Chương 78: Trại Thiền Minh
Hai tay Mạnh Lan đặt trên vai người công nhân, nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác trong tay đã biến mất.
Phía trước trống rỗng.
Thậm chí cảm giác đến từ bàn tay Giang Sách Lãng đặt trên vai cô cũng đã biến mất.
Tựa như giữa đất trời chỉ còn một mình cô.
Mạnh Lan không mở mắt, bởi vì dù cô đang đối mặt với quỷ, nhưng đến tận bây giờ quỷ vẫn không tấn công cô. Điều này chứng tỏ cô vẫn chưa phạm vào điều cấm kỵ của quỷ.
99.
100!
Mạnh Lan đếm số bước chân, rốt cuộc cũng đếm đến 100 bước. Cô đứng yên tại chỗ, vẫn không mở mắt. Bỗng nhiên, cô rơi vào một vòng tay ấm áp. Ngực của Giang Sách Lãng dán vào lưng cô. Anh khẽ nói: “Được rồi, em có thể mở mắt.”
Mạnh Lan quật cường, lấy tay nhéo nhéo anh: “Làm sao chứng minh thầy thật sự là thầy?”
“Tôi không muốn kêu tiếng mèo đâu.” Giang Sách Lãng cười.
Ở nhiệm vụ bệnh viện tâm thần, vì muốn phân biệt xem anh có bị nhân cách Hoàng Tử Văn xâm chiếm hay không, Mạnh Lan đã bắt anh kêu tiếng mèo, chẳng qua đã thất bại. Anh nhớ rõ câu này, vậy nên dùng nó để chứng minh mình thật sự là mình. Anh thay đổi giọng điệu, ám muội nói: “Nhưng nếu em muốn nghe thì…”
“Không cần.” Mạnh Lan trợn mắt, xoay một vòng, trán cô vừa vặn cọ vào cằm người đàn ông, tựa như một chú mèo đang cố gắng thu hút sự chú ý.
“Không thấy người đâu nữa.” Ninh Lịch bước ra từ phía sau bọn họ, ban nãy anh ta đã kiểm tra nhân số, ngoại trừ Tiền Nhữ Bân và bốn tên công nhân vừa rồi thì phần còn lại đều đủ. Anh ta chợt trở nên cảnh giác: “Lạ thật, Tiền Nhữ Bân đi đâu chứ? Tưởng Lộ, khi nãy Tiền Nhữ Bân ở sau lưng cô đúng không?”
“Đúng vậy, anh ta tự dưng buông tay!” Tưởng Lộ trả lời: “Anh ta không hề nói gì mà đã bỏ tay xuống, sau lưng tôi không còn ai nữa! Đáng lẽ sau lưng tôi vẫn còn một công nhân, nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta! Từ từ, bọn họ đâu rồi!”
Nhóm công nhân khi nãy đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Như thể cuộc chạm mặt vừa rồi của đôi bên chỉ là một cơn ảo giác.
Tống Cẩm vội vàng ôm lấy Ninh Lịch, kêu mọi người tụ lại gần nhau: “Làm sao bây giờ, lẽ nào Tiền Nhữ Bân đã chết rồi? Ban nãy tôi cũng thấy kỳ lạ, cứ như ai đó đang bảo tôi buông tay ra vậy, nhưng tôi không hề buông! Tôi cứ giữ chặt người phía trước, đi trước tôi là anh trai nhỏ này! Hầy, anh không sao chứ!” Cô ta nhìn sang Ninh Lịch.
“Không sao, cảm ơn cô đã quan tâm!”
“Giờ chúng ta có thể quay về không?” Ngô Thanh đặt ra vấn đề, nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời, anh ta đã thấy Lý Triều tiến về phía bóng tối sau lưng mọi người. Ngô Thanh vội vàng la lên: “Đại ca! Anh không sợ gặp chuyện à?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ!” Lý Triều sở hữu vóc dáng cường tráng, anh ta cũng mặc quần áo công trường. Trong lúc hoảng hốt, Mạnh Lan cảm giác như nhóm công nhân kia đã quay về rồi vậy.
Giang Sách Lãng nhìn Mạnh Lan: “Đi không?”
“Đi.”
Rừng trúc rậm rạp hai bên, đoàn người nhanh chóng bước theo dấu chân nghiêng ngả tiến sâu vào rừng, bên trong đen kịt, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì. Mạnh Lan vô tình đụng chân vào hộp diêm dưới đất, có vẻ do công nhân để lại. Giang Sách Lãng cuộn cỏ dại thành một cục rồi gắn vô cây măng đã được nhổ ra, tạo thành một ngọn đuốc đơn giản. Nương theo ánh lửa, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được khoảng hai trăm mét, rốt cuộc họ cũng tìm thấy bóng dáng của Tiền Nhữ Bân. Miệng anh ta sùi bọt mép, mặt mày tím tái, anh ta nằm dưới đất, tay chân không ngừng run rẩy.
“Tiền Nhữ Bân!” Ngô Thanh đá nhẹ anh ta.
Tiền Nhữ Bân rụt người.
“Còn sống, mau cứu người!” Tưởng Lộ quỳ xuống cạnh Tiền Nhữ Bân, vỗ mặt anh ta, định thực hiện hồi sức tim phổi xem có tác dụng không.
Tiền Nhữ Bân run rẩy toàn thân, khi nghe thấy có người gọi tên mình, ánh mắt anh ta dần khôi phục ánh sáng. Nhìn rõ người đến, anh ta đột ngột vung vẩy chân, loạng choạng muốn đứng lên bỏ chạy.
“Ấy ấy! Tiền Nhữ Bân anh sao vậy!” Tưởng Lộ la lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiền Nhữ Bân bị bong gân chân, tứ chi rụng rời, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Anh ta sợ đến mức bật khóc và lẩm bẩm: “Đừng đừng đừng, đừng giết tôi!”
Tưởng Lộ bảo: “Là chúng tôi đây, không phải quỷ đâu! Sao lại thế này!” Cô ta sờ trán Tiền Nhữ Bân: “Có phải anh sốt rồi không, sao nóng quá vậy!”
“Các người, các người! Là các người sao?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiền Nhữ Bân bình tĩnh lại, trên mặt đẫm nước mắt, anh ta nắm chặt tay Tưởng Lộ.
“Đúng thế, chúng tôi quay về tìm anh.” Tưởng Lộ hỏi: “Anh gặp chuyện gì vậy, sao ban nãy buông tay?”
Tiền Nhữ Bân quan sát bốn phía, phát hiện họ không phải người giấy, mà là người bình thường thật, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Ninh Lịch chằm chặp, chỉ tay vào Ninh Lịch, lớn tiếng oán trách: “Tại anh, tôi nghe thấy tiếng anh bảo tôi buông tay, nói mọi người là quỷ, nên tôi mới bỏ tay xuống!”
Ninh Lịch hơi giật mình: “Sao có thể, từ đầu đến cuối tôi chỉ nói đúng một câu, là dặn mọi người cẩn thận, tôi không nói thêm câu nào nữa!”
“Tôi làm chứng, tôi ở cạnh Ninh Lịch, anh ta thật sự không hề nói gì nữa!” Tống Cẩm vội vàng bổ sung: “Anh khẳng định đó là giọng của Ninh Lịch à?”
“Tôi chắc chắn! Tôi nghe theo lời anh ta nói nên mới mở mắt ra, rồi không thấy ai hết. Lúc đấy hình như có thứ gì đó đang tiến đến gần sau lưng tôi, sau đó tôi bắt đầu chạy! Tôi chạy sâu vào rừng trúc, đột nhiên nhìn thấy vô số bóng người. Ban đầu tôi tưởng là các người, nhưng nhích gần hơn một chút, tập trung quan sát, hóa ra toàn bộ đều là người giấy! Kế tiếp thì tôi không chạy nổi nữa!”
“Người giấy?”
“Đúng đúng đúng, chúng cầm ngọn nến trắng đứng trước mặt tôi! Sau đấy tôi phải dốc hết sức chạy, chạy liên tục! Rồi tôi thấy các người!” Tiền Nhữ Bân thở hổn hển kể.
“Chúng tôi?” Mạnh Lan hỏi.
“Phải, chính là các người! Các người giống hệt bây giờ vậy, đỡ tôi lên, hỏi tôi có ổn không! Lúc ấy tôi tưởng mình đã chạy thoát, nhưng dưới ánh trăng, tôi phát hiện tất cả các người là người giấy hết! Ai nấy cũng mặt trắng môi đỏ, căn bản không phải người bình thường! Sau khi đối diện với bọn chúng, tôi ngất xỉu ngay!” Tiền Nhữ Bân được Tưởng Lộ đỡ dậy: “Tôi còn nghĩ mình chết rồi, nhưng chưa chết, làm tôi sợ muốn chết luôn.”
Ngô Thanh đổi vị trí với Tưởng Lộ, dìu Tiền Nhữ Bân: “Người anh em, đại nạn không chết tất được hạnh phúc cuối đời, nên chúng ta mau chóng đi thôi!” Tuy miệng thì an ủi Tiền Nhữ Bân, nhưng thực chất anh ta đang thử người đàn ông trước mặt. Dù vẫn có khả năng chạy thoát khỏi quỷ, nhưng tên người mới không có bất kỳ kinh nghiệm gì này làm được bằng cách nào?
Tay chân Tiền Nhữ Bân ấm áp, trên cơ thể không hề xuất hiện ký hiệu hay dấu vết đáng ngờ, có lẽ anh ta không phải quỷ trà trộn vào bọn họ.
Trong phạm vi ba mươi mét, Ninh Lịch dò xét xung quanh, sau khi chắc chắn không tìm thấy “thi thể” của Tiền Nhữ Bân, anh ta mới bỏ cuộc.
Vốn dĩ lòng tin giữa đồng đội trong thế giới Thần Ẩn đã thấp, thế nên không thể phá hỏng nó chỉ vì hoài nghi được.
Nhìn phản ứng của mọi người, Giang Sách Lãng có thể đoán ra nguyên do, nhưng có một việc anh vẫn không hiểu, bèn hỏi ngay: “Ninh Lịch, lúc đó tại sao anh lại mở miệng bảo mọi người cẩn thận?”
Ninh Lịch hơi khó xử, anh ta do dự tầm ba giây, sờ sờ thẻ ẩn trong túi rồi hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi, tôi đã lừa mọi người, thật ra manh mối trên thẻ ẩn của tôi vẫn còn nửa vế sau: [Đêm không trăng đầy gió lộng, chớ tin kẻ bên cạnh]. Khi ấy tôi sợ mọi người sẽ lo lắng về manh mối của tôi. Lúc tôi ở nhiệm vụ lần trước, gợi ý giống thế cũng xuất hiện, khiến toàn bộ người chơi tàn sát lẫn nhau, rốt cuộc chỉ còn mình tôi trốn trong hang núi nên mới thoát được.”
Mạnh Lan không lên tiếng, cô đang quan sát.
Ninh Lịch tiếp tục: “Chuyện vừa rồi của Tiền Nhữ Bân đã nhắc nhở tôi, ‘người bên cạnh’ có lẽ không phải chỉ chúng ta, mà đang có người đang bắt chước chúng ta! Xin lỗi mọi người, cũng may không ai bị thương cả.”
“Đi thôi.” Ngô Thanh nói.
Mọi người rời khỏi rừng trúc, tiếp tục men theo con đường nhỏ duy nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đi cuối cùng, thuận tiện cho “cặp đôi nhỏ” này trao đổi manh mối. Cô chọc khuỷu tay vào bụng Giang Sách Lãng: “Thầy nghĩ lời của Ninh Lịch là thật hay giả?”
“Tự em đoán không ra à?” Giang Sách Lãng hỏi ngược lại cô.
“Giả.” Mạnh Lan đáp: “Nhưng thầy thấy được thẻ ẩn của anh ta không, trên đó viết đúng như vậy ư?”
“Không thấy rõ gì.” Giang Sách Lãng trả lời: “Thẻ ẩn của anh ta đưa ngược hướng với tôi, tôi không nhìn được.”
Mạnh Lan hỏi tiếp: “Trước tiên, thầy đã trải qua sáu nhiệm vụ, đến lần trước thì thẻ ẩn mới thay đổi đúng không?” Dứt lời, cô sờ sờ túi quần Giang Sách Lãng, lấy thẻ ẩn ra rồi kiêu ngạo lắc lắc: “Là gì vậy?”
“Sao em biết tôi không nói cho em?” Giang Sách Lãng cười.
“Lần trước thầy đã giấu còn gì, nói đi!”
“[Không phải là thật], chỉ bốn từ này thôi.” Giang Sách Lãng trả lời.
Mạnh Lan nói tiếp: “Trong những nhiệm vụ mà thầy đã vượt qua, tỷ lệ sống sót chưa đến 30%, tổng cộng có sáu trận, tới tận nhiệm vụ thứ năm nó mới thay đổi. Chứng tỏ một điều, ít nhất Ninh Lịch đã trải qua nhiều nhiệm vụ như thế thì mới có thể làm thẻ ẩn thay đổi. Ngay từ ban đầu anh ta đã nói dối, đây là điểm đầu tiên. Điểm thứ hai, một lão làng lại lên tiếng nhắc nhở mọi người vào đúng thời khắc nguy hiểm, anh ta đâu phải thánh mẫu, em cảm giác anh ta đang cố ý tạo khủng hoảng, nói cho mọi người biết đang có chuyện bất trắc xảy ra.”
Cô phân tích lý lẽ rất rõ ràng.
Giang Sách Lãng khẽ nói: “Vẫn còn đấy.”
“Hả?”
“Em biết tài nguyên quý giá nhất trong nhiệm vụ là gì không?”
“Manh mối.” Mạnh Lan không hề do dự, trả lời ngay.
“Tất nhiên không phải, là người mới đó, người mới là chi phí thử lỗi.” Giang Sách Lãng nói: “Từ đầu anh ta đã nhắm vào Tống Cẩm, hiện tại chúng ta không rõ Tống Cẩm có phải người mới hay không, nhưng có thể xác định rằng bây giờ bọn họ đã cùng một giuộc rồi. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, Ninh Lịch sẽ lợi dụng Tống Cẩm để tìm kiếm manh mối và thử lỗi.”
“Tên khốn.” Mạnh Lan mắng một câu: “Nhưng nếu rơi vào nhiệm vụ đảo Nhật Lạc thì chỉ đành dựa vào số phận thôi, ai cũng phải chết.”
Đã đi được hai mươi phút.
Hơi nước ngày càng dày đặc, họ như đang tản bộ giữa một vùng sông nước.
Bây giờ có lẽ đang khoảng nửa đêm, mây đen tan dần, tiếp tục để lộ ra vầng trăng máu và sao trời trên đỉnh đầu.
Ở đằng xa, núi non trùng điệp, xếp tầng tầng lớp lớp tựa thú dữ đang bủa vây bọn họ. Đúng như dự đoán, theo tiếng ve kêu, một hồ nước tĩnh lặng đã xuất hiện trước mặt, phía Tây của hồ là các ngôi nhà hình nón, đáy rộng, đỉnh hẹp, giống hệt những măng tre chưa thành hình, có kết cấu tương tự miếu Ve Nương.
Bên ngoài tòa nhà, họ mơ hồ thấy nhiều bức tranh tường được vẽ bằng sơn đỏ và xanh lục.
Dòng chữ xiêu vẹo được viết trên tấm biển gỗ: [Trại Thiền Minh].
Ắt hẳn đây là địa điểm của nhiệm vụ lần này.
Đêm đã khuya, giữa bóng tối, hiểm nguy sẽ kéo đến nhiều hơn. Nhưng may mắn thay, hiện giờ ngôi làng rất yên tĩnh, không có tiệc lửa trại và người giấy như trong câu chuyện của Tam Cẩu Tử.
“Chỗ đó, bên đấy là gì vậy!”
Nhìn theo ngón tay của Tống Cẩm, họ thấy một hàng rào bằng gỗ rỗng có treo vài bộ quần áo đủ tay chân, có vẻ là trang phục áo liền quần dành cho hoạt động đặc biệt.
Tuy nhiên, hình dáng có phần kỳ lạ…
“Một, hai, ba... bảy, tám.” Mạnh Lan đếm thử, vừa đủ tám.
Cô lập tức phản ứng lại.
Số lượng bằng bọn họ.
Đây hoàn toàn không phải quần áo gì cả, mà là người giấy đang được phơi khô!
Quần áo được vẽ trên người giấy, giống hệt trang phục bọn họ đang mặc!
Đây chính là tám người họ!
Mạnh Lan lùi về sau hai bước, cô nghe thấy Giang Sách Lãng cảm thán từ đáy lòng: “Vẽ tôi xấu quá, nhưng cũng đẹp hơn người anh em họ Ninh kia xíu xiu!”
Phía trước trống rỗng.
Thậm chí cảm giác đến từ bàn tay Giang Sách Lãng đặt trên vai cô cũng đã biến mất.
Tựa như giữa đất trời chỉ còn một mình cô.
Mạnh Lan không mở mắt, bởi vì dù cô đang đối mặt với quỷ, nhưng đến tận bây giờ quỷ vẫn không tấn công cô. Điều này chứng tỏ cô vẫn chưa phạm vào điều cấm kỵ của quỷ.
99.
100!
Mạnh Lan đếm số bước chân, rốt cuộc cũng đếm đến 100 bước. Cô đứng yên tại chỗ, vẫn không mở mắt. Bỗng nhiên, cô rơi vào một vòng tay ấm áp. Ngực của Giang Sách Lãng dán vào lưng cô. Anh khẽ nói: “Được rồi, em có thể mở mắt.”
Mạnh Lan quật cường, lấy tay nhéo nhéo anh: “Làm sao chứng minh thầy thật sự là thầy?”
“Tôi không muốn kêu tiếng mèo đâu.” Giang Sách Lãng cười.
Ở nhiệm vụ bệnh viện tâm thần, vì muốn phân biệt xem anh có bị nhân cách Hoàng Tử Văn xâm chiếm hay không, Mạnh Lan đã bắt anh kêu tiếng mèo, chẳng qua đã thất bại. Anh nhớ rõ câu này, vậy nên dùng nó để chứng minh mình thật sự là mình. Anh thay đổi giọng điệu, ám muội nói: “Nhưng nếu em muốn nghe thì…”
“Không cần.” Mạnh Lan trợn mắt, xoay một vòng, trán cô vừa vặn cọ vào cằm người đàn ông, tựa như một chú mèo đang cố gắng thu hút sự chú ý.
“Không thấy người đâu nữa.” Ninh Lịch bước ra từ phía sau bọn họ, ban nãy anh ta đã kiểm tra nhân số, ngoại trừ Tiền Nhữ Bân và bốn tên công nhân vừa rồi thì phần còn lại đều đủ. Anh ta chợt trở nên cảnh giác: “Lạ thật, Tiền Nhữ Bân đi đâu chứ? Tưởng Lộ, khi nãy Tiền Nhữ Bân ở sau lưng cô đúng không?”
“Đúng vậy, anh ta tự dưng buông tay!” Tưởng Lộ trả lời: “Anh ta không hề nói gì mà đã bỏ tay xuống, sau lưng tôi không còn ai nữa! Đáng lẽ sau lưng tôi vẫn còn một công nhân, nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta! Từ từ, bọn họ đâu rồi!”
Nhóm công nhân khi nãy đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Như thể cuộc chạm mặt vừa rồi của đôi bên chỉ là một cơn ảo giác.
Tống Cẩm vội vàng ôm lấy Ninh Lịch, kêu mọi người tụ lại gần nhau: “Làm sao bây giờ, lẽ nào Tiền Nhữ Bân đã chết rồi? Ban nãy tôi cũng thấy kỳ lạ, cứ như ai đó đang bảo tôi buông tay ra vậy, nhưng tôi không hề buông! Tôi cứ giữ chặt người phía trước, đi trước tôi là anh trai nhỏ này! Hầy, anh không sao chứ!” Cô ta nhìn sang Ninh Lịch.
“Không sao, cảm ơn cô đã quan tâm!”
“Giờ chúng ta có thể quay về không?” Ngô Thanh đặt ra vấn đề, nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời, anh ta đã thấy Lý Triều tiến về phía bóng tối sau lưng mọi người. Ngô Thanh vội vàng la lên: “Đại ca! Anh không sợ gặp chuyện à?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ!” Lý Triều sở hữu vóc dáng cường tráng, anh ta cũng mặc quần áo công trường. Trong lúc hoảng hốt, Mạnh Lan cảm giác như nhóm công nhân kia đã quay về rồi vậy.
Giang Sách Lãng nhìn Mạnh Lan: “Đi không?”
“Đi.”
Rừng trúc rậm rạp hai bên, đoàn người nhanh chóng bước theo dấu chân nghiêng ngả tiến sâu vào rừng, bên trong đen kịt, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì. Mạnh Lan vô tình đụng chân vào hộp diêm dưới đất, có vẻ do công nhân để lại. Giang Sách Lãng cuộn cỏ dại thành một cục rồi gắn vô cây măng đã được nhổ ra, tạo thành một ngọn đuốc đơn giản. Nương theo ánh lửa, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được khoảng hai trăm mét, rốt cuộc họ cũng tìm thấy bóng dáng của Tiền Nhữ Bân. Miệng anh ta sùi bọt mép, mặt mày tím tái, anh ta nằm dưới đất, tay chân không ngừng run rẩy.
“Tiền Nhữ Bân!” Ngô Thanh đá nhẹ anh ta.
Tiền Nhữ Bân rụt người.
“Còn sống, mau cứu người!” Tưởng Lộ quỳ xuống cạnh Tiền Nhữ Bân, vỗ mặt anh ta, định thực hiện hồi sức tim phổi xem có tác dụng không.
Tiền Nhữ Bân run rẩy toàn thân, khi nghe thấy có người gọi tên mình, ánh mắt anh ta dần khôi phục ánh sáng. Nhìn rõ người đến, anh ta đột ngột vung vẩy chân, loạng choạng muốn đứng lên bỏ chạy.
“Ấy ấy! Tiền Nhữ Bân anh sao vậy!” Tưởng Lộ la lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiền Nhữ Bân bị bong gân chân, tứ chi rụng rời, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Anh ta sợ đến mức bật khóc và lẩm bẩm: “Đừng đừng đừng, đừng giết tôi!”
Tưởng Lộ bảo: “Là chúng tôi đây, không phải quỷ đâu! Sao lại thế này!” Cô ta sờ trán Tiền Nhữ Bân: “Có phải anh sốt rồi không, sao nóng quá vậy!”
“Các người, các người! Là các người sao?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiền Nhữ Bân bình tĩnh lại, trên mặt đẫm nước mắt, anh ta nắm chặt tay Tưởng Lộ.
“Đúng thế, chúng tôi quay về tìm anh.” Tưởng Lộ hỏi: “Anh gặp chuyện gì vậy, sao ban nãy buông tay?”
Tiền Nhữ Bân quan sát bốn phía, phát hiện họ không phải người giấy, mà là người bình thường thật, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn Ninh Lịch chằm chặp, chỉ tay vào Ninh Lịch, lớn tiếng oán trách: “Tại anh, tôi nghe thấy tiếng anh bảo tôi buông tay, nói mọi người là quỷ, nên tôi mới bỏ tay xuống!”
Ninh Lịch hơi giật mình: “Sao có thể, từ đầu đến cuối tôi chỉ nói đúng một câu, là dặn mọi người cẩn thận, tôi không nói thêm câu nào nữa!”
“Tôi làm chứng, tôi ở cạnh Ninh Lịch, anh ta thật sự không hề nói gì nữa!” Tống Cẩm vội vàng bổ sung: “Anh khẳng định đó là giọng của Ninh Lịch à?”
“Tôi chắc chắn! Tôi nghe theo lời anh ta nói nên mới mở mắt ra, rồi không thấy ai hết. Lúc đấy hình như có thứ gì đó đang tiến đến gần sau lưng tôi, sau đó tôi bắt đầu chạy! Tôi chạy sâu vào rừng trúc, đột nhiên nhìn thấy vô số bóng người. Ban đầu tôi tưởng là các người, nhưng nhích gần hơn một chút, tập trung quan sát, hóa ra toàn bộ đều là người giấy! Kế tiếp thì tôi không chạy nổi nữa!”
“Người giấy?”
“Đúng đúng đúng, chúng cầm ngọn nến trắng đứng trước mặt tôi! Sau đấy tôi phải dốc hết sức chạy, chạy liên tục! Rồi tôi thấy các người!” Tiền Nhữ Bân thở hổn hển kể.
“Chúng tôi?” Mạnh Lan hỏi.
“Phải, chính là các người! Các người giống hệt bây giờ vậy, đỡ tôi lên, hỏi tôi có ổn không! Lúc ấy tôi tưởng mình đã chạy thoát, nhưng dưới ánh trăng, tôi phát hiện tất cả các người là người giấy hết! Ai nấy cũng mặt trắng môi đỏ, căn bản không phải người bình thường! Sau khi đối diện với bọn chúng, tôi ngất xỉu ngay!” Tiền Nhữ Bân được Tưởng Lộ đỡ dậy: “Tôi còn nghĩ mình chết rồi, nhưng chưa chết, làm tôi sợ muốn chết luôn.”
Ngô Thanh đổi vị trí với Tưởng Lộ, dìu Tiền Nhữ Bân: “Người anh em, đại nạn không chết tất được hạnh phúc cuối đời, nên chúng ta mau chóng đi thôi!” Tuy miệng thì an ủi Tiền Nhữ Bân, nhưng thực chất anh ta đang thử người đàn ông trước mặt. Dù vẫn có khả năng chạy thoát khỏi quỷ, nhưng tên người mới không có bất kỳ kinh nghiệm gì này làm được bằng cách nào?
Tay chân Tiền Nhữ Bân ấm áp, trên cơ thể không hề xuất hiện ký hiệu hay dấu vết đáng ngờ, có lẽ anh ta không phải quỷ trà trộn vào bọn họ.
Trong phạm vi ba mươi mét, Ninh Lịch dò xét xung quanh, sau khi chắc chắn không tìm thấy “thi thể” của Tiền Nhữ Bân, anh ta mới bỏ cuộc.
Vốn dĩ lòng tin giữa đồng đội trong thế giới Thần Ẩn đã thấp, thế nên không thể phá hỏng nó chỉ vì hoài nghi được.
Nhìn phản ứng của mọi người, Giang Sách Lãng có thể đoán ra nguyên do, nhưng có một việc anh vẫn không hiểu, bèn hỏi ngay: “Ninh Lịch, lúc đó tại sao anh lại mở miệng bảo mọi người cẩn thận?”
Ninh Lịch hơi khó xử, anh ta do dự tầm ba giây, sờ sờ thẻ ẩn trong túi rồi hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi, tôi đã lừa mọi người, thật ra manh mối trên thẻ ẩn của tôi vẫn còn nửa vế sau: [Đêm không trăng đầy gió lộng, chớ tin kẻ bên cạnh]. Khi ấy tôi sợ mọi người sẽ lo lắng về manh mối của tôi. Lúc tôi ở nhiệm vụ lần trước, gợi ý giống thế cũng xuất hiện, khiến toàn bộ người chơi tàn sát lẫn nhau, rốt cuộc chỉ còn mình tôi trốn trong hang núi nên mới thoát được.”
Mạnh Lan không lên tiếng, cô đang quan sát.
Ninh Lịch tiếp tục: “Chuyện vừa rồi của Tiền Nhữ Bân đã nhắc nhở tôi, ‘người bên cạnh’ có lẽ không phải chỉ chúng ta, mà đang có người đang bắt chước chúng ta! Xin lỗi mọi người, cũng may không ai bị thương cả.”
“Đi thôi.” Ngô Thanh nói.
Mọi người rời khỏi rừng trúc, tiếp tục men theo con đường nhỏ duy nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đi cuối cùng, thuận tiện cho “cặp đôi nhỏ” này trao đổi manh mối. Cô chọc khuỷu tay vào bụng Giang Sách Lãng: “Thầy nghĩ lời của Ninh Lịch là thật hay giả?”
“Tự em đoán không ra à?” Giang Sách Lãng hỏi ngược lại cô.
“Giả.” Mạnh Lan đáp: “Nhưng thầy thấy được thẻ ẩn của anh ta không, trên đó viết đúng như vậy ư?”
“Không thấy rõ gì.” Giang Sách Lãng trả lời: “Thẻ ẩn của anh ta đưa ngược hướng với tôi, tôi không nhìn được.”
Mạnh Lan hỏi tiếp: “Trước tiên, thầy đã trải qua sáu nhiệm vụ, đến lần trước thì thẻ ẩn mới thay đổi đúng không?” Dứt lời, cô sờ sờ túi quần Giang Sách Lãng, lấy thẻ ẩn ra rồi kiêu ngạo lắc lắc: “Là gì vậy?”
“Sao em biết tôi không nói cho em?” Giang Sách Lãng cười.
“Lần trước thầy đã giấu còn gì, nói đi!”
“[Không phải là thật], chỉ bốn từ này thôi.” Giang Sách Lãng trả lời.
Mạnh Lan nói tiếp: “Trong những nhiệm vụ mà thầy đã vượt qua, tỷ lệ sống sót chưa đến 30%, tổng cộng có sáu trận, tới tận nhiệm vụ thứ năm nó mới thay đổi. Chứng tỏ một điều, ít nhất Ninh Lịch đã trải qua nhiều nhiệm vụ như thế thì mới có thể làm thẻ ẩn thay đổi. Ngay từ ban đầu anh ta đã nói dối, đây là điểm đầu tiên. Điểm thứ hai, một lão làng lại lên tiếng nhắc nhở mọi người vào đúng thời khắc nguy hiểm, anh ta đâu phải thánh mẫu, em cảm giác anh ta đang cố ý tạo khủng hoảng, nói cho mọi người biết đang có chuyện bất trắc xảy ra.”
Cô phân tích lý lẽ rất rõ ràng.
Giang Sách Lãng khẽ nói: “Vẫn còn đấy.”
“Hả?”
“Em biết tài nguyên quý giá nhất trong nhiệm vụ là gì không?”
“Manh mối.” Mạnh Lan không hề do dự, trả lời ngay.
“Tất nhiên không phải, là người mới đó, người mới là chi phí thử lỗi.” Giang Sách Lãng nói: “Từ đầu anh ta đã nhắm vào Tống Cẩm, hiện tại chúng ta không rõ Tống Cẩm có phải người mới hay không, nhưng có thể xác định rằng bây giờ bọn họ đã cùng một giuộc rồi. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, Ninh Lịch sẽ lợi dụng Tống Cẩm để tìm kiếm manh mối và thử lỗi.”
“Tên khốn.” Mạnh Lan mắng một câu: “Nhưng nếu rơi vào nhiệm vụ đảo Nhật Lạc thì chỉ đành dựa vào số phận thôi, ai cũng phải chết.”
Đã đi được hai mươi phút.
Hơi nước ngày càng dày đặc, họ như đang tản bộ giữa một vùng sông nước.
Bây giờ có lẽ đang khoảng nửa đêm, mây đen tan dần, tiếp tục để lộ ra vầng trăng máu và sao trời trên đỉnh đầu.
Ở đằng xa, núi non trùng điệp, xếp tầng tầng lớp lớp tựa thú dữ đang bủa vây bọn họ. Đúng như dự đoán, theo tiếng ve kêu, một hồ nước tĩnh lặng đã xuất hiện trước mặt, phía Tây của hồ là các ngôi nhà hình nón, đáy rộng, đỉnh hẹp, giống hệt những măng tre chưa thành hình, có kết cấu tương tự miếu Ve Nương.
Bên ngoài tòa nhà, họ mơ hồ thấy nhiều bức tranh tường được vẽ bằng sơn đỏ và xanh lục.
Dòng chữ xiêu vẹo được viết trên tấm biển gỗ: [Trại Thiền Minh].
Ắt hẳn đây là địa điểm của nhiệm vụ lần này.
Đêm đã khuya, giữa bóng tối, hiểm nguy sẽ kéo đến nhiều hơn. Nhưng may mắn thay, hiện giờ ngôi làng rất yên tĩnh, không có tiệc lửa trại và người giấy như trong câu chuyện của Tam Cẩu Tử.
“Chỗ đó, bên đấy là gì vậy!”
Nhìn theo ngón tay của Tống Cẩm, họ thấy một hàng rào bằng gỗ rỗng có treo vài bộ quần áo đủ tay chân, có vẻ là trang phục áo liền quần dành cho hoạt động đặc biệt.
Tuy nhiên, hình dáng có phần kỳ lạ…
“Một, hai, ba... bảy, tám.” Mạnh Lan đếm thử, vừa đủ tám.
Cô lập tức phản ứng lại.
Số lượng bằng bọn họ.
Đây hoàn toàn không phải quần áo gì cả, mà là người giấy đang được phơi khô!
Quần áo được vẽ trên người giấy, giống hệt trang phục bọn họ đang mặc!
Đây chính là tám người họ!
Mạnh Lan lùi về sau hai bước, cô nghe thấy Giang Sách Lãng cảm thán từ đáy lòng: “Vẽ tôi xấu quá, nhưng cũng đẹp hơn người anh em họ Ninh kia xíu xiu!”