Chương 316
Mẹ cháu không nghe lời 1
Lúc đến, Đường Văn Sinh đã chuẩn bị xong, nếu không có người thì báo cảnh sát, nếu còn ở đây thì đón cô ấy về nhà.
Sau khi hợp lại với Liêu Thiên Cường, đối phương cũng nghĩ như vậy.
“Đồng ý rồi sao?”
Đường Văn Sinh hỏi.
Liêu Thiên Cường cởi áo khoác, cẩn thận nằm xuống một bên khác, chỉ sợ đánh thức đứa trẻ, dù sao lúc anh ấy đi vào, anh cả Diệp đã nói trong phòng này có một đứa trẻ.
“Lúc đầu chưa đồng ý, nói trước đây khi bỏ nhà đi theo người đàn ông vô tâm đó, làm ầm ĩ đến mức trong ngõ nhỏ ai cũng biết, làm cậu mất mặt một lần, bây giờ đã ly hôn rồi, không muốn dẫn đứa nhỏ trở về làm mất mặt cậu thêm lần nữa, tôi mắng cô ấy một trận!”
“Tôi mắng em ấy xối xả đến nỗi em ấy khóc nấc lên.” Liêu Thiên Cường nói xong hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai về nhà, tôi còn muốn mắng em ấy một trận trước mặt cậu cả!”
“Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ đi.”
Đường Văn Sinh đẩy cái chân thối của anh ấy sang bên cạnh, sau đó kéo chăn cao xoay người tiếp tục ngủ.
Liêu Thiên Cường trừng mắt nhìn trần nhà tối đen, khỏi phải nói là trong lòng anh ấy biết ơn Đường Văn Sinh biết bao nhiêu, nếu như không phải đối phương cảm thấy bất thường, không biết em gái ngốc kia của anh ấy còn phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Về phần cậu cả và mợ cả của anh ấy, vốn dĩ muộn vài năm mới có con gái, cho nên anh ấy mới thành anh trai, nhưng bởi vì mẹ anh ấy cũng xem như là đi lấy chồng xa, hai đứa nhỏ cũng chỉ gặp nhau vào dịp tết, hơn nữa sau khi Lưu Phân kết hôn lại càng nhiều năm rồi không gặp nhau.
Vừa rồi anh ấy thật sự sợ lời nói của mình sẽ không có tác dụng, mồm mép cũng vụng về, thấy Lưu Phân còn do dự, lửa giận nổi lên liền mắng người ta một trận, đứa nhỏ ở bên cạnh cũng lo lắng đến mức rơi lệ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nghĩ vậy, Liêu Thiên Cường lại thở dài.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ khéo léo từ chối bữa sáng của nhà họ Diệp, rửa mặt xong liền đi tìm mẹ con Lưu Phân.
Từ tối hôm qua khi Lưu Phân quyết định về nhà, đã phân phát toàn bộ đồ đạc không thể mang theo ở trong nhà cho các chị em tốt, bọn họ đã nói chuyện thâu đêm.
Lúc này xách theo mấy cái túi vải, lưng cõng con gái nhỏ, đang chờ bọn họ ở đầu ngõ.
Đường Văn Sinh và Liêu Thiên Cường nhận lấy túi vải trong tay cô ấy, để cô ấy chăm sóc đứa trẻ là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-317.html.]
Lưu Phân nhìn ngõ nhỏ ở bên cạnh lần cuối cùng, rồi xoay người đi cùng bọn họ.
Vốn dĩ bọn Đường Văn Sinh còn muốn lấy của hồi môn lúc trước về rồi đánh cho người ta một trận, kết quả Lưu Phân nói lúc trước cậu Lưu cho đều là tiền, đã tiêu hết từ lâu, còn người thì cô ấy không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
Ngồi lên xe quay về trên tỉnh, Lưu Phân ôm chặt đứa bé trong lòng: “Quải Quải, mẹ đưa con về nhà.”
Quải Quải bị câm nhưng cũng biết người lớn có vui hay không, con bé im lặng vòng tay qua cổ Lưu Phân.
“Cha! Mẹ! Mọi người xem!”
Mà lúc này, Diệp Tòng Khang cầm mấy tờ tiền chạy ra từ phòng mình.
Anh cả Diệp nhận lấy nhìn, hay thật, tổng cộng năm đồng.
“Phát hiện dưới gối của chú Liêu kia.”
“Chẳng trách lúc cậu ấy đi, có nói cậu ấy làm bẩn gối, nhờ em mang đi giặt.”
Chị dâu Diệp vỗ đầu, đây chính là đang nhắc nhở cô ấy.
“Sao lại cho nhiều như vậy chứ.” Anh cả Diệp cầm tiền mà không biết phải làm thế nào, nhìn về phía bà nội Diệp.
“Nhận đi, tấm lòng của người ta, đến Tết mua thêm thịt bồi bổ cho bọn trẻ.” Bà nội Diệp cười nói.
Còn tại sao Liêu Thiên Cường lại để lại tiền là bởi vì khi Lưu Phân biết được họ ở lại nhà họ Diệp, có nhắc tới chỉ có Diệp Tòng Khang không chê Quải Quải nhà cô ấy, thường đến chơi cùng với con bé.
Trên người Liêu Thiên Cường chỉ có chút tiền lẻ như vậy, toàn bộ đều đặt ở dưới gối.
Trên xe khách, đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng Lưu Phân, một lớp sương mỏng phủ trên cửa sổ xe, thấy sắp đến tỉnh thành, trong lòng Lưu Phân cũng càng ngày càng hồi hộp.
Bọn Liêu Thiên Cường ngồi ở phía sau hai mẹ con, đương nhiên anh ấy nhìn ra được sự bất an trong mắt Lưu Phân, không nhịn được đi về phía trước nói: “Em sợ cái gì? Đó là cha em! Ông ấy yêu thương em như thế nào em không biết sao?”
“Em biết, cho nên mới càng không có mặt mũi gặp ông ấy.”
Lưu Phân nhỏ giọng trả lời.
Đường Văn Sinh dựa vào đệm ngủ ở bên cạnh, không tham gia vào cuộc đối thoại.
Lúc đến, Đường Văn Sinh đã chuẩn bị xong, nếu không có người thì báo cảnh sát, nếu còn ở đây thì đón cô ấy về nhà.
Sau khi hợp lại với Liêu Thiên Cường, đối phương cũng nghĩ như vậy.
“Đồng ý rồi sao?”
Đường Văn Sinh hỏi.
Liêu Thiên Cường cởi áo khoác, cẩn thận nằm xuống một bên khác, chỉ sợ đánh thức đứa trẻ, dù sao lúc anh ấy đi vào, anh cả Diệp đã nói trong phòng này có một đứa trẻ.
“Lúc đầu chưa đồng ý, nói trước đây khi bỏ nhà đi theo người đàn ông vô tâm đó, làm ầm ĩ đến mức trong ngõ nhỏ ai cũng biết, làm cậu mất mặt một lần, bây giờ đã ly hôn rồi, không muốn dẫn đứa nhỏ trở về làm mất mặt cậu thêm lần nữa, tôi mắng cô ấy một trận!”
“Tôi mắng em ấy xối xả đến nỗi em ấy khóc nấc lên.” Liêu Thiên Cường nói xong hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai về nhà, tôi còn muốn mắng em ấy một trận trước mặt cậu cả!”
“Được rồi, mau ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ đi.”
Đường Văn Sinh đẩy cái chân thối của anh ấy sang bên cạnh, sau đó kéo chăn cao xoay người tiếp tục ngủ.
Liêu Thiên Cường trừng mắt nhìn trần nhà tối đen, khỏi phải nói là trong lòng anh ấy biết ơn Đường Văn Sinh biết bao nhiêu, nếu như không phải đối phương cảm thấy bất thường, không biết em gái ngốc kia của anh ấy còn phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Về phần cậu cả và mợ cả của anh ấy, vốn dĩ muộn vài năm mới có con gái, cho nên anh ấy mới thành anh trai, nhưng bởi vì mẹ anh ấy cũng xem như là đi lấy chồng xa, hai đứa nhỏ cũng chỉ gặp nhau vào dịp tết, hơn nữa sau khi Lưu Phân kết hôn lại càng nhiều năm rồi không gặp nhau.
Vừa rồi anh ấy thật sự sợ lời nói của mình sẽ không có tác dụng, mồm mép cũng vụng về, thấy Lưu Phân còn do dự, lửa giận nổi lên liền mắng người ta một trận, đứa nhỏ ở bên cạnh cũng lo lắng đến mức rơi lệ, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nghĩ vậy, Liêu Thiên Cường lại thở dài.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ khéo léo từ chối bữa sáng của nhà họ Diệp, rửa mặt xong liền đi tìm mẹ con Lưu Phân.
Từ tối hôm qua khi Lưu Phân quyết định về nhà, đã phân phát toàn bộ đồ đạc không thể mang theo ở trong nhà cho các chị em tốt, bọn họ đã nói chuyện thâu đêm.
Lúc này xách theo mấy cái túi vải, lưng cõng con gái nhỏ, đang chờ bọn họ ở đầu ngõ.
Đường Văn Sinh và Liêu Thiên Cường nhận lấy túi vải trong tay cô ấy, để cô ấy chăm sóc đứa trẻ là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-317.html.]
Lưu Phân nhìn ngõ nhỏ ở bên cạnh lần cuối cùng, rồi xoay người đi cùng bọn họ.
Vốn dĩ bọn Đường Văn Sinh còn muốn lấy của hồi môn lúc trước về rồi đánh cho người ta một trận, kết quả Lưu Phân nói lúc trước cậu Lưu cho đều là tiền, đã tiêu hết từ lâu, còn người thì cô ấy không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
Ngồi lên xe quay về trên tỉnh, Lưu Phân ôm chặt đứa bé trong lòng: “Quải Quải, mẹ đưa con về nhà.”
Quải Quải bị câm nhưng cũng biết người lớn có vui hay không, con bé im lặng vòng tay qua cổ Lưu Phân.
“Cha! Mẹ! Mọi người xem!”
Mà lúc này, Diệp Tòng Khang cầm mấy tờ tiền chạy ra từ phòng mình.
Anh cả Diệp nhận lấy nhìn, hay thật, tổng cộng năm đồng.
“Phát hiện dưới gối của chú Liêu kia.”
“Chẳng trách lúc cậu ấy đi, có nói cậu ấy làm bẩn gối, nhờ em mang đi giặt.”
Chị dâu Diệp vỗ đầu, đây chính là đang nhắc nhở cô ấy.
“Sao lại cho nhiều như vậy chứ.” Anh cả Diệp cầm tiền mà không biết phải làm thế nào, nhìn về phía bà nội Diệp.
“Nhận đi, tấm lòng của người ta, đến Tết mua thêm thịt bồi bổ cho bọn trẻ.” Bà nội Diệp cười nói.
Còn tại sao Liêu Thiên Cường lại để lại tiền là bởi vì khi Lưu Phân biết được họ ở lại nhà họ Diệp, có nhắc tới chỉ có Diệp Tòng Khang không chê Quải Quải nhà cô ấy, thường đến chơi cùng với con bé.
Trên người Liêu Thiên Cường chỉ có chút tiền lẻ như vậy, toàn bộ đều đặt ở dưới gối.
Trên xe khách, đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng Lưu Phân, một lớp sương mỏng phủ trên cửa sổ xe, thấy sắp đến tỉnh thành, trong lòng Lưu Phân cũng càng ngày càng hồi hộp.
Bọn Liêu Thiên Cường ngồi ở phía sau hai mẹ con, đương nhiên anh ấy nhìn ra được sự bất an trong mắt Lưu Phân, không nhịn được đi về phía trước nói: “Em sợ cái gì? Đó là cha em! Ông ấy yêu thương em như thế nào em không biết sao?”
“Em biết, cho nên mới càng không có mặt mũi gặp ông ấy.”
Lưu Phân nhỏ giọng trả lời.
Đường Văn Sinh dựa vào đệm ngủ ở bên cạnh, không tham gia vào cuộc đối thoại.