khuôn mặt của Giang Sách Lãng, trong mắt mang theo vẻ chán ghét lẫn châm chọc. Cô liếc nhìn Giang Tế Lãng với ánh mắt dò xét sắc sảo, nói: “Rác rưởi.”
Giọng nói lạnh băng.
Giang Sách Lãng hỏi: “Cô là ai?”
Mạnh Lan không bình thường.
Đây không phải là cô ấy.
Cô không trả lời, giọng lạnh băng: “Cậu biết đáp án mà, vẫn chưa đoán ra à? Cậu tìm được chân tướng rồi, nỗi xúc động khiến cậu không thể nghiêm túc suy nghĩ, chỉ muốn đâm đầu vào đường chết.”
Giọng điệu của Mạnh Lan vừa nghiêm khắc vừa không khiến người khác nghi ngờ.
Giang Sách Lãng kinh ngạc nhìn Mạnh Lan.
Nhưng anh lại có cảm giác người này không phải Mạnh Lan, mà là một kẻ xa lạ đang mượn thân xác của Mạnh Lan để trò chuyện.
“Nếu con bé chết, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Mạnh Lan cứ như vừa răn dạy vừa trêu đùa, rồi lại y hệt một giáo viên đang tức giận khi nói về những học sinh với điểm số kém: “Cậu vẫn quá non nớt, chẳng được việc gì hết. Có điều, Cố Diệp còn ngây ngô hơn, không bằng cả cậu. Linh hồn cao cả lương thiện khiến mấy đứa lựa chọn hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội, nhưng quả thực tôi không hề nghĩ sẽ kèm thêm tác dụng làm người ta trở nên ngu ngốc đấy, có lẽ đây mới là cái bẫy lớn nhất.”
Giang Sách Lãng: Tác dụng của linh hồn cao cả lương thiện…
Năm người bọn họ đều có trái tim cao thượng.
Thế nên, việc hy sinh là điều tất yếu sao?
Giang Sách Lãng hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, cậu được việc hay không mới quan trọng.” Mạnh Lan điềm tĩnh nhìn anh, vươn đôi tay đầm đìa máu của mình vỗ vỗ gương mặt Giang Sách Lãng một cách thô lỗ, rồi lại như thể đang bóp kẹo dẻo: “Cậu vẫn còn thời gian, Cố Diệp sẽ mang đến bất ngờ cho cậu. Về phần Lan Lan, con bé phải nghỉ ngơi một lát. Thế giới Thần Ẩn sẽ mở ra cánh cổng thứ hai, mấy đứa phải trở thành vị thần của nơi này.”
Mạnh Lan dặn dò xong thì ngừng một chút: “Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, cậu là đồ vô dụng.”
Giọng điệu này, thì rất giống Mạnh Lan.
Giang Sách Lãng hỏi: “Này, nếu…”
Mạnh Lan chợt vòng tay ôm cổ anh, trào phúng thì thầm bên tai anh: “Hơi non, đúng là còn quá trẻ rồi.”
Giang Sách Lãng:!
Anh đang bị người khác chê bai à?
Mạnh Lan chợt ngất xỉu, không còn cử động nữa.
Bóng ma của ác linh lập lòe trong hang động đá vôi.
Mơ hồ vô định.
Trường Đằng Ma Mỹ dẫn theo vài người hầu tiến vào, đoạt Mạnh Lan khỏi tay Giang Sách Lãng. Người hầu phía sau bà ta nâng một kiệu gỗ chạm rỗng, cỗ kiệu được trang trí màu vàng rực rỡ đến mức quỷ dị. Bọn họ tròng lên người Mạnh Lan trai phục màu đỏ trắng xen kẽ, đặt cô lên kiệu.
Giang Sách Lãng ngẩn người chứng kiến hết mọi chuyện.
Dẫu anh có làm bất kể bao nhiêu chuyện để giúp Mạnh Lan thoát khỏi việc trở thành ngọc tế đi chăng nữa, thì kết cục vẫn luôn như vậy, vẫn luôn giống hệt Hạ Vãn Vãn đã dự kiến. Mạnh Lan mặc trang phục lộng lẫy, chìm giữa sông Minh lạnh băng. Tất cả những việc anh làm đều chỉ hướng về kết cục hiện tại.
Chẳng qua, vẫn còn thời gian, điểm khởi đầu chính là điểm kết thúc.
Điểm khởi đầu.
Điểm khởi đầu.
Mạnh Lan bị đưa đi, đưa tới cổng U Minh thật sự.
Mặt trời mọc.
Sau một khoảng thời gian rất dài, nghi thức Nhật Lạc Ca mới được cử hành trên đảo Nhật Lạc lần nữa. Trường Đằng Ma Mỹ vẫn xướng lên khúc ca đó, bà ta gõ trống. Những người tham gia lễ tế đeo các loại mặt nạ người nhộng gốm đa màu đa sắc, huơ chân múa tay. Màu đỏ diễm lệ của mặt trời lan tràn khắp nơi, tựa như nước nho đang chảy lênh láng.
Hạ Vãn Vãn, Cố Diệp và Giang Sách Lãng đều vô cảm.
Bên ngoài cổng U Minh, Mạnh Lan yên tĩnh nằm trong quan tài thủy tinh, chất lỏng màu đỏ bên trong chuyển động. Cô như một chiếc thuyền bơ vơ lẻ loi trôi nổi trên mặt nước.
Dòng nước lạnh lẽo.
Trong hang động cũng có một nhóm người đang hát ca khúc tương tự.
Dòng nước cuồn cuộn, vô số sợi tơ đen nhô ra khỏi mặt nước, quấn quanh quan tài pha lê của Mạnh Lan. Chúng nâng nắp quan tài lên, xúc tu hệt như dây leo chui vô trong và đâm ngay trán cô. Bao nỗi oán hận, hận thù, đau đớn, tuyệt vọng, bi thương của các thế hệ ngọc tế đều thấm vào cơ thể Mạnh Lan.
Cô chẳng khác nào người nhộng gốm bị giam trong lồng, hàng vạn sức mạnh oán hận tràn vào trong vết thương trên người cô, hình thành vô vàn gương mặt người trông hết sức đáng sợ.
Những ác linh đó kêu gào thảm thiết.
[Chết hết đi!]
[Tại sao lại giết tôi!]
[Tôi không cam tâm!]
[Người của Trường Đằng gia không nên tồn tại!]
Những vết thương mới trải rộng khắp cơ thể cô, gần như không thể nhìn thấy làn da xanh xao được nữa.
Mặt trời chạm đỉnh, ánh dương đã trở thành phương thuốc trị bệnh. Thậm chí mọi người có thể cảm nhận được ác linh đã bị phong ấn lại. Người hầu của Trường Đằng đưa đến bảy lu nước đen và phân phát cho dân làng, chỉ cần uống nó, triệu chứng của Sen Tịnh Đế sẽ biến mất.
Hạ Vãn Vãn cầm ly nước, đưa cho hai người bên cạnh.
Cô ấy và Cố Diệp uống hết.
Phần nhô lên trên cánh tay Hạ Vãn Vãn đã trở nên bằng phẳng. Thật ra vào tối qua, trên cổ cô ấy đã mọc lên một bướu thịt to, nhưng vì không muốn làm phiền Mạnh Lan nên cô ấy không nói cho bất kỳ ai. Bây giờ làn da đã trở nên mịn màng, không còn vấn đề gì.
Cố Diệp đứng bất động, Giang Sách Lãng cũng không nhúc nhích.
Giang Sách Lãng nói: “Anh phải quay về, thế giới hiện thực vẫn còn chuyện anh cần xử lý.”
Cố Diệp trả lời: “Mạnh Lan vẫn chưa đi, tôi sẽ không rời khỏi. Hôm qua tôi đã hỏi hết tất cả những người ở Trường Đằng gia, biết được trước khi Cung Thủy Nại Hoa chết có để lại di vật, nhưng bọn họ cũng không biết ở đâu.”
Giang Sách Lãng nhìn khuôn mặt bầm dập của người hầu Trường Đằng gia: “Cảm ơn, nhưng một mình tôi là đủ rồi.”
Cố Diệp hé miệng định nói gì đó, nhưng Giang Sách Lãng đã bất chợt bóp chặt cằm anh ấy, đổ nước vào cổ họng!
Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.
Tất cả mọi chuyện trên đảo Nhật Lạc này, đều xoay quanh Cung Thủy Nại Hoa.