Chương 212
Hàng xóm mới 2
Ăn cơm xong được một lúc, Đường Văn Sinh liền đi sang giúp đỡ, Triệu Thiên và chú Điền ở bên cạnh cũng đi theo hỗ trợ.
Còn Phong Ánh Nguyệt thì giảng bài cho bọn Quân Tử.
Tống Chi và Hồng Kiến Quân không ngờ người ở nhà ngang lại nhiệt tình như vậy, đến mức tấm ván gỗ ngăn cách không đủ, chú Điền gào thét với dưới lầu, rất nhanh đã có hai người đàn ông khiêng một tấm ván lên đây.
Vì vậy, công việc vốn dự tính phải làm ba ngày chỉ cần mấy tiếng là làm xong, không cần cái cửa nhỏ của nhà Phong Ánh Nguyệt, bọn họ ngăn cách từ hai bên hướng vào giữa, để lại một cái cửa lớn, không phải dùng rèm vải để ngăn cách mà là một cánh cửa gỗ.
Trông có vẻ riêng tư hơn.
Khoảng năm ngày sau, cặp đôi Tống Chi chính thức chuyển vào nhà ngang, chị dâu Triệu làm đồ ăn xong rồi mời bọn họ và hai người Phong Ánh Nguyệt sang ăn cơm chung.
Ngày hôm sau, đôi vợ chồng Tống Chi lại mời người ở tầng năm ăn cơm, không sai, là toàn bộ người ở tầng năm, còn mượn bọn họ vài cái bàn bày ở hành lang, lần lượt ngồi xuống, ăn một bữa cơm náo nhiệt, coi như là chúc mừng bọn họ vào đây ở.
Bây giờ làm thời vụ vẫn là sáu hào một ngày, không có trợ cấp, mặc dù vậy nhưng cũng đã làm ba mươi lăm ngày, tổng cộng được hai mươi mốt đồng.
Biết được ngày hôm sau không cần đi, nên buổi tối, Phong Ánh Nguyệt ngủ trễ một tí, cô đang viết truyện ngắn, chuẩn bị gửi bản thảo.
Xét về thu nhập của nhà bọn họ, ổn định nhất chính là tiền lương của Đường Văn Sinh, nguồn thu nhập tiếp theo chính là tiền Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt thỉnh thoảng gửi bản thảo, còn công việc thời vụ mà Phong Ánh Nguyệt làm và những cái khác nữa.
Lúc mới kết hôn, trong nhà chỉ có hai trăm đồng chẵn, hiện giờ tiền trong nhà đã là bốn con số.
Trong nhà có tiền, lòng không hoảng.
Đường Văn Sinh vẫn như lúc trước, vì để nghỉ ngơi cùng với Phong Ánh Nguyệt, lúc cô làm việc thời vụ thì Đường Văn Sinh không nghỉ ngơi, đợi đến lúc cô không đi làm, Đường Văn Sinh lập tức dùng hơn một tháng nghỉ phép để nghỉ ngơi cùng với cô.
Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Sinh thức dậy, trước tiên anh đun sôi nước đổ vào phích nước nóng, sau đó đóng cửa lại, xách theo cái giỏ lớn, đạp xe đi đến chợ nông sản.
Đến lúc Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại, bên ngoài truyền đến mùi đồ ăn, cô mặc quần áo rồi vén rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy trên bàn có cháo bí đỏ và hai món ăn, bên ngoài cũng không có ai, Phong Ánh Nguyệt cầm chậu sứ và vật dụng rửa mặt đi đến, liền thấy Đường Văn Sinh đang rửa nồi.
"Sao anh mua được bí đỏ vậy?"
Bây giờ là gần cuối tháng hai, bí đỏ cũng không dễ tìm. "Do gặp may, tình cờ thấy có người bán nên đã mua hai quả, lát nữa anh làm bánh bí đỏ cho em."
Đường Văn Sinh cười nói.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong, quay lại ăn sáng mà vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, vì thế lại đi ngủ thêm một lúc.
Muốn trách thì phải trách hôm qua bị Đường Văn Sinh giày vò.
Khi cô tỉnh dậy, bánh bí đỏ đã được làm xong, còn nghe thấy giọng nói của trẻ con.
Là Niếp Niếp và Yến Tử đang ngồi ăn bánh bí đỏ ở cửa nhà họ.
"Mới ra lò, em mau nếm thử đi." Đường Văn Sinh cầm một đôi đũa đưa cho Phong Ánh Nguyệt và nói.
"Lần sau em không cho anh làm càn nữa."
Phong Ánh Nguyệt vừa ăn bánh bí đỏ vừa nén giận nói.
"Ừm." Đường Văn Sinh đưa tay vuốt mái tóc dựng ngược lên của cô xuống: "Trưa nay ăn sườn heo xào măng nhé?"
"Vâng." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, vì để khiến cho mình có sức sống một chút, sau khi ăn thử bánh bí đỏ, cô định lấy giày len cho mùa đông ra giặt sạch phơi nắng rồi cất đi, kết quả là không tìm thấy đôi nào cả.
"Anh giặt sạch rồi." Đường Văn Sinh biết cô đang tìm cái gì nên nói.
Được rồi, Phong Ánh Nguyệt đi tìm cái khác, kết quả quần áo và giày bẩn đều không có, Phong Ánh Nguyệt dứt khoát đi tìm Tống Chi nói chuyện.
Tống Chi cũng không phải là người thích đi tụ tập, nhưng cô ấy và Phong Ánh Nguyệt khá thân thiết, thứ nhất là vì tuổi của hai người xấp xỉ nhau, thứ hai là họ có rất nhiều chuyện để nói.
"Trước đây, nghe thím Điền nói chồng chị rất siêng năng, em còn cho rằng dù đàn ông có siêng năng đến đâu thì cũng chỉ như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng hiểu ra, đúng là cực kỳ siêng năng!"
Tống Chi giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Quả thật anh ấy rất siêng năng, sẽ không bỏ lỡ công việc mà mình nhìn thấy." Phong Ánh Nguyệt thản nhiên nhận lời khen của đối phương.
"Đợi Kiến Quân trở về, em phải nói với anh ấy là học hỏi thêm đi." Tống Chi cười.
Ăn cơm xong được một lúc, Đường Văn Sinh liền đi sang giúp đỡ, Triệu Thiên và chú Điền ở bên cạnh cũng đi theo hỗ trợ.
Còn Phong Ánh Nguyệt thì giảng bài cho bọn Quân Tử.
Tống Chi và Hồng Kiến Quân không ngờ người ở nhà ngang lại nhiệt tình như vậy, đến mức tấm ván gỗ ngăn cách không đủ, chú Điền gào thét với dưới lầu, rất nhanh đã có hai người đàn ông khiêng một tấm ván lên đây.
Vì vậy, công việc vốn dự tính phải làm ba ngày chỉ cần mấy tiếng là làm xong, không cần cái cửa nhỏ của nhà Phong Ánh Nguyệt, bọn họ ngăn cách từ hai bên hướng vào giữa, để lại một cái cửa lớn, không phải dùng rèm vải để ngăn cách mà là một cánh cửa gỗ.
Trông có vẻ riêng tư hơn.
Khoảng năm ngày sau, cặp đôi Tống Chi chính thức chuyển vào nhà ngang, chị dâu Triệu làm đồ ăn xong rồi mời bọn họ và hai người Phong Ánh Nguyệt sang ăn cơm chung.
Ngày hôm sau, đôi vợ chồng Tống Chi lại mời người ở tầng năm ăn cơm, không sai, là toàn bộ người ở tầng năm, còn mượn bọn họ vài cái bàn bày ở hành lang, lần lượt ngồi xuống, ăn một bữa cơm náo nhiệt, coi như là chúc mừng bọn họ vào đây ở.
Bây giờ làm thời vụ vẫn là sáu hào một ngày, không có trợ cấp, mặc dù vậy nhưng cũng đã làm ba mươi lăm ngày, tổng cộng được hai mươi mốt đồng.
Biết được ngày hôm sau không cần đi, nên buổi tối, Phong Ánh Nguyệt ngủ trễ một tí, cô đang viết truyện ngắn, chuẩn bị gửi bản thảo.
Xét về thu nhập của nhà bọn họ, ổn định nhất chính là tiền lương của Đường Văn Sinh, nguồn thu nhập tiếp theo chính là tiền Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt thỉnh thoảng gửi bản thảo, còn công việc thời vụ mà Phong Ánh Nguyệt làm và những cái khác nữa.
Lúc mới kết hôn, trong nhà chỉ có hai trăm đồng chẵn, hiện giờ tiền trong nhà đã là bốn con số.
Trong nhà có tiền, lòng không hoảng.
Đường Văn Sinh vẫn như lúc trước, vì để nghỉ ngơi cùng với Phong Ánh Nguyệt, lúc cô làm việc thời vụ thì Đường Văn Sinh không nghỉ ngơi, đợi đến lúc cô không đi làm, Đường Văn Sinh lập tức dùng hơn một tháng nghỉ phép để nghỉ ngơi cùng với cô.
Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Sinh thức dậy, trước tiên anh đun sôi nước đổ vào phích nước nóng, sau đó đóng cửa lại, xách theo cái giỏ lớn, đạp xe đi đến chợ nông sản.
Đến lúc Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại, bên ngoài truyền đến mùi đồ ăn, cô mặc quần áo rồi vén rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy trên bàn có cháo bí đỏ và hai món ăn, bên ngoài cũng không có ai, Phong Ánh Nguyệt cầm chậu sứ và vật dụng rửa mặt đi đến, liền thấy Đường Văn Sinh đang rửa nồi.
"Sao anh mua được bí đỏ vậy?"
Bây giờ là gần cuối tháng hai, bí đỏ cũng không dễ tìm. "Do gặp may, tình cờ thấy có người bán nên đã mua hai quả, lát nữa anh làm bánh bí đỏ cho em."
Đường Văn Sinh cười nói.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong, quay lại ăn sáng mà vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, vì thế lại đi ngủ thêm một lúc.
Muốn trách thì phải trách hôm qua bị Đường Văn Sinh giày vò.
Khi cô tỉnh dậy, bánh bí đỏ đã được làm xong, còn nghe thấy giọng nói của trẻ con.
Là Niếp Niếp và Yến Tử đang ngồi ăn bánh bí đỏ ở cửa nhà họ.
"Mới ra lò, em mau nếm thử đi." Đường Văn Sinh cầm một đôi đũa đưa cho Phong Ánh Nguyệt và nói.
"Lần sau em không cho anh làm càn nữa."
Phong Ánh Nguyệt vừa ăn bánh bí đỏ vừa nén giận nói.
"Ừm." Đường Văn Sinh đưa tay vuốt mái tóc dựng ngược lên của cô xuống: "Trưa nay ăn sườn heo xào măng nhé?"
"Vâng." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, vì để khiến cho mình có sức sống một chút, sau khi ăn thử bánh bí đỏ, cô định lấy giày len cho mùa đông ra giặt sạch phơi nắng rồi cất đi, kết quả là không tìm thấy đôi nào cả.
"Anh giặt sạch rồi." Đường Văn Sinh biết cô đang tìm cái gì nên nói.
Được rồi, Phong Ánh Nguyệt đi tìm cái khác, kết quả quần áo và giày bẩn đều không có, Phong Ánh Nguyệt dứt khoát đi tìm Tống Chi nói chuyện.
Tống Chi cũng không phải là người thích đi tụ tập, nhưng cô ấy và Phong Ánh Nguyệt khá thân thiết, thứ nhất là vì tuổi của hai người xấp xỉ nhau, thứ hai là họ có rất nhiều chuyện để nói.
"Trước đây, nghe thím Điền nói chồng chị rất siêng năng, em còn cho rằng dù đàn ông có siêng năng đến đâu thì cũng chỉ như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng hiểu ra, đúng là cực kỳ siêng năng!"
Tống Chi giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Quả thật anh ấy rất siêng năng, sẽ không bỏ lỡ công việc mà mình nhìn thấy." Phong Ánh Nguyệt thản nhiên nhận lời khen của đối phương.
"Đợi Kiến Quân trở về, em phải nói với anh ấy là học hỏi thêm đi." Tống Chi cười.